CHAP 1: VA CHẠM
Reng...reng...reng tiếng chuông báo thức vang lên trong không gian im lặng chợt "bộp" tiếng động mạnh vang lên rồi luôn đi đời em đồng hồ đáng thương. Cậu-Jungkook cự quậy ko muốn rời giừơng nhưng rồi cũng phải rời thôi vì tiếng mẹ cậu cứ lanh lảnh bên tai
- Kookie à! Dậy đi học- Umma kiu cậu
- Cho con thêm 5' nữa- cậu nói giọng ngáy ngủ
- 5' hoài nãy giờ con pk bao nhiêu cái 5' rồi chưa- Umma la cậu
Cậu ko trả lời nữa mà cuộn tròn chăn lại mà ngủ tiếp. Umma cậu thấy im quá tửơng cậu dậy để chuẩn bị đi học ai ngờ đâu khi bà bứơc vào đã thấy con sâu ngủ cuộn tròn chăn ngủ như chết ý tới nỗi bà lay ngừơi cậu mà ko hay lun. Hết cách bà hét to:
-DẬY 7H15' RỒI
Cậu nghe tiếng lớn quá bèn ngồi bật dậy và hỏi rất ư là tỉnh
- 7h15' rồi hả Umma
- Ừm con ko nhớ hôm nay là ngày đầu tiên con đến trừơng mới học à
- Á, thôi chết con rồi,sao umma ko gọi con
- Con có pk là ta kiu con mấy trăm lần rồi ko(nói quá^^)
Cậu ko quan tâm nữa mà bay cái vèo vào nhà VS và VSCN với tốc độ ánh sáng, xong xuôi cậu chạy ngay ra bến xe quên lun là mk vẫn cưa ăn sáng. Rất may cho cậu là kịp chuyến xe
*Trừơng BANGTAN BOYS*
Tới trừơng cậu ko còn tâm trạng nào mà "ô,a" dì nữa mà chạy thật nhanh lên phòng hiệu trửơng để nhận lớp ai ngờ đâu lo cấm đầu cấm cổ chạy ko nhìn phía trứơc và "RẦM" tai nạn xảy ra " mk va dô ngừơi hay đá mà cứng vậy trời ủa mà đá gì lạ vậy nó mềm,ấm vậy ta" đó là ý nghĩ đầu tiên của cậu lúc bấy giờ. Đau quá ko pk nói dì nữa nhưng nhớ lại mk trễ rồi mà còn gặp cái thứ cứng như tảng đá "mềm" này nữa nghĩ rồi cậu xổ nguyên một tràng vào tảng đá "mềm" đó:
- NÈ CÁI NGỪƠI KIA CÓ MẮT KO VẬY. ĐI ĐỨNG KO NHÌN ĐỪƠNG HẢ TÔI BỰ LẮM MÀ ĐÂU HẠT BỤI HAY NGỪƠI TÀNG HÌNH ĐÂU
- Cậu chửi đủ chưa giờ có đứng lên ko thì bảo cậu đè chết tôi rồi - ngừơi bị cậu đè lên nói
- ÁÁÁ- cậu la như chư từng đựơc la
- NÈ cậu la điếc lỗ tai tôi lun bây giờ- anh vừa bụm miệng cậu vừa nói, cậu vội bật dậy và nói:
- Nè ai cho anh bụm miệng tôi hả- cậu quát lại anh
- Cậu la mún banh mành nhĩ của tôi, tôi hông bụm miệng cậu lại chắt sập trừơng quá- anh trả lời tỉnh bơ. Cậu từ từ lựơm balo lên và nói:
- Bộ anh ko có mắt à đụng tôi đã giờ ở đó ta đây nữa hả
Anh nghe câu này xong ko nói gì lựơm balo cho tay vào túi quần thong thả bứơc đi và ko quên buông một câu đầy ý đe doạ:
- Đừng để tôi gặp lại cậu
Cậu nge xong câu này thì tức ko tả nỗi, đầu mún bóc khói cậu rất mún bay lại đánh chết tên cà chớn đó quá nhưng nhớ lại mk trễ quá rồi nên ko thèm đôi co nữa xách balo lên và chạy thật nhanh đến phòng hiệu trửơng.
- END CHAP 1 -
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro