Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

ghen

Thấy dáng vẻ bối rối của Ran, Shinichi bật cười trong lòng

- Giám đốc cho gọi tôi có việc gì ạ?

- Tôi muốn hỏi,...chuyện ở quán bar!

- Sao? Sao ạ?-Ran lắp bắp không nói nên lời

- Hãy trả lời tôi đi, thành thật nhé.-Shinichi gằn giọng.- Tên Hakuba đó có phải là anh hai của cô?

Ran cảm thấy mình đang rơi vào trạng thái dở khóc dở cười, rốt cuộc giám đốc muốn gì ở cô chứ? Ghen tuông! Là ghen tuông sao? Không đúng! Cô và giám đốc chỉ mới biết nhau hai, ba ngày. Nếu gặp nhau thì chỉ là vài câu chào hỏi xã giao thôi mà. Chuyện gì đang xảy ra với cô vậy? Cô chìm trong suy nghĩ với mớ hỗn độn trong đầu. Thấy Ran không trả lời mình, Shinichi buông thêm một câu:

- Sao thế? Bị sắc đẹp của tôi hút hồn rồi hay sao mà không nói nên lời thế?

Shock tập một

- Tôi nói đúng quá hả? Thôi cũng đúng mà, cô không phải giấu đâu. Nhiều người cũng nói tôi đẹp trai lắm, số ít thì cũng thấy vậy nhưng giấu trong lòng không nói ra thôi,...bla...bla...bla...

Shock tập hai

Shinichi đang thao thao bất tuyệt chợt để ý thấy khuôn mặt đằng đằng sát khí của Ran nên biết thân biết phận ngậm miệng như hến. Lấy lại vẻ điềm tĩnh, Shinichi khẽ ho một tiếng rồi hỏi tiếp:

- Tôi muốn biết câu trả lời.

- Anh ghen sao?

- Tôi...tôi

- Sao?

- Tôi không ghen.- Shinichi hét lên.- Tôi chỉ muốn biết quan hệ của em với hắn ta thôi.

- Anh nói thật không?

- Thật.

- Đơn giản, chỉ là anh em.

- Vậy thôi?

- Đúng vậy? Anh muốn gì nữa?

- Anh em mà khác họ là sao?

Ran khẽ thở dài rồi ngồi kể tất cả cho Shinichi nghe,anh chăm chú nghe cô nói, không dám để lọt ngoài tai dù chỉ là một chữ. Họ không nhận ra, họ đã thay đổi cách xưng hô, thân mật hơn, tình cảm hơn. Đó có thể coi là một bước tiến triển về tình cảm của hai bọn họ.

- Sao? Hiểu rồi chứ?

- Hiểu.

- Tôi lại có chuyện muốn hỏi anh đấy.

- Chuyện gì?

- Hôm ở khách sạn, anh không làm gì tôi đó chứ?

- Làm gì là làm gì?

- Ai biết được đàn ông các anh, đưa gái vào khách sạn, mà không làm gì mới là lạ đó. Khai mau đi.- Ran trừng mắt

- Tôi không có làm gì có hết.- Shinichi vừa nói vừa đỏ mặt nhớ lại nụ hôn của anh hôm ấy

- Thật thà nhé!

- Thật.

- Tôi tạm tin anh.

Ran đứng dậy, cúi đầu chào Shinichi rồi quay về văn phòng. Cô đâu ngờ được, ngay khi cô vừa đi khỏi, vị giám đốc đáng kính của cô đã nở một nụ cười nửa miệng quyến rũ:

- Cô gái này thú vị đấy. Phải, tôi ghen đó, thì đã sao nào? Tôi thích em rồi.

Ran đang đi thì cảm thấy lạnh sống lưng, cô lắc đầu vì nghĩ chắc chỉ do nhiệt độ thay đổi bất thường mà thôi. Đột nhiên Aoko từ đâu nhảy bổ tới ôm cổ cô:

- Này, giám đốc kêu cậu lên có chuyện gì thế?

- Điều tra chuyện nhảm nhí.- Cô nhớ lại cảnh Shinichi thao thao bất tuyệt khẽ nhíu mày, tay nắm lại thành quyền, rồi đùng đùng bỏ đi mặc cho Aoko đứng đó chả hiểu mô tê gì cả.

Ran nhìn vào màn hình máy tính, loay hoay với những mớ sổ sách kế toán, nhưng cô chẳng thể tập trung được gì. Cô cứ nghĩ về cuộc nói chuyện giữa anh và cô khi nãy, cô thấy lòng mình sao bồi hồi, xao xuyến quá. Dù không muốn nhưng cô phải công nhận, anh rất đẹp trai. Đúng, anh đẹp thật. Nhưng cô không lấy đó làm lý do giải thích vì sao con tim mình lại như thế. Hôm nay cô làm sao thế không biết, quay sang Aoko, cô nói một cách mệt nhọc:

- Cậu xin phép lại giám đốc giùm tớ nhé, tớ phải về sớm rồi. Tiền lương của tớ hôm nay không cần tính đâu.

- Cậu lại nhức đầu à?

- Chắc là vậy rồi.

Ran cười tươi, đứng dậy rồi đi nhanh ra khỏi văn phòng, nhưng tất cả cử chỉ, hành động, lời nói của cô không thể qua khỏi tầm mắt ai kia. Đúng vậy. Đó là Kudo Shinichi, chàng giám đốc tài hoa của chúng ta nhưng lâu lâu hay mắc bệnh tự sướng lever max (_ __") (hết nói nổi). Tự dưng anh lại ngẫu hứng muốn đưa Ran về nhà, thành ra chân cứ bước mãi như thế, đến trước cửa văn phòng của cô thì vô tình nghe được đoạn hội thoại trên. Đột nhiên anh cảm thấy lòng mình nóng như lửa đốt. Anh chạy như bay đến bãi đỗ xe của công ty với tốc độ nhanh nhất có thể. Về phần Ran, cô đứng ngay cổng công ty, lấy điện thoại ra gọi cho anh hai mình. Dựa lưng vào bờ tường vững chắc, cô hơi choáng váng nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh. Ngay lúc đó, một chiếc xe từ đâu chạy tới đậu trước mặt cô, kính xe từ từ hạ xuống. "Là Kudo-kun, anh ấy ở đây làm gì?"

- Hey, tiểu thư, có cần tôi cho quá giang không?

- Không cần.- Ran đáp lại với một chất giọng không thể nào lạnh hơn

- Mau lên xe đi, trời sắp mưa rồi đấy.- Shinichi vừa nói vừa nhìn lên bầu trời, trên trời đã xuất hiện mây đen

"Tách", "Tách". Từng hạt mưa thi nhau rơi xuống, Ran bất đắc dĩ chạy vào xe của Shinichi. Trong lòng không ngừng nguyền rủa ông trời. Một phần cô không muốn lại bị sốt nữa khiến Sonoko và bạn bè cô lo lắng, phần còn lại là lo cho anh hai. Vì mỗi lần có đổ bệnh thì anh hai bỏ hết công việc để ở nhà chăm sóc cho cô. Từ lúc bố mẹ mất, thì anh hai là người thân duy nhất của cô, cô yêu quý anh hơn bao giờ hết, nên không muốn anh hai mình thêm lo lắng. Shinichi nhìn Ran mỉm cười, lái xe đi. Chiếc xe vừa đi khuất, có một bóng đen ló ra từ con hẻm gần đấy, trên khuôn mặt đã có vài giọt nước mắt, đôi môi vẽ lên một đường cong không hoàn hảo:"Shinichi, cô ta có gì hơn em?"

~~~~~~~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Hãy là người đọc có lương tâm vote để mk có động lực vt típ nhé

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro