Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

|NHẬT KÝ CỦA THANH TÂN|

Tác giả: BreadDoofus
Dịch: -shmilyin-

Tóm tắt:

Một cuốn sách cũ đầy bụi với những trang giấy ố vàng đã được tìm thấy ở Hoa Sơn.

" Có một chiến binh với đôi mắt màu mận. Hắn ta mạnh mẽ, nhưng hắn cũng là một kẻ ngốc."

🌸 🌸 🌸

Mọi người đều biết về Hoa Sơn, đó là một đại môn phái nổi tiếng khắp Trung Nguyên.

Có một lần, tôi thấy một kiếm sĩ đã làm hoa mai nở rộ từ thanh kiếm của mình.

Nó thật đẹp.

Nó làm trái tim tôi đau đớn và đầu hàng.

Tôi muốn thanh kiếm đó, tôi cần thanh kiếm đó. Tôi muốn học nó, hiểu nó và làm cho tên tuổi của mình được biết đến như kiếm sĩ đó.

Vì vậy, tôi đã leo lên Hoa Sơn với niềm hy vọng cháy bỏng trong lồng ngực.

Nhưng sau đó, tôi đã gặp một đứa trẻ.

Một đứa trẻ với ánh mắt mạnh mẽ, nhìn chằm chằm vào tất cả những người leo lên Hoa Sơn như thể họ xâm chiếm nhà của mình. Hai má hắn phúng phính và mập mạp.

Giống như một em bé.

🌸

Tôi phát hiện ra rằng đứa trẻ đó là sư huynh của tôi, hắn là một đứa trẻ đã lớn lên cả đời ở Hoa Sơn.

Thật là nực cười. Làm sao một đứa bé như thế có thể là tiền bối của tôi?

Những người lớn đã thiên vị, họ yêu quý và trân trọng hắn như cháu ruột của mình. Tất cả những gì hắn ta làm, họ đều ca ngợi hắn hết lời. Bụng tròn của hắn luôn nhô ra trước những lời khen ngợi.

Hắn ta sẽ lớn lên cực kỳ kiêu ngạo, bởi vì hắn là một đứa trẻ có tất cả mọi thứ.

Tôi không ghen, tôi chỉ không nghĩ rằng hắn đã làm việc đủ chăm chỉ để xứng đáng với điều đó.

... Ít nhất thì hắn cũng dễ thương một chút. Thỉnh thoảng cho hắn ta một ít đồ ngọt cũng không sao...

🌸

Vào ngày sinh nhật lần thứ năm của mình, bé sư huynh đã nở bông hoa mai đầu tiên.

Đó là một cảnh tượng vô lý, thậm chí Thanh Vấn sư huynh không thể nói một lời. Làm thế nào tôi phải đối phó với điều này? Người nhỏ tuổi nhất ở đây đang nở những bông hoa rất đẹp trước khi một số sư thúc và sư cô thậm chí chưa thể tạo thành một cánh hoa. Làm thế nào một con người có thể được sinh ra với rất nhiều tài năng? Thế giới là không công bằng.

Kể từ ngày đó trở đi, những ánh nhìn chống lại hắn trở nên sắc bén hơn.

🌸

Các sư huynh và sư đệ trêu chọc hắn. Vì lý do nào đó, sự trêu chọc của họ nghe có vẻ hơi ác ý. Nó thường tiếp tục cho đến khi hắn ta hét lên và dậm chân vì tức giận hoặc cố cắn chúng tôi như một con chó.

Nhưng hôm nay thì khác.
Bé sư huynh..đã khóc.

Hắn đã khóc và nức nở đến nỗi chúng tôi không biết phải làm gì. Chúng tôi thậm chí còn chưa kịp làm gì thì hắn đã bỏ chạy và biến mất vào rặng núi. Những trưởng lão chỉ tìm thấy hắn sau đó, ngủ trong một hang động lạnh với đôi mắt sưng lên.

Mọi người đều bị thuyết phục vào ngày hôm đó. Tôi chưa bao giờ thấy Thanh Vấn sư huynh tức giận như vậy...Huynh ấy có thể giết người bằng ánh mắt của mình. Đáng sợ.

Điều duy nhất đọng lại trong tâm trí tôi là khuôn mặt đau khổ của bé sư huynh khi nhìn thấy tôi giữa những người trêu chọc hắn. Hắn trông có vẻ bị tổn thương.

Tôi nên xin lỗi.

🌸

Sáng nay, tôi đặt một giỏ kẹo trước cửa phòng của bé sư huynh.

Khi tôi đi ngang qua một lần nữa, cái giỏ đã biến mất.

Tôi hy vọng hắn thích đồ ngọt.

🌸

Tôi thậm chí không nhớ lần cuối cùng hắn tập luyện với chúng tôi là khi nào. Mỗi buổi sáng, hắn ta biến mất và trở lại vào giờ ăn trưa, người lấm lem bùn đất và mồ hôi.

Bé sư huynh chăm chỉ một cách lố bịch, cộng thêm tài năng trời sinh của hắn hỗ trợ, hắn sẽ lớn lên để trở thành một người đàn ông tuyệt vời. Quá tuyệt vời, có lẽ chúng tôi sẽ cảm thấy khó xử khi nhìn vào mắt hắn.

Hắn ta không bao giờ ăn với chúng tôi, hắn mang đồ ăn ra ngoài hoặc ăn riêng với Thanh Vấn sư huynh. Không ai nói gì về điều đó, nhưng tôi biết mọi người đều cảm thấy có lỗi trong lòng.

🌸

Tôi đã nói hắn một người đàn ông tuyệt vời? Chà, tên nhóc đó là một con yêu tinh chết tiệt. Chúng tôi nghĩ rằng hắn cảm thấy thất vọng, nhưng bây giờ chúng tôi thấy rằng chúng tôi đã sai.

Hôm nay hắn ta lục soát kho chứa rượu và bị phát hiện say khướt trong thư viện. Làm thế nào hắn có thể làm điều gì đó như thế trong một thư viện thiêng liêng? Những cuốn sách tội nghiệp đó... Ôi, tôi tức giận.

🌸

Hôm nay, chân tôi bị thương.

Tôi không thể đi bộ. Đau quá.

Tôi đã nghĩ Thanh Minh sư huynh sẽ chỉ cười và rời đi, nhưng...

Hắn cõng tôi.

Nó nhỏ.

Lưng hắn nhỏ quá...

🌸

Đã lâu lắm rồi tôi mới viết ở đây. Tôi nghĩ rằng tôi đã làm mất cuốn sách này.

Bé sư huynh giờ đã lớn cả rồi. Hắn không còn tấm lưng hẹp đã cõng tôi khi tôi đau.

Tôi tự hỏi liệu tấm lưng rộng đó có lớn lên để mang gánh nặng của chúng tôi không?

Đã được một thời gian kể từ khi kỹ năng của tôi bắt đầu trì trệ, tôi bắt đầu thấy giới hạn của mình. Tôi đã chấp nhận nó, tôi sẽ không bao giờ là hình ảnh anh hùng mà tôi hằng mơ ước.

Trong khi tôi bị mắc kẹt trong cái giếng này, Thanh Minh sư huynh đã bay lên như chim trên trời.

Tôi hy vọng chúng tôi không trở thành gánh nặng cho hắn.

Cho dù đệ không thể mạnh bằng, nhưng nếu với đôi tay và đôi chân này mà đệ có thể giúp được Hoa Sơn, đệ sẽ sẵn lòng làm bất cứ điều gì.

Với huynh và Chưởng môn sư huynh, chúng ta sẽ tạo ra thời hoàng kim của Hoa Sơn.

Cùng nhau.

🌸

Kiếm sĩ trẻ tuổi lớn lên trở thành một bậc thầy kiếm thuật. Tên của hắn được ca ngợi ở khắp mọi nơi, nhưng hắn ta vẫn hành động như một kẻ ngốc.

Hắn tạo ra rắc rối trái phải hàng ngày, và hắn chưa bao giờ dạy dỗ bất kỳ đệ tử nào. Tất cả những gì hắn làm là chạy đến Tây An để uống rượu với người bạn duy nhất của mình.

Tôi mừng vì hắn không còn cô đơn nữa

Nhưng tại sao bạn của hắn phải là kẻ điên của Tứ Xuyên Đường Môn? Nó giống như hai cơn bão kết hợp thành một.

Tôi lo sợ cho tương lai của Trung Nguyên.

🌸

Có một chiến binh với đôi mắt màu mận. Hắn ta mạnh mẽ, nhưng hắn cũng là một kẻ ngốc.

Sư huynh của tôi là một tên ngốc.

Nhưng tôi tự hào về huynh ấy.

Tôi không thể nói thẳng vào mặt hắn vì tên khốn tự mãn đó sẽ dùng nó để chống lại tôi suốt đời.

Vì vậy, cho đến lúc đó, tôi sẽ viết chúng ở đây.

Đệ tự hào về huynh, sư huynh.

Đệ hy vọng rằng một ngày nào đó, huynh sẽ có thể nhìn lại và thấy có bao nhiêu người quan tâm đến huynh.

Khi ngày đó đến... có lẽ huynh sẽ trưởng thành, chỉ một chút thôi.

Ký tên,

Đệ tử thứ mười ba của Đại Hoa Sơn Phái, Thanh Tân.

"... Lấy làm tiếc."

Một chai rượu lăn trên mặt đất.

"Xin lỗi, Thanh Tân."

Một thanh niên dựa vào một đống đất, tấm lưng gầy guộc của hắn khẽ run lên, tay ôm chặt tờ giấy cũ ố vàng mà lòng buồn rười rượi.

'Sư huynh ngu ngốc của đệ đang ở đây.'

Và ít nhất là trong đêm nay, hắn sẽ ở cạnh sư đệ của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro