Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 28.2: Kỉ niệm lễ đính hôn

Yuri thấy thế vội vàng đi về phía Hyomin, cô biết trong lúc nóng giận Hyomin có thể sẽ có những hành động như thế nào với mình, nhưng so với việc khiến Chanyeol mất thể diện trước mặt bạn bè trong trường, cô chấp nhận lựa chọn việc làm đã sai còn sai hơn của mình.

Thế là, cô nắm chạy hai bàn tay đang giơ cao của Hyomin, kéo Hyomin ra khỏi phòng giải lao, nói: "Chị dâu, nếu muốn đánh về nhà em cho chị đánh thoải mái"

Yuri kéo Hyomin ra khỏi trường với tốc độ nhanh nhất, vừa buông tay, bèn nhận ngay một cái tát như trời giáng.

Yuri cụp mắt không tránh không né, cô biết, đây là hình phạt mà cô phải nhận.

"Cô còn biết anh ta là anh trai cô không? Cô còn biết tôi là vợ chưa cưới của anh ấy không? Trước mặt toàn bộ bàn dân thiên hạ... cô thật là đồ vô sỉ!"

Hyomin đợi ngày này từ lâu lắm rồi, từ lâu cô đã muốn mắng chửi Yuri, ngọn lửa một khi được châm mồi, ắt sẽ bùng phát rất lớn.

Hyomin thấy cô im lặng không nói, càng giận tới mức mất kiểm soát, cô ta căm hận đẩy Yuri một cái, giận dữ nói: "Cô mau nói đi! Hay bị tôi bắt gặp nên hiện nguyên hình không có gì để nói nữa?"

"Chị muốn em nói gì đây?" Yuri cũng biết Hyomin không thuận mắt với mình.

Hyomin điên lên lại cho Yuri một cái bạt tay nữa, chuyện thế này dù xảy ra với ai thì cũng khiến người ta phát điên mà thôi.

"Con hồ lý tinh cô rút cuộc đã cho Chanyeol uống bao nhiêu thuốc mê rồi hả? Hay nhân lúc tôi không có nhà đã bò lên giường anh ta?" Hyomin vì giận nên mới bắt đầu nói lung tung, bởi cho tới giờ Chanyeol vẫn chưa chịu đựng đụng vào cô, đồng sàng dị mộng mới thật sự là một cơn ác mộng!

Yuri ôm má: "Chị nói gì cũng phải có lương tâm chứ. Chị có thể đánh em, nhưng không có nghĩa là em có tật giật mình. Em có thể thế! Sau khi anh chị kết hôn em chưa từng làm bất cứ chuyện gì có lỗi với chị! Suy cho cùng, nếu em và Chanyeol có quan hệ mờ ám thì cũng không nhất thiết phải chạy tới trường học để khoe mẽ. Hàng ngày em gọi chị là chị dâu cũng đều rất thật lòng..."

Ánh mắt Yuri thoáng lên những tia nhìn giận dữ, vẻ mặt quyết liệt ấy rất ít khi xuất hiện ở Yuri.

Hyomin bị ánh mắt lạnh như băng của cô làm cho thất kinh, vô thức lùi lại một bước, sau đó lửa giận bùng lên, cô ta xông tới, giơ tay đẩy đẩy kéo kéo Yuri.

"Cô có biết tôi yêu Chanyeol tới thế nào không?"

Yuri không trả lời, túm lấy cổ tay Hyomin, nghiêm mặt nói: "Giằng giằng kéo kéo thế này thật khó coi."

"À, giờ cô biết xấu hổ rồi đấy, biết khó coi cơ đấy? Cô có biết mình là vật cản giữa tôi và Chanyeol không? Tại sao không cút ra khỏi căn nhà đó đi? Cô có biết cô chướng mắt tới thế nào không? Tôi không xinh đẹp cũng không dịu hiền bằng cô, hàng ngày cô đi đi lại lại trước mặt Chanyeol có nghĩ tới cảm nhận của tôi không? Tôi nói cho cô biết Yuri! Tôi chịu đựng cô thế là đủ lắm rồi."

"Em có thể chuyển ra ngoài. Cho em ba ngày." Yuri đã bị cô ta đẩy vào chân tường, cô không muốn cãi nhau, vì thế, cô mới tự giam mình vào một góc tôi lạnh lẽo, trở về ngôi làng "hoang vắng" trước năm mười lăm tuổi của mình, dựa vào hồi ức bảo vệ ngọn lửa le lói cuối cùng trong tim.

Hyomin nhìn ánh mắt bất lực của Yuri, cứ như cô chính là mụ đàn bà đanh đá tự nhiên gây chuyện thị phi.

Cô túm chặt lấy cổ áo Yuri, lắc lắc như kẻ điên: "Tôi hiểu rồi, cô lén lén lút lút tới gặp Chanyeol là muốn cho mọi người biết cô mới là nữ chủ nhân của nhà họ Park đúng không? Cô mãi không chịu yêu ai là vì muốn đợi chúng tôi li hôn phải không? Cô dùng thân phận là em gái để ở cùng với chúng tôi là vì muốn khiêu khích tình cảm vợ chồng của chúng tôi có đúng không, đúng không? Hôm nay cô phải nói cho rõ ràng. Rút cuộc cô đã nói xấu tôi những gì trước mặt Chanyeol?"

"Yuri chưa bao giờ nói xấu gì em trước mặt anh."

Chanyeol kéo Hyomin ra, tức giận chau mày, anh túm lấy hai vai Yuri chính chỉnh cho cô đứng thẳng lại trước mặt Hyomin, Yuri có thể cảm nhận được sự run rẩy truyền tới từ những ngón tay Chanyeol, cô muốn ngăn việc này tiếp tục kéo dài, đang định mở miệng nói, Chanyeol đã bịt miệng cô lại, chỉ thẳng vào mặt Hyomin.

Hyomin trong lòng thất kinh, chằm chằm vào đôi mắt rực lửa của Chanyeol, cô ngượng ngùng cúi gằm đầu xuống.

Chanyeol kéo mặt Yuri lại, thấy năm vết ngón tay hằn trên mặt cô, anh nghiến răng trèo trẹo, nói tiếp:

"Yuri nấu cơm cho tôi suốt bảy năm nay, cô nghĩ rằng tôi không nhận ra những thứ đó không phải là cô nấu sao? Cô nghĩ rằng tôi không nhận ra căn phòng đó không phải là cô dọn dẹp sao? Cô đã tự giác làm vợ một ngày nào chưa? Những lời cô vừa nói có phải là lời của con người không đấy? Thời gian đầu tôi thành ý cầu hôn cô, tôi đã không còn hi vọng chờ cô ấy quay lại nữa! Cô dùng đầu mà nghĩ đi, cho dù cô thường xuyên chỉ tay chỉ chân sai bảo Yuri tôi cũng có nói nặng lời với cô lời nào chưa? Cho dù trong lòng tôi cô ấy không là gì thì cũng vẫn là con nuôi nhà họ Park! Tôi không kể với cô những chuyện đã qua là bởi vì tôi sợ cô không vui, cô muốn đánh tôi mắng tôi tuỳ ý! Người sai vốn là tôi, tại sao cô lại đánh Yuri?"

Nghe xong tim Hyomin nổ bụp một tiếng như sấm, nhưng cô nhanh chóng nhận ra tính nghiêm trọng của sự việc, cô ấm ức nhìn Chanyeol.

"Anh biết em yêu anh nhiều thế nào, tại sao anh nỡ nói với em những lời tàn nhẫn như thế? Thôi được, em thừa nhận vừa rồi có hơi nóng nảy, em xin lỗi. Em hứa với anh em sẽ đợi anh chuyển tâm đổi ý, nhưng đợi cũng đợi cả năm nay rồi, Chanyeol. Em cũng biết lo lắng cũng cảm thấy bất an chứ, huống hồ sự thật chứng mình, chỉ cần Yuri còn ở bên anh một ngày, thì anh sẽ không quên được cô ấy, anh còn muốn ở bên cạnh em thì hãy để cô ấy đi được không? Dù chỉ vài tháng thôi, em xin anh đấy Chanyeol..."

Chanyeol nhíu mày, chỉ anh mới hiểu được phần tăm tối nhất trong trái tim mình, ru ngủ mình rằng anh chưa bao giờ thích người con gái thờ ơ không quan tâm đến việc anh sống với ai kia, tự nguyện coi Yuri là em gái, tất cả những việc đó, đều là vì lòng tự trọng đáng chết, đột nhiên anh lại quên mất một điểm quan trọng rằng: người con gái luôn có trực giác đúng.

Chanyeol thật sự không hiểu phụ nữ rút cuộc nghĩ gì nữa, đặc biệt là Yuri, bao nhiêu năm rồi vẫn không hiểu.

Anh chầm chậm nhấc tay lên, dùng ngón tay vuốt vuốt chỗ má đỏ lựng của Yuri... người con gái anh không nỡ động vào dù chỉ một ngón tay, không đau lòng mới lạ.

Hyomin nhìn thấy hành động đó của Chanyeol, trong lòng cô lại càng bực bội hơn, cô giật phắt tay anh ta, chất vấn: "Chanyeol, tại sao anh không nói gì? Lẽ nào anh muốn huỷ hôn?"

Hyomin thấy Chanyeol trầm mặc không nói, cô bất giác không kìm được rơi nước mắt.

Lúc này, Chanyeol tin chắc rằng việc duy nhất mình không làm sai, đấy chính là chưa động vào Hyomin. Rõ ràng, vô hình chung bóng dáng của Yuri đã níu kéo tay chân anh.

Tới bước này rồi, anh còn dám thẳng thắn mà nói với mình rằng, tình cảm anh dành cho Yuri không phải là tình yêu ư?

Chanyeol hít một hơi thật sâu, quay mặt về phía Yuri, gí mặt vào sát người cô: "Cứ mặt sức đánh, tới khi nào em hả giận thì thôi."

Yuri nhìn Chanyeol rất lâu, hôm nay cô mới biết, trong lúc cô không hiểu gì, trong lúc cô cứ tưởng mình không phải là gì của anh, anh lại dành cho cô một vị trí trong tim mình. Vị trí ấy không phải dành cho người thân, có điều, tất cả đã trở thành bong bóng rồi.

Cô nên nói gì đây? Chẳng còn gì để nói nữa, chất vấn anh? Chỉ trích anh?

Thế là cô cầm cánh tay Chanyeol lên, kéo tới trước mặt Hyomin.

"Tạm thời em chuyển ra căn hộ khác sống, mặc dù chỉ cách nhau một bức tường, nhưng khi đóng cửa vào vẫn là hai nhà riêng biệt. Quyết định vậy đi, hai người nói chuyện tiếp, em về trước đây." Nói xong, Yuri chặn một chiếc taxi lại, lên xe bỏ đi.

Chanyeol sững người, chỉ cách nhau một bức tường?... Chẳng phải là nhà của Sehun chứ? Đấy cũng là một con sói mà.

Chanyeol đang định quay người đuổi theo, Hyomin đã vòng tay ôm chặt eo anh từ phía sau.

Hyomin nước mắt nước mũi nhoè nhoẹt, tủi thân. Hai tay run run bất lực, nói bằng giọng khẩn cầu:

"Xin anh đấy Chanyeol, đừng đi, đừng rời xa em... em xin lỗi, vừa rồi là em quá kích động. Anh biết không, là bởi vì em quá yêu anh, em không thể mất anh được."

Nước mắt khiến Chanyeol phải mềm lòng, anh vòng tay khoác vai Hyomin, vỗ vỗ. Được dỗ dành, nước mắt Hyomin lại trào ra, cô dựa vào lòng Chanyeol, cọ cọ vào ngực anh, giống như con mèo nhỏ bị thương.

Chanyeol nhìn về phía chân trời... mày có hiểu không hả Chanyeol? Yuri không yêu mày, cô ấy chỉ đang báo đáp ơn huệ của nhà họ Park thôi, mày đã sớm biết thế rồi phải không? Vì vậy mới đưa ra một quyết định gây hiểu lầm thế này.

Đương nhiên, để duy trì cuộc hôn nhân này, thì phải có người cúi đầu trước, còn từ "duy trì", thật khiến người ta vui không nổi.

Về đến nhà, Chanyeol kinh ngạc thấy tủ quần áo của Yuri trống không, khi anh thò tay lấy di động mới nhớ ra Yuri là người duy nhất trong khu nhà dành dành cho cán bộ cao cấp này không có di động.

Hyomin đứng một bên lẳng lặng quan sát, nhìn anh hết chạy lên tầng rồi lại chạy xuống nhà, lao ra sân gọi to tên Yuri, trong mắt anh trong tim anh vốn không hề có vị hôn thê là cô.

Tại sao lại nói phụ nữ tình nguyện bị giam trong bóng rối, bị người nói là ngốc là đần? Bởi vì có một số chuyện sau khi hiểu ra rồi, cơn gió nhẹ nhàng như không kia bỗng dưng biến thành một lưỡi dao sắc lẹm, từng nhát từng nhát đâm vào vết thương, cho dù vết thương có khép miệng thì cũng vẫn sẽ để lại sẹo.

***

Yuri đứng trên ban công tầng hai nhà họ Oh, nhìn về phía Chanyeol vẫy vẫy tay:

"Anh, em ở đây này."

"Em mau về nhà ngay cho anh!"

Anh nhìn bộ quần áo ở nhà mềm mại của cô, vừa gọi vừa gõ cửa nhà Sehun.

Sehun không có nhà. Yuri vội chạy ra mở cửa.

"Sao em vào được?"

"Em có chìa khoá nhà anh ấy."

"Em có biết một người con trai khi đưa chìa khoá nhà cho một người con gái là có ý gì không?" Chanyeol nổi giận.

"Anh ấy thường xuyên không ở nhà. Nên nhờ em sang dọn dẹp." Yuri nói.

"Vớ vẩn! Cậu ta có phải trẻ mồ côi đâu, cô chú Oh nhìn thấy em ở nhà họ sẽ nghĩ thế nào?"

"Chú Oh biết em có chìa khoá, chính chú ấy nói Sehun giao nhà cho em chăm sóc."

Yuri chớp chớp mắt.

Tim Chanyeol đau nhói, ở trong khu căn hộ này Yuri nổi tiếng chăm ngoan, làm việc rất khoa học gọn gàng nên đương nhiên được các vị trưởng bối yêu quý, nhưng các vị phụ huynh đó cũng có vẻ tuỳ tiện quá đi? Họ coi Yuri nhà anh là sứ giả trông nhà chắc?

Trong đầu Chanyeol bỗng hiện lên một bức tranh chẳng mấy dễ chịu: Khi Sehun bụi bặm lao vào nhà, kinh ngạc nhìn thấy "người đẹp ngủ trong rừng" phiên bản Hàn Quốc đang nằm trên giường cậu ta, Sehun với cái đuôi dài mấy mét đằng sau, lẳng lặng, rón rén... lao lên người con cừu non đang nằm trên giường.

"Không được, không được, tuyệt đối không được. Em lập tức thu dọn đồ đạc theo anh về nhà!"

Chanyeol cầm tay kéo Yuri vào phòng, thấy mấy bộ quần áo vương vãi trên ghế sô pha, anh túm lấy ném vào va li hành lý của cô.

Yuri ngồi bên cạnh để mặc anh loanh quanh, cô lạnh lùng buông tiếng:

"Tạm thời em không muốn về nhà."

"Yulyulk, em đừng giận nữa." Chanyeol nhảy tới ngồi cạnh cô.

Yuri lắc lắc đầu, cô nên giận ai đây?

"Em mệt rồi, có chuyện gì để lúc khác nói." Nói xong, Yuri đứng dậy, đi vào phòng dành cho khách, khoá trái cửa lại.

Không phải Chanyeol không nhìn thấy sự mệt mỏi trên mặt cô, được rồi, để cô ngủ một giấc trước đã.

Chanyeol về đến nhà, thấy Hyomin vừa khóc vừa lấy quần áo xếp vào va li. Chanyeol hít một hơi thật sau, lùi lại phía sau ba bước, đột nhiên cảm thấy thật khốn khổ lếch thếch.

"Chẳng phải đã ổn cả rồi sao? Em lại làm gì nữa? Học cái gì tốt không học lại học cái này." Chanyeol ngồi phịch xuống chiếc giường đang rải đầy quần áo, chỉ vì sự nông nổi thiếu kiềm chế của anh mà khiến hai người con gái đòi bỏ nhà ra đi sao?

Hyomin vẫn khóc không nói gì, cô chỉ là muốn mang hết quần áo Yuri đã gấp gọn ra sắp xếp lại. Rõ ràng Chanyeol đã hiểu lầm.

Hiểu lầm thì cho hiểu lầm luôn...

"Em đối xử với Yuri hung hăng như thế, còn cho cô ấy hai cái bạt tai, anh nói đúng, làm chị dâu như em chẳng có chuẩn mực gì hết, nhưng lời đã nói nước đã hắt, em có hối hận cũng muộn rồi. Huống hồ nếu để bố biết chuyện này chắc chắn sẽ nổi giận lôi đình, em biết phải nói với bố thế nào bây giờ... hu hu..."

Chanyeol thở dài, kéo cô ngồi lên đùi mình, giúp cô lau nước mắt trên má, sau đó dịu dàng nói:

"Yulyulk không trách gì em đâu, và sẽ không có ai kể chuyện này với bố cả, đừng khóc nữa, nghe lời anh đi..."

Hyomin vòng tay ôm cổ Chanyeol, nước mắt tuôn rơi với vẻ tủi thân vô cùng.

"Ông xã, anh còn yêu em không?"

"... Yêu."

Chanyeol gần như buột miệng, sau đó anh chầm chậm cụp mắt nhìn xuống.

"Thật ư?" Hyomin ngẩn ngơ nhìn chồng, tâm trạng buồn bã đột nhiên mọc cánh bay mất.

"Ừ."

"Thế anh có thể tha thứ cho em không?" Thái độ của Hyomin rất thành khẩn.

"Em đâu có sai gì, người làm sai là anh." Chanyeol miễn cưỡng nhếch môi cười, xoa xoa đầu cô.

Hyomin cười tươi tắn, hôn Chanyeol một cái, sau đó kéo Chanyeol ra ngoài phòng khách: "Em đã đặt một chiếc bánh gato lớn rất đẹp, bây giờ hai vợ chồng mình cùng ăn mừng kỉ niệm một năm ngày cưới nhé? Em còn mua quà cho anh nữa, anh chắc chắn sẽ thích, hi hi..."

Hyomin thoáng nghĩ như thế này cũng thật tuyệt, tạm thời không phải sống cùng một mái nhà với Yuri nữa, cô sẽ có thời gian để chinh phục trái tim đang hoang mang bất định của chồng mình.

"..." Chanyeol cố gắng nở một nụ cười nhẹ nhàng. Đàn ông vốn không muốn nói dối, nhưng điều họ càng không muốn hơn cả là phải nhìn thấy đàn bà đau buồn khóc lóc, trong những tình huống thông thường, cúi đầu sẽ có thể hoá giải được một trận kịch chiến kéo dài liên miên.

bm<9z>V

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro