Chương 2: Ngày yên bình trước giông bão
-" Cảm ơn cậu, tôi tới nhà rồi"_Xử Nữ mỉm cười xã giao nói, sau đó mở cổng ,không quên nói vọng lại một câu"Bye!" với Thiên Yết.
-" Ừkm"_Thiên Yết ánh mắt âm trầm nhìn bóng dáng Xử Nữ đi vào trong nhà, sau đó mới bước đi.
Ánh trăng tĩnh mịch rọi xuống, in bóng một bóng lưng cô đơn.
Dừng lại, Thiên Yết ngước lên bầu trời đêm đầy sao, ánh trăng tròn vành vạnh lại toả ra một thứ ánh sáng ma mị, không khí vào đêm hơi lành lạnh bao trùm lấy cậu.
-" Ngươi sắp không còn thời gian nữa rồi!"_Một kẻ xuất hiện trước mặt Thiên Yết, chiếc áo khoác dài màu đen dài bao trùm lấy cơ thể hắn ta.Khiến hắn vừa giống như tử thần vừa giống như thiên thần.Khó có thể phân biệt.
Chính giữa trán chính là hình thánh giá .Chiếc vòng cổ hình mặt trăng và mặt trời đan xen lẫn nhau, mang một màu đỏ như máu.Quỷ dị và mê hoặc cũng chưa thể miêu tả hết vẻ đẹp của nó.
Khuôn mặt hắn mang theo vài phần tuấn mỹ.
-" Tôi biết!"_Thiên Yết không nói nhiều, chỉ đáp vỏn vẹn hai chữ
-" Chắc ngươi cũng cảm nhận rồi chứ?"_Thánh Vũ hỏi Thiên Yết, đáy mắt có chút suy tư và lo lắng.
-" Ừkm.Tuyết Nữ- Cô ta sẽ không buông tha họ!"_Đáy mắt Thiên Yết chứa một tia lạnh lẽo, nhìn ngắm dòng sông đang in hình bóng trăng lấp lánh.
Những người đi qua cầu cũng không hề biết sự tồn tại của Thánh Vũ.Chỉ thấy một nam học sinh rất đẹp trai đang đứng ở đó.
Lời nguyền cho tới tận hai mươi năm sau.Chính là lúc Lâm Tuyết Nữ hồi sinh.
Thánh Vũ cũng không nói gì thêm, lặng lẽ nhìn về phía xa xăm.Hắn chính là sứ giả Thiên giới, hai mươi năm trước, có một cô gái đã chết, vì lòng oán hận sâu đậm nên đã không chịu đi đầu thai.Các sứ giả của Thiên giới đã nhận lệnh đi truy bắt, nhưng không ngờ số mệnh cô gái này sinh vào ngày chí âm,nên khi chết đi, với sự oán hận chồng chất nên từ một u linh biến thành ác quỷ .Cuộc chiến tưởng như không kết thúc cho tới khi Thượng thần thiên giới đã dùng Linh Phù phong ấn cô ta.Trong lúc phong ấn, vô tình linh hồn của Tuyết Nữ chia làm hai nửa.Một nửa linh hồn đã đầu thai.Người này không ai khác chính là Lâm Xử Nữ.
Lời nguyền hai mươi năm sau,chính là ngày giao thoa giữa địa ngục và nhân giới,một lần nữa ác ma hồi sinh, phong ấn sẽ bị phá huỷ.
Đến lúc đó, không chỉ nhân giới gặp nguy hiểm, mà ngay cả thiên giới cũng sẽ bị náo loạn.
Thượng thần thiên giới cũng đã lường trước được điều này, nên đã dùng Liên Ngọc chế tác ra một chiếc dây chuyền .Có thể khống chế phần nào ma lực của Tuyết Nữ.
Còn hắn, chính là nhận nhiệm vụ ngăn chặn cuộc thảm sát giống như hai mươi năm trước.
Thánh Vũ thở dài, nhìn Thiên Yết.Cậu ta vẫn có thể duy trì thái độ bình tĩnh như thế sao?
Thiên Yết trong lòng là sự xáo động không nguôi.
------------------------------------------------------
-" Chào ba mẹ!"_Xử Nữ vui vẻ, nói
-" Con có đói không?Mẹ lấy chút gì đó cho con nhé!"_Mẹ Xử Nữ dịu dàng hỏi đứa con gái của mình.
-" Dạ không cần đâu mẹ, con đi lên phòng trước đây "_Xử Nữ vừa nói, vừa đi lên cầu thang về phòng mình.
Mẹ Xử Nữ nhìn chồng mình, ánh mắt mang theo tia buồn.Ngồi xuống chiếc ghế salon.
Xử Nữ bước xuống, ngồi bên cạnh mẹ mình.
-" Mai ba mẹ có việc bận, đến tối mới về, thức ăn mẹ để trong tủ lạnh đấy, con hâm nóng rồi ăn"_Mẹ Xử Nữ nói
-" Ba mẹ lại đi thăm mộ người bạn cũ àk?"_Xử Nữ dùng nĩa xiên miếng táo, vừa ăn vừa nói.
-" Ừkm, đến tối ba mẹ mới về"_Ba Xử Nữ đang đọc báo, cũng mở miệng nói.
-" Vâng ạ!"_Xử Nữ cũng chẳng hỏi thêm, vì mỗi năm đến ngày này ba mẹ đều đi, ba mẹ nói là thăm mộ một người bạn.Xử Nữ chỉ nghĩ chắc một người bạn nào đó rất quan trọng với ba mẹ.Vì trước giờ ba mẹ đều không cho cô đi cùng.
------------------------------------------------------
12:00 pm
Trong căn phòng đều chìm vào yên ắng, chỉ có tiếng đồng hồ kêu tích tắc đều đều, vang vọng trong không gian tĩnh mịch.
-" Đây là đâu?"_Xử Nữ thấy mình đang đứng trước cánh đồng đầy hoa màu hồng trông rất đẹp, cô thấy có hai bóng dáng trẻ con đang nô đùa, trong lòng bỗng dâng lên cảm giác quen thuộc lạ lùng.
-" Bay cao lên nữa đi!"_Một bé gái chừng tám tuổi dáng vẻ vô cùng đáng yêu đang hô hào nhìn con diều của mình.
-" Cậu phải nới lỏng dây ra thì diều mới có thể bay cao được"_Cậu bé trai đang đứng bên cạnh cũng thả diều mỉm cười dịu dàng nói với bé gái
-" Ừkm , hihi!"_Bé gái cười vui vẻ
Xử Nữ thấy cảm giác này thật quen thuộc, nhưng cô cũng không lí giải được tại sao.
-" A....huhuhu!"_Bé gái kia mải chạy với con diều nên vấp ngã.Nức nở khóc
Xử Nữ theo bản năng chạy lại chỗ bé gái này thì cô chợt khựng lại.
-" Cậu có sao không?Đừng khóc nữa!"_Bé trai kia chạy tới, giọng điệu lo lắng
Xữ Nữ nhìn chằm chằm hai đứa trẻ.Cô không nhìn lầm, đứa bé trai này đi xuyên qua người cô.Vậy là sao, chẳng lẽ.....
Xử Nữ đưa hai bàn tay mình lên ngắm nghía, sau đó để xác định rõ hơn, cô còn khua tay trước mặt hai đứa trẻ để ra hiệu.Nhưng dường như hai đứa trẻ kia không nhìn thấy cô.
-" Cậu trật chân rồi, để tôi cõng cậu về"_Bé trai dịu dàng nói
-" Nhưng...."_Bé gái đang còn cảm thấy ngại ngùng thì bị giọng của bé trai kia cắt ngang
-" Vậy cậu tính đi về như thế nào, trời sắp tối rồi, lên đi tôi cõng"_Bé trai giọng nói hơi nghiêm nghị.
Xử Nữ đang ngây người nhìn đứa bé trai cõng đứa bé gái đi, trong lúc quay người, cô chạm phải một ánh mắt.
Chợt cô thấy bóng dáng của một cô gái, cô ta mặc chiếc váy màu đỏ nhìn về hướng cô, cô không thể nhìn rõ khuôn mặt của cô gái này,Xử Nữ cảm nhận được nụ cười trên mặt cô ta dường như muốn chế nhạo mình, Xử Nữ nhìn đối diện với ánh mắt ấy, dù ở xa nhưng Xử Nữ vẫn cảm thấy trong ánh mắt đó là sự lạnh lẽo, tàn ác,mỉa mai.Cô rùng mình, chắc là cô nhìn lầm, đúng vậy, là nhìn lầm thôi.Nhưng..... sao cô gái đó có thể nhìn thấy mình.Xử Nữ thấy có cái gì đó không ổn, trong lòng xuất hiện một tia lo lắng.Xử Nữ chạy tới gần cô ta, cô muốn hỏi cho rõ, trực giác nói với cô rằng, cô gái này biết cái gì đó liên quan đến cô.
Cô gái váy đỏ kia nhìn thấy Xử Nữ chạy lại, nụ cười trên môi càng rõ ràng hơn.Cô ta quay lưng bước đi.
Xử Nữ cố gắng chạy tới gần cô gái kia.Đang định đưa tay kéo cô gái đó lại thì cô ta biến mất.Khung cảnh cũng thay đổi theo.Không còn là cánh đồng đầy hoa nữa.
Trước mặt Xử Nữ chính là một thành phố nhộn nhịp.
-" Có người bị tai nạn!"_Những người đi đường nháo nhào cả lên
Xử Nữ nhìn đám đông đang vây quanh hai đứa trẻ.
Xử Nữ chạy lại, nhìn hai đứa trẻ kia.Trong lòng chính là tia sợ hãi.
Hai đứa trẻ này, chẳng phải lúc nãy còn chơi thả diều với nhau sao?
Hai đứa trẻ bây giờ nhìn có vẻ lớn hơn một chút, tầm khoảng mười tuổi.Nhưng chắc chắn cô không nhìn nhầm.
Trong lòng bỗng dưng dấy lên một cỗ chua xót, là bi thương, là đau lòng.
Tại sao mỗi lần gặp hai đứa trẻ này, cô lại cảm giác gì đó quen thuộc, nhưng trong trí nhớ của cô, vẫn không có kí ức về hai đứa trẻ này.
Hai đứa trẻ một trai một gái nằm bất động,máu loang ra rất nhiều, đứa bé trai hình như bị nặng hơn, trên khuôn mặt thanh tú bị máu nhuốm đỏ trông rất ghê rợn.
Cô chạy lại, theo bản năng, như có một cái gì đó thúc đẩy, muốn chạm vào, nhưng cánh tay của cô xuyên qua thân thể bé trai đó.Cô khựng lại giữa không trung.
Cô nhìn xung quanh, không có ai thấy cô, cô cũng không thể tiếp xúc với họ.
Tiếng còi xe cấp cứu vang lên, sau đó một đoàn bác sĩ bước xuống
-" Mọi người mau tránh ra!"_Tiếng cảnh sát nói, đang điều khiển tình hình giao thông tránh bị tắc nghẽn và giải tán mọi người.
Xử Nữ nhìn các bác sĩ đó đưa hai đứa trẻ lên xe cấp cứu.Cô cũng theo họ vào trong xe.
Cánh cửa xe từ từ đóng lại, tiếng còi xe lại vang lên những tia não nùng.Như âm thanh ngăn cắt giữa sự sống và cái chết, rất gần....
Xử Nữ nhìn bé trai này, trái tim cô như bị cái gì đó đâm phải, đau đớn đến bất lực.Một giọt nước mắt lạnh lẽo rơi xuống, trong lòng dấy lên một hi vọng mãnh liệt.
" Đừng chết.....đừng"_Xử Nữ mấp máy môi, khẽ kêu.
.
.
.
Cuối cùng chiếc xe cũng dừng lại.Các bác sĩ lần lượt đưa hai đứa trẻ vào hai phòng khác nhau.
Cô nhìn về phía bé gái, trông có vẻ nhẹ hơn , nên đi theo chiếc giường có thi thể bé trai đang nằm im bất động đang được đưa vào phòng phẫu thuật.
-" Bác sĩ, con của tôi có sao không?"_Một người đàn ông khoảng 38 tuổi hỏi bác sĩ, vẻ mặt lo lắng.
-" Anh chị cứ bình tĩnh, chúng tôi còn phải vào phẫu thuật"_Nói xong, vị bác sĩ đó bước vào phòng phẫu thuật
-" Con trai của tôi!..."_Người phụ nữ bên cạnh khóc lóc vô cùng thảm thiết, dáng vẻ vô cùng đau lòng, cả người như không thể đứng vững.
-" Con trai chúng ta sẽ không sao đâu"_Người chồng bên cạnh trấn an, đỡ lấy vợ mình.
-" Thiên Huy, nó.... sẽ không sao....đúng không?"_Người phụ nữ ánh mắt chất chứa niềm hi vọng duy nhất nhìn chồng mình hỏi.
-" Nó nhất định sẽ vượt qua!"_Người chồng ánh mắt đau buồn nói, hắn cũng không thể khẳng định.Điều hắn có thể làm bây giờ là giúp vợ mình bình tĩnh lại.
Xử Nữ không quan tâm được nhiều nữa, đi xuyên qua cánh cửa phòng phẫu thuật.
Tiếng tít tít của máy đo nhịp tim cứ thế vang lên, các bác sĩ hiện giờ rất căng thẳng.
Xử Nữ nhìn thấy biểu đồ đo nhịp tim dường như ngày càng yếu dần, cô lại có cảm giác vô vọng, giống như mất mát một thứ gì đó rất quan trọng.
Ba tiếng sau.....
Tiếng tít tít kéo dài, trên màn hình chỉ còn là một đường thẳng, chợt cô chết lặng.
-" Không thể cứu được rồi!"_Một vị bác sĩ trung niên thở dài lắc đầu.
Tất cả y tá và bác sĩ đều im lặng nhìn nhau, trong lòng là sự thất vọng não nề, một sinh mạng đã ra đi.
Họ có thể làm gì hơn, cậu bé này căn bản bị thương rất nặng.Có thể duy trì tới bây giờ đã là một kì tích lắm rồi.
Làm bác sĩ, đối với chuyện sống chết, họ đã gặp không ít lần.
Sinh mạng con người là vậy, trong tích tắc trước còn vui vẻ, nhưng chỉ sau đó đã không còn nhìn thấy nhân gian nữa.Số kiếp , chính là cái không thể tránh khỏi.Nếu có trách, phải trách số mệnh quá ngắn ngủi đi.
Xử Nữ đứng chôn chân tại chỗ, trong lòng là một đống cảm xúc hỗn độn.
Bác sĩ đẩy cửa bước ra
-" Bác sĩ, con tôi thế nào?Nó sẽ không sao chứ"_Người phụ nữ nhìn thấy bác sĩ liền nhanh chóng đứng dậy hốt hoảng dùng chút sức lực cuối cùng hỏi.
Người chồng cũng chạy lại, vô cùng lo lắng.
Bác sĩ nhìn họ, một lúc lâu sau đó mới lắc đầu thở dài nói :" Thật xin lỗi, Chúng tôi đã cố gắng hết sức nhưng cháu bị thương rất nặng, hiện tượng xuất huyết não không ngừng, chúng tôi không thể làm gì khác!"_Nói xong bác sĩ đi mất.
-" Không thể nào.....không....nhất định không phải!"_Người phụ nữ ngã khuỵ xuống đất, nước mắt không ngừng rơi.
Người đàn ông cũng vô cùng đau khổ, nét mặt bất lực đang cố gắng an ủi vợ mình.
Xử Nữ nhìn cảnh tượng trước mắt, đau lòng là từ duy nhất miêu tả tâm trạng của cô.
Cuối cùng chiếc xe có đặt thi thể cậu bé trai được đẩy ra.
Cô nhìn mãi đến khi hình ảnh ba mẹ cậu bé và chiếc xe đó đi xa.
Có vài cảnh sát đến tìm ba mẹ cậu bé.
Xử Nữ thở dài, quay mặt bước đi.
Cô lại nhìn thấy cô gái mặc váy đỏ kia đứng ở phía xa nhìn mình, trên môi vẫn là nụ cười như cũ.
Là cô ta!
Lần này nhất định Xử Nữ phải hỏi cho rõ.
Cô bước thật nhanh, cô gái kia lại quay mặt bỏ đi.
Xử Nữ đuổi theo, rốt cuộc đuổi đến sân thượng của bệnh viện.
-" Rốt cuộc cô là ai?"_Xử Nữ nhìn người con gái đang quay lưng về phía mình, tựa vào lan can nhìn xuống dưới, gió làm mái tóc đen tuyền của cô ta bay bay.Cả người cô ta toát lên vẻ lạnh lẽo mà âm u.Xử Nữ bất giác cảm thấy run run.
Cô gái đó từ từ quay lại.Tim Xử Nữ đập thình thịch, dồn dập.
Đập vào mắt cô là một khuôn mặt thấm đẫm máu, không ngừng chảy xuống, chiếc váy màu đỏ cũng vì thế mà trở nên quỷ dị.Đôi môi đỏ chót đang nở nụ cười khinh khỉnh nhìn cô, âm thanh lạnh lẽo xoáy vào tâm can Xử Nữ.
-" Vậy cô nghĩ tôi là ai?"
-" Cô...."_Xử Nữ như không thể tin vào mắt mình, cô sợ hãi lùi xuống, nhìn về phía cô ta đang tiến lại gần mình.Trái tim đập thình thịch như muốn nổ tung.Cô ta là....ma....sao?
-" Hahaha.....Sợ sao?"_Cô gái kia bỗng dưng cười lớn, giọng điệu khô khốc tàn ác, có chút châm biếm.
Cô gái đó ngừng cười, rồi đột nhiên dừng lại.
Cô ta lại biến về dáng vẻ ban đầu
Khuôn mặt đẫm máu biến mất, thay vào đó là khuôn mặt xinh đẹp nhưng trắng bệch.Trên người là bộ đồng phục trường Zodiac.
-" Không thể nào...."_Xử Nữ đứng lặng người, cô ta, Xử Nữ bụm miệng hốt hoảng, giọng nói như kiệt sức.
Cô ta sao lại có khuôn mặt giống hệt cô, cô hiện tại là vô cùng sợ hãi.Cảm giác như sinh mạng đang đứng giữa ranh giới của sự sống và cái chết.Tại sao cô ta lại mặc đồng phục của trường Zodiac.Cô cảm thấy bây giờ thật rối loạn.
-" Thấy sao....không tệ chứ, Lâm Xử Nữ!"_Cô gái đó nói nhẹ nhàng, thanh âm vang vọng trong không gian tạo nên sự lạnh lẽo.Sau khi thấy thái độ của Xử Nữ liền vô cùng hài lòng.
-" Cô muốn gì....Tại sao lại giả dạng tôi?"_Xử Nữ sau khi bình tĩnh lại thì lấy hết can đảm để hỏi cô ta.Nhưng sau khi hỏi xong lại cảm thấy cơ thể mình không còn chịu sự khống chế của mình nữa rồi.
Chết rồi, thân thể của cô không thể cử động.Xử Nữ tim đập loạn xạ, cô gái kia từng bước bước tới gần hơn, tiếng bước chân cứ vang lên, ngày một gần hơn.Nó cắt đứt mọi sự bình tĩnh vừa rồi của cô.Cô đang rối loạn.
Cô ta đến gần , ghé sát tai cô nói:
-" Cô muốn biết sao?.....Chỉ là...."_Cô ta cố tình ngập ngừng, hơi thở lạnh toát phả vào gáy cô, rất lạnh, cô sợ hãi nhắm mắt lại.
Một lúc sau, khi Xử Nữ cảm thấy thân thể mình nhẹ bẫng mới mở mắt,lúc nhận ra thì thấy thân thể mình đang lơ lửng trên không trung.
-" Xuống âm phủ....rồi tôi sẽ nói cho cô biết.....em gái à!Hahahaha....."_Cô ta nói xong liền cười vô cùng man rợ.Âm thanh khô khốc như muốn xé nát tất cả.
-" A.....a...a"_Xử Nữ hét lên, thân thể của cô đang rơi từ trên ban công bệnh viện xuống.Trong lòng là sự tuyệt vọng, bất lực,......không thể cầu cứu ai.Không lẽ....cô chết ở đây sao?
"Lời bài hát.."
Chuông điện thoại bỗng reo lên
-" A..!"_Xử Nữ bật dậy.Nhìn xung quanh thầm thở hắt ra một hơi nhẹ nhõm.Mồ hôi nhễ nhại trên trán.
Thật đáng sợ, đúng là ác mộng.
Cô nhìn chiếc điện thoại đang vang lên bài hát quen thuộc.
Cô hơi ngập ngừng,do dự, cuối cùng cũng cầm chiếc điện thoại lên.Trên màn hình hiện lên tên của Thiên Yết.
Xử Nữ bấm vào nút trả lời.
-" Alo....Thiên Yết,Cậu gọi tôi có chuyện gì không?"_Xử Nữ giọng nói có phần mệt mỏi.Ác mộng kia vẫn còn luẩn quẩn trong tâm trí cô.
-" Xử Nữ à.....Xin lỗi, tôi gọi nhầm số"_Bên kia, giọng Thiên Yết vẫn bình thản, giống như đoán trước được việc gì xảy ra.
-" Không sao....Vậy nếu không có chuyện gì....tôi cúp máy đây"_Xử Nữ trả lời, trong lòng xuất hiện tia khó hiểu.
-" Ừkm.Bye!"_Thiên Yết trả lời.Sau đó cũng cúp máy.
" Haizzz!"_Xử Nữ thở dài, tay nắm chặt chiếc smartphone.
Đúng thật là nguy hiểm.Nếu không có tiếng chuông điện thoại đánh thức, Xử Nữ thật không biết mình phải mơ giấc mơ kinh dị kia bao lâu nữa.Cô bật đèn phòng ngủ lên, nhìn lên chiếc đồng hồ.
"3 giờ 35 phút sáng rồi ư?"_Xử Nữ nói thầm.Thiên Yết đúng là kì lạ, giờ này còn gọi điện thoại cho ai cơ chứ, lại còn gọi nhầm số cho cô.Thật kì quái.
Cô nâng trán.Tốt nhất cô nên đi rửa mặt cho tỉnh táo.
Nghĩ là làm.Cô vào nhà vệ sinh.Làn nước mát lạnh khiến cô tỉnh táo ra không ít.
Ác mộng kia cứ hiện rõ mồn một trong tâm tưởng cô.Cô cố gắng nhìn mình trong gương.
Cô cũng từng nghĩ chắc do mình quá mệt mỏi nên mơ lung tung.Nhưng giấc mơ vừa rồi rất chân thực,nó khiến cô hoang mang.Chân thực như vậy, lại còn có cô gái kia.
Xử Nữ nhìn khuôn mặt mình.Cô ta thật sự rất giống cô, khuôn mặt ấy.Tại sao lại có thể?Cô ta còn mặc đồng phục trường Zodiac.
Xử Nữ nằm trên giường, tay vắt lên trán, nhìn chằm chằm trần nhà.
Sực nhớ đến câu nói cuối cùng của cô ta
"Em gái", cô ta gọi cô là em gái.Xử Nữ giật mình.Cô không nghe nhầm, nhất định không nhầm.
Không lẽ cô còn người chị song sinh, nhưng ba mẹ chưa bao giờ nói đến.Hay là ba cô ra ngoài có con riêng.Suy nghĩ tới điều này Xử Nữ lập tức liền bác bỏ.Ba rất yêu mẹ con cô, không thể nào là loại người như thế được.Cô tin ba mình.Nhất định ngày mai cô phải hỏi rõ ba mẹ.
Mệt mỏi, Xử Nữ thiếp đi lúc nào không hay.
-----------------------------------
04:15 am
Trời hơi ửng sáng, nhưng vẫn chìm trong một nửa bóng tối.Gió mang theo hơi lạnh của sương sớm.
Một chàng trai đang đứng dựa vào lan can, mái tóc màu đen bị gió thổi làm lay động.Đôi mắt màu xanh bích trông rất đẹp nhưng lại sâu không thấy đáy.
Thánh Vũ bên cạnh lén nhìn cậu ta.Bất chợt hỏi một câu:
-" Cậu không thấy buồn ngủ sao?"_Nói xong,Thánh Vũ mới chợt nhớ ra mình lời nói của mình là thừa thãi.Thiên Yết chỉ có một nửa là người.Vì vậy ngủ với cậu ta có cũng được mà không có cũng chẳng sao.
-" Ừkm.."_Thiên Yết trả lời, giọng nói vẫn lạnh tanh không chút cảm xúc nào.Ngủ, hắn chưa bao giờ thật sự ngủ cả.Ác mộng lúc mười tuổi vẫn ám ảnh hắn.
Siết chặt chiếc điện thoại trong tay.
-" Tuyết Nữ cuối cùng cũng muốn ra tay rồi!"_Thiên Yết sau một lúc im lặng cũng nói.
-" Cậu xen ngang chuyện của cô ta, cô ta có lẽ cũng nhanh chóng tìm tới thôi"_Thánh Vũ nói,e rằng sắp tới là những biến động.Hắn làm sao không lo lắng cho được.
-" Cô ta muốn nhắm vào Xử Nữ, tôi không thể để Xử Nữ bị tổn hại gì!"_Thiên Yết nhắc tới Xử Nữ, trong ánh mắt xuất hiện tia kiên định.
Thánh Vũ nhìn dáng vẻ của Thiên Yết.
Tình yêu có thể khiến một người toàn tâm toàn ý vì người kia mà bảo vệ, mà hi sinh sao?
Hắn thật ngưỡng mộ loài người, có thể yêu.Đó là một thứ đối với hắn hay thiên thần đều là thứ rất xa xỉ.
Thiên thần thời gian sống lâu hơn con người.Nhưng loài người lại có những tình cảm mà thiên thần không thể có.Hắn từ khi sinh ra đã mang trách nhiệm trên người.Không thể chối bỏ cũng chẳng thể khước từ.
Lúc trước hắn từng nghĩ đó là bổn phận, là điều hiển nhiên.Nhưng dần dần, hắn cảm thấy tất cả dường như vô nghĩa.
------------------------------------
Ánh nắng ban mai lấp lánh như mọi ngày.Trong thành phố Dream, mọi người đã tất bật với cuộc sống mới.
Xử Nữ đang đứng đợi chuyến xe buýt như thường ngày.
Lúc này, tâm trạng cô rất rối loạn.Cô thở dài, cố trấn định mình.Leo lên chiếc xe buýt, cô cảm giác như có ánh mắt đang theo dõi mình.Theo bản năng quay người lại nhìn ngõ hẻm.
" Không có ai"Xử Nữ nghĩ, sau đó lắc lắc đầu cho tỉnh táo.Chắc tại hôm qua cô hơi mất ngủ nên sinh ra ảo giác đây mà.Cô nghĩ vậy, sau đó liền bước vào xe buýt chọn cho mình một chỗ ngồi.
Chiếc xe buýt từ từ di chuyển.
Trong con ngõ hẻm lúc nãy, nơi mà ánh sáng chiếu vào một cách yếu ớt bởi ngăn cách bằng các toà nhà cao tầng,một bóng đen hiện ra, nhìn chiếc xe buýt đi khỏi.Trên khuôn mặt liền nở một nụ cười như có như không.
------------------------------------
Trường Zodiac
Xử Nữ bước vào lớp, lại thấy đám học sinh tụm năm tụm ba đang bàn tán việc gì đó liền không khỏi thắc mắc.Đặt balô xuống, Xử Nữ liền hỏi Song Ngư.
-" Có chuyện gì mà mọi người bàn tán thế?"_Xử Nữ hôm nay vào trường đã cảm thấy không khí cảm thấy kì quái rồi.
Song Ngư nghe vậy mới rời khỏi cuốn sách trên tay, ngước lên nhìn Xử Nữ một lúc, sau đó chậm rãi nói:
-" Chuyện về vụ tai nạn "
-" Tai nạn?"_Xử Nữ cảm thấy choáng, cũng rất bất ngờ.
-" Xử Nữ, lại đây!"_Cự Giải xinh đẹp vẫy tay gọi Xử Nữ lại.
Xử Nữ đi lại bàn Song Tử và Thiên Yết, 10 người bạn vây quanh một chỗ.Không ngừng bàn tán.
-" Có chuyện gì vậy?"_Xử Nữ hỏi
-" Thật là Cậu không biết gì à?"_Kim Ngưu nói
-" Tai nạn 20 năm trước ák?"_Xử Nữ hỏi ngược lại.
-" Ừkm, ở trường chúng ta"_Cự Giải hí hửng nói
-" Các cậu đừng nói nữa, ghê quá!"_Bảo Bình hơi sợ nói
-" Các cậu làm Bảo Bình sợ rồi kìa!"_Bạch Dương nói, cũng có phần hơi sợ.
-" Có gì phải sợ, tôi thấy li kì mà?"_Song Tử bĩu môi, nói.
-" Li kì cái đầu cậu á!"_Bạch Dương cốc đầu Song Tử một cái khiến cho cậu nước mắt lưng tròng, nói đúng hơn là nước mắt cá sấu.
-" Không sao, đừng sợ"_Thiên Bình xoa đầu Bảo Bình trấn an.
Bảo Bình cảm thấy thật ấm áp
-" Ghen tị với hai người thật đấy!"_Sư Tử cảm thán
-" Vậy cậu kiếm gấu đi, ở đó mà than gì"_Nhân Mã châm chọc
-" Vậy tôi phải thỉnh giáo cậu làm sư phụ rồi nhỉ?"_Sư Tử nói lại
-" Tôi còn phải xem xét nữa "_Nhân Mã trả lời.
-" Thôi thôi, nghe Kim Ngưu kể tiếp đi"_Ma Kết đang tò mò, cắt ngang cuộc đối khẩu của hai tên kia.
Tất cả im lặng, hướng về Kim Ngưu.Người được mệnh danh là thông tin xuyên lục địa.Luôn cung cấp thông tin cho cả nhóm.
Kim Ngưu mở chiếc ipad ra cho mọi người cùng xem.
Thiên Yết từ nãy giờ im lặng, quan sát thái độ của Xử Nữ
-" Vụ thảm sát 20 năm trước tại trường của chúng ta, năm đó, không chỉ toàn bộ học sinh lớp 11E bị giết, mà còn cả nhiều học sinh khác.Có cả giáo viên nữa!"_Kim Ngưu nói, giọng trở nên trùng xuống, nghe hơi rợn người.
-" A...."_Bảo Bình sợ hãi ôm lấy Thiên Bình , lại nhận được ánh mắt ấm áp của cậu thì cảm giác an toàn hẳn.
Mấy bạn nữ còn lại cũng cảm thấy hơi ghê rợn.Đến nỗi thở cũng không dám thở mạnh.
-" 11E?"_Xử Nữ thốt lên
-" Lớp chúng ta cũng là 11E!"Nhân Mã kêu lên.
-" Nói nhỏ thôi, cậu tính làm cả lớp mình hoang mang hả?"_Cự Giải nhíu mày nói Nhân Mã.
-" Ừkm Ừkm!"_Nhân Mã gật đầu lia lịa, bụm miệng lại
-" Cậu kể tiếp đi Kim Ngưu!"_Song Tử càng nghe càng thấy hấp dẫn
Bạch Dương và mọi người nhíu mày nhìn Song Tử.Cả đám biết tính cách của cậu nên không biết làm gì hơn.
-" Các cậu nhìn này"_Kim Ngưu chỉ vào tin tức hiện trên màn hình.
-" Tôi biết nó"_Nhân Mã và Sư Tử đồng thanh
-" Tôi cũng vậy"_Song Tử nói
-" Tối hôm qua bản tin này hiện lên trên facebook, nhưng tôi không vào đọc"_Thiên Bình nhún vai nói
-" Các cậu đều đồng loạt thấy hả?"_Cự Giải hỏi
-" Ừkm!"_Thiên Bình, Nhân Mã,Sư Tử, Song Tử đồng loạt gật đầu
-" Có vẻ như không chỉ mấy cậu thấy link này đâu!"_Xử Nữ nhìn thái độ của đám học sinh vừa rồi liền suy đoán.
-" Đúng vậy"_Kim Ngưu gật đầu
-" Nhưng tại sao tụi tôi không thấy?"_Bạch Dương thắc mắc hỏi
-" Tôi cũng không thấy"_Bảo Bình gật đầu phụ hoạ với Bạch Dương
-" Tôi cũng thế?"_Cự Giải cũng nói thêm vào
-" Tôi ngày hôm qua bận nghiên cứu mấy tour du lịch nên không onl facebook"_Ma Kết gãi đầu thấy tiếc nuối
Cả mấy sao nữ cũng quay sang nhìn Xử Nữ
Xử Nữ thấy thế liền nói:
-" Ngày hôm qua tớ không onl facebook!"
Cả đám nghe xong thì quay sang nhìn Thiên Yết đang bình thản, có vẻ như đang suy tư điều gì đó.
Song Tử huých vai Thiên Yết, hỏi
-" Sao nãy giờ im lặng thế,Cậu có thấy không?"
Thiên Yết thấy Xử Nữ cũng đang chờ đợi câu trả lời từ cậu.
-" Có, vào lúc 12 giờ đêm"_Thiên Yết nói với giọng trầm ổn
-" Hình như đúng vào 00:00' thì phải"_Song Tử nói, quay sang nhìn mấy đứa kia, cũng thấy tụi nó gật đầu tán thành.
-" Chỉ có ai onl tới 12 giờ đêm mới thấy"_Kim Ngưu nói.
-" Sao mấy cậu onl muộn thế?"_Bảo Bình hỏi, cũng nhìn Thiên Bình với ánh mắt lo lắng.
-" Tôi bận nhắn tin với gấu trên facebook nên onl muộn.Hìhì"_Không ai khác ngoài Nhân Mã đang ngại ngùng cười nói.
-" Trong tin tức này nói, cả đám học sinh lớp 11E đều chết sạch, thêm vài học sinh và giáo viên khác nữa.Mà kì lạ hơn là, cảnh sát vẫn không thể điều tra ra nguyên nhân cái chết của họ.Nghe nói họ chết rất rùng rợn"_Kim Ngưu nói.
-" Nhìn kìa, họ chết thật thê thảm"_Cự Giải chỉ tay vào màn hình, thấy mấy thi thể đó đều đầy máu liền lập tức có cảm giác buồn nôn
-" Ghê quá!"_Bảo Bình nắm lấy cánh tay Thiên Bình
-" Đồng phục này hơi khác?"_Xử Nữ nhìn vào tấm hình, cảm thấy đồng phục này có chút khác biệt
-" Đồng phục này có in logo màu đỏ khác với logo màu xanh của chúng ta.Dù sao đó cũng là đồng phục hai mươi năm trước, nên khác nhau cũng là việc đương nhiên"_Bạch Dương am hiểu nói
Xử Nữ nhìn chằm chằm đồng phục trường Zodiac hai mươi năm trước.Cảm thấy có chút gì đó quen quen.
Đúng rồi!Là trong giấc mơ đó, cô gái kia cũng mặc đồng phục in logo màu đỏ
Đồng phục bây giờ so với đồng phục của hai mươi năm về trước không khác biệt lắm, chỉ có logo là bị thay đổi.
Lúc trên Sân Thượng bệnh viện, chỉ khi cô gái kia tiến lại gần cô, cô mới để ý.
Trùng hợp ư?Thật khó tin?
Cô cảm thấy sắp sửa có cái gì đó nguy hiểm
-" Xử Nữ"_Thiên Yết lo lắng gọi
-" Hả?"_Xử Nữ giật mình, kéo mình ra khỏi những suy nghĩ vừa rồi.Ánh mắt vô tình chạm phải ánh mắt đầy lo lắng và ấm áp của Thiên Yết.
-" Cậu sao thững thờ thế?Không khoẻ à?"_Bạch Dương hỏi
-" À....không có gì"_Xử Nữ cười ngượng ngùng nói, sau đó quay nhìn thấy Thiên Yết lại lãnh băng như cũ.
Ánh mắt Thiên Yết có chút gì đó tạo cho cô cảm giác thân quen.Làm sao có thể, Xử Nữ nghĩ mình lại sinh ra ảo giác nữa rồi.Chắc chắn cô nhìn lầm rồi.Tại sao hôm nay cô hay gặp ảo giác thế nhỉ?
-" Tôi nghe nói là lớp 11E cũ của hai mươi năm trước bị niêm phong bỏ trống ở dãy C lầu 3 đó"_Kim Ngưu nói thêm.
-" Cái dãy bị bỏ hoang đó á?"_Cự Giải hỏi
-" Ừkm"_Kim Ngưu gật đầu
-" Tôi còn nghe một chuyện nữa!"_Kim Ngưu giọng nói trầm xuống.
-" Chuyện gì?"_Cả đám đồng thanh nói
-" Trước khi vụ thảm sát hàng loạt này xảy ra, thì có một nữ sinh nhảy lầu tự tử từ trên lầu 3 khu dãy C đó!Là học sinh lớp 11E"_Kim Ngưu nói, giọng nói hơi rùng rợn
-" Lại là lớp 11E"_Bạch Dương nhíu mày nói.Cảm thấy tinh thần không thoải mái khi nó lại liên quan đến lớp 11E.
-" Tại sao lại tự tử?"_Song Tử hỏi
-" Tôi cũng không rõ, chỉ nghe đồn là do bị trầm cảm và bị mọi người tẩy chay thì phải!"_Kim Ngưu nói, cô cũng không chắc nữa.
-" Đúng là kinh dị thiệt"_Nhân Mã cảm thán
-" Hôm nay chính là ngày giỗ của cô ta"_Thiên Yết buông một câu khiến mọi người sững sờ
-" Cậu nói ngày giỗ là sao?"_Sư Tử hỏi
-" Ngày giỗ, .....ý cậu nói là ngày mà nữ sinh đó tự sát hả?"_Bảo Bình nói, hơi run.
-" Ừkm"_Thiên Yết trả lời , giọng vô cùng bình tĩnh.
-" Có vẻ như cậu biết rõ nhỉ?"_Thiên Bình nói
-" Đúng thế!Sao cậu lại biết?"_Kim Ngưu cũng nói
-" Trùng hợp"_Thiên Yết nói, vẻ mặt như cũ khiến đám bạn khó hiểu.
" Ring....Ring...."
Tiếng chuông vào lớp vang lên
-"Vào lớp rồi, mọi người về chỗ đi"_Bạch Dương giải tán mọi người, sau đó về chỗ.
Xử Nữ mang tâm trạng không thoải mái về chỗ mình.Đơn giản là cô cảm thấy có rất nhiều điểm khả nghi.Chẳng hạn như giấc mơ hôm qua liệu có liên quan gì đến vụ thảm sát kinh hoàng hai mươi năm trước không?Tại sao cô lại mơ thấy nó !
"Haizzz"_Xử Nữ thở dài
-" Cậu sao thế?"_Song Ngư nhìn Xử Nữ hỏi
-" À...Không.....chỉ là có vài chuyện không hiểu!"_Xử Nữ nói, có phần mệt mỏi
Một lúc sau, khi Xử Nữ tưởng Song Ngư không đáp lại thì đột nhiên Song Ngư lên tiếng, giọng nói nghe có vẻ rất nghiêm túc, Xử Nữ không biết mình có quá quan trọng hoá nó không nữa
-" Nhiều lúc, những việc mình thấy chưa chắc đã là sự thật.Và những mình chưa thấy chưa chắc đã không tồn tại.Ảo thực rất khó nắm bắt, chỉ có cảm nhận mới là chân thực và rõ ràng nhất"_Song Ngư nói, vẻ mặt điềm tĩnh đến lạnh lùng.
-" Hả!"_Xử Nữ vừa nghe xong liền có cái hiểu cái không, vẫn mơ hồ không rõ tại sao Song Ngư nói với mình như thế.
Lại thấy giáo viên bước vào, tiết học lại bắt đầu.
Ai cũng chìm đắm trong những suy nghĩ riêng của mình.
-----------------------------------
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro