Không Tên Phần 2
chương 5
Nguyên Vũ đế vốn có bốn người con, con trai cả là thái tử Tiêu Vũ (Sư Tử), con trai thứ là Tĩnh vương Tiêu Nhược Huyên (Song Ngư), con thứ ba là Ninh Hoa công chúa Tiêu Diễm (Nhân Mã) và con gái út là Nhu Nguyệt công chúa Tiêu Dĩnh Nhi.
Mặc dù là anh em nhưng Tiêu Nhược Huyên (Song Ngư) lại khác hẳn ba người còn lại. chàng không mạnh mẽ tiêu sái như Tiêu Vũ (Sư Tử), không hoạt bát đáng yêu như Tiêu Diễm (Nhân Mã), càng không thông minh nhanh nhẹn như Tiêu Dĩnh Nhi. Tiêu Nhược Huyên (Song Ngư) từ nhỏ bản tính hiền lành ít nói, từ bé đến lớn chỉ sống trong nhà, ngày ngày ngâm thơ luyện chữ, thực giống như một thiên kim tiểu thư hơn là một vương gia cao quý. Mà cả cái tên lẫn dung mạo của chàng, vừa hay lại vô cùng giống nữ nhân.
Tiêu Nhược Huyên (Song Ngư) thích vận áo bào màu tím sẫm, mái tóc chàng xõa đến thắt lưng, làn da trắng như bạch ngọc, đôi mắt sâu và long lanh một màu tím huyền bí. Lúc nào trên tay cũng cầm một cây sáo ngọc, từ bé Tiêu Nhược Huyên (Song Ngư) đã yêu thích thổi sáo, tiếng sáo của chàng sớm đã đạt đến cảnh giới của thần tiên. Chỉ đáng tiếc cả ngày chàng đều ở trong phủ, nên ngoài hạ nhân trên dưới Tĩnh vương phủ ra, chưa có ai được thưởng thức tiếng sáo của chàng.
Một vị vương gia vô cùng thần bí, cả kinh thành Nam Nguyệt Quốc không hiếm những lời đồn đại về dung nhan thật của chàng. Có người nói Tĩnh vương vô cùng xấu xí, vì quá hổ thẹn nên cả đời không bước ra đường. có người lại nói chàng có dung nhan vô cùng tuyệt mĩ, đẹp như thần tiên giáng thế, vì lo lắng cho trái tim của các cô nương khắp kinh thành Nam Nguyệt Quốc nên chàng phải ở trong phủ suốt đời. đặc biệt, vị vương gia này vô cùng trong sạch, chàng rất hiếm khi có mặt trong những buổi dạ yến xa hoa chốn cung đình, bất quả chỉ xuất hiện trong những dịp đặc biệt, nhưng lại vô cùng mờ nhạt. còn có lời đồn, cả đời chàng chưa từng uống rượu bao giờ.
Những lời đồn đó tám chín phần là đúng, Tiêu Nhược Huyên (Song Ngư) vốn muốn giữ thân mình cả đời trong sạch, tĩnh tâm ở trong phủ mà quên đi sự đời. Hoàng muội Tiêu Diễm (Nhân Mã) ngán ngảm đến mức thè lưỡi mà bảo chàng nên đi tu đi còn tốt hơn, nếu được cho phép, có lẽ chàng cũng đi tu thật.
ấy thế mà ngày hôm nay, một vương gia cao quý trong sạch như chàng lại đặt chân đến chốn này. Nếu để tin tức Tĩnh vương Tiêu Nhược Huyên (Song Ngư) đến kĩ viện mua vui thì thanh danh một đời này còn đâu nữa, chàng biết rúc mặt vào đâu cho hết thẹn đây. Tất cả là do hoàng muội Tiêu Dĩnh Nhi của chàng. Sáng nay nàng đến phủ đệ của Tiêu Nhược Huyên (Song Ngư) chơi, làm phiền chàng vẽ tranh. Lúc muội ấy đang mải đùa nghịch thì đụng trúng tay chàng, làm hỏng cả bức tranh Tiêu Nhược Huyên (Song Ngư) vẽ mất mấy ngày. Trong lúc tức giận chàng có lỡ quẹt mực vào bộ váy muội ấy thích nhất. Tiêu Dĩnh Nhi liền khóc nháo bắt đền, mặc chàng có dỗ đến mức nào cũng không được. rồi không hiểu tại sao lại mắng chàng là đồ yếu đuối, chẳng ra vẻ một nam nhân chút nào. Thực ra hai chuyện chẳng hề liên quan nhau nhưng Tiêu Nhược Huyên (Song Ngư) vẫn trăn trở mãi. Chẳng lẽ chàng không hề giống nam nhân một tí nào sao. Rồi Tiêu Nhược Huyên (Song Ngư) đột nhiên nghĩ ra một sáng kiến mà đến giờ nghĩ lại chàng vẫn thấy mình ngu không chịu được, đó chính là đi kĩ viện để chứng tỏ mình là nam nhân bình thường. chàng thầm trách bản thân hàng vạn lần đã nghĩ ra phương thức kì cục này, nhưng bây giờ đã bước chân vào vũng lầy rồi, có hối cũng không kịp.
Xuân Túy Phường hôm nay thật đông vui náo nhiệt, tối nay sẽ là ngày mà hoa khôi Lâm Dĩ Ái (Thiên Bình) của Xuân Túy Phường đặc biệt phục vụ ca múa theo yêu cầu của quan khách. Tiêu Nhược Huyên (Song Ngư) lần đầu tiên vào nơi này không khỏi bỡ ngỡ và có chút hào hứng. chàng chọn một vị trí ở góc khuất, lẳng lặng ngồi một chỗ mà thưởng trà nghe hát.
Buổi biểu diễn đã bắt đầu. mở màn là kĩ nữ Xuân Kiều lên hiến một vũ khúc. Tiếng nhạc bắt đầu cũng là lúc Xuân Kiều di chuyển. động tác thật nhẹ nhàng như nước chảy mây trôi, lại kiều diễm mê hoặc lòng người. dù vẫn chưa bằng điệu múa của Hoàng Phủ Thanh Thanh (Thiên Yết) nhưng trong lòng Tiêu Nhược Huyên (Song Ngư) vẫn thấy vô cùng thích thú.
Cuối cùng cũng đến tiết mục của hoa khôi Lâm Dĩ Ái (Thiên Bình). Tiêu Nhược Huyên (Song Ngư) buông chén trà uống dở xuống, trong lòng cũng có chút chờ mong. Lâm Dĩ Ái (Thiên Bình) xuất hiện trên đài cao, nàng vận một bộ xiêm y màu hồng nhạt, tà áo thướt tha trải dài trên sàn khiến nàng giống như tiên tử cưỡi mây, vừa xinh đẹp động lòng người lại siêu phàm thoát tục.
Bàn tay ngọc ngã khẽ lướt trên cây tì bà. Tiếng đàn trong trẻo ngân nga đi vào lòng người, vừa thanh thoát dễ nghe vừa có chút bi thương cô tịch. Người đàn như thả hồn mình trong tiếng nhạc, đôi mắt nàng khép hờ, bàn tay như vô thức lướt đi. Khúc nhạc của Lâm Dĩ Ái (Thiên Bình) mang một màu sắc khác hẳn với tiếng đàn của Tiêu Diễm (Nhân Mã), nhưng không hề thua kém chút nào. Tiêu Nhược Huyên (Song Ngư) trong lòng lầm thán phục nữ tử thanh lâu này.
Khúc nhạc đã dứt mà tâm ai nấy vẫn còn như mê như si. Lâm Dĩ Ái (Thiên Bình) cúi chào đi vào, cả Xuân Túy Phường tràn ngập tiếng vỗ tay. Đột nhiên có một vị khách đứng dậy nói to
"tốt! rất hay! Bổn đại gia thích nàng. Lan mama, tối nay ta mua nàng ấy" gã đàn ông trung niên to béo phục phịch có vẻ là quan lại quyền quí vỗ đùi cười thô bỉ.
"ai nha, Triệu đại nhân thật thứ lỗi. Dĩ Ái nhà chúng ta chỉ bán nghệ chứ không bán thân" Lan mama phe phẩy cây quạt đi đến dỗ ngọt vị Triệu đại nhân kia.
"ta không cần biết" gã họ Triệu kia dường như đã quá chén mà trở nên kích động. Hắn liền gạt Lan mama sang một bên rồi đi hẳn lên đài túm lấy Lâm Dĩ Ái (Thiên Bình), bàn tay không yên phận đặt lên eo nàng.
"Triệu đại nhân xin ngài buông ta ra" Lâm Dĩ Ái (Thiên Bình) hoảng sợ lấy tay đẩy lão ra, nhưng bàn tay như ma chưởng kia cứ bám chặt nàng không buông.
"Mười vạn lượng thì sao" gã họ Triệu đột nhiên lớn tiếng tuyên bố, cả Xuân Túy Phường chìm trong yên lặng. thấy không ai lên tiếng, hắn càng tùy hứng tung hoành hơn. khuôn mặt háo sắc vừa đưa đến gần mặt Lâm Dĩ Ái (Thiên Bình) thì đột nhiên, một chén trà từ đâu bay tới, đáp cái bốp lên đầu hắn vỡ toang, nước trà nóng bắn đầy người gã họ Triệu. Hắn liền nhảy giật lên như cá phải muối, buông Lâm Dĩ Ái (Thiên Bình) ra rồi tru tréo vì đau rát.
"hai mươi vạn lượng"
Một giọng nói vang lên xé tan không gian tĩnh lặng, mọi người đồng loạt ngước mắt lên nhìn nam tử đứng trên lầu cao. Lâm Dĩ Ái (Thiên Bình) cũng quay sang nhìn, đôi mắt sớm đã ngấn lệ của nàng chăm chú nhìn người vừa lên tiếng.
Tiêu Nhược Huyên (Song Ngư) sau hành động bộc phát của mình lại cảm thấy vô cùng hối hận. bổng lộc của chàng đi toi rồi, lần này thì chàng chết thật rồi. Tiêu Nhược Huyên (Song Ngư) bối rối đổ mồ hôi, cắn môi không nói gì.
Mà phải công nhận chén trà đó, chàng ném cũng thực là chuẩn.
An Diệp Thần (Kim Ngưu) rời kinh thành cũng đã nửa tháng rồi. mấy ngày không có chàng, Tiêu Diễm (Nhân Mã) thật buồn chán hết sức. nàng hết tìm Hoàng Phủ Thanh Thanh (Thiên Yết) hàn huyên tâm sự, lại cùng hoàng muội Tiêu Dĩnh Nhi chọc phá Tiêu Vũ (Sư Tử). ngày qua ngày như vậy rồi cũng nhàm. Hôm nay nàng quyết định ra ngoài thành chơi một chút cho khuây khỏa. hôm nay nàng vận xiêm y màu trắng, nhìn vô cùng thanh tú đáng yêu.
Lại nói về tân khoa trạng nguyên La Nhĩ Ân (Song Tử), sau cái hôm bất tỉnh ở dạ yến đó, chàng cả ngày chỉ trốn trong phủ không ra gặp ai, hoàng đế triệu vào triều cũng cáo ốm mà trốn tránh. Thật là mất mặt không sao tả nổi. bệnh của chàng tái phát thật là đúng lúc, còn chưa kịp nhìn mặt công chúa. Không biết dung nhan của nàng ra sao làm sao mà thành thân được đây. mẹ La Nhĩ Ân (Song Tử) thấy chàng cứ ở trong nhà suốt như vậy sớm muộn cũng thành con rùa rút cổ, tối hôm nay liền lệnh cho chàng ra ngoài chơi, trời chưa sáng thì chưa được về. La Nhĩ Ân (Song Tử) bị mẫu thân cằn nhằn mãi rốt cuộc cũng phải lăn ra khỏi cửa. thật đáng buồn thay cho cái thân đau yếu bệnh tật của chàng.
Nhưng mà nghĩ lại, ra ngoài chơi một chút biết đâu tâm trạng sẽ đỡ hơn nhiều.
Tiêu Diễm (Nhân Mã) đi hết con phố này tới con phố khác, hôm nay nàng mới có dịp đi chợ đêm, có bao nhiêu là món ăn lạ mà nàng muốn thưởng thức. mới đi qua hai con phố, bụng Tiêu Diễm (Nhân Mã) đã căng tròn như bụng trống, như vậy mà nàng vẫn thấy chưa đủ. Nàng tung tăng đi dạo phố, trên tay cầm mấy xiên thịt nướng và đậu phụ thối. ngày thường nàng toàn ăn sơn hào hải vị, ngán tới tận cổ, lần đầu ăn mấy món bình dân này lại thấy vô cùng ngon miệng. Tiêu Diễm (Nhân Mã) vừa đi vừa ăn, chốc chốc lại ghé vào xem náo nhiệt. Tiêu Diễm (Nhân Mã) ghé vào một hàng bán mặt nạ, trong lúc nàng mải mê ngắm nhìn những chiếc mặt nạ đủ màu sắc thì bỗng có một bóng người vụt qua, đụng phải nàng suýt ngã. Nàng lảo đảo vịn được vào giá treo hàng, định quay sang mắng cho kẻ đó một trận thì thấy hắn đã chạy đi mất, đằng sau còn có tiếng la thất thanh
"ăn cướp! bớ người ta ăn cướp!! mau bắt hắn lại"
Không kịp suy nghĩ nhiều, Tiêu Diễm (Nhân Mã) liền đuổi theo hắn. tên này dám đụng vào bổn công chúa, tối nay ta không tính sổ với ngươi ta không mang họ Tiêu.
La Nhĩ Ân (Song Tử) tối nay cũng một thân lam y, tóc búi trên đỉnh đầu bằng trâm ngọc. nhìn chàng vẫn phiêu dật phóng khoáng, ngọc thụ lâm phong như mọi ngày. Nhìn La Nhĩ Ân (Song Tử) thực không ai biết chàng mang bệnh trong người. La Nhĩ Ân (Song Tử) vừa đi vừa phe phẩy cây quạt đề thơ, trên đường không biết có bao nhiêu ánh mắt hướng về phía chàng. Mỗi lần La Nhĩ Ân (Song Tử) nhìn qua lại có vài cô gái e thẹn mà đỏ mặt. chàng sung sướng cười thầm, bàn chân lại bước nhanh hơn.
Nghĩ lại thực đáng tiếc tối hôm đó không được diện kiến dung nhan công chúa, tiếng đàn của nàng thanh tao thoát tục như vậy, hẳn nàng cũng là một mỹ nhân thanh tú diễm lệ, dịu dàng đoan trang. Không biết liệu nàng có thích chàng không nhỉ, hôm đó chàng đột nhiên thổ huyết bất tỉnh, có khi nào nàng lại nghĩ chàng là nam nhân yếu đuối nhu nhược, bệnh tật ốm yếu gió thổi một cái là ngất không. Không được, không thể để mất hình tượng như vậy được, chàng nhất định phải sớm quay lại hoàng cung tìm nàng, lấy lại ấn tượng tốt đẹp.
Mải mê suy nghĩ, đột nhiên có tiếng hét từ đằng xa. La Nhĩ Ân (Song Tử) quay đầu lại nhìn thì thấy một kẻ đang chạy trối chết, nhìn bộ dạng hắn như vậy tám chín phần là kẻ cướp.
La Nhĩ Ân (Song Tử) liền lấy một quả chuối ở gian hàng gần mình, lột vỏ đứng ăn thưởng thức màn rượt đuổi hoành tráng này. Một nữ nhân vận xiêm y màu trắng đang kịch liệt đuổi theo tên cướp, miệng không hét lên bảo hắn đứng lại.
Có ngu mới đứng lại cho cô đánh. Việc đó cứ để bổn công tử lo.
Đợi tên cướp đến gần hơn. La Nhĩ Ân (Song Tử) liền vung tay ném vỏ chuối xuống đất. đời này chàng giỏi nhất chính là chơi trò phi tiêu, hôm nay kẻ kia gặp chàng xem như hắn xui xẻo. tên cướp mải chạy trốn không để ý nên trượt trúng vỏ chuối của La Nhĩ Ân (Song Tử), ngã bay vào hàng đậu phụ thối bên đường, khắp người đều là mùi thối. cú ngã quá mạnh khiến đậu phụ bay tứ tung, xém bắn cả vào người La Nhĩ Ân (Song Tử). chàng kịch liệt né tránh, trên đời này chàng sợ nhất là bẩn, thân thể không khỏi rùng mình một cái.
Tiêu Diễm (Nhân Mã) vừa chạy đến thì thấy tên cướp đã nằm bất tỉnh trên đất. mọi người xung quanh thì đang không ngừng hoan hô nam tử vận lam y đứng bên cạnh. Hóa ra chính chàng là người đã bắt được tên cướp ư. Tiêu Diễm (Nhân Mã) có chút hào hứng, nam nhân này trong có vẻ thư sinh vậy mà cũng thực là oai phong đó. Nàng liền tới bên cạnh chàng vỗ vai một cái. La Nhĩ Ân (Song Tử) đang mải đắm chìm trong lời tung hô và ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người thì bị ai đó vỗ lên vai khiến chàng giật mình. là vị cô nương vận xiêm y trắng, lúc nãy nhìn từ xa không thấy mặt nàng, bây giờ nhìn gần thực khiến La Nhĩ Ân (Song Tử) không khỏi hít sâu một hơi. Mỹ nhân, thực là một mỹ nhân.
"là huynh giúp ta hả? thật đa tạ, đa tạ nha" nàng mỉm cười cảm ơn hắn. phút chốc trái tim La Nhĩ Ân (Song Tử) hẫng một cái. Thật là đẹp đến rung động tâm can đi.
Một nữ tử từ trong đám đông chạy đến, thấy tên cướp đã bị hạ, nàng liền chạy đến lục lọi trên người hắn. lấy ra một chiếc túi tiền, hóa ra nàng mới chính là người bị hắn cướp. nữ nhân vừa lấy lại được đồ, sau khi nghe mọi người xung quanh kể lại chuyện xảy ra, quay sang định đa tạ ân nhân thì mặt lại đỏ lên e thẹn. ân nhân của nàng cũng thực là quá tuấn mĩ đi.
"vị công tử này, đa tạ" nàng đỏ mặt cúi đầu, lí nhí cảm ơn. Giọng nói ngọt ngào kiều mị. nhưng vừa ngước mắt lên nhìn, đã thấy bên cạnh chàng có một vị cô nương áo trắng, xinh đẹp động lòng người, điều đáng chú ý là bụng nàng lại đang mang thai. Khuôn mặt bỗng chống trở nên thất vọng, nàng cúi chào từ biệt rồi quay lưng bỏ đi.
Tiêu Diễm (Nhân Mã) vẫn vô tư tròn mắt nhìn còn La Nhĩ Ân (Song Tử) thì hoàn toàn chẳng hiểu gì. tại sao vị cô nương kia bị cướp mà vị cô nương này lại đến đa tạ chàng. Rồi cô gái kia sao đột nhiên lại thay đổi thái độ nhanh như vậy. chàng nghĩ mãi cũng không thông nổi. lúc ấy Tiêu Diễm (Nhân Mã) lại vỗ vai chàng một cái, La Nhĩ Ân (Song Tử) lại giật nảy cả mình lên.
"ai nha,coi như để đa tạ, ta mời huynh đi uống rượu nhé. Ta tên Tiêu Diễm, còn huynh tên gì" Tiêu Diễm (Nhân Mã) vui vẻ hỏi han.
"tại hạ La Nhĩ Ân" La Nhĩ Ân (Song Tử) mỉm cười đáp lại. thôi không cần phải quan tâm, được một mỹ nhân quan tâm như vậy, cần gì phải hiểu lí do tại sao.
"tốt tốt! đi nào đi nào" nói đoạn Tiêu Diễm (Nhân Mã) liền kéo tay La Nhĩ Ân (Song Tử) đi một mạch, thẳng tiến tới Xuân Túy Phường.
"mà cô nương này, cô ăn no mà chạy liên tục vậy không thấy mệt sao"
"từ nhỏ ta hay ăn vụng bị bắt, nên sớm đã quen rồi haha. Mà này, gọi ta Tiêu Diễm, đừng có cô nương này cô nương nọ nghe ghê quá đi" Tiêu Diễm (Nhân Mã) vỗ bụng cười haha.
"được, Tiêu Diễm" La Nhĩ Ân (Song Tử) khẽ cười
Hai người họ vừa bước đến Xuân Túy Phường, chưa kịp vào cổng thì La Nhĩ Ân (Song Tử) đã khựng lại.
"khoan đã Tiêu Diễm, đi uống rượu sao lại vào thanh lâu"
"thanh lâu cũng uống được vậy, mà hôm nay ta nghe nói là đêm mà hoa khôi của thanh lâu này đặc biệt biểu diễn phục vụ. nghe nói nàng dung mạo như tiên, tài đánh đàn cũng vô cùng điêu luyện đó" Tiêu Diễm (Nhân Mã) cũng là người yêu đàn. Nàng muốn gặp mặt vị cô nương kia một lần
La Nhĩ Ân (Song Tử) chưa kịp nói gì thì đã bị nàng kéo vào trong. Vừa bước vào Xuân Túy Phường, khác với những gì cả hai nghĩ là rất ồn ào náo nhiệt. cả thanh lâu chìm trong im lặng. trên đài là một gã đàn ông béo phục phịch đang khi dễ một nữ nhân áo hồng, nàng ta ra sức chống cự kịch liệt nhưng vô ích.
Rồi đột ngột một tiếng nói vang lên phá tan không gian tĩnh lặng. Nam nhân mặc áo bào tím sẫm trên lầu cao ném chén trà xuống tên béo kia.
Cả Xuân Túy Phường tròn mắt ngạc nhiên, nhưng người ngạc nhiên hơn cả chính là Tiêu Diễm (Nhân Mã) . Nàng trợn mắt há hốc mồm, đứng hình mất năm giây rồi đột nhiên la lớn.
"Nhị ca!!!"
Tiêu Nhược Huyên (Song Ngư) đang bối rối đến thất thần. đột nhiên nghe tiếng ai đó gọi nhị ca.
Vừa trông thấy Tiêu Diễm (Nhân Mã), trái tim Tiêu Nhược Huyên (Song Ngư) đã tuột khỏi cổ họng, rơi tõm xuống nước sâu.
Ông trời ơi, mau cho ta một cái lỗ nẻ mà chui xuống đi
chương 6
Từ ngày tin tức doanh trại Nam Nguyệt Quốc ở biên giới phía bắc bị thiêu rụi. quốc sư An Diệp Thần (Kim Ngưu) đã được cử đi điều tra tình hình. ở kinh thành, cả Nguyên Vũ đế và thái tử Tiêu Vũ (Sư Tử) cũng ngày đêm trăn trở. Nếu như là hành động của Bắc Tinh quốc thì phải xem xét đến động cơ của họ và phương án tiếp theo để đối phó, vạn nhất xảy ra chiến tranh, Nam Nguyệt Quốc cũng không hoàn toàn nằm trong thế bị động.
Nửa tháng qua Tiêu Vũ (Sư Tử) bận rất nhiều công việc, từ sáng sớm đã vào triều, tối về lại xem tấu chương, khuya nào cũng đến nửa đêm mới đi ngủ. Chàng thực sự rất mệt mỏi, làm quân vương quả thực là vô cùng vất vả. tình hình hai nước đang có dấu hiệu căng thẳng, mật thám của Nam Nguyệt ở Bắc Tinh quốc vừa báo về, Hữu Khang đế đang lâm bệnh nặng, có lẽ trong thời gian tới, thái tử Lăng Hữu Vi (Ma Kết) sẽ sớm lên ngôi.
Tiêu Vũ (Sư Tử) chống tay lên cằm suy nghĩ, bộ dáng chàng lúc chăm chú làm việc vẫn vô cùng quyến rũ. Trường bào màu đỏ huyết càng tôn lên khí chất bá đạo bức người của chàng.
Đột nhiên có tiếng ai đó gõ cửa.
"Tiêu Vũ, muội vào nhé" là Hoàng Phủ Thanh Thanh (Thiên Yết). tối hôm nay nàng đặc biệt đến thăm chàng.
Đôi mắt Tiêu Vũ (Sư Tử) sáng hẳn lên, Thanh Thanh đến rồi, thật là tốt.
Hoàng Phủ Thanh Thanh (Thiên Yết) đẩy cửa bước vào, vẫn là xiêm áo hồng như mọi ngày. Nàng khẽ nở một nụ cười thật tươi. Tiêu Vũ (Sư Tử) trông thấy nàng, mọi ưu phiền mệt nhọc dường như tan biến hết.
Nàng bước đến đứng cạnh chàng, tay đỡ lấy quyển tấu chương trên tay Tiêu Vũ (Sư Tử) đặt xuống bàn, nàng giúp Tiêu Vũ (Sư Tử) xoa bóp vai
"hôm nay nghỉ ngơi một chút đi, huynh đừng làm việc quá sức" bàn tay mềm mại uyển chuyển của Hoàng Phủ Thanh Thanh (Thiên Yết) khẽ di động. Tiêu Vũ (Sư Tử) thoải mái ngả mình ra ghế, nhắm mắt dưỡng thần.
"thấy khá hơn chút nào không?" Hoàng Phủ Thanh Thanh (Thiên Yết) dịu dàng hỏi han
Tiêu Vũ (Sư Tử) nắm lấy tay nàng, mở to đôi mắt phượng tuyệt đẹp, nhìn Hoàng Phủ Thanh Thanh (Thiên Yết) đầy ôn nhu nói
"Thanh Thanh, có nàng thật là tốt"
Hoàng Phủ Thanh Thanh (Thiên Yết) mỉm cười không nói. Mấy ngày qua nhìn thấy chàng cực khổ như vậy, nàng trong lòng cũng thực không vui chút nào.
Đôt nhiên Tiêu Vũ (Sư Tử) ngồi bật dậy, quay người đối diện với nàng. Đôi mắt lấp lánh hào hứng nói
"Thanh Thanh, tối nay chúng ta ra ngoài ngắm trăng nhé"
Hoàng Phủ Thanh Thanh (Thiên Yết) ngẩn ra một lúc nhìn chàng rồi khẽ gật đầu đồng ý.
Tiêu Vũ (Sư Tử) liền nắm lấy tay nàng, hai người cùng nhau chạy như bay ra ngoài. Bóng áo đỏ hòa lẫn vào bóng áo hồng, dưới ánh trăng rực rỡ thật đẹp biết bao.
Tiêu Vũ (Sư Tử) khẽ nhún mình một cái, ôm Hoàng Phủ Thanh Thanh (Thiên Yết) bay lên nóc nhà cao nhất. ở trên này ngắm trăng là tuyệt nhất, mặt trăng trên cao to và sáng, trời trong không một gợn mây. Hai người cùng nhau ngồi xuống ngắm nhìn bầu trời đêm.
Hoàng Phủ Thanh Thanh (Thiên Yết) khẽ tựa vào vai Tiêu Vũ (Sư Tử) mỉm cười hạnh phúc, nàng ước phút giây này sẽ dừng lại mãi mãi, chỉ muốn bên cạnh chàng như thế này mà thôi.
"Tiêu Vũ, huynh có yêu muội không?" Hoàng Phủ Thanh Thanh (Thiên Yết) hỏi vu vơ
Tiêu Vũ (Sư Tử) đặt bàn tay lên vai nàng, khẽ vuốt mái tóc mềm của Hoàng Phủ Thanh Thanh (Thiên Yết) nói
"ta đương nhiên yêu nàng, từ nhỏ đến lớn ta chỉ có một người con gái là nàng mà thôi"
"vậy còn sau này" Hoàng Phủ Thanh Thanh (Thiên Yết) ngẩng đầu dậy, nhìn thẳng vào đôi mắt Tiêu Vũ (Sư Tử) hỏi
"chẳng phải hiện tại là đủ rồi ư" Tiêu Vũ (Sư Tử) chân chân thật thật nhìn nàng mà đáp. Chang khẽ nở mộ nụ cười đầy yêu thương.
Hoàng Phủ Thanh Thanh (Thiên Yết) chỉ im lặng không đáp. Nàng tin tình yêu của Tiêu Vũ (Sư Tử) là thật, nhưng từ nhỏ thế giới của chàng chỉ có nàng mà thôi, căn bản chưa hề gặp qua một nữ nhân nào khác. Suy nghĩ hồi lâu, Hoàng Phủ Thanh Thanh (Thiên Yết) lại ngả đầu lên vai Tiêu Vũ (Sư Tử), chẳng phải chàng đã nói hiện tại là đủ rồi ư, vậy thì nàng càng phải trân trọng nó.
"Thanh Thanh, trăng đẹp như vậy nếu chỉ ngồi ngắm thôi thì thật chán. Nàng múa một điệu nhé" thanh âm trầm thấp cùa Tiêu Vũ (Sư Tử) vang lên bên tai. Nói đoạn chàng rút ra một cây sáo ngọc, tài thổi sáo của chàng cũng không tồi.
Hoàng Phủ Thanh Thanh (Thiên Yết) đứng dậy nhún gối cúi chào. Rồi đôi chân nàng bắt đầu di chuyển, tiếng sáo hòa theo điệu múa mà ngân nga trầm bổng.
Trên mái nhà cao cao, có bóng giai nhân nhảy múa dưới trăng, có tiếng sao du dương phiêu dật. trăng trên cao soi bóng chốn hoàng cung cô tịch, chỉ còn lại hai người trong thế giới của chính họ.
ở một nơi rất xa kinh thành Nam Nguyệt Quốc, tại một ngôi làng phía Bắc, ẩn sâu trong lớp lớp núi non trùng điệp, cuộc sống của những thôn dân nơi đây dường như tách biệt hẳn với thế giới bên ngoài.Thôn này tên gọi là thôn Bắc Thủy, vì nó nằm ở thượng nguồn phía Bắc của một con sông lớn. người dân chủ yếu sống bằng nghề đánh bắt cá và trồng trọt.
vì người trong thôn hầu như cả đời đều sống ở đây, nên hoàn toàn không thể tiếp xúc với những thứ bên ngoài. Cả thôn chỉ có một đại phu, song nàng cũng không phải là người bản địa. mười năm trước, song thân nàng vì bị tai nạn mà chết, nàng cùng tỷ tỷ phiêu bạt khắp nơi. Rồi một đêm trên đỉnh núi nọ, tỷ tỷ nàng vì bảo vệ nàng mà bị sói cắn chết, còn nàng thì rơi xuống núi. May mắn thoát khỏi cửa tử, nàng được người dân thôn Bắc Thủy cưu mang, từ đó nàng sống luôn ở đây, dù gì nàng cũng chẳng còn chốn dung thân.
Tỷ muội Lam Vũ Tinh (Cự Giải) vốn là con gái của gia đình hành nghề y. nàng vốn cũng khá tinh thông y thuật, thấy người dân ở đây không hề biết gì về chữa bệnh cứu người, nàng ở lại làm đại phu trong làng, ngày ngày lên núi hái thuốc, sống cuộc sống bình an mỗi ngày.
Năm nay Lam Vũ Tinh (Cự Giải) cũng vừa tròn mười tám tuổi, một thân thanh y, nước da trắng ngần, khuôn mặt thanh tú, tấm lòng bao dung hành y cứu người, Lam Vũ Tinh (Cự Giải) chính là tiên tử của vùng núi này.
Cũng ở một ngọn núi rất xa, trên đỉnh núi tuyết phủ quanh năm, nơi này chính là lãnh thổ của loài sói. Nếu như loài sói xám sống ở vùng núi thấp, thì sói trắng chính là bá chủ của vùng đỉnh núi giá lạnh này. Giữa bầy bạch lang lông trắng như tuyết, là một người mặc y phục bằng da sói xám. Đôi mắt một đen một xanh vừa đẹp đến mê người, vừa sắc bén nhanh nhẹn
Đã mười năm kể từ ngày nàng thất lạc muội muội. tỷ muội nàng bị sói xám tấn công, muội muội Lam Vũ Tinh (Cự Giải) của nàng đã rơi xuống núi mà chết mất xác. Bản thân nàng bị sói cắn trọng thương, lúc ấy nàng tưởng như mình đã sắp phải lìa xa cõi đời. Một kỳ tích đã xảy ra, bầy sói trắng chỉ sống trên đỉnh núi tuyết phủ quanh năm xuất hiện, đuổi bầy sói xám đi và cứu sống nàng.
Loài bạch lang này có bộ lông trắng tinh như tuyết, đôi mắt xanh như nước đại dương. Có lẽ vì đôi mắt trái dị sắc của Lam Thiên Nguyệt (Xử Nữ) mà chúng tưởng nàng là đồng loại. giây phút nàng mở to đôi mắt trong veo, bắt gặp một cặp mắt xanh tuyệt đẹp chăm chú nhìn nàng, Lam Thiên Nguyệt (Xử Nữ) đã biết rằng mình được cứu rồi, ông trời vẫn chưa muốn nàng chết sớm như thế.
Mười năm sống giữa bầy sói dữ, Lam Thiên Nguyệt (Xử Nữ) không hề đánh mất đi bản tính con người. nàng chọn ở lại là bởi vì song thân và muội muội đều đã chết, sống giữa xã hội loài người đầy cạm bẫy mưu mô, chi bằng ở lại nơi này, một mình trải qua quãng đời còn lại.đã có lúc nàng muốn xuống núi tìm cuộc sống mới, nhưng vì ân cứu mạng, nàng không nỡ rời xa bầy sói trắng. chúng đã cứu sống Lam Thiên Nguyệt (Xử Nữ) , nuôi dưỡng nàng, bảo vệ nàng như một thành viên của bầy. từ lâu trong lòng nàng đã xem bầy sói như gia đình của chính mình.
Thế nhưng mười năm qua, trong giấc mơ của Lam Thiên Nguyệt (Xử Nữ) vẫn còn vẹn nguyên những kí ức đau thương ngày đó. Bầu trời nhuộm đỏ một màu máu, tiếng thét chói tai của Lam Vũ Tinh (Cự Giải), tiếng gào câm lặng chôn chặt trong cổ họng nàng, máu và nước mắt hòa lẫn vào nhau. Đã bao đêm cô đơn nàng thầm gọi tên họ, nhớ về những tháng ngày đẹp đẽ bên nhau. Trái tim cô bé Lam Thiên Nguyệt (Xử Nữ) chín tuổi ngày đó đã chằng chịt vết thương, đến bây giờ chỉ còn những vết xẹo chưa lành, mỗi khi cô đơn lại âm thầm đau nhói
Phụ thân...mẫu thân....Vũ Tinh...
chương 7
Lưu A Linh (Bạch Dương) tỉnh lại sau cơn hôn mê. Không biết nàng đã bất tỉnh bao lâu, những hình ảnh cuối cùng mà nàng nhớ chỉ là khuôn mặt đẫm nước mắt của Lý Mẫn, bóng ai đó đưa nàng rời đi. Có lẽ cả hai đã bị bắt lại rồi, Lưu A Linh (Bạch Dương) trở mình ngồi dậy, vết thương trên vai và cánh tay vẫn còn nhức nhối nhưng đã đỡ hơn trước rất nhiều, ai đó đã băng bó cho nàng. Đảo mắt nhìn quanh, Lưu A Linh (Bạch Dương) đang ở trong một lều trại, đồ vật được bài trí đơn giản nhưng chỉn chu, chiếc giường nàng đang nằm cũng được lót đệm rất êm, chăn gối đều sạch sẽ cả, y phục cũng còn mới tinh. thật kì lạ, nàng nhớ rõ ràng mình đã bị truy binh phát hiện và bắn bị thương. Nhưng tình hình hiện tại không có vẻ gì là nàng bị bắt đi cả.
Lưu A Linh (Bạch Dương) bước xuống giường, vì hôn mê quá lâu nên lúc tỉnh lại không khỏi có chút chóng mặt. nàng vén màn bước ra ngoài, đôi mắt vì chưa quen với ánh sáng mà nhíu lại. có một đoàn lính vừa đi ngang, Lưu A Linh (Bạch Dương) trông thấy liền hoảng sợ lui vào trong. Đúng là binh lính Nam Nguyệt Quốc, nàng đã bị bắt trở lại rồi. tuy nàng không hiểu tại sao họ lại chữa trị cho mình nhưng hẳn là không có ý gì tốt đẹp. không biết Lý Mẫn bị giam ở đâu, đoàn người Lâm thúc không biết có bị bắt hay không. Nàng nên nhanh chóng tìm cách thoát khỏi nơi đây thì hơn.
Bỗng có người vén màn bước vào, Lưu A Linh (Bạch Dương) liền nép sang bên cạnh, đôi tay tìm kiếm thứ gì đó để phòng vệ. Nhìn trang phục đó có vẻ là một thị nữ, nàng ta vừa bước vào, Lưu A Linh (Bạch Dương) đã lập tức khống chế nàng, tay ấn lên tử huyệt. cô thị nữ hoảng sợ mà đánh rơi chậu nước và băng gạc, dường như nàng đến để thay băng cho Lưu A Linh (Bạch Dương), nàng ta vừa định hét lên thì Lưu A Linh (Bạch Dương) đã đưa tay bịt miệng, tay nhấn mạnh hơn vào cổ thị nữ, đe dọa
"nếu cô dám hét lên ta lập tức giết"
Cô thị nữ vì quá hoảng sợ mà thân mình run như cầy sấy, hoảng loạn gật đầu lia lịa.
"không cần phải sợ hãi như thế. Bây giờ ta hỏi gì thì cô trả lời nấy, nếu ngoan ngoãn nghe lời ta sẽ không làm gì cô" Lưu A Linh (Bạch Dương) lạnh lùng nói.
Cô thị nữ chỉ biết im lặng gật đầu, hai mắt đã sớm ngấn lệ.
"ta hôn mê bao lâu rồi?"
"đã nửa tháng rồi" nàng ta vừa sụt sịt vừa lí nhí đáp.
Đã nửa tháng rồi ư, nàng đã hôn mê bất tỉnh lâu như vậy. không biết trong thời gian này Lý Mẫn và mọi người ra sao rồi.
"có phải ta bị đưa đến đây cùng với một vị cô nương nữa không?" Lưu A Linh (Bạch Dương) tiếp tục hỏi, cầu mong là Lý Mẫn vẫn bình an, nếu không nàng thực chẳng biết phải nói sao với Lý bá mẫu nữa.
"đúng là có một vị cô nương bị thương ở chân" cô thị nữ đã sắp sợ đến mức ngất xỉu.
Lưu A Linh (Bạch Dương) nghe đến đây hai mắt liền sáng lên, giọng nói nàng không khỏi có chút khẩn trương
"hiện giờ nàng ấy sao rồi, mau đưa ta đến chỗ nàng ấy"
"vâng...vâng" cô thị nữ vừa khóc vừa thút thít đáp.
Lưu A Linh (Bạch Dương) buông tay khỏi cổ nàng ấy, nàng nhặt cây kéo dưới đất, dí vào lưng cô thị nữ. cô thị nữ một lần nữa hoảng sợ mà giật nảy mình, khuôn mật trắng bệnh không chút huyết sắc
"thực có lỗi với cô, nhưng cô an tâm, ta hứa sẽ không làm hại cô đâu" Lưu A Linh (Bạch Dương) nhìn nàng ta hoảng sợ như vậy trong lòng cũng có chút áy náy.
Lưu A Linh (Bạch Dương) quan sát một hồi sau đó cùng cô thị nữ bước ra ngoài. Nàng cố tỏ vẻ thật bình thản, hy vọng mọi chuyện sẽ thuận lợi. hai người đi đến một lều trại không xa lều của nàng. Đúng lúc Lưu A Linh (Bạch Dương) định vén rèm bước vào thì có một bàn tay bắt lấy nàng, đánh văng cây kéo đi cứu cô thị nữ. vết thương trên cánh tay bị động vào, Lưu A Linh (Bạch Dương) a lên một tiếng rồi lui lại.
khuôn mặt nam nhân vừa đến cũng có chút biến đổi, dường như hắn chỉ vô tình làm nàng đau. Lưu A Linh (Bạch Dương) thấy có người phát hiện thì liền quay người bỏ chạy. nhưng vừa chạy được vài bước thì một bóng hắc bào đã chắn trước mặt nàng. Hắn định mở miệng nói gì đó, chưa kịp đề phòng thì Lưu A Linh (Bạch Dương) đã tung chiêu, nhanh như chớp để lại một vệt xước trên khuôn mặt nam nhân tuấn mĩ.
An Diệp Thần (Kim Ngưu) một phen hết hồn. vừa nãy lúc chàng đi ngang qua lều của Lưu A Linh (Bạch Dương) thấy bóng ai đó lén lút rời đi thì chàng liền bám theo. Lúc thấy hai người họ đến lều của Lý Mẫn thì An Diệp Thần (Kim Ngưu) liền biết cô gái hôm nọ đã tỉnh lại, hẳn nàng vẫn còn lo lắng chưa hiểu chuyện xảy ra. Lúc chàng bắt lấy tay Lưu A Linh (Bạch Dương) để cứu cô thị nữ thì phát hiện có một luồng nội lực truyền ra, trong lúc không cẩn thận đối phó thì đụng phải vết thương của nàng ấy. An Diệp Thần (Kim Ngưu) vừa định mở miệng xin lỗi thì Lưu A Linh (Bạch Dương) đã chạy mất. Lúc chàng ngăn nàng bỏ chạy, định giải thích cho nàng hiểu thì một quyền đã vung tới. nếu An Diệp Thần (Kim Ngưu) không nhanh nhẹn tránh né thì khuôn mặt của chàng đã hỏng bét rồi. nữ nhân này không chỉ biết võ công, mà còn là người vô cùng thích nói chuyện bằng vũ lực. bất giác An Diệp Thần (Kim Ngưu) nhớ đến một kẻ nào đó cũng đụng chuyện là dùng bạo lực, thật chẳng ra dáng thái tử tí nào.
Lưu A Linh (Bạch Dương) nhận thấy nếu không hạ kẻ này thì không thể qua được, nàng liên tiếp tung chiêu, chiêu nào chiêu nấy đều nhắm vào chỗ hiểm. vì vừa tỉnh lại khỏi cơn hôn mê nên chiêu thức của nàng không nhanh như bình thường, nội lực cũng chưa hồi phục, tuy vậy nhưng vẫn đủ để làm An Diệp Thần (Kim Ngưu) khó khăn đánh trả.
An Diệp Thần (Kim Ngưu) vừa tiếp mấy chiêu đã nhận thấy võ công nữ tử này không tệ, nếu không muốn nói là cao siêu. Chiêu thức của nàng tuy không nhanh nhưng vô cùng chuẩn xác, uy lực cũng khá cao. Sợ rằng nếu như nàng không bị thương, chút võ công của chàng cũng không chống đỡ được.
Lưu A Linh (Bạch Dương) càng cố gắng tấn công thì càng nhanh kiệt sức, trải qua mười chiêu, cuối cùng cũng bị An Diệp Thần (Kim Ngưu) khống chế. Chàng dùng sức khóa cánh tay nàng, nhưng cũng vô cùng cẩn thận không đụng vào vết thương. Lưu A Linh (Bạch Dương) đánh không lại thì vô cùng tức tối, không ngờ có ngày nàng lại thê thảm tới mức này. Trước giờ nàng luôn vô cùng kiêu ngạo, nếu như hôm nay nàng không bị thương thì chắc chắn hắn ta sẽ không hạ nàng d64 dàng như vậy
"cô nương bình tĩnh, ta hoàn toàn không có ý xấu" An Diệp Thần (Kim Ngưu) hòa nhã nói, nhưng vẫn chưa thả tay Lưu A Linh (Bạch Dương) ra. Không biết thả nữ nhân này ra rồi nàng sẽ làm gì hắn nữa.
Lưu A Linh (Bạch Dương) nghe hắn nói vậy liền quay mặt lại nhìn, mặc dù vẫn còn khó chịu nhưng có vẻ đã chịu nghe hắn nói. Cũng phải thôi, bị khóa tay thế này ngoài việc im lặng nghe giải thích ra nàng còn có thể làm gì nữa. bất quá trông hắn ta cũng có vẻ thành thật, lúc nãy so chiêu cũng cẩn thận không quá tay với nàng. Thế nhưng trong lòng Lưu A Linh (Bạch Dương) vẫn có chút nghi hoặc, đôi mày nhíu lại tỏ vẻ nghi ngờ.
Đúng lúc bốn mắt đang nhìn nhau thì rèm được vén lên, một bóng người từ trong lều khập khiễng bước qua chỗ Lưu A Linh (Bạch Dương) và An Diệp Thần (Kim Ngưu).
"An ca ca, huynh làm gì vậy! mau thả A Linh tỷ tỷ ra" Lý Mẫn vừa trông thấy cảnh đó thì liền nghĩ là An Diệp Thần (Kim Ngưu) bắt nạt Lưu A Linh (Bạch Dương). Nàng mặc dù bị thương nhưng vẫn cố bước nhanh sang, gạt tay An Diệp Thần (Kim Ngưu) ra khỏi người Lưu A Linh (Bạch Dương). An Diệp Thần (Kim Ngưu) thấy vậy liền thở dài, đúng là tình ngay lí gian, rõ ràng nàng ta bắt nạt chàng trước, sao bây giờ lại thành ra chàng khi dễ nàng thế này.
Lưu A Linh (Bạch Dương) trông thấy Lý Mẫn hai mắt liền sáng lên. muội ấy vẫn an toàn, trong phút chốc Lưu A Linh (Bạch Dương) hoàn toàn quên mất mình đang ở trong tình cảnh gì. vừa được giải thoát khỏi gọng kìm của An Diệp Thần (Kim Ngưu) thì liền nắm chặt lấy tay Lý Mẫn, đôi tay vuốt lên mái tóc nàng, Lưu A Linh (Bạch Dương) mỉm cười mãn nguyện.
"Lý Mẫn, muội không sao rồi"
Lý Mẫn trông thấy Lưu A Linh (Bạch Dương) cũng không khỏi xúc động, nàng òa khóc nhào vào lòng Lưu A Linh (Bạch Dương).
"A Linh tỷ, muội cứ tưởng là tỷ sẽ không bao giờ tỉnh lại"
"muội muội ngốc, chẳng phải ta vẫn bình yên đó thôi" Lưu A Linh (Bạch Dương) mỉm cười vuốt tóc Lý Mẫn.
An Diệp Thần (Kim Ngưu) trông thấy một màn người thân đoàn tụ như vậy thì chỉ im lặng không nói gì. nữ nhân tên Lưu A Linh này cũng thực là thay đổi tâm trạng nhanh quá đi. Vừa nãy hung hãn như vậy, bây giờ lại ôn nhu ngay được. càng nghĩ càng thấy giống Tiêu Vũ (Sư Tử).
Lý Mẫn rời khỏi vòng tay Lưu A Linh (Bạch Dương), đưa tay lau nước mắt.
"A Linh tỷ, vừa nãy là An ca ca bắt nạt tỷ à? Hai người có chuyện gì vậy"
Lưu A Linh (Bạch Dương) nghe vậy thì liền quay sang nhìn An Diệp Thần (Kim Ngưu) với ánh mắt thù địch. Chợt đôi mắt nàng long lanh nước, giọng nói vô cùng ủy khuất
"đúng vậy, hắn đúng là khi dễ ta" Lý Mẫn gọi hắn là An ca ca ư? Gã nam nhân này thực ra có lai lịch gì
An Diệp Thần (Kim Ngưu) nghe xong liền thấy đầu óc choáng váng, chàng bắt nạt cô ấy khi nào chứ.
"chắc là có hiểu lầm gì đó thôi. An ca ca, huynh mau xin lỗi tỷ ấy đi"
An Diệp Thần (Kim Ngưu) ấm ức một hơi cũng phải hạ mình xin lỗi Lưu A Linh (Bạch Dương), thôi thì nam nhân cũng nên nhường nữ nhân một chút.
Lý Mẫn trông thấy vậy liền mỉm cười hài lòng. Nàng quay sang nói với Lưu A Linh (Bạch Dương)
"A Linh tỷ tỷ, An ca ca là quốc sư từ kinh thành đến đây đó. Huynh ấy không phải là người xấu, huynh ấy đã cứu chúng ta".
Lưu A Linh (Bạch Dương) nghe thấy vậy liền tròn mắt ngạc nhiên, nghi hoặc nhìn An Diệp Thần (Kim Ngưu). Tên này thực sự là ân nhân của họ ư? Nhưng hắn là người của triều đình Nam Nguyệt mà.
An Diệp Thần (Kim Ngưu) thở dài một hơi, đưa tay gõ gõ trán
"vào trong rồi nói"
~ Bắc Tinh Quốc~
Từ cái đêm mà Hữu Khang đế nói với chàng chuyện đó, Lăng Hữu Vi (Ma Kết) mấy đêm liền trằn trọc suy nghĩ. Cuối cùng liền sai thuộc hạ xuống phía nam tìm gia đình nọ. Hữu Khang đế vốn là người nhân hậu luôn suy nghĩ cho người khác, lại là người không có tâm cơ. Lăng Hữu Vi (Ma Kết) vẫn chưa hiểu được tại sao phụ hoàng chàng lại chấp nhận chuyện như vậy, nhưng nếu đó là ý của người, chàng cũng nên xem xét lại một chút.
"Thái tử, Hắc Ưng đã trở về rồi" Lăng Hữu Vi (Ma Kết) đang mải mê suy nghĩ thì có tiếng hạ nhân từ ngoài vọng vào.
"cho hắn vào đi"
Nam nhân vận y phục màu đen từ đầu đến chân bước vào thư phòng. Mái tóc dài của hắn xõa xuống ngang vai, cả người toát ra hàn khí, chiếc mặt nạ bằng ngọc khẽ lóe sáng dưới ánh đèn, càng làm cho hắn tăng thêm vẻ bí ẩn. người đó chính là Hắc Ưng, cánh tay phải của Lăng Hữu Vi (Ma Kết), theo chàng đã hơn mười năm.
"bẩm thái tử, thuộc hạ đã tìm được gia đình đó rồi" giọng nói trầm thấp mang theo vài phần hàn khí của Hắc Ưng truyền đến.
Lăng Hữu Vi (Ma Kết) nghe thấy vậy liền ngưng thần suy nghĩ một chút. Im lặng hồi lâu, đôi mắt sắt bén của chàng khẽ lóe lên, trầm giọng ra lệnh.
"vất vả cho ngươi, chuyện tìm nữ nhân đó ngươi đã hết trách nhiệm. bây giờ lập tức trở về tiếp tục nhiệm vụ cũ"
"thuộc hạ tuân mệnh" nói đoạn Hắc Ưng liền cáo lui, quay lưng bước ra ngoài. Trong phòng chỉ còn lại Lăng Hữu Vi (Ma Kết) đang trầm tư suy nghĩ, khuôn mặt chàng dưới ánh đèn càng thêm phần tuấn mĩ.
Những lời phụ hoàng nói về thái tử phi của chàng, đứa trẻ mười tám năm trước được đưa về Bắc Tinh quốc...
chương 8
Một người luôn sống khép mình, xa lánh thị phi nhân gian suốt hơn hai mươi năm cuộc đời, một người luôn giữ cho tâm hồn và thanh danh mình trong sạch, sống cuộc sống như một hòa thượng. nếu một ngày hắn ta bị bắt gặp ở nơi dung chi tục phấn, nơi đầy rẫy thị phi mà nhân gian thường xem như một vũng bùn nhơ nhớp thì thế nào. Tiêu Nhược Huyên (Song Ngư) không khỏi có chút lạnh run trong người, ngày hôm nay là ngày gì mà đen thế không biết, chẳng lẽ sáng nay chàng bước nhầm chân ra đường. khuôn mặt tuấn mĩ của chàng thập phần bối rối, làn da vốn dĩ đã trắng nay càng trắng hơn,dần dần không còn tí huyết sắc nào. Mà đối diện với cái nhìn chòng chọc, vừa xen lẫn kinh ngạc lại có chút chế nhạo kia của Tiêu Diễm (Nhân Mã), chàng bắt đầu thu mình lại như con rùa rút cổ, cắn môi không biết nên giải thích như thế nào, cả Xuân Túy phường cũng lặng im như tờ, không ai dám lên tiếng chờ xem kịch hay.
Tiêu Nhược Huyên (Song Ngư) thầm rút ra một chân lí, lẽ nào da càng trắng thì số càng đen? Đúng! Chắc chắn là như vậy nếu không chàng đã không liên tiếp gặp xui xẻo như thế. Gặp ai không gặp, lại gặp đúng tiểu nha đầu Tiêu Diễm (Nhân Mã) nhiều chuyện, nếu là Tiêu Vũ thì hoặc Tiêu Dĩnh Nhi thì không sao, chàng có thể dùng lời nói để cầu xin họ giữ bí mật được, tuy nha đầu Dĩnh Nhi có chút tinh quái, nhưng chỉ cần chàng dỗ ngọt kèm theo lễ vật hậu tạ thì muội ấy sẽ nể tình mà nương tay. Còn Tiêu Diễm (Nhân Mã) thì khác, từ bé đến lớn nàng là người bắt nạt Tiêu Nhược Huyên (Song Ngư) nhiều nhất, nha đầu này nghịch ngợm từ bé, tính tình của nàng không còn dừng lại ở tinh quái nữa mà phải gọi là giảo hoạt, quái đản, biến thái. Tiêu Nhược Huyên (Song Ngư) lại rùng mình thêm một cái, chắc chắn nàng sẽ lại dùng chuyện này để uy hiếp chàng làm việc xấu, đứng trước Tiêu Diễm (Nhân Mã), Tiêu Nhược Huyên (Song Ngư) hầu như không có sức phản kháng, nhiều lúc chàng cũng nghi ngờ chính mình có phải loại người thích bị ngược đãi hay không.
Mà khoan đã, tại sao nàng cũng xuất hiện ở kĩ viện nhỉ?
Tiêu Diễm (Nhân Mã) sau một chút kinh ngạc không nói nên lời thì đột nhiên đáy mắt lóe sáng, khóe miệng nàng nhếch lên một nụ cười tuyệt đẹp, có điều xung quanh lại phủ một tầng khí đen, khiến người bên cạnh không lạnh mà run. La Nhĩ Ân (Song Tử) nãy giờ chẳng hiểu chuyện gì xảy ra, chuyện một nữ nhân bắt gặp ca ca của mình ở kĩ viện vốn chẳng có gì lạ, nhưng đáng lẽ người ngạc nhiên và bối rối phải là nàng mới đúng, tại sao ca ca nàng trông có vẻ sợ hãi như bị bắt gian thế kia? Chàng không khỏi có chút nghi ngờ quan hệ và thân phận của hai người này, mà tiểu cô nương Tiêu Diễm (Nhân Mã) ánh mắt thực gian xảo, không biết nàng đang có âm mưu gì, trong lòng La Nhĩ Ân (Song Tử) cũng có chút phấn khích xem chuyện gì sẽ xảy ra.
Tiêu Diễm (Nhân Mã) tiêu sái nâng váy đi lên lầu, tà áo trắng thướt tha càng làm cho vẻ đẹp của nàng trở nên thanh khiết, thoát tục, khác hẳn với đám dung chi tục phấn chốn lầu xanh này. Mọi người đều hít một hơi thật sâu, bây giờ mới để ý là vị cô nương này quả thực xinh đẹp vô cùng nha. Lâm Dĩ Ái (Thiên Bình) vội giằng ra khỏi sự kìm kẹp của tên dê già họ Triệu, hắn lúc này ánh mắt đã sớm dán chặt vào vị cô nương áo trắng kia, khóe miệng không kìm được mà chảy ra một hàng nước dãi. Tiêu Diễm (Nhân Mã) đi đến đứng cạnh Tiêu Nhược Huyên (Song Ngư), bàn tay nhỏ bé xinh xắn đặt lên vai chàng, mang theo một cỗ hắc ám khiến Tiêu Nhược Huyên (Song Ngư) không kìm được giật bắn mình.
"ai da, Nhị ca, trùng hợp quá lại gặp nhau ở đây" giọng nói trong trẻo lúc này của nàng đối với Tiêu Nhược Huyên (Song Ngư) bây giờ không khác với tiếng của quỷ dữ từ địa ngục là bao.
"à...trùng...trùng hợp"
"muội thật không ngờ nha, bao năm qua cứ tưởng Nhị ca một lòng tu chí thành tiên, quyết tâm xa rời thất tình lục dục, thế mà hôm nay lại gặp nhau ở đây, huynh lại còn bỏ hẳn hai mươi vạn lượng bao một cô nương lầu xanh. Nhị ca, muội thấy mình thật có lỗi với huynh, bao năm qua muội đã quá xem thường huynh rồi" Tiêu Diễm (Nhân Mã) vừa nói vừa cầm tay Tiêu Nhược Huyên (Song Ngư), làm bộ thân thiết lắm, nhưng nụ cười tuyệt diễm kia càng ngày càng lộ rõ vẻ đắc ý. Nhị ca, chỉ trách số huynh quá đen đủi, để ta bắt gặp chuyện xấu mặt này. Không biết nên dùng chuyện này uy hiếp huynh ấy làm gì đây, hắc hắc, Tiêu Diễm (Nhân Mã) thầm cười trong lòng.
"ha ha, Tiểu Diễm muội đùa thật vui....ta...ta nào có làm gì ghê gớm đến mức ấy"
Trong lúc hai huynh muội họ đang thì thầm tâm sự gì đó, mọi người bắt đầu xôn xao, La Nhĩ Ân (Song Tử) lúc này cũng chậm rãi phe phẩy quạt đi lên lầu, bộ dáng ung dung nho nhã, ở một nơi nhiều mĩ nhân như thế này, không nên để mất phong độ nha.
Bóng dáng áo lam phiêu dật như thần tiên giữa đám đông ấy không lọt qua khỏi tầm mắt Lâm Dĩ Ái (Thiên Bình), nàng ngay lập tức chấn động đến mức đứng không vững. bao cảm xúc tuôn trào như đê vỡ khi gặp lại cố nhân. Lâm Dĩ Ái (Thiên Bình) khẽ ôm lấy ngực trái kìm nén trái tim đang loạn nhịp của mình, sáu năm không gặp, nhưng bóng dáng của chàng đã khắc sâu trong tâm trí của nàng , cho dù chỉ là một khoảnh khắc thoáng qua, một cái liếc mắt, một cử chỉ của chàng cũng khiến Lâm Dĩ Ái (Thiên Bình) nhận ra, chàng chính là thiếu niên xuất hiện trong giấc mộng mỗi đêm của nàng. tình yêu từ thuở bé mà nàng đã chôn giấu trong lòng suốt bao nhiêu năm. Chàng không hề thay đổi, vẫn luôn rạng rỡ như vầng dương trên cao, vẫn đôi mắt ấy, đôi mắt đã khiến nàng biết bao lần si mê mà chìm đắm, vẫn một phong thái ung dung tiêu sái mà nàng đã ôm ấp trong lòng từ lâu. La Nhĩ Ân, cuối cùng ta cũng gặp lại chàng. Lâm Dĩ Ái (Thiên Bình) lách qua đám đông, đôi chân bé nhỏ run rẩy đuổi theo bóng lưng La Nhĩ Ân (Song Tử).
Một khắc trước khi bàn tay chạm vào vai chàng, đôi tay Lâm Dĩ Ái (Thiên Bình) bỗng khựng lại. bao cảm xúc, bao lời muốn nói ứ nghẹn nơi cổ họng, một tảng đá chợt chèn ép nơi trái tim nàng, gặp lại thì sao? Chàng và nàng bây giờ đã không còn như trước, nàng bây giờ là tàn hoa bại liễu,một nữ nhân lầu xanh không còn thuần khiết trong sạch, chàng là tân khoa trạng nguyên đương triều được người người ngưỡng mộ. gặp lại nhau nhưng nên đối mặt thế nào đây. Đôi mắt Lâm Dĩ Ái (Thiên Bình) cứ dán chặt vào tấm lưng La Nhĩ Ân (Song Tử) ngày càng xa dần, đôi tay vẫn cứ đưa ra giữa không trung không hề thu lại, nàng không biết nên làm như thế nào, níu lấy chàng hay buông tay đây.
Đúng lúc đó bóng hình La Nhĩ Ân (Song Tử) dừng lại, Lâm Dĩ Ái (Thiên Bình) nín thở. Rồi La Nhĩ Ân (Song Tử) chầm chậm quay lại đối mặt với nàng, Lâm Dĩ Ái (Thiên Bình) ngẩn ngơ nhìn, những tình cảm nhung nhớ chôn giấu trong lòng bất chợt lại dâng lên. lần đầu tiên ngắm nhìn chàng ở khoảng cách gần như vậy sau nhiều năm. chàng đã trưởng thành rồi, trở thành một nam nhân chân chính, không còn nét trong sáng hồn nhiên của một thiếu niên mà là dáng vẻ anh tuấn, điềm đạm, nho nhã của một người đàn ông. đôi môi anh đào mím chặt, nhưng khi lời nói trong lòng chưa kịp thốt lên, tiếng nói trầm ấm từ tốn của chàng đã vang đến:
"cô nương không định lên lầu nữa sao? Ta nghĩ cô cũng muốn gặp người đã cứu mình đúng không?"
Lời nói của chàng vô cùng nhẹ nhàng từ tốn nhưng đối với Lâm Dĩ Ái (Thiên Bình) không khác nào sét đánh ngang tai. trong một thoáng kinh ngạc, nàng chậm rãi thu tay về, khẽ cúi đầu giấu làn nước trong đôi mắt kia đi, kìm nén cảm xúc trong lòng mình xuống, Lâm Dĩ Ái (Thiên Bình) lại ngẩng đầu , đôi môi mỉm cười rạng rỡ, đem nỗi ưu thương trong lòng nuốt ngược vào trong. Nàng cứ ngu ngốc nghĩ rằng bản thân nhớ nhung chàng thì chàng cũng sẽ nhớ nàng như vậy, nhưng khi tiếng nói xa lạ ấy cất lên, mọi hi vọng của nàng đã tan vỡ như cát bụi, quên rồi cũng tốt, quên thật hay quên giả cũng tốt, nàng cũng không phải phiền lòng suy nghĩ xem phải làm như thế nào nữa. trạng nguyên và kĩ nữ đúng là nên có quan hệ như thế này thì hơn. Lâm Dĩ Ái (Thiên Bình) mỉm cười rạng rỡ đáp
"vâng, tiểu nữ đương nhiên muốn gặp chàng ấy"
La Nhĩ Ân (Song Tử) nhường chỗ cho nàng đi song song với mình, một bóng áo hồng, một bóng áo lam đi cạnh nhau thật đẹp biết mấy. thế nhưng giữa họ như có một bức tường vô hình ngăn cách, tâm tư mỗi người lại suy nghĩ về những mối quan tâm riêng, trong lúc Lâm Dĩ Ái (Thiên Bình) giữ vẻ tĩnh lặng, khó đoán được nàng đang suy nghĩ gì thì La Nhĩ Ân (Song Tử) vẫn phe phẩy chiếc quạt đề thơ, đáy mắt hiện lên vài tia phức tạp. chàng thầm đánh giá Lâm Dĩ Ái (Thiên Bình), cô nương này tuy đã cố giấu giếm nhưng chàng vẫn tinh ý nhận ra bểu hiện của nàng ta có chút kì lạ, không biết được nàng đang có ý định gì đây. Nghĩ đoạn lại khẽ nhếch mép cười, hiện tại chàng lại muốn xem xem tiểu cô nương Tiêu Diễm kia muốn làm gì hơn, nàng ta quả thật hết sức thú vị.
Bước lên đến nơi đã thấy Tiêu Diễm (Nhân Mã) và Tiêu Nhược Huyên (Song Ngư) đang thân thiết ôm vai bá cổ nhau. Tiêu Diễm (Nhân Mã) cười sáng lạn như bắt được vàng còn mặt Tiêu Nhược Huyên (Song Ngư) tuy cười nhưng lại giống như là đang khóc hơn. La Nhĩ Ân (Song Tử) cười cười đi đến chào Tiêu Nhược Huyên (Song Ngư) rồi quay sang Tiêu Diễm (Nhân Mã) hỏi
"Tiêu Diễm, hai người nói gì mà vui thế?"
Cả Lâm Dĩ Ái (Thiên Bình) và Tiêu Nhược Huyên (Song Ngư) đều có chút ngạc nhiên. Gọi nhau bằng tên như vậy, rốt cuộc hai người họ có quan hệ gì đây?
Tiêu Diễm (Nhân Mã) vui vẻ lắc đầu
"không nói cho huynh biết"
La Nhĩ Ân (Song Tử) cũng không hỏi nữa mà chỉ mỉm cười đáp trả. Một cảnh như vậy lọt vào mắt Lâm Dĩ Ái (Thiên Bình) khiến nàng thấy đau đớn không thôi, hóa ra chàng đã có người trong mộng rồi. vậy mà nàng vẫn u mê suy tâm vọng tưởng ngần ấy năm.
Tiêu Nhược Huyên (Song Ngư) tuy ngạc nhiên nhưng cũng không lấy làm lạ, tiểu nha dầu Tiêu Diễm này luôn thế, thân thiết một cách nhanh chóng quá mức, chàng cũng có chút lo lắng nếu như nàng cứ lông bông như vậy đến lúc gặp người xấu phải làm như thế nào đây. nhưng nhìn đi nhìn lại vẫn không thấy người nam nhân này có gì đáng ngờ cả. nói đoạn chàng quay sang Lâm Dĩ Ái (Thiên Bình), vị cô nương này nhìn gần càng xinh đẹp hơn, chàng đỏ mặt khẽ nói
"tại hạ Tiêu Nhược Huyên"
Lâm Dĩ Ái(Thiên Bình) dịu dàng cúi chào
"đa tạ Tiêu công tử đã ra tay cứu giúp, tiểu nữ thật lòng rất biết ơn"
Tiêu Diễm (Nhân Mã) bây giờ mới để ý Lâm Dĩ Ái (Thiên Bình), nàng vui vẻ chạy đến nói:
"oa, tỷ tỷ thật sự rất xinh đẹp, đẹp như tiên nữ ấy. thảo nào Nhị ca ta lại sẵn sàng bỏ ra ngần ấy tiền để được gặp tỷ" nói đoạn liếc mắt qua Tiêu Nhược Huyên (Song Ngư) châm chọc. Tiêu Nhược Huyên (Song Ngư) đỏ mặt, lại thu mình như vào mai rùa không nói gì
"tỷ tỷ có thể cho ta biết tên được không?"
"ta tên Lâm Dĩ Ái, rất vui được gặp muội" Lâm Dĩ Ái (Thiên Bình) mỉm cười đáp
Tiêu Diễm (Nhân Mã) nghe thấy tên Lâm Dĩ Ái (Thiên Bình) thì hai mắt sáng lên, nắm lấy tay Lâm Dĩ Ái (Thiên Bình) hào hứng nói
"tỷ chính là Lâm Dĩ Ái hoa khôi của Xuân Túy Phường, tài đánh đàn đệ nhất kinh thành ư?"
Lâm Dĩ Ái (Thiên Bình) khẽ gật đầu, Tiêu Diễm (Nhân Mã) lập tức reo lên, rồi nhảy qua chỗ Tiêu Nhược Huyên (Song Ngư) ôm tay chàng cười cười nói
"Nhị ca huynh biết là muội muốn thỉnh giáo cầm nghệ của Dĩ Ái tỷ từ lâu nên mới cố tình đến đây hẹn giúp muội đúng không. Oa ca ca tốt, biết muội dạo này tâm tình buồn chán nên mới quan tâm muội chứ gì, ca ca tốt, ca ca tốt" nói đoạn vỗ vai Tiêu Nhược Huyên (Song Ngư) bồm bộp, chàng thấy nàng vui vẻ như vậy cũng cười hùa theo, biết đâu tâm tình nàng vui vẻ chàng sẽ bớt khổ một chút.
"Dĩ Ái tỷ, dù sao hôm nay ca ca ta đã bỏ tiền ra mua một buổi hẹn rồi. muội cũng là một người rất yêu đàn, ngưỡng mộ tỷ từ lâu, chi bằng hôm nay chúng ta xem như bằng hữu gặp nhau, cùng ăn cơm rồi bàn về đàn có được không. Nhị ca, Nhĩ Ân huynh, hai người cũng cùng đi nhé." Tiêu Diễm (Nhân Mã) vui vẻ nói, thấy nàng vui vẻ hào hứng như vậy, Lâm Dĩ Ái (Thiên Bình) cũng gật đầu đồng ý.
"đột nhiên ta cũng có hứng ngâm thơ, nhưng mà trong này có chút không thích hợp, hay chúng ta ra bến thuyền nhé" La Nhĩ Ân (Song Tử) đề nghị
Tiêu Diễm (Nhân Mã) búng tay ủng hộ "ý hay! "
Tiêu Nhược Huyên (Song Ngư) im lặng nãy giờ thấy mọi người vui vẻ như vậy, tâm cũng sinh chút hào hứng "ta biết thổi sáo, cầm sáo hợp tấu, lại có lời thơ của Nhĩ Ân huynh, thật sự rất tuyệt vời" thôi cứ vui vẻ để an ủi ngày hôm nay xui xẻo của chàng vậy
"oa, Nhị ca huynh lại giấu nghề bây giờ mới lộ nha. Thôi chúng ta đi"
Tiêu Diễm (Nhân Mã) nắm tay ba người cùng đi. Dưới bóng trăng, bóng áo bốn người tung bay trong gió. Ngày hôm nay họ vui vẻ biết nhường nào, nhưng ngày sau biết có còn được bao nhiêu đêm như thế này, chi bằng cứ trân trọng hiện tại, ngày mai lại mỗi người mỗi hướng...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro