Chap 1
Trên chuyến bay đêm từ bến cảng Sydney - Úc về Seoul-Hàn quốc, trong khoang hạng nhất 6 ghế nhưng chỉ có 3 người gồm một hành khách nữ xinh đẹp đang cầm trên tay tờ tạp chí thời trang mới phát hành sáng hôm nay và hai vệ sĩ người Úc thuộc tuýt ưu tú.
Đồng hồ đã điểm 04h sáng theo giờ Hàn Quốc, cô gái bỏ tờ tạp chí xuống, đeo bịt mắt tối màu và chợp mắt trước khi căng dặn hai vệ sĩ không được để cho mấy tiếp viên làm phiền mình.
6h sáng...
- Mời các hành khách của chuyến bay DS672 từ Sydney về Seoul-Hàn Quốc trở về chỗ ngồi, thắt dây an toàn, bịt tai lại để chúng ta chuẩn bị hạ cách. Xin nhắc lại...
Tiếng của một tiếp viên nữ trên máy bay đánh thức tất cả các hành khách đang yên giấc và cả cô gái xinh đẹp ở khoang hạng nhất - Seo Joo Hyun
Cô đứng dậy, vuốt thẳng lại quần áo, với cái áo khoác badesi cao hơn cổ, mặc vào rồi ngồi xuống thắt dây an toàn. Một trong hai người vệ sĩ kéo khóa vali, đưa cho Seohyun một cái bịt tai chuyên dụng dành cho người đi máy bay rồi cũng trở về vị trí thắt dây an toàn và đeo bịt tay
30' sau, họ hạ cánh an toàn. Seohyun vừa đi vừa kéo khóa hết cở làm cổ áo cao đến nửa gò má rồi đeo kính gọng gương vào, bước ra khỏi cửa số 02.
- We'll go home right now! Find car license plates 52N - 93930. ( Chúng ta sẽ về nhà ngay bây giờ! Tìm cho tôi xe có bảng số 52N - 93930) - Giọng nói của Hyun đều đều nhưng vẫn lạnh.
- Yes! ( Vâng!).
Hai vệ sĩ đồng thanh rồi nhìn dáo dát xung. Sau một ít phút tìm kiếm, một trong hai vệ sĩ chỉ tay về phía chiếc Roll Royce với một tài xế trong bộ đồng phục đang đứng tìm kiếm xung quanh.
Hyun bước thẳng đến chiếc xe, đi theo sau là hai vệ sĩ đang xách hành lí.
- Tài xế nhà họ Kim?
Hyun hỏi một câu không đầu không đuôi từ phía sau khiến người tài xế giật mình.
- À... Dạ! Chào... chào tiểu thư SeoHyun !
Người tài xế nhận ra cô chủ, nghiên đầu một góc 45 độ chào cô.
- I'm Sharon Kim... * Quay qua hai vệ sĩ*...Returned to go! ( Trở về đi!)
Hyun nói rồi bước thẳng vào xe. Gã tài xế thấy vậy cũng bước vào sau khi cất hành lí. Khi xe đã đi khuất, hai vệ sĩ bước vào bên trong, mua vé chuyến bay sớm nhất quay về Úc mà không kịp nghỉ ngơi.
Tại biệt thự SJH - Căn nhà nguy nga tráng lệ của ông chủ tập đoàn đá quý số 1 châu Á Y&N, cánh cổng đồ sộ hôm nay được mở toan như đang chờ đón điều gì đó xuất hiện.
Trong phòng khách lớn như chánh điện của một tòa lâu đài, một người đàn ông ngoài 40 tuổi đang đứng ngồi không yên, chốc chốc lại nhìn ra cổng khi có một chiếc xe hơi nào chạy qua. Ngồi ở bộ sofa hoàng gia màu xanh biển viền vàng là một người phụ nữ khoảng 30 tuổi, gương mặt trang điểm lòe loẹt cùng một cô gái chỉ khoảng 16-17, trang điểm và ăn mặt diêm dúa không kém.
Lát sau, chiếc Roll Royce 52N - 93930 vụt thằng vào cổng. Thế là, dây thần kinh của những người trong phòng khách lúc nãy bắt đầu căng ra hết công suất.
Seohyun kiều diễm, toát lên phong thái con nhà danh giá bước xuống chiếc xe đang đậu trong khoảng sân thật rộng trồng cỏ nhập từ Mỹ về.
Hai người giúp việc ngay lập tức chạy từ trong nhà ra, cúi đầu lên tiếng:
- Chào đại tiểu thư. Mừng cô về nhà!
Hyun không trả lời, đảo mắt nhìn một vòng toàn cảnh của căn biệt thự trước mắt rồi cởi áo khoác ngoài ra. Người giúp việc hiểu chuyện, đưa tay đón lấy cái áo khoác đắt tiền từ tay cô.
Hyun định bước lên bật tam cấp thì ba người lúc nãy chạy ra.
- Seohyun! Ba rất nhớ con!
Người đàn ông đó chính là ba cô - Chủ tịch tập đoàn đá quý Y&N. Ông dang tay ôm Hyun vào lòng.
- Dad! I miss you! ( Ba! Con nhớ ba!)
Trong vòng tay ba mình, cô như cảm thấy mọi mệt mỏi đều tan biến hết. 17 năm, kể từ lúc sinh ra, chưa một lần Hyun về nước, chưa một lần.
- Who are they?
Đột nhiên cô buông ba mình ra, lạnh lùng cất giọng, mchau mày hết cỡ khi nhìn thấy hai người đi sau ông ấy.
Nghe Hyun hỏi, ba cô điếng người. Đây chính là điều ông lo lắng nhất khi cô về nước.
- À... đây đây là...Thôi con vào nhà rồi ba sẽ giải thích! Nha? - Giọng của ba cô như muốn cầu xin điều gì đó.
- No! I should explain, now! ( Không! Con cần giải thích ngay bây giờ!)
Hyun bắt đầu nổi giận. Cô ghét người lạ hiện diện trong không gian sống của mình.
- Chị! Em chào chị! Mừng chị về nhà!
Một trong hai người đó lên tiếng, là cô gái trẻ. Cô ta dùng vẻ mặt tươi cười chào Hyun.
Hyun nghe cô ta gọi mình bằng chị thì cảm thấy khó hiểu cực kì. Đó là em cô sao? Không thể nào! Mẹ cô mất vì sinh khó, cô gái này sao có thể là em cô. Trừ phi...
- What? My sister? Never! Who are you?
Hyun bước tới chỗ hai người đó. Cố đến gần bước nào thì họ lùi lại bước đó. Hyun nhìn họ, họ đáp lại ánh nhìn của cô nhưng được một tí lại lánh chỗ khác.
- Vào nhà đi con! Rồi ba sẽ giải thích!
Ba Hyun chưa kịp nói hết câu thì cô đã ngoảnh mặt đi vào trong, không quên lườm hai người phụ nữ đó. Theo ngay sau cô là hai người giúp việc.
Ba cô thở dài rồi cũng đi vào, đi sau là hai người phụ nữ đó.
Cô ngồi trên ghế sofa, chân bắt chéo như bà chủ. Nhìn dáng vẻ thì không thể nào tin cô 17 tuổi được. Nhưng gương mặt thì còn trẻ con lắm tuy rằng rất đẹp.
Ba người bọn họ đi vào, ba cô ngồi xuống đầu tiên, tiếp theo là hai người kia cũng ngồi xuống.
- Trước tiên ba có một đề nghị. Con có thể nói tiếng Hàn được không Hyun?!
Hyun tất nhiên là biết tiếng Hàn. Cô sống ở Úc cùng một người quản gia hơn 50 tuổi người Hàn Quốc, trước đây là quản gia của mẹ cô. Đó là người mà cô tin tưởng nhất, cô xem ông như ba ruột của mình. Ông ấy về Hàn trước cô 2 ngày để sắp xếp phòng ốc cho cô.
- Vâng! Nếu ba muốn thế!
Hyun trả lời một cách nhẹ nhàng. Cô nói tiếng Hàn nghe rất êm tai.
- Ba mừng là con không nổi giận!
- Nói chuyện chính đi! Họ là ai?
Cô không nói nhỏ nhẹ nữa mà thay vào là giọng nói lạnh như băng.
- Seohyun, mẹ vui vì con về nhà! Mẹ và ba đã chuẩn bị rất chu đáo cho hôm nay đó. Con xem, em gái con cũng vui chưa kìa!
Người phụ nữ kia vui cười lên tiếng. Nhưng đối với cô, từng câu từng chữ của ba ta nghe thật chói tai.
- Ai là mẹ? Bà là mẹ à? Còn cô...* Chỉ vào cô gái* ... em tôi à?
- Hyun à, nghe ba giải thích đi con! Chuyện không như con nghĩ đâu...
- Ba im đi! Cái gì mà mẹ hả? Bà ta làm sao là mẹ tôi hả? Còn cô ta, em gái gì chứ! Tại sao trước giờ tôi chưa từng nghe ba nhắc tới họ?
Cô không thể nào tin vào tai mình. Người đàn bà kia dám xưng mẹ với cô. Còn ả kia, dám nhận cô là chị. Thật là hỗn xược.
Vừa lúc đó, quản gia đi mua thực phẩm về nhà. Thấy thái độ của Hyun thì ông cũng đủ biết chuyện gì đang diễn ra.
- Bà chủ, thật ra...
- Chú im ngay! - cô quát thật lớn làm ai cũng giật mình.
- Hyun à, giờ con cũng nên im lặng nghe ba nói đi, đừng nên quá xất xược với dì Ji Ah của con như thế. Còn đây là em con, con gái của ba và dì. Ba cũng nghĩ tốt nhất con nên gọi dì bằng mẹ đi con! Gia đình 4 người chúng ta như thế không tốt à? - Ba cô nhẹ giọng.
- Đúng đó con. Con xem, em gái con cũng xinh đẹp y hệt như con chưa kìa! - Người đàn bà tên Ji Ah đó lại lên tiếng.
Cô mất hết bình tĩnh, đứng dậy tức giận nói lớn:
- Cô ta không thể là em của Seo Joo Hyun này. Tôi là con gái của Kim Young Ah và Seo Joo Sub, mẹ tôi không phải bà. Tôi không cho phép bà xưng mẹ con với tôi, hiểu không hả?
- Bà chủ, làm ơn đừng kích động. Phu nhân biết sẽ không vui đâu. Vì phu nhân, làm ơn bình tĩnh đi bà chủ!? - Quản gia Kim ra sức ngăn cản cơn giận của cô.
- Đúng đó Hyun! Ba chưa nói hết. Con cứ xem như con nghe ba một lần vì mẹ con nha Hyun!
Ba cô cũng ra sức dỗ ngọt. Lí do ông không trách cô láo xượt là vì, 17 năm qua, số lần ông sang thăm cô chỉ đếm trên đầu ngón tay. Số lần gọi điện cũng không nhiều.
Ông biết trong khi ông đang hạnh phúc cùng gia đình mới trong kì nghỉ hè thì Hyun ở Úc phải tránh rét trong nhà suốt 2-3 tuần liền. Có thể nói, cô bị thiếu hụt một mảnh lớn tình cảm từ ba lẫn mẹ.
Mất mẹ từ lúc cất tiếng khóc chào đời, lại sống xa ba từ nhỏ, khó trách cô lại lạnh lùng và có những hành động chững chạt, bốc đồng hơn cái tuổi 17.
Nghe nhắc đến mẹ, cô nguôi ngoai được phần nào nên ngồi lại ghế. Từ khi nhìn thấy hai người kia, cô thừa biết họ không phải người tốt. Hơn nữa, lại dám ăn nói tùy tiện với một người như cô thì thật quà đáng.
- Hyun à, Jiyeon chỉ nhỏ hơn con 2 tháng tuổi thôi đó Hyun. Con không thể xem nó là em gái sao? Cả dì con nữa. Tuy chỉ nghe ba kể và con nhưng dì rất hay khen ngợi con đó.
Cái gì? Nhỏ hơn cô 2 tháng tuổi. Tức là lúc mẹ cô mang thai cô thì ba cô lại... Còn người đàn bà Ji Ah kia đúng thật là giả tạo, làm sao cô có thể chấp nhận được kia chứ. Lại còn lấy chữ Ah của mẹ cô ghép vào tên của ả đó, không thể tha thứ mà.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro