Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

|DẠY ANH CÁCH BỚT NHỚ EM|-IV

ĐƯỜNG BẢO LÀ AI?
Tác giả: Kitsunebi20
Dịch: -shmilyin-

Tóm tắt:

Có một cái tên chiếm vị trí đặc biệt trong trái tim Thanh Minh.

Nhưng nếu trong hắn chỉ còn lại những niềm đau để nhớ thì có thực sự đáng để giữ lại?

🌸

Nếu có một cách để gặp bất kỳ ai mà hắn muốn, kể cả người mà hắn chưa từng nghe tên trước đây thì Đường Quân Nhạc thực sự cần phải biết làm thế nào ngay bây giờ.

Một thời gian đã trôi qua sau khi Đường Môn hình thành quan hệ hữu nghị với Hoa sơn. Sau khi chứng kiến những gì Thanh Minh đã làm cho gia tộc mình, Đường Quân Nhạc cảm thấy đây là quyết định đúng đắn nhất mà hắn từng đưa ra trong đời.

Với tư cách là một người bạn, hắn đã tự hứa với bản thân rằng hắn sẽ làm bất cứ điều gì có thể để giúp đỡ người bạn đầu tiên của mình khi cần, bất kể đó là gì. Cá nhân Đường Quân Nhạc nghĩ rằng không có nhiều điều hắn không thể làm được. Nhưng có lẽ hắn ta cần xem xét lại việc rút lại suy nghĩ đó.

Bên trong vọng lâu chỉ dành riêng cho Môn chủ Đường Môn và tiểu bằng hữu của hắn, Đường Quân Nhạc ngồi đối diện với Thanh Minh, người đã nốc cạn chai rượu đủ để hạ gục năm người trong một lượt.

Khi nhìn chàng trai vùi đầu sâu hơn vào vòng tay mình, Đường Quân Nhạc miết ngón tay cái lên thành cốc, suy nghĩ. Nhờ khả năng kháng độc, lượng rượu này hầu như không đủ để làm đầu óc hắn ta mê muội. Nhưng hắn cũng biết Thanh Minh thường không phải kiểu người uống rượu nhanh như vậy.

Bây giờ người được thế nhân ca tụng là Hoa Sơn Kiếm Hiệp đang ngây ngốc một cách bất lực trên bàn. Tâm trí hoàn toàn đi nơi khác. Đường Quân Nhạc có nên vui mừng khi người thanh niên này thể hiện đủ tin tưởng vào hắn đến mức hắn ta không ngại thể hiện mặt yếu của mình không?

Đó không phải là lý do khiến Đường Quân Nhạc nhíu mày.

"..Ư..Đường..Bảo..."

Thanh Minh đã lặp đi lặp lại cùng một điều. Hắn thở dài đứt quãng, tay lần mò trên mặt bàn, cố với lấy một chai khác. Bàn tay của hắn cuối cùng không chạm được vào bất cứ thứ gì nên đã quay lại để che mặt. Sau đó, một âm thanh bị bóp nghẹt có thể được nghe thấy. Giọng nói khàn khàn và đau đớn khủng khiếp.

'Hắn đang..khóc ư?'

Sẽ không ai tin nếu hắn nói rằng Thanh Minh đang khóc trong tình trạng say xỉn. Nhưng một lần nữa, Đường Quân Nhạc nhận ra một sự thật rằng dù người bạn đầu tiên của mình có thiên tài và trưởng thành đến đâu thì bản thân Thanh Minh cũng chỉ mới đôi mươi.

Bản thân là một người cha, làm sao hắn có thể chịu được khi nhìn một đứa trẻ nhỏ hơn hầu hết con trai mình, nhấn chìm tiếng khóc của nó bằng men rượu cho đến khi chìm vào giấc ngủ?

" Đường Bảo... người mà hắn luôn gọi mỗi lần đến uống rượu với Đường Môn là ai vậy?"

Đã đủ nhục nhã cho hắn rồi, Đường Môn Môn chủ đã không thể nhận ra cái tên lẽ ra thuộc về gia tộc của hắn.

'Ta sẽ thử tìm hiểu.'

🌸

" Phụ thân, trong gia môn chúng ta có ai tên là Đường Bảo không?"

Thật không ngờ, sáng hôm sau Đường Tiểu Tiểu đến hỏi y như vậy. Đường Quân Nhạc đặt bản báo cáo trên tay xuống và đi về phía ái nữ của mình. Nàng ta có quầng đen dưới mắt và quần áo mà nàng đang mặc có mùi như một loại thảo mộc tốt cho chứng mất ngủ. Khuôn mặt nàng  đầy đau khổ.

" Có chuyện gì vậy?"

" Thanh Minh sư huynh, huynh ấy đã không ngủ nhiều ngày rồi. Con đã thực sự hy vọng tìm được một loại thuốc tốt từ nhà của chúng ta nhưng không có tác dụng." Đường Tiểu Tiểu vừa nói vừa bứt tóc bực bội.

" Sư thúc nghe thấy huynh ấy gọi ai đó tên là Đường Bảo sau khi huynh ấy ngã quỵ vì kiệt sức vào một ngày khác, Chiêu Kiệt sư huynh cũng nói điều tương tự. Người có biết đó là ai không?"

" Ta thực sự sắp tìm ra." Đường Quân Nhạc cảm thấy khó chịu một cách kỳ lạ khi nghe Thanh Minh lẩm bẩm cái tên đó cả trong giấc ngủ.

Hắn không khỏi nghĩ, tại sao gọi tên một người nghe đau lòng như vậy, lại rất cần thiết? Điều duy nhất khiến hắn không hỏi trực tiếp là vì hiểu rõ rằng dù người đó có thể là ai, thì họ cũng đã ra đi từ lâu.

Nỗi đau mất mát còn lại của Thanh Minh đã khoét một lỗ trên ngực hắn, như bằng chứng cho thấy một người đã từng ngự trị ở đó. Người ấy đã và vẫn là một phần không thể thay thế của hắn.

Đường Quân Nhạc đã cố gắng hết sức để tìm kiếm điều gì đó về người ấy, nhưng cuối cùng, hắn không thể tìm thấy ai tên Đường Bảo trong gia môn mình, người dường như có mối quan hệ với Thanh Minh.

🌸

" A! Ngài đây rồi, Thanh Minh đạo trưởng!"

Thanh Minh liền dừng bước và quay đầu lại. Đường Trản, người vừa gọi hắn đang tiến lại gần và nói với giọng đầy nhiệt huyết : " Ngài có biết rằng một trong những tổ tiên của bọn ta là bằng hữu của Mai Hoa Kiếm Tôn không?"

Đôi mắt Thanh Minh mở to trước chủ đề bất ngờ này.

" Ừm, ta nghĩ mình đã nghe sơ lược về nó khi bọn ta ở Vân Nam. Có chuyện gì với nó vậy?" Thanh Minh hỏi một cách không quan tâm, nhưng âm thầm chờ đợi Đường Trản nói cho hắn biết điều gì đã khiến hắn ta trông nhiệt tình như vậy.

" Ta đang dọn tàng kinh các và đọc được câu chuyện về Thái thượng Trưởng lão của bọn ta. Sau đó, ta bắt đầu quan tâm đến câu chuyện của ngài ấy, vì vậy ta đã đến căn phòng cũ của trưởng lão."

" Căn phòng của hắn vẫn còn chứ?"

" Chà, nó đã bị bỏ hoang hơn 100 năm rồi. Dù được dọn dẹp thường xuyên nhưng mọi thứ vẫn được giữ nguyên để tưởng nhớ sự hy sinh dũng cảm của ngài trong chiến tranh".

Thanh Minh vô thức cắn vào bên trong miệng.

" Vậy, đoán xem ta tìm thấy gì ở đó?"

" Nói thẳng với ta là được."

" Ta tìm được bức tranh Mai Hoa Kiếm Tôn do chính trưởng lão vẽ!"

/Thình thịch/

Thanh Minh lúc này cảm thấy tim mình như thắt lại. Hắn không nhớ bất cứ điều gì Đường Trản nói sau đó. Tất cả những gì hắn biết là hắn ta đã chạy đến nơi sâu nhất trong nơi ở của Đường Môn và tìm thấy một tòa nhà được bao quanh bởi một khu vườn nhỏ. Điểm nổi bật duy nhất là một cây mai già sừng sững ngay bên ngoài cửa sổ, nụ vẫn chưa nở hết.

" Ta sẽ lấy bức tranh ra." Đường Trản để Thanh Minh ngồi bên cửa sổ đợi.

Căn phòng này thật yên tĩnh.

Vì đó là Đường Bảo, Thanh Minh mong đợi nó phải sang trọng hoặc tươi sáng hơn như Đường Bảo mà hắn biết. Nhưng nơi này quá buồn tẻ, tối tăm và cách xa những nơi cư trú khác.

Có rất nhiều sách, chủ yếu là về y học và chất độc. Ngoài ra còn có một số tạp chí về các thí nghiệm cá nhân và các nhà thơ tự lập. Nơi này đúng là nơi ở của Đường Bảo, nhưng nó đã bị bỏ lại như một căn phòng lạnh lẽo không có bất kỳ dấu hiệu nào của sự sống.

" Đây rồi, đạo trưởng." Đường Trản mở một cuộn giấy có vẻ là bức tranh.

Trong bức tranh đó, một người đàn ông cao lớn mặc y phục trắng của Hoa Sơn đang đứng với thanh kiếm khắc hoa mai trên tay.

Hắn có một đôi mắt màu mận chín, giống như bông hoa đang nở ở phía sau.

Hắn có mái tóc đen dài, được buộc bằng một dải ruy băng màu xanh lá cây rất dài.

Hắn trông bảnh bao, nó gần như thể ngươi có thể nhìn thấy hắn đang tỏa sáng.

Nam nhân đó, kiếm sĩ, đang mỉm cười. Đó là một nụ cười đẹp và trung thực. Và hơn tất cả, đó là nụ cười hạnh phúc. Người đàn ông được miêu tả ở đó đang cười rất hạnh phúc và trông thật tự do. Những bông hoa nở rộ với hắn ở trung tâm, như thể hắn ta là mùa xuân của chính mình. Ngươi có thể cảm thấy rất nhiều nỗ lực đã được chăm chút trong từng nét vẽ và màu sắc để làm cho nó hoàn chỉnh.

Thanh Minh im lặng hồi lâu. Cảm xúc của hắn quá phức tạp sau khi nhìn thấy bức tranh. Mặc dù Đường Trản không hối thúc hắn, nhưng Thanh Minh yêu cầu được ở một mình.

" Ở đây cũng có chân dung của trưởng lão à?" Thanh Minh hỏi lần cuối trước khi Đường Trản ra khỏi phòng.

" Chân dung Thái Thượng Trưởng lão? Nó ở ngay đó. Bên phải trước mặt ngài. Dù sao nó cũng là cái duy nhất."

"....Cảm ơn."

Thanh Minh không nói nên lời trước bức tranh treo trên tường trước mặt.

Có một bức chân dung của một nam nhân mặc đồ đen và xanh lá cây. Mái tóc dài đen nhánh để xõa một phần, trong khi phần còn lại được búi gọn gàng và trang trí bằng một con rắn ngọc bích quấn quanh. Chiếc áo choàng dài màu xanh đậm che phủ gần hết hình bóng của hắn ta, với bộ quần áo bên trong màu đen chỉ lộ ra ở phía trước. Đôi bông tai hình con rắn trang trí đôi tai sang trọng.

Bên trong bức tranh đóng khung gỗ, người đàn ông được khắc họa trong đó có ánh mắt lạnh như đá. Môi hắn mím thành một đường mỏng. Đôi mắt đen và rỗng đã thay thế vị trí của đôi mắt ngọc lục bảo vốn có của hắn. Một màn sương đen bao quanh nam nhân, tạo nét hoàn thiện cho bức tranh, như nói lên hình ảnh mà người họa sĩ muốn truyền tải. Người xem có thể dễ dàng cảm nhận được nỗi sợ hãi hình thành trong từng nét vẽ và nét vẽ đã hoàn thành nó.

Nó giống như một bức chân dung của một con độc xà sẽ kéo bất cứ ai vào trong nếu họ dám nhìn chằm chằm lâu hơn một giây.

Thanh Minh thở dài thườn thượt. Nhắc đến Đường Bảo, bao nhiêu kỷ niệm đến nay hắn vẫn chưa một lần quên. Nhưng càng nhớ về Đường Bảo, hắn càng cảm thấy tan nát.

Khi Thanh Minh nhớ lại những tháng ngày họ bên nhau, nụ cười của Đường Bảo luôn là điều đầu tiên xuất hiện trong tâm trí hắn. Đôi khi hắn ta nhớ lại nụ cười của người ấy khi hắn chạy theo từ phía sau, người ấy là một người thích nói chuyện.

Đôi khi, hắn nhớ nụ cười rạng rỡ và tràn đầy niềm vui của Đường Bảo khi hắn rót hết chai này đến chai khác cho đến khi cả hai say khướt trước khi quên hết mọi chuyện xảy ra lúc sáng. Đôi khi, hắn nhớ nụ cười trấn an của người khi Thanh Minh tựa đầu vào bờ vai an toàn nhất mà hắn có thể dựa vào.

Đôi khi, hắn nhớ đến nụ cười của Đường Bảo khi nói lời cuối cùng và không tỉnh dậy nữa.

Bên trong chính căn phòng được cho là chứa đựng một phần đời của người hắn yêu, Thanh Minh không thể tìm thấy bất kỳ dấu vết nào của Đường Bảo mà hắn biết. Có ghi chép về Đường Bảo, nhưng không có gì chứng minh linh hồn hắn từng sống trong căn phòng này.

Trong căn phòng này chỉ có Đường Bảo-trưởng lão của Đường Môn, nhưng không có Đường Bảo nào tự do phiêu bạt khắp thiên hạ.

Không có dấu vết của người bạn đầu tiên và duy nhất của Thanh Minh.

Tình yêu của hắn.

Đường Bảo của hắn.

" Ta đoán, đây là thứ duy nhất còn lại chứa đựng trái tim của đệ, hừm..."

Trớ trêu thay, đó lại là bức chân dung mà Thanh Minh vô cùng căm ghét và coi thường. Đó là chân dung người đàn ông mà Đường Bảo yêu nhất.

" Đại huynh, làm một bức chân dung của chúng ta thì sao?"

" Chân dung? Để làm gì?"

" Dĩ nhiên là để làm kỷ niệm. Vì vậy, đệ có thể khoe nó cho thế hệ tương lai. Rằng ngày xửa ngày xưa, Mai Hoa Kiếm Tôn đã yêu một trưởng lão họ Đường!"

" Có vẻ như ta đã đánh vào đầu đệ quá mạnh phải không? Đến đây, ta sẽ thật sự đập vỡ nó!"

" Ư! Tại sao không? Đại huynh, huynh không muốn để lại kỉ niệm với đệ sao?"

" KHÔNG! Thật xấu hổ!"

" Đại huynh!"

"Lẽ ra lúc đó ta nên đồng ý."

Lời nói chỉ có thể trở thành sự tiếc nuối. Quá khứ không thể sửa chữa được nữa.

" Ta nhớ đệ, Đường Bảo."

🌸

" Vì vậy... ta nghe nói ngươi đã đến một trong những nơi ở của Thái thượng Trưởng lão của bọn ta."

"...Đúng."

Đường Quân Nhạc quan sát kỹ thiếu niên trước mặt. Hắn ta trông khác tối qua, theo một cách tốt.

Thanh Minh nốc cạn một chai rượu một cách dễ dàng và đi lấy một chai khác. Hắn trông tự do hơn, như thể một gánh nặng đã trút bỏ khỏi ngực hắn. Tiểu Tiểu nói rằng hắn đã có thể có một giấc ngủ ngon vào ngày hôm qua. Thanh Minh trông giống như đã gần như được chữa lành hoàn toàn, nhưng điều gì thực sự quan trọng đối với hắn?

Cái lỗ vẫn còn đó. Nỗi đau vẫn còn nhức nhối.

Thanh Minh không có kế hoạch sớm che đậy nó và có lẽ sẽ không bao giờ trong tương lai.

Bởi vì cái lỗ này là một bằng chứng tốt hơn so với một căn phòng lạnh lẽo và tối tăm mà hắn đã nhìn thấy, nó nhức nhối vì người hắn yêu bằng cả trái tim đã định cư ở đó. Cả ký ức tươi đẹp về nụ cười của người ấy và nỗi đau mất người đều là bằng chứng cho sự tồn tại của người.

Có một người hắn yêu, tên là Đường Bảo.

" Tên Thái thượng trưởng lão của bọn ta là Đường Bảo." Đường Quân Nhạc thận trọng nói, sợ nó sẽ kích hoạt một ký ức xấu từ quá khứ. Nhưng không còn ai khác trong lịch sử gia môn hắn tên là Đường Bảo. Và mặc dù nghe có vẻ nực cười, hắn muốn biết liệu có mối liên hệ nào với người mà Thanh Minh biết hay không.

" Ta biết. Thật ra, tên của hắn làm ta nhớ đến một người bạn cũ."

" Một người bạn?"

" Đúng. Ngài hẳn đã nghe thấy ta gọi tên hắn trong giấc ngủ của ta. Đó không phải là lý do tại sao ngài bắt Đường Trản cho ta xem phòng sao?"

Đường Quân Nhạc thừa nhận hành động của mình mà không cần đấu tranh nhiều. Hắn đã bị bắt quả tang, hắn nên nói gì nữa? Hắn ta chỉ nhẹ nhõm vì mọi thứ đã kết thúc tốt đẹp.

Đường Quân Nhạc có thể nhìn thấy sự chấp nhận trong mắt Thanh Minh và biết rằng hắn không cần phải lo lắng nữa. Bây giờ hắn ta vẫn ổn, theo cách của riêng mình.

" Nếu ngươi ổn với điều đó. Ta có thể biết người bạn này của ngươi là người như thế nào không?"

" Tốt thôi, xem nào..ta cho ngài xem thì sao?"

" Cho ta xem?"

" Chuẩn rồi. Nguyên Thủy Thiên Tôn ơi, xin hãy tin ta. Ta sẽ không đánh ngài."

" Hả?"

Vút!

Có một cơn gió mạnh, và đột nhiên một nắm đấm dừng lại trước mắt hắn một inch.

Đường Quân Nhạc chớp mắt hai lần trước sự khiêu khích bất ngờ. Hắn ta không thể không cảm thấy một chút đe dọa sau khi đối mặt với sức mạnh được giải phóng từ nắm đấm đó.

" Ngài chớp mắt." Thanh Minh vừa nói vừa thu hồi nắm đấm: "Mặc dù ta đã nói rằng ta sẽ không đánh ngài."

" À, không..ta chỉ ngạc nhiên thôi. Nó quá đột ngột."

" Ngay cả khi ta không nói gì, người đó sẽ biết nắm đấm nào của ta thực sự định đấm hắn. Hắn ta sẽ tự tin đối mặt với nắm đấm của ta không chớp mắt, và thậm chí còn cười đáp lại khi đoán đúng lúc ta dừng lại. Nhưng hắn ta cũng đủ khỏe để ngăn nắm đấm của ta nếu hắn muốn. Vậy đấy, Đường Bảo của ta là người biết ta nhiều như vậy."

Đường Quân Nhạc im lặng lắng nghe. Đối với Thanh Minh, người gần như không bao giờ nói về bản thân mình, giờ đây hắn đang nói về người mà hắn yêu quý, dành cả đêm dường như không đủ để hắn nói hết.

Đường Quân Nhạc đang lắng nghe, hi vọng hắn sẽ hiểu thêm một chút về người bạn đầu tiên của mình, dù nó sẽ không nhiều bằng người mà hắn ta đang nói đến với cả niềm vui lẫn nỗi buồn trong giọng nói.

🌸   🌸   🌸

Kết thúc series "Teach me how to miss you less".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro