Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 14: Đàn bà dựa dẫm vào đàn ông


Từ sau khi ngủ dậy Chanyeol luôn đi theo quanh quẩn bên Yuri, Yuri vẫn như mọi ngày, lúc cần làm việc thì làm việc, lúc cần học bài thì học bài, Chanyeol có nhìn thẳng, nhìn nghiêng, nheo mắt nhìn cũng không phát hiện ra bất cứ biểu hiện nào.

Yuri ngồi chép bài, Chanyeol kéo một chiếc ghế tới ngồi cạnh, liếc mắt nhìn cái ngăn kéo ở giữa phía trước bàn học, chưa từng thấy Yuri mở ngăn kéo ấy ra bao giờ, nói chính xác thì là, chưa từng mở nó ra trước mặt anh.

"Này, mở ngăn kéo ra!" Anh bắt đầu tìm cớ gây sự.

Ngòi bút trong tay Yuri khẽ khựng lại, im lặng không trả lời.

"Đang nói chuyện với em đấy, mở ngăn kéo ra xem, không mở anh cầm búa vào phá." Chanyeol đẩy vai cô một cái.

"Anh thử xem!" Yuri lạnh lùng liếc nhìn anh.

"..." Chanyeol hít ngược một hơi, không khí xung quanh Yuri quá kỳ dị, đôi lúc cô sợ anh, anh chỉ cần trừng mắt cô thậm chí còn không dám thở mạnh, nhưng đôi lúc tình thế lại xoay chuyển một cách kỳ lạ như vậy.

"Nghe anh nói câu này, giữa chúng ta không nên có bí mật." Một tay Chanyeol đặt úp lên trên quyển vở của cô.

"Tại sao không thể có?"

"Bởi vì... chúng ta là người một nhà."

"Ồ, vậy anh muốn biết điều gì?"

"Anh muốn biết... tất cả, bao gồm cả việc em có thích anh hay không?" Chanyeol cũng cảm thấy mình thật ngớ ngẩn.

Yuri đặt chiếc bút xuống bàn, cười: "Anh đã nói chúng ta là người một nhà, mà người một nhà thì đương nhiên phải yêu thương lẫn nhau rồi."

"..." Nói thế chẳng phải thừa nhận là không thích rồi sao?

Chanyeol gãi gãi đầu, một tay đập mạnh xuống bàn: "Em đừng hòng nói lảng sang chuyện khác, rõ ràng em biết anh đang nói tới tình yêu mà!"

Yuri cầm cốc trà lên nhấp một ngụm, đôi mắt to dường như vui vẻ chớp chớp: "Chúng ta đã phát triển tới bước yêu đương từ bao giờ thế?"

Nhớ lại một năm trước, đến nằm mơ anh cũng ước gì có thể đá Yuri ra khỏi nhà họ Park, nhưng người con gái này đúng là rất có bản lĩnh, lẳng lặng ngấm ngầm thâm nhập vào cuộc sống của anh, khiến mình trở thành thiết yếu như bàn chải đánh răng, cái bô, những vật mà cả đời này anh không thể không có.

Chanyeol không biết như thế có được gọi là tình yêu hay không, cho tới bây giờ anh cũng không rõ, chỉ biết rằng anh không thể sống thiếu sự chăm sóc của người con gái này.

"..." Chanyeol tức giận chỉ vào trán cô, tức tới mức bắt đầu nói năng lộn xộn: "Nếu anh chết thì chắc chắn là bị em làm cho tức chết."

Yuri bình tĩnh nhìn anh: "Buổi tối ăn gì?"

"..." Chanyeol ôm đầu, nghiêng người ngã lăn ra nền, gào to kêu khổ đến trời đất cũng như muốn nổ tung: "Yuri, Yuri! Em có thể sống giống như một người bình thường không, hỏi những câu mà một thiếu nữ mới lớn nên hỏi."

Yuri ngồi xổm bên cạnh, hỏi: "Thiếu nữ mới lớn thì không cần ăn cơm à?"

"Thiếu nữ mới lớn thì cần gì ăn cơm, ngồi ôm ảnh bạn trai thôi thì cũng đủ no rồi."

"Ồ!" Yuri như hiểu ra, gật đầu, rồi lại nghiêng đầu hỏi: "Tối nay ăn gì?"

Yuri nhấc chân lên, bước qua đùi Chanyeol, đi vào trong bếp.

Chanyeol thở dài thườn thượt, thật không biết phải làm thế nào với Yuri nữa, cô gái này chắc chắn có tố chất làm đặc công.

Anh nheo mắt lại, đối với những kẻ đến chết vẫn già mồm này phải áp dụng biện pháp thủ đoạn một chút, tối nay không ngủ nữa! Xem cô lang thang đi đâu.

***

Bốn giờ sáng, Chanyeol ngồi trước máy tính ngáp liên tục, đợi đến giờ hành động.

Khi một tiếng động rất khẽ thấp thoáng lọt vào tai, Chanyeol nhanh nhẹn như một chú mèo chạy ra ngoài ban công nhòm xuống, quả nhiên, giống hệt như ngày hôm qua, Yuri lại cho con chó nhỏ ăn một nắm thức ăn dành cho chó, sau đó lén lút đi ra khỏi cổng khu, anh lính canh cổng còn giơ tay chào cô hành lễ, cho thấy việc cô lén lút đi ra ngoài vào giờ này không phải chỉ mới một hai lần.

Anh cầm áo khoác da lên, chạy như bay ra khỏi cổng khu, khẽ tiếng hỏi thăm anh lính canh: "Ngày nào cô ấy cũng ra ngoài à?"

"Tầm nửa tháng nay thôi, khoảng 4 giờ sáng là cô ấy đi, 6 giờ về." Anh lính canh giở sổ nhật ký, thật thà báo cáo.

"Có biết cô ấy đi đâu không?"

"Báo cáo! Cấp dưới không có quyền chất vấn hành tung con cái của cấp trên."

Chanyeol vỗ vỗ vai anh lính, quay người chạy đuổi theo Yuri, hôm nay quyết không thể để mất dấu.

***

Giống hệt như hôm qua, Yuri đi qua ba con hẻm, rồi rẽ ra đường lớn, rồi lại đi vào một khu nhà khác.

Chanyeol lúc này mới hiểu vì sao hôm qua anh bị mất dấu, thì ra nơi cô đến chính là ở đầu con hẻm.

Anh đội mũ đeo khẩu trang, bước lên phía trước, áp người vào cửa khu nhà đó nhìn vào bên trong...

Song, cảnh tượng trước mắt khiến anh choáng váng. Bên trong có rất nhiều xe ba gác và bóng những người đàn ông, đàn bà ở vào tuổi trung niên, còn trên xe, trên mặt đất, chỗ nào cũng thấy chất đầy những chồng báo, đám công nhân ngồi trên ghế dài, mở các loại báo ra, nhét tờ quảng cáo vào giữa những trang báo.

Nhà nước quy định rất rõ ràng: Nghiêm cấm kẹp những tờ quảng cáo nhỏ phi pháp vào trong các loại báo, tạp chí. Hiển nhiên, việc những người này đang làm là hành vi vi phạm pháp luật. Chính vì làm trái pháp luật nên người nào người nấy đều lặng lẽ như kẻ câm. Có điều nếu bị lộ ra thì cũng chẳng cấu thành tội gì lớn, nếu bị bắt cùng lắm thì xử phạt hành chính là xong.

Vì các trang báo rất mỏng, nên khi tách ra để nhét tờ quảng cáo vào không được đeo găng tay, trên đầu những người công nhân đều đội loại mũ như mũ của công nhân mỏ, làm việc trong ánh sáng yếu ớt. Gió lạnh rít qua, những ngón tay của họ lạnh tới mức trắng bệch ra như củ cải, thỉnh thoảng lại áp hai bàn tay vào nhau xoa xoa ủ ấm.

Chanyeol bất giác đứng thẳng người lên, qua những ô gạch hoa văn của bức tường, anh đã nhìn thấy Yuri, Yuri cũng giống như những người công nhân đó, vừa xoa tay vừa làm việc.

Chanyeol cứng đờ cả người, cô làm thế này để làm gì? Cô vốn đâu có thiếu tiền, mà sinh hoạt phí của hai người vốn do cô cầm. Chỉ vì kiếm vài trăm tệ, không ngại vất vả nửa đêm nửa hôm chạy ra ngoài chịu lạnh?

Chanyeol xoa xoa tay, thật muốn lao vào cho cô một cái bạt tai, hỏi cô xem có phải đầu óc thiếu dây thần kinh nào không... nhưng cuối cùng, anh ra một chiêu còn tàn nhẫn hơn, gọi điện thoại báo cảnh sát tới quét sạch cả ổ luôn.

Rất nhanh, tiếng còi của xe cảnh sát réo vang đường phố, chặn tất cả các lối ra, toàn bộ đám công nhân bị giải lên xe đưa về đồn.

Chanyeol nhìn theo chiếc xe cảnh sát càng đi càng xa, anh không đi cứu cô ngay. Anh buồn bã quay về nhà, mở máy di động, ngồi trực bên cạnh máy bàn, lần này, anh phải ép cô mở miệng cầu xin sự giúp đỡ của mình.

Anh thừa nhận mình đã bị cơn giận làm mờ mắt, nhưng anh càng không thể lý giải được hành vi nực cười kia của cô...

Song, bốn tiếng đồng hồ trôi qua, Chanyeol ngồi đó từ lúc trời còn tối cho tới khi trời sáng, vẫn không nhận được bất cứ lời cầu cứu nào.

Chanyeol đã không thể nén được cơn giận nữa, nhấc điện thoại lên gọi thẳng tới văn phòng cục trưởng cục cảnh sát.

"Chú Lee, cháu là Chanyeol, hôm nay chỗ chú có phải bắt được một nhóm công nhân phân phát tờ rơi quảng cáo không?"

Cục trưởng Lee đầu tiên sững người lại, sau đó lập tức cười nhiệt tình đáp: "Ồ, Yeol à à! Chú cũng không rõ lắm, cháu đợi một lát, chú gọi điện thoại hỏi xem sao. Đừng cúp máy, đừng cúp máy..."

Không lâu sau.

"Alo, alo, Yeol à, cháu còn ở đấy không?"

"Chú nói đi ạ!"

"Bốn giờ rưỡi sáng nay mới bắt được một nhóm, nhưng đều là những người đã nghỉ hưu rồi, trừ một cô gái, còn lại thì đã thả hết."

Chanyeol ngồi bật dậy: "Cô gái đó tên gì?"

"Không nói. Chính bởi vì cô gái đó không nói bất cứ điều gì cả, trên người cũng không mang theo giấy tờ tuỳ thân, đám lính của chú nghi ngờ cô ta chưa đủ mười tám tuổi, có khả năng là lao động vị thành niên phi pháp, do đó vẫn giữ ở đây. Yeol à, cô gái này là bạn cháu à? Nếu đúng, chú Lee sẽ lập tức thả người."

Chanyeol tức điên lên nheo mắt lại, cô thà ngồi trong cục cảnh sát cũng không thèm gọi điện cầu cứu anh!

"Alo alo Yeol à, cháu còn nghe không? Xảy ra chuyện gì thế?" Cục trưởng Lee nghe thấy hơi thở phập phồng vì tức giận của anh, vô thức đứng bật người dậy.

Chanyeol nén giận, cố gắng lấy lại tâm trạng bình tĩnh, nói: "Không quen, phạm pháp thì cứ nhốt đấy, nhốt tới khi nào cô ta chịu mở miệng thì thôi. Có điều, phiền chú mang cho cô ta chút đồ ăn. Lát nữa cháu sẽ gọi lại, chú Lee, tạm biệt!" Lời vừa dứt, Chanyeol cúp máy, đột nhiên, anh cầm di động ném mạnh vào tường, "bụp" một tiếng, rơi xuống nền vỡ tan tành.

Khi một người đàn ông không có được sự tin tưởng của người phụ nữ anh ta yêu, thậm chí người đàn ông đó là chiếc phao cứu mạng duy nhất ở ngay trước mặt người phụ nữ ấy... cảm giác ấy thật sự khiến người ta muốn phát điên.

Ngay bây giờ, ngay lúc này, Chanyeol có lý do để nghi ngờ, Yuri chưa từng coi anh là người ấy trong cuộc đời cô... anh được cô đối xử không khác gì con chó con ngoài kia, Yuri chỉ là không đủ bản lĩnh đá anh ra ngoài mà thôi.

Xì! Dựa vào cái gì mà anh phải quan tâm tới việc này? Yuri sống hay chết thì liên quan gì đến anh!

Quyết định không thèm quan tâm nữa, anh lê hai bước lên giường nằm nghỉ, nhưng quay người đi rồi lại quay người lại, mặc dù nói là mặc kệ cô, có điều năm tiếng đồng hồ qua thật khiến anh càng thêm buồn bực.

Trời sáng lại sắp chuyển sang trời tối...

Cục trưởng Lee không gọi được vào di động Chanyeol, đành gọi thẳng đến nhà họ Park, Chanyeol hào hứng nhấc máy, nhưng lại một lần nữa bất lực, hoàn toàn hết hy vọng.

Yuri vẫn không chịu hé răng nói nửa câu, uống một cốc sữa, ăn hai cái bánh quy, lúc này đang nằm co ro trong phòng tạm giam ngủ.

"Yeol à, chú đã đích thân xuống gặp cô gái đó rồi, cô ấy ho ghê lắm, có lẽ là bị cảm."

Chanyeol day day huyệt thái dương: "Thả ra đi... cô ấy thắng rồi."

"Ồ, có cần chú Lee điều xe đưa cô ấy về không?"

"Không cần đâu ạ, hôm nay làm phiền chú quá, chú cứ thả cô ấy ra là được."

Chanyeol cúp máy, lê những bước mệt mỏi về phòng ngủ, anh đột nhiên cảm thấy hoang mang... Chẳng thể trách cô được, Yuri là một cô gái vừa xinh đẹp vừa thông minh, cô có bản lĩnh để dễ dàng nhìn ra tâm trạng của anh, biết anh thích nghe cái gì và phản cảm với cái gì. Cô vừa có thể cho anh một gia đình, cũng có thể huỷ diệt tất cả mọi thứ trước mắt. Vì vậy, anh do dự, anh hoảng sợ, anh thật sự có thể sống cả đời cùng với một người con gái luôn đóng chặt tình cảm của mình như thế không?

Nửa tiếng sau.

Yuri vẫn rón rén đi vào nhà, cố gắng kìm nén cơn ho trong cổ họng, về thẳng phòng ngủ của mình.

Vừa mở cửa, cô khựng lại, bởi vì Chanyeol đang ngồi trên giường cô.

"Mau đi ra, cẩn thận không sẽ bị lây cảm cúm sang bây giờ... khụ khụ..."

Yuri né tránh ánh mắt anh, quay người treo áo khoác lên mắc. Chanyeol im lặng không nói, chăm chú nhìn vào những ngón tay sưng đỏ của cô, tâm trạng càng tồi tệ.

Anh tự đấu tranh rất lâu, không nhắc tới chuyện vừa rồi nữa, mà từ từ đứng dậy, đi ra đằng sau Yuri, hỏi khẽ: "Em đã đi đâu?", giọng nghèn nghẹn.

Bưu điện... cô lại dám nói dối sao?

"Yuri, em có biết em là người con gái có khả năng huỷ hoại hạnh phúc nửa đời còn lại của anh không?"

"..."

"Trả lời anh đi!"

"Em biết."

"Biết từ bao giờ?"

"Khi anh còn chưa biết..." Yuri cụp mắt xuống, âm lượng rất nhẹ, rất chắc chắn.

Chanyeol không ngẩng đầu lên, sự tự tin của cô khiến anh không lạnh mà run. Mặt anh biến sắc, nghiêm giọng nói: "Trước khi làm việc này, em có nghĩ tới thân phận của mình không?"

Yuri vuốt vuốt tóc, trầm mặc rất lâu, rồi nhìn thẳng vào mắt anh: "Chanyeol, cho dù em có làm bất cứ việc gì, thì cũng không phải là để làm tổn thương anh."

"Vậy sao? Hy vọng là thế!" Chanyeol cười tự trào. Anh bắt đầu nghĩ cho cô từ bao giờ? Anh không muốn thế này, anh chán ghét thế này. Chanyeol giận dỗi liếc mắt nhìn cô một cái, rồi quay người bỏ đi.

Yuri nhìn theo bóng anh, buồn buồn thở dài, cô biết người báo cảnh sát quét sạch cả nhóm người làm việc bất hợp pháp kia là Chanyeol, công việc thì mất còn tiền lương lại chưa lĩnh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro