[Fanfiction Đại Mộng Quy Ly] Tri Nhân, Tri Diện Bất Tri Tâm
[Fanfiction Đại Mộng Quy Ly] Tri Nhân, Tri Diện Bất Tri Tâm
.
.
Người viết fanfiction/ đồng nhân: Cỏ Mật.
.
.
Nhân vật: Triệu Viễn Chu, Văn Tiêu (phim Đại Mộng Quy Ly)
.
.
Thể loại: cổ trang, kỳ ảo, tâm linh, đoản văn gồm một số chương/ phần
.
.
[...]
.
.
PHẦN 1
.
.
Mùa xuân năm thứ mười. Triệu Viễn Chu đã theo sư môn học nghệ được chín năm, năm nay bước sang năm thứ mười. Hắn sẽ học kỹ năng mới, cùng bạn đồng môn mới. Đồng môn sẽ cùng học với Triệu Viễn Chu là Văn Tiêu. Hai người từng nói chuyện với nhau khi học cùng nhóm các môn học trước, nhưng không thân. Những môn trước là học chung nhóm lớn, lần này là nhóm nhỏ hai người. Triệu Viễn Chu gọi Văn Tiêu là bạn đồng môn mới vì những bạn đồng môn cũ từng làm việc nhóm với Triệu Viễn Chu thì ngoài giờ học, có nói chuyện, tỷ thí võ nghệ, bàn luận các môn học với nhau, nhưng Văn Tiêu và Triệu Viễn Chu thì chưa từng trao đổi chuyện học với nhau, ngoài giờ học, dù chỉ một lần.
.
.
Sư phụ hướng dẫn cẩn thận cho Triệu Viễn Chu và Văn Tiêu về các yêu cầu cần đạt của mỗi kỹ năng, mỗi sứ mệnh, nhiệm vụ được giao. Mục đích cuối cùng của các môn học, ngoài kỹ năng cần thiết, còn là học cách hiểu rõ bản thân, khai mở nội lực tiềm ẩn, học cách hợp tác với bạn đồng môn, không phân biệt, không chia rẽ, không kỳ thị.
.
.
Bước đầu làm quen, cả hai đều cảm thấy lúng túng. Triệu Viễn Chu không muốn mất nhiều thời gian cho chuyện làm quen tác phong của nhau thế này nên Văn Tiêu hỏi gì, hắn đều trả lời thẳng thắn. Hiểu rõ sở trường, sở đoản của bạn cùng nhóm thì sau này có việc cần đều có thể nhờ trợ giúp để đẩy nhanh tiến trình hoàn thành nhiệm vụ, không bị vướng mắc. Văn Tiêu lắng nghe những câu trả lời của Triệu Viễn Chu một cách chú tâm.
.
.
Nhiệm vụ đầu tiên là hướng dẫn cho bạn đồng môn học một số kỹ năng của bản thân. Văn Tiêu đề nghị được học cách sử dụng thần khí của Triệu Viễn Chu, chính là chiếc ô Triệu Viễn Chu luôn mang bên mình. Viễn Chu đồng ý. Hắn biến chiếc ô hiện ra trên tay, bắt đầu nói rõ nguồn gốc, công dụng của thần khí này và hướng dẫn Văn Tiêu cách sử dụng, cách ra chiêu thức, cách triệu hồi chiếc ô. Văn Tiêu thực hành cho Triệu Viễn Chu xem. Nàng vốn không có thiên phú về chiêu thức võ thuật nên học chậm hơn so với người bình thường. Triệu Viễn Chu kiên nhẫn sửa những chỗ sai trong cách ra chiêu của Văn Tiêu. Trải qua mấy ngày học, luyện, Văn Tiêu cũng thực hiện được một số chiêu thức cơ bản.
.
.
Đến lượt Văn Tiêu hướng dẫn cho Triệu Viễn Chu.
.
.
"Kỹ năng của ta quan trọng là thực hành, là trải nghiệm. Nhưng nếu muốn trải nghiệm thì ta có một đề nghị này, không biết huynh có đồng ý hay không?"
.
.
"Văn Tiêu cô nương cứ nói thử xem sao."
.
.
"Ta có khả năng quay trở về tiền kiếp để tìm hiểu những chuyện đã xảy ra. Nhờ vậy khi quay trở lại kiếp sống hiện tại, ta có thể rút kinh nghiệm từ những bài học trước, để tránh mắc lại sai lầm cũ, đồng thời ta cũng có thể kết nối với thế giới nội tâm của mình, để chữa lành những tổn thương trong quá khứ"
.
.
Văn Tiêu để Triệu Viễn Chu có thời gian suy ngẫm về những điều nàng vừa nói, xong nàng mới tiếp lời.
.
.
"Muốn trải nghiệm những kỹ năng này thì huynh cần dành thời gian mấy tháng tĩnh tâm một chỗ. Điều quan trọng nhất là ta cần huynh hoán đổi thân thể của huynh với ta."
.
.
Triệu Viễn Chu im lặng suy nghĩ. Đề nghị này quả thực khác lạ, có thể không an toàn, xảy ra những chuyện ngoài tầm kiểm soát.
.
.
"Trong thời gian mấy tháng ta trải nghiệm kỹ năng của cô, thì cô nương sẽ sử dụng thân thể của ta để làm những chuyện gì?"
.
.
Văn Tiêu mỉm cười, thành thật nói.
.
.
"Ta ngưỡng mộ thân thủ của huynh. Ta muốn nhân cơ hội này được tỉ thí võ nghệ với những bạn đồng môn khác. Ta cũng muốn thử sức mạnh thần khí của huynh, dùng khinh công của huynh để ngao du một chuyến. Ta được biết huynh có thần thú thượng cổ. Ta muốn tiếp xúc với thần thú để được cảm nhận linh khí thượng cổ"
.
.
Triệu Viễn Chu cười lạnh.
.
.
"Văn Tiêu cô nương thật khinh suất. Thần thú của ta có thể nhận ra chủ nhân, dù cô hoán đổi thân thể với ta thì cũng không thể đến gần thần thú được, đừng nói đến cảm nhận linh khí thượng cổ"
.
.
Văn Tiêu tỏ ra điềm tĩnh.
.
.
"Ta không có khả năng thu phục thần thú, nhưng ta có khả năng kết nối với linh thú thiêng liêng. Ta có thể ký cam kết với huynh, đảm bảo không làm gì quá phận khi ở trong thân thể của huynh."
.
.
Nhìn thấy Triệu Viễn Chu im lặng, Văn Tiêu đưa nội đan của mình ra.
.
.
"Huynh có thể giữ nội đan của ta, xem như một cam kết chắc chắn rằng ta sẽ không làm gì sai trái trong khoảng thời gian mấy tháng sắp đến."
.
.
Triệu Viễn Chu im lặng một lúc, cuối cùng cũng đồng ý. Văn Tiêu tạo ra một kết giới an toàn để Triệu Viễn Chu có thể tĩnh tâm trong mấy tháng sắp đến. Triệu Viễn Chu hoá phép ra một tấm gương lớn. Hai người nhìn hai hình dáng mới của mình trong gương. Văn Tiêu cảm thấy hào hứng, còn Triệu Viễn Chu cảm thấy có chút bối rối. Trước khi thiếp đi trong kết giới của Văn Tiêu tạo ra để quay trở về tiền kiếp, Triệu Viễn Chu vẫn còn nghe được câu "Bảo trọng, ta sẽ quay lại đúng hẹn, xin cáo từ " của Văn Tiêu. Văn Tiêu mang theo chiếc ô của Triệu Viễn Chu, quay bước rời đi.
PHẦN 2
.
.
Văn Tiêu cảm thấy thật hạnh phúc. Những nơi nàng muốn đến nhưng chưa có dịp đến, những nơi nàng không thể đến vì không đủ sức thì nay nhờ có khinh công, pháp lực của Triệu Viễn Chu, Văn Tiêu có thể đi mây về gió. Trong thời gian ngắn, Văn Tiêu du ngoạn nhiều nơi, thăm thú cảnh quan tươi đẹp, hùng vĩ, nên thơ. Nàng xúc động dâng tràn khi có thể đặt chân đến bảy vùng đất linh khí hội tụ. Nếu không vì lời hẹn với Triệu Viễn Chu thì Văn Tiêu còn muốn ở lại lâu hơn nữa.
.
.
Văn Tiêu lên đường vào mùa xuân, đến đầu mùa đông nàng mới quay về. Triệu Viễn Chu dã trở về từ tiền kiếp khoảng một tháng trước. Trong thời gian một tháng này, Triệu Viễn Chu dành thời gian suy ngẫm về những điều hắn đã trông thấy, đã trải qua. Hắn nhận ra được nhiều điều, quan điểm, góc nhìn được mở rộng hơn. Triệu Viễn Chu công nhận trải nghiệm này của Văn Tiêu chỉ dẫn cho hắn có lẽ sẽ để lại dư âm trong lòng hắn đến suốt đời.
.
.
Gặp lại Triệu Viễn Chu, Văn Tiêu tươi cười chào hắn. Nàng vui vẻ kể hắn nghe những điều thú vị nàng đã trải qua.
.
.
"Đa tạ huynh, Triệu Viễn Chu. Nhờ huynh mà ta có được chuyến đi đáng nhớ và ý nghĩa như thế này."
.
.
"Văn Tiêu cô nương, cô không cần khách sáo. Nhờ cô, ta cũng có được trải nghiệm đáng giá."
.
.
"Thần thú của huynh là báo tuyết, thật oai phong lẫm liệt. Ta không phải chủ nhân nên không dám cưỡi. Nhưng ta đã vuốt lông của báo tuyết. Bộ lông thật đẹp, thật mềm, thật ấm".
.
.
Triệu Viễn Chu: ...
.
.
"Văn Tiêu, đa tạ cô và cũng xin lỗi cô. Ta đã từng khiến cô đau lòng".
.
.
Văn Tiêu nhìn Triệu Viễn Chu.
.
.
"Ta cũng phải xin lỗi huynh. Ta cũng đã khiến huynh chịu nhiều tổn thương."
.
.
Nói xong, hai người đều im lặng. Họ vừa nhắc lại những chuyện buồn đã xảy ra trong những kiếp sống trước đây.
.
.
Văn Tiêu lên tiếng, phá vỡ bầu không khí nặng nề.
.
.
"Ân oán giữa ta và huynh cũng đã trả xong ở kiếp trước. Kiếp này gặp lại, là đồng môn, xem như là nhân duyên tốt, không còn vương vấn muộn phiền nữa."
.
.
Triệu Viễn Chu gật đầu. Hắn cũng muốn buông bỏ, không chấp niệm chuyện đã qua.
.
.
Nhiệm vụ tiếp theo hai người cần hoàn thành là đến hồ băng nằm trong một hang núi để lấy hai viên ngọc thạch dưới đáy hồ. Đây là nhiệm vụ cũng là phần thưởng cho các đệ tử của sư môn, vì ngọc thạch sẽ giúp tăng cường nội lực. Triệu Viễn Chu và Văn Tiêu sau khi hoàn thành nhiệm vụ này thì mỗi người sẽ giữ một viên ngọc thạch. Canh giữ hồ băng có một con rồng, phải dụ được rồng tránh đi thì mới có thể xuống hồ lấy ngọc.
.
.
Văn Tiêu chắp tay với Viễn Chu.
.
.
" Ta không có năng lực chiến đấu. Ta chỉ có năng lực tâm linh và năng lực chữa lành. Lần này vất vả cho huynh rồi. Mong huynh chiếu cố".
.
.
"Không sao, ta sẽ cố gắng lấy được hai viên ngọc".
.
.
Nhờ Triệu Viễn Chu có tài khinh công nên hai người nhanh chóng đến được hồ băng. Văn Tiêu bàn bạc với Triệu Viễn Chu.
.
.
"Nếu huynh có thể đưa ta lên ngồi trên cổ của rồng thì ta có thể ru nó ngủ. Sau đó nhờ huynh xuống đáy hồ lấy ngọc"
.
.
Nhưng đến gần rồng thật không dễ dàng gì. Miệng nó cứ phun ra những luồng nước lạnh buốt. Văn Tiêu bị nó phun trúng, lập tức bị đóng băng. Nhờ có Triệu Viễn Chu giải cứu, nàng mới có thể trở lại bình thường. Triệu Viễn Chu nghĩ ra cách dùng chiếc ô thần khí để thu hút sự chú ý của rồng, sau đó sẽ nhanh chóng đưa Văn Tiêu ngồi lên cổ rồng. Cách này hiệu nghiệm. Văn Tiêu có thể ru cho rồng ngủ. Nhân cơ hội này, Triệu Viễn Chu lặn xuống đáy hồ và lấy được hai viên ngọc thạch. Khi trở lên, Triệu Viễn Chu lập tức đưa cho Văn Tiêu một viên, còn mình giữ một viên. Hai viên ngọc hòa vào nội lực của hai người, giúp hai người trở nên linh hoạt hơn. Triệu Viễn Chu vừa đỡ Văn Tiêu hướng ra phía cửa hang thì rồng đã tỉnh giấc. Nó phun một luồng nước lạnh về phía hai người.
.
.
Triệu Viễn Chu khinh công đưa Văn Tiêu đi xa khỏi hang một khoảng đủ an toàn mới dám dừng lại. Cả hai đều cảm thấy người lạnh buốt, hai chân mỏi nhừ, không đủ sức để bước đi. Hai người ngồi bệt luôn xuống đất. Chiếc ô từ trong cánh tay áo của Triệu Viễn Chu lăn ra ngoài. Văn Tiêu nhìn xuống, mặt biến sắc.
.
.
" Triệu Viễn Chu...chiếc ô của huynh... hình như... bị gãy rồi..."
.
.
Triệu Viễn Chu hoảng hốt nhìn sang. Chiếc ô thần khí đã bị gãy lìa làm đôi. Triệu Viễn Chu cầm hai nửa chiếc ô bị gãy lên trên tay, cảm thấy sợ hãi vô cùng. Thần khí của hắn cứ như vậy mà bị hủy. Triệu Viễn Chu cố hết sức nhưng vẫn không thể làm cách nào để thần khí khôi phục lại như cũ.
.
.
Triệu Viễn Chu vận dụng nội lực để sưởi ấm cho hắn và cho Văn Tiêu, sau đó hắn lập tức đưa nàng về cổng sư môn.
.
.
"Văn Tiêu cô trở về trước. Ta phải quay về nhà ta, nhờ phụ thân giúp khôi phục thần khí"
.
.
Văn Tiêu níu lấy cánh tay của Triệu Viễn Chu.
.
.
"Ta nghĩ ta có thể giúp huynh, chỉ cần huynh tin tưởng rằng ta có thể khôi phục lại thần khí. Hãy nhìn vào mắt ta và nói với ta rằng huynh tin ta có thể làm được".
.
.
Triệu Viễn Chu cảm thấy những lời của Văn Tiêu hết sức hoang đường. Hắn đang rất vội, không có thời gian để giải thích.
.
.
"Cô cứ quay trở lại sư môn, ta sẽ đi nhanh về nhanh"
.
.
Dứt lời, Triệu Viễn Chu khinh công bay đi mất, để lại Văn Tiêu một mình gọi vọng theo.
.
.
"Triệu Viễn Chu, huynh đừng đi. Huynh hãy tin ta".
.
.
Triệu Viễn Chu miệt mài đi không nghỉ. Hắn về đến nhà thì liền đi tìm phụ thân. Triệu Viễn Chu đưa thần khí bị gãy cho phụ thân xem.
.
.
"Phụ thân, xin người hãy giúp con khôi phục lại thần khí."
.
.
Phụ thân cầm thần khí trên tay, vận dụng nội lực. Bỗng nhiên thần khí hóa thành tro bụi. Triệu Viễn Chu hết sức kinh ngạc. Phụ Thân nhìn hắn.
.
.
"Nếu đã gãy rồi thì không nên luyến tiếc làm gì nữa."
.
.
Hình ảnh trước mắt Triệu Viễn Chu nhòe đi rồi tất cả đều tan biến. Phụ thân của hắn cũng tan biến vào hư vô. Triệu Viễn Chu đứng ngây người, một lúc sau hắn mới nhận ra tất cả những gì hắn nhìn thấy đều là ảo ảnh.
.
.
Khi Triệu Viễn Chu về đến cổng sư môn thì trời đã sẩm tối. Sau sự việc xảy ra, Triệu Viễn Chu không biết đây có phải là cổng sư môn thật, hay lại là một ảo ảnh khác. Triệu Viễn Chu nhìn thấy Văn Tiêu đã nhóm một bếp lửa. Nàng vừa nướng cá xong và đang ngồi ăn cá. Mặt Văn Tiêu còn dính vệt than đen.
.
.
Triệu Viễn Chu ngại ngùng ngồi xuống gần Văn Tiêu.
.
.
"Văn Tiêu..."
.
.
Văn Tiêu quay mặt sang hướng khác, không đáp lời mà vẫn tiếp tục ăn.
.
.
"Văn Tiêu...ta xin lỗi vì đã không tin tưởng cô".
.
.
Văn Tiêu chia cho hắn một phần cá.
.
.
"Huynh ăn đi, ăn cho có sức rồi chúng ta nói chuyện sau".
.
.
Hai người ăn xong. Văn Tiêu chìa tay ra.
.
.
"Huynh đưa cho ta mượn thần khí của huynh".
.
.
Triệu Viễn Chu lấy chiếc ô gãy từ trong tay áo đưa cho Văn Tiêu. Nàng trịnh trọng nói.
.
.
"Huynh hãy nhìn vào mắt ta. Huynh phải hết sức tin tưởng ta và nói với ta rằng: Văn Tiêu ta tin cô sẽ làm được".
.
.
Triệu Viễn Chu làm theo. Hai tay của Văn Tiêu sáng lên. Một lúc sau, ánh sáng biến mất. Chiếc ô khôi phục như trước. Triệu Viễn Chu mừng rỡ nhận lại chiếc ô.
.
.
"Đa tạ cô, Văn Tiêu".
.
.
"Hai bằng hữu của ta, Bùi Tư Tịnh và Trác Dực Thần, đã cùng nhau hoàn thành nhiệm vụ. Hai người họ từng nói với ta nên chú ý, có những thử thách bất ngờ, chẳng hạn như thử thách sự tin tưởng lẫn nhau của hai người bạn đồng hành. Lúc nãy trực giác của ta đã mách bảo có điều gì đó không ổn. Ta nhận ra thử thách là gì nhưng bị ngăn trở, không thể nói rõ hết với huynh. Vì thử thách dành cho huynh là phải tin tưởng ta, còn thử thách dành cho ta là phải làm sao để huynh tin tưởng. Kết quả là hai chúng ta đều thất bại trong lần thử đâu tiên. Vì vậy huynh mất cả ngày chạy ngược chạy xuôi, còn ta bị giữ chân một chỗ. Chỉ khi nào huynh quay lại tìm ta thì chúng ta mới có thể tiếp tục vượt qua thử thách".
.
.
Triệu Viễn Chu gật đầu đã hiểu.
.
.
"Không trách huynh được. Chúng ta chưa có thời gian nói chuyện với nhau nhiều để tạo nên sự tin tưởng lẫn nhau. Bây giờ giả sử như ảo ảnh giả làm ta, thì huynh phải đặt câu hỏi xem có đúng là ta hay không. Ví dụ như huynh có thể hỏi, Văn Tiêu, cô có thích ta không? Nếu đúng là ta thì câu trả lời sẽ là không thích, ta không thích huynh."
.
.
Triệu Viễn Chu:...
.
.
"Ta không thích huynh như cách một cô nương thích một công tử. Ta ngưỡng mộ huynh. Ta xem huynh là quý nhân của ta, là mạnh thường quân của ta."
.
.
Triệu Viễn Chu:...
.
.
"Để ta kể huynh nghe. Trên đường ta đi du ngoạn trong hình dáng của huynh, có mấy vị cô nương bị dáng vẻ của huynh thu hút, muốn kết giao với huynh. Ta nhớ lời ta đã cam kết với huynh nên hết sức giữ mình, không trêu hoa ghẹo nguyệt, tất thảy đều từ chối, giữ khoảng cách, cư xử có chừng mực."
.
.
Triệu Viễn Chu:...
.
.
"Nếu ta là huynh, ta sẽ thấy tự hào về bản thân ta lắm. Huynh tính tình tốt, có tài, dung mạo anh tuấn, khiêm tốn, hiểu chuyện. Thật là hình mẫu phu quân lý tưởng của biết bao cô nương"
.
.
.
Triệu Viễn Chu đỏ mặt, ngại ngùng vuốt mũi.
Tri Nhân, Tri Diện Bất Tri Tâm (3)
.
[...]
.
Lẽ ra Triệu Viễn Chu và Văn Tiêu có khoảng thời gian ba năm để thực hiện một số nhiệm vụ nữa. Nhưng Văn Tiêu có dự định khác. Nàng xin sư phụ cho mình ra ngoài thực hiện nhiệm vụ riêng. Trước khi đi, Văn Tiêu dành thời gian một năm để đọc sách và học cách luyện thành kỹ năng mới, với sự giúp đỡ của Triệu Viễn Chu. Triệu Viễn Chu vốn có thiên phú về tu luyện pháp thuật và đã có căn cơ nhất định nên nhờ hắn, Văn Tiêu có thể học được nhanh và tiến bộ rõ rệt.
.
.
Triệu Viễn Chu sẽ tiếp tục thực hiện nhiệm vụ sư phụ đã giao, cùng với một bạn đồng môn khác, sau khi Văn Tiêu rời đi. Triệu Viễn Chu có nhiều điều muốn hỏi Văn Tiêu, nhưng thấy nàng bận rộn chuẩn bị cho nhiệm vụ riêng, nên hắn dằn lòng, chưa dám hỏi, sợ nàng phân tâm. Văn Tiêu chỉ còn ở lại sư môn trong 2 tháng, mùa xuân năm sau nàng sẽ lên đường. Triệu Viễn Chu không đợi được nữa. Hắn quyết định đến hỏi Văn Tiêu.
.
.
Văn Tiêu gật đầu, tỏ ý hiểu Triệu Viễn Chu thắc mắc điều gì. Nàng nhẩm tính, rồi nói với hắn.
.
.
" Ta biết sao Thủy nghịch hành đã bắt đầu, những chuyện trong quá khứ sẽ trồi lên, cần được giải quyết để kết thúc tất cả những vòng lặp. Ngày mai ta sẽ sắp xếp một nơi yên tĩnh, hai chúng ta sẽ nói chuyện riêng. Huynh muốn hỏi gì, ta đều sẽ giải đáp."
.
.
Văn Tiêu hẹn Triệu Viễn Chu đến một nơi yên tĩnh, cách xa chỗ luyện công của các đồng môn khác.
.
.
" Văn Tiêu, vì sao cô lại xin sư phụ ra ngoài? Vì sao cô quyết định rời đi? Cô không muốn cùng ta thực hiện nhiệm vụ nữa ư?"
.
.
Văn Tiêu cười.
.
.
"Ta muốn thực hiện nhiệm vụ cùng huynh lắm. Ta đã nói rồi, ta ngưỡng mộ huynh, ta xem huynh là quý nhân, là mạnh thường quân của ta. Nhưng có một nhiệm vụ ta cần thực hiện, không thể chần chừ thêm được nữa."
.
.
Văn Tiêu nhìn Triệu Viễn Chu rồi nàng tiếp tục nói.
.
.
" Lúc ta hoán đổi thân thể với huynh, ta có dịp đi đến một vùng biển băng. Ở đó ta thấy băng đang bị tan nhanh, năng lượng xung quanh bị rối loạn. Ta có năng lực chữa lành, năng lượng gốc của ta là Thủy. Ta nghĩ ta có thể khiến nước đóng băng trở lại, củng cố những núi băng, để băng không bị tan nữa, mực nước biển sẽ không còn dâng lên, có thể ngăn được lũ lụt hoành hành khắp nơi"
.
.
Triệu Viễn Chu muốn nói, hắn muốn cùng đi, hắn muốn giúp Văn Tiêu. Nhưng Văn Tiêu dường như đọc được suy nghĩ của hắn.
.
.
"Ta biết huynh muốn giúp ta. Một năm nay huynh đã giúp ta rồi. Ta sẽ tự mình thực hiện nhiệm vụ này. Huynh ở lại sư môn tiếp tục nhiệm vụ của huynh. Sau ba năm ta sẽ quay trở về. Ta biết huynh muốn hiểu hơn những chuyện trong tiền kiếp mà ta chưa nói rõ hết với huynh".
.
.
Triệu Viễn Chu im lặng, không biết nói gì hơn. Thấy Triệu Viễn Chu buồn buồn, Văn Tiêu muốn an ủi hắn.
.
.
"Ba năm sẽ trôi qua nhanh thôi. Ta còn muốn nhờ huynh giúp ta chuyện này. Ta muốn nhờ huynh bắt đầu luyện phép Tâm Ý Tương Thông. Sau khi luyện xong, huynh hãy tìm đọc một số quyển sách cổ giúp ta. Chẳng hạn như Sơn Hải Kinh".
.
.
Triệu Viễn Chu ngạc nhiên nhìn Văn Tiêu.
.
.
"Ta biết huynh có khả năng đọc và hiểu những quyển sách này. Một khi huynh đã hiểu, nhờ phép Tâm Ý Tương Thông của huynh thì ta cũng sẽ hiểu được."
.
.
Văn Tiêu cười lấy lòng.
.
.
"Huynh là quý nhân của ta".
.
.
Triệu Viễn Chu cau mày.
.
.
"Văn Tiêu, ta thật sự không hiểu được cô. Cô còn muốn thực hiện những dự tính nào khác lạ nữa không vậy?"
.
.
Văn Tiêu lắc đầu, trưng ra vẻ mặt vô tội.
.
.
"Trước mắt, ta chỉ có hai chuyện cần làm thế này thôi. Sau này ta còn cần huynh chiếu cố".
.
.
Triệu Viễn Chu:...
.
.
Sau hai tháng Văn Tiêu lên đường thực hiện nhiệm vụ. Triệu Viễn Chu lại được nghe mấy câu nói này từ Văn Tiêu.
.
.
"Huynh bảo trọng. Ta sẽ về đúng hẹn. Xin cáo từ".
[Fanfiction/ Đồng Nhân] Tri Nhân, Tri Diện Bất Tri Tâm (4 - hết)
.
.
Người viết fanfiction/ đồng nhân: Cỏ Mật.
.
.
Nhân vật: Triệu Viễn Chu, Văn Tiêu (phim Đại Mộng Quy Ly)
.
.
Thể loại: cổ trang, kỳ ảo, tâm linh, đoản văn gồm một số chương/ phần
.
.
[...]
.
.
Trong ba năm, Triệu Viễn Chu vừa hoàn thành nhiệm vụ của sư phụ giao, vừa luyện phép thuật, nghiên cứu những quyển sách cổ như lời đã hứa với Văn Tiêu. Những quyển sách cổ có nói về bảy vùng đất linh khí hội tụ và là nơi vướng mắc oán khí của nhân gian, đồng thời hướng dẫn kỹ cách thanh tẩy, chữa lành những vùng đất này bằng năng lượng, ánh sáng yêu thương, nuôi dưỡng, bao dung.
.
.
Lúc Triệu Viễn Chu hoàn thành những việc cần làm, chuẩn bị đón năm mới cùng các sư phụ, các sư huynh đệ tỷ muội đồng môn, thì còn cách một tháng sẽ đến lúc Văn Tiêu quay trở về.
.
.
Văn Tiêu quả thật trở về và chờ Triệu Viễn Chu đúng nơi hai người tạm biệt nhau. Triệu Viễn Chu trông thấy Văn Tiêu thì không giấu được vẻ vui mừng. Hắn thấy nàng có vẻ mệt mỏi nhưng ánh mắt nàng sáng lấp lánh, vui vẻ cười với hắn.
.
.
"Triệu Viễn Chu, lâu rồi mới được gặp lại huynh. Ta xong việc cách đây hai tháng, nhưng mệt quá nên ta tìm một nơi để tĩnh dưỡng, nghỉ ngơi. Bây giờ ta thấy đói bụng. Huynh có thể nấu cho ta cơm và canh cá được không? Khi nào nấu xong thì phiền huynh gọi ta dậy nhé. Đa tạ huynh."
.
.
Nói xong thì Văn Tiêu biến thành một đốm sáng. Đốm sáng bay đến đậu lên vai của Triệu Viễn Chu rồi ánh sáng dịu hẳn. Triệu Viễn Chu biết Văn Tiêu vẫn còn mệt nên hắn muốn giúp nàng khỏe lại. Triệu Viễn Chu bắt tay vào làm món canh cá và nấu cơm cho Văn Tiêu ăn. Sau khi ăn xong bữa cơm của Triệu Viễn Chu nấu, Văn Tiêu tấm tắc khen ngon và chắp tay nói đa tạ.
.
.
Văn Tiêu biến ra trên tay một vật sáng lấp lánh.
.
.
"Đây là một mảnh băng ngàn năm, có thể giúp thần thú báo tuyết của huynh được tiếp thêm năng lượng"
.
.
Triệu Viễn Chu đón lấy, nói đa tạ Văn Tiêu.
.
.
" Còn đây là quà cho huynh"
.
.
Văn Tiêu biến ra một túi đào đưa cho Triệu Viễn Chu.
.
.
.
"Đây là đào ta xin được của vị thần tiên ở gần biển băng. Huỳnh ăn rồi giữ lại hạt, đem về nhà gieo xuống đất. Sau ba năm thì hạt sẽ nảy mầm, sau ba năm nữa cây sẽ lớn lên, rồi đợi tiếp ba năm cây sẽ đơm hoa trổ quả. Đào này ăn vào giúp tinh thần minh mẫn, thanh lọc năng lượng. Cần thời gian chín năm để cây hấp thụ đủ linh khí đất trời và đơm hoa kết quả".
.
.
Triệu Viễn Chu cười.
.
.
"Đa tạ cô, Văn Tiêu đại nhân".
.
.
Mấy ngày sau, Văn Tiêu đến tìm Triệu Viễn Chu để bàn việc.
.
.
"Đa tạ huynh suốt ba năm qua đã giữ lời hứa tu luyện phép Tâm Ý Tương Thông và đọc những quyển sách cổ. Trong thời gian huynh đọc sách thì ta cũng đã được tiếp nhận những kiến thức uyên thâm từ trong sách. Có chuyện này ta muốn nhờ huynh giúp đỡ. Ta định sẽ đi đến bảy vùng đất linh khí trong sách có nói, để thanh tẩy oán khí vướng mắc ở những vùng đất này. Nhiệm vụ này cần có huynh thì ta mới có thể hoàn thành. Không biết ý huynh thế nào?"
.
.
Triệu Viễn Chu suy nghĩ một lúc rồi đáp lời Văn Tiêu.
.
.
"Ta sẽ xin phép phụ thân và xin phép sư phụ về nhiệm vụ cô vừa nói. Chúng ta cần chuẩn bị những gì trước khi lên đường?"
.
.
Văn Tiêu cười nói.
.
.
"Huynh đúng là quý nhân của ta, luôn sẵn lòng vì nghĩa lớn. Ta nghĩ chúng ta cần tu luyện thêm một số kỹ năng nữa thì mới có thể lên đường thực hiện nhiệm vụ lần này."
.
.
Sau đó hai người dành ra ba năm để đọc sách và tu luyện phép thuật. Mùa xuân ba năm sau, Triệu Viễn Chu và Văn Tiêu cùng nhau lên đường thi hành nhiệm vụ.
.
.
"Văn Tiêu, cô còn nợ ta câu chuyện về tiền kiếp."
.
.
Văn Tiêu cười cười.
.
.
"Khi nào trở về, ta sẽ nói cho huynh nghe. Năm rộng tháng dài, chúng ta từ từ ôn lại chuyện cũ"
.
.
Hết.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro