Tập 6
Khi Chishiya tiếp tục công việc chữa trị cho Kuzuryu, không khí trong phòng bệnh dần trở nên im ắng, chỉ còn tiếng bước chân nhẹ nhàng của vị bác sĩ và những động tác khéo léo khi xử lý vết thương. Kuzuryu, với vẻ mặt lạnh lùng, không nói gì nhiều, chỉ thỉnh thoảng liếc nhìn Chishiya, vẫn giữ vẻ nghiêm túc và không dễ bị lay động.
Nhưng khi công việc gần hoàn thành, Chishiya lại quyết định thử làm quen với Kuzuryu theo một cách khác. Anh ta nhấp môi, chậm rãi cất tiếng:
"Thế tại sao anh lại chọn làm luật sư?" Chishiya hỏi, ánh mắt sắc bén nhìn vào mắt Kuzuryu, như thể muốn thử thách xem người này sẽ phản ứng thế nào.
Kuzuryu ngước mắt nhìn Chishiya một lúc lâu, hơi nhíu mày như đang suy nghĩ về câu hỏi đó. Anh ta không có thói quen chia sẻ những lý do cá nhân của mình, nhưng đôi khi, dưới lớp vỏ bọc lạnh lùng, có thể có những điều ẩn giấu. Sau một lúc im lặng, anh trả lời ngắn gọn:
"Tôi chọn làm luật sư vì tôi tin vào công lý. Tôi tin rằng mọi người đều có quyền được bảo vệ, cho dù họ là ai đi chăng nữa. Dù tôi biết xã hội này có nhiều khía cạnh không công bằng, nhưng ít nhất tôi có thể chiến đấu để thay đổi điều đó."
Chishiya không tỏ vẻ ngạc nhiên, nhưng anh ta cảm thấy sự kiên định trong giọng nói của Kuzuryu. "Vậy anh nghĩ công lý thật sự là gì? Liệu chúng ta có thể thực sự đạt được nó trong một thế giới đầy mâu thuẫn như thế này không?"
Câu hỏi của Chishiya như một cái bẫy. Anh ta biết Kuzuryu sẽ không thể bỏ qua, và quả nhiên, người luật sư này lại tiếp tục với một nụ cười nhẹ mỉa mai, như thể không hoàn toàn tin tưởng vào những gì mình nói.
"Công lý không phải là thứ dễ dàng đạt được, nhưng tôi nghĩ rằng ngay cả trong một thế giới đầy hỗn loạn, ít nhất chúng ta phải tìm cách giữ cho nó tồn tại. Còn nếu hỏi tôi, thì không phải tất cả mọi thứ đều có thể công bằng, nhưng tôi vẫn sẽ chiến đấu để điều đó xảy ra."
Chishiya im lặng lắng nghe, ánh mắt anh không rời khỏi khuôn mặt Kuzuryu. Anh cảm nhận được sự sâu sắc và kiên cường trong những lời nói của người luật sư này. Họ đang bước vào một cuộc trò chuyện không phải về công lý hay luật pháp, mà là về những triết lý sống sâu sắc mà cả hai đều mang trong mình.
"Vậy cậu tin vào cái gì?" Kuzuryu tiếp tục hỏi, giọng điệu của anh ta bất ngờ chuyển sang tò mò. "Tôi có thể đoán rằng cậu không phải người tin vào những thứ cao siêu như công lý, phải không?"
Chishiya mỉm cười nhẹ, không để lộ bất kỳ cảm xúc nào. "Tôi tin vào khả năng của con người. Công lý có thể là thứ đẹp đẽ, nhưng trong thế giới này, người ta chỉ có thể dựa vào chính mình. Mọi thứ đều là sự tính toán, và nếu có thể lợi dụng được cơ hội nào, tôi sẽ không bỏ qua."
Kuzuryu nhìn vào Chishiya một lúc lâu, rồi bật cười khẽ. "Cậu nói đúng. Thế giới này không phải là nơi lý tưởng, nhưng ít nhất chúng ta có thể tạo ra những cơ hội cho mình."
Cả hai im lặng trong giây lát, nhưng bầu không khí đã thay đổi. Đây không còn là một cuộc gặp gỡ giữa bác sĩ và bệnh nhân, mà là một cuộc trò chuyện giữa hai người đàn ông, mỗi người mang trong mình một quan điểm sống khác biệt. Chishiya nhận thấy, có lẽ Kuzuryu cũng chẳng khác gì anh, đều là những người tìm kiếm lý do tồn tại giữa một thế giới đầy mâu thuẫn và bất công.
"Vậy, chúng ta không bao giờ có thể có một thế giới công bằng?" Chishiya hỏi, mắt không rời khỏi vị luật sư.
"Không. Ít nhất là không phải lúc này," Kuzuryu đáp lại. "Nhưng chúng ta có thể làm điều gì đó để thay đổi, dù chỉ là một phần nhỏ."
Chishiya không nói gì thêm. Anh hiểu rõ rằng cuộc trò chuyện này sẽ không dẫn đến một kết luận rõ ràng. Nhưng nó đã mở ra cho anh một cánh cửa mới. Họ có thể khác nhau trong lý tưởng và cách tiếp cận, nhưng một sự đồng cảm ngầm đã hình thành giữa họ. Và trong thế giới này, đôi khi đó là điều quan trọng nhất.
Chishiya đứng dậy, chuẩn bị rời khỏi phòng. "Anh có thể nghĩ thế nào về công lý, nhưng trong khi chờ đợi nó, chúng ta chỉ có thể dựa vào chính bản thân mình."
Kuzuryu không đáp lại ngay lập tức. Anh ta chỉ nhìn theo bóng dáng của Chishiya khi anh ta rời đi, một ánh mắt đầy suy tư.
"Cậu nói đúng," Kuzuryu thì thầm một mình, rồi ngả người vào lưng ghế.
-----------------------------------------------------------------------------------------------
Với một người như Chishiya, mọi thứ đều phải được kiểm soát. Đó là lý do anh luôn chú ý đến những chi tiết nhỏ, những sở thích của những người xung quanh. Khi anh biết được rằng Kuzuryu thích loại trà xanh đặc biệt, anh không vội vã làm theo, mà quan sát kỹ lưỡng từng hành động của vị luật sư này trong suốt những lần gặp gỡ.
Một ngày nọ, khi anh đến thăm Kuzuryu tại bệnh viện, anh đã chuẩn bị một ấm trà xanh, loại mà anh đã tìm ra là Kuzuryu ưa chuộng. Trà này có mùi hương nhẹ nhàng, nhưng lại đậm đà, phù hợp với gu của vị luật sư lạnh lùng này. Khi Chishiya đặt tách trà trước mặt Kuzuryu, anh chỉ nhìn vào mắt người đối diện mà không nói gì.
Kuzuryu nhìn vào tách trà một lúc, vẻ mặt vẫn không thay đổi, nhưng rõ ràng là anh có chút bất ngờ khi nhận thấy loại trà này không phải là thứ bình thường mà bệnh viện thường phục vụ. Anh nâng tách trà lên, một lúc sau mới cất tiếng, đôi mắt sắc bén nhìn Chishiya:
"Cậu làm trà này à?" Kuzuryu hỏi, giọng điệu lạnh lùng nhưng có chút tò mò.
Chishiya chỉ nhẹ nhàng gật đầu, một nụ cười mỉm không hề lộ rõ trên khuôn mặt. "Vâng, tôi để ý anh thích trà này."
Kuzuryu không nói gì thêm, nhưng khi nhấp một ngụm trà, anh không thể không cảm nhận được sự tinh tế trong hương vị. Trà này không phải thứ mà ai cũng có thể làm đúng. Tuy không nói gì, nhưng đôi mắt của Kuzuryu đã phản ánh điều gì đó, có thể là sự ngạc nhiên, hoặc là sự thừa nhận. Anh không biết rằng Chishiya chú ý đến mình đến mức này.
Lúc đầu, Kuzuryu có vẻ như không quen với việc này, nhưng khi Chishiya cứ đều đặn mang trà đến mỗi lần anh đến thăm, anh bắt đầu quen dần. Những buổi chiều tối im lặng, chỉ có tiếng chén trà vơi đi và những cuộc trò chuyện không đầu không cuối giữa hai người. Dần dần, loại trà này trở thành một phần của thói quen, một phần của những cuộc gặp gỡ không lời giữa họ.
Cái cách mà Chishiya hành động, luôn nhẹ nhàng, không vồn vã, nhưng lại đầy tính toán, khiến Kuzuryu không thể không để ý. Anh không phải là kiểu người dễ dàng bị tác động, nhưng dường như trong một thế giới đầy rối ren, sự tinh tế của Chishiya lại khiến anh cảm thấy một chút gì đó lạ lẫm.
"Trà ngon," Kuzuryu lên tiếng sau khi uống xong một ngụm nữa, giọng điệu bình thản. "Anh cũng khá am hiểu đấy chứ."
Chishiya chỉ nhún vai, ánh mắt của anh trở nên mơ màng, như thể không quá bận tâm đến lời khen ngợi đó. "Tôi chỉ chú ý thôi mà. Chẳng có gì đặc biệt."
Kuzuryu lắc đầu, đôi môi khẽ nở một nụ cười thoáng qua, nhưng không đủ rõ ràng để Chishiya có thể nhận ra. Cả hai lại tiếp tục ngồi im lặng, mỗi người dường như đã có một không gian riêng cho mình, nhưng lại không thể tách rời hoàn toàn.
Với Chishiya, việc làm quen với Kuzuryu không phải là một cuộc chơi dễ dàng. Anh biết rằng mình phải kiên nhẫn và khéo léo, giống như cách anh pha trà, không quá vội vã nhưng lại đủ tinh tế để tạo ra sự kết nối không lời. Và điều này có thể là bước đầu tiên để anh tìm ra những cơ hội trong tương lai.
Sau vài lần tiếp xúc, Chishiya nhận thấy rằng Kuzuryu không còn giữ thái độ gắt gỏng hay lạnh lùng như lần đầu họ gặp nhau. Mặc dù vẫn giữ vẻ ngoài điềm tĩnh, đôi khi trong những lúc không có ai xung quanh, anh lại có thể bắt đầu trò chuyện một cách thoải mái hơn, không còn những câu trả lời ngắn gọn và cứng nhắc.
Một buổi sáng, khi Chishiya đến khám bệnh cho Kuzuryu, anh chú ý thấy vị luật sư này đang ngồi tựa vào lưng ghế, đọc một cuốn sách. Thấy vậy, Chishiya không vội vàng vào cuộc khám ngay mà đứng lặng một lúc, quan sát Kuzuryu. Anh nhận thấy rằng dù trong tình trạng chờ đợi, Kuzuryu cũng không có vẻ gì là bất mãn hay mệt mỏi, trái lại, anh ta chỉ chăm chú vào trang sách của mình.
Chishiya khẽ khàng đi lại, kéo nhẹ tấm rèm cửa sổ và bắt đầu cuộc kiểm tra như mọi khi. Nhưng lần này, Kuzuryu không im lặng như trước. Anh ngẩng lên, đôi mắt sắc bén nhìn vào Chishiya với một câu hỏi nhẹ nhàng.
"Anh đã đọc cuốn sách này chưa?" Kuzuryu hỏi, giọng điệu vẫn bình thản nhưng có sự tò mò lạ lùng.
Chishiya hơi ngừng lại một chút, đáp lời bằng một nụ cười nhẹ. "Chưa, tôi không phải người thích sách như anh đâu."
Kuzuryu nheo mắt nhìn Chishiya, nhưng không nói thêm gì. Anh chỉ gật đầu và tiếp tục công việc của mình, nhưng lần này, không khí giữa họ không còn căng thẳng như trước nữa. Cả hai có một không gian không lời, nơi mà sự thấu hiểu và tôn trọng dần dần hình thành.
Kuzuryu, dù không phải người dễ dàng mở lòng, nhưng sự thay đổi trong cách tiếp cận của anh ta rõ ràng không phải ngẫu nhiên. Có lẽ chính Chishiya đã khiến anh ta cảm thấy dễ chịu hơn, dù rằng vẫn chưa thể nào cởi mở hoàn toàn. Nhưng mỗi lần tiếp xúc, anh dần dần nhận ra rằng Kuzuryu không phải là một người đơn giản. Những câu chuyện của anh ta về công lý, về sự công bằng, và cách anh ta nhìn nhận thế giới có thể chưa hoàn toàn phù hợp với cách nhìn của Chishiya, nhưng đó lại là điều khiến anh cảm thấy thú vị.
Sau lần đó, khi Chishiya tiếp tục khám bệnh cho Kuzuryu, anh cũng bắt đầu không còn cố gắng để giữ khoảng cách như trước nữa. Những câu hỏi đơn giản về công việc, cuộc sống hàng ngày đã trở thành những chủ đề quen thuộc, dù rằng mọi thứ vẫn khá cẩn trọng và kín đáo.
Chishiya nhận thấy rằng, mỗi lần như vậy, dường như Kuzuryu cũng không còn xa cách và bức bối như trước. Anh ta thậm chí đã bắt đầu mở lòng, dù chỉ một chút, và điều đó khiến Chishiya không thể không cảm thấy một chút hài lòng. Những lần chia sẻ này, dù không có quá nhiều cảm xúc, vẫn là những bước tiến nhỏ nhưng chắc chắn trong việc hiểu thêm về Kuzuryu.
End tập 6
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro