Story 4: Anh và em
Casting: Kim Ngưu - Nhân Mã
I – Công chúa lạnh lùng
Kim Ngưu lê bước đi trên đường, tâm trạng mệt mỏi, mặc kệ cho những hạt mưa lạnh buốt đang tạt thẳng lên da thịt mình. Nước mưa và nước mắt cô hòa lẫn vào nhau, chảy dài trên khuôn mặt xinh đẹp nhưng vô cảm ấy. Chuông điện thoại reo inh ỏi trong chiếc túi xách cô cầm hờ trên tay như muốn trêu ngươi bất cứ gã cướp nào tình cờ nhìn thấy, nhưng Kim Ngưu mặc kệ mọi thứ, cô vẫn đi lang thang trên con đường ngập nước, mái tóc và cơ thể ướt đẫm, khiến từng đường cong cơ thể cô phơi bày ra trước mắt người nhìn. Tiếng còi xe vang lên bên tai khiến cô giật mình quay lại. Anh im lặng cầm cây dù màu đen, bình tĩnh bước xuống chiếc ô tô đen ánh bạc của mình, tiến lại gần cô, khóe mắt lạnh lùng.
_ Đi về thôi!
Giọng nói của anh bình thản, lướt qua tai Kim Ngưu cứ như một mệnh lệnh nào đó. Kim Ngưu liếc mắt nhìn anh, rồi lại quay mặt tiếp tục đi tiếp. Một bàn tay nắm lấy cổ tay cô, dùng lực siết nhẹ vào cổ tay. Kim Ngưu quay lại, khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười khinh khỉnh.
_ Anh muốn gì?
_ Đưa em trở về.
_ Về? Về đâu? Về cái chốn dơ bẩn được anh gọi là nhà đấy hả?
Bốp!!!....
Kim Ngưu lùi lại, tay ôm lấy một bên má đang đỏ lên vì cái tát của anh, trừng mắt nhìn người đối diện chằm chằm. Nhân Mã nhíu mày không hài lòng, nét giận dữ hiếm hoi trên khuôn mặt bây giờ đang hiển hiện rõ. Anh cầm lấy tay cô, kéo mạnh cô đi về chiếc ô tô, ấn cô ngồi vào trong, rồi thản nhiên ngồi vào, nhẹ giọng với tài xế.
_ Về nhà tôi!
Kim Ngưu im lặng ngồi một góc xe, cơ thể run lên vì cái lạnh của điều hòa trong xe. Nhân Mã nhìn cô gái kia, thở dài, rồi cởi chiếc áo khoác của mình choàng lên người cô. Kim Ngưu liếc mắt nhìn anh lạnh nhạt, rồi quay người nhìn ra cửa sổ.
_ Em gái à! Cuối cùng em làm sao vậy?
Từ trước đến nay, Kim Ngưu luôn được bạn bè xung quanh nhìn mình bằng một ánh mắt ngưỡng mộ. Cô có một gia đình đáng mơ ước, với một người cha là giám đốc một công ty lớn của thành phố, mẹ là một người mẫu nổi tiếng, và người anh trai chỉ hơn cô ba tuổi là hình mẫu hoàng tử lý tưởng của mọi cô gái thèm khát cái túi tiền của anh. Từ bé, Kim Ngưu và anh trai mình – Nhân Mã đã luôn luôn ở cạnh nhau. Cô bé Kim Ngưu đã tự tạo cho mình một thói quen ỷ lại vào anh mình, mỗi khi có ai bắt nạt cô, hoặc đòi hỏi điều gì, cô cũng điều mè nheo với anh. Cha mẹ thường xuyên vắng nhà với những bữa tiệc hào nhoáng, những chuyến công tác dài ngày khiến trong nhà chỉ có hai anh em bầu bạn với nhau. Nhân Mã yêu thương em gái mình đến mức cấp một, cấp hai, cấp ba đều cho cô học trong một trường nữ sinh, chỉ với lý do là bảo bọc cô khỏi những ánh mắt thèm khát của những gã trai mới lớn. Sự bảo bọc đó lại khiến cho Kim Ngưu có một suy nghĩ lệch lạc về thứ tình cảm anh em ruột thịt của mình. Cô chỉ muốn Nhân Mã luôn luôn là anh của cô, luôn ở bên cạnh cô, luôn bảo vệ cô như những ngày thơ bé. Nhưng thời gian phải trôi qua, ai cũng phải trưởng thành. Khi Kim Ngưu bắt đầu chân ướt chân ráo đặt chân vào giảng đường đại học đầy thách thức, thì anh trai cô đã bắt đầu bước chân trên con đường đời khó khăn. Kim Ngưu càng lớn càng xinh đẹp do thừa hưởng được gen di truyền từ người mẹ siêu mẫu của mình, Nhân Mã cũng vậy. Trong khi Kim Ngưu vẫn đang vất vả làm quen với môi trường đại học đầy lạ lẫm, thì Nhân Mã đã tốt nghiệp ra trường, bước ra đời với những mối quan tâm khác, những mối quan hệ khác. Khi đó, Kim Ngưu đã nhận thấy Nhân Mã đang dần rời xa mình, rời xa đi cái mối liên hệ mật thiết đã được tạo lập từ bé đến nay trong tâm trí cô. Ngày ngày nhìn anh trong bộ áo vest chỉnh chu, đi đi về về, cô càng nhận thấy sức hấp dẫn từ anh mình. Kim Ngưu vốn dĩ là một cô bé yếu đuối, từ nhỏ sức khỏe đã yếu, vậy nên mỗi khi mùa lạnh đến, cô lại bắt đầu một quá trình ốm yếu – bệnh viện – nhà.... Bạn bè trong lớp gọi cô là "công chúa lạnh lùng", một phần bởi sức khỏe yếu của cô, một phần khác là vì cách cô đối xử với mọi người xung quanh, lạ lẫm và e dè, cứ như một cô bé cấp một lần đầu thấy nhiều người vây quanh như vậy.
Một ngày, Nhân Mã đưa về nhà một cô gái xinh đẹp, với mái tóc được buộc cao rất cá tính và mạnh mẽ, khác hẳn với vẻ yếu đuối của Kim Ngưu. Kim Ngưu sững người nhìn cô gái kia khi nghe Nhân Mã giới thiệu đó là bạn gái anh. Một cái gì đó trong tim cô vỡ vụn, nước mắt bất chợt tự rơi trên khóe mắt, và rồi cô đổ bệnh. Những ngày trong bệnh viện, mỗi khi chị ta đến thăm mình, Kim Ngưu lại quay mặt đi giả vờ ngủ. Cô biết, cô không có quyền cấm anh trai mình yêu cô ta. Nhưng việc này đến quá đột ngột khiến cô sợ hãi cái thứ cảm giác ghen tỵ đang nhóm lên trong cơ thể. Sự sợ hãi làm cô trở nên cáu bẳn, lúc nào cũng im lặng và khó chịu với mọi thứ xung quanh. Tuy cô có trở nên khó chịu thế, trở nên nhõng nhẽo thế nào, Nhân Mã vẫn dịu dàng ở bên cạnh chăm sóc cho cô, điều này khiến cô tự thấy vui vẻ. Nhưng nhìn Sư Tử cứ ở bên cạnh anh, cô lại muốn chị ta biến mất đi, biến ra khỏi cuộc đời anh trai cô, để anh chỉ là của một mình cô mà thôi. Một bữa, Kim Ngưu gạt đi chén cháo Sư Tử đưa cho mình, khiến nó đổ lênh láng xuống sàn bệnh viện, cô thấy trong khóe mắt chị ta lấp lánh nước mắt. Sư Tử sững người nhìn Kim Ngưu, rồi quay lưng bỏ đi, không đợi Nhân Mã đi lấy thuốc cho Kim Ngưu trở về. Sau hôm đó, Nhân Mã đã trách Kim Ngưu rất nhiều, để cô chìm mình vào trong nỗi cô đơn bất tận. Cái cảm giác này là gì? Tại sao nó lại khiến cô trở nên quá đáng như vậy?
_ Em đang yêu đấy, cô bé!
Kim Ngưu ngẩng người nhìn anh chàng đang loay hoay cắm những cành hoa bách hợp trắng muốt vào bình, câu nói của anh ta bay lượn trong đầu cô. Yêu? Cô đang yêu? Mà lại yêu chính anh trai của mình sao? Bạch Dương sau khi cắm xong bình hoa, thì đưa cho cô một ly nước, dịu dàng nói.
_ Em ghen tỵ khi thấy anh chàng đó bên cạnh một cô gái khác. Em thấy đau lòng khi anh ta vì cô ta mà trách mắng em. Em ích kỷ chỉ muốn anh ta chú ý đến một mình em. Em đang yêu rồi, nhóc con!
Bạch Dương mỉm cười xoa xoa đầu cô, rồi quay lưng đi, để Kim Ngưu ngẩng ngơ nhìn theo. Và rồi cô bật khóc. Yêu? Cô đã có thứ tình cảm xa xỉ này, nhưng lại là thứ tình cảm không được hồi đáp. Cô phải làm sao đây? Cô phải làm như thế nào để thoát khỏi chuyện này?
II – Hoàng tử cô độc
Nhân Mã đẩy cửa đi vào, lắc đầu nhìn Kim Ngưu đang thẫn thờ đứng dựa lưng vào cửa kính, nhìn lơ đãng ra vườn. Anh hiểu em gái mình đang nghĩ gì, dù sao nó cũng là đứa em ruột thịt thân thiết với anh suốt hai mươi lăm năm nay, tình cảm của nó, làm sao anh không nhận ra được. Nhưng cái thứ tình cảm ấy anh không được quyền cho phép nó tồn tại. Anh sợ, sợ đến một ngày nào đó, vì cái tình cảm đó, mà Kim Ngưu nhận ra được thứ tình yêu anh đè nén qua ánh mắt mình mỗi khi nhìn cô, khi đó, liệu lý trí anh còn kiểm soát được bản thân anh hay không.
Khi anh đặt chân vào ngưỡng cửa cấp ba, có một số thứ trong anh đã đổi thay. Cấp ba là ngưỡng cửa của một con người chưa hoàn thiện, chưa phải là người lớn, nhưng cũng chẳng thể gọi là trẻ con được nữa. Những cảm xúc mới, lạ lẫm hơn và đáng sợ hơn. Tại sao với anh lại là đáng sợ? Bởi vì anh đã nhận ra, rất nhanh chóng ở cái môi trường cấp ba này, những cô gái xung quanh anh, không có ai đem lại cho anh một thứ cảm xúc gì. Những cô gái đó, không hề giống Kim Ngưu. Trong mắt anh, khi ấy, luôn so sánh họ với Kim Ngưu, với chính cô em gái ruột của mình. Ba năm trôi qua với từng phép so sánh ấy của anh, khiến những thằng bạn thân khác không hiểu tại sao anh vẫn không để ý đến cô gái nào. Sở hữu một vẻ ngoài tuấn lãng, đôi mắt lạnh lùng có thể hút hồn bất cứ cô gái nào nhìn vào nó, anh đúng là một hoàng tử trong mơ của mọi cô gái nào trong trường. Mỗi khi đến trường, đi dọc dãy hành lang dài đến lớp, thảng sẽ có một cô nàng nào đó đi ngang mỉm cười với anh, hoặc là những cô gái khi nhìn thấy anh thì cố ý vuốt vuốt tóc hay chớp đôi mắt đầy mơ mộng. Đến lễ ra trường năm mười hai của anh, Kim Ngưu cũng xuất hiện. Cô bé đã khiến nhiều cô nàng khác ghen tỵ khi nhìn thấy anh mỉm cười với cô. Để rồi lại nhanh chóng lấy lòng cô khi biết anh và cô là anh em ruột. Chỉ có một người lặng lẽ quan sát anh, rồi khi Kim Ngưu không đứng bên anh, cô nhẹ nhàng nói.
_ Là em gái ruột? Hay là một người đặc biệt hơn?
Nhân Mã sững người khi nghe câu hỏi vu vơ ấy từ Sư Tử. Cô gái ấy khẽ liếc mắt nhìn anh, ánh mắt mạnh mẽ khiến anh rùng mình, khóe miệng khẽ nhếch lên thành một cười ngạo nghễ.
_ Con gái có thể nhận ra đằng sau ánh mắt của người mình thích rất nhiều điều đấy, "hoàng tử lạnh lùng" à!
Nói rồi, Sư Tử bỏ đi, để lại Nhân Mã đứng giữa sân trường ngơ ngác. Đến khi nhìn Kim Ngưu, anh bắt đầu nhận thấy khác lạ. Thứ tình cảm lạ lẫm ấy trong anh lớn dần lên theo năm tháng Kim Ngưu vào cấp ba, vào đại học. Đến một ngày, anh sợ hãi nhận ra, anh đã yêu cô em gái của mình mất rồi. Chính cái sự thân thiết và gần gũi nhau của họ đã khiến anh có thứ tình cảm đó. Sợ hãi khi nghĩ đến ánh mắt Kim Ngưu nhìn anh lúc biết được điều này, đã khiến anh chọn lấy lối thoát là tránh xa cô ra, rời bỏ cô để đến bên Sư Tử, người con gái năm nào đã dễ dàng nhận ra tình cảm của anh. Ngày anh nhận lời làm bạn trai của Sư Tử, cô đã nhíu mày để ngăn những giọt nước mắt, lặng lẽ nói.
_ Em sẽ khiến anh nhận ra tình cảm của anh dành cho em là lớn hơn với cô bé ấy!
Anh trốn tránh tình cảm của mình bằng cách dùng Sư Tử ra làm thế thân. Dù biết rằng điều đó rất tàn nhẫn với Sư Tử, nhưng anh biết làm sao đây, khi người anh yêu lại là người không thể và không được phép yêu. Anh cũng giới thiệu Bạch Dương cho Kim Ngưu. Anh hy vọng Bạch Dương sẽ thay anh chăm sóc cho cô em gái cứng đầu lúc nào cũng ra vẻ mạnh mẽ của mình. Nhưng anh không hề lường trước được rằng, cô em gái nhỏ của mình cũng giống anh, cũng có thứ tình cảm sai trái đó. Ngày Kim Ngưu ra viện, chuyển ra ngoài ở, Bạch Dương đã gặp anh.
Trời mưa tầm tã, trắng xóa cả một màu trời. Bên ngoài cửa sổ, mọi người hối hả đi thật nhanh về nhà để thoát khỏi cơn mưa lạnh giá. Bên trong, ngập trong không khí đầy mùi café ấm áp, ở một góc khuất của quán, có hai chàng trai đang lặng lẽ nhìn nhau. Bạch Dương đặt ly café sữa xuống bàn, ngước nhìn anh chàng đối diện, khóe miệng khẽ nhếch lên thành một nụ cười.
_ Mày biết tại sao tao lại muốn nói chuyện với mày không?
Nhân Mã im lặng nhìn Bạch Dương, anh quá hiểu đứa bạn thân của mình, nếu không phải anh là lý do thì nó sẽ không gặp anh để rào đón kiểu đó. Bạch Dương khinh thường nhìn anh, ánh mắt có vẻ rất tức giận.
_ Em gái mày...
_ Nó làm sao?- Nhân Mã lạnh lùng hỏi
_ Sao thế? Không ra vẻ lạnh lùng nữa sao?- Bạch Dương liếc nhìn khinh bỉ.
_ Nói nhanh đi!
_ Tao bỏ cuộc. Việc mày nhờ, tao không làm được.
_ Tại sao? – Nhân Mã sững người nhìn kẻ đối diện.
Bạch Dương chậm rãi cầm ly café lên, ánh mắt hả hê nhìn kẻ đang biểu hiện hốt hoảng trước mặt mình. Đâu phải lúc nào cũng thấy được vẻ mặt này của Nhân Mã đâu, phải từ từ mà tận hưởng chứ. Đến khi Nhân Mã không còn chịu được cái tính nhàn nhã xem trò vui của Bạch Dương, thì anh ta mới chậm rãi lên tiếng.
_ Vì trái tim cô bé đó... dù tao có làm cách gì, nó vẫn không thuộc về tao.
Nhân Mã rùng mình bởi ánh mắt Bạch Dương đang xoáy sâu vào mình. Câu nói ấy văng vẳng bên tai anh, thêm ánh mắt đấy, khiến anh sợ hãi. Sợ cái điều anh sợ đã đến, như một sự thật phũ phàng và tàn nhẫn. Bạch Dương nhếch môi, tạo nên một nụ cười lạnh lùng, trái hẳn với tính cách ấm áp của anh.
_ Thứ tình cảm đó, chẳng ai xen vào được, cho dù là tao, hay là Sư Tử, đúng không?
Lắc đầu để bỏ đi những suy nghĩ của bản thân sang một bên, lấy lại vẻ lạnh lùng vốn có của mình, Nhân Mã đi đến bàn, ngồi xuống, đặt lên bàn một tập hồ sơ. Kim Ngưu liếc nhìn tập hồ sơ đó thờ ơ, rồi lại quay mặt ra cửa sổ.
_ Đây là hồ sơ du học của em.
_ Du học?
Kim Ngưu khẽ cười lạnh lẽo, đã không còn muốn nhìn thấy cô đến mức phải đưa cô đi thật xa nơi này rồi sao. Nhân Mã im lặng, khẽ thở dài một cái, rồi vẫn giữ giọng nói lạnh lùng của mình.
_ Phải. Em cũng cần phải thay đổi môi trường để trưởng thành hơn.
_ Thay đổi? Anh trai à! Sao anh không nói thẳng ra là đưa em đi để tránh việc em làm phiền đến anh và bạn gái anh đi có phải tốt hơn không. Việc gì phải mượn cái lý do đó.
_ Tùy em nghĩ – Nhân Mã mặc kệ lời châm chọc của Kim Ngưu, bình thản đáp.
Kim Ngưu giận dữ quay lại, giật lấy tập hồ sơ trước mặt Nhân Mã, quăng thẳng vào khuôn mặt lạnh lùng của anh.
_ Được, tôi đi, đi khỏi căn nhà này. Tôi căm ghét anh! Đồ khốn!
Kim Ngưu đi thẳng ra cửa, sập mạnh cánh cửa, khóe mắt vẫn vương những giọt nước mắt trong suốt. Cô cay đắng nhận ra, cô chẳng là gì nữa trong cuộc đời người anh trai cô yêu thương. Với Nhân Mã, cô mãi mãi là một đứa em gái nhỏ mà thôi. Vậy mà đã có lúc cô từng hy vọng vào thứ tình cảm mơ hồ của mình. Bây giờ thì hết, hết thật rồi. Quay về phòng mình, cô xếp vội quần áo vào vali, sau khi liếc nhìn tấm vé máy bay và hộ chiếu đặt trên giường. Khóe miệng khẽ cong lên thành một nụ cười lạnh lùng, Kim Ngưu cầm lấy bức tượng thủy tinh trên tủ sách, bức tượng Nhân Mã tặng cho cô vào sinh nhật thứ hai mươi. Dưới đáy vẫn còn khắc dòng chữ "em gái yêu thương" anh tặng cô.
_ Cho em, một chút tình cảm cuối cùng này thôi, anh trai!
Nước mắt chảy dài trên khuôn mặt xinh đẹp. Ở căn phòng cô vừa đi, Nhân Mã gục đầu trên hai cánh tay, che đi nét mặt đau đớn của mình. Những ngón tay dài siết chặt lấy nhau, anh khẽ lẩm bẩm.
_ Xin lỗi em! Xin lỗi em!...
III – Đoạn kết
Năm năm sau, ở sân bay Quốc tế Đà Nẵng, giữa hàng người đông đúc vừa bước xuống từ một chuyến bay, một cô gái chậm rãi kéo chiếc vali màu vàng nhạt, đôi mắt được che khuất sau đôi mắt kính màu nâu cánh gián, mái tóc dài nâu nhạt thả dài sau lưng. Cô gái nhìn quanh để tìm kiếm một cái bóng dáng quen thuộc nào đó, nhưng chẳng thấy ai có vẻ gọi là chạy đến gần cô cả. Khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười lạnh lẽo, cô gái kéo chiếc vali đi thẳng đến chiếc taxi gần nhất.
_ Kim Ngưu!
Một tiếng gọi từ xa khiến cô giật mình. Một anh chàng đang tiến lại gần cô, trên tay còn ôm thêm một bó bách hợp vàng nhạt, khóe miệng mỉm cười dịu dàng. Kim Ngưu ngây người nhìn anh ta, và nhìn cô gái đi cùng. Cả hai đến gần cô, chào cô bằng hai nụ cười rạng rỡ.
_ Mừng em đã về!
_ Mừng em đã trở lại.
Bạch Dương và Sư Tử cùng lên tiếng, khiến Kim Ngưu hơi sững người lại. Rồi cô cũng khẽ mỉm cười, cầm lấy bó bách hợp, để mặc Bạch Dương đang giúp cô kéo chiếc vali to nặng sau lưng. Sư Tử mỉm cười dịu dàng, năm năm không gặp, chị ta đã thay đổi rất nhiều, không còn nét mạnh mẽ lúc trước nữa, và ánh mắt chị ta, phảng phất một nỗi buồn mơ hồ. Kim Ngưu nhìn quanh, rồi chậm rãi lên tiếng.
_ Nhân Mã đâu?
Câu hỏi này khiến Bạch Dương khựng lại đôi chút, khiến Sư Tử dừng lại một chút. Dù chỉ là những hành động rất nhỏ, nhưng cũng không thể qua mắt được Kim Ngưu. Cô quay lại, nhìn thẳng vào mắt hai người kia, lặp lại câu hỏi.
_ Anh trai tôi đâu?
Bạch Dương quay sang nhìn Sư Tử, ánh mắt như muốn hỏi "làm sao đây?". Sư Tử im lặng một lát, rồi mở miệng ra nói.
_ Anh ấy... đang đợi em ở nhà!
_ Vì sao anh ấy không ra đón tôi?
_ Em cứ về nhà sẽ biết.
Kim Ngưu nhìn Sư Tử và Bạch Dương ngạc nhiên, rồi bước chân nhanh hơn về phía nhà để xe. Bạch Dương im lặng nhìn theo cô gái nhỏ kia, lắc đầu, không biết khi cô về nhà thì sẽ phản ứng như thế nào đây.
Kim Ngưu đứng trước cánh cổng sắt quen thuộc, ngẩng người một lát. Đã năm năm rồi, năm năm, cô đã rời bỏ nơi này vào một ngày mưa. Ở cái nơi lạ đất lạ người, cô đã từng có lúc sợ hãi, từng có lúc cô đơn. Nhưng đọc lá thư cuối cùng của anh để lại cho cô, được cài cẩn thận vào vali, mà khi cô tháo đồ ra mới thấy, đã khiến cô thêm mạnh mẽ hơn ở nơi xa lạ. Lá thư ấy, là động lực để cô có thể bám trụ lấy ở một đất nước xa xôi lạnh lẽo, để cô có thể chịu đựng mọi thứ trôi qua, để cô có thể hy vọng về một tương lai ở chính cái căn nhà này khi cô trở về. Bây giờ, cô đã quay về, quay về với người mà cô yêu thương rồi. Kim Ngưu thở nhẹ, đẩy cánh cửa sắt trước mặt. Tiếng sắt hoen rỉ khẽ kêu lên lạnh lẽo. Tiếng bước chân cô vang vọng cả căn nhà u ám trước mắt. Vẻ lạnh lẽo của căn nhà khiến Kim Ngưu rùng mình vì sợ. Chuyện gì đang diễn ra? Tại sao nhà cô lại như thế này? Và Nhân Mã đâu? Anh đã hứa đợi cô trở về, vậy sao ngày cô trở về anh lại không xuất hiện? Bạch Dương và Sư Tử im lặng đi phía sau cô, len lén thở dài, không biết khi nhìn thấy mọi thứ, thì Kim Ngưu sẽ trở nên như thế nào đây. Kim Ngưu đi thẳng đến phòng anh trai cô, nhưng đập vào mắt cô là một sự lạnh lẽo đáng sợ. Căn phòng ngập đầy màu trắng, chiếc giường to của Nhân Mã cũng không còn ở đây, thay vào chỗ của nó bây giờ, là một chiếc tủ bàn lớn, phía trên nó, một bức ảnh lạnh lẽo im lặng nằm đó, ánh mắt người trong ảnh, đang xoáy chặt vào tâm can Kim Ngưu. Kim Ngưu sững người nhìn khung cảnh trước mắt, bó hoa lớn rơi phịch xuống sàn nhà, đôi mắt cô mở to ngây dại.
_ Chuyện gì thế này?
_ Kim Ngưu!
_ Chuyện này là sao? Các người đang đùa tôi sao? Anh trai tôi đâu? Nhân Mã đâu?
Kim Ngưu gào lên với hai kẻ đang đứng phía sau mình, khiến Sư Tử lùi lại vì sợ hãi, Bạch Dương thì giữ lấy người cô.
_ Em bình tĩnh đi! Nhân Mã đã mất cách đây một tuần rồi!
_ Nói dối! CÁC NGƯỜI NÓI DỐI!
Kim Ngưu gào lên giận dữ, dùng tay hất đổ cái bàn đựng nước gần cửa, khuôn mặt cô co lại vì cơn giận. Bạch Dương hoảng hốt, vội chạy lại ôm chặt lấy người Kim Ngưu, không để cô làm gì tổn hai đến bản thân. Sư Tử run rẩy nói.
_ Nhân Mã mất vì một tai nạn giao thông, khi anh đang vội đi...đến sân bay vì nhớ nhầm ngày em về.
Kim Ngưu dừng lại, người run lên vì kinh hãi, nước mắt bắt đầu chảy dài trên khuôn mặt xinh đẹp.
_ Nói dối! Các người đang lừa tôi! Chỉ là nói dối thôi!
Cô lẩm bẩm, gục xuống sàn nhà lạnh lẽo, để cho ánh mắt người trong ảnh vẫn xoáy chặt vào tâm trí. Bạch Dương cẩn thận buông tay Kim Ngưu ra, Sư Tử lại gần, ngồi xuống bên cạnh cô, đưa cho cô một chiếc hộp giấy nhỏ, khẽ nói.
_ Các này là thứ cuối cùng Nhân Mã gửi cho chị nhờ đưa cho em. Đêm nay em đến nhà chị nhé!
Kim Ngưu ôm lấy chiếc hộp, khẽ lắc đầu, giọng nói mơ hồ.
_ Cha mẹ tôi đâu?
_ Một năm trước, công ty cha em làm ăn thất bại, ông đã bị người ta thu hồi lại tài sản, căn nhà này do chính Nhân Mã bỏ tiền riêng của mình giữ lại. Sau đó ông ta bỏ đi đâu không ai biết. Mẹ em thấy chồng làm ăn thua lỗ, cũng bỏ mặc gia đình đi theo nhân tình. Chỉ một mình Nhân Mã ở lại nơi này, anh ấy bảo, đợi em trở về.
Kim Ngưu im lặng không nói gì, ánh mắt trở nên vô hồn, rồi cô khẽ nói.
_ Hai người về đi, tôi muốn ở đây một mình.
Bạch Dương và Sư Tử nhìn nhau ái ngại, rồi cũng đi xuống phòng khách, cả hai đều lo lắng cho cô bé kia, nên không ai dám về, chỉ lặng lẽ ngồi ở dưới nhà. Họ biết bây giờ trái tim cô bé kia đang rất đau đớn. Mọi chuyện bên này, Nhân Mã đều giấu tiệt không cho cô biết, để bây giờ, cô phải đón chịu những cơn đau đến cùng một lúc thế này.
Kim Ngưu im lặng ngồi trước di ảnh anh trai mình, ánh mắt cô nhìn thẳng vào đôi mắt lạnh lẽo ấy, từng đoạn ký ức về anh chậm chạp trôi qua trong đầu cô. Cô mở chiếc hộp giấy mà anh để lại, bên trong nó là giấy tờ chuyển nhượng tài sản công ty và căn nhà này cho cô, cùng một số giấy tờ liên quan khác, và một lá thư mỏng.
Xin lỗi vì đã không đợi được em trở về. Có lẽ em sẽ hận anh, có lẽ em sẽ căm ghét anh như ngày em bỏ đi năm năm trước. Nhưng khi đó, anh còn có thể tự tin nói với em anh sẽ chờ đợi em. Còn bây giờ thì quá muộn rồi. Nếu em đọc được những câu này, nghĩa là em đã biết được những chuyện xảy ra trong năm năm em đi du học. Anh vốn không muốn giấu giếm em, anh chỉ muốn em được vui vẻ, không phải đau buồn vì những điều không ra gì ở gia đình này. Thậm chí, khi anh biết được, anh và em không phải là anh em ruột thịt, anh đã vui sướng đến thế nào. Anh chờ đợi ngày em về, để có thể được ở bên em, được chính thức nói lời yêu em. Vậy mà ông trời hình như đã trừng phạt cho sự ích kỷ của anh. Vậy nên, anh chỉ biết làm những thứ đó để lại cho em. Hy vọng không có anh, em vẫn tìm được cho mình một người thay thế anh mang lại hạnh phúc cho em. Em gái!!
Kim Ngưu khẽ khóc nấc lên, lầm bầm.
_ Đồ ngốc! Đồ khốn!.....Anh đã không thể làm em hạnh phúc, thì làm sao có người có thể mang lại hạnh phúc cho em được nữa.
Cô ngước nhìn đôi mắt trong ảnh một lần nữa, ánh mắt xoáy sâu vào khuôn mặt của người đàn ông đó, người duy nhất trong cuộc đời này đặt chân vào trái tim cô. Khóe miệng Kim Ngưu khẽ nhếch lên thành một nụ cười lạnh lùng, lẩm bẩm rất khẽ.
_ Anh trai, đợi em!
Sáng hôm sau, khi Bạch Dương và Sư Tử vào phòng của Nhân Mã, thì chỉ thấy khung cảnh lạnh lẽo đến rợn người. Trên chiếc bàn trà, một chiếc hộp sắt vào một lá thư nằm im lặng như thách thức người nhìn, không khí sánh lại thành một hỗn hợp khí ngạt thở với họ. Sư Tử lại gần, cầm lấy lá thư, đọc xong người cô khẽ run lên, khiến Bạch Dương hơi hoảng, phải lại gần đỡ lấy cô. Sư Tử ngước mắt nhìn Bạch Dương, khẽ thì thào.
_ Anh em họ, đúng là những người cố chấp.
Bạch Dương im lặng nhìn tên mình và Sư Tử trên tờ giấy trước mặt, khẽ thở dài, anh cũng không biết nên nói gì, cô gái Kim Ngưu đó, đúng là rất cứng đầu, một khi đã quyết định làm gì, thì chẳng ai có thể thay đổi được, chỉ trừ một người, đặc biệt.
Sân bay Đà Nẵng, tiếng loa vọng khắp nơi báo hiệu chuẩn bị có một chuyến bay đi Nhật, ở cửa check-in vé, có một bóng dáng mảnh mai, mái tóc nâu nhạt khẽ rung theo từng bước chân, chiếc vali vàng nhạt nổi bật lên giữa nền gạch men trắng muốt. Cô gái đó, sải từng bước dài đến cửa soát vé, đôi mắt lạnh nhạt giấu sau chiếc kính nâu to che hết nửa khuôn mặt. Khóe môi vẫn nhếch lên thành một nụ cười nhạt như khinh thường mọi thứ xung quanh, và trên cổ cô có một mặt dây chuyền kiểu cũ để lồng ảnh nhỏ lấp lánh, một đôi mắt lạnh lẽo của một chàng trai nhìn thẳng về phía trước. Cô gái nhỏ quay đầu nhìn lại khung cảnh sân bay một lần cuối, rồi quay lưng đi thẳng vào trong, để lại một câu nói nhẹ bay theo gió.
_ Anh trai, đợi em, em sẽ trả lại cho những ai khiến anh trở nên thành thế này trước khi đến bên anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro