Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

[Fanfiction] LINH HỒN TỰ DO (kỳ ảo)

#fanfiction #Folk

LƯU Ý: đây chỉ là fanfiction, hoàn toàn là sản phẩm của trí tưởng tượng, không liên quan thực tế.

Fic không dành cho những bạn có tâm hồn nhạy cảm, tâm trạng đang buồn chán, cũng như những bạn tìm kiếm thông điệp nhẹ nhàng, tích cực.

Bởi vì theo mình thấy, fic này mang cảm giác...nổi loạn.

.

.

[Fanfiction] LINH HỒN TỰ DO (kỳ ảo)

Tác giả nguyên tác EN of love: Faddist.

Người viết fanfiction: Gừng Sô Cô La.

Nhân vật: Folk.

Thể loại: kỳ ảo.

.

.

Mỗi lần trời chuyển cơn mưa, mẹ Folk lại nói cảm thấy mệt, có khi ăn cơm không nổi. Folk đã nghe mẹ nói về tình trạng sức khỏe như thế này từ đầu năm nay. Folk cảm thấy mình không còn nhiều thời gian nữa, Folk cần phải lên đường sớm hơn dự định. Chỉ còn hai mươi hai ngày nữa để Folk sắp xếp mọi việc trước khi cậu rời bỏ cuộc sống trong thân thể vật lý này của mình.

Folk có một nguyện ước, đó là để lại tuổi thọ và sinh lực của mình cho mẹ. Mẹ cần sống khỏe và sống lâu vì mẹ là trụ cột, là người để cả gia đình Folk nương tựa. Đây hoàn toàn là mong muốn tự nguyện của Folk, không hề có sự ép buộc hay áp lực nào cả.

Thật ra Folk biết cuộc sống ở dạng linh hồn mới là cuộc sống vĩnh hằng. Cuộc sống trong thế giới loài người chỉ là cuộc sống tạm bợ, để linh hồn học tập và tiến hóa. Folk cảm thấy kiếp sống này đối với mình đã đủ, không cần ở lại thêm nữa. Folk háo hức cho chuyến đi sắp đến. Trong hình hài một linh hồn tự do, Folk có thể làm tất cả những điều Folk muốn, đến những nơi mình thích và giúp đỡ những người mình cần giúp đỡ.

Có một sự kiện nằm ngoài dự định của Folk. Đầu năm nay, Folk xem được bộ phim Tossara, trong series phim EN of love, chuyển thể từ tiểu thuyết của tác giả Faddist. Folk thích cặp đôi Gun và Bar của Tossara, rồi thích luôn hai diễn viên đóng hai nhân vật ấy. Ngoài đời, fan gọi họ là Giant kid adds fuel. Giant kid năm nay 22 tuổi, còn Fuel năm nay 21 tuổi. Sức khỏe của Fuel không được tốt lắm. Cậu nhóc này thường phải vào bệnh viện. Folk cảm thấy thương cho em ấy. Thế là Folk quyết định, ngoài mẹ của mình, Folk sẽ để lại một phần sinh lực của mình cho Fuel. Folk sẽ làm việc này một cách âm thầm, lặng lẽ. Folk không muốn Fuel có cảm giác mắc nợ Folk. Dù em ấy và Folk không có quan hệ huyết thống gì với nhau, nhưng Folk vẫn muốn giúp. Folk nghĩ nếu Fuel khỏe mạnh hơn, em ấy có thể làm việc hiệu quả hơn và sống vui vẻ hơn. Fuel rất giỏi, vừa kinh doanh riêng, vừa hoạt động nghệ thuật. Folk chỉ muốn trao thêm cho Fuel niềm tin ở bản thân, yêu quý bản thân, sống trọn vẹn, làm từ thiện để giúp đỡ những người kém may mắn hơn. Folk không nghĩ rằng cuộc đời này, mình có thể yêu quý một người xa lạ đến nỗi muốn chia sẻ một phần sinh khí của mình cho người đó và không mong được đền đáp.

[...]

Folk đem số sách mà cậu yêu quý đem đi tặng. Vật dụng, quần áo Folk cũng đem cho bớt. Số tiền ít ỏi của cậu, Folk để lại cho mẹ dùng. Nếu không có số tiền này của Folk thì mẹ vẫn có thể sinh sống bình thường nhưng Folk vẫn muốn để lại số tiền này cho mẹ.

Đêm đó Folk đi ngủ sớm. Folk từ từ nhắm mắt lại, cảm thấy lòng nhẹ nhàng, bình yên. Linh hồn Folk từ từ rời khỏi thân thể cậu. Folk ngắm nhìn thân thể đang say giấc ngủ ngàn thu của mình, yêu thương ôm lấy thân thể mình lần cuối. Folk cảm thấy biết ơn thân thể này bao năm qua đã bên cậu, giúp cậu được trải nghiệm cuộc sống thăng trầm, với nhiều cung bậc cảm xúc, cùng những trải nghiệm đáng giá.

-Cảm ơn nhé.

Folk vuốt ve khuôn mặt của chính mình. Thân thể cậu từ từ tan biến vào không trung. Folk nhìn qua khắp lượt căn phòng của mình. Những vật dụng còn lại cũng từ từ tan biến. Khi Folk rời khỏi ngôi nhà này thì mọi ký ức về sự tồn tại của cậu cũng được xóa sạch. Folk cảm thấy không còn gì vướng bận.

Folk đã hình dung cảnh này nhiều lần. Folk đứng trên ban công. Cậu nhún mình một cái, linh hồn Folk tựa như chiếc lông nhẹ bẫng, nương theo gió từ từ bay lên cao. Đêm nay có trăng. Lần đầu tiên Folk được ngắm nhìn thế giới từ trên cao như thế này. Mọi người đang say giấc nồng trong khi Folk đang trải qua những giây phút đầu tiên trong chuyến hành trình thú vị của mình.

Folk đang đến chỗ của Fuel.

[...]

Bình thường rất ít có khả năng Folk có thể đến nhà Fuel như thế này bởi rất nhiều rào cản thực tế như khoảng cách địa lý, chi phí đi lại, lưu trú, bất đồng ngôn ngữ, sự an toàn và trên hết là quyền riêng tư. Không ai cảm thấy thoải mái khi biết có người lạ mặt xâm nhập nhà riêng của mình.

Folk tần ngần đứng bên ngoài một lúc. Cậu nói để cho chính mình nghe.

-Xin phép đã làm phiền.

Folk bước vào trong một cách dễ dàng. Hiện giờ Fuel đang ngủ. Folk chọn lúc Fuel đang ngủ để không khiến Fuel cảm thấy điều gì bất thường hay sợ hãi.

Folk chạm vào cổ tay của Fuel giống như cách thầy thuốc đông y bắt mạch cho bệnh nhân. Tuyến nội tiết của Fuel bị rối loạn, chuỗi DNA bị lỗi làm cho hệ thống miễn dịch hoạt động kém nên cậu nhóc dễ bị dị ứng. Folk từng chút từng chút truyền sinh khí cho Fuel để cân bằng lại tuyến nội tiết cũng như sửa lỗi trong DNA. Quá trình diễn ra mất vỏn vẹn 35 giây. Folk mỉm cười nhìn Fuel.

-Tạm biệt nhé, hy vọng có dịp tôi có thể đến thăm cậu lần nữa.

[...]

Folk từng mong có thể du lịch khắp nơi. Bây giờ thì Folk có thể du ngoạn đúng nghĩa, không lo lắng, không trở ngại. Folk đi qua những khu phố đông vui, sầm uất nhất cũng như những nơi hoang sơ, không một dấu chân người. Folk lặng yên ngắm bình minh trên sa mạc hoang vu, hay nghỉ chân dưới một gốc cây cổ thụ ở một miền quê trù phú xanh mướt cây cối. Folk có thể nằm dài trên bãi cỏ ven một con suối, ngắm thật lâu một khóm hoa dại, cảm nhận vẻ đẹp bình dị mà cậu chưa từng có dịp thưởng thức. Folk lắng nghe tiếng thác đổ ầm ầm, mãnh liệt như tiếng vọng của núi rừng hay nhẹ nhàng ngồi trên một cành cây cao nghe tiếng chim gọi nhau kết bạn vào mùa giao phối.

Folk biết thế giới này có rất nhiều điều kỳ diệu nhưng bởi vì những lo toan cơm áo, gạo tiền mà cậu đã không thể chạm đến những món quà kỳ diệu của tạo hóa. Folk đã từng không đủ dũng khí rời bỏ cuộc sống an nhàn, đơn giản và không dám ao ước giấc mơ đẹp đẽ và hoang đường nhất. Bây giờ Folk đã làm được. Cậu cảm nhận sự sung sướng đến từng chân tơ kẽ tóc.

Folk đi xuyên qua khu rừng rậm rạp, huyền bí trong một đêm trăng sáng. Người ta thường nói về từ trường xấu của ánh trăng, rằng tỉ lệ tội phạm gia tăng vào những đêm trăng tròn. Bây giờ Folk là linh hồn tự do, không gì có thể thương tổn cậu. Vì có thể an nhiên, tự tại, vứt bỏ mọi sợ hãi nên Folk bình thản đi một mình xuyên qua màn đêm, đi dưới những tán lá dày, thỉnh thoảng có ánh trăng xanh lọt qua kẽ lá.

Folk dừng lại bên một con sông. Cậu ngồi xuống bờ sông dày cỏ và ẩm ướt, khuấy đôi chân xuống làn nước mát lạnh, làm ánh trăng phản chiếu trên nước xao động thành những vệt sáng dài. Folk cảm nhận được cách đó không xa là những bước chân của các loài săn đêm. Những đôi mắt tinh nhạy ánh lên ánh sáng xanh, đang chăm chú rình mồi.

Đối với Folk, chuỗi thức ăn trong thế giới hoang dã chỉ là bản năng sinh tồn của muông thú. Chính những tội ác của loài người mới là hành động tàn nhẫn và đáng sợ. Trong chuyến hành trình của mình, Folk được tận mắt chứng kiến những thảm cảnh, những bi kịch của những nạn nhân xấu số mà thủ phạm chính là đồng loại của họ. Folk không can thiệp được cái gọi là định mệnh hay những điều được cho là đã được lên kế hoạch từ trước, để cho những linh hồn học tập và trải nghiệm. Folk chỉ mong, những linh hồn sau khi kết thúc một kiếp sống bi thương, họ có thể trở về mái nhà chung và không quay lại thế giới đau thương, tàn ác nữa.

Folk không cho rằng loài người yếu đuối vì Folk cũng từng là chính họ. Folk chỉ mong họ có thể vượt qua thử thách, cuối cùng có thể trở về với trạng thái yên bình, hạnh phúc nhất.

[...]

Folk đang đi dưới mưa. Cơn mưa rả rích khiến lòng Folk dịu lại. Cậu cứ đi, để những hạt mưa rơi trên tóc, thấm ướt vai mình. Người ta cho rằng mưa đem đến sự may mắn. Folk tin rằng nước là khởi nguồn của sự sống. Cậu muốn trân trọng những giọt nước trời ban, cảm nhận sự tinh khiết và mát lành. Tiếng mưa trên lá, trên những bệ đá, trên mặt đất, trên những mái nhà, tiếng mưa rơi xuyên qua linh hồn Folk thật là thứ âm thanh diệu kỳ.

Cậu từng nhiều lần muốn mình có thể đi mãi dưới một cơn mưa mà không cảm thấy lạnh lẽo, cô đơn hay trống trải. Những giọt mưa đang thanh tẩy linh hồn Folk, đang thì thầm kể cho Folk nghe những câu chuyện xa xưa, từ khi còn chưa có loài người xuất hiện trên trái đất này.

Cơn mưa tạnh hẳn. Folk đứng lại, ngắm nhìn cảnh vật xung quanh lần cuối. Đã đến lúc Folk trở về vùng đất của linh hồn. Cậu sẽ không trở lại nơi này nữa.

-Cảm ơn đã từng dung dưỡng một linh hồn là tôi. Giờ tôi phải đi rồi. Không hẹn gặp lại.

.

The end.

Chủ nhật, 7/6/2020.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro