Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 1

Chap 1

Năm Trịnh Vương thứ 40, Hoàng cung Trịnh quốc. Phía sau bức tường đá to cao của ngự hoa viên, lấp ló hai bóng đen một thấp một cao thoạt nhìn có vẻ vô cùng mờ ám

-          Phác tướng quân, Thái tử điện hạ lại trốn khỏi cung rồi. Hoàng thượng đã hạ chỉ nếu không mang được Thái tử điện hạ về trước khi đại lễ đăng cơ bắt đầu thì tôi và ngài sẽ đầu rơi xuống đất.

 Trong đêm một vị thái giám già - dựa vào trang phục trên người có thể đoán được chính là Tổng quản nội thị giám, đang khẩn trương thông báo cho một chàng trai khoảng ngoài 20 đang vận quân phục oai vệ, dù bóng tối bao trùm vẫn không làm mất đi vẻ anh tuấn, tiêu sái của người đó.

Phác Hữu Thiên – thủ lĩnh Cấm vệ quân  và cũng là bạn thân nối khố của Thái tử, sau khi nghe xong thì vô cùng tức tối:

-          Lại trốn … !! Lăng Tổng quản, ông yên tâm, ta nhất định bằng mọi giá cũng phải bắt cho được hắn về…

-          Mọi việc trông cậy vào ngài.

-          Tôi lập tức lên đường ngay. Cáo từ …

Nói xong 2 bóng đen tách đi hai hướng, mỗi người theo đuổi một suy nghĩ riêng. Lăng tổng quản vừa lo lắng cho thái tử ,vừa không khỏi cảm thương cho số phận của mình đang như chỉ mành treo chuông. Còn về phần Phác tướng quân Phác Hữu thiên sau khi đi được vài bước thì trầm giọng ra lệnh:

-           Lộc Hàm, gọi thêm một số ảnh vệ nữa, canh ba đêm nay tập trung tại tướng quân phủ. Chúng ta đi Hàn Châu.

Trong bóng đêm tĩnh lặng chỉ nghe tiếng “Dạ” rất nhỏ tiếp sau đó một thân ảnh áo đen phi thân qua tường thành mất dạng.

***

Thành Hàn Châu, nơi được mệnh danh là kinh đô thứ hai của Trịnh quốc, nhờ vào sự hoa lệ, sầm uất của mình đã thu hút rất nhiều người từ lái buôn, thi sĩ tới quan lại, quý tộc … đến đây. Tất nhiên có quan lại thì sẽ có đạo tặc. Thành Hàn châu này có một nơi tập trung những sơn tặc nguy hiểm nhất, một nơi mà nhiều năm nay triều đình vẫn luôn tìm kế sách bình định – Hắc Mộc trại. Tưởng chừng như không gì có thể đánh bại, thì bây giờ cả Hắc Mộc trại đang nháo nhào vì một tin động trời

-          Người đâu ! Thiếu Chủ biến mất rồi …

Rắc ! Rầm

Ngồi trên chiếc ghế bọc da bạch hổ uy nghiêm là một vị mỹ nam nhân gương mặt xinh đẹp tinh tế, mái tóc búi một nửa, nửa kia để xõa dọc theo bờ vai cùng bộ y phục đỏ thu hút trên người càng tôn thêm làn da trắng mịn, tất cả tạo nên một bức tranh lộng lẫy… nếu không tính đến cái dáng ngồi của người đó hiện giờ : chân phải gác lên tay vịn ghế, chân trái đang giơ ra như vừa đá một thứ gì đó, gần đó là từng mảnh vụn của chiếc bàn gỗ. Trong phút chốc, đôi chân mày cau lại, chất trọng trầm ấm nhưng đầy đe dọa cất lên :

-          Biến mất từ khi nào ?

-          Bẩm … bẩm … chủ nhân … có lẽ là… canh ba … sáng nay…

Quỳ phía dưới là một chàng trai áo lam, tuy tuổi còn trẻ nhưng mặt mũi tái xanh sau khi nghe giọng nói kia thì tay chân lợi hại run rẩy, thật nhìn không ra đây lại là Ngô quản gia – Ngô Thế Huân một trong những người có địa vị cao nhất ở Hắc Mộc trại.

-          Các ngươi mau…

Lời chưa thoát ra khỏi miệng đã chợt dừng lại. Như sực nhớ ra điều gì, mỹ nam áo đỏ hỏi tiếp:

-          Là trốn cùng Tuấn Tú sao ?

-          Dạ … dạ… đúng…

Chân mày vị chủ nhân áo đỏ chợt giãn ra vài phần, tâm tình cũng tốt lên không ít. Đến lúc này mới nhẹ giọng ra lệnh :

-          Đợi vài ngày nữa hãy đưa chúng về.

-          Tuân lệnh !!

Nói xong vị quản gia liền phi như bay ra ngoài. Thở phào nhẹ nhõm như vừa thoát khỏi quỷ môn quan. Haiz, hầu hạ vị chủ tử này thật là tổn thọ aa.

***

Chuyện gì thì cũng có nguyên do của nó, không phải tự nhiên mà trại chủ Hắc Mộc trại - Kim Hy Triệt - một người nổi tiếng điềm tĩnh lại có những hành động như vậy. Người trong trại có ai không biết Kim chủ nhân yêu thương nhất là 2 đứa em trai của mình, nhất là nhị đệ. Bởi đứa trẻ này khi sinh ra thể chất vốn đã yếu ớt, ý thức giờ lại chỉ như mới lên ba, nên lại càng được Hy Triệt hết lòng bảo hộ, nếu không muốn nói là quá chặt chẽ. Chính vì vậy mà giờ đây mới xuất hiện một cảnh tượng như thế này …

-          Tú tú, kẹo hồ lô ngon quá…

-          Tú tú, Huynh thích cái này …

-          Tú tú … Tú tú…

Giữa đường có hai thiếu niên, tay trong tay cười nói vui vẻ, trang phục một trắng một xanh đi cạnh nhau vô cùng hài hòa. Thiếu niên áo trắng, da dẻ đen đúa nhưng lại mang một vẻ ngây ngô đáng yêu, đang cố sức lôi kéo thiếu niên áo xanh hết từ gian hàng này sang gian hàng khác còn luôn miệng gọi “Tú tú”. Về phần thiếu niên áo xanh, gương mặt bầu bĩnh dễ thương lại có vài phần chính chắn hơn hẳn người kia, mặc dù bị xoay như chong chóng vẫn không có vẻ gì làm khó chịu, ngược lại có vài phần sủng nịch.

-          Nhị ca cẩn thận… đừng ăn nhiều quá sẽ đau bụng đó

-          Ừm …uynh iết ồi (Huynh biết rồi)  T_T !! Thiếu niên áo trắng nhét nốt cái bánh bao vào miệng và nói.

-          Tại Trung ca, còn nhớ Tú tú đã dặn huynh điều gì không ?

-          Nhớ chứ, thứ nhất - phải luôn đi theo Tú tú, thứ hai – không nói chuyện với người lạ, thứ ba – rửa mặt xong thì không được ra ngoài…

Tại trung vừa nói vừa giơ ba ngón tay múp míp ra đếm đếm.

-          Ngoan lắm, giờ chúng ta tìm quán trọ nghỉ ngơi. Tối Tú tú dẫn huynh đi xem Hội hoa đăng.

-          Hay quá … hay quá …

***

Quán trọ Duyệt Lai

-          Chủ quán cho ta một phòng thượng hạng.

Đứng trước quầy là một thanh niên tướng mạo phi phàm, khí chất vương giả, vận một bộ trang phục màu xám tro thượng hạng, tay cầm một thanh kiếm khảm hình rồng. Nói xong liền hào phóng đặt lên bàn một thỏi bạc lớn.

-          Xin khách quan cho biết quý danh

-          Duẫn Hạo

-          Khách quan mời ngài đi theo tiểu nhị

Viên chủ quán nhanh chóng cầm lấy thỏi bạc rồi lật sổ ra ghi chép.

-          A , tiểu bạch đừng chạy mà…

Bịch

-          Oa …Huhu ….

Còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì Duẫn Hạo cảm thấy có thứ gì va vào chân mình , nhìn xuống thì thấy là một chú chó con lông xù trắng tròn trùng trục, ngước lên lại thấy một người áo trắng đang ngồi bệt dưới đất mà khóc nức nở đến tội …

-          Nhị ca, có sao không ?

-          Huhu, Tú tú àh … tiểu bạch của huynh … - Tại trung mếu máo nói

-          Nín đi để đệ tìm nó về cho … - Tuấn tú đau xót dỗ dành.

-          Huhu…huhu… tiểu bạch

-          Nín đi … nín đi mà …

Có lẽ viễn cảnh người khóc kẻ dỗ này sẽ còn tiếp diễn nếu không có một tiếng nói uy nghiêm nhưng không kém phần dịu dàng vang lên :

-          Có phải con này không ? Duẫn hạo đến gần , trên tay là chú chó tội nghiệp đang kêu ăng ẳng vì bị dốc ngược đầu xuống…T_T

-           A , tiểu bạch … tiểu bạch … - Tại trung nhào đến ôm lấy con vật cưng của mình mà nâng niu

-          Đa tạ huynh - Tuấn tú nhìn Duẫn Hạo với ánh mắt biết ơn – Chúng tôi phải đi trước. Cáo từ - nói rồi nhanh chóng dẫn Tại trung đi thẳng

Ít lâu sau, Duẫn Hạo cũng theo tiểu nhị lên phòng mình.

Còn  viên chủ quán, sau khi hai vị khách quý vừa đi, ông hí hoái viết vào sổ :

Trịnh Duẫn Hạo - phòng số 3 Thiên tự

Kim Tuấn Tú  Kim Tại Trung – phòng số 4 Thiên tự

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro