Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Park Chanyeol (37)

Tình hình bây giờ đang cấp bách bạn chỉ có thể lựa chọn một trong hai, thật sự quá khó xử, bạn không muốn mất ba và rất muốn giúp cậu. Đột nhiên từ phía xa, một cô giúp việc trong nhà ba đến gần, gương mặt có chút sợ hãi: "Chủ tịch không xong rồi! Cháu đến gặp ông ấy nhanh lên!!!"

Bạn có hơi bàng hoàng, có gì lại khiến cô ấy trông hớt hãi đến vậy! Không nói không rằng bạn chạy một mạch đến phòng bệnh của ba, trong khi lúc này chỉ có bạn mới có thể cứu sống phu nhân. Đến nơi ba đang khó khăn trong việc hô hấp, bạn hớt hãi chạy lại cầm lấy tay ba, cảnh tượng này cũng đủ dọa người khác, nhìn thấy ba như vậy nước mắt của bạn cũng bắt đầu tuông:

"Ba ơi... ba... hic... ba sao thế này!?! Đừng dọa con mà... ba ơi...!!!!" - bạn cầm tay ba nước mắt không ngừng rơi.

"Làm phiền cô tránh sang chỗ khác!" - Một cô y tá đi đến chỗ bạn rồi đưa bạn sang chỗ khác cho bác sĩ khác khám cho ba. Bạn sợ hãi đến mức không muốn rời đi, bạn cố chấp níu lấy bàn tay ba, bạn sợ nếu đi ba lại sẽ bỏ bạn như cách mẹ bỏ bạn lại: "Không... ba... thả tôi ra... tôi phải ở lại với ông ấy..." - Bạn cố gắng vùng vẫy.

Thế rồi vị bác sĩ trưởng khoa đến bên cạnh nhìn bạn, ông ấy vỗ vai rồi cố trấn an bạn và đưa bạn ra khỏi phòng bệnh, ông ấy cầm lấy bàn tay bạn: "Cháu cứ yên tâm, không sao đâu!"

Bạn lúc này bỏ qua mọi lời ngoài tai, chỉ chú tâm vào ba cầu mong ba không sao, nước mắt bạn tuôn như mưa, bạn sợ hãi đến mức chân đứng không vững, bạn ngã nhào đến nơi, đúng lúc đó có mặt anh, anh chạy đến và đỡ lấy bạn: "Em cẩn thận chút! Chú sẽ không sao đâu!" - Nói rồi anh ôm bạn vào lòng vỗ về an ủi.

Tầm 10 phút sau, cả bác sĩ và y tá đi ra với gương mặt buồn bã, một vị bác sĩ đến gần chỗ bạn và anh: "Ông ấy có chuyện muốn nói với cháu!". Bạn như mất hết sức lực rồi, nhưng vẫn cố gắng ngồi dậy chạy vào với ba và rồi anh cũng chạy vào theo sau bạn.

Bước vào trong, bạn cầm lấy bàn tay ông, nước mắt lại bắt đầu rơi: "Ba ơi... con gái nè ba... hic... ba ơi!!!". Ba lúc này yếu lắm rồi, ba khó khăn hô hấp và yếu ớt nói chuyện với bạn: "Ba... không sao! Đừng lo cho ba..."

Bạn cầm chặt lấy bàn tay ba: "Đúng rồi! Phẫu thuật... con gái sẽ cho ba một quả thận... như thế ba sẽ sống! Đúng!!! Để con đi nói với bác sĩ chuẩn bị phẫu thuật nha ba... Ba nằm đó đợi con nha ba...!" - Bạn vỗ tay ba rồi vội đứng lên, ba cố gắng giữ lấy tay bạn.

"Đừng đi, ở lại với ba... muộn rồi! Chắc Sekyeong muốn ba ở cùng nó!... Con đấy... cứu người quan trọng... !!" - Ba nói rồi nhìn vào không trung (Sekyeong là con gái rut ca ba)

"Không... ba ở lại với con... con xin ba... hic... ba..." - Bạn khóc lớn ngồi xuống ôm lấy ba.

Ba lúc này cố gắng đưa tay ôm lấy bạn và nói: "Cảm ơn... đã làm con gái của ba... Muộn rồi! Ba còn chưa làm gì cho con...!"

"Không... con xin ba..."

"..."

"Ba ơi... làm ơn đi mà... hic... ba ơi..."

"..."

'Tít... Tít... títtttttt' - Đáp lại những tiếng khóc lớn của bạn là tiếng tít kéo dài từ máy đo nhịp tim của bệnh viện, bạn bàng hoàng nhìn vào chiếc máy, thứ bạn nhìn thấy bây giờ là những con số 0 và một dòng điện thẳng tắp từ màn hình chiếc máy. Bạn nhìn sang ba, bạn lay mạnh người ba nhưng ba im lặng và không còn phản ứng lại, ba đi thật rồi sao! Ba nằm bất động trên giường bệnh mặc cho bạn đang khóc lớn.

Anh nhìn bạn lúc này thật sự rất đau lòng nhưng anh chỉ biết ôm bạn vào lòng và an ủi thôi, anh không phải tuýp người tình cảm nên chẳng biết làm cách nào khiến bạn có thể nguôi được. Bạn khóc đến mức như sắp cạn cả nước mắt nhưng ba cũng đi rồi! *Ti... ti sao... ông tri li tàn nhn đến như vy... nhng người mà tôi yêu thương... ông đu cướp đi hết... ti sao....*

Vì sợ bạn chịu không nổi khi nhìn thấy cảnh tượng ba nằm trên giường bệnh bất động nên anh đã đưa bạn đi sang chỗ khác để tránh mặt, anh sợ bạn lại ngất đi như lúc bạn chứng kiến cũng cảnh tượng y hệt nhưng người nằm trên giường là cô cách đây hai năm trước. Anh khéo ôm bạn vào trong lòng và đưa đi, lúc này cậu gương mặt xanh xao chạy lại phía bạn:

"Mẹ anh... không xong rồi..." - cậu khựng lại nhìn biểu hiện trên gương mặt của bạn và anh thì cũng đã hiểu chuyện gì vừa xảy ra, anh nhìn cậu rồi lắc đầu như ra hiệu cậu đừng làm bạn áp lực. Bạn khó khăn đứng dậy nhờ sự giúp đỡ của anh: "Em... sẽ ghép tủy cho... phu nhân..." - Nước mắt bạn từ đâu chảy ra, bạn gạt đi những giọt nước mắt rồi đi theo cùng cậu.

"... Cảm ơn em..." - Cậu đến gần rồi nói bên tai bạn.

----------------------------

Skip time ~~~

----------------------------

Cuộc phẩu thuật kéo dài suốt 5 tiếng đồng hồ, bên ngoài ai ai cũng đều mong mọi chuyện diễn ra suông sẻ hi vọng cả bạn và phu nhân đều không sao. Bước ra khỏi căn phòng phẩu thuật vị bác sĩ trưởng khoa gương mặt vui vẻ nhưng có chút mệt mỏi nhìn Chủ tịch Park và ba nói:

"Cuộc phẩu thuật rất thành công, gia đình yên tâm!"

"Vậy khi nào họ sẽ tỉnh vậy bác sĩ!" - Cậu lo lắng cầm lấy tay vị bác sĩ hỏi.

"Điều này phụ thuộc vào người bệnh, chúng tôi không dám chắc. Nhưng gia đình yên tâm, sẽ mau thôi!" - Vị bác sĩ kia cúi đầu chào: "Vậy tôi xin phép trước!" - Nói rồi ông ấy cũng rời đi.

--------------------------

Skip time ~~~

--------------------------

Mọi chuyện đều trở lại bình thường, Chủ tịch Park và phu nhân đều rất khỏe mạnh, anh giúp ông lo chuyện công ty cậu thì được ông đưa sang nước ngoài học về kinh doanh để sau này giúp anh một tay trong việc diều hành công ty. Còn bạn từ khi tỉnh dậy sau cuộc phẩu thuật không lúc nào bạn không nhớ đến ba, bạn lúc nào cũng chú tâm vào việc học để hoàn thành luôn việc học tập của mình để về lo chuyện công ty của ba. Nghe thư ký của ba nói, lúc ba phát hiện ra bản thân bị căn bệnh quái ác ba đã soạn bản di chúc để lại 70% tài sản cho bạn còn lại được đem đi từ thiện. Cứ thế rồi hai tháng trôi qua.

Lúc nào rảnh, anh đều qua nhà để đưa bạn đi thăm ba và cô, chuyện tình cảm của bạn và anh cũng nhanh chóng phát triển nhưng có vẻ anh vẫn chỉ nhớ được một phần ký ức về bạn, bạn cũng chẳng quan tâm, bạn ước gì mình được như anh, chẳng nhớ những quá khứ đau buồn thế thì cuộc sống của bạn cũng trở nên vui vẻ hơn, chứ không giống bây giờ. Và thế rồi Chủ tịch Park cũng đề cập với bạn và anh chuyện kết hôn của hai người, hai người yêu nhau thật lòng nên hôn lễ cũng nhanh chóng diễn ra.

Hôm nay là đám cưới của bạn và anh, bạn không muốn làm lớn nên chỉ có vài người bạn quen thân của gia đình đến tham dự. Hôn lễ chỉ có sự tham gia của một vài người và Chủ tịch Park, cậu không thể về vì bận lịch học bên đó và cả phu nhân cũng không tham gia - bà ấy cảm thấy hổ thẹn vì đối xử với bạn không ra gì nhưng bạn lại ghép tủy cho bà ấy, bà ấy không còn mặt mũi nào để đến tham gia buổi lễ ngày hôm nay.

Còn vài phút nữa là buổi lễ bắt đầu, anh đi sang phòng của bạn để ngắm nhìn cô dâu xinh đẹp của anh lần cuối trong bộ váy cưới, bước vào trong căn phòng anh hợt hãi vì nhìn thấy bạn khóc, anh vội vàng chạy đến: "Em sao vậy! Sao lại khóc?"

Trên tay bạn lúc này là bức ảnh của mẹ, một sợi dây chuyền của chị và bức ảnh chụp chung của bạn với cô cùng với một chiếc vòng tay mà ba đã đặt làm nhưng chưa kịp tặng bạn. Anh nhìn chúng rồi ôm lấy bạn, anh vỗ về rồi khéo léo chùi đi những giọt nước mắt trên má bạn:

"Đừng khóc nữa! Anh biết em dang rất nhớ ba mẹ và chị!"

"...hic...."

"Thôi nào! Ngoan...!" - Nói rồi anh ôm bạn vào lòng vỗ về.

"..."

Buổi lễ diễn ra tốt đẹp với hàng trăm lời chúc phúc, anh vui vẻ chào khách còn bạn hơi có chút mệt mỏi vì phải uống rượu, anh lúc này chào xong thì cũng đi vào nhìn bạn: "Em mệt lắm không vợ?"

"!!!"- Bạn hơi giật mình vì đột nhiên anh lại xưng vợ với bạn.

Anh đột nhiên bật cười vì biểu cảm trên gương mặt bạn: "Nhìn em kìa! Ngớ ngẫn ghê luôn!" - Anh cúi xuống hôn nhẹ lên đôi môi của bạn: "Em đã chính thức là vợ của anh rồi tiểu bảo bối!!!"

"..." - Thật sự bạn chẳng quen với cách cư xử của anh, bạn ngại đến mức anh hôn nhẹ cũng khiến bạn đỏ mặt.

---------------------

To be continued

Truyn mi ca Au mong mi người đón xem. 🙆‍♀️🙆‍♀️

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro