Chương 30: Mỗi một ngày lễ đều trở thành một ngày kỷ niệm
Không thể phủ nhận, trong vấn đề tình cảm nam nữ, trực giác của người phụ nữ luôn đúng, khi Hyomin nghi ngờ người phụ nữ nào đó đang ôm ấp hi vọng với chồng cô, quả nhiên giả thuyết đó liền trở thành hiện thực.
Hôm nay là Lễ tình nhân, Hyomin cầm một hộp sô-cô-la, đứng ở cổng trường học viện ngoại giao chờ Chanyeol. Họ đã hẹn nhau cùng đi ăn cơm và xem phim, vì vậy Hyomin trang điểm rất xinh đẹp, cô rất mong chờ cuộc hẹn này.
Song, trong một ngày lễ đẹp và lãng mạn như thế này, lại xuất hiện một người con gái không biết điều trước mặt Hyomin, ngượng ngùng dúi sô-cô-la và thư tình vào tay Chanyeol, khi Chanyeol còn đang thất thần, cô ta đã ôm mặt bỏ chạy mất. Thực ra cô gái đó nên ôm đầu mà chạy, bởi vì rõ ràng cô ta là một người mù mà.
Hyomin nín nhịn bởi vì hành động ngay sau đó của Chanyeol rất biết điều, anh tiện tay ném hộp sô-cô-la và lá thư tình vào thùng rác gần đấy.
Nhưng khi lửa giận của cô vừa lụi tắt, thì vào giây phút cô nhìn thấy cô giáo viên phụ đạo môn tiếng Hàn Phác Ân Châu, cơn giận lại bốc lên bùng bùng.
Phác Ân Châu là mẫu phụ nữ Trung Quốc điển hình, khoảng hơn hai mươi tuổi, tóc dài chấm vai, thân hình mềm mại, mắt phượng, môi đầy, nước da trắng hồng, lời ăn tiếng nói hành động đều rất cao quý duyên dáng.
Chanyeol và Phác Ân Châu nói chuyện với nhau bằng tiếng Trung Quốc, mà cô ta rõ ràng thuộc mẫu người không hiểu biết, nhìn Chanyeol cười cười gật đầu, nụ cười ngọt ngào.
Chanyeol nhớ là Phác Ân Châu vẫn độc thân, một người con gái sống xa tổ quốc chắc chắn là không có nhiều bạn bè. Vì vậy, sai khu được Hyomin đồng ý, anh lấy từ trong bó hoa hồng lớn của mình ra một cánh tặng cho cô. Không biết là phụ nữ của Trung Quốc đều có tài năng diễn xuất, hay khả năng khống chế cảm xúc của Phác Ân Châu này kém, mà cô ta không những bật khóc như trong phim, còn lấy từ trong túi áo ra một thanh sô-cô-la đẹp mắt tặng lại cho Chanyeol.
Chanyeol cảm ơn, bỏ thanh sô-cô-la vào túi áo.
Hyomin không biết hai người bọn họ xì xồ nói những gì, chỉ có điều cảnh tượng trước mắt thật không ổn.
Vấn đề là, tặng hoa cho cô giáo thì không sao, nhưng Chanyeol đã mắc phải một sai lầm nghiêm trọng: nói dối tuổi của cô giáo.
Khi tiễn cô giáo đi rồi, Chanyeol cầm tay Hyomin, Hyomin hung hăng hất ra, vẻ mặt giận dữ đanh lại.
"Em lại sao nữa?" Chanyeol cười hỏi.
"Anh bảo em đến cổng trường đợi anh chính là vì muốn em chứng kiến cảnh anh được đám con gái hâm mộ thế nào phải không?"
"Chuyện gì nữa vậy, đi thôi, sắp đến giờ chiếu phim rồi." Chanyeol chẳng muốn giải thích, anh lên xe trước, thấy cô vẫn đứng ở cạnh xe không nhúc nhích, anh bấm bấm còi mấy lần.
Hyomin rất muốn gằn nén sự bất mãn trong lòng xuống, nhưng có những thứ tâm trạng mà ngay cả bản thân cô cũng không kiềm chế được, lý trí không chiến thắng được cơn ghen đang phừng phừng bốc cháy của cô gái. Trừ phi là cô hoàn toàn chẳng quan tâm gì tới người đàn ông trước mặt.
"Lên xe đi, đừng gây sự nữa được không?" Chanyeol đẩy cửa xe ở ghế bên cạnh ra, không hiểu chuyện gì nữa.
"Bụp!" một tiếng, Hyomin đóng cửa xe vào, hung hăng đi thẳng về phía trước.
Chanyeol bất lực thở dài, xuống xe chạy đuổi theo Hyomin, chỉ hai ba bước anh đã giữ chặt được tay cô lại, nhưng một lần nữa bị cô hất ra.
"Giữa đường giữa phố giằng giằng kéo kéo còn ra gì nữa?" Chanyeol hét lên.
Đột nhiên, Hyomin đứng lại, nếu cô không nhớ nhầm thì, Yuri cũng từng nói một câu như thế, hỏi cô kéo kéo giằng giằng không khó coi sao. Bóng người trùng điệp, ai oán nặng nề, lập tức bùng phát.
Hyomin lấy sô-cô-la ra ném về phía Chanyeol, tức giận: "Em chạy tới đây vì anh là sai sao? Mau cút đi với cô giáo người Trung của anh đi!"
"Em bị làm sao thế? Vì sợ em nghĩ nhiều nên anh mới phải hỏi em xem có thể tặng cô ta một bông hồng không?"
"Em có thể nói không à? Lẽ nào anh muốn người ta hiểu lầm em là người con gái hẹp hòi ích kỉ?"
Chanyeol phì cười: "Đúng đúng, em khoan dung độ lượng, rộng rãi tới mức sắp đê giữ nước rồi." Anh vòng tay ôm lấy vai Hyomin, cười nói tiếp: "Được rồi được rồi, chuyện đó mà cũng khiến em phải giận dữ ghen tuông à? Giờ đặt cho em biệt hiệu là Min dấm nhé? Ha ha ha..."
Hyomin thấy anh vẫn còn tâm trạng để đùa, giơ tay đẩy anh ra: "Anh đừng có nhăn nhăn nhở nhở với em, nói! Tại sao lại lừa em?"
"Anh lừa em cái gì?"
"Cô giáo người Trung đó rõ ràng chỉ hơn hai mươi tuổi, nhưng sao anh lại nói hơn ba mươi chứ?"
"Anh làm thế chẳng phải là vì sợ em suy nghĩ linh tinh hay sao? Hơn nữa cô ta mới thay đổi kiểu tóc cho nên nhìn mới trẻ thế thôi." Chanyeol thở hắt ra. Thật sự anh không phải không biết Hyomin hay để ý, lúc đầu khi Hyomin hỏi tuổi của cô giáo người Trung, anh đúng là cố ý nói quá lên, chỉ vì muốn duy trì sự bình yên của gia đình mình, có gì là sai?
"Anh đừng vờ ngốc nữa Chanyeol! Cô ta thích anh, chỉ phụ nữ là hiểu phụ nữ nhất, anh tưởng em không biết à?"
Vẻ mặt Chanyeol mệt mỏi, anh ngồi xuống chiếc ghế đã bên đường, bóp bóp hai bên thái dương, bất lực nói: "Nghe anh nói đây đại tiểu thư, học hành đã khiến anh mệt mỏi quá đỗi rồi, vì muốn bớt chút thời gian ở bên em ngày Lễ tình nhân, suốt ba ngày liền anh ngủ không đến mười tiếng, coi như em thương xót nể mặt chồng em vất vả khổ sở, chúng ta đừng cãi nhau nữa được không?"
Nghe xong, Hyomin càng lửa giận bốc cao ba trượng, ấm ức chất vấn: "Tại sao lại nói vì muốn ở cạnh em nên mới bớt thời gian? Nếu anh không muốn kỉ niệm Lễ tình nhân thì cứ nói thẳng, giờ anh nói nghe như em sắp ép anh chết vậy, anh còn chưa trả lời câu hỏi trước của em. Tại sao anh không nói với người ta anh đã đính hôn rồi?"
"Nghe em nói cứ như là anh đây quyến rũ lắm ấy, hễ đàn bà phụ nữ nhìn anh cười một cái là anh lập tức phải nói với người ta rằng mình đã kết hôn? Thế chẳng khác nào bị điên à? Huống hồ sao cô ta lại thích anh được chứ?"
"Anh đừng lảng tránh. Hôm nay em mới chỉ gặp có hai người thôi đấy, vậy thì con bao nhiêu người em chưa bắt gặp nào? Nhẫn cưới anh không thèm đeo, thế mà em cũng ngây ngốc tin. Em thấy anh muốn để những cô gái khác hiểu lầm rằng anh vẫn còn là chàng trai vàng chưa vợ thì đúng hơn?"
Chanyeol chẳng muốn cãi nhau. Đúng là anh từ nhỏ đã không quen đeo nhẫn.
Chanyeol im lặng, không giải thích, mặc cô lầm bầm không ngớt. Nhưng, sự trầm mặc của anh chẳng đổi lại được sự tha thứ của vợ, lửa giận càng lúc càng bốc cao, những chuyện vô nghĩa liên tiếp được đào bới ra nói suốt hai mươi phút...
Chanyeol chỉ cảm thấy tai mình lùng bùng, trước khi đính hôn, Hyomin là một cô gái thấu tình đạt lý biết bao, sau khi đính hôn lại biến thành một người chuyện gì cũng có thể đưa ra cân đong đo đếm, nói sai một câu thì đừng hòng sống yên ngày hôm đó.
"Thôi đi. Em không hiểu cho anh thì thôi, giờ anh chỉ hỏi em một câu, chuyện này kết thúc được chưa?" Chanyeol đưa ra thông điệp cuối cùng.
"Chưa!"
"Thế thì được, tuỳ em." Chanyeol đứng dậy bỏ đi, lên xe, phóng vụt qua người Hyomin.
Hyomin liền nghệt mặt ra, cô mới cằn nhằn vài câu anh đã bỏ đi rồi? Cô bèn ném cặp sách theo chiếc xe, khóc rống lên chửi rủa: "Mẹ kiếp Chanyeol! Lần này tôi sẽ khiến anh phải chủ động làm lành với tôi, mẹ kiếp, tôi mà chủ động tôi là kẻ khốn."
***
Có thể Hyomin hiểu, cũng có thể cô không hiểu, nhưng dù cô hiểu hay không, thì hôn nhân không phải là một cuộc đua, nếu đã lựa chọn rồi thì ít nhất cũng phải giữ lại cho nhau một chút không gian cũng như tin tưởng, anh kính tôi một thước tôi nhường anh một trạng, bất luận là nam hay nữ, ra sức đàn áp, gây sự vô lý cũng chỉ khiến hôn nhân đi vào con đường cùng mà thôi.
Sau trận cãi vã đó, Hyomin chuyển về nhà mẹ đẻ ở một tuần. Chanyeol không hề gọi điện cho cô, cho dù nhạc phụ nhạc mẫu ở bên cạnh ra sức khuyên giải khích bác, Chanyeol vẫn án binh bất động.
Dỗ cô một lần, hai lần... thậm chí một trăm lần một nghìn lần cũng chẳng sao, nhưng đừng quên rằng, sự chịu đựng của mỗi người là có giới hạn, sau khi bình tĩnh lại họ đều sẽ nghĩ đến việc liệu cuộc hôn nhân này có ý nghĩa để mà níu kéo hay không?
Vào một buổi chiều sau khi chuyện này qua đi n ngày.
Yuri nhận được điện thoại của mẹ Hyomin. Bà mẹ Hyomin thấy con gái buồn bã âu sầu thì không tránh khỏi lo lắng, vì vậy bà hi vọng Yuri có thể khuyên giải để Chanyeol sang đón Hyomin về. Bố mẹ Hyomin thời gian đầu chỉ nghĩ Chanyeol chính là lựa chọn tốt nhất cho con gái họ, nhưng lại quên mất rằng tuổi đời của cả hai đều còn rất trẻ. Họ càng quên mất một điểm rằng, Hàn Quốc đang ở giai đoạn đầu của thời kỳ mở cửa, đám thanh niên nam nữ sẽ không chịu đựng nhẫn nhịn mà sống với nhau cho tới hết cuộc đời giống những người ở thế hệ trước như họ.
"Ai gọi điện cho em thế?" Oh Sehun ngồi trên ghế sô pha hỏi. Mỗi lần anh đi là gần bốn tháng, đang đoán có lẽ nhà cửa đã bị bụi phủ đầy, nhưng khi vừa mở cửa nhà thấy Yuri đang quét dọn, cảm giác đó, thật sự ấm áp tới mức khiến anh không thốt nên lời.
"Mẹ của Hyomin."
Yuri chau mày, cô hoàn toàn không biết gì về chuyện này, bởi vì Hyomin cứ năm ba ngày lại bỏ học đã không còn là chuyện lạ nữa, còn Chanyeol ngày nào cũng tới gặp cô, hi hi ha ha một lúc rồi đi. Yuri chẳng thấy anh có gì khác lạ.
"Hai người đó sớm muộn gì cũng chia tay thôi, vẫn là chú Park nhìn xa trông rộng, chỉ đồng ý cho sống chung chưa đăng ký."
Oh Sehun có thể nhìn thấy sự miễn cưỡng của cuộc hôn nhân này, chỉ có đàn ông mới hiểu đàn ông nghĩ gì, yên định đoàn kết sống trăm năm, nhưng hễ cãi vã là sẽ đứt phựt ngay, người sụp đổ trước hết luôn là người đàn ông.
Yuri chầm chậm thở dài, vừa cúp máy, bố Hyomin lại gọi đến, nghe nói Hyomin tự nhốt mình trong phòng một ngày một đêm rồi, bố mẹ gọi thế nào cũng không ra, nhà họ lại ở tầng năm, không gọi được di động cho Chanyeol, họ sợ con gái xảy ra chuyện.
Nói thật lòng thì, Yuri không muốn can dự vào việc này, nhưng bố mẹ Hyomin cứ nài nỉ cô, nên cô mềm lòng đành qua đó xem sao.
"Em đi đâu?" Oh Sehun thấy cô thay giày, liền hỏi.
"Em sang thăm Hyomin."
"Anh đưa em đi." Oh Sehun lấy chìa khoá xe, vẻ mặt cương quyết không cho cô cơ hội từ chối.
Một lúc sau, họ đã đứng dưới khu nhà Hyomin. Oh Sehun ngồi đợi trong xe, một mình Yuri lên trên.
Yuri vào trong, nhìn mẹ cha Hyomin với mái đầu hoa râm, lòng cô xót xa.
Yuri đi thẳng đến trước cửa phòng ngủ của Hyomin, nói: "Chị dâu, nếu anh trai em có sai chỗ nào, thì em thay anh ấy xin lỗi chị trước. Cho dù chị không nghĩ đến anh trai em, thì hãy nghĩ cho sức khoẻ của bố mẹ chị."
Cả ba người đợi một lúc, Hyomin giật mạnh cửa phòng ngủ, khi cô và Yuri bốn mắt nhìn nhau, một cơn giận từ từ bốc lên đầu.
"Cô đến đây làm gì? Chanyeol làm sai đều do đứa em gái hờ như cô đứng ra giải quyết sao?"
"Hyomin, con ăn nói kiểu gì thế? Là bố mẹ gọi điện bảo Yuri đến..." Mẹ Hyomin lo lắng nói.
"Mẹ cứ mặc kệ con!" Hyomin chỉ thẳng vào Yuri, sau đó quay sang bố mẹ: "Bố mẹ, bố mẹ tưởng cô ta là em ruột của Chanyeol sao? Con nhổ vào! Cô ta là đứa con hoang do nhà họ Park nhặt về! Và ưu điểm duy nhất của cô ta là làm bộ làm tịch đáng thương trước mặt đàn ông. Cho tới bây giờ con cũng không còn nhớ rõ có bao nhiêu người đàn ông bị con hồ ly tinh này làm cho mất hồn mất vía nữa. Giờ con cũng không muốn giấu bố mẹ nữa, nói thẳng ra thì, Chanyeol cũng từng qua lại với cô ta một thời gian rồi, nhưng Chanyeol vì con nên mới ép đuổi cô ta ra khỏi nhà, vì vậy nên cô ta mới hận con! Thực ra trong lòng cô ta đang sung sướng phát điên ấy. Cô ta là loại đàn bà tiện nhân nhất mà con từng gặp!"
Nghe xong, bố mẹ Hyomin không kịp nhìn Yuri với "con mắt khác", mà chỉ cảm thấy mồ hôi ròng ròng trước những lời hà khắc của con gái. Gia đình họ nhiều đời làm nghề y, con cái ông bà nuôi dạy vốn nên có cách cư xử rộng lượng tử tế với người khác.
Yuri đứng nguyên tại chỗ sững sờ mất ba giây, căm hận tát Hyomin một cái thật mạnh.
Và cái tát đó khiến Hyomin ngã lăn ra nền. Bố mẹ Hyomin thét lên rồi chạy lại đỡ con gái dậy.
Yuri nắm chặt tay, nghiêm sắc mặt nói: "Tôi cho chị một cái tát không phải bởi vì tôi cảm thấy tủi nhục, mà vì chị không có tư cách rủa tôi là con hoang. Bố mẹ đẻ của tôi anh dũng hi sinh vì tổ quốc, tôi là con của liệt sĩ, không phải là đứa con hoang như chị nói. Cho dù chị có tức giận tới đâu, khi nói cũng nên giữ chừng mực. Huống hồ chị không chỉ làm mất mặt mình mà còn khiến bố mẹ chị cũng mất mặt. Xin chị nghe rõ đây, tôi không có nghĩa vụ phải nuông chiều chị, bình thường tôi nhường nhịn là vì nghĩ tới anh trai mình. Thật ra mà nói, trên đường đến đây tôi còn lo lắng cho chị, thậm chí còn nghĩ tới việc chị sẽ tấn công tôi, nhưng không ngờ chị có thể mở miệng nói ra những điều như thế."
Nói xong, Yuri cúi người xin lỗi bố mẹ Hyomin, ngay sau đó, cô ra khỏi nhà họ.
"Anh Sehun, chúng ta đi thôi." Yuri đóng cửa xe, miễn cưỡng cười.
"Sắc mặt em kém thế?" Oh Sehun vừa khởi động xe vừa hỏi.
Yuri chỉ lắc lắc đầu.
Lúc này, Hyomin đang xông ra khỏi khu nhà như một kẻ điên, điên cuồng đập vào thành xe,gào thét: "Mẹ kiếp, cô đừng tỏ ra vô tội trước mặt bố mẹ tôi, cô là đồ đê tiện giả tạo!"
"Khốn kiếp, Hyomin! Cô dám mắng cô ấy một câu nữa tôi xem!" Oh Sehun tức giận, đột nhiên mở bật cửa xe ra.
Yuri giữ tay anh lại: "Em tát cô ta một cái, cô ta giận cứ để cô ta la hét. Chúng ta đi."
Oh Sehun nghiến răng, nhẫn nhịn, cuối cùng, anh đạp ga...
Trên đường đi, nhớ lại những lời chửi mắng của Hyomin, càng nghĩ càng giận, Oh Sehun đấm mạnh vào vô lăng.
"Một năm nay Chanyeol ném không ít tiền cho nhà vợ, lại còn đổi xe cho bố cô ta. Chanyeol cảm thấy có lỗi với bố mẹ vợ, nên nhường nhịn hết lần này tới lần khác, những lúc không nhịn được thì tìm anh uống say một trận rồi thôi! Mẹ nó chứ! Anh thật không hiểu nổi nha đầu Hyomin tại sao không biết thoả mãn?"
Oh Sehun lại hung hăng đấm mạnh xuống vô lăng.
Ai cũng biết Hyomin là người phụ nữ thích hư vinh danh tiếng, mặc dù nói là thích hư vinh danh tiếng với đám con cháu cán bộ cao cấp như họ mà nói chẳng là gì, nhưng ít nhất thì cũng phải giữ lại chút gì đó, đừng cao ngạo quá!
Oh Sehun còn nhớ rất rõ, có lần, sau khi uống rượu xong Chanyeol đã nói một câu như thế nào nhi? Tình yêu, sớm đã chết rồi.
Chính vì câu nói này, mà Oh Sehun không cảm thấy lo lắng cho Chanyeol nữa, dù sao Chanyeol cũng nhìn thấy rồi, một tình yêu không màng danh lợi chỉ có thể nhìn mà không đạt được, người con gái duy nhất mang lại hạnh phúc cho anh lại không yêu anh, vì vậy đám người phàm như bọn họ đây không còn hi vọng nữa.
Nói cách khác thì, chỉ cần Hyomin cứ giữ nguyên hiện trạng không gây sự cãi vã với Chanyeol, thì Chanyeol sẽ định sống thế này tới hết đời.
Yuri im lặng không nói gì, cô nhìn vào gương chiếu hậu, bóng người đang ngồi bệt dưới nền gào thét đập phá xa dần.
Cô nghĩ, phản lại những suy nghĩ ban dầu của mình không chỉ có cô, mà còn cả Hyomin nữa, kỳ vọng quá cao, thất vọng càng lớn. Họ đều là những người phụ nữ đáng được thông cảm.
D
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro