Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 4: Phantom

Part 1

JaeJoong thở dài, cố chỉnh lại cho mình một khuôn mặt tươi cười, sau đó nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào căn nhà gỗ quen thuộc ấm áp


- Omma ~!! - Cậu gọi khe khẽ trong miệng khi nhìn thấy bóng người phụ nữ nhỏ bé gầy guộc trong bếp

- JaeJae về rồi đó hả con ?

Người phụ nữ nặng nề bước về phía cậu, khuôn mặt của tuổi già không làm phai đi nét sang trọng quý phái của bà...và trên đôi môi đã khô nứt ấy..một nụ cười hiền từ nở ra

- Con về rồi...về rồi đây mẹ ơi - JaeJoong cúi xuống ôm lấy mẹ, thở ra 1 hơi dài se sẽ. Một chút yên ấm bình an đã len lỏi trở về trong cậu


---------------------

- YunHo hôm nay không cùng qua đây sao con - Mẹ gắp thêm miếng thịt bỏ vào bát cho JaeJoong, quan sát con mình chăm chú với món ăn chính tay bà nấu

- Dạ, anh ấy sang Nhật công tác 2 tháng rồi mẹ

JaeJoong trả lời qua loa cho mẹ vậy, không muốn nhắc đến con người ấy nhiều trong căn nhà này. Cậu không muốn mỗi phút giây bình yên ngắn ngủi mà cậu có được lại cũng phải nghĩ đến con người khó ưa ấy

- Khổ thân nó, làm việc vất vả suốt ngày vậy.. JaeJoong ah, con phải chăm sóc chồng con thật tốt đấy, phải quan tâm ăn uống cho nó, xem xét nó có thức khuya hay uống nhiều bia rượu không...


- Con no rồi..- JaeJoong đặt chén cơm xuỗng bàn, ánh mắt cụp xuống chán nản đi về phía buồng ngủ


[ Mẹ... con rất mệt..thực sự con mệt lắm rồi.. ]


-----------------


Căn phòng nhỏ trên gác mái quen thuộc với cả tuổi thơ của JaeJoong bây giờ đã thoảng mùi ẩm mốc do vắng hơi người. Cho dù mẹ cậu vẫn thường xuyên lên đây lau chùi dọn dẹp đi nữa, nó vẫn không thể lấp đầy hơi người lên được. Đã lạnh lẽo và xa vắng rồi...

JaeJoong mở tung cánh cửa sổ, nheo nheo mắt nhìn lên bầu trời đêm đầy sao. Tìm ngôi sao sáng nhất, cậu thì thầm


[ Appa, JaeJoong mệt.. ]


Trượt người xuống và ngồi dựa vào tường, cậu nhắm mắt lại, để cho những mảng màu kí ức loang lổ vụt chạy qua trong tâm trí

Một tuổi thơ êm đềm với căn nhà nhỏ bằng gỗ, có cái phòng cũng nho nhỏ trên gác mái. Một gia đình nhỏ 3 người sống vui vẻ ấm áp

Cho tới khi cậu con trai thi đỗ đại học, công ty của cha cậu bị phá sản, người cha lên cơn đau tim rồi ra đi. Người mẹ suy sụp ốm đau triền miên

Cuối cùng, mẹ cậu nói gia đình cậu hoàn toàn có thể thoát nợ, chỉ cần cậu lấy người ấy..Một con người giàu có, sẵn sàng cho cậu cuộc sống sung túc và trả nợ cho cả nhà. Mẹ cầu xin cậu hãy vì tương lai bản thân mà chấp nhận. Bà không cam tâm nhìn con trai mình có bằng cấp mà phải đi làm ở tiệm ăn nhanh chỉ vì không đủ cả tiền để nộp đặt cọc cho công ty khi đi xin việc


Mở mắt..và JaeJoong thở dài..cuộc hôn nhân ấy đã diễn ra 2 năm nay rồi


--------------------

JaeJoong lách người vào phòng ngủ của mẹ


- Mẹ, tối nay con ngủ ở đây nhé ?

- JaeJae, vào đây con...


Chui vào trong chăn ấm, JaeJoong cuộn người vào lòng mẹ, để bà ôm lấy tấm vai gầy của cậu, vuốt nhẹ những sợi tóc mềm âu yếm


- Mẹ ơi.. - con mèo nhỏ gọi khe khẽ

- Sao con ?

- Con mệt lắm...

- Ngoan nào - mẹ vỗ vỗ đầu con mèo con của mẹ - đã lấy chồng rồi đấy, đã lớn rồi

- Nhưng con không yêu anh ta - mắt bỗng nhoè đi, sống mũi bỗng cay cay

Mẹ im lặng đôi chút, những ngón tay thôi không vuốt tóc JaeJoong nữa. Tiếng thở của mẹ chậm hơn, dài hơn. Mẹ siết chặt lấy vòng tay ôm con mèo con của mẹ vào lòng, tựa như muốn che chở thêm thật nhiều cho nó vậy

- JaeJoong à, mẹ xin lỗi, là con trai mẹ đã khổ rồi...

- Mẹ !

- Nhưng JaeJoong, con biết không, chúng ta còn mang ơn YunHo nữa. Không chỉ là yêu, mà là cả ơn nghĩa nữa, con biết không ?


JaeJoong im lặng. Cậu không thể nói gì thêm được nữa. Từ xưa tới nay, mẹ vẫn luôn không ngừng nhắc nhở về việc cậu phải đối xử với YunHo ra sao...không thể trốn tránh. Cả cậu và mẹ đều nợ hắn quá nhiều

Nhưng cậu không yêu hắn ! Cậu ghét cách hắn đến bên cuộc đời cậu, ghét cái cách hắn đưa tay ra để kéo cuộc đời cậu lên. Ghét cả cách hắn đối xử với cậu khi không có được cậu trọn vẹn...

Một con người có cách yêu ngu ngốc !

JaeJoong ngọ nguậy, rúc sâu vào trong chăn để đi tìm giấc ngủ cho bản thân. Cậu mệt, cậu muốn ngủ. Có lẽ Thế giới trong giấc mơ sẽ êm đẹp hơn hiện thực lúc này



------------------------


Hơn 1 tuần sau mới trở về nhà, JaeJoong tự bảo cũng phải về dọn dẹp một tẹo hay làm cái gì đó.

Nhưng JaeJoong hoàn toàn bất ngờ khi nhìn thấy tờ post it.. YunHo viết..ngày hôm đó. Và JaeJoong đủ thông minh để biết ngày hôm đó, việc YunHo nhìn thấy cậu với KangTa phải chắc chắn đến 80%

Bỗng dưng trong lòng cậu dấy lên cảm giác mơ hồ..Có khi nào anh ta sẽ ghen không ? Dễ vậy lắm. Từ hôm bay qua Nhật tới giờ, YunHo chưa hề gọi về cho cậu lần nào

Mở hộp thư thoại ra cũng không thấy có tin nhắn nào. Đáng lẽ ra, theo bản tính của YunHo thì anh ta phải gọi cho cậu rồi

JaeJoong thấy hơi khó chịu, không phải vì YunHo không gọi cho cậu. Mà là vì JaeJoong ghét bị anh ta cho rằng. CẬU. PHẢN. BỘI


------------------



- Hớ ~! Thế thì càng đúng với nguyện vọng của cậu quá còn gì - JunSu nhăn nhở xúc một thìa kem bỏ vào miệng - rồi thì chả mấy chốc cậu cũng được li dị

- Không - JaeJoong nhún vai - Tớ muốn li dị, nhưng tớ khong muốn mang tiếng là 1 kẻ ngoại tình. Đấy là danh dự của tớ

- Vậy gọi điện cho anh ta đi - JunSu thản nhiên phán

- Cái gì cơ ? - JaeJoong gần như quát lên - Điên rồ hết sức. tớ gọi cho anh ta làm gì ?

- Giải thích. Hỏi han. Kể lại. Hay đại loại làm 1 cái gì như thế

JaeJoong đẩy ghế đứng dậy " Hôm nay mặt trời vẫn mọc ở phía Đông, SuSu à" Rồi cậu rời khỏi canteen, không quên nói với lại sau lưng " Thanh toán giùm tớ nhé.."


- 4 kem, 2 bánh ngọt, 4 hamburger, 2 sữa chua...Ya ~! JaeJoong thế này thì lõm túi tớ mất ~!!!!



---------------------


JaeJoong tự nhận thấy mình đúng là 1 kẻ điên thật mất rồi

Điên một cách hết sức nguy hiểm là đằng khác

Bằng chứng ấy à ? Cậu đang đứng trong WC, 1 buồng riêng, và đang tìm số điện thoại của YunHo trong danh bạ


- Alô..? - tim JaeJoong như đập dồn lên khi nghe thấy tiếng YunHo trong điện thoại

- YunHo shii...a..không.. YunHo ?

- Erm..anh đây, có việc gì không em ?

- Hm..m.. Anh...ah..Anh khoẻ không ? - không biết phải nói gì hơn

- Anh ổn mà - JaeJoong cảm giác anh đang cười - Vui là khác

- Ờ..! - JaeJoong cố giữ cho giọng mình bình thường. Cậu nhận thấy ít ra trong cuộc đối thoại này không có mùi ghen tuông

- Vợ gọi điện là anh vui lắm. Thật hiếm hoi đấy..Có lẽ tối nay trời mưa to. Haha ~~!

- Khỉ ~! - Cậu chửi thầm, thấy hơi cáu. Lúc nào YunHo cũng có thể đùa như vậy sao ? - YunHo ah.. xin lỗi nhé

- Huh ?

- Ngày hôm đó, tôi đã không về qua nhà nên không biết anh đã hẹn ở 9095..tôi..sh..sh..hôm đó mưa lớn quá nên tôi phải đi nhờ xe đồng nghiệp về. Anh ấy mời tôi dùng bữa, tôi lại ngại về nhà thổi cơm nên là...Tối hôm đó tôi ngủ ở nhà JunSu

- uhm, anh hiểu - giọng nói nghe rất trầm và ấm - Nhưng sao bây giờ em mới gọi ? Ngại quá hả ?

- Không phải vậy, hơn 1 tháng nay tôi ngủ ở nhà mẹ, không có về qua nhà, không có thấy được tờ giấy. Tôi nghĩ anh viết...tôi chỉ sợ anh lại nghĩ lung tung

- Không sao..không sao - Đầu dây bên kia nói gấp, hệt như cố gắng chặn lời cậu lại

- Nói dối ~!!- không hiểu sao JaeJoong chợt nảy ra ý nghĩ muốn trêu chọ tên Gấu chết tiệt này một tý

- Ờ thì..anh có buồn một tý này, có giận một tẹo này, ghen một ít này. Sao em biết hả ?

- Vì anh đi hơn 1 tháng mà không gọi điện về. Lạ quá nên tôi nghi thôi

- Ah, vậy là mới có 1 tuần không được nghe giọng anh mà em nhớ hả ? Okie ~! Vậy từ ngày mai, hôm nào anh cũng sẽ gọi về cho em. Honey ~ được chứ hả ?

- Điên rồ - JaeJoong đỏ mặt quát lên rồi cụp máy. Thấy nhẹ nhõm đi nhiều. JaeJoong đã nghĩ là anh ta đã giận sôi lên rồi cơ đấy

..........Ở đầu dây bên kia, có một giám đốc trẻ cười rú lên một cách sung sướng ngoài phòng họp. Rất nhiều người nhìn thấy " Có lẽ anh ta quá khích " người ta xì xào bảo nhau. Chả ai hiểu tràng ngôn ngữ Hàn anh ta xì ra trên đất Nhật cả, và chắc chắn người ta cũng chẳng thể hiểu được tâm trạng của anh lúc này. Khi mà mọi ngổn ngang trong lòng anh đã được dẹp bỏ. JaeJoong đã chủ động gọi điện cho anh, đã nói cho anh biết tất cả... Anh tin cậu, anh sẽ không suy nghĩ nhiều nữa. Anh hiểu. Kim JaeJoong người anh yêu sẽ không bao giờ phản bội anh như thế.........



+++++++




Tối nay JaeJoong quay trở về căn nhà của YunHo và cậu

Ngủ ở nhà mẹ vui thật đấy, được mẹ chăm sóc và vỗ về. Nhưng cậu không thích cách mẹ nói về chuyện của YunHo và cậu. Lúc nào cũng là con phải thế này, con phải thế kia. Bực ~!

Và cả cậu không thể chịu được khi mẹ cứ gợi lại nhưng chuyện xưa kia nữa, cái gì đã qua tại sao mẹ không cho qua luôn đi ? Phải rồi, bây giờ đã là vợ của người ta, đã mang ơn của người ta. Nhưng chẳng nhẽ không yêu nhau, không được quyền giải thoát cho nhau sao ?


.
.
.


Lâu lắm mới phải ăn cơm một mình. JaeJoong thấy là lạ. Ngồi trên chiếc bàn ăn, cô đơn giữa căn nhà bếp. Tất cả đều yên tĩnh. JaeJoong hằng ngày tự cho việc ăn cơm với YunHo và việc ăn cơm một mình chả khác gì nhau, bởi cả hai cũng chẳng mấy khi nói chuyện, cũng lặng lẽ

Nhưng bây giờ JaeJoong nhận ra, cái ghế phía bên kia sẽ chẳng bao giờ trống trơn như vậy, Cậu cũng không thấy cô đơn. lẻ loi như vậy

Sau bữa cơm, JaeJoong rảnh rỗi ngồi xem Tv. bỗng dưng cậu bật đúng kênh đang chiếu 1 talkshow về những đôi vợ chồng trẻ

--- JaeJoong's pov ----


Cái talkshow chết tiệt ~! Cái gì mà người vợ phải là người chủ động bày tỏ yêu thương ? Cái gì mà hạnh phúc đã đánh mất thì không lấy lại được ?

Lại còn bới ra được mấy vị tiền bối lên kể lại chuyện tình..thật hết biết !! " tôi kết hôn khi chưa biết mặt vị hôn phu của mình, hôn nhân đơn giản, nhưng bây giờ thì tôi thực sự yêu anh ấy"

Ngu xuẩn !

Nhàm chán !

Tắt Tv lên phòng làm việc còn hơn !


------ End JaeJoong's pov ---------


.
.
.
.
.
.



JaeJoong choàng mở mắt, phát hiện ra mình đã ngủ gật trên bàn làm việc, trước mặt vẫn là cái laptop và một đống bản phác thảo đang ngổn ngang. Đã là 8h sáng rồi.. JaeJoong nhớ không nhầm thì hôm qua 3h sáng cậu mới đi ngủ

Định quay lại phía giường gọi YunHo dậy, nhưng rồi JaeJoong tự xỉ vào trán vì cái tật đãng trí của mình. YunHo đã đi Nhật rồi mà. Và rồi cậu thấy căn phòng sao mà rộng rãi, trống trải quá

Nắng sớm vàng rực rỡ nhảy múa trên sàn, chiếu vào cơ thể đang nằm dài lười biếng trên bàn của cậu

Ấm quá ~!

Nhưng JaeJoong cảm giác rằng vòng tay của YunHo ngày ngày ôm cậu ấm hơn nhiều

" Aishh..sh.. JaeJoong, mày lại điên rồi, không phải là đã nhớ tên Gấu chết tiệt ấy đấy chứ ? " - Cậu tự càu nhàu với bản thân như thế


Thôi, thay quần áo rồi đi làm đi



---------------



JaeJoong bắt đầu quay như con thoi ở phòng làm việc của mình


- JaeJoong shii !áo mẫu G3 có thắt nơ đỏ phải không ?

- Joongie ~ quần ở mẫu B4 thêu cúc ở túi sau

- JaeJoong, mẫu G1 này phải thay chất liệu, tôi nghĩ dùng vải voan ở cổ sẽ làm cho dáng áo mềm mại hơn

- Jae à, cậu có nghĩ nên thêu thêm chút gì đó vào chiếc quần jeans này không ?

- Từ mẫu A1 đến mẫu A15 chỉ dùng tông đen trắng mà ? JaeJoong shii tại sao ở A8 và A12 lại lắm màu đỏ thế ?

- Sunbae..em lỡ tay đính nhầm cúc áo ở mẫu B3 rồi...

- JaeJoong...


Cậu đã bận mờ mắt thì thôi, YunHo lại còn gọi điện về

- BẬN !!! Để lúc khác ! - JaeJoong quát lên rồi tắt máy. Tiếp tục công việc như chưa có gì xảy ra

Đến tối về thể nào YunHo cũng sẽ gọi lại, nhưng cậu cũng sẽ chỉ ậm ừ

Cậu không rảnh để tán 3 cái chuyện lăng nhăng với hắn

Đến 1 giới hạn nào đó, là cậu sẽ lên tiếng trước

- Thôi nhé ! - và cậu nhanh chóng cúp máy, để lại cho đầu dây bên kia cả một nỗi niềm mòn mỏi

Nhưng JaeJoong chẳng bao giờ bảo YunHo đừng gọi điện về nữa cả

.
.
.
.
.



Cứ như thế, 2 tháng sắp trôi qua

Chính xác là 1 tuần 3 tháng

Bộ sưu tập của JaeJoong sẽ ra mắt vào tuần sau. Cậu như chìm ngập trong công việc, bơi trong đó cho đến tận ngày ra mắt


----------


" VÀ sau đây, bộ sưu tập Hè - Thu của nhà thiết kế Hero mang tên MIROTIC !!!..." - tiếng của staff đều đều vang lên bên ngoài

Còn ở bên trong

- Tae, nhanh quàng cái khăn vào, ừ, cái khăn voan hồng đó, vắt hờ qua cổ thôi

- Tiff, qua đây tôi thắt nơ cổ cho, nhanh lên

- Soo Young, nhanh, đến lượt cô lên sàn đó !!!

..........


Cuối cùng cũng đã thành công mĩ mãn

Đây là bộ sưu tập thứ 4 của cậu ra mắt công chúng, JaeJoong hạnh phúc kinh khủng

Cả công ty cậu lôi nhau đi liên hoan. JaeJoong bị ép uống cho say đến choáng váng hết cả đầu óc

JunSu cười nói cái gì đó với cậu..aigoo..cậu đau đầu quá đi mất

Nhưng JaeJoong vẫn phải cố uống tiếp, phải đi nhận lời chúc mừng của tất cả các nhân viên, mỗi lời chúc là một chén rượu


- Tiffany hả ? uhm, không, tôi không say đâu

- Tiff à..phải, tôi sẽ gọi em là Tiff nhé. Em thích thế hả ?

- Đừng, tôi không say, không phải dìu tôi về

- Đừng như thế, Tif.ah..ah...ah..

- Tif..tôi không chịu được nữa rồi..

Cái cảm giác ham muốn chiếm đoạt cơ thể người khác, JaeJoong chưa bao giờ thấy, câụ đang bên ranh giới của sự chịu đựng

- Tif ah..tôi muốn có em...


[ Chúa ơi...con đang làm gì thế này ????? ]


--------------- End part 1 --------------

  Part 2 ( rated !!! )



Đã cảnh báo, ai không đọc được vui lòng click back, Zuu không chịu trách nhiệm trước mọi tổn thương của Reader ~~!!!!!!



+++++++++++



JaeJoong bừng mở mắt sau cơn mê man dài. Ánh mặt trời đã chói chang rọi thẳng vào mắt cậu..khó chịu..và hơi đau đầu

Cậu lồm cồm bò dậy, đấm nhẹ vào đầu để lấy lại chút tỉnh táo. Không cả nhớ ra được hôm qua tại sao mình đã đến đây

Lật tấm chăn sang 1 bên, JaeJoong tá hoả khi thấy mình đang trong trạng thái hết sức tế nhị..cậu càng hoảng hơn khi thấy bên cạnh mình, một mảng drap trắng đã bị vấy đỏ

Một vết máu khô...

JaeJoong vò đầu bứt tóc, thầm rủa bản thân hôm qua đã uống bao nhiêu mà lại sa đoạ đến mức này..? Và cái đáng rủa hơn là cậu đã không nhớ được cậu đã cùng với ai

Sao lại để say đến mức không biết gì nữa vậy ???



------------------


- Hôm qua cậu đã đi đâu vậy ? - JunSu bất ngờ chườm lon Pepsi mát lạnh vào má JaeJoong làm cậu giật bắn mình

- Hmm...tớ không nhớ nữa - JaeJoong cười khổ quay ra nhìn cậu bạn thân

- Vậy...

- JunSu, xin cậu ! - JaeJoong gục mặt xuống bàn đầy khổ sở - Chết tớ rồi. Sáng nay tớ tỉnh dậy thấy tớ ở ngoài khách sạn Sky. Bên cạnh có vết máu đỏ....

JunSu chợt sáng bừng mắt lên

- Còn không mau điều tra xem đó là ai ? Cậu huỷ hoại đời con gái của người ta rồi - JunSu làm vẻ mặt hoan hỉ nói - Hê hê hê.. anh Kim, anh vui lòng làm đơn li dị rồi chứ ?

- Con khỉ ~! Biến đi - JaeJoong quát lên, cầm cây bút vẽ quăng vào lưng JunSu

- À vâng, tôi biến..! - JunSu làm vẻ hờn dỗi, lững thững đi ra khỏi phòng



------------------


- JaeJoong ah, em biết không, hôm nay anh mới được qua Tháp Tokyo đấy.. đẹp hết biết luôn, nhất là khi đêm xuống. Anh muốn sau này có thể cùng em đến đó.. JaeJoong, JaeJoong à..em còn ở đó không

- Có - cậu hờ hững đáp lại anh

- Hôm nay em mệt hả ? Nghe giọng yếu xìu vậy ? - YunHo hỏi dồn, lo lắng

- Không có đâu..

- Mệt thì mau đi nghỉ đi em - anh giục giã

- Không có mệt mà - JaeJoong hơi càu nhàu. Nhưng rồi cậu hạ giọng, cậu muốn thăm dò thái độ của anh - YunHo à..nếu...nếu...

- Sao vậy em ? - YunHo sốt ruột

- Nếu tôi.....nếu tôi lên cân thì sao ? - JaeJoong nói bừa. Cậu thực sự thấy bản thân không đủ can đảm trước anh

- A...a...ha...ha.. - YunHo bật cười thành tiếng - Vậy chẳng phải là rất tốt sao ? Anh thích ôm em. Nên em phải hơi mũm mĩm một chút mới được

- Vậy...vậy à.. - JaeJoong nhếch mép cười khổ một mình. Ở đầu dây bên kia, YunHo làm sao hiểu được nỗi lòng cậu lúc này chứ ???



.
.
.
.
.



Căn phòng ngủ quen thuộc, tất cả đều quen thuộc...chiếc giường, tủ quần áo, bàn làm việc...JaeJoong ngồi thẫn thờ bên mép giường, đưa tay mân mê drap... Cậu tự hỏi..không biết mình còn ngồi trong căn nhà này được bao lâu nữa...Một cảm xúc mơ hò dấy lên trong cậu.


Không hẳn là nuối tiếc...Hài hước, chẳng nhẽ cậu lại nuối tiếc những năm tháng vợ chồng với Jung YunHo sao ?

Không hẳn là vui mừng...Cậu không hề vui vẻ gì khi phải rời đi mà mang theo cái danh của một người phản bội

Không hẳn là nhẹ nhõm...Cậu là người có lỗi, có lỗi với tất cả. Với Jung YunHo, với mẹ cậu.... Và với cả bản thân cậu nữa......Một kẻ tội đồ có thể nhẹ nhõm hay sao ???



JaeJoong thở dài, với tay tắt đèn rồi nằm xuống giường, nhắm mắt để chìm vào một giấc ngủ.......


Phải đối mặt với mọi chuyện ra sao đây ?????





-------------------------------




1 tuần sau.......



- Vợ à ~! - YunHo reo lên sung sướng khi thì đầu qua cửa - Anh về rồi !

Anh nhảy vào bếp, ôm chặt lấy JaeJoong, rúc đầu vào tóc cậu, hít một hơi dài. Anh đã nhớ cái mùi này biết bao

JaeJoong vẫn điềm nhiên thái cà chua

- Có nước nóng rồi đấy, đi tắm đi, hôi chết đi được ~!

YunHo bĩu môi, phụng phịu đi về phía phòng tắm

- Vâng thưa Jung phu nhân....


-------------------



Anh đẩy cậu nằm xuống giường trong đam mê, hôn gấp gáp lên đôi môi hồng mọng của cậu. Đưa tay đỡ lưng cậu, đặt cậu nằm xuõng ngay ngắn...Dừng lại một chút, anh ngắm nhìn khuôn mặt hoàn mĩ của vợ mình, mỉm cười

- Anh nhớ em lắm, Joongie à...


JaeJoong, như mọi khi, vẫn giữ một thái độ điềm nhiên, cậu chỉ đưa tay lên cởi cúc áo anh ra. Để cho mọi chuyện tiếp tục diễn ra như nó vẫn vốn có


Hai cơ thể trần trụi áp sát vào nhau, những ham muốn trong YunHo đã bị đẩy lên tới đỉnh điểm. Đã 2 tháng phải xa người vợ anh yêu thương, anh không kiềm chế được nữa. Nôn nóng đưa cả phần thân dưới căng cứng vào trong cậu bằng một nhịp đẩy


- A...a...a.. Đau....


JaeJoong rướn cả người lên, cấu vào vai anh vì đau đớn. Đã 2 tháng không làm chuyện ấy, cửa mình của JaeJoong chật chội đi nhiều. Nó trở nên khó khăn để tiếp nhận anh. Nước mắt cậu chực trào ra, long lanh trên khoé mi

- Urg... JaeJoong, em..a..a..chật quá...

- YunHo ah....đau.....

YunHo lo lắng nhìn cậu cắn môi chịu đựng sự xâm nhập này. Anh hiểu cậu đang đau đớn ra sao, nhưng anh không muốn dừng lại.... Phải, có thể là anh ích kỉ. Anh không muốn kiềm chế, nhưng hơn thế, anh muốn cậu cảm nhận anh, muốn cậu biết anh yêu cậu nhiều như thế nào

Anh ngừng chuyển động, nhẹ nhàng hôn lên đôi mắt cậu, liếm đi nhưng giọt nước đang vương trên đó


- Anh xin lỗi...Joongie ah....anh xin lỗi

- Ưm.. ưm....

Anh nhẹ nhàng chuyển động, dần dần, từng chút, từng chút một đẩy sâu vào trong JaeJoong. Chặn mọi tiếng kêu đau đớn của cậu lại bằng một nụ hôn ngọt ngào. Anh làm cậu quên đi sự giày vò thân xác ấy bằng những cái vuốt ve âu yếm


Nỗi đau dần dần vơi đi theo thời gian, nhịp đẩy của YunHo cũng nhanh hơn, mạnh hơn. JaeJoong vẫn không bao giờ lớn tiếng rên rỉ, cố gắng mím chặt môi chịu đựng, chỉ có hơi thở là dồn dập, nặng nề hơn. Nhưng YunHo thề rằng, ngay cả khi thở gấp, tiếng thở của JaeJoong cũng làm cho anh phát điên


- A...A....A......AAA....


JaeJoong là người đến trước, cậu thở dốc, tóc bết mồ hôi..... nhưng YunHo thì chưa. Anh vẫn đang ra vào trong cái lỗ nhỏ đang dần hẹp lại của cậu


- ưm..Yun...Yun......

Anh tăng tốc điên cuồng, dồn sức cho những nhịp đẩy cuối. Rồi anh cũng đến trong cậu, lấp đầy mọi trống rỗng

.......... 5' sau

- A..a..ha..Yun..Yun....

- JaeJoong..... JaeJoong của anh.....

Những hơi thở đứt quãng không ngừng dồn dập vang lên đầy khiêu khích. YunHo xoay người JaeJoong lại, đâm vào trong cậu từ phía sau, một tay đưa lên nắm vuốt tạo vật nhỏ bé của cậu.

- Ư...ư..hrg...hrg.. - JaeJoong nắm chặt vào gối, cảm nhận phần nhạy cảm đang nóng bừng lên bởi sự xâm nhập của anh. Đầu óc cậu như mụ đi, mọi thứ có vẻ đã đến giới hạn của nó...nhưng anh vẫn không dừng lại

- Anh yêu em...yêu em... - YunHo đẩy nhanh thân dưới theo từng câu nói thì thầm bên tai cậu

.............


- YunHo ah....em mệt - JaeJoong rũ rượi gục đầu lên vai YunHo, 1 tay đẩy vai anh ra - Mai còn đi làm nữa

- Mai anh được nghỉ - YunHo cười ma mãnh, đưa 1 ngón tay chọc vào cái hang đã đỏ ửng lên của JaeJoong - Anh muốn yêu em nhiều hơn nữa, baby ah ~~~

- Arg....ha..ha... - Cảm nhận phần đàn ông của YunHo đã đi vào trong mình một lần nữa, JaeJoong bất giác rên lên một tiếng khe khẽ

- Anh muốn em gào lên cơ - YunHo cắn lên cổ cậu, bất ngờ đẩy mạnh hông làm cậu giật người lên đỡ, miệng thoát ra một tiếng kêu lớn

- AAAA......Dừng...dừng lại Yun..Yun.. - JaeJoong thều thào, nắm lấy bờ vai vững chãi của anh giữ lại - Em đau......

Bỏ ngoài tai lời van xin của cậu, YunHo đè chặt cậu xuống, nôn nóng xâm chiếm trong cậu. Anh yêu cậu nhiều lắm. Cậu có biết không ? Làm anh phải chịu đựng bao lâu vậy, khổ lắm đấy, cậu có biết không ???


Đêm dài..........







----------------------





Ánh mặt trời xuyên qua khung cửa sổ, chiếu thẳng vào mắt JaeJoong làm cậu giật mình tỉnh giấc. Mở mắt ra đã thấy YunHo nằm đối diện, đang chăm chú nhìn cậu, mỉm cười hạnh phúc

- Chào buổi sáng, vợ yêu của anh...

- Ừm

JaeJoong hờ hững đáp lại anh như mọi khi, định quay người bước xuống giường, chợt cậu giật thót mình

Đau !

Nhìn thấy sắc mặt của JaeJoong không ổn, YunHo ngồi bật dậy, vươn người tới, kéo cậu vào lòng

- Em đau lắm không ?

JaeJoong lắc lắc đầu. Thực ra cậu đau đến điếng người. Hôm nay cậu liệt giường là cái chắc rồi

- Anh xin lỗi - YunHo để cậu ngồi trong lòng mình, đung đưa như dỗ trẻ con - Là tại anh hôm qua đã không kiềm chế được

- Không sao đâu...

- Anh yêu em, JaeJoong ah - Hôn nhẹ lên trán cậu, anh thì thầm


JaeJoong im lặng để anh ôm ấp cậu như vậy. Bờ vai anh vững chãi và ấm áp lắm...Nhưng rồi JaeJoong tự hỏi, còn được mấy lần anh ôm cậu như vậy nữa, nếu chuyện cậu đi với người khác lộ ra......

Suy nghĩ ấy phút chốc làm cậu chán nản. Khẽ đẩy anh ra khỏi mình, cậu nằm xuống, kéo chăn lên nhắm mắt ngủ. YunHo cũng không nói gì nữa. Anh rời khỏi giường, tắm qua rồi vào bếp làm cho vợ bữa sáng



[ YunHo à...xin anh.. đừng yêu tôi...đừng yêu tôi nữa...tôi sẽ không thể rởi bỏ anh mà ra đi mất....]




-------------------------- End Chap 4 - Part 2 -----------------  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: