Chương 30. Luyện hoá lệ khí (5-H++)
Ly Luân đứng bên giá sách, ngón tay lướt qua những cuốn cổ thư được xếp ngay ngắn. Hắn cuối cùng cũng tìm thấy một quyển sách cũ, màu giấy đã ngả vàng, dày đặc ký tự phức tạp.
Đôi mắt hắn ánh lên tia sáng nhẹ, như vừa thấy một tia hy vọng.
“ Vật nhỏ, ta đã tìm ra cách.” Ly Luân quay lại nhìn Chu Yếm, ánh mắt đầy kiên định.
“Nếu ta có thể giúp ngươi dung hòa lệ khí với nội đan. Không chỉ bảo vệ con của chúng ta,mà còn giúp ngươi có được sức mạnh ổn định hơn.”
Chu Yếm khẽ nhíu mày, đặt chiếc ô giấy sang một bên. “Cách gì?”
Ly Luân hít một hơi sâu, chậm rãi giải thích:
“Chúng ta cần cùng nhau tu luyện. Kết hợp lệ khí của ngươi với linh lực của ta. Nhưng quá trình này… cần sự kết nối sâu sắc hơn. Nói thẳng ra, chúng ta phải giao hợp.”
Không gian rơi vào im lặng. Chu Yếm cứng đờ, ánh mắt lướt qua Ly Luân với vẻ ngạc nhiên lẫn khó xử. Y không nghĩ rằng cách này lại có thể nghiêm túc đến thế.
“Ngươi đang đùa” Chu Yếm nói, giọng pha chút cảnh giác.
“Cũng không phải lần đầu ân ái, con cũng đã có, ngươi còn ngại cái gì, ta cũng chưa bao giờ đùa với ngươi, Chu Yếm”
Ly Luân đáp, ánh mắt không hề dao động.
“Ngươi biết rõ lệ khí của ngươi ngày càng mất kiểm soát. Nếu không làm điều này, hậu quả không chỉ ảnh hưởng đến ngươi mà còn đến cả đứa bé.”
Chu Yếm khẽ lùi lại một bước, vẻ mặt vẫn đầy ngập ngừng. “Nhưng… còn đứa bé? Ta sợ nếu chúng ta quá mạnh bạo sẽ ảnh hưởng đến nó. Ngươi có chắc rằng điều này là an toàn không?”
Ly Luân mím môi, ánh mắt dịu lại. Hắn bước tới gần hơn, bàn tay đặt lên vai Chu Yếm.
“Ta sẽ cẩn thận...nó còn nhỏ nhưng nó là kết tinh của chúng ta, yêu lực của hai chính ta nó cũng sẽ có. Ta không để bất kỳ ai bị tổn thương, đặc biệt là ngươi và đứa bé. Nhưng ngươi cần tin tưởng ta.”
Chu Yếm im lặng, cảm giác mâu thuẫn dâng lên trong lòng. Y không hề nghi ngờ Ly Luân, nhưng ý nghĩ phải bước qua ranh giới ấy lại khiến y lo lắng. Sau một hồi, y khẽ gật đầu, như thể chấp nhận vận mệnh.
Trong lúc đó, Trác Dực Thần từ xa lặng lẽ quan sát cả hai. Dù hắn không nghe rõ cuộc đối thoại, nhưng ánh mắt Ly Luân và vẻ mặt Chu Yếm đã đủ để khiến lòng hắn dậy sóng. Trác Dực Thần siết chặt nắm tay, bước lùi lại vài bước, như thể muốn tránh xa khung cảnh ấy.
Hắn cười khẩy, nhưng trong mắt lại đầy vẻ chua xót. “Song tu ư? Vậy là ta hoàn toàn bị gạt ra ngoài.” Trác Dực Thần thầm nghĩ, nỗi khó chịu tràn ngập trong lồng ngực.
Hắn hít sâu, tự nhủ với bản thân: “Ta không được phép nghĩ tới điều đó. Điều quan trọng nhất lúc này là sự an toàn của Chu Yếm và đứa bé. Ta đã thề rằng mình sẽ bảo vệ hắn, cho dù hắn không thuộc về ta.”
Dẫu nói vậy, cảm giác cay đắng trong lòng Trác Dực Thần không hề vơi bớt. Hắn bước ra sân, cố gắng xoa dịu bản thân bằng những động tác kiếm quen thuộc.
Nhưng mỗi lần vung kiếm, hình ảnh của Ly Luân và Chu Yếm lại hiện lên trong đầu hắn, càng làm tâm trí hắn thêm rối loạn.
Đêm hôm đó, Ly Luân và Chu Yếm bắt đầu tu luyện. Không gian chìm trong ánh sáng mờ nhạt từ trận pháp mà Ly Luân tạo ra. Hắn ngồi đối diện Chu Yếm, ánh mắt chăm chú.
“Ngươi phải thả lỏng, Chu Yếm. Nếu ngươi tiếp tục căng thẳng, quá trình sẽ khó khăn hơn”
Ly Luân nói, giọng trầm thấp, mang theo sự dịu dàng hiếm thấy.
“Ta đang cố.” Chu Yếm đáp, nhưng giọng điệu lộ rõ sự lo lắng. Y đặt tay lên bụng mình, như muốn che chắn sinh linh nhỏ bé đang tồn tại trong đó.
Ly Luân mỉm cười nhẹ, đưa tay đặt lên tay y, truyền một luồng linh lực ấm áp: “Ta đã nói rồi, không ai sẽ bị tổn thương. Hãy tin ta, được chứ?”
Chu Yếm khẽ gật đầu, nhắm mắt lại, cố gắng buông bỏ sự phòng bị trong lòng. Cả hai dần chìm vào một trạng thái hòa hợp, nơi lệ khí của Chu Yếm và linh lực của Ly Luân bắt đầu dung hòa, từng chút một.
-A Ly, đừng chỗ đó...đừng xoa nắn như vậy khó chịu ~~~
Ly Luân xoay úp người Chu Yếm lại, tay cẩn thận che chắn lấy bụng vật nhỏ tránh va chạm
-Vật nhỏ, quỳ đi, hai tay chống xuống, như vậy bụng của vật nhỏ sẽ không bị tổn thương
Dù làm bao nhiêu lần Chu Yếm trên giường vẫn vô cùng ngại ngùng với chuyện này, Ly Luân thì bề ngoài lạnh lùng nhưng mỗi lần hoan ái đều bộc lộ thú tính. Chu Yếm làm theo lời lời Ly Luân, Ly Luân hài lòng.
“Ngoan, vật nhỏ thật nghe lời”
Ly Luân tách lấy bờ mông tuyệt mỹ kia, ánh mắt nhìn thấy lỗ nhỏ ướt át trước mắt, mọi cảnh sắc xuân đều phơi bày trước mặt.
Ly Luân đưa một ngón tay vào trong hậu huyệt nhỏ của Chu Yếm, bị vật lạ đi vào cơ thể không khỏi co rút lại run nhẹ, miệng rên rĩ rất thoải mái “ư...ư...A Ly a”
Ly Luân giữ chặt eo Chu Yếm, đưa một ngón vào sau đó lại hai ngón, bên dưới kích thích của vật nhỏ nước chảy ra rất nhiều, Ly Luân càng khói cảm mà trêu chọc “Vật nhỏ thật nhiều nước, ta muốn nếm thử đó”
Ly Luân đưa đầu lưỡi ấm áp lại gần lỗ nhỏ, hơi thở ấm của hắn phà vào nơi tư mật, Chu Yếm mặt đỏ bằng “A Ly, bẩn...”
“Vật nhỏ, mọi thứ trên cơ thể ngươi đều rất tốt” Hắn nói xong đầu lưỡi lướt qua lỗ nhẹ nhàng thâm nhập, ham muốn hút sạch dòng nước kia, Chu Yếm khó chịu mà rên rĩ “Cho ta...A Ly”.
“Cho vật nhỏ cái gì hửm...” Ly Luân cố ý trêu chọc buộc Chu Yếm cầu xin “Ta muốn...ngươi đưa côn thịt của ngươi...vào trong cơ thể ta...”
Chu Yếm vừa nói vừa thở dốc, ngực phật phồng, hắn ham muốn đến cực điểm, cũng vui mừng vì ngươi đó là người trong lòng, hắn thoải mái.
“Nếu vật nhỏ đã cầu xin ta cũng sẽ làm theo ý của ngươi”
Côn thịt đâm thẳng vào trong cơ thể của Chu Yếm, mạnh bạo thốc vào bên trong, đồng thời hắn truyền yêu lực của mình vào trong cơ thể Chu Yếm, cùng nhau tu luyện, có nhu có cương.
Mỗi dòng yêu lực đi vào cơ thể của Chu Yếm có chút khó chịu, lệ khí như cưỡng chế muốn ngăn cách yêu lực của Ly Luân đi vào.
-Vật nhỏ, ngươi nhất định phải cố gắng...vì ta và con
Lỗ nhỏ của Chu Yếm thắt chặt lấy côn thịt của Ly Luân, liên hồi như muốn hút chọn lấy, mỗi lần.
-Ummm...A Ly...hic ngươi làm ta thật sướng a~~, ngươi thật lớn, chướng....”
-Ta giỏi không..vật nhỏ?
Chu Yếm bị Ly Luân trêu đùa đến phát khóc, bị Ly Luân giày vò hết lần này đến lần khác “A Ly, rất giỏi”
-Vật nhỏ, gọi phu quân đi
-Phu quân....a...đừng mạnh như vậy, sẽ hỏng mất...
Ly Luân hài lòng vì biểu hiện này, hắn yêu Chu Yếm đến nguyện ý chết.
Cả hai cùng nhau hoan ái tiếng rên rỉ cũng như mang theo sự hạnh phúc.
Bên ngoài, Trác Dực Thần đứng tựa vào gốc cây, ánh mắt dõi theo căn phòng sáng mờ trong màn đêm.
Hắn lặng lẽ thì thầm: “Chu Yếm… chỉ cần ngươi bình an, ta sẵn sàng đứng bên lề, mãi mãi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro