|DẠY ANH CÁCH BỚT NHỚ EM|-II
TRÂM
Tác giả: Kitsunebi20
Dịch: -shmilyin-
Tóm tắt:
Một cây trâm đơn giản có thể có ý nghĩa gì đối với một kiếm sĩ?
Nó có ý nghĩa rất lớn đối với ai đó, từ rất lâu rồi.
🌸
" Huynh à! Đợi đệ với-...hừ, đồ đạo sĩ điên rồ.. Huynh!"
" Chậc. Đệ quá chậm."
" Và đó là lỗi của ai?"
Thanh Minh dừng lại để nhìn người nam nhân kia, nhìn vị trưởng lão toàn năng, người được kính sợ và kính trọng nhất của Đường Môn giờ đây đang loạng choạng bước đi với chiếc mũi gãy và đôi má sưng tấy.
"..Có phải huynh đang cười không?"
" Ừ"
" Huynh thật tồi!! Đệ ghét huynh!"
" Vậy tại sao lại đi theo ta?"
Thanh Minh biết Đường Bảo không có ý như những gì hắn nói, nhưng nghe được điều đó vẫn khiến tâm trạng hắn trở nên tồi tệ. Vì vậy, hắn tăng tốc độ của mình, khiến Đường Bảo phải cố gắng đuổi kịp.
" Hư....tốt thôi! Đi! Chỉ cần đi thôi!" Đường Bảo hét lên thất vọng khi thấy vị kiếm sĩ tiếp tục đi xa hơn.
" Đệ không quan tâm, sao cũng được, đi đi! Huynh nghĩ rằng đệ sẽ theo huynh mãi mãi ư?"
Đây không phải là lần đầu tiên họ đánh nhau, Đường Bảo nhận thức rõ về tính cách của Thanh Minh. Nhưng điều đó không có nghĩa là hắn không thể tức giận.
Với một hơi thở hổn hển, hắn nhìn người kiếm sĩ đang khó chịu. Đường Bảo kiềm chế để không xin lỗi, gần như ngay lập tức (nhìn cái mặt kìa, đáng sợ quá). Lần này hắn không muốn là người xin lỗi trước.
'Ta không phải là bao cát của hắn!'
" Liệu huynh có thể cư xử tử tế hơn với đệ một chút không?"
" Tên khốn này làm sao vậy, đệ là người thua trước!"
" Huynh không hiểu đấu kiếm thân thiện sao?"
" Nếu ta không 'thân thiện' thì bây giờ đệ đã bị chôn vùi dưới sáu feet rồi!!"
" HỪ!" Cho dù là đánh bằng nắm đấm hay bằng miệng, Đường Bảo dường như không có cơ hội chiến thắng với kẻ này.
" Cái gì? Đệ muốn đi? Đệ có nghĩ rằng ta sẽ quan tâm không?"
" Huynh có nghĩ rằng ta cần sự cho phép của huynh? TA.SẼ.ĐI!"
" TỐT THÔI! ĐI ĐI!"
" TA SẼ KHÔNG NHỚ HUYNH!"
" TA CŨNG KHÔNG!"
Cả hai đều quá bướng bỉnh để nhận lỗi, thậm chí nhận ra rằng cuộc chiến của họ giống như những gì một đứa trẻ năm tuổi sẽ làm hơn là hai người đàn ông trưởng thành đã ngoài ngũ tuần từ lâu.
" Được rồi! Đệ sẽ không đến gặp huynh nữa, thậm chí đệ sẽ không dùng đến cây trâm mà huynh đã tặng cho đệ! Đệ không cần cái này!"
Đường Bảo rút một chiếc trâm cài tóc màu mận chín trên tóc, đó là một chiếc trâm với thiết kế rất đơn giản, không chạm khắc hay trang trí gì. Ngay cả bản thân Đường Bảo cũng thừa nhận thoạt nhìn nó giống như một chiếc đũa.
Một ngày nọ, Thanh Minh đã đưa nó cho hắn và nói rằng đó là vật đổi lấy dải ruy băng màu xanh lá cây mà Đường Bảo đã tặng. Nó là một chiếc trâm cài chắc chắn và hoàn toàn đơn giản.
Tuy vậy, Đường Bảo vẫn thích nó nhất trong bộ sưu tập những cây trâm đắt tiền khác mà hắn có, đơn giản vì nó có cùng màu với mắt của Thanh Minh. Và cố ý hay không, nó giống như một sự đánh dấu từ Thanh Minh, để công khai tuyên bố Đường Bảo là của mình.
Vừa nhớ tới món đồ này đối với mình vô cùng quý giá, Đường Bảo liền không nỡ ném đi, chỉ là nhẹ nhàng đặt xuống đất, sợ để lại vết xước. Thanh Minh vốn đã hết kiên nhẫn (ngay từ đầu hắn đã không có nhiều kiên nhẫn) càng trở nên cáu kỉnh hơn khi chứng kiến cảnh tượng đó.
" Nếu đệ không cần nó, hãy phá hủy nó đi!" Hắn giẫm lên chiếc trâm cài trong cơn tức giận. Chiếc trâm tội nghiệp ấy lập tức gãy làm đôi một cách vô vọng.
" ÁÁÁ!! HUYNH ĐANG LÀM GÌ THẾ?" Đường Bảo vội vàng nhặt những gì còn sót lại trong chiếc trâm cài tóc thân yêu của mình và ôm chặt lấy nó.
" Là lỗi của đệ vì đã ồn ào. Nó chỉ là một chiếc kẹp tóc rẻ tiền thôi, đừng làm ầm lên-" Thanh Minh dừng lại giữa chừng.
Khuôn mặt vốn đã rối rắm của Đường Bảo giờ càng đỏ bừng như sắp khóc: "Huynh-huynh thật vô tâm..đệ...ghét huynh..", một giọt nước mắt chực trào ra.
" Ơ.." Thanh Minh cuối cùng cũng cảm thấy tội lỗi sau khi nhìn thấy vẻ buồn bã của Đường Bảo. Lúc này hắn mới nhận ra Đường Bảo trân trọng món quà của hắn đến mức nào và hắn đã bẻ nó ra làm hai.
Nhưng đây là Thanh Minh mà chúng ta đang nói đến, ngay cả khi hắn cảm thấy tội lỗi, hắn đã không thể hiện điều đó.
"Đường Bảo..?"
Hắn cố gắng gọi người kia một cách cẩn thận và đợi cho đến khi một đôi mắt ngọc lục bảo nhìn lại.
Không biết phải làm gì, Thanh Minh nắm lấy một tay Đường Bảo và kéo hắn lại gần.
" Đi thôi...", hắn dẫn Đường Bảo đi cùng. Lần này hắn ta điều chỉnh tốc độ của mình để họ có thể đi sát bên nhau. Đường Bảo lặng lẽ theo sau như mọi khi, một nụ cười nhỏ giấu sau ống tay áo.
Đạo sĩ đại huynh..thật đáng sợ nhưng đôi khi huynh ấy quá mềm lòng.
Đường Bảo không dám thể hiện rằng hắn đã tha thứ cho Thanh Minh. Hắn rất buồn vì cây trâm bị gãy, nhưng khi nhìn thấy Thanh Minh vụng về cố gắng xin lỗi cũng đủ khiến trái tim hắn ta tan chảy một lần nữa.
Thực sự, ta không bao giờ có thể giành chiến thắng trước đồ ngốc này.
🌸
Ngày hôm sau, Thanh Minh đang đi dạo quanh chợ thì một chiếc trâm cài tóc đặc biệt thu hút sự chú ý của hắn.
" Vị đạo sĩ này, ngài có đôi mắt tinh tường. Có phải ngài đang tìm kiếm một món quà? Cái này là hoàn hảo cho ngài..bla..": Người bán bắt đầu quảng cáo cho hàng hóa của mình.
Giữa những món đồ trang trí tóc được bày trí đẹp mắt, Thanh Minh không thể rời mắt khỏi cây trâm duy nhất được đựng trong hộp gỗ. Cây trâm cài ấy có hình cành cây với một bông hoa mai nở rộ và ba nụ làm từ pha lê. Bản thân thân trâm được làm từ bạc, trông không những không quá mỏng mà còn nhẹ và mịn.
Nó có phù hợp với đệ ấy không?
Khuôn mặt tươi cười của Đường Bảo hiện lên trong tâm trí hắn. Gương mặt của hắn ta được ca tụng là vẻ đẹp ẩn chứa chất độc, một người đàn ông với khuôn mặt điển trai và trẻ trung tỏa ra một sức hút kỳ lạ khiến người ta vừa ngưỡng mộ vừa sợ hãi. Nhưng nụ cười từ một nam nhân như vậy chỉ dành riêng cho Thanh Minh ngắm nhìn.
Mái tóc đen dài trông mượt mà hơn lụa của hắn ta được để xõa một phần trên lưng, trong khi phần còn lại được búi thành một búi nhỏ gọn gàng nơi chiếc trâm cài được giữ cố định. Hình ảnh Đường Bảo được trang trí bằng chiếc trâm hoa mai kết hợp với vẻ ngoài dịu dàng và tươi sáng mà hắn luôn thể hiện mỗi khi họ gặp nhau đã khiến trái tim Thanh Minh đập rộn ràng vì phấn khích.
Một lần nữa, hắn phải thừa nhận chiếc trâm cài tóc trước đây mình tặng quá đơn giản. Ngay cả hắn cũng biết như vậy, nhưng Đường Bảo trông hạnh phúc hơn bao giờ hết khi Thanh Minh đưa nó cho hắn. Nó khiến Thanh Minh cảm thấy tồi tệ vì đó là thứ hắn đã chọn mà không cần suy nghĩ thêm.
Và sau khi nó bị hỏng, hắn giờ đã có lý do để mua cho Đường Bảo một chiếc khác.
" Ta sẽ lấy cái này"
" Ngài có muốn gói nó lại không? Thưa ngài."
" Vâng, làm ơn"
Thanh Minh đã có thể tưởng tượng ra vẻ hạnh phúc trên gương mặt của người ấy. Bất giác, môi hắn cong lên thành một nụ cười khi hắn cẩn thận cất chiếc trâm vào túi một cách an toàn.
'Ta sẽ tặng thứ này vào ngày mai'
Nhưng lần sau gặp lại, Đường Bảo lại dùng một chiếc trâm y hệt chiếc trâm cài đã bị gãy trong khi vui vẻ chờ đợi hắn.
'Ta sẽ tặng nó vào một lần khác'
Khi hắn tự nói điều đó với chính mình, ngày lại qua ngày, cứ tiếp tục kéo dài như vậy..
Đường Bảo cuối cùng không bao giờ có cơ hội được sử dụng món quà ấy.
🌸
"Nhìn này, sư huynh. Hắn đang làm điều đó một lần nữa."
Nhuận Tông nhìn theo hướng Chiêu Kiệt chỉ. Trước một gian hàng phụ kiện, Thanh Minh đứng đó với vẻ mặt nghiêm túc, trầm tư. Có vẻ như hắn đang gặp khó khăn trong việc lựa chọn trong vô số những chiếc trâm cài tóc được trưng bày.
" Mỗi lần chúng ta xuống làng, lần nào hắn ta cũng mua một cây trâm về. Đã có rất nhiều trâm trong ngăn kéo của hắn."
Nhuận Tông thở dài. Đôi khi sư đệ này của hắn có thể tò mò quá mức cần thiết. "Đừng làm phiền Thanh Minh. Can thiệp vào việc của người khác thì có lợi gì chứ?"
" Đệ xin lỗi, sư huynh." Chiêu Kiệt nói, cảm thấy hơi tội lỗi.
" Ta sẽ lấy cái này." Cuối cùng Thanh Minh lấy một chiếc trâm cài và nhờ người bán hàng gói lại như một món quà.
Khi trở về phòng, hắn cất chiếc trâm mới vào trong ngăn kéo. Những cây trâm từ rẻ tiền cho đến đắt tiền được xếp ngay ngắn để dễ lấy và chọn hơn. Vì vậy, có thể một ngày nào đó, hy vọng hắn sẽ sẵn sàng để nó ra đi.
'Với nhiều trâm như vậy, ta có thể cài cho hắn một chiếc khác nhau mỗi ngày'
Thanh Minh chế giễu sự ngu ngốc của chính mình. Hắn lần theo từng chiếc trâm cài mà hắn đã chọn một cách cẩn thận. Sau đó, hắn dừng lại ở chiếc trâm cài tóc trông đơn giản nhất trong số tất cả đồ trang sức bằng vàng và pha lê. Chiếc trâm ấy trông giống một chiếc đũa đơn hơn và nó có cùng màu với đôi mắt của hắn. Thanh Minh cầm lấy nó, cảm nhận nó bằng những ngón tay của mình và đặt nó trở lại. Đã thành thói quen mỗi khi dòng kí ức lại ùa về trong nỗi nhớ.
🌸
" ĐƯỜNG BẢO!". Một tiếng hét đinh tai nhức óc tràn ngập chiến trường đẫm máu khi Thanh Minh chạy băng qua sân để đỡ lấy cơ thể của Đường Bảo trước khi hắn ngã xuống.
"Đường Bảo! Đường Bảo, nhìn ta này! Mở mắt ra!!"
Đường Bảo hầu như không mở mắt ra, tầm nhìn mơ hồ. Điều duy nhất hắn có thể thấy là biểu cảm trên khuôn mặt người hắn yêu còn đau hơn cả thanh kiếm trên ngực hắn.
"...Đại huynh...xin lỗi..."
" Hãy để dành lời xin lỗi của đệ cho sau này. Cố lên!" Thanh Minh cố gắng động viên Đường Bảo nhưng chính giọng nói của run rẩy của hắn đã phản bội chính hắn . Hắn sợ. Rất sợ hãi.
Không phải Mai Hoa Kiếm Tôn, cũng không phải kiếm sĩ mạnh nhất Trung Nguyên. Người đang khóc trong khi ôm chặt lấy cơ thể đang lạnh dần đi từng giây chính là Thanh Minh. Chỉ có Thanh Minh, người lúc này mới nhận ra tình cảm của mình dành cho Đường Bảo gọi là tình yêu.
Còn điều gì tàn nhẫn hơn thế này không?
" Đường Bảo, nhìn này, ta đã mua cho đệ một món quà." Hắn lấy từ trong tay áo ra một chiếc trâm cài tóc. Hắn luôn mang nó bên mình mọi lúc mọi nơi.
" Ta không có cơ hội đưa nó cho đệ trước đây..Đây, đệ có thích nó không?"
Đường Bảo cười yếu ớt. "..Đẹp": Những từ đó phát ra như một lời thì thầm.
" Phải, chính là...Đường Bảo, nếu đệ sống sót sau lần này, ta hứa, ta hứa sẽ mua cho đệ một chiếc khác. Không, ta sẽ mua nhiều đến mức đệ có thể có một cây trâm khác nhau mỗi ngày."
Đường Bảo muốn khóc khi nghe giọng nói tuyệt vọng của Thanh Minh. Hắn muốn xoa dịu người kia bằng cách nói rằng mọi thứ sẽ ổn thôi. Nhưng hắn biết điều đó sẽ chỉ gây ra tổn thương nhiều hơn.
" Huynh.." Đường Bảo dồn hết sức lực cuối cùng để chộp lấy chiếc trâm cài xinh đẹp, có chút khó chịu vì không thể tránh làm vấy bẩn nó bằng máu của mình. Hắn nắm chặt lấy nó, chặt hết mức có thể. Hắn muốn níu kéo dù chỉ một giây nữa. Hắn muốn cho người này một lý do để bước tiếp trong cuộc đời mình, đồng thời vì sự ích kỷ của bản thân, hắn không muốn bị lãng quên.
Hãy sống.
Đừng bỏ cuộc
Huynh sẽ ổn thôi
Ta đối với huynh..
.
.
.
Ta yêu huynh.
Ta xin lỗi.
"Đường Môn...gia môn..gia môn của đệ..hãy chăm sóc...của...họ..."
Tàn nhẫn như cách hắn tự dạy mình, hắn buộc phải hứa sẽ giữ sợi dây cuối cùng trong mối quan hệ của họ. Mong rằng với lời hứa này, Thanh Minh sẽ còn lý do để sống sau khi chiến tranh kết thúc.
Lời hứa cuối cùng đã được thực hiện, vào 100 năm sau.
🌸
"Woa...sư huynh có rất nhiều kẹp tóc."
Thanh Minh giật mình bởi Đường Tiểu Tiểu, người đã lẻn đến sau lưng hắn. Hắn chuẩn bị đóng ngăn kéo trước khi nhận thấy có gì đó khác lạ từ nàng.
" Tóc muội làm sao vậy?"
" Hửm? À, muội bị mất dải ruy băng khi đấu kiếm với Lưu sư thúc."
" Hừm.." Thanh Minh lại mở ngăn kéo của mình. Hắn ngập ngừng, nhưng sau đó hắn nhặt lấy một cây trâm với một viên bi nhỏ treo lủng lẳng có hoa bên trong.
" Cho muội này."
Đôi mắt Đường Tiểu Tiểu mở to đầy ngạc nhiên: "Thật sự? Muội có thể có nó? Cảm ơn sư huynh!"
Nàng nhanh chóng cài nó lên tóc.
"Nó thế nào? Nó có hợp với muội không?" Nàng ta cười toe toét hạnh phúc như một đứa trẻ mặc dù nàng đã lớn tuổi hơn.
" Muội sẽ cho Lưu sư thúc xem!" Nàng nói khi nàng chạy đi mà không nhìn lại.
Giống như tổ tiên. Thật đáng sợ khi hành động của Đường Tiểu Tiểu khi vây quanh Lưu Lê Tuyết giống với cách Đường Bảo từng hành động với Thanh Minh.
" Đệ sẽ không khó chịu chỉ vì ta đã tặng một chiếc cho cháu của đệ, phải không Đường Bảo?"
Thanh Minh biết câu trả lời ngay cả khi không nghe thấy nó. Hình ảnh Đường Bảo nhìn hắn mỉm cười như đang chờ đợi điều gì đó.
Đệ sẽ mong chờ cái mà huynh sẽ tặng đệ sau này, Đạo sĩ đại huynh.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro