Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 32: Xin lỗi, chúng ta chia tay đi


Nửa năm sau khi Chanyeol thoát khỏi dịch SARS, cùng năm đó, anh chính thức đưa ra lời đề nghị chia tay với Hyomin.

Thực ra nguyên nhân chủ yếu không phải là vì Yuri, mà là sau khi Chanyeol thông báo với vợ rằng anh quyết định sẽ làm việc trong đại sứ quán Hàn Quốc tại Trung Quốc, Hyomin chẳng buồn nghĩ ngợi gì nhiều lập tức chất vấn: "Không phải anh muốn cùng sớm tối ra vào gặp gỡ với cô giáo người Hàn Quốc xinh đẹp kia đấy chứ?"

Nếu nói trong lòng anh không khó chịu thì là giả, thời gian đầu khi quyết định sống cùng với Hyomin là vì lòng tự tôn bị tổn thương, sau này cũng vì lòng tự tôn biết rằng Yuri sẽ không tha thứ cho mình nữa, anh cũng muốn thôi cứ sống như thế đi.

Chính là bởi vì Hyomin có những ưu điểm xứng đáng được yêu thương, ví dụ như tính tình hoạt bát hay nói hay cười, ví dụ cô tình nguyện vì anh mà thay đổi thói quen lười biếng của mình, ví dụ cô hết lần này tới lần khác thì thầm vào tai anh câu "Em yêu anh".

Nhưng, khi sự dễ chịu đó dần dần chuyển thành những trận cãi vã không ngừng nghỉ, Chanyeol tin rằng cuộc tình này đã mất đi ý nghĩa nguyên sơ của nó.

Đương nhiên, anh cũng không dám tự nhận mình là người chồng tốt.

Hyomin kiên quyết không đồng ý, mặc dù cô cũng đã có dự cảm rằng họ không thể tiếp tục cho tới khi kết hôn, nhưng không người phụ nữ nào chấp nhận đối diện với sự thật bị vị hôn phu của mình vứt bỏ cả.

Gia đình của Hyomin hết bà cô này tới bà dì khác tới thăm, Chanyeol một mặt phải nghênh đón cuộc thi kiểm tra đẳng cấp, một mặt phải ứng phó với sự "cuồng nhiệt hỗn loạn" của họ hàng thân thích nhà họ An. Nhưng Chanyeol không trốn tránh trách nhiệm, dù sao hồi đầu quyết định sống chung anh cũng chẳng hỏi ý kiến ai vì vậy chia tay cũng không cần phải được ai đó cho phép. Chỉ là nửa tháng sau đó, việc này khiến anh mệt mỏi vô cùng, khuôn mặt gầy sọm đi trông thấy.

Tháng 1 năm 2004.

Chanyeol và Hyomin trải qua ba tháng chiến tranh lạnh, chính thức chia tay.

Yêu thương một thời gian, cuối cùng trở thành người xa lạ, khiến cả hai người bọn họ không ai cảm thấy dễ chịu cả.

Chanyeol nhớ lại trước kia, trong lúc bồng bột anh đã chấp nhận đối phương và đã kết thúc tình yêu của mình trong bất lực. Bây giờ, không thể không đối mặt với hiện thực, anh vẫn là một người đàn ông chưa trưởng thành, vẫn là một tên tiểu tử đầy tật xấu.

Sự tuỳ hứng của bản thân, khiến ba người bị tổn thương, muốn hối hận cũng đã muộn.

Đồng thời, cuối cùng anh cũng nhận ra rằng, thích thì mãi mãi thích, cho dù bản thân có muốn bác bỏ tình cảm đó đến thế nào.

Không biết Hyomin lấy đâu ra dũng khí, mà lại hẹn Yuri gặp mặt.

Hai người ngồi trong vườn hoa bên đường, Yuri nhìn Hyomin lúc này vẫn đang đau đớn khôn nguôi, nhưng cô không sao thốt ra được một lời an ủi bạn.

"Yuri, hôm nay mình sẽ không làm khó cậu, chúng ta sẽ nói chuyện với nhau như trước kia được không?"

"Chúng ta không thể quay lại trước kia nữa." Yuri bình tĩnh đáp.

"Mình... lúc ấy mình bị điên rồi, không nên trút giận vào cậu." Hyomin buồn bã, nói; "Giờ nhớ lại những gì mình đã làm, mình thật sốc với chính mình."

Chuyện huỷ hôn đã kéo dài lâu như thế, Hyomin cũng cảm thấy mệt mỏi, nhưng khi tất cả lắng lại, cô mới ngộ ra rằng, mình đã từng làm bao nhiêu là việc ngốc nghếch. Huống hồ, Yuri lại hoàn toàn không dương oai giễu võ trên tư thế là người thắng cuộc, rõ ràng cô đã trách nhầm Yuri. Có điều không phải việc gì cũng có thể nói "sớm biết thế", chuyện gì phải trải qua thì nên trải qua thì nên trải qua.

"Cậu nhầm rồi, người bị tổn thương không phải mình, mà là người đàn ông định nắm tay đi nốt nửa cuộc đời còn lại cùng cậu kia." Yuri thở hắt ra, nói tiếp: "Mình chẳng cao thượng như cậu nghĩ đâu, và chẳng phải là người bị hại gì gì cả. Mình vẫn luôn nghĩ, nếu có một ngày mình đi rồi, Chanyeol nên giao cho ai chăm sóc đây..." Nói xong, cô đứng dậy bỏ đi.

Nghe xong, Hyomin nhìn theo bóng bạn, thở dài.

Nhớ lại những ngày đã qua, lần đầu gặp Chanyeol, cô đã yêu anh, đã trúng tiếng sét ái tình với anh. Con đường này là do cô tự chọn, thậm chí cô còn đưa ra cho mình tình huống xấu nhất, nếu cả đời này Chanyeol không yêu cô, hoặc đối với cô lạnh nhạt, cô cũng cam tâm tình nguyện chấp nhận.

Song, cô đã đánh giá quá cao tình yêu của mình, yêu một chút, mà lại muốn có được nhiều hơn, khi không đạt được kết quả như mong muốn, cô bắt đầu coi tất cả những người khác là kẻ thù, vô tình đánh mất con người đáng yêu trước kia của mình.

Lúc này, Hyomin đột nhiên như nghĩ ra điều gì, sững lại một lát, rồi gọi: "Đợi đã Yuri!"

Cô vội vàng chạy đuổi theo Yuri, vừa đuổi vừa hỏi: "Cậu nói câu đó là có ý gì, cậu định đi đâu? Chanyeol có biết không?"

Yuri mím môi không để lộ ra nụ cười, trả lời mà như hỏi lại: "Cũng may cậu còn trẻ, mình hi vọng cuộc hôn nhân sau cậu sẽ hạnh phúc hơn. Hyomin, quên hết những chuyện không vui đi, chỉ nhớ đến những quãng thời gian vui vẻ, nếu cậu cũng đã từng hối hận. Được không?"

Hyomin lẳng lặng gật đầu, chằm chằm nhìn theo bóng Yuri đang đi xa dần, không hiểu được hàm ý trong nụ cười của bạn, hình như trong đó có chút bi thương.

Từ sau khi Chanyeol trở lại cuộc sống độc thân, gia đình họ Park dần dần khôi phục lại cuộc sống trước kia. Hàng ngày Yuri về nhà đúng giờ, trong lúc Chanyeol kiệm lời hết sức, cô quan tâm tới Chanyeol từ những thứ nhỏ nhặt nhất giúp anh nhanh chóng thoát khỏi bóng đen của cuộc hôn nhân thất bại.

Chanyeol cảm nhận được một cách sâu sắc sự ấm áp và bao dung mà người nhà có thể mang lại cho mình. Anh giờ đã hiểu rồi, tình thân mới là thứ tình cảm đáng tin cậy nhất trên thế giới này, cho dù bạn có đáng ghét tới đâu, người duy nhất không vứt bỏ bạn chính là người nhà bạn. Họ dang rộng vòng tay, mãi mãi là cảng tránh gió của chúng ta.

Sau bữa cơm tối.

"Yulyulk, chuyện anh nói với em, em đã quyết định chưa?"

Chanyeol giục giã nói, tháng sau là anh phải đi rồi, tên của người nhà đi theo vẫn đang bỏ trống.

"Em không đi, em không biết ngoại ngữ."

"Anh có nói em chạy sang Trung Quốc lấy anh đẹp trai đâu, không biết ngoại ngữ thì làm sao? Hơn nữa đại sứ quán được xây dựng giống như biệt thự vậy, không bảo em sang đấy chịu khổ đâu mà sợ, ăn này chơi này đều đầy đủ cả, đồng nghiệp cũng là người Hàn Quốc. Vả lại còn có anh nữa mà."

"Nếu đi thì ít nhất cũng phải khoảng hai năm, còn phải nhìn vào biểu hiện của anh mới có thể quyết định bao giờ được về nước. Em không đi." Yuri vừa xem ti vi vừa chậm rãi nói.

Chanyeol tặc tặc lưỡi, dịch dịch ghế sang gần chỗ Yuri, giở giọng đáng thương tội nghiệp ra; "Em thật sự nỡ để anh một mình cô đơn nơi xứ người sao?"

"Nghe nói nước ngoài chỗ nào cũng có gái đẹp, anh sẽ không cô đơn đâu."

"Nhân viên ngoại giao sao có thể yêu người nước ngoài."

Yuri từ từ nhướn mắt lên: "Thật hay giả?"

"Em nghĩ anh đang lừa em à? Để chắc chắn nhân viên ngoại giao công tâm chấp pháp, có quy định rõ ràng rồi mà. Không tin em đi đọc xem, ở trên bàn anh có một bản đấy."

"Ồ."

"Ồ cái gì, có em ở cạnh, anh không cần bất kỳ người nào khác. Huống hồ anh sang đó bận tối mắt, làm gì có thời gian mà đi tìm hiểu yêu đương."

Chanyeol suy nghĩ kĩ càng mỗi một quyết định của anh, về cơ bản đều liên quan tới Yuri.

Dự định ban đầu của anh chưa từng thay đổi. Lùi một bước để tiến ba bước, anh có thể chấp nhận chuyện cô không yêu mình, nhưng quyết không cho phép cô rời khỏi tầm mắt anh. Bởi vì, anh vốn không thể rời xa người con gái này, từ năm mười lăm tuổi cô ấy đã bước vào cuộc sống của anh.

Cô không tuyên bố sẽ giam giữ anh mãi mãi, nhưng lại bắt mất hồn anh mang đi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro