Tập 1
Ngày hôm đó, Chishiya thức dậy đúng giờ, không vội vã, cũng không thừa thời gian. Anh đi qua chiếc gương trong phòng, nhìn thoáng qua và chỉnh sửa lại bộ áo blouse trắng, không hề có dấu hiệu của sự mệt mỏi hay căng thẳng. Tóc anh được buộc gọn gàng, đôi mắt sáng lấp lánh một cách lạnh lùng như thường lệ.
Bữa sáng không phải là một bữa ăn cầu kỳ, chỉ là một tách cà phê đen đặc và một vài miếng bánh ngọt. Mặc dù môi trường xung quanh anh lúc nào cũng vội vã, nhưng Chishiya luôn làm mọi thứ một cách từ tốn. Không phải vì anh thiếu bận tâm mà vì mọi việc đều có cách thức, và mọi việc đều cần phải đi theo một quy trình – kể cả trong cuộc sống.
Khi đến bệnh viện, anh ngay lập tức bước vào phòng phẫu thuật. Mọi ánh mắt dường như đều đổ dồn vào anh, nhưng Chishiya chẳng mấy quan tâm. Đội ngũ bác sĩ và y tá đã quen với thái độ lạnh lùng của anh, họ biết rằng Chishiya là một người chuyên nghiệp. Không cần phải nói nhiều, chỉ cần anh ra hiệu là họ làm theo ngay lập tức.
Cuộc phẫu thuật hôm nay là một ca khó, với một bệnh nhân bị thương nặng trong tai nạn. Chishiya nhìn vào hồ sơ bệnh án, những con số và thông tin, tất cả đều được xử lý trong đầu anh một cách nhanh chóng. Anh không để bản thân bị cuốn vào cảm xúc của tình huống. Mọi thứ đều là một bài toán cần giải quyết – mổ xẻ, xử lý và hoàn thành.
Khi phẫu thuật bắt đầu, bàn tay Chishiya di chuyển nhanh nhẹn và chính xác. Không một động tác thừa, không một sự sai sót. Anh làm việc với sự tập trung tuyệt đối, đôi mắt không rời khỏi vết thương của bệnh nhân, nhưng trong lòng anh chẳng hề cảm thấy gánh nặng. Từng nhát dao và động tác khâu là sự thể hiện của khả năng điêu luyện, không chút do dự.
Giữa ca mổ, một y tá hỏi anh về tình trạng bệnh nhân, nhưng Chishiya chỉ đáp lại bằng một cái nhìn sắc bén, đôi mắt lạnh lùng ấy như thể đang phân tích mọi khả năng. "Cứ làm theo quy trình," anh trả lời ngắn gọn, không cần giải thích thêm. Anh không phải là người giải thích, mà là người ra quyết định.
Khi ca mổ kết thúc và bệnh nhân được đưa đi hồi sức, Chishiya bước ra khỏi phòng phẫu thuật mà không có một biểu cảm gì đặc biệt. Những lời khen ngợi không bao giờ có chỗ đứng trong thế giới của anh. Đối với anh, tất cả chỉ là công việc, và công việc thì cần hoàn thành tốt, không cần sự thừa thãi.
Khi nghỉ giữa ca, Chishiya đứng một mình bên cửa sổ phòng nghỉ, nhìn ra thành phố. Anh không nghĩ đến gì quá xa xôi, chỉ là một chút yên bình trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó. Bất ngờ, một đồng nghiệp nữ bước đến gần và hỏi anh về kế hoạch cuối tuần. Câu trả lời của Chishiya, như thường lệ, là một nụ cười nhẹ nhàng không quá nổi bật và một câu nói ít ai hiểu: "Tôi không có kế hoạch. Chỉ là, tôi sẽ tiếp tục làm những gì tôi làm."
Khi hết giờ làm việc, Chishiya rời bệnh viện. Anh không vội vã, nhưng cũng không dừng lại quá lâu ở bất kỳ đâu. Cả một ngày trôi qua như một vòng quay nhịp nhàng trong tâm trí anh, mỗi quyết định đều chính xác và không để lại dấu vết cảm xúc nào. Và khi màn đêm buông xuống, anh lại lặng lẽ bước vào một không gian riêng biệt, nơi chỉ có anh và những suy nghĩ của chính mình.
Đó là một ngày bình thường của Chishiya Shuntaro.
Chishiya Shuntaro, với vẻ ngoài lạnh lùng và sự điềm tĩnh khó đoán, đã luôn sống trong một thế giới nơi anh không hề coi trọng sinh mạng con người. Đối với anh, mọi thứ chỉ là một phần của trò chơi, một bài toán cần giải quyết. Anh nhìn mọi sự vật, hiện tượng xung quanh với một sự thờ ơ lạnh lùng, chẳng bao giờ để tâm đến cảm xúc hay đau khổ của người khác.
Hình ảnh của cậu không phải là một bác sĩ cứu người với tấm lòng đầy nhân ái, mà là một chiến lược gia điềm tĩnh trong mọi tình huống. Dù làm việc trong bệnh viện, nơi mà sinh mạng con người là quý giá, Chishiya không thể cảm nhận được sự thiêng liêng của cuộc sống. Mọi quyết định anh đưa ra đều dựa trên sự tính toán lạnh lùng, và khi một cụ già đến nhờ anh chuyển một bức thư xin lỗi cho con cháu, Chishiya không ngần ngại xé nát bức thư đó, coi nó chỉ là một phiền phức không đáng quan tâm. Anh không thấy được giá trị của những lời xin lỗi đó; với anh, đó chỉ là những cảm xúc vô nghĩa mà người ta tạo ra để làm phức tạp thêm một cuộc sống đã quá nhiễu loạn.
Chishiya không bao giờ cảm nhận được tình yêu thương từ cha, người cũng là tổng giám đốc bệnh viện. Mối quan hệ của họ luôn lạnh lùng, và những buổi tối cha anh thường vắng mặt hoặc chỉ trao cho anh những lời khuyên vô hồn về công việc và sự nghiệp, chứ không phải về cuộc sống hay cảm xúc. Cha anh, như tất cả những người xung quanh, luôn coi Chishiya như một công cụ trong những chiến lược của mình. Tình yêu thương là thứ xa vời mà Chishiya không hề biết đến, không phải vì anh không muốn, mà vì anh chưa bao giờ nhận được nó.
Mặc dù vậy, Chishiya lại có một khát khao tiềm ẩn, một ước vọng mà anh không thể phủ nhận – anh muốn một ai đó có thể hiểu mình. Không phải những người ngưỡng mộ vẻ ngoài hoàn hảo hay những quyết định sắc bén của anh, mà là một người có thể nhìn thấy đằng sau vẻ ngoài lạnh lùng ấy, nơi ẩn chứa những mảnh vỡ cảm xúc chưa bao giờ được chạm đến. Anh không cần sự đồng cảm hay lòng thương hại; điều Chishiya mong muốn là một người có thể nhìn thấy bản chất của mình, chấp nhận anh với tất cả những vết thương mà không ai biết.
Nhưng trong thế giới mà Chishiya sống, nơi mà sự tồn tại của mỗi người đều là một phép toán khô khan, anh không bao giờ dám hy vọng vào một tình yêu thương chân thành. Thay vào đó, anh tiếp tục đóng vai trò của mình trong cuộc sống này, lạnh lùng, tính toán và luôn cô độc, dường như không bao giờ có thể tìm thấy một người để hiểu, một người để chia sẻ.
Một đêm mưa lạnh lẽo, Chishiya Shuntaro đang bước đi một mình trên con đường vắng. Sau một ngày dài mệt mỏi tại bệnh viện, nơi anh chỉ làm công việc với sự lạnh lùng và thiếu cảm xúc, anh không có tâm trí để nghĩ đến bất cứ điều gì khác ngoài việc trở về nhà. Cơn mưa lạnh làm áo blouse trắng của anh dính sát vào cơ thể, nhưng Chishiya chẳng bận tâm. Anh bước đi, đôi mắt anh như mờ đi với những suy nghĩ bất định, tựa như thể mọi thứ quanh anh đều mờ nhạt và vô nghĩa.
Khi anh đi qua một ngõ hẻm, ánh đèn yếu ớt từ những ngôi nhà cũ phản chiếu vào làn mưa. Bỗng nhiên, ánh sáng lập lòe từ một chiếc xe ô tô dừng lại làm anh chú ý. Một người đàn ông, có vẻ là một tên xã hội đen, đang gục xuống bên cạnh chiếc xe, vết thương lớn ở bụng khiến máu chảy không ngừng. Mặc dù Chishiya không muốn dừng lại, đôi mắt anh khựng lại khi nhận ra tình trạng của người này – thương tích nghiêm trọng, có thể là nguy hiểm đến tính mạng.
Anh thở dài, quyết định đi tiếp. "Đây chẳng phải chuyện của tôi," anh tự nhủ. "Lại một phiền phức nữa."
Nhưng rồi, một giọng nói quen thuộc vang lên từ trong tâm trí anh. "Chishiya, anh thực sự định bỏ mặc người này sao?" Giọng của một đồng nghiệp vang lên nhẹ nhàng, nhưng lại có sự nghiêm khắc.
Chishiya quay lại, chỉ nhìn thoáng qua người đồng nghiệp, một bác sĩ cũng giống như anh, nhưng với một cái nhìn khác. "Tôi không phải người cứu giúp người khác. Đây là công việc của họ, không phải của tôi," Chishiya đáp, ánh mắt lạnh lùng. Anh không muốn tham gia vào bất cứ rắc rối nào, càng không phải là cứu giúp một kẻ như thế này.
Tuy nhiên, người đồng nghiệp không bỏ cuộc. "Anh biết mà, không phải ai cũng có thể cứu được. Nhưng nếu anh có thể làm điều gì đó, thậm chí là chỉ một chút, thì có lẽ thế giới này sẽ bớt đi một chút tăm tối. Anh không phải là người vô tâm đến vậy."
Lời nói đó không hề nhẹ nhàng như vẻ ngoài của nó. Nó như một tia sáng chiếu vào bóng tối trong lòng Chishiya, thứ gì đó mà anh cố gắng đẩy ra nhưng lại không thể. Anh đã sống quá lâu với sự thờ ơ, với những phán xét vô cảm, nhưng lần này, thứ gì đó khiến anh khựng lại. Có lẽ, anh chỉ muốn một lần được sống khác đi – khác với cái tôi lạnh lùng mà anh đã xây dựng bấy lâu.
Chishiya thở dài, bước lại gần người đàn ông đang nằm đó, vết thương ở bụng anh ta không ngừng chảy máu. Đầu óc Chishiya chuyển động nhanh chóng, như thể tự động đưa ra phương án tốt nhất. Dù không muốn, anh vẫn cúi xuống, tháo bỏ phần áo blouse của mình để dùng làm băng, cẩn thận áp vào vết thương. Đôi tay của anh vẫn lạnh lùng, nhưng sự chăm sóc trong mỗi động tác cũng không thể phủ nhận.
"Anh còn sống," Chishiya khẽ lẩm bẩm, không phải cho người đàn ông nghe mà cho chính bản thân anh. Anh không hiểu tại sao mình lại dừng lại để làm điều này, nhưng một phần của anh bắt đầu cảm nhận được sự khác biệt. Một điều gì đó thay đổi trong anh, dù chỉ là một chút.
Khi anh băng bó vết thương xong, Chishiya đứng lên, nhìn người đàn ông đang thở dốc, nhưng vẫn có thể sống được nhờ sự giúp đỡ của anh. Trong khoảnh khắc đó, anh không cảm thấy gì đặc biệt – không phải sự hài lòng hay tự mãn. Nhưng đó là một cảm giác mới, một cảm giác anh chưa bao giờ có: sự thỏa mãn nhẹ nhàng.
Chishiya không nói gì thêm, chỉ quay lưng rời đi, nhưng lần này, bước chân của anh có vẻ chậm lại, nhẹ nhàng hơn một chút. Có lẽ, anh sẽ sống "khác" đi một chút, và có thể, một ngày nào đó, anh sẽ tìm thấy ý nghĩa thực sự của sự sống và cái gọi là tình người, dù là rất xa vời.
End tập 1
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro