[Fanfiction Đại Mộng Quy Ly] Chữa Lành
[Fanfiction Đại Mộng Quy Ly] Chữa Lành
.
.
Người viết fanfiction: Cỏ Mật
.
Couple: Triệu Viễn Chu x Văn Tiêu
.
Thể loại: cổ trang, kỳ ảo, tâm linh, đoản văn
.
.
[...]
.
.
Thần luân hồi: Ngài muốn được gặp nàng ấy?
.
.
Triệu Viễn Chu gật đầu.
.
.
Thần luân hồi: Nhưng ngài phải chữa lành những tổn thương trong tiềm thức thì hai người mới tương ứng tần số năng lượng và có thể gặp lại nhau.
.
.
Triệu Viễn Chu: Ta đồng ý bắt đầu hành trình chữa lành.
.
.
[...]
.
.
Triệu Viễn Chu bắt đầu hành trình chữa lành bắt cách chữa lành thân thể trước. Hắn ngủ suốt, Triệu Viễn Chu ngủ để thân thể được nghỉ ngơi. Hắn đã bôn ba trong nhiều kiếp sống, thân thể nhuốm mệt mỏi của thăng trầm qua năm tháng. Hắn chưa từng nghĩ đến bản thân, cho đến lúc nàng rời xa hắn. Lúc đó hắn mới nhận ra những xúc cảm trong lòng mà trước đó hắn không để tâm. Triệu Viễn Chu mải đuổi theo những mục tiêu bên ngoài và bỏ quên thế giới nội tâm của chính mình.
.
.
Nàng từng nói với Triệu Viễn Chu: "Ngài phải biết cách yêu thương bản thân trước tiên. Đừng phớt lờ những suy nghĩ, cảm xúc trong lòng, hãy quan sát thân thể và tâm trí của ngài. Đó là chiếc cầu kết nối với tiềm thức, với linh hồn bên trong của ngài".
.
.
Thỉnh thoảng Triệu Viễn Chu nằm mơ. Những giấc mơ đan xen ký ức của quá khứ lẫn nỗi nhớ mong trong lòng hắn. Triệu Viễn Chu mơ hồ cảm nhận có ai đó quan sát hắn ngủ nhưng Triệu Viễn Chu không thể thức giấc. Mí mắt hắn nặng trĩu, cảm giác giấc ngủ quá đỗi êm đềm và cũng có sức mạnh khiến Triệu Viễn Chu không thể tỉnh dậy theo ý muốn.
Khoảng thời gian bên nhau, nàng đã nói với hắn nhiều điều. Triệu Viễn Chu cho rằng đó là niềm tin, là tín ngưỡng của nàng. Hắn tôn trọng tín ngưỡng của nàng nhưng hắn không tin. Hắn có niềm tin của riêng hắn. Sau này nàng rời đi, nàng có để lại cho Triệu Viễn Chu lá thư từ biệt. Hắn mới nhận ra nàng muốn cùng hắn thoát khổ, nàng muốn hai người mãi bên nhau, không còn phải chịu nỗi khổ biệt ly. Những điều nàng nói với hắn là cách thức để buông bỏ chấp niệm, không còn vướng mắc vào những ảo tưởng bên ngoài, nhưng lúc đó Triệu Viễn Chu chưa thể hiểu được.
.
.
Nàng từng nói với hắn "Quán thân bất tịnh. Quán tâm vô thường. Quán pháp vô ngã. Quán thọ thị khổ". Đến khi Triệu Viễn Chu chữa lành những tổn thương trong tiềm thức thì hắn mới có thể giác ngộ bốn điều căn bản cũng hết sức quan trọng này.
.
.
Triệu Viễn Chu đã bỏ lỡ nhiều điều. Hắn bỏ lỡ chính bản thân mình, bỏ lỡ từng phút giây hiện tại, bỏ lỡ nhân duyên giữa hắn và nàng. Nếu có thể gặp lại nàng, hắn nhất định sẽ nói với nàng "Ta đã hiểu bản thân mình. Ta đã hiểu tấm lòng của nàng. Ta muốn thoát khổ."
.
.
.
.
Triệu Viễn Chu nhận ra bản thân có sự thay đổi. Hắn không còn chìm đắm trong những dòng suy nghĩ bất tận, cũng không có ước vọng hoặc cầu mong gì. Mỗi ngày trôi qua với hắn thật bình yên. Triệu Viễn Chu dành thời gian cho bản thân. Hắn thường đi dạo, hít thở khí trời. Triệu Viễn Chu nhận thấy thiên nhiên thật kỳ diệu, có rất nhiều loài hoa, loài cây mà mỗi bông hoa, mỗi chiếc lá lại có dáng vẻ riêng, độc đáo.
.
.
Triệu Viễn Chu của hiện tại ở trạng thái xuôi dòng. Trời mưa thì hắn ngắm mưa, trời nắng thì hắn ra ngoài phơi nắng, trời gió thì hắn nhờ gió thanh tẩy năng lượng, còn ngày có tuyết rơi hắn sẽ ngủ vùi trong chăn ấm, thỉnh thoảng cao hứng hắn ra sân nghịch tuyết.
.
.
Triệu Viễn Chu nhớ lại chuyện trước đây. Hắn nhớ hắn thường giúp nàng đuổi sâu bọ vì nàng sợ sâu bọ. Hắn nhớ trời tối thì nàng thường dễ buồn ngủ. Những lúc như thế thì hắn nói gì, kể chuyện gì thì nàng cũng gật đầu. Nàng thích chơi đùa cùng chiếc ô của Triệu Viễn Chu. Chiếc ô là thần khí của hắn, nhưng đối với nàng chiếc ô như món đồ tinh xảo mà nàng thích sờ sờ ngắm nghía. Triệu Viễn Chu nhận ra nàng có tâm hồn hiếu kỳ như trẻ nhỏ. Nàng thường thích ngắm mây trời, cây cỏ. Nàng dễ cười và có thể tự chơi một mình. Có khi đứng một chỗ, nàng đu đưa đuôi tóc dài, vui vẻ với chính nàng. Triệu Viễn Chu bây giờ mới hiểu niềm vui giản đơn và gần gũi đến vậy, không cần tìm kiếm ở đâu xa.
.
.
Nàng thích chải tóc cho Triệu Viễn Chu. Có lần hắn hỏi nàng, có phải trong mắt nàng thì mái tóc dài của hắn cũng giống như chiếc ô của hắn hay không. Nàng cười gật đầu và nói.
.
.
"Đều mang dấu ấn và năng lượng của ngài"
.
.
Nàng nói tất cả trong thế giới này đều tồn tại dưới dạng năng lượng. Triệu Viễn Chu hỏi nàng rằng nàng cảm nhận năng lượng của hắn như thế nào.
.
.
'Năng lượng của ngài mạnh mẽ, nhưng đôi lúc hỗn loạn. Ngài đè nén những thương tổn xuống sâu trong tiềm thức. Nhưng đến lúc nào đó ngài cần chữa lành, cần giải phóng những đè nén trong tiềm thức, chuyển hoá bóng tối thành ánh sáng."
.
[...]
.
.
Triệu Viễn Chu đến hồ Thiên Thông để chữa lành tiềm thức, để chuyển hoá tất cả những nghiệp quả tích tụ lại trong nhiều đời nhiều kiếp. Hắn lặn sâu xuống lòng hồ. Dòng nước chữa lành bao bọc lấy Triệu Viễn Chu. Hắn từ từ nhắm mắt lại. Những kiếp sống đã qua như những giấc mơ, trở về với Triệu Viễn Chu. Tất cả những nỗi bi thương, ám ảnh, yêu hận tình thù hoá thành làn khói đen toả ra từ người Triệu Viễn Chu và biến mất trong nước hồ Thiên Thông.
.
.
Triệu Viễn Chu ở trong hồ bao lâu hắn cũng không rõ. Đến khi hắn rời hồ đã là mùa xuân, hoa đào nở khắp nơi, những cánh hoa bay nhẹ nhàng theo cơn gió. Triệu Viễn Chu nằm trên bãi cỏ, ngắm mây trời, ngắm hoa đào rơi. Hắn thiếp đi, chìm vào giấc ngủ an lành. Trong cơn mơ Triệu Viễn Chu trông thấy nàng. Nàng cười với hắn, nàng giúp hắn chải tóc, nàng chơi đùa với chiếc ô của hắn.
.
.
[...]
.
.
Văn Tiêu trông thấy Triệu Viễn Chu nằm ngủ bên bờ hồ. Nàng đến gần ngắm Triệu Viễn Chu. Lâu lắm nàng mới gặp lại Chu lão đại. Nàng chạm vào mái tóc của Triệu Viễn Chu, cảm nhận năng lượng của ngài. Nàng nhận ra Chu lão đại đã được chữa lành. Cuối cùng ngài ấy cũng học được cách yêu thương bản thân, ý thức được bản thân cần được chữa lành.
.
.
Văn Tiêu tặng cho Triệu Viễn Chu năng lượng chữa lành, yêu thương, nuôi dưỡng từ Đất Mẹ.
.
.
"Sau này ngài sẽ không nằm mơ nữa. Tiềm thức, ý thức của ngài đã trở về năng lượng thuần khiết vốn có. Ngài không còn những giấc mơ chập chờn, ngài không còn chờ đợi ai, không còn chờ đợi bất cứ điều gì. Ngài là chủ nhân của thế giới nội tâm bên trong chính ngài.Ngài là đủ đầy, là trọn vẹn"
.
"Ta nhớ lại những kiếp sống trước. Khi đó ta chìm trong ảo tưởng, mê lầm điên đảo, đã gây ra tổn hại cho người khác, bản thân ta cũng bị người khác tổn hại. Sau khi chữa lành và thức tỉnh, ta nguyện ăn năn sám hối. Ta xin gửi niệm lành đến những người mà ta từng gây tổn thất, xin được tha thứ. Ta cũng tha thứ những người đã tổn thương ta, ta cũng gửi niệm lành đến họ. Ta đã chuyển hoá bóng tối thành ánh sáng, hoá giải nghiệt duyên, chuyển hoá nghiệp xấu thành nghiệp tốt."
.
.
Hiện tại năng lượng của Triệu Viễn Chu tương ứng với năng lượng của Văn Tiêu nên hai người có thể gặp lại nhau. Họ đạt được trạng thái thần giao cách cảm, tâm ý tương thông. Hai người không cần nói với nhau nhiều nhưng họ hiểu được lòng nhau. Triệu Viễn Chu và Văn Tiêu cảm nhận được sự kết nối bền vững và kỳ diệu về mặt linh hồn.
.
.
Thế gian chìm trong bể khổ. Chúng ta học được cách thoát khổ và quay lại nhân gian phổ độ chúng sinh. Niết Bàn tại tâm, tâm tĩnh lặng, bình yên thì đạt được trạng thái Niết Bàn. Lòng yêu thương chúng sinh và thiền định là hai cánh cửa tiến vào Niết Bàn.
.
.
Triệu Viễn Chu và Văn Tiêu đi cạnh nhau. Những cánh hoa đào bay bay trong gió. Mùa xuân lại về. Chu kỳ không ngừng nghỉ của thời gian, của đất trời vẫn luôn tiếp diễn. Khi đã chấm dứt luân hồi, chấm dứt khổ đau thì chúng ta có thể cảm nhận trọn vẹn vẻ đẹp sống động của tạo hoá.
.
.
Triệu Viễn Chu đưa tay nhẹ nhàng kéo Văn Tiêu tựa vào người mình. Cả hai cảm nhận hơi ấm và niềm an lạc.
.
.
Hết
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro