Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Park Chanyeol (29)

Chủ tịch Park mấy tuần trước lúc nào cũng đề cập với cậu về chuyện kết hôn của bạn và cậu, nhưng dạo này ông không còn hỏi về chuyện này nữa. Ông như một con người khác, dạo gần đây, ông uống rượu nhiều và ít lên công ty hơn.

Sau khi dùng bữa tối xong, anh đi lên phòng làm việc giải quyết một số vấn đề còn cậu thì nhanh chóng đi theo sau ông để hỏi chuyện.

"Ba! Chuyện kết hôn của con và T/b, con muốn nó tiến hành sớm hơn!" - Cậu nôn nóng đứng trước mặt ông và thẳng thừng nói.

"..."

"Ba! Ba nghe con nói gì không?" - Cậu tiến sát lại ông.

"Chuyện kết hôn từ từ đã tính, con bé... con bé còn đi học. Con gấp cái gì?" - Ông ấp úng.

"Đi học thì sao chứ? Kết hôn xong vẫn đi học được mà!" - Cậu khó chịu to tiếng với ông.

Ông vì tức giận, dùng tay đập mạnh xuống cái bàn :"Ba nói thế nào mày cứ làm theo như vậy? Cút ra ngoài!!!". Cậu vì không nói được gì nên hậm hực bỏ ra ngoài không thèm chào ông.

Đến bây giờ ông không biết làm cách nào để mở miệng thú nhận bạn là con ông! Ông cảm thấy chính mình là người có lỗi với mẹ, vì ông không quan tâm đến cảm xúc của mẹ khi mẹ làm dâu Park gia mà khiến mẹ chịu ấm ức suốt 2 năm trời sống cùng ba. Chính ông là người đánh mất mẹ và đứa con gái đầu lòng, bây giờ ông không thể nào đánh mất bạn sau khi đã biết được bạn chính là con ruột của ông.

Hôm nay bạn không đi học, bạn ở nhà và thu dọn một số y phục mà mình không mặc nữa, bạn leo lên cái ghế để lấy chiếc va li cũ của mình, nó ở trên cao khiến bạn không thể nào với tới được. Bạn đi lấy một chiếc gậy dài và với chiếc va li xuống, thật không may bạn không kịp né đã bị chiếc va li rơi vào đầu, bạn ngất xỉu và ngã lăn trên sàn nhà.

Đến trưa vì không thấy bạn xuống dưới nhà nên một dì giúp việc đã đi trên phòng gọi bạn, nhìn bạn nằm lăn trên sàn nhà và có một ít vết máu ngay ở đầu, dì hốt hoảng gọi cấp cứu và thông báo cho ba.

Bạn được đưa đến bệnh viện và băng bó cẩn thận, lúc này ba và chủ tịch Park nhanh chóng chạy vào bệnh viện (lúc thông báo 2 người trong văn phòng công ty bàn bc nên c 2 đu biết bn nhp vin). Hai người hốt hoảng vào bên trong căn phòng, nhìn thấy bác sĩ chủ tịch Park đã hỏi ngay :"Bác sĩ! Sao rồi? Con gái tôi thế nào?"

Nghe thấy câu nói của ông, ba có chút ngạc nhiên nhìn ông nhưng lúc này ông chẳng để ý điều gì mà chỉ chú tâm xem bạn như thế nào. Vị bác sĩ kia tháo cái khẩu trang xuống :"Xin ông bình tĩnh, bệnh nhân không sao nữa rồi!"

"...Vâng! Cảm ơn bác sĩ!" - Ông nhìn bạn nằm ngoan ngoãn trên chiếc giường bệnh và gặng hỏi tiếp "Khi nào... con bé mới tỉnh lại?"

"Cô ấy sẽ sớm tỉnh thôi! Gia đình cứ yên tâm! Bây giờ...Tôi xin phép!"

Sau khi nhìn thấy vị bác sĩ kia rời đi ông nhanh chóng đi vào bên trong và nhìn bạn. Lúc này ba quay sang nhìn ông :"Ông có vẻ lo lắng cho nó quá nhỉ?"

"Con gái tôi mà có mệnh hệ gì thì làm sao tôi sống được!" - Ông thoải mái đứng đó vuốt mái tóc của bạn và trả lời câu hỏi của ba.

Đột nhiên ông khựng lại vài giây, bỏ tay ra khỏi mái tóc của bạn và đứng thẳng nhìn ba :"À! Ý tôi là con bé sớm muộn gì cũng là con dâu tôi, con dâu thì cũng là con trong nhà thôi. Nên tôi có hơi lo lắng cho con bé..." . Nghe câu trả lời tạm bợ của ông khá hợp lý nên ba cũng chẳng nghi ngờ gì.

----------------------------

*"Tôi nói bà biết, tôi nhn đ ri! Hi đó tôi nghèo cưới bà v, ba bà không coi tôi ra cái gì c. Tôi cày như mt con chó giúp công ty ông già ln mnh như ngày hôm nay, ông ta có bao gi cm ơn hay nói vi tôi li ngon ngt nào chưa?" - Ba bn quát ln.

"Sao ông li?" - M bn khóc ln.

"Bây gi tt ri, ông tri có mt. Ông già sp chết ri, c tài sn này s là ca tôi. Tôi nói cho bà biết, hôm nay tôi đã cho người sp xếp qun áo ca bà vi đa con gái tài gii ca bà ri! Hôm nay hai người ra đường là được ri!" - Ba bước lên phòng.

Va bước lên, m ôm ly c chân ba "Cho dù ông ghét ba tôi. À không ghét c tôi na, nhưng ông không th làm thế vi t/b, nó là con ông mà." - m khóc van xin ba.

Ba bn không chút thương cm, ly chân ht hi người m " Bà buông ra. H. Con gái tôi sao? Nó là con gái tôi à! Dù sao nó cũng ln ri. Hay đ tôi nói cho nó đ cho nó biết ba rut nó nh?"

Bn bàng hoàng trước câu nói va ri ca ba, buông m ra t t đng dy bước đến ba " Ba... Ba nói....như vy....là có ý gì?" *

*Bn ng ngàng đng dy nhìn quanh thì li thy mt mãnh giy nh trên ghế.

"Con gái cưng ca m. M xin li con vì tt c, khi con đc lá thư này thì con biết đy, m đã không còn bên con như trước na, m xin li.

Con gái, nhng li ti qua mà ông y nói vi con v ba rut ca con hoàn toàn là s tht. Con cũng đng gin ông y , ông y không xu, người mà m hn tht s đó mi chính là ba rut ca con. M tht s không có can đm đ nói ra.

M nghĩ m quyết đnh như vy là đúng. Con cũng đng trách m, m ch khn cu con mt vic thôi, hãy sng tht tt đ m có th vui thế gii bên kia.

Li cui cùng, m yêu con! Con gái yêu ca m!" *

--------------------------

"MẸ! MẸ ƠI!!!" - Bạn giật mình tỉnh dậy sau giấc mơ không mấy tốt đẹp vừa rồi, những giọt mồ hôi ngắn dài trên trán, bạn ôm đầu ngồi co rúm trên chiếc giường bệnh *M ơi! Hic... M... Con nh m...*. Được một lúc bạn suy nghĩ lại giấc mơ vừa rồi của mình, bạn cố gắng nhớ lại từng chi tiết dù là nhỏ nhất, nó còn quá mơ hồ khiến bạn không thể hiểu được chuyện gì.

"T/b, em sao rồi!"- Lúc này, bước vào bên trong phòng bệnh của bạn là Nhị thiếu gia, gương mặt cậu sự lo lắng hiện lên rõ rệt, cậu nhanh chóng bước đến bên bạn và vuốt mái tóc rối bời.

Bạn khó chịu nhìn cậu, bạn thật sự cảm thấy vô cùng áy náy khi cậu yêu bạn như vậy nhưng bạn chỉ xem cậu như một người bạn không hơn không kém. Bạn cầm lấy cánh tay của cậu trên đầu bạn và nói :"Xin lỗi, anh đừng như vậy nữa!"

"Em sao vậy?!?" - Cậu có chút hoang mang.

Bạn nghiêm túc nhìn cậu với ánh mắt lạnh tanh :"Tôi thật sự cảm thấy anh rất phiền. Tôi hoàn toàn không thích anh. Anh đừng..." - câu nói của bạn bị cắt ngang bởi nụ hôn của cậu.

"Hm..."- Bạn cố gắng giãy dụa và đẩy cậu ra. Cậu té nhào vì bạn dùng lực đẩy quá mạnh, cậu nhanh chóng đứng lên tiến sát lại bạn dùng hai tay mình giữ lấy khuôn mặt bé nhỏ của bạn và hôn bạn lần nữa. "Hmm.."

"Tránh... hmm...ra..."

"Argh..." - Trong lúc anh không để ý bạn cắn mạnh lên đôi môi của cậu, cậu tức giận nhìn bạn nhưng không dám làm gì.

"ANH CÓ BIẾT PHIỀN KHÔNG VẬY? CÚT RA NGOÀI CHO TÔI!!!" - Tức giận bạn tát mạnh cậu, rồi hét lớn và chỉ tay ra ngoài, cậu sau khi ăn cái tát của bạn chỉ biết im lặng mà đi ra ngoài.

------------------------------

Hôm nay được xuất viện, bước ra ngoài không khí trong lành bạn thoải mái vươn vai hít thở không khí bên ngoài sau một tuần nằm viện, được một lúc bạn giật mình vì một chiếc xe hơi đắt tiền đậu trước cửa bệnh viện đón bạn, bước xuống xe lúc này không ai khác chính là cậu. *Cnh tượng này... có chút quen thuc.*

"Em lên xe đi, chú bận công việc nên nhờ anh đến đón em về." - Cậu bước xuống và ga lăng mở cửa xe.

"Tôi... biết rồi..." - Bạn nhanh nhảu leo lên chiếc xe và im không nói với cậu câu nào.

Trong lúc chiếc xe hơi chạy tốc hành về nhà thì bạn lại suy nghĩ vu vơ nhiều chuyện, suy nghĩ về những giấc mơ của bạn, những cảnh tượng xung quanh tuy mới nhưng lại quen thuộc. Lúc này, cậu quay sang nhìn bạn :"Em uống chút nước cho đỡ mệt. Em đã ổn chưa? Anh thấy sắc mặt em không được tốt!"

Bạn thoáng giật mình và nhớ lại lúc bạn bị tai nạn và chính cậu đã là người cứu bạn, bạn say xẩm mặt mày, có chút chóng mặt, bạn ngã ngửa ra sau để tựa đầu vào chiếc ghế *MÌnh tng gp tai nn! Chính anh y là người cu mình! Mình nh ra được gì ri!?!*

Xe đến nơi cậu nhanh chóng mở cửa xuống xe và dìu bạn vào bên trong nhà, bạn né tránh sự giúp đỡ của cậu và thay vào đó bạn tự bước đi vào nhà mà không cần sự trợ giúp. Bạn cố tỏ ra lạnh nhạt để khiến cậu nhanh chóng kết thúc cái tình cảm không đến đâu của hai người.

"Em nghỉ ngơi cho tốt! Lần sau anh sẽ đến thăm!" - Cậu biết được bạn không thích cậu nên nếu cậu miễn cưỡng thì cũng khiến mọi chuyện không như cậu mong muốn, cậu lẳng lặng lên xe và ra về.

--------------------------------

* Bn bàng hoàng trước câu nói va ri ca ba, buông m ra t t bn bước đến bên ba :"Ba... ba nói... như vy... là có ý gì?"

Ba bước xung nhìn bn, ông ly tay vut nh khuôn mt bn vi đy nhng git nước mt ngn dài, ông bt đu th dài: "Trước sau gì ri con cũng biết v người b tuyt vi ca con. Vy thì ti sao mình không nên biết sm hơn! "

"Có l rng con không biết, bà ta và ba rut ca con có mt đa con gái khác, nhưng chính ông ta đã cho người giết con gái rut ca mình đó là ch hai yêu du ca con đó. Lúc đó ch hai ca con mi có 23t thôi!!! Con gái rut mà ông ta còn ra tay thì m con có là gì đâu!"

"Ông ta là ai?"

"Mt người đàn ông giàu có!Hahaha..." - Ông ta cười ln h hê, mc cho m thì khóc thét bn thì đng không vng mà ngã qu ra sàn nhà. *

-----------------------------

"Không... không thể nào... không... Mẹ ơi... MẸ!!!" - Lại một lần nữa, bạn lại mơ những giấc mơ liên quan đến ký ức có lẽ nên quên đi vĩnh viễn đó *Ông ta... mình s không đ yên cho ông ta...*. Lần này có vẻ bạn đã nhớ ra được gì rồi! Nhưng chẳng thể làm được gì vì bây giờ ông ta đã là Chủ tịch của Do Chong trong khi đó bạn chỉ là một đứa con gái mới 20t và chưa làm được gì cả.

*Ba rut... ba nuôi gì ch! Hai người đó nên biến mt khi cuc đi này! Hi m mình chết như vy thì không đi nào sng yên được. Mình còn sng thì các người đó không th hnh phúc!!!*. Bạn lấy lại được phần ký ức rồi! Nhưng nó có gì hay ho tốt đẹp đâu, bạn tức giận mặt nóng bừng, cầm chiếc gối và ném thẳng xuống giường.

-----------------------------

To be continued

(Va ri Au bn thi quá mi người !!!)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro