Chương 46. Quấn quýt không rời (9-H++)
Warning: chương H này miêu tả hoà mình với thiên nhiên không mạnh bạo như mấy chương khác -))
----------
Tại một cốc sâu, nơi ánh sáng mờ ảo xuyên qua tán lá cây hòe, tạo nên những vệt sáng lung linh như những chiếc đèn lồng nhỏ lơ lửng trong không trung, Ly Luân và Chu Yếm bước vào một khoảng không tĩnh lặng.
Không khí nơi đây mát lạnh, thơm ngát mùi hương của lá cây hòe hòa lẫn với hương đất ẩm. Tảng đá lớn, nhẵn bóng được dòng nước nhỏ quanh năm mài mòn, nằm yên bình giữa lòng cốc.
Nó như một chứng nhân im lặng, đã lặng lẽ quan sát bao sự sống và những bí mật mà nơi đây cất giấu.
Chu Yếm dừng lại, bàn tay chạm nhẹ lên mặt đá mát lạnh. Y khẽ nghiêng đầu nhìn Ly Luân, ánh mắt mang đầy sự thách thức lẫn dịu dàng.
Ly Luân đứng đó, im lặng ngắm nhìn Chu Yếm, nhưng trong mắt hiện lên cả vũ trụ cảm xúc.
Giữa bầu không gian đầy tĩnh mịch, chỉ có tiếng lá cây xào xạc trong gió và tiếng thác nước chảy róc rách, hai người như bị cuốn vào một khoảng không gian của riêng họ.
Chu Yếm, vẫn giữ nét kiêu ngạo thường thấy, khẽ cười và nói, "Chẳng lẽ ngươi đưa ta đến đây chỉ để đứng nhìn cảnh vật?" Câu nói, dù mang chút trêu chọc, lại ẩn chứa một nỗi mong chờ khó diễn tả.
Ly Luân tiến tới gần, hơi thở anh nhè nhẹ vang lên trong bầu không khí, bàn tay mạnh mẽ của anh chạm vào tay Chu Yếm.
“Đương nhiên, không phải” Ly Luân đáp, giọng anh trầm thấp, vang lên như một lời hứa. Ly Luân kéo Chu Yếm lại gần hơn, để khoảng cách giữa hai người trở nên mong manh.
“Ta đưa vật nhỏ đến đây, bởi vì chỉ có nơi này mới có thể chứng kiến điều ta muốn nói.”
Trong khoảnh khắc ấy, không cần thêm lời nào, cảm xúc trào dâng trong họ.
Ly Luân nhẹ nhàng cúi xuống, đặt một nụ hôn lên trán của Chu Yếm, như một lời tuyên thệ thầm lặng.
Chu Yếm thoáng giật mình, đôi mắt y mở to, nhưng không có chút kháng cự nào.
Hơi thở của Ly Luân gần đến mức Chu Yếm có thể cảm nhận được nhịp tim mạnh mẽ của y. Nụ hôn dịu dàng ấy tựa như dòng nước len lỏi qua từng kẽ lá, thấm sâu vào tận đáy lòng.
Chu Yếm không kìm được, vòng tay qua cổ Ly Luân, kéo hắn lại gần hơn. "
Ngươi nói xem, nơi này có thật sự đủ đẹp để chứa đựng tình ý của ngươi không?"
Y hỏi, nhưng giọng đã không còn chút thách thức nào. Thay vào đó là sự rung động và mong chờ. Ly Luân mỉm cười, ánh mắt Chu Yếm sáng rực như ánh mặt trời xuyên qua tầng lá.
“Nơi nào có ngươi, nơi đó sẽ là thiên đường,” Ly Luân khẽ nói, giọng hắn trầm ấm như một bản nhạc ru. Ly Luân đặt tay lên lưng Chu Yếm, cảm nhận nhịp đập nơi trái tim y.
Trong ánh sáng lung linh, hai người hòa quyện cảm xúc. Ly Luân cúi xuống, nhẹ nhàng nâng cằm Chu Yếm để y nhìn thẳng vào hắn.
Ánh mắt họ giao nhau, như một lời khẳng định không lời rằng giữa thế gian rộng lớn này, họ đã tìm thấy người duy nhất thuộc về mình.
Chu Yếm không đáp, nhưng ánh mắt y đầy sự tin tưởng và chấp nhận. Y tựa đầu vào vai Ly Luân, để những ngón tay dịu dàng của anh vuốt ve mái tóc mềm mại của mình.
Gió thổi qua, làm tung bay những chiếc lá hòe, như hàng ngàn cánh hoa đang nhảy múa quanh họ.
Khung cảnh ấy dường như tách biệt khỏi mọi quy luật của thời gian. Hai người chìm trong những cử chỉ yêu thương đầy trân trọng, hòa mình vào thiên nhiên bao la và ngập tràn sức sống.
Thời gian trôi qua, nhưng dường như cả thế giới đều ngừng lại, chỉ còn lại họ cùng tình yêu bền bỉ và mãnh liệt.
Trong làn gió nhẹ, những chiếc lá hòe lặng lẽ rơi xuống xung quanh, phủ lên tảng đá một lớp mềm mại như tấm thảm lụa tự nhiên.
Chu Yếm hơi ngả người ra sau, đôi mắt vẫn khóa chặt với ánh nhìn của Ly Luân. Từ sự trầm mặc ban đầu, y dường như tìm thấy một sự thấu hiểu nơi ánh mắt của người trước mặt.
Y nói, giọng khẽ khàng như sợ phá vỡ không gian hoàn mỹ này: “Ngươi luôn khiến ta cảm thấy mâu thuẫn. Vừa muốn chống đối, vừa không thể rời xa.”
Ly Luân nắm chặt bàn tay của Chu Yếm, cảm nhận được sự run rẩy rất khẽ trong đó. Anh không đáp ngay mà chỉ kéo y lại gần, nhẹ nhàng để y tựa vào lồng ngực mình.
“Chu Yếm, ta không cần ngươi phải suy nghĩ quá nhiều. Chỉ cần ngươi tin rằng, dù thế gian này có biến động ra sao, ta vẫn luôn ở đây.”
Chu Yếm khẽ cười, nhưng đôi mắt y long lanh tựa hồ sương sớm. Y thả lỏng cơ thể, cảm nhận hơi ấm từ Ly Luân truyền sang mình.
“Ngươi lúc nào cũng nói những lời khiến người khác không thể từ chối. Nhưng nếu ta đẩy ngươi ra thì sao?”
Y hỏi, nhưng bàn tay vẫn níu lấy vạt áo Ly Luân, không hề có ý buông.
Ly Luân cúi xuống, hơi thở ấm áp phả lên mái tóc mềm mại của Chu Yếm.
“Ngươi sẽ không, nếu vật nhỏ mà đẩy ta ra, ta sẽ bước tới gần hơn. Nếu vật nhỏ chạy trốn, ta sẽ tìm đến cuối chân trời. Dù vật có bỏ mặt ta, ghét ta, hận ta thế nào, ta cũng sẽ không rời đi.”
Câu trả lời không hoa mỹ, nhưng chứa đựng sự kiên định khiến Chu Yếm khẽ run lên. Y nhắm mắt lại, cảm giác như cả thế gian này chỉ còn lại hơi thở và nhịp tim đồng điệu của họ.
Bàn tay của Ly Luân di chuyển nhẹ nhàng, vuốt ve bờ vai của Chu Yếm, như muốn trấn an tất cả những bất an trong lòng y.
Thời gian như ngưng đọng. Cả hai không cần lời nói, chỉ cần những cử chỉ tinh tế để hiểu rõ tình cảm dành cho nhau.
Ly Luân khẽ nâng cằm Chu Yếm, đôi mắt anh chứa đầy sự yêu thương sâu đậm.
“Ngươi là tất cả đối với ta” hắn thì thầm. Những lời ấy vang lên nhẹ nhàng nhưng khắc sâu vào tâm trí Chu Yếm.
Gió lại thổi, mang theo những chiếc lá hòe bay tán loạn trong không gian. Ly Luân nhẹ nhàng đặt Chu Yếm xuống tảng đá nhẵn mịn, từng động tác đều thể hiện sự trân trọng và dịu dàng.
Chu Yếm nằm đó, đôi mắt nhắm hờ, mái tóc dài xõa xuống như dòng suối đen nhánh, nổi bật giữa nền lá cây màu xanh ngọc. Ánh sáng vàng nhạt xuyên qua những kẽ lá, tạo nên một bức tranh hoàn mỹ tựa chốn thần tiên.
Ly Luân cúi xuống, đặt một nụ hôn lên đôi môi mềm mại của Chu Yếm. Đó không phải là sự chiếm đoạt, mà là sự hòa quyện, như thể hai tâm hồn đã tìm thấy điểm tựa vĩnh hằng.
Chu Yếm đáp lại, không còn chút dè dặt nào. Cả hai đắm chìm trong cảm xúc mãnh liệt nhưng vẫn đầy tôn trọng và yêu thương.
Xung quanh họ, âm thanh của thiên nhiên dường như trở thành bản nhạc nền hoàn hảo: tiếng thác nước chảy róc rách, tiếng gió nhẹ qua những tán lá, và cả tiếng tim đập rộn ràng mà họ cảm nhận được khi gần nhau.
Tất cả hòa quyện, tạo nên một khoảnh khắc mà dường như chỉ tồn tại trong mộng tưởng.
Chu Yếm khẽ mở mắt, đôi má y thoáng ửng đỏ nhưng không hề né tránh ánh nhìn của Ly Luân. Y khẽ nói, giọng đầy chân thành:
“Ly Luân, ta chưa từng nghĩ rằng mình có thể tin tưởng bất kỳ ai như thế này. Nhưng ngươi, lại khiến ta muốn gạt bỏ tất cả để cùng ngươi đối mặt.”
Ly Luân cúi xuống, đặt một nụ hôn lên trán y, giọng anh nhẹ nhàng nhưng đầy chắc chắn:
“Vậy thì hãy để ta là điểm tựa của ngươi. Cho dù phía trước là hiểm nguy hay vực sâu, ta cũng sẽ cùng ngươi vượt qua.”
Chu Yếm không đáp, chỉ lặng lẽ vòng tay ôm lấy Ly Luân. Cả hai nằm đó, giữa bầu trời trong vắt và cánh rừng lá hòe ngập tràn ánh sáng, như thể họ đã tìm thấy một thiên đường nhỏ bé nhưng đủ đầy hạnh phúc.
“Ngươi nhìn ta lâu như vậy, có thấy điều gì lạ lắm sao?” y hỏi, giọng vừa trách cứ, vừa như một lời trêu chọc.
Ly Luân mỉm cười, bàn tay anh chạm vào mái tóc dài của y, khẽ vuốt qua từng sợi tóc mềm mượt. “Không lạ” Hắn đáp, giọng trầm ấm “mà là quá đẹp”
Chu Yếm không trả lời, chỉ khẽ quay đi để ánh sáng không chiếu thẳng vào mắt mình, nhưng đôi má y đã ửng đỏ. Ly Luân không để lỡ khoảnh khắc ấy.
Bàn tay của Ly Luân từ từ trượt xuống, nhẹ nhàng ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của y.
Dưới lớp y phục mềm mại, hắn cảm nhận được từng nhịp thở khẽ khàng của Chu Yếm, như nhịp sóng hòa quyện với tiếng gió trong không gian yên bình.
Chu Yếm vòng tay qua cổ Ly Luân, kéo Ly Luân lại gần hơn, như sợ khoảng cách sẽ khiến hơi ấm ấy biến mất.
Xung quanh họ, những chiếc lá hòe bay nhẹ trong gió, như tấm màn che mờ mọi ánh nhìn bên ngoài. Không gian nhỏ bé ấy chỉ còn lại hai người họ, hòa quyện trong những xúc cảm mãnh liệt nhưng không kém phần tinh tế.
Ly Luân cúi xuống, từng nụ hôn di chuyển dọc theo gò má, đến xương quai xanh, mỗi chạm khẽ như muốn khắc ghi tất cả tình yêu và sự trân trọng vào cơ thể người trước mặt.
Chu Yếm khẽ rùng mình, không phải vì lạnh mà bởi cảm giác mãnh liệt khó tả. Y mở mắt, đôi đồng tử ánh lên vẻ tin tưởng lẫn dịu dàng hiếm hoi mà y chỉ dành cho người trước mặt.
“A Ly, ngươi đã bao giờ nghĩ rằng ta có thể thuộc về một ai đó chưa?” Y hỏi, giọng như tan vào không khí.
Ly Luân dừng lại, đôi mắt anh nhìn sâu vào y, như muốn nói rõ ràng hơn bất kỳ ngôn từ nào.
“Chu Yếm không cần thuộc về ai cả” Ly Luân nói chậm rãi “nhưng trái tim ta, mãi mãi sẽ thuộc về nàng.”
Sau đó, cơ thể hai người lại hòa làm một giữa bầu trời đầy ánh trăng sao, rất lãng mạng. Gió thổi qua, mang theo hương thơm nhẹ nhàng của lá cây hòe.
Không gian trở lại sự tĩnh lặng vốn có, chỉ còn lại hai người họ trong một thế giới nhỏ bé nhưng đủ đầy.
Cả hai nằm yên, như thể thời gian đã ngừng trôi, để khoảnh khắc này kéo dài mãi mãi. Trong vòng tay của nhau, họ tìm thấy sự an ủi, niềm tin và tình yêu không lời.
Một sự gắn kết vượt qua mọi rào cản, như định mệnh đã sắp đặt họ ở bên nhau, bất chấp mọi sóng gió của cuộc đời.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro