Người tình bí ẩn
Mải suy nghĩ, cô không để ý cánh cửa phòng đang bật mở, và người bước vào chính là... Ran ngẩng đầu lên, trông thấy bóng hình ấy thì ngạc nhiên:
- Anh...Anh hai?
- Ừ, hai đây.-Hakuba cười hiền
- Mà..sao...hai lại ở đây?
- Hai nghe Sonoko kể qua điện thoại, em ấy nói là em đang ở khách sạn Haido, tình cờ hai có việc ở đây nên hai hỏi số phòng em đang ở rồi chạy đến đây luôn.-Hakuba vừa nói vừa đưa tay rót ly nước cho cô em gái của mình.
- À.-Nghe đến đây, Ran không thắc mắc nữa, cô đưa tay nhận ly nước từ anh trai mình và uống ngon lành.
- Thế kẻ nào đưa em đến đây? Tên đó không làm gì em đó chứ?
Nghe đến đây, Ran giật mình, nhưng cô nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, kể lại cho anh hai cô nghe. Hakuba thoáng nhíu mày rồi bảo Ran:
- Được rồi, về thôi, anh sẽ để lại tấm séc để coi như là quà cảm ơn người đó đã chăm sóc em gái của anh.
Vừa nói xong, Hakuba mở ví rút tấm séc ra, để lên chiếc bàn gần đó, xé một tờ giấy ghi vài chữ:"Cảm ơn người đã chăm sóc em gái tôi, đây là chút lòng thành, mong người hãy nhận, đừng ngại. Một lần nữa xin gửi lời cảm ơn chân thành nhất. Ký tên: Hakuba Saguru"
Sau khi hoàn tất "thủ tục cảm ơn", Hakuba đưa Ran về, nhưng vừa mở cửa ra thì Shinichi bước vào:
- Anh là ai?-Shinichi mở lời trước
- Tôi phải là người hỏi câu đó mới đúng.-Hakuba nhíu mày.- Khoan đã, hình như cậu là Kudo Shinichi giám đốc tập đoàn Kudo phải không?
- Phải, là tôi đây. Anh là?
- Tôi là Hakuba Saguru, thiếu gia tập đoàn Saguru, còn đây là em gái tôi, Mori Ran. Hình như con bé đang làm ở chỗ anh thì phải?
- Ơ. Chào giám đốc.-Ran thấy Shinichi vội cúi người chào.
- Chào cô, Mori.
- Không biết tôi có thể đưa em gái tôi về được chưa nhỉ?- Hakuba im lặng nãy giờ cất tiếng
- Em gái của anh sao lại hỏi tôi? Cứ đưa cô ấy về đi.
- Tôi xin phép.
- Chào giám đốc ạ.-Ran lại cúi người lần nữa rồi chạy thật nhanh xuống sảnh, quả thật cô không muốn ở gần cái "kho đông lạnh di động" thêm một phút giây nào nữa.
Hai người vừa đi khuất, Shinichi cảm thấy có gì đó khác lạ. Anh đưa tay lên cằm suy nghĩ:" Thiếu gia Saguru và cô Mori khác họ, sao họ lại là anh em cơ chứ? Còn nữa, nếu như họ là anh em thật thì tại sao có Mori lại phải qua công ty của mình? Có khi nào, cô ấy là gián điệp? Nếu như nghĩ thì cũng đúng, trên thương trường, tập đoàn Saguru và tập đoàn Kudo vốn chẳng ưa gì nhau, nên chuyện đó là chuyện dĩ nhiên. Nhưng nhìn có Mori thì mình không nghĩ vậy, cô ấy xinh thế cơ mà. Aish, mày đang nghĩ cái quái gì vậy Shinichi? Từ nay phải cảnh giác với cô ấy mới được." Shinichi vừa nghĩ vừa lấy điện thoại ra, bấm số rồi gọi:
- Hattori đấy à?
- Tớ đây, tớ nhờ cậu một chuyện được không?
- Chuyện gì thế?
- Điều tra giùm tớ về cô Ran Mori nhé.
- Cô gái lúc nãy hả?
- Ừ
- Được thôi, sáng mai sẽ có kết quả.
- Ừ, sáng mai đem đến công ty cho tớ nhé. Cảm ơn cậu nhiều, Hattori-kun.
- Không có gì, bạn bè cả mà.
Sáng hôm sau
- Kudo-kun, đây là toàn bộ hồ sơ về cô Ran gì gì cậu nhờ tớ điều tra đấy.-Hattori vừa nói vừa đưa tập hồ sơ về phía Shinichi.
- Ran Mori.
- Sao cũng được. Mà cậu nhờ tớ điều tra cô ấy chi vậy? Không phải là có tình ý với cô ta ấy chứ?-Heiji cười gian
- Làm...làm gì có.-Shinichi đỏ mặt lắp bắp
- Không có mà làm gì phản ứng ghê thế?
- Hừ, chẳng có gì hết. Cậu mà nói nữa thì đừng trách cậu không toàn thây trở về đâu đấy.
- Rồi mà, rồi mà.
Không khí trở nên im lặng, căng thẳng. Quay về với Ran nhà ta, Sonoko và Aoko thay phiên nhau đắp khăn hạ sốt cho cô. Hakuba cũng đã đích thân gọi điện cho Shinichi báo xin nghỉ phép cho cô 1 ngày. Aoko giao hết việc cho Sonoko, có phải đến công ty làm việc, nếu không bị trừ lương mất.
- Anh Kaito, đến nhà Ran đón em được không? Em trễ giờ làm rồi.
Đợi Kaito đến chở cô đi, cô cứ cằn nhằn mãi, rằng sao anh chạy chậm thế. Mặc dù vận tốc hiện tại của chiếc xe đã là 120km/h. (_ __"). Một ngày làm việc vất vả của Aoko trôi qua nhanh chóng, về đến nhà Ran, có thấy Ran đang ngồi trên giường, trên tay là tô cháo trứng mà Sonoko tự nấu còn bốc hơi nghi ngút.
- Cậu đã khỏe chưa? Ran?
- Ưm, tớ khỏe rồi. Mai tớ sẽ đi làm lại.
- Được vậy thì tốt quá.
- Tớ nghỉ một ngày rồi, chắc tiền lương bị trừ thê thảm lắm
- Hình như cậu có thể làm bù vào chủ nhật í.
- Được hả? Vậy chủ nhật tuần này tớ không đi với các cậu được rồi.
- Không sao không sao. Bây giờ cậu phải lo kiếm tiền chứ không thì sẽ không có tiền mua sắm với bọn tớ đâu.-Sonoko cười nhí nhảnh
Một ngày trôi qua nhanh chóng
Ran đang sửa soạn lại cho mình, bộ đồng phục của công ty cô khá gọn gàng; váy xám, ôm tới đầu gối, áo trong màu vàng nhạt, áo sơ mi khoác ngoài cùng màu xám. Nhìn cô lúc này trông thật chững chạc và mạnh mẽ. Anh trai cô chở cô đến tận công ty rồi mới yên tâm lái về. Ran ngồi vào bàn làm việc, chưa được mười lăm phút thì giám đốc lại kêu cô lên phòng, đưa tay định gõ cửa thì cô nghe tiếng bên trong vọng ra:
- Cô đến đây làm gì? Tôi đã bảo là đường ai nấy đi rồi mà.
"Là giọng của giám đốc". Ran thầm nghĩ rồi tiếp tục nghe câu chuyện đang diễn ra sau cánh cửa gỗ.
- Nhưng em yêu anh mà, Shinichi.
- Ai cho phép cô gọi tên tôi như vậy?
- Nhưng...anh à
- Cút ngay.-Shinichi giận dữ đập bàn.- Hạng người như cô chỉ xứng để tôi quen qua đường mà thôi.
Ran nghe tiếng khóc, rồi cánh cửa phòng bật mở. Một cô gái tóc nâu đỏ bước nhanh ra ngoài. Một tay đưa lên nắm lấy vạt áo, tay còn lại đưa lên lau vội những giọt nước mắt còn vương đọng lại trên khóe mắt. Dường như cô gái ấy không hề để ý có sự hiện diện của Ran ở đây. Ran thở dài, thầm nghĩ:"Công ty kiểu gì mà quái dị thế không biết?". Đưa tay đẩy cửa bước vào, cô khẽ cúi đầu:
- Chào giám đốc ạ!
- Cô ngồi đi.
Ran kéo ghế, ngồi đối diện với shinichi, giờ đây cô mới có dịp quan sát anh thật kĩ; mái tóc đen được vuốt keo tỉ mỉ, đôi mắt màu xanh, màu xanh của đại dương. Mọi đường nét trên khuôn mặt của anh thật hoàn hảo. Thấy Ran cứ nhìn mình nãy giờ, Shinichi buông một câu:
- Sao thế? Chưa thấy trai đẹp bao giờ à?
Ran khẽ nhăn mặt:
- Ở, không không.
Thấy dáng vẻ bối rối của Ran, Shinichi bật cười trong lòng
- Giám đốc cho gọi tôi có việc gì ạ?
- Tôi muốn hỏi,...chuyện ở quán bar!
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Các bạn muốn cuối cùng Shiho sẽ ra sao?Sống hạnh phúc bên HakubaRan chết, sống hạnh phúc bên ShinichiVề với cát bụi (là chết ấy)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro