Chap 1: Đêm chạy trốn
Năm đó Kim quốc bị Jung quốc đem quân sang xâm lược. Chỉ sau hơn tám tháng cầm cự yếu ớt, Kim quốc thua trận, quốc vương và hoàng hậu tự sát.
Cả hoàng cung chìm trong biển lửa suốt ba ngày ba đêm.
Hoàng tộc bị bắt. Những tướng lĩnh và các vương thần không bị giết vì chính sách an dân của Jung quốc, nhưng tất cả đều bị cắt hết binh quyền và phải cùng gia quyến sang Jung quốc chịu sự quản lí nghiêm ngặt.
Kim thân vương Kim Yoon, suốt đời chỉ là một quan văn, chịu trách nhiệm biên soạn những bộ luật đã lỗi thời, tuyệt nhiên không có bất kì một tham vọng hay binh quyền trong tay. Nhưng vì dòng máu ông mang là dòng máu hoàng tộc, nên hiển nhiên cũng phải cùng gia quyến lên đưòng sang Jung quốc.
Mùa đông năm ấy, con trai cả của ông, Kim Jae Joong tròn 18 tuổi, con út Kim Jun Su cũng vừa 16.
Kim Jae Joong, đại công tử của Kim thân vương, tuy là con trai hoàng gia, nhưng khác với những anh em họ của mình, cậu không thể học võ vì thể trạng yếu, từ nhỏ chỉ làm bạn với cây cối và sách, con người ôn hoà, ít nói và... ngây thơ vô cùng.
Kim Jun Su thì có hiếu động hơn một chút, thích nô đùa chạy nhảy nhưng cũng trẻ con lắm, thậm chí còn hơn Jae. Một thiếu niên khác hẳn anh mình ở chỗ thích dùng tay chân hơn là đầu để suy nghĩ, người mà tiếng cười của cậu luôn đem đến ánh nắng và niềm vui cho kẻ khác.
Cả hai con người ấy đề rất đáng yêu, rất trong sáng và... ngốc nghếch.
Có lẽ đó chính là thành quả của việc Kim thân vương đã giữ con quá kỹ chăng? Ông rất ít cho Jae Joong ra ngoài và gặp người lạ, đơn giản vì ông không muốn hai đứa con bị cuốn vào vòng xoáy của quyền lực và danh vọng. Còn Jun Su, cậu có ra ngoài thì cũng chỉ chạy vào rừng đá bóng cùng gia nô.
Có lẽ chính những điều ấy khiến Kim thân vương thực sự rất an lòng về hai cậu con mình.
...
Mãi cho đến khi chính biến năm ấy nổ ra.
—
Sau khi sát nhập hai quốc gia, Jung hoàng đế quyết định cho thái tử Jung Yun Ho sang quản lí Kim quốc.
Nhưng vì Jung quốc khí hậu khắc nghiệt khác xa Kim quốc oi ả, nên Jung thái tử quyết định đặt thủ phủ mới ở miền bắc Kim quốc, một tòa thành tên gọi Dong Bang, cách xa kinh đô cũ đến gần một tháng ngồi trên xe ngựa, một mảnh đất quanh năm chỉ có mùa đông giá rét và những bông tuyết phủ kín con đường. Nơi đây cũng là một thành quách lớn, nhộn nhịp, đặt làm thủ phủ vốn dĩ không phải ý xấu.
Chỉ có điều, nếu là dành cho những con người vốn đã quen với ánh nắng suốt bốn mùa trong năm để ở thì đúng là không hay chút nào.
Sau khi Jung thái tử sang Kim quốc, cũng là những ngày cuối để Kim tộc sang Jung quốc, Jung Yun Ho thái tử là người trực tiếp giám sát từng đoàn gia quyến lên xe đi về quê hương ngài.
Chỉ còn hai ngày nữa là đến gia đình cuối cùng: Kim thân vương.
...............***...............
Đêm khuya canh hai, Kim phủ...
_Cha à... Đêm khuya rồi, cha vào nhà đi... – Jae Joong bước đến bên Kim thân vương, người nãy giờ vẫn đang lặng lẽ ngắm nhìn những bụi hoa trong vườn.
_Jae Joong? Con chưa ngủ à? Còn Jun Su thì sao? – Kim thân vương hỏi không quay đầu lại.
_Nó đang ở trong phòng. Ngày kia đi rồi nên nó muốn thức trắng hai đêm cuối. – Cậu trả lời, ánh mắt đượm buồn.
_Tốt. Vậy con gọi nó chuẩn bị lên đường ngay.
Jae Joong ngạc nhiên.
_Lên đưòng ngay? Đi đâu ạ?
_Con và Jun Su đừng sang Jung quốc, cha sẽ giúp hai đứa trốn khỏi nơi này. – Ông quay lại đối diện với Jae Joong – Hai đứa đến một nước khác mà sinh sống, tiền ta đã lo đủ rồi. – Ánh mắt hiền hậu ngày nào giờ tràn đầu vẻ kiên quyết và dứt khoát.
Cậu hoảng hốt:
_Cha muốn chúng con bỏ trốn?! Còn cha thì sao?!
_Ta đã già rồi... Hơn nữa ta đi thì không còn ai ở lại đánh lạc hướng Jung thái tử nữa, họ sẽ đuổi theo và sẽ phát hiện ra...
_Nhưng tại sao?! Chúng ta đâu có tham vọng gì, sang Jung quốc cũng đâu có ảnh hưởng gì!? Chúng con quyết không bỏ cha lại! – Jae Joong quả quyết.
_Con không hiểu quan trường và ngai vàng có sức hấp dẫn thế nào đâu. Sáng sớm hôm qua cha đã được diện kiến Jung thái tử... Kẻ đó... giống như một tên máu lạnh, không chút nhân tính vậy... Một người như thế quả không hổ danh là kẻ đã thống lĩnh hàng vạn đại quân dẫm nát nước ta... Dù ta đã tình nguyện bỏ mọi chức tước, hay có van xin để được ở lại thì kẻ đó cũng không hề suy chuyển.
_Chỉ có thể thôi sao...
_Không! Con không hiểu! Một đời cha đã làm quan cha biết nhìn nhân tướng, con người tên Jung Yun Ho đó nhất định không phải kẻ tầm thường. Chắc chắn là người có dã tâm và mưu lược, lòng dạ khôn lường! Nếu chúng ta sang Jung quốc, không biết chừng giữa đường có toàn mạng mà đến nơi không? Hơn nữa Jung hoàng đế và những con trai ông nổi tiếng vì sự tàn bạo hoàng tộc chúng ta đến mảnh đất đó, chắc chắn sẽ khó sống.
_Vậy chúng ta cùng đi, con quyết không bỏ cha lại! – Jae Joong lắc đầu, cậu tuyệt nhiên không muốn trở thành kẻ hèn nhát bỏ lại phụ thân mà trốn chạy.
_Không! Ta đã đi gần hết cuộc đời ta rồi, có chết ta cũng muốn chết ở nơi này... nơi có mộ phần của mẫu thân các con. Ta chỉ muốn hai con toàn mạng mà sống nốt quãng đời còn lại, hãy nghe lời ta, đi càng xa càng tốt.
_Không, chúng con không đi.
_Ta quỳ xuống cầu xin con mà Jae Joong, con không nghĩ đến em con sao? – Kim thân vương bất lực khuỵnh gối.
_...
Phải rồi... dù cậu không muốn chạy trốn trong nhục nhã, nhưng còn đứa em trai bé bỏng, nó không đáng phải chọn cuộc đời ở một nơi như Jung quốc với thân phận tù đày không bao giờ ngẩng mặt lên được. Không thể nào! Cậu không muốn thân mang dòng máu Kim tộc mà phần đời còn lại phải chịu quy phục trước những kẻ đã phá nát quốc gia mình, làm trò cười cho chúng.
Cố nén nhịn để không bật ra tiếng khóc Jae Joong cũng quỳ xuống nâng người cha già của mình lên.
_Cha à! Cha đứng lên, nếu ý cha đã quyết, con xin tuân theo.
_Tốt quá... – Kim thân vương gạt nước mắt – Mau vào gọi đệ đệ con đi. Ta đã chuẩn bị sẵn hai con ngựa rồi.
—
Jun Su sau khi nghe xong những gì Jae Joong nói thì cũng sống chết không chịu đi, khuyên bảo mãi cũng không nghe, cuối cùng Kim thân vương đành nhìn vị gia nhân trung thành Eun Hyuk, ra hiệu.
Nhanh như cắt, Hyuk đang đứng cạnh Jae Joong liền nhẹ nhàng lao đến sau Jun Su và giáng một chưởng vào gáy làm cậu bất tỉnh, rồi đưa lên chiếc xe ngựa.
_Eun Hyuk... cả đời này ta đã nợ con... Xin con thay ta chăm sóc hai đứa nó... Nếu có cơ hội, chúng ta nhất định gặp lại... – Kim thân vương cầm tay Hyuk run run nói.
Eun Hyuk vôi xua tay:
_Lão gia xin đừng nói vậy... Nếu năm xưa nhị công tử không đưa con từ phố chợ về, con đã chết rục ở xó đường rồi... Con nhất định sẽ dành cả đời đền đáp công ơn Kim gia!
Ba người nhìn nhau, không ai nói gì để mặc cho nước mắt tuôn rơi. Jae Joong và Eun Hyuk quỳ lạy Kim thân vương lần cuối rồi leo lên chiếc xe lao vút đi trong màn đêm. Để lại một người cha già râu tóc đã bạc nhìn theo, lòng đau như cắt.
Họ có ngờ đâu ngay khi đến cổng thành phía Tây, một toán những người mặc quân phục đã đợi sẵn bên một góc thành, dõi theo chiếc xe, trên tay lăm lăm gươm giáo, cầm đầu là một kẻ đeo bên mình lệnh phù hàm đại tướng của Jung quốc. Một người đàn ông với mái tóc nâu được cắt ngắn, nụ cười nửa miệng và cái nhìn ngạo mạn pha chút bỡn cợt.
_Thái tử quả nhiên phán đoán hơn người! Biết ngay lão già họ Kim đó sẽ bỏ trốn, mà còn là trốn sang Han quốc nữa.
_Tướng quân, chúng ta có nên bắt chúng ngay? – Viên phó tướng trẻ tuổi bước đến hỏi thầm, mắt không rời vị phu xe.
_Khỏi! Thái tử bảo thấy chúng chạy thì báo ngài, ngài muốn chơi một chút. Hơn nữa chúng đi xe ngựa thì chẳng chạy bao xa được đầu, thái tử muốn cho chúng cảm nhận hy vọng rồi mới từ từ bóp nát nó. – Viên tướng quân cười mỉm.
_Vâng, thuộc hạ sẽ cho người báo về hoàng cung. – Phó tướng nghiêng đầu rồi lui xuống thực thi lệnh. Miệng gã không ngừng lầm nhẩm – Quả là Park tướng quân, rành tính thái tử nhất Jung quốc chỉ có ngài ấy...
End chap 1
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro