Phần Không Tên end
Em tỉnh rồi à, em bị sốt luôn rồi, nằm yên đi để anh chùm khăn cho" Tuấn Khải nhẹ nhàng lau mồ hôi cho cậu nói
Cậu đêm qua chỉ nhớ mình bị rơi xuống nước rồi những chuyện sau đó thì không nhớ nữa, chắc là được anh cứu lên, cổ họng cậu uống quá nhiều nước nên bây giờ đau rát vô cùng
"Cảm ơn anh"
"Đồ ngốc này, em nghĩ ngơi chút đi, anh đi nấu cháo cho" Tuấn Khải đánh nhẹ vào trán cậu cười dịu dàng
"Anh đừng đi" Vương Nguyê nắm lại tay anh nói
Anh ngồi trở lại giường "sao vậy? Anh chỉ đi nấu cháo thôi"
"Em mới vừa nằm mơ thấy một giấc mơ đáng sợ, trong mơ em bị tai nạn chết đi, em không sợ chết nhưng lúc em chết em không nhìn thấy anh" cậu hơi rủ mặt nói
Anh một phen chấn động, giấc mơ đó sao có thể, anh nhanh chóng phục hồi lại tinh thần trấn an cậu "em ngốc quá đó chỉ là mơ thôi, anh sẽ luôn ở cạnh em, tin anh nhé!"
Vương Nguyên nhìn anh nở một nụ cười hạnh phúc hiếm có "ùm, cho dù chỉ có một ngày sống em cũng sẽ tin anh"
"Ngốc, nằm yên đây đi, cháo nóng hổi sẽ có ngay đây" anh cười cười đi ra khỏi phòng
Anh đóng cửa lại lúc này nụ cười mới tắt liệm đi, anh lấy điện thoại ra gọi
"Thư kí Chu giúp tôi một việc..."
Sáng hôm sau tin tức về việc cổ phiếu của Âu gia mất giá nghiêm trọng, đợt rớt giá lần này đã đạt đến mức kỉ lục, anh cười hài lòng nhìn bản thông tin trong tay
"Anh làm tốt lắm, anh đi giúp tôi thu mua cổ phiếu của Âu gia đi, hãy chừa lại cho hắn 15% ta chỉ cần mua 30% là đủ làm chủ tịch hội đồng quản trị rồi" anh giao phó việc
"Tổng giám tôi có chuyện không hiểu"
"Anh cứ nói"
"Tại sao ngài muốn tôi đánh rớt giá để thu mua, ngài cũng là một cổ đông lớn của tập đoàn Âu gia như thế ngài sẽ tổn thất một số lớn, còn về việc mua cổ phần nếu đã muốn đáng úp Âu gia sau lại còn chừa họ đường sống, nó không giống phong cách của ngài" thư kí Chu theo anh đã lâu nên cũng xem như khá hiểu anh, chẳng trách anh thắc mắc
"Lần này là lấy công trả thù riêng thôi, anh đừng bận tâm, tôi ắt có tính toán của mình" anh gật đầu nói
Thư kí Chu cũng không nhiều lời nữa lui xuống làm theo lệnh của anh. Thấy thư kí đã đi, anh lấy điện thoại định gọi cho Vương Nguyên thì Na Na gọi đến, anh bình tỉnh nghe máy
"Alo... Tìm anh ăn cơm à?"
"Là do anh làm phải không? Anh có ý gì đây" cô có vẻ tức giận nói
"Chẳng phải anh đã cảnh cáo em rồi sao, tất cả là do em thôi. Mà em yên tâm anh không phải loại người diệt cỏ tận gốc đâu"
"Anh...anh vì nó mà ra tay với em? Anh bị con hồ li đó mê hoắc rồi"
"Cũng khó nói ai là hồ li lắm, việc lần này xem như là cảnh cáo, em tự hiểu lấy đi" dứt câu anh cũng cúp máy, anh không muốn dây dưa thêm với cô
"Alo...tiểu Khải em nghe nói cổ phiếu của Âu gia mất giá nó có ảnh hưởng gì đến anh không? Em không hiểu lắm về giới làm ăn của anh nhưng nghe Chí Hoành nói em thấy nó không đơn giản, anh có sao không?" vừa nhắc máy cậu đã hỏi anh một đống câu, khiến anh mắc cười. Đáng yêu chết mất
"Chí Hoành chỉ là không thích anh nên mới thêm dầu thêm mỡ thôi, anh không bị ảnh hưởng gì lớn đâu, em yên tâm đi" anh cười cười nói
"Này, tuy là tui không thích anh nhưng có cần nói tui thêm dầu thêm mỡ không" giọng nói của Chí Hoành phát lên bên kia khiến anh có hơi giật mình
"À là Chí Hoành sao, sao giờ này cậu lại rảnh rỗi đến chơi với em ấy thế"
"Cần anh quản à, anh trai bệnh tôi phải đến chăm sóc chứ, mặc dù tui chỉ ngồi chơi Hoa Hoa tỷ với Thiên Tỉ ca làm hết rồi"
Thì ra là có cả hai người kia thảo nào Vương Nguyên lại gọi đến hỏi thăm, Thiên Tỉ là người rành nhất trong lĩnh vực này, chỉ cần Thiên Tỉ phân tích một chút cũng đủ hiểu rồi
"Vậy mọi người chơi vui vẻ, tối nay ở lại ăn cơm tối nhé!" anh đánh trống lảng nói
"Được thôi sợ anh à" Chí Hoành nói xong đưa điện thoại lại cho Vương Nguyên "trả anh"
"Tối nay anh về ăn tối sao?" cậu hỏi
"Ừ, có gì sao?" nói xong anh mới nhớ sực lại lúc trước anh hay không ăn cơm nhà, thường xuyên ra ngoài ăn với Na Na huống hồ chi việc hôm nay liên quan đến Âu gia chẳng trách cậu hỏi thế
"Dạ không có gì, anh...nên an ủi cô ấy, chắc cô ấy buồn lắm" giọng cậu càng ngày càng nhỏ đi
"Cô ấy không yếu đuối như em nghĩ đâu, em bị cảm sao anh có thể bỏ mặc em được, đứng nói mấy câu ngốc nghếch ấy, em giờ là quan trọng nhất của anh có biết không?" anh cười nói
"Dạ"
"Tốt, anh bận việc rồi tối gặp em" anh lập tức gác máy
Cô nên tự biết điều mà dừng lại đi trước khi chọc tức tôi, lần sau mà dám làm ra những chuyện như vậy nữa thì tôi không nên mặt đâu. Anh tựa người ra ghế xem lại đống tài liệu do anh nhờ người điều tra, toàn là những thành tựu dọ cô lợi dụng cái tên của anh gây ra, không chỉ có Vương Nguyên mà rất nhiều người khác, những mối làm ăn lớn cũng là do cô dùng cái tên của anh đi giao dịch với đối tác. Anh thật không ngờ lúc trước anh lại mê muội cô ta đến vậy, ngay cả người luôn thật lòng với anh như Vương Nguyên cũng bị anh làm thương tổn đến chết.
Sau vụ ấy người của Âu gia yên lặng hẳn đi, ngoại trừ Sa Sa hay đên thăm Vương Nguyên thì những người khác trong Âu gia đều rất kính tiếng, nhưng như vậy anh cảm thấy hài lòng hơn, bớt đi một nổi lo ngại, nhưng giờ nổi lo ngại lại là anh đây, Sa Sa cứ đến chơi suốt, anh đi làm là có mặt cô bé, cứ như thế 1 tháng của anh sẽ bị cô ta cướp người yêu mất, nghĩ đến đấy anh quyết giao những việc nhỏ nhặt trong công ty lại cho hai thư kí riêng của mình dành nhiều thời gian ở nhà với cậu.
Anh dẫn cậu đi biển, dẫn cậu đi leo núi, dẫn cậu đến những quán ăn ngon mà trước đó cậu có nhắc qua, anh còn điều tra Chí Hoành về sở thích của cậu, ban đầu Chí Hoành làm giá đủ điều nhưng sau thấy được lòng thành của anh nên chấp nhận nói. Anh còn nhờ Thiên Tỉ bàn giao lại căn nhà mà hai người đang ở sang tên cho Vương Nguyên, anh sợ nếu mình xảy ra chuyện gì thì nơi này sẽ không còn nữa.
"Em thấy vui không?" anh ôm cậu vào lòng nhìn cảnh hoàng hôn trên bãi biển hỏi
"Vui lắm gần 1 tháng nay lúc nào em cũng thấy tràng đầy hạnh phúc" Cậu cười nhìn anh
"Mới đây đã gần một tháng rồi sao, thời gian nhanh thật"
"Tiểu Khải chúng ta có thể mãi như vậy không? Luôn ở bên nhau sống lặn lẽ như vậy?"
"Được chứ, chỉ cần em không buôn bàn tay của anh ra thì ta mãi như vầy" anh nắm lấy bàn tay cậu cười nói
"Em không buôn anh ra đâu, mà tiểu Khải anh không chạy thoát em đâu, trước đó em đã định chết tâm với anh nhưng đột nhiên anh lại tốt với em làm em không thể buôn tay được nữa rồi"
"Thật may là anh sớm nhận ra không là mất em rồi" Tuấn Khải nữa đùa nữa thật nói
Thật ra trong lòng anh đã có dự tính hết rồi, dù số mạng thế nào anh cũng sẽ cải mệnh, anh không để Vương Nguyên chết, nhất định không
"Liên Hoa anh có việc muốn gặp em" Tuấn Khải đứng ở trong phòng làm việc nhìn xuống đường phố tấp nập
"Được, 30' nữa gặp" anh gật đầu rồi tắt máy
"Thư kí Chu, tôi có việc ra ngoài một lúc, hủy cuộc họp tới đi" dứt câu anh lấy áo khoác bỏ đi
Đến quán cafe, anh lựa một chổ ngồi sâu trong góc phòng, anh vừa ngồi không lâu thì Liên Hoa cũng đến, cả hai đều gọi cafe đen.
"Anh tìm em có việc gì?" Liên Hoa hỏi thẳng
"Là chuyện của Nguyên Nguyên, em có cách nào có thể để em ấy tiếp tục sống không?"
"Không có, mạng anh ấy đã kết thúc từ một tháng trước, em hoàn toàn không thể giúp gì được"
"Sao có thể, phải có cách gì đó chứ, em ráng suy nghĩ lại xem, anh ấy là anh trai em mà"
"Vẫn có một cách nhưng em không chắc nó sẽ thành công" Liên Hoa suy nghĩ một lúc lâu nói
"Cách gì, em nói đi" anh mừng rỡ
"Mạng đổi mạng, anh biết đó con người sống chết đều có số mạng riêng, số mạng anh ấy đã hết nhưng anh thì lại còn, anh lại có thể trùng sinh ắc anh có gì đó đặt biệt, nếu anh có thể chết thay anh ấy thì anh ấy sẽ sống" Liên Hoa dừng lại uống một ngụm cafe sau đó tiếp tục "nhưng nếu thất bại cả hai đều phải chết"
"Cảm ơn em, anh biết mình phải làm gì rồi"
Thái độ của anh hoàng toàn khác với những gì cô nghĩ, anh rất vui vẻ nắm lấy hai tay cô cười nói
"Ý anh là gì?"
"Chỉ cần em ấy sống bắt anh đi chết anh cũng chấp nhận, cùng lắm anh có thể đi cùng em ấy"
"Tùy anh, nhưng ngày mai là ngày cuối cùng rồi, anh nên suy nghĩ cho kỉ đi" cô đứng dậy rời đi
Anh nhìn theo dáng cô mỉm cười nhỏ giọng nói như tự nghe "không có gì để suy nghĩ cả"
Anh nguyên đêm ấy không về nhà, anh chỉ nhắn tin cho cậu nói mình có việc rồi không nói gì nữa cả. Anh ở lại công ty viết lá thư để lại cho cậu, anh mong cậu có thể đọc được nó, anh liên hệ với Thiên Tỉ đến công ty nhờ Thiên Tỉ giúp anh lập một bản thừa kế giao lại toàn bộ cho Vương Nguyên, còn việc ngoài ý muốn thì sẽ do Thiên Tỉ anh tùy quyền quyết định. Thiên Tỉ vô cùng thắc mắc, Thiên Tỉ không hiểu nổi rốt cuộc anh muốn làm gì?
Mọi thứ sắp xếp xong cũng đã 7h sáng, anh nhanh chóng chạy về nhà, vì lúc trước cậu mất lúc 10h, anh phải cứu được cậu.
"Nguyên Nguyên anh về rồi" anh vào nhà cười cười gọi
Vương Nguyên ngồi ở ghế sofa nghe tiếng anh thì đứng dậy nhìn anh
"Em muốn anh giải thích, việc này là thế nào" cậu quăng đóng ảnh trong tay vào ngực anh nói
Anh không hiểu gì cúi người xuống nhặt lên, đó là hình anh đang vui vẻ nắm tay Liên Hoa.
"Là ai đã gửi những tấm ảnh này cho em?" anh hỏi
"Đó quan trọng sao? Anh xem em là cái gì? Anh thích Na Na em còn có thee chịu đựng được nhưng lần này sao lại là Liên Hoa, tại sao?" cậu bắt đầu bật khóc lùi lại hai bước "anh ghét em đến vậy sao? Trước giờ anh chỉ xem em là người thay thế thôi sao? anh chưa từng có tình cảm với em sao? dù chỉ một chút"
Câu nói này của cậu một lần nữa làm anh chấn động, lúc đó cậu cũng đã nói câu này, anh đã im lặng, anh đã bỏ mặc cậu.
"em hiểu rồi, xin lỗi vì đã làm phiền anh, chúc anh hạnh phúc với cô gái mà anh chọn" dứt lời cậu liền bỏ đi
Anh lập tức phản ứng chạy theo cậu
"Nguyên Nguyên em đừng chạy, hãy nghe anh giải thích bọn anh không có gì cả, đó chỉ là vô tình thôi, em đừng chạy nữa, anh xin lỗi anh yêu em, trước giờ anh chưa từng xem em là người thay thế, Nguyên Nguyên làm ơn đừng chạy nữa" anh vừa chạy theo cậu vừa giải thích
Cậu không thèm quan tâm đến anh cứ thế mà cắm đầu vào chạy, cậu lao ra đường một chiếc xe tải lớn không thấy cậu đã tông thẳng đến cậu, anh thấy vậy liền lao đến ôm lấy cậu.
[Tin nóng: một vụ tai nạn giao thông đã cướp đi mạng của hai người, một người chết tại chổ và một người chết trên đường đưa đến bệnh viện, đây là vụ tai nạn thứ 3 trong tuần có liên quan đến mạng người]
"Đến cuối thì hai người đã được toại nguyện ở bên nhau rồi" Liên Hoa đặt bó hoa bách hợp trên mộ nói
Gió thổi lớn những chiếc lá bay lượn khắp nơi, dù gió lớn đến đâu cũng không còn chia cắt được họ
"Lạnh quá rồi về thôi" Cô nói rồi bỏ tay vào túi áo khoác bỏ đi để lại hai ngôi mộ cạnh nhau.
Dù họ không thể sống cùng nhau nhưng đến cùng cũng cùng nhau xuống suối vàng...
[Một kết khác]
Chiếc xe tải lớn tiến thẳng vào người Vương Nguyên anh thấy vậy liền lao ra kéo cậu lại ôm cậu vào lòng
"Không sao không sao rồi" anh xúc động lẩm bẩm
"Tiểu Khải" cậu nhỏ giọng gọi
"Em giận anh, ghét anh thì hãy đánh anh mắng anh sao cũng được nhưng làm ơn đừng rờ xa anh, đừng bỏ chạy như thế, nếu lúc ấy anh không kịp thì em nói anh phải làm thế nào đây" anh đẩy cậu ra nhìn thẳng vào mắt cậu nghẹn ngào nói
"Tiểu Khải, em xin lỗi" cậu ôm lấy anh
"Không sao rồi, ổn cả rồi mình về nhà có được không" anh vuốt lưng cậu nói
Cậu gật đầu theo anh trở về.
Tối hôm đó Lưu Hoa đã gọi cho anh
"Anh đã trả giá xong rồi giờ hai người có thể ở bên nhau rồi"
"Ý em là?"
"Thật ra việc chỉ có một tháng đó không hề có thật, anh trọng sinh chỉ cần anh thay đổi được số mạng của người anh muốn cứu ắc sẽ xong, còn việc một tháng là do em tùy miệng nói thôi, anh nhớ lấy đây anh mà không chăm sóc tốt cho anh trai em bọn em sẽ không tha cho anh đâu"
"Bọn em?" anh hỏi lại
"Anh biết họ là ai mà, chúc hai người ngủ ngon, bye bye"
Trong lúc anh vẫn còn đang bận thắc mắc về nhiều việc khó hiểu thì bên này Thiên Tỉ, Chí Hoành và Liên Hoa nhìn nhau cười
"Chúng ta hoàn thành nhiệm vụ rồi" Liên Hoa nói
"Vậy là mình có thể trở về được rồi chứ?" Chí Hoành mong đợi nói
"Ít ra chúng ta phải sống hết kiếp này đã" Thiên Tỉ nói
"Thật là, biết sao được ai bảo kiếp trước ta nợ hai người họ làm chi giờ phải bỏ mất một kiếp ở dưới này" Chí Hoành lắc đầu nói
"Họ vốn là một đôi, nhưng do lúc chuyển kiếp bị trục trặc nên xảy ra chuyện ngoài ý muốn khiến Tuấn Khải nhằm Na Na là một nữa còn lại khiến Vương Nguyên phải đau khổ mà tìm đến cái chết, đến khi nữa kia mất đi Tuấn Khải mới nhận thức được sự tồn tại của lương duyên tam kiếp này, chúng ta có nhiệp vụ giúp họ tìm lại với nhau" Thiên Tỉ phân tích
"Giờ chúng ta đi ăn mừng đi, sau đó tiếp tục làm ba đứa em ngoan của Nguyên ca ca" Chí Hoành câu cổ Thiên Tỉ và Liên Hoa lôi đi
"Đồ háo ăn".....
[End]
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro