
Chap1
Một sáng trong lành, yên ả ở Thấu Kì gia, ai nấy cũng đều tất bật với công việc của riêng mình. Phía trên hành lang tưởng như dài vô tận kia, vẫn vang lên những âm thanh ồn ào, bắt tai của hai thân ảnh vô cùng quen thuộc... Người đi trước thì một câu, hai câu đều là Thế Huân ơi, Thế Huân à. Người đi sau thì lại một bộ dáng bàng quan chỉ ậm ừ cho qua. Những người làm xung quanh dường như không bị ảnh hưởng là mấy, họ đã quá quen rồi! Để khởi đầu một ngày mới tốt lành thì tâm trạng bản thân cũng thật tốt mới được! Thế Huân và Sa Hạ cứ mãi líu la líu lo vui vẻ như vậy! Đại tiểu thư Sa Hạ cùng ngồi ăn sáng với lão gia, Thế Huân đứng một bên hầu hạ nàng... Phải nói, Ngô Thế Huân này có một địa vị rất "đặc biệt" trong Thấu Kì gia... Anh được lão gia cho ăn học không thua kém gì với Sa Hạ. Cách đối xử của lão gia và tiểu thư đối với Thế Huân cũng rất thân mật khác với những người làm khác trong nhà. Cho nên, ngoài mặt không ai là dám coi khinh Thế Huân cả. Nhưng là Thế Huân biết trong thâm tâm họ chưa chắc gì đã nghĩ giống với phần thể hiện bên ngoài kia. Tuy nhiên, không phải ai cũng như vậy. Có nhiều người khác là thật tâm tốt mà đối xử với anh ... Ngoài việc không được ngồi ăn chung với chủ giống như những người hầu thực sự thì Ngô Thế Huân không khác gì là "dưới một người trên trăm người! Hiểu được sự tình xung quanh mình, Thế Huân càng phải cố gắng hơn nữa để không phụ lòng của lão gia và tiểu thư...mặc dù...việc làm của anh hiện tại cũng chỉ là học hành và chăm sóc cho tiểu thư thật tốt... Nhưng Ngô Thế Huân là rất quyết tâm a!!! Bữa sáng bắt đầu với không khí thật vui vẻ, lão gia vẫn luôn là người bắt đầu trước. Nhưng chưa được bao nhiêu giây thì Sa Hạ tiểu thư đã cướp quyền làm "chim chích choè" rồi! Còn cái người "cao to trắng thơm" kia thì cũng đâu phải là rảnh. Anh bị "đại tiểu thư cao cao tại thượng" sai đi lấy đủ thứ, làm đủ trò để nàng tiêu khiển: - "Thế Huân ! Lấy nước quả!" - "Thế Huân ! Chị muốn ăn táo!" - "Thế Huân ! Nước lạnh quá!" - "Thế Huân ! Đồ ăn nguội rồi!" - "Thế Huân ! Thế Huân!! Thế Huân !!!" ... . . Thế Huân đã có lần hỏi sao mỗi khi đến giờ ăn nàng lại "khó chiều" thế! Thì Sa Hạ thản nhiên đáp lại rằng: "Vì thường ngày Tiểu Huân em đâu có nghe lời! Toàn bắt nạt người ta không! Nên bị như thế cũng đáng!!". Ờ thì, cũng đúng, chỉ mỗi khi có lão gia ở đây thì Thế Huân mới trở nên "ngoan ngoãn" chút chút... Lão gia vẫn còn đang "bất đắc dĩ" ngồi cười bên cạnh. Hai đứa nhỏ này thật là! Không có khi nào là không làm rộn lên cả! Nhưng rồi, trên khuôn mặt cười hiền kia, chợt trầm mặc lại, ông đang suy nghĩ... Thế Huân và Sa Hạ cũng để ý thấy thái độ của lão gia nên đã " tạm đình chiến". Nhưng đợi đến khi lão gia mở lời rồi thì không khí lại càng trở nên trầm tĩnh hơn... Lão gia là muốn Sa Hạ đi xem mắt!! Ông muốn nàng phải lo nghĩ cho tương lai của mình ngay từ bây giờ!! Và người được lão gia chấm cho con gái mình chính là thiếu gia nhà họ Phác ! Là một anh tài rất có lễ độ. Lại còn là một giám đốc tuổi trẻ tài cao! Phác thiếu gia này tên đầy đủ là Phác Xán Liệt, đã từng đến nhà vài lần, cốt là để bàn chuyện công việc với lão gia. Cũng gặp qua tiểu thư nhà anh , nhưng nàng cũng chỉ trò chuyện cho có rồi nhanh chóng phớt lờ hắn. Không lẽ,Phác Xán Liệt đã nhìn trúng nàng từ lần đó rồi sao! Thế Huân ngẩn người. Cô liếc nhanh sang Sa Hạ. Thật lạ! Nàng không có biểu hiện gì thái quá cả. Nàng chỉ hơi bất ngờ một chút, rồi lại tiếp tục động đũa. Và trong một khoảnh khắc ngắn ngủi nào đó, như có như không nàng liếca một cái... Sau đó, nàng mới nói với lão gia rằng nàng sẽ suy nghĩ! Là sẽ suy nghĩ sao...! Thế Huân thấy lồng ngực mình như đang nổi trống rần rần! Chuyện đến bất ngờ quá! --*-- Gác qua chuyện đó một bên, thì vì hôm nay là ngày nghỉ, hai người không cần đi học. Đại tiểu thư là muốn đi shopping giải khuây a. Trong xe lúc đó, lại như chưa từng có chuyện gì. Sa Hạ lại luyên thuyên nói chuyện. Thế Huân cũng chỉ cười cười rồi gật gật đầu. Anh vẫn còn lo chuyện xem mặt a! Sao nàng có thể bình thản như vậy được... Vào đến trong khu trung tâm thương mại có Thấu Kì gia là cổ đông chính, Sa Hạ tự do bay nhảy khắp nơi. Kéo theo cái thân dài loằng ngoằng còn lờ đờ phía sau kia... Đi đến đâu hai người cũng thu hút một đám đông sự chú ý. Không chỉ vì độ chịu chơi của Sa Hạ tiểu thư mà còn là vì mĩ sắc a. Nơi này, người đẹp cũng không phải là thiếu. Nhưng để bắt gặp được cũng không phải là dễ. Mà đây còn là đôi tuyệt sắc giai nhân a. Thật đúng là một đôi uyên ương vạn người mê mà~~ - "Thế Huân! Thế Huân! Thấy cái kính này như thế nào, hợp với chị không, nó đang rất hot hiện nay đấy!". Sa Hạ cầm một chiếc kính mát hiệu B&E lên đeo thử, quay qua hỏi, thì thấy cái mặt nhăn như Yoda của anh. - "Chị không có mắt nhìn à!! Kính thì đẹp đấy, nhưng không hợp với chị đâu!" Nói xong, anh còn chậc chậc hai tiếng. Sa Hạ bực mình, nàng là đang học chuyên ngành thiết kế a. Người học kinh tế khô cứng như Thế Huân thì biết gì chứ! Đang định lên tiếng quát lại, thì Thế Huân đã bước lại gần, tháo chiếc kính xuống, không nhanh không chậm, giọng điệu rõ ràng đủ cho Sa Hạ nghe thấy: - "Không nên đeo kính, như thế em sẽ không thấy rõ được khuôn mặt xinh xắn này mất, bỏ đi!" Sa Hạ chợt khựng lại, tên ranh con này, học được ở đâu những lời ba hoa này chứ!....Dù rằng ít nhiều....cũng có tác dụng... Không thể để thua nhóc con này được: - "Hứ! Dẻo miệng! Mặt chị ai cho em ngắm tuỳ tiện như vậy! Nó không miễn phí đâu nha! Mau trả phí đây!" Sa Hạ vui vẻ hẳn ra, láu lỉnh hất mặt về phía Thế Huân. Thế Huân nghe xong, cười nhẹ, anh chầm chậm hạ mình xuống ngang với tầm mắt của nàng, nhìn thật lâu vào đôi mắt đầy mê hoặc ấy... Mắt nàng thật đẹp... Hai người cùng đứng đó, mắt đối mắt như vậy, tưởng như thời gian xung quanh đã ngưng trệ lại...thật chậm...thật chậm...chậm... Cho đến khi, một loạt âm thanh gióng liên hồi bên ngực trái của Sa Hạ thức tỉnh nàng! Thì khoảng thời gian bị trì trệ nãy giờ mới tiếp tục được vận hành... Sa Hạ vội đẩy Thế Huân ra xa, tay chân tự nhiên luống cuống hẳn, không biết làm gì, nàng vội đeo lại chiếc kính khi nãy... Lấy lại được sự bình tĩnh hơn rồi mới quay lại nhìn tên cao cao kia: - "E-Em...em làm trò gì vậy! Muốn gì hả!?!" Sao tự nhiên lại bị nói lắp a~ Chứng kiến một loạt hành động của Sa Hạ. Thế Huân không tự chủ được mà cười ngoác cả miệng. Nàng thật là đáng yêu! Đáng yêu quá trời quá đất luôn!! Sa Hạ một bên đứng nhìn tiểu quỷ kia đang không nhịn được cười, nàng đâm ra bực bội, liền đấm cho tên kia một cái vào bụng, cười cái gì chứ...ngại chết đi được~~ Cái đấm kia đương nhiên không hề hấn gì đối với Thế Huân vì người ra tay cũng đâu có nhiều lực! Thế Huân ngừng cười, tiến đến gần Sa Hạ, tiện tay tháo chiếc kính xuống lần thứ hai, xoa lên gương mặt có phần phúng phính của nàng: - "Em đang trả phí cho chị mà! Khuôn mặt này của em cũng được xem là báu vật đấy, nhiều người muốn có mà không được đó a~~ Nhưng mà em lại chỉ dành cho mỗi mình Tiểu Hạ chị ngắm thôi đấy! Chị cũng thật là may mắn rồi!" - "NÀ NÍ??!! Ngô Tiểu Cẩu!! Cậu đừng có mà agcb#@#§*rtu*¥€£jgfgx.....bla... bla....." Sa Hạ bị chọc, liền hăng say thuyết giảng cho "NgôTiểu Cẩu" một trận. Đang hăng, thì bất ngờ Tiểu Cẩu nhà nàng lại đeo chiếc kính khi nãy lên mặt nàng, khiến bài thuyết giảng bị phanh gấp. - "Thôi nào! Được rồi, được rồi mà! Tiểu Hạ của em đây không phải là đại đại đại cực phẩm nghìn năm có một hay sao!! Em đúng là phải tu mấy kiếp mới có phúc phần gặp được Tiểu Hạ a~~~" Chưa kịp để Sa Hạ hồi phục, thì Thế Huân lại tiếp tục tấn công: - "Nghĩ lại thì mua chiếc kính này cũng không phải là không có ích! Đỡ cho em phải cản trở mấy tên dê già thích ngắm gái đẹp~~ Huống chi đây còn là đại đại đại cực phẩm có một không hai!! Tiểu Hạ thấy em nói có phải không?!" Nói rồi, Thế Huân đắc ý kéo tay Sa Hạ đi, anh không để ý rằng, người ở phía sau kia hai má thì hồng hồng đôi khi lại phồng phồng lên như đang phụng phịu cái gì. Trông đáng yêu vô cùng. Khuôn miệng nhỏ xinh lại bất giác nâng lên, cười rất tươi. Đôi khi lại chúm chím rồi lại chu chu ra. Một bộ dáng rất mê người a! Nhưng là nàng đang cúi gằm mặt, nếu bị ai nhìn thấy, thực sẽ muốn phạm tội với nàng nha~ Vừa đi, nàng còn vừa lí nhí trong cổ họng: "Ngô Tiểu Cẩu! Ngô nhóc con! Đáng ghét~~!" --*-- Đang tốt đẹp, thì lại xảy ra chuyện. Từ đâu có một nam thanh niên vụt nhanh lại gần Sa Hạ, giật đi chiếc túi xách Louis Vuitton của nàng. Thế Huân đứng gần nhất, vội đuổi theo tên trộm từ đâu xuất hiện này. Nhưng anh không ngờ lại có người còn nhanh hơn. Hắn ta nhanh chóng quật ngã tên trộm, ép mặt hắn xuống sàn nhà. Tất cả đều rất nhanh gọn. Đúng lúc, bảo vệ an ninh tiến đến. Bọn họ vừa giải tên trộm đi vừa ra sức xin lỗi trấn an mọi người. Và "vị cứu tinh" kia thì thật phong độ, một loạt động tác diễn ra không ngừng, giật lại túi xách, hiên ngang tiến đến chỗ Thế Huân và Sa Hạ. Trên đoạn đường ngắn đó, còn nhận được những tiếng vỗ tay tán thưởng của mọi người. Thế Huân lúc đó có cảm tưởng như đang được xem mấy cái màn red carpet như mấy lễ trao giải tên TV vậy. Lố hết sức! - "Chào Thấu Kì tiểu thư, gặp được em ở đây thật là may mắn!" - "Xin chào Phác thiếu gia! Cám ơn ngài! Là chúng tôi may mắn mới đúng!" A... Đây là "người quen" mà...!?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro