[Fanfiction] Con Nhà Tông, Không Giống Lông Cũng Giống Cánh (Chu Tiêu)
[Fanfiction] Con Nhà Tông, Không Giống Lông Cũng Giống Cánh (couple Triệu Viễn Chu x Văn Tiêu)
.
Couple Viễn Văn Kỳ Tường
.
(Just for fun)
.
.
1/ Triệu Viễn Chu và Văn Tiêu thành thân. Hai người sinh được một bé gái. Bé con có hai tên, Chu Ảnh và Triệu Quân Ảnh. Triệu Viễn Chu và Văn Tiêu thường gọi bé con là Ảnh nhi. Vì Triệu Viễn Chu vẫn còn một chút oán khí trong người nên Chu Ảnh sinh ra tính tình nghịch ngợm. Mỗi khi bé con gây ra rắc rối thì Văn Tiêu luôn là người có khả năng quản bé bằng lệnh bài Bạch Trạch. Nhất Tự Quyết của Triệu Viễn Chu vô hiệu với Triệu Quân Ảnh. Nhưng thường ngày Văn Tiêu đến Tập Yêu Ty làm việc, Triệu Viễn Chu ở nhà trông con. Vì vậy mỗi ngày với Đại Yêu quả thật vất vả.
.
.
- Chu Ảnh! Triệu Quân Ảnh! Con còn nghịch nữa là cha sẽ mách mẹ con!
.
.
Sau khi bày bừa trong nhà thì Chu Ảnh lỉnh đi đâu mất, làm Triệu Viễn Chu tìm muốn hụt hơi. Bé con chạy đến Tập Yêu Ty chơi, cụ thể là đến quấy Anh Lỗi trong nhà bếp.
.
.
- Cái chảo đó không nghịch được đâu!
.
.
- Bỏ con dao phay xuống. Cẩn thận đứt tay!
.
Mặc Anh Lỗi nói thế nào cũng không ngăn được Chu Ảnh nghịch đồ nấu bếp.
.
.
Anh Lỗi ngồi bệt xuống đất, thở hắt ra.
.
.
- Ảnh nhi...tiểu tổ tông...thúc thúc bạc đầu vì con mất.
.
.
2/ Trác Dực Thần ở trong thư phòng tĩnh tâm, tọa thiền. Chợt nghe thấy tiếng động, Trác Dực Thần mở mắt ra. Triệu Quân Ảnh không biết từ lúc nào chui vào thư phòng. Bé con đang mày mò kiếm Vân Quang. Bé con đang tìm cách rút kiếm ra.
.
.
Trác Dực Thần sực nhớ trên người Triệu Quân Ảnh có oán khí, sợ rằng kiếm Vân Quang sẽ làm bé con bị thương.
.
.
- Ảnh nhi, trả kiếm cho thúc thúc, không phải đồ chơi đâu con.
.
.
Trác Dực Thần vừa nói xong thì Triệu Quân Ảnh đọc câu thần chú mà bé con học được từ Văn Tiêu.
.
.
- Vạn vật thu về một mối, â-m dương soi chiếu, Thiên Địa trợ giúp.
.
.
Kiếm Vân Quang lóe sáng, sắc bén đi một đường kiếm rạch ngang tấm bình phong phía sau Trác Dực Thần.
.
.
Trác Dực Thần:...
.
.
3/ Văn Tiêu phạt Chu Ảnh cấm túc ở nhà, không được ra ngoài chơi. Triệu Viễn Chu thở dài, tự hỏi vì sao năm xưa một mình Anh Chiêu gia gia có thể chăm sóc hắn, Ly Luân và Anh Lỗi. Triệu Viễn Chu và Văn Tiêu chỉ có Chu Ảnh mà đã vất vả thế này, nghĩ sinh thêm đứa nữa chắc mệt không thở ra hơi.
.
.
Triệu Viễn Chu, Văn Tiêu dẫn Triệu Quân Ảnh đến núi Côn Luân thăm Anh Chiêu gia gia. Triệu Quân Ảnh thích lắm. Bé con chạy nhảy khắp nơi, một mình chơi vui vẻ. Mải nói chuyện với gia gia, Triệu Viễn Chu và Văn Tiêu quên trông chừng Chu Ảnh. Một canh giờ sau, Anh Chiêu gia gia, Triệu Viễn Chu, Văn Tiêu thấy bé con chạy về, tay cầm một cái trống bỏi. Phía sau Ly Luân đuổi theo, tức giận kêu to.
.
.
- Trả cái trống cho ta!
.
.
Khó khăn lắm mới mượn được vảy rồng sửa cái trống bị hư, tự nhiên hôm nay có tiểu hài tử nhà Chu Yếm đến lấy trống của Ly Luân nghịch. Nhớ đến năm xưa, Văn Tiêu từng hủy trống của hắn, th-ù cũ, n-ợ mới, Ly Luân tức trào m-áu họng. Nội lực của Ly Luân chưa phục hồi, hiện tại thân thể Ly Luân như người phàm, chỉ có thể chật vật đuổi theo Chu Ảnh. Thấy Triệu Viễn Chu, Văn Tiêu chật vật chăm con thế nào nên Ly Luân hạ quyết tâm sẽ không thành thân, không sinh hài tử, tránh đi vào vết xe đổ như hai người họ.
.
.
Triệu Quân Ảnh lúc lắc cái trống một cách đắc ý.
.
.
- Thúc thúc cho con mượn trống chơi đi. Khi nào thúc thúc sinh đệ đệ, muội muội thì con sẽ trả cho thúc.
.
.
.
Ly Luân:...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro