Chap 4. Gặp Gỡ
Quá khứ chợt ùa về từng chi tiết và cả những nỗi đau xen kẽ làm tâm Vương Nguyên lạnh ngắt . Tại sao gia đình cậu lại bất hạnh đến như vậy , mái ấm hạnh phúc chưa được trọn vẹn thì bão giông ập đến nuốt trọn nó và để mặc Vương Nguyên ngoài cơn mưa lạnh giá đến cô độc.
" Ba mẹ con hứa sẽ tìm được anh trai để đến thăm hai người!! " giọt nước mắt ấm nóng trào ra khỏi mắt cậu , lăn dài trên gương mặt mặc kệ gió vẫn không ngừng hong khô nó cứ tiếp tục rơi một cách lười biếng.
"Rầm " Vương Nguyên vẫn chưa cảm nhận được chuyện gì sảy ra thì đã thấy mình đang yên vị trên mặt đất. Cảm giác cơ thể gầy yếu của mình có chút đau đớn do va chạm mạnh. Một chàng trai chạc tuổi cậu nằm lăn lóc vội bậc dậy lúng túng cùng vội vã tiến đến đỡ cậu .
"- A!!! Thật ngại quá tôi bất cẩn không chú ý làm cậu bị thương rồi!! Xin lỗi " Nét mặc của nó trở nên hốt hoảng lo lắng cho con người trước mặt vì nó cảm nhận người này trông thật gầy, chỉ cần mạnh tay thì cậu cũng như pha lê mà vụn vỡ.
Vương Nguyên hiện tại ngộ ra mình đã bị người ta đâm phải . Cậu thấy con người trước mặt lộ rõ vẻ lúng túng hối lỗi nên cười khẽ để trấn an nó.
" - Tôi không sao!! " Cậu đứng dậy và quan sát nó , có lẽ vừa rồi do cậu nghĩ ngợi nhiều không chú ý nên va phải người khác không thể trách người ta được nên muốn hỏi thăm.
"-Cậu không sao chứ , lúc nãy tôi không chú ý nên va phải cậu , người xin lỗi là tôi mới đúng! " cậu con trai kia vừa nghe xong câu nó kia thì thở phào nhẹ nhõm , người trước mặt không sao là nó an tâm rồi . Nó đưa tay xoa mái tóc mình rồi cười rực rỡ , ánh mắt lung lay nhìn cậu khóe mắt vẫn chưa khô.
"- Cậu khóc sao? Cậu đau ở đâu vậy? " Nó cảm thấy nỗi lo lắng lại ùa về , chả lẽ nó làm cậu bị thương đau đến nỗi khóc luôn sao?
"- Không sao!!! Tôi ... Ổn không phải tại cậu! " Cậu xua tay để con ngươi trước mắt mình có thể giãn ra thoải mái , nó nhìn cậu một cách tự trách mình .
"- cậu tên gì vậy? Chúng ta làm bạn đi, về sức khỏe cậu tôi không yên tâm lắm!!! " Nó bấu chặt cánh tay của cậu , trong mắt là sự thành tâm không phải thương hại hay vì chịu trách nhiệm mà quan tâm cậu trong lòng Vương Nguyên thoáng xúc động .
"- Tôi là Vương Nguyên !!" Cậu không muốn nhắc cái tên Roy xưa cũ của mình vì nó quá nhiều đau đớn cậu muốn mình tìm lại cuộc sống mới .
"- Được rồi!! Tôi là Lưu Chí Hoành !!23 tuổi và đây là số điện thoại của tôi , bất kể lúc nào cậu cần tôi sẽ đến giúp đỡ . Đừng ngại!! " nó cười rực rỡ nó thích sự trong sạch trong đôi mắt và cả con người của Vương Nguyên . Nó muốn bảo bọc chỉ thế thôi!
"-Được rồi!! Hoành Hoành tớ sẽ gọi cho cậu . Muộn rồi cậu về đi!! " Vương Nguyên nhìn áng mây rực hồng cuối cùng đang chìm đi trong đêm liền muốn về nhà.
"- Nguyên Nguyên tạm biệt!! " Lưu Chí Hoành nở nụ cười nhìn theo bóng dáng vội vã của Vương Nguyên , nó hi vọng gặp lại người này.
/////***////***////****////****////****////
Vương Nguyên thơ thẩn nhìn đám mây nhỏ mờ ảo che khuất ánh trăng trong lòng trống rỗng cảm xúc , cậu nhìn về hai ngôi sao đang lấp lánh trước mắt mình . Đây có lẽ là ba mẹ đang dõi theo cậu chắc họ cũng nhớ cậu lắm. Vương Nguyên nhìn theo phía hai ngôi sao đó còn có một chấm mờ nhạt kế bên rồi tự cười nhạt " Liệu nó có phải sẽ là Vương Nguyên này !! " . Cậu quay về cây dương cầm quen thuộc , đối với cậu so với những viên thuốc đắng nghét cố phải nuốt để giữ mạng thì nó giúp cậu quên đi đau đớn , là thứ cậu không thể rời bỏ.
Đưa một ngón tay cậu lướt linh hoạt trên phím trắng tạo ra một khúc nhạc lay động. Âm nhạc chính là nguồn sống hiện tại của Vương Nguyên cậu muốn đưa nó đến xa hơn trong tâm thức của con người nhưng có lẽ cậu không làm được rồi...
Trước mắt là một mãng mờ ảo, trên mũi từng dòng dịch đỏ đang tuôn trào nhuộm màu phím đàn trắng hóa đỏ . Vương Nguyên chìm vào bóng tối.
Vương Tuấn Khải mọi ngày đều đi ngang nhà Vương Nguyên , nhưng hôm nay lúc anh đi ngang lại chẳng nghe thấy tiếng đàn đâu. Lớp rêu phong trên tường run rẩy sợ hãi sự việc chẳng lành.
Anh chợt có sự thôi thúc trong lòng nhìn vào cánh cổng đó và chợt thấy bóng dáng một con người đang gục ngã dưới nền đất lạnh lẽo. Anh hoảng sợ trèo qua cánh cổng lạnh ngắt kia vào cứu người . Anh vội vã đến gần cậu và có cảm xúc khó tả trong lòng . Người anh muốn gặp từ lâu đang hiện trước mắt, cậu xinh đẹp một chàng trai thuần khiết từ đầu anh nhìn thấy nhưng lại gặp trong hoàn cảnh này khiến anh có chút chua xót cho con người đang nằm trong lòng mình.
Con người trước mặt anh tại sao lại trong đơn độc và yếu đuối như thế này. Vương Tuấn Khải bối rối vì cuộc gặp gỡ này , anh chưa chuẩn bị được tinh thần nhưng bằng mọi giá anh phải cứu cậu.
"- Mạnh mẽ lên !! Tôi nhất định sẽ cứu cậu!! " anh không nghĩ ngợi nữa ôm vào lòng chạy vội bắt taxi đưa đến bệnh viện . Máu của cậu được anh cầm lúc đang trên đường đi vì thế áo anh cũng nở rộ những đoá hoa đỏ tươi .
End chap 4
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro