Chap 155 : Nguyên nhân và sự thay đổi
I Au : Dạo này truyện có vẻ ít được quan tâm như trước nữa nhỉ??? Nhưng cũng cảm ơn một số bạn vẫn theo dõi truyện của Riika nhé <3 I
https://youtu.be/Gz9cTIm6z4w
Rin POV's ______
Bạn đã bao giờ tự hỏi chính mình rằng tại sao bản thân lại có thể đặc biệt đến mức vậy không??
Bạn có nghĩ những gì mà tôi sắp nói tựa như một trò đùa???
Cơn ác mộng đó đã đến với tôi nhanh tới mức tôi còn không theo kịp được nữa là , chỉ trong tích tắc tôi đã không còn là Kagamine Rin của ngày xưa trong chính cái thân xác nhỏ nhắn đấy , đúng hơn hết tôi chỉ là một đứa trẻ 5 tuổi đang tuổi ăn chơi , tâm hồn trong sáng , hồn nhiên và dễ thương.
Từ bé đã sinh ra trong một gia tộc cao quý hùng mạnh , được nhiều người coi trọng , tôi còn có thể nhận thức rất rõ từ khi còn rất sớm , độ thông minh của tôi có hơi vượt người một chút nhưng cha mẹ vẫn luôn ủng hộ tôi , họ tự hào về điều đó , cơ mà...chẳng bao lâu vì một điều gì đó khiến mẹ tôi mất đi...nói chuẩn nhất là bị sát hại , nó đúng vào 12h trưa... , tôi cũng chính là người nhìn thấy cái xác đầm đìa máu me của mẹ đầu tiên sau tên hung thủ..đáng sợ lắm..nó cứ như một cuộc chiến tranh tâm lí đáng sợ vậy.
( Hồi tưởng )
Sáng
Tôi thức dậy thật sớm cùng với anh trai của mình mà không cần chị IA gọi , lúc đó tôi vui lắm vì hôm nay là ngày nghỉ , cái ngày mà cả nhà tôi sẽ sum vầy bên nhau , mẹ tôi cũng sẽ tự mình vô bếp nấu bữa sáng cho gia đình , sao bao ngày bận bịu vô công việc cuối cùng cái ngày này cũng đến rồi , tôi thầm hạnh phúc trong lòng , tôi sẽ cố gắng trở thành một đứa con ngoan và.. chỉ trong ngày hôm nay mà thôi , chứ còn lại tôi sẽ đi chơi với hai đứa bạn Gumi , Miku , đáng lẽ tụi tôi dự định sẽ rủ nhau đi dã ngoại cơ nhưng tôi đã từ chối , một đứa trẻ ham chơi , nghịch ngợm như tôi thì với chuyện này là một sự đau lòng không tả nối ah!!! Nhưng tôi sẽ cố gắng hi sinh tất cả vì nhà mà.... huhu... tự nhiên tôi thấy mình thật cao cả , dũng cảm làm sao * khóc ròng *
Tôi phấn khích chạy một mạch xuống bếp xem bữa nay mẹ sẽ nấu gì còn anh trai tôi vẫn đang được bác quản gia thay y phục , xin lỗi nhưng anh em chúng tôi là đại gia...muahaha!!! * Sang chảnh cười *
Woa!!! Từ đây tôi có thể ngửi thấy mùi hương quyến rũ từ mấy món mẹ đang nấu trong đó rồi , hẳn sẽ rất ngon cho mà xem , tôi tăng tốc lao vô thì thấy mẹ mình đang quấy trửng trong đó , chị IA đứng bên cạnh đang cắt hành.
Mái tóc vàng nắng dài qua hông mượt mà , ngôi được chĩa ra hai bên rất giản dị nhưng vô cùng thanh lịch , mẹ có tết một đường dọc viền qua mái trông rất đẹp , mẹ tôi có thẩm mĩ tốt lắm à nha , cặp mắt mang một màu xanh thanh thoát của đại dương mênh mông chứa đầy hi vọng , đôi môi đỏ hồng nhè nhẹ , vóc dáng chuẩn đến từng xăng-ti-mét , mẹ mặc trên mình một chiếc áo sơ mi trắng , phần dưới là chiếc quần dài bó sát màu xanh thẫm , nhờ điều này khiến mẹ tôi trẻ trung hơn bao giờ hết , tôi muốn sau này khi lớn lên có thể xinh đẹp như mẹ vậy.
- Mama!!! - Tôi ôm chầm lấy chân mẹ , tôi khi đó lùn mà..thông cảm.
- Oh!! - Mẹ tôi bất ngờ - Là con sao??? Princess của mẹ??? - Quý bà Karin mỉm cười.
- Rin à... em mau buông mẹ ra đi , để mẹ còn làm nữa - IA thúc dục tôi.
- Vâng!! Nee-chan - Tôi ngây thơ nghe theo - Mama...hôm nay mẹ định làm món gì vậy ạ??? - Tôi thật thà hỏi.
- Đương nhiên là món con thích nhất rồi , ngoan nào... mau vô kia xem cha đang làm gì đi , nếu cha con còn ngủ đừng quên đánh thức cha nhé!!! - Mẹ tôi nháy mắt giao cho tôi "nhiệm vụ mật" này.
- Đã rõ!!! - Tôi giơ một cánh tay lên nhận lệnh.
Dứt lời tôi bỏ đi để thi hành , đúng như lời mà mẹ nói , cha tôi - ông Ren Kagamine đang ngủ lì trên chiếc giường kia , tôi không thể không phủ nhận rằng cha tôi đẹp trai thiệt , mái tóc thì vàng đậm được vuốt sang một bên nhìn ngẫu dữ luôn , ánh mắt xanh bầu trời đầy lịch thiệp tựa quý ông lịch lãm , tôi lắc đầu bỏ qua cái đoạn miêu tả vẻ đẹp "mĩ mều"này của cha đi , tôi bò lên trên người cha rồi "đánh trống" vô cái bản mặt soái ca kia của chính người cha của mình thật mạnh , với cái đà này làm sao ổng có thể tiếp tục ngủ ngon được cơ chứ , cha đôi nhếch môi rồi mở mắt ra bồng tôi lên thật cao quát yêu tôi vì cái hành vi thô lỗ đó , phải thôi...tôi đâu có ra dáng tiểu thư tí nào đâu.
Lúc tôi cùng với cha xuống mọi thứ đã chuẩn bị xong xuôi , vậy là cả nhà tôi mỗi người ngồi trên một chiếc ghế xung quanh cái bàn trải đầy thức ăn ngon , khác với mọi hôm , tôi thấy bữa nay có vẻ là bữa ăn ngon nhất từ trước đến nay , có đủ loại thực phẩm khác nhau hợp với khẩu vị của từng người ở đây , còn có cả sushi do tay mẹ làm nữa chứ , thế này thì tôi phải ăn thật nhiều rồi đây , bữa ăn cũng sớm kết thúc sau cuộc trò chuyện vui vẻ cùng "đại chiến gắp thức ăn" đầy kịch liệt giữa cả nhà.
Trưa
Rồi...cái niềm vui đó cũng sớm biết mất mà thôi , khi đó tôi vẫn mải mê chơi với anh Rinto và chị IA trong khuôn viên nhà , tôi bắt đầu thấy bất an , dễ hiểu mà...trước đây cứ tầm cái giờ này là mẹ tôi lại xuống đây tưới cho các khóm hoa quý hiếm này , mẹ tôi cũng giỏi trong việc làm vườn lắm đấy , tôi nhăn mày khó chịu vì không thấy bóng dáng của mẹ nên liền bỏ lại hai người họ chạy xung quanh biệt thự tìm mẹ , cha tôi thì không có ở nhà , lúc ăn sáng xong thì mấy bác đồng nghiệp tới rủ cha đi đánh golf rồi.
Tôi mệt mỏi vì đã kiếm khắp mấy chỗ mà mẹ hay đi lòng vòng trong nhà mà không thấy đâu chắc chỉ còn ở trong phòng mà thôi , thế mẹ ở trong phòng để làm gì nhỉ??? Tôi đi từ từ tiến gần căn phòng đó hơn , tôi muốn hù mẹ một chút ấy mà , thật đáng mong chờ xem biểu cảm trên mặt mẹ sẽ ra sao nếu thấy tôi đây , tôi cười gian.
Cạch!!! - Một âm thanh kì lạ vang lên trong phòng mẹ.
Tôi khẽ liếc qua thì thấy một người phụ nữ mặc trên mình một bộ trang phục đen , đeo mặt nạ , mái tóc vàng dài được cột cao lên vừa mới mở cái cửa sổ phòng ra rồi thả dây nhảy xuống , những gì tôi nghe được từ miệng người phụ nữ kì lạ này chỉ có hai chữ "đáng đời" , tôi càng khó hiểu , tại sao cô ta lại vào phòng cha mẹ tôi cơ chứ??? Lẽ nào là người xấu??? Tôi gấp gáp mở cánh cửa phòng thật mạnh ra thì thấy...một vũng máu!!!
Tôi kinh ngạc im phăng phắc , cơ thể tôi run lẩy bẩy , mẹ của tôi...đang nằm ườn oại trên sàn , bộ trang phục , cánh tay lẫn mái tóc của mẹ đã bị máu quệt vô trông rất ghê tởm nhất là đối với đứa trẻ như tôi... một tay mẹ ôm bụng khiến tôi chú ý tới ở giữa bụng mẹ có một con dao găm nhọn , sắc bén , hai hàm má mẹ ướt đẫm vì nước mắt , dường như cặp mắt của mẹ đang dần mờ nhạt đi , mẹ cố hết sức di chuyển tới gần tôi với tất cả những gì mẹ có.
- R..Rin... - Mẹ tôi khẽ nói trong đau đớn - Princes...s..c..của..mẹ... - Nói đến đây cơ thể mẹ bất lực gục xuống , cặp mắt cụp lại.
Tôi vẫn đứng đấy , tôi không biết bây giờ mình nên làm gì nữa , đôi mắt của tôi... từ khi nào đã chứa một nỗi u buồn sâu thẳm , miệng lắp ba lắp bắp vì chưa bắt kịp được tình hình hiện tại , đầu tôi choáng váng , tôi cố gắng hô hấp , lấy khí oxi để có thể bình tĩnh được , tôi lại gần cái thi thể của mẹ.
- M..mama.. - Tôi lay người mẹ - Mama..mama...người có nghe con nói không...??M..mama!!! Mama!!! - Tôi bật khóc , đôi tay càng lay mạnh mẹ hơn.
Cái cảm giác gì vậy??? Đau quá , đau chết tôi mất , cứu!!
Ai đó làm ơn , cứu mẹ tôi với!!!
Tôi không biết gì hết!!!
Tại sao tôi lại có thể vô dụng đến nhường này cơ chứ , tôi đã thấy hung thủ mà không làm gì hết , cứ để cho cô ta rời đi ngay trước mắt , còn mẹ??? Mẹ của tôi đã chết rồi sao??? Không...tôi không tin điều đó đâu , nhất định đây chỉ là một giấc mơ phải không??? Mẹ yêu tôi , mẹ đã rất tươi tắn trong sáng nay cơ mà??? Tôi nhìn chằm chằm vào gương mặt vô hồn của mẹ... haha...Ông Trời!!! Ông nhẫn tâm với tôi đến vậy sao??? Ông đã bắt tôi phải chụi đựng những cảnh tượng đáng sợ như thế sao??? Ông ác độc quá!!! Ông nỡ cướp đi mẹ của tôi sao??? Ông không có quyền làm điều đó... KHÔNG BAO GIỜ!!!!!!!!
- MẸ ƠI!!!!!!!!!! TỈNH LẠI ĐI!!!!!!!! GYAHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHH!!!!!!!! - Tôi nhắm tít mắt lại hét lên.
Trên bầu trời bất ngờ xuất hiện những tia sét kì lạ làm điểm chú ý của tất cả mọi người xung quanh , hiện tượng này lần đầu tiên xảy ra và...nó ở ngay trên biệt thự tộc KagaRin!!! Một vòng xoáy đen chả khác gì trong phim ảnh , manga , Anime mấy lơ lửng sau vài giây nó đột ngột biến mất , chỉ có những ai trong biệt thự KagaRin mới nhìn thấy cảnh tượng kinh hoàng này.
- Hah... - Tôi mở miệng - Con đã không còn là Kagamine Rin của ngày xưa nữa rồi - Tôi đã khóc ra máu , tôi lấy một cánh tay vuốt tóc lên nhìn ngược lên trời.
Phải...chính ngày hôm đó...tôi đã mang trong mình sức mạnh kì lạ... "nước mắt của sự phá hủy" , tôi không biết vì sao nó lại đến với tôi nhưng tôi đã hoàn toàn thay đổi sau ngày hôm đó , tôi sẽ khiến cho kẻ đã giết mẹ tôi sống không bằng chết , tôi sẽ làm cho kẻ khiến tôi đau khổ phải nhục nhã , tệ hại hơn tôi , tôi sẽ không bỏ qua cho chúng đâu...cứ đợi đấy , chúng mày hãy chống mắt mà xem con này có thể làm những gì!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro