Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chapter 8 - Phần I : Thế giới lớn thế này...

      Đây là truyện của mình , ĐỀ NGHỊ KHÔNG MANG RA KHỎI WATTPAD KHI CHƯA CÓ SỰ ĐỒNG Ý !!!

Chiếc BMW màu trắng dừng lại trước một nhà hàng kiểu Trung Quốc cổ . Gồm hai tầng được dựng lên bằng những thanh gỗ to đen bóng

     Vương Tuấn Khải đẩy cửa xe bước ra ngoài , tâm trạng rối bời

     Anh có lại bị đổ tội gì không ta ??

– Vương Tuấn Khải !! Hướng này ! - một chiếc Ferrari màu mận đỏ dừng ngay sau xe của anh , từ trong xe , Lưu Chí Hoành thò đầu ra vẫy tay kịch liệt

– Kính chào chủ tịch ! Chào phu nhân - Vương Tuấn Khải lễ phép cúi đầu 90 độ khi thấy Lưu chủ tịch cùng Lưu phu nhân bước ra khỏi xe . Bơ đẹp cái tên chạm dây nào đấy

     Khác với Lưu Bạc chỉ chìa một tay để Vương Tuấn Khải hôn lên tay ông tỏ lòng thành kính . Mẹ Lưu Chí Hoành - Lý Trịnh Kì - nhào ra ôm lấy mặt của anh mà xoay vặn :

– Chua choa ! Lưu Chí Hoành , cậu bạn của con thật đẹp trai quá đi ! Xem nào : Da trắng , ánh mắt cương nghị , oa , là răng khểnh , dáng cũng chuẩn nữa ...oa...!!!

Cái gì đấy !!?

– Phu ...phu nhân ...- Vương Tuấn Khải ú ớ không ngăn kịp động tác mau lẹ của mẹ Lưu Chí Hoành , hiện tại bà ấy đang banh miệng anh ra xem xét

Mà gọi là bà có hơi ...sai sai không? Nhìn Lưu phu nhân quá trẻ , hệt như..như ...như cô nhóc cấp hai vậy

– E hèm ...! - cái giọng quen quen này..

– A ...- Lý Trịnh Kì giật mình buông Vương Tuấn Khải ra

– Ha ha - anh cười khan hai tiếng - chúng ta lại gặp nhau nhỉ...- Dịch Dương Thiên Tỉ

– Ừm...! - Hắn phóng cho anh một ánh nhìn lạnh ngắt rồi hộ tống cả gia đình họ Lưu , bao gồm Lưu Chí Hoành đang nhìn anh bi phẫn

Nhìn anh bi phẫn ??

Quây sờ má ?? Anh đã làm gì ??

Mà thôi , bây giờ phải vào cùng họ đã

Vương Tuân Khải ngáp dài một cái , bây giờ mới là 4 giờ 30 phút chiều

*

– Ha Ha Ha ...Vương Phu nhân thật là quá tâm lí...

Mới đó mà hai người phụ nữ nào đấy đã đỏ lừ mặt vì men rượu

– Lưu phu nhân quá khen ... Nào ! Để tôi mời bà thêm ly nữa

Cánh nam giới các anh bị đẩy ra rìa . Từ đầu tới cuối chỉ có chủ tịch Lưu im lặng ngồi duyệt công văn . Anh , hắn và y bị xếp vào một bàn khác .

Chốc chốc lại nghe cái giọng rợn gáy của Dịch Dương Thiên Tỉ :

– Cậu ăn uống thế à ??

Và cái cách phản bác ương bướng của Lưu Chí Hoành :

– Tôi ăn tôi chết mặc kệ tôi !!

Vương Tuấn Khải lười biếng chọc chọc bít tết nguội ngắt :

– Tôi đi vệ sinhh...- một câu nói thừa thãi nhất năm

Bởi Vương Tuấn Khải đứng lại đợi một lúc . Người cãi nhau vẫn cãi nhau , uống rượu vẫn uống rượu , duyệt công văn vẫn duyệt công văn

Ức.

Quá là ức

Tới tận lúc rửa tay anh vẫn ức , cơ mà đã đi vệ sinh đâu mà rửa tay

Vương Tuấn Khải đập đập đầu vào gương . Dạo này anh bị làm sao ý

– Phá hoại của công à !?

– Khônggg... - đầu vẫn dính vào gương, Vương Tuấn Khải ngán ngẩm lên tiếng

Cơ mà khoan , cái giọng này là...

– Vương Nguyên ??? - ai đấy ngạc nhiên hô to

– Ừ...- cậu vẫn cặm cụi rửa tay

– Cậu làm gì ở đây !!!???

– Tôi dùng nhờ nhà vệ sinh thôi ! - Vương Nguyên rút khăn tay từ túi áo ra lau kĩ rồi đút khăn trở lại - anh làm gì ở đây ??

– Uầy!! Đừng hỏi nữa !! - Vương Tuấn Khải phẩy tay - có chút việc thôi mà !

– Vậy tôi đi nhé !!

– Khoan ...- Anh không biết sao lại níu tay cậu lại

– Gì vậy !! - vẫn là ánh mắt long lanh vô cảm màu vũ thụ ngước lên nhìn anh

– Cậu...nãy cậu vào đây bằng cách nào ??

– Cửa chính !

– Cái gì !!? - Vương Tuấn Khải thất thần

Câu nói "vụ của Vườn Nguyên mà tới tai ba tôi , anh liệu nà chuẩn bị áo quan đi" của Lưu Chí Hoành vang lên trong đầu Vườn Tuấn Khải

– Có chuyện gì à !?

– Vườn Nguyên ! Bây giờ cậu phải ở cùng tôi

– Hả ... - chua kịp giải thích thêm một lời nào , Vương Tuấn Khải kéo vội cậu đi , nhưng không kịp

Vừa định mở cửa , âm thang băng lạnh lẽo vang lên :

– Vương Tuấn Khải cậu ở trong đó hả ?

Là Dịch Dương Thiên Tỉ

– Ôi không !! - Vương Tuấn Khải hoảng hốt

     Ánh mắt anh đảo điên tứ phía , cuối cùng dừng lại trước bức vách ngăn hai phòng vệ sinh nam nữ

– Vương Tuấn Khải !!? Cậu ở trong đó phải không ! Ra đây cho tôi !!!

     Ban nãy cái bóng cao gầy mảnh khảnh ấy thấp thoáng , Dịch Dương Thiên Tỉ đã bắt đầu nghi ngờ , lại thấy Vương Tuấn Khải xin phép đi vệ sinh . Hai con người ngu ngốc , trước mặt chủ tịch Lưu mà định giở trò gì đây ??

     Hắn một chút không lo cho hai người họ , chỉ lo , cơn giận của Lưu Bạc sẽ trút lên đầu y

– Phá cửa đi !! - Hắn ra lệnh cho hai vệ sĩ đi cùng

– Ầm !! Ầm!! Rầm... - cánh cửa mở bung ! Nhưng không hề có ai bên trong

     Hắn cẩn thận xem xét kĩ lưỡng trước khi rời đi . Chỉnh trang lại y phục , bước ra như chưa hề có chuyện gì

*

– Hộc ...hộc...cậu ổn ...chứ !! - Vương Tuấn Khải ôm bụng thở dốc

– Tại...sao...lại phải ...chạy thế ?? - Vương Nguyên quệt mồ hôi

– Chuyện dài lắm !! Miễn ...miễn là bây giờ...chúng ta ...an..an toàn !!

     Sau khi trèo qua bức vách . Ôi là nhà vệ sinh nữ . Khỏi nói cũng biết Vương Tuấn Khải ngại ra sao . Chạy khỏi nhà vệ sinh , nhờ một đầu bếp già mà họ biết một lối cửa sau phía cạnh nhà kho của bếp ăn nhà hàng . Vương Tuấn Khải kéo Vương Nguyên chạy thẳng một mạch

     Và bây giờ hai người họ đang ở...trong RỪNG

– Đi thôi , chúng ta phải mau ra khỏi đây - Anh đứng thẳng dậy tìm cách chiếu sáng - Ôi không ! Tôi để điện thoại ở nhà rồi ! Vương Nguyên, cậu mang điẹn thoại không ??

     Mãi không thấ cậu trả lời , anh quay đầu ra xem cậu có phải là không nghe thấy không :

– Phịch ! - cả người Vườn Nguyên đổ xuống đất

– Này !! Vương Nguyên !! VƯƠNG NGUYÊN ! chết tiệt - Vương Tuấn Khải vò vò mái tóc

     Khỉ thật , cậu ta sao lại bất tỉnh rồi ?

End chap
Hà Nội
27/1/2017
15:54 pm

Vương Nguỵ Thần

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro