Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2 : Giở trò lưu manh với vợ không phạm pháp chứ ?

Chanyeol đứng vịn trước lan can tầng hai hút thuốc, thoáng thấy bóng bố đi vào cửa lớn tầng một, vội vàng dập lửa, nhét mẩu thuốc vào bồn hoa.

Quan hệ giữa hai cha con họ, giống như chuột thấy mèo.

Yuri đứng ở cửa đón Park Min Sung, đỡ lấy áo khoác ngoài của ông rồi treo lên mắc, cúi người cho ông đôi dép lê.

Nụ cười hiếm hoi của Park Min Sung chỉ nở trước mặt Yuri, từ tận đáy lòng ông rất quý đứa trẻ này, một đứa trẻ rất hiểu biết.

" Chanyeol đâu ? "

Lời vừa dứt, Chanyeol chạy từ trên tầng hai xuống nhanh như một cơn gió, anh cất tiếng chào bố, một tay bất giác đưa lên che tai.

" Bỏ tay ra !" - Park Min Sung vừa nhìn thấy Chanyeol là đau đầu.

Yuri biết Chanyeol lén đi bấm lỗ tai, cô đã không giữ được anh.

Chanyeol vô thức nhích từng bước nhỏ ra phía sau Yuri, đá nhẹ vào gót chân cô.

"Chú Park, ăn cơm đã !" - Yuri chỉ vào bếp, nói với Chanyeol : " Còn một món canh nữa, anh vào bê ra đây. "

Chanyeol đáp lời, nhanh nhẹn vào bếp. Lần này coi như con nhỏ quê mùa đã nhanh trí, nếu còn dám tố cáo anh, thì hình phạt dành cho cô ta không chỉ đơn giản là bỏ chuột vào cặp sách nữa !

Min Sung buồn rầu, ghé tai nói với Yuri : " Chú hy vọng con sẽ không dung túng cho nó lần nữa. "

Yuri cúi đầu nhận lỗi : " Tuần sau là thi rồi, trận đòn này coi như ghi nợ để đấy."

...

Trong bữa ăn, trước mặt Chanyeol, Park Min Sung nói với Yuri : " Con là con gái nuôi của ta, cũng là con dâu tương lai của nhà này, con không phải là người giúp việc của Chanyeol, đừng có chuyện gì cũng chiều theo nó, việc gì cần dạy bảo vẫn nên dạy bảo. "

Yuri gật đầu, trước sau vẫn không nhìn Chanyeol, cô đứng dậy lấy thêm cơm cho Park Min Sung. Chanyeol tỏ thái độ khinh khỉnh, ông già thật nực cười, một con nhỏ nhà quê mùa mười lăm tuổi liệu có quản nổi mình không ?

"Chanyeol, ăn cơm xong mang bảng thành tích học tập kỳ gần nhất của con vào phòng đọc sách cho bố."

"..." - Chanyeol cúi đầu và cơm, trong lòng nghĩ liệu có phải ông già không đánh anh được một trận thì ngủ không ngon chăng ?

Quả nhiên, kiếp nạn này Chanyeol không thoát được. Từ trong phòng đọc sách vọng ra những tiếng kêu gào thảm thiết, Yuri đang đứng trong bếp, vừa lau bát vừa nghe tiếng roi da vung lên vun vút.

Trong lúc Park Min Sung đang "bạo hành" thì nhận được điện thoại của thư ký, vì cuộc điện thoại này mà ông phải quay về phòng làm việc để giải quyết công vụ, Chanyeol coi như may mắn, thoát được mấy roi da.

Chanyeol gần như phải bò về phòng, cảm nhận được cơn đau đớn nóng rực ở lưng, nhưng ah phát hiện ra khả năng chịu đòn của mình càng ngày càng khá, bị đánh đau như thế không rơi dù chỉ một giọt nước mắt.

Chanyeol đáng thương nằm sấp trên giường, trong lúc đau đớn vẫn không quên tay lấy mấy cuốn tạp chí để giải sầu.

Đúng lúc ấy, Yuri bê một chậu nước nóng đi vào, ngồi xuống mép giường, đặt lọ cao trị thương lên chiếc tủ đầu giường, vén áo sơ mi của Chanyeol lên, nhúng chiếc khăn vào chậu nước nóng vắt kiệt, nhẹ nhàng lau lên những vết roi sưng phồng.

"Ôi...Đừng có động vào tôi !" - Chanyeol hung hăng gạt rơi chiếc khăn trên tay Yuri.

"Thành tích học tập tốt một chút đã không bị đánh."

"Biết vì sao tôi bị đòn không ? Đều là do cô hại cả, cô học kém đi một chút có được không ?! Cút cút cút, nhìn thấy cô là phát bực !" - Chanyeol vì thể diện vốn định không nhắc đến chuyện này, nhưng Yuri rõ ràng là có ý mèo khóc chuột.

"Thuốc bôi trên bàn." - Yuri nhặt chiếc khăn dưới nền lên, bê chậu nước đứng dậy bỏ ra ngoài.

Chanyeol căm phẫn nhìn theo bóng cô. Từ khi cô xâm nhập vào địa bàn của anh, anh có cảm giác cô giống như một loài sinh vật biển dập dờn trước mắt anh, cuộc sống trước kia tạm coi là được của anh đã hoàn toàn bị đảo lộn !

Anh không bao giờ sống cả đời với một người vừa cứng nhắc vừa biến thái như thế, không bao giờ !

***

Ngày hôm sau, trong giờ học Chanyeol nhận được một lá thư, là cô gái quen qua thư mà anh thích từ rất lâu hẹn gặp mặt. (Lúc này đang thịnh hành kiểu kết bạn qua thư, hay còn gọi là bạn bút.)

Nhưng trong túi không có tiền, anh đành phải gặp Yuri để lấy. Giờ cơm trưa, anh kéo Yuri ra một góc khuất ở sân vận động.

"Đưa cho tôi ít tiền."

"Bao nhiêu ?"

"1000."

"Dùng vào việc gì ?"

Chanyeol giơ nắm đấm lắc qua lắc lại trước mặt cô: "Không cần cô lo, mau đưa qua đây."

"Anh không nói rõ em không thể đưa cho anh." - nói xong Yuri quay người bỏ đi.

Chanyeol kéo tay áo cô, vội nói dối : "Sắp sinh nhật một người bạn, dù sao cũng phải mua cho người ta món quà chứ !"

Yuri nhìn anh với ánh mắt hoài nghi, lấy từ ví tiền ra tờ 100 tệ :"Anh đang là học sinh, không cần mua quà quá đắt đâu." - cô lại lấy ra một cuốn sổ nhỏ, đặt lên tường ghi rõ lý do chi tiền xong, nói : "Ký tên rồi nhận tiền."

Chanyeol bất lực thở dài : "Nếu cô không phải là con gái, tôi đã cho cô một trận."

Yuri thật thà trả lời : "Chưa chắc anh đã đánh được em."

Chanyeol trợn mắt, giơ hai tay lên trời làm như đầu hàng :"Tôi đi gặp bạn bút, cô cho tôi 100 tệ chẳng phải muốn người ta mất mặt sao ?"

"Nam hay nữ ?"

"Nữ." - Chanyeol xoa xoa tay, cười kỳ dị.

Yuri nhìn  anh không chớp mắt, Chanyeol chau mày : "Này ! Không phải cô vẫn nghĩ cô là vợ tôi đấy chứ ? Tôi muốn gặp ai thì gặp, cô lại còn muốn can thiệp vào cuộc sống riêng của tôi nữa sao ?"

Yuri nhét cuốn sổ vào túi : "Tiền có thể đưa cho anh, nhưng phải đưa em đi cùng."

"Dựa vào cái gì chứ ? Cô đừng quá đáng như thế !"

"Em sẽ không làm phiền hai người nói chuyện." - Yuri cho rằng cô có nghĩa vụ bảo vệ Chanyeol, thân phận của Chanyeol đặc biệt, lại là con trai duy nhất của chú Park, không thể để anh gặp chuyện gì bất trắc.

Chanyeol không còn cách nào khác, dù sao cô cũng là người nắm quyền chi tiêu trong nhà, xem ra đành phải tùy cơ ứng biến, tìm cách cắt đuôi Yuri vậy.

***

Bạn bút là nữ, lấy tên Coco, trong thư tự xưng mười tám tuổi, hẹn gặp mặt Chanyeol ở quán McDonald.

Chanyeol cố ý chọn một bàn gần cửa sổ, thấy Coco vẫn chưa đến, quay người lại dùng mắt tìm Yuri đang ngồi cách đó ba bàn, chỉ đạo cho cô đi mua đồ ăn trước.

Từ nhỏ, Yuri sống ở miền rừng núi hẻo lánh, chưa bao giờ bước chân vào cửa hàng đồ ăn nhanh, cô bước tới trước quầy, nhìn hàng dài những món ăn được chụp ảnh và cắt dán trước mắt, rồi quay sang nhìn Chanyeol : "Anh muốn ăn gì ?"

"Tùy cô !" - Chanyeol không buồn nhìn cô, mắt đang ngóng ra ngoài cửa sổ.

Yuri đành mượn tờ thực đơn của nhân viên phục vụ, đi đến đặt trước mặt :"Anh chỉ đi, em không biết gọi món nào."

Thời buổi này rồi, Chanyeol không tin vẫn còn người không biết đến "fastfood" là gì, anh bất mãn ngẩng đầu lên : "Định gây sự ?"

Đúng lúc đó, một cô gái với thân hình bốc lửa đi về phía học, cô gái đó giơ tay vẫy vẫy Chanyeol, phong cách rất Tây.

Chanyeol nhìn thấy Coco giống hệt trong bức ảnh đã gửi cho mình, dáng lại đẹp, vội đẩy Yuri ra, đứng lên đón.

Coco lười biếng ngồi xuống, nhìn Chanyeol với ánh mắt dò xét, mặc dù Chanyeol còn non, nhưng có thể nhận ra ngay, cô ta rất hài lòng với diện mạo của anh.

"Yo, to, đẹp trai hơn trong ảnh. Hi, cậu bé đẹp trai đáng yêu..." - Coco giơ ngon tay ra, đang định nâng cằm Chanyeol lên, lập tức bị Yuri ngăn lại.

Coco sững người, từ từ ngẩng đầu lên, nhìn thấy cô gái quê mùa đứng bên cạnh, chán nản thu tay lại, hỏi Chanyeol với giọng không vui : "Cô gái này là ai thế ?"

Chanyeol rất không muốn có quan hệ gì với Yuri lúc này, nhưng Yuri lại như vệ sĩ của anh, nhất định không chịu rời đi.

"Em gái."

"Em gái ? Đi gặp bạn bút còn mang theo em gái ? Hai người trông không giống nhau chút nào." - thái độ của Coco đã mềm mỏng hơn một chút, chỉ cần không phải cô bạn gái chui từ dưới đất lên là được.

Chanyeol thở phào, kéo Yuri ngồi vào chỗ, không biết phải nói gì.

Yuri lại chỉ nhìn Coco chăm chăm, khuôn mặt nghiêm túc không nở một nụ cười.

Coco chưa bao giờ gặp ánh mắt như thế, khiến người ta phải nổi hết da gà.

Cô ta vặn vặn ngón tay hỏi : "Em gái anh bị bệnh tự kỉ à ?"

"..." - Chanyeol tay đỡ trán, mất mặt hết sức.

Đột nhiên, Yuri đẩy tờ thực đơn đến trước mặt Coco, lạnh lùng nói : "Ăn gì ? Tôi mua."

Coco cảm thấy không khí thật kỳ lạ, cô ta không muốn tham gia cuộc hẹn ba người chút nào :"Không cần đâu, tôi đi ngay bây giờ."

"Ồ, cũng được." - Yuri cầm tờ thực đơn, đặt trước mặt Chanyeol :"Bạn bút của anh có việc phải đi, anh còn muốn ăn không ?"

Chanyeol nhìn chăm chăm vẻ mặt ảm đạm của Yuri, đột nhiên cảm thấy nổi hết da gà, một tay căm giận chỉ thẳng vào mặt Yuri, giật phắt túi xách, đứng dậy bỏ đi.

Yuri không vội vàng đuổi theo, bởi vì Chanyeol đã lên taxi. Anh không có tiền, chắc chắn là phải quay về đại viện, anh lính gác cổng sẽ tự động giúp anh trả tiền xa. Vì vậy, Yuri quay sang nhìn Coco nở nụ cười nhạt :"Xin lỗi, tính khí anh ấy thất thường."

Coco xua tay, lần sau nếu gặp mặt bạn bút, cần phải thêm vào một điều kiện, đó là không được mang theo người nhà.

***

Tiễn bạn bút của Chanyeol đi rồi, Yuri đón xe buýt về đại viện, dọc đường cô thưởng thức cảnh đêm của Bắc Kinh, những ánh đèn màu sáng lấp lánh dọc hai bên đường Tràng An, lộng lãy không mất đi vẻ uy nghiêm - thành phố huy hoàng này đã trở thành quê hương thứu hai của cô.

Khi cô mở cửa, phòng khách tối như mực, lần bên cạnh cửa được công tắc đèn thì lại bị một lực rất lớn đẩy ngã xuống nền.

Yuri trong lúc hoảng hốt đầu óc quay cuồng, vẫn nhìn rất rõ cái bóng đang ngồi lên trên người mình.

Chanyeol ngồi trên người Yuri, dùng sức đè chặt hai tay cô xuống sàn nhà, giật phăng chiếc áo đồng phục của cô ra, Yuri khẽ kêu một tiếng, nhanh chóng phản ứng trước sự tấn công của Chanyeol.

Thực ra, Chanyeol cũng không định làm gì cô, chỉ muốn cô đừng thò tay ngáng chân đeo bám anh nữa.

Nhưng, khi Chanyeol vừa hôn vừa lần sờ khắp người cô, Yuri lại nói một câu : "Xin lỗi !"

Chanyeol còn chưa kịp hiểu chuyện gì thì Yuri đã nhấc bổng chiếc ghế bên cạnh nện mạnh vào sau gáy anh, Chanyeol chỉ cảm thấy có một thứ gì đó rơi vào đầu mình chưa kịp cảm thấy đau đã ngã lăn ra hôn mê bất tỉnh.

***

Khi tỉnh dậy, anh thấy mình đang nằm trong phòng y vụ, định ngồi dậy, y tá lập tức bước đến ấn vai anh xuống.

"Khâu sáu mũi, đừng cử động."

Chanyeol sờ sờ trán, quả nhiên đang được băng bó. Anh liếc mắt nhìn, trên ghế vắt chiếc áo đồng phục của anh, một chiếc áo trắng bị máu nhuộm đỏ.

"Này Tiểu Chan, nếu để ba cháu biết cháu lại đi đánh nhau thì cháu còn phải vào đây lần nữa." - bác sĩ ngoại khoa cùng Yuri đi vào phòng. Chanyeol là "khách quen" của phòng y vụ, ở đây không ai là không biết anh.

Trước khi lại ngất lịm đi lần nữa, Chanyeol chỉ về phía kẻ gây họa, không nói nên lời.

***

Qua chuyện này, anh biết rằng cô bé quê mùa đó không dễ bắt nạt và cũng không nương tay. Cuối cùng anh cũng cam tâm tình nguyện đi học Taekwondo, chăm chỉ luyện tập không bỏ một buổi nào.

Một năm sau, Chanyeol lên mười bảy, nhận được giải thưởng đầu tiên trong cuộc đời, quán quân cấp trường môn Taekwondo.

Sau khi Park Min Sung biết tin con trai đoạt giải, ông mỉm cười đầy kiêu ngạo.

Trong lễ nhận giải, Chanyeol đã phát biểu thế này : "Tôi phải cám ơn một người, là cô ấy đã dạy cho tôi một bài học đẫm máu, khiến tôi hiểu rằng, người ta ai cũng phải có một chiêu thức tủ mới là thứ vũ khí mạnh nhất để chống lại kẻ thù !"

Yuri ngồi dưới khán đài cổ vũ, giơ ngón cái về phía Chanyeol, thật lòng mừng cho anh.

Chanyeol trừng mắt với Yuri, vẫn chán ghét như thế.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro