CHAP 1
Sân bay có lẽ là nơi khiến cho con người ta có nhiều xúc cảm vui buồn lẫn lộn nhất, buồn vì đó là nơi chia ly giữa cha mẹ và con cái, giữa người đi và người ở lại, vui vì đó cũng là nơi hội ngộ giữa những người con đi xa với gia đình mình, giữa kẻ ở lại và người vừa trở về từ phương trời xa. Còn cậu, tâm trạng của cậu là gì cậu cũng chẳng rõ, vì sáu năm trước, ngày cậu ra đi anh đã hứa sẽ đợi cậu tại nơi này, sẽ cùng cậu đến lễ đường thề nguyện bên nhau. Vậy mà giờ đây, người đi cũng đã trở về, khung cảnh năm xưa vẫn còn, lời hứa vẫn chưa nhạt nhòa mà người ở lại đã không còn nữa. Cậu kéo vali ra khỏi sảnh sân bay, bắt vội chiếc taxi rồi đi thẳng đến nhà cử hành tang lễ.
Ngồi trên xe, từng cảnh vật quen thuộc lần lựơt lướt ngang qua cậu; nơi cửa hàng tiện lợi cậu gặp anh lần đầu, nơi gốc anh đào anh thường đứng đợi cậu để đưa những bữa ăn trưa, những chiếc bánh anh vừa làm hay thậm chí là một chai nước suối mà đâu đâu cũng bán chỉ vì anh muốn gặp cậu. Chiếc taxi chạy qua nơi nào thì dường như nơi đó cũng chứa đầy kỉ niệm của hai người...
Bảy năm trước, khi cậu vẫn còn là một học sinh mười tám tuổi đầy nhiệt huyết và hoài bão. Cậu ước mơ trở thành rapper nhưng ước mơ của cậu không được ai ủng hộ kể cả gia đình và bạn bè nhưng không vì thế mà cậu bỏ cuộc, vì cậu biết, ít ra vẫn còn một người ủng hộ mình, đó là anh.
Cậu gặp anh vào một buổi sáng mùa đông, khi mà dưới tiết trời lạnh lẽo con người ta luôn cần thứ gì đó ấm áp để dịu lòng. Sáng hôm ấy cậu cúp học , định sẽ vào cửa hàng tiện lợi tìm chút gì bỏ bụng thì không may va phải một người. Cậu vội vàng xin lỗi rồi bước vào cửa hàng mà không hay biết rằng mình vừa đánh rơi điện thoại ở ngoài. Khi cậu đang xì xụp húp bát mì ăn liền vừa mua thì có một cậu thanh niên đến bên gọi cậu. Cậu xoay lại, đó là một chàng trai vô cùng điển trai với đôi vai rộng, vững chãi, khí chất của anh ta khiến cậu ngẩn ra vài giây, khi nhận ra mình có hơi thất lễ khi nhìn chầm chầm vào đối phương cậu vội hắng giọng hỏi:
-"Có việc gì sao?"
-"Điện thoại của cậu, khi nãy cậu làm rơi ở trước cửa."anh chìa tay, đưa cho cậu chiếc điện thoại. Cậu vội vàng đưa tay kiểm tra túi mình sau đó mới nhận lấy chiếc điện thoại từ tay anh. Giọng anh thật hay, thật ấm áp, tay anh trắng mịn với từng ngón tay thon dài không khỏi làm cậu bần thần. Khi nhận ra mình lại thất lễ cậu vội vàng rút tay lại nói:
-"Cám ơn a..."
-"Không có gì" Anh nói rồi quay lưng đi ra cửa. Cậu đứng đó nhìn theo bóng anh ra khỏi cửa hàng rồi lại nhìn anh đi ngang qua cửa kính, cậu chợt có một mong muốn trong lòng, muốn mình sẽ gặp lại người đó một lần nữa, à không, một lần quá ít, thêm nhiều lần nữa mới được. Thế là ngày nào cậu cũng lượn tới cửa hàng đó mong được gặp lại anh dù cậu biết chuyện đó rất khó và...rất trẻ con nhưng cậu vẫn muốn thử vận may của mình. Quả thật, vận may đó không phụ lòng cậu, hai ngày sau cậu gặp lại anh tại cửa hàng đó. Anh vẫn đẹp như lần đầu gặp mặt, mà không, có lẽ còn đẹp hơn, nhìn kĩ anh thật sự rất điển trai, cậu thầm nghĩ.
Gặp lại anh, cậu cảm thấy vui khó tả, dù vậy cậu vẫn không bắt chuyện với anh, chỉ lặng lẽ nhìn anh cẩn thận lựa chọn từng thứ từng thứ trong cửa hàng, cậu khẽ mỉm cười khi thấy anh cau mày lúc đọc thông tin của sản phẩm nào đó, vờ đi loanh quanh để tìm anh khi thấy anh khuất tầm mắt mình...Cho đến một ngày, khi cậu đang ăn mì trong lúc đợi anh thì lại có một người đến gọi cậu, cậu xoay lại và khẽ giật mình vì đó là anh. Anh mỉm cười ngồi xuống cạnh cậu:
-"Cậu thích ăn mì ăn liền lắm à?"
-"À, không, không thích lắm..." Cậu có vẻ lúng túng khi được anh bắt chuyện như thế.
-"Vậy sao? Ngày nào cậu cũng đến đây ăn mì cơ mà"
-"Vì..vì...vì mì rẻ...tôi thích ăn đồ rẻ tiền mà tiện nữa..haha"
-"Ồ...vậy hôm nay đừng ăn mì nữa, ăn cái này đi, ăn mì nhiều không tốt cho sức khỏe." Anh đặt lên bàn một phần cơm cuộn nói với cậu.
-"Tôi..."
-"Cứ ăn đi tôi trả tiền rồi." nói rồi anh rời đi.
Cậu ngồi đó, còn chưa kịp định hình chuyện gì vừa xảy ra thì anh đã rời đi mất.
Hôm sau cậu vẫn tiếp tục đến cửa hàng ấy, nhưng lần này cậu không ăn mì nữa mà chuyển sang uống nước. Thoáng thấy anh đến cậu vội vàng đứng dậy mua một phần cơm cuộn.
-"Chào anh"
-"Cậu đến ăn mì à? "anh mỉm cười nhìn cậu
-"Không, hôm nay tôi không ăn mì. Cái này..." cậu chìa phần cơm cuộn ra trước mặt anh."xem như tôi trả anh phần ngày hôm qua."
Anh nhìn phần cơm trong tay cậu rồi nhận lấy, cậu khẽ thở phù, may thật vì anh không từ chối. Cậu bước theo anh đi lòng vòng trong cửa hàng.
-"Anh biết nấu ăn sao?"
-"Ừ, tôi đã sống tự lập được vài năm nên những thứ tôi nấu vẫn có thể xem là thức ăn." Anh Vừa cẩn thận xem hạn sử dụng của lọ gia vị, vừa đáp lời cậu
-"À...trông anh còn trẻ vậy mà đã ra sống riêng rồi sao?"
-"Trẻ à..." nói đoạn anh quay sang nhìn cậu "trẻ thì trẻ nhưng ít ra tôi không còn là học sinh cấp ba như cậu."
Cậu chỉ biết cười trừ vì trên người cậu vẫn mặc đồng phục học sinh.
-"Hôm nay cậu lại cúp học sao? Theo như tôi thấy gần hai tuần nay cậu đều ở đây vào giờ này. Không lẽ cậu định nghỉ học luôn?"
-"À không, tôi chỉ...chỉ định giải trí chút thôi." Từ khi gặp anh, cậu rất hay bị đẩy vào tình thế lúng túng, cậu cũng chẳng biết vì sao bản thân mình lại như thế.
-"Giải trí tận hai tuần?"anh nhướng mày hỏi.
Quả thực trước câu hỏi như thế này cậu không biết phải trả lời thế nào, chẳng lẽ cậu lại nói "tôi đến đây thường xuyên là để gặp anh, gặp anh đó biết không hả?" . Cậu khẽ thở dài, đổi giọng, nói:
-"...thực ra tôi cảm thấy chán việc học hành ấy lắm rồi, nó không có thứ tôi cần..."
-"không có thứ cậu cần?"
-"phải. tôi thích rap nhưng nơi đó chẳng ai công nhận nó và cả tôi, ngoài bài vở ra chẳng còn gì nữa."
-"Cậu ngốc, phải học hành đàng hoàng mới tốt chứ. Nếu cậu thích viết rap như vậy tôi sẵn sàng nghe và góp ý cho cậu." Đặt món hàng cuối cùng trong giỏ lên quầy tính tiền, anh quay sang nhìn thẳng cậu nói.
-"Anh...nói thật chứ." Cậu thật sự bất ngờ khi nghe anh nói thế, từ trước đến nay khi có ai nghe cậu nói về việc rap thì họ đều cười khảy và tỏ ra không quan tâm đến, lần đầu tiên mới có người nói sẽ nghe rap của cậu, không những thế còn góp ý giúp cậu, cậu rất vui sướng khi nghe điều đó và nhất là khi người nói với cậu điều đó là anh.
-"Thật, mỗi khi viết xong cậu cứ đến chỗ tôi. Nhà tôi ở chung cư phía trước, lầu 5, phòng K013."
-"vậy thì hay quá." cậu cười tít mắt, bản thân cậu không ngờ mình lại hời đến vậy, lại càng có cơ hội tiếp xúc với anh rồi.
- "À, tên tôi là Namjoon, còn anh?"
-"Seok Jin" nói rồi anh bước ra khỏi cửa hàng.
----------------------------------------------------------------------------
Mình đang edit lại dần fic này T.T bỏ lâu thế chắc các cậu chẳng còn ai chờ nữa đâu nhỉ. Lâu nay phần vì mình lười, phần vì bị tịt ngòi và bị kha khá vấn đề bên ngoài ảnh hưởng nên mình không viết nữa. Nhưng giờ mình trở lại rồi đây, hi vọng các bạn vẫn còn quan tâm và nhớ đến mình T.T. Thân ái và quyết thắng ㅠ.ㅠ~
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro