Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chapter 4 - Phần I : Thế giới lớn thế này...

Đây là truyện của mình , ĐỀ NGHỊ KHÔNG MANG RA KHỎI WATTPAD KHI CHƯA CÓ SỰ ĐỒNG Ý !!

Thế giới ... to lớn như vậy...hức...tại sao không ...có chỗ cho ...hức...tôi ? - Lưu Chí Hoành say bí tỉ , đi đứng siêu vẹo

Anh và Vương Nguyên vất vả lắm , y say rượu khoẻ biết bao , không những gạt hai người họ ra bằng những cái hất mạnh mà còn liên tục vung tay múa chân . Híc . Ai mà dính mấy cái bạt tai ấy chắc...chậc chậc

Cuối cùng cũng đưa được y vào trong xe . Cả hai im lặng đưa y về nhà . Bây giờ đã quá nửa đêm , cả anh và cậu đều chuẩn bị tâm lí đối đầu với cơn giận của Dịch Dương Thiên Tỉ

Ở trên xe , chỉ nghe tiếng thở đều đều , và thỉnh thoảng là tiếng nấc ngẹn của Lưu Chí Hoành . Là y đang khóc

– Píng Pong - ngay hồi chuông đầu tiên , Dịch Dương Thiên Tỉ đã xuất hiện trước cửa

Trái với trang phục âu lịch lãm trong bar , hiện tại hắn ăn vận cực đơn giản , quần áo đen . Chấm hết

– Lưu Chí Hoành !! -hắn đón lấy thân hình trực đổ xuống của y , rồi đóng sập cửa

– Anh ta luôn tiếp khách như vậy à ?

– Tôi không nghĩ anh ta coi tôi và cậu là khách ! - Vương Tuấn Khải nuốt nướt bọt

– Chí ít , anh ta chưa băm chúng ta nấu canh tẩm bổ - cậu nhún vai

– Nhà cậu ở đâu ? Tôi đưa cậu về !?

– Ok !

*

Phải chật vật lắm ! Hắn mới dìu được y lên phòng , y như động vật không xương , liên tục bám dính lấy hắn .

Dù hai mắt nhắm tịt , nhưng cứ thế nước mắt đầm đìa . Môi y mấp ma mấp máy . Lòng hắn đau như xé , nhưng cố lờ đi

Huỳnh một tiếng , hắn thả y xuống giường . Vào nhà vệ sinh lấy một chiếc khăn mặt nhúng nước ấm lau toàn thân cho y . Cho tới khi nhìn khuôn mặt y từ đỏ gắt chuyển qua hồng , miệng cũng thôi ấm ức .

Hắn ngắm nhìn y một lúc lâu , rồi vươn tay chạm nhẹ , hai lông mày y nhíu lại , rồi dãn ra , thở đều . Hình như y đã ngủ say rồi

Hắn toan rời đi , liền bị níu lại :

– Đừng đi...đừng...đừng đi ...- y níu cánh tay hắn , lại tiếp tục khóc rấm rứt

Hắn toan gỡ tay mình ra , nhưng nhìn những giọt nước mắt ấy lại không đành lòng . Cúi xuống nâng người y dậy , ôm y vào lòng

Hắn biết y đang nghĩ gì , lại là người đó , hắn luôn không bằng người đó , hắn biết y như vậy là vì người con gái đó

Nhưng hắn lại không biết , rằng hắn hoàn toàn chẳng hiểu gì về y

Y rúc sâu vào hõm cổ hắn , mấp máy :

– Đừng...đi ...Thiên ...Đừng đi ...

Người hắn như có một dòng điện xoẹt qua . Đôi tay ôm y khẽ vuốt trấn an bỗng khựng lại , nước mắt hắn từ bao giờ cũng lăn dài trên gò má

*

     Chiếc BMW màu xanh đen lao đi trong đêm . Vương Tuấn Khải nghiêm túc lái xe , bên cạnh anh , Vương Nguyên say giấc nồng

     Giờ anh mới để ý , Vương Nguyên mặc quần ống xanh biển ...và áo len cổ lọ trắng ... Không lẽ... ( Thần : độc giả nào không nhớ có thể đọc lại Chap 1 đoạn cuối :) thân ái ! )

– Ưm...!

– Cậu tỉnh rồi à !? - Anh giảm tốc

– Đây là đâu rồi ?? - cậu dụi dụi hai mắt

– Trung tâm thành phố - anh chính thức dừng xe lại

– Ưm...nhà tôi ở đây rồi ....cảm ơn anh ! - Vương Nguyên đẩy cửa xe bước ra ngoài

– Này ! Khoan đã - một tấm danh thiếp chìa ra khi cửa kính xe hạ xuống - cậu hãy liên lạc với tôi theo đja chỉ này được chứ ??

- Ok ! - Cậu đút danh thiếp vào túi quần  , lảo đảo bước đi

     Đợi bóng cậu đi khuất , anh mới quay xe rời đi . Môi khe khẽ cong lên nụ cười mãn nguyện

     Chính xác rồi , không sai vào đâu được , cậu chính là người con trai cứu nguy anh sáng hôm nay . Anh biết tên cậu rồi , biết cả nơi cậu làm nữa

– Vương Tuấn Khải...hừmm ...! - Trong góc khuất của thành phố O phồn hoa , cậu dựa vào ánh đèn đường lờ mờ xem xét tấm danh thiếp - Hừ ...

     Tờ giấy vuông vức bị vò cho nát bấy . Cậu quay lưng rời đi , cục giấy nát bị thả dưới đất , tiện chân đi qua liền di cho mấy cái

– Ha ha ha ....- cậu ngửa mặt cười lớn , xem ra , đúng là anh ta rồi

     Vương Nguyên tìm được rồi

     Tìm được rồi !
*

4 tháng sau :

– Ây....s !!! - Vương Tuấn Khải vò đầu bứt tóc , thả phịch người xuống giường

     Bốn tháng . Bốn tháng rồi anh chưa nhìn thấy cậu

     Anh có tới quán bar nơi cậu làm việc , được một chị nhân viên mơ mộng truyền đạt cho một vốn kiến thức :

– A ...! Ra là cậu tới tìm Vương Nguyên !! Nhóc đó cừ lắm ! Mới hai mốt tuổi đã vào đây làm quản lí . Nhưng cũng ít khi xuất hiện , mà bao giờ có mặt cậu ấy chúng ta cũng được xem trò hay ...

– Trò hay...? - Anh tò mò

– Ừ !!! - chị nhân viên mơ mộng phổng mũi - Lần trước có tên du côn tới đây cậy thế làm càn , bị nhóc ấy đánh cho te tua , từ đó về sau nghe lời một phép . Thấy nhóc ấy từ xa là quay người bỏ chạy ...Nhưng mà...

– Nhưng mà...- anh kéo dài giọng tỏ ý chờ đợi

– Hình như nhóc ấy làm thay cho chú của nó . Hai nguòi họ đều đẹp trai như nhau . Nhưng chú của nhóc ấy rất đặc biệt , một bên mắt chú ấy .... - Chị mơ mộng hạ giọng thì thầm - ...là mắt giả

– Họ sống ở đâu ạ ???

– Thành phố A , ngay ngoại ô thành phố A , đi về hướng công viên giải trí ấy ...!

     Câu nói cuối của chị nhân viên ám ảnh anh mãi không rứt . Cậu ở thành phố A ....sao hôm đó....hôm đó lại nói dối

     Tay cần vô-lăng của anh xiết chặt , đạp chân ga hết tốc lực

– Vương Nguyên ... Tôi sẽ bắt cậu nói ra toàn bộ .

End chap
Hà Nội
23/1/2017
12:36 am

Vương Nguỵ Thần

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro