HỒI 93
Lưu Ninh gọt nhọn than chì, vì ở Y quán không có gương đồng, nên cô đi đến sân sau nơi rửa thảo dược, tìm chiếc vại đựng nước soi mặt trên làn nước.
Than chì gọt nhọn để kẻ eyeliner cho mắt, không tiện bằng lọ than tre và sáp ong ở Chủy Cung. Lưu Ninh cứ sợ rằng đã gọt nhọn đầu chì, run tay là đi luôn cả con mắt. Thật ra vì chuẩn bị đến gặp Thượng Quan Thiển, Lưu Ninh không thể nào để ánh mắt ngờ nghệch đi gặp nàng được.
Lưu Ninh kẻ thành công eyeliner bén ngót một bên mắt, bên còn lại muốn kẻ giống là một điều khó khăn cùng cực. Cô cúi mặt gần xuống vại, nghiêng mặt tìm tư thế tay thật thuận để kẻ bên mắt trái còn lại. Cũng may Lưu Ninh đã nhìn quay, mọi người đều có việc không để tâm đến cô.
Tì chân vành vại, Lưu Ninh đặt khuỷa tay lên chân để hạ trọng tâm không run tay, nín thở kẻ một đường.
- Tuyệt cà là vời!
Hai đường eyeliner bén ngót thế này thì Điểm Trúc chỉ còn là cái tên. Mài lại đầu nhọn của than chì cho bằng lại, Lưu Ninh mới rửa sạch lại tay.
Y như rằng Lưu Ninh đi lâu không quay lại, Cung Viễn Chủy sẽ đi tìm cô. Từ xa đã thấy thân ảnh đen của y, Lưu Ninh vui vẻ nâng chân váy chạy đến.
- Viễn Chủy, đệ xem ta thế nào?
Lưu Ninh hơi nghiêng mặt, chớp chớp mắt khoe thành quả của mình với Cung Viễn Chủy.
Rồi rồi lại bày trò gì nữa đây.
Cung Viễn Chủy híp mắt nhìn theo hướng ngón tay của Lưu Ninh chỉ chỉ lên đuôi mắt. Một đường dài đen nhẽm lên tận đến chân mày, y lập tức nhíu mày, ai hãm hại Lưu Ninh của y thành ra như thế này!
- Ai dám đánh tỷ tỷ?!
- Hả, ai đánh gì?
Cung Viễn Chủy đưa tay trần lên đường dài đen kia, sợ Lưu Ninh đau nên chỉ dám chạm nhẹ lên, ngay sau đó là than chì bám đen trên ngón tay của y.
- Là than chì à?
Lưu Ninh giữ tay Cung Viễn Chủy lại, nhưng đã chậm một bước, ngón tay của y đã quẹt đi thành quả eyeliner tâm đắc của cô. Than chì bị kéo thành vệt, lúc này nhìn Lưu Ninh mới thật sự trông như bị ai đánh.
Nắm xòe ngón tay của Cung Viễn Chuỷ thẳng ra, trên đầu ngón tay đen nhẽm than chì.
- Cung Viễn Chủy!!
Lại gọi đầy đủ danh húy của y, Cung Viễn Chủy nuốt nước bọt gượng cười với Lưu Ninh.
- Không... không bị thương là tốt rồi.
Câu này làm sao mà Lưu Ninh có thể giận dỗi với y được. Lời bất thành văn, cô bĩu môi rồi nâng tay cắn lên mu bàn tay y một cái. Cung Viễn Chủy biết cắn này là cắn yêu, y cũng không phản bác hay kháng cự.
- Bắt đền đệ.
Để lại vết răng trên tay Cung Viễn Chủy, Lưu Ninh lấy khăn tay và cả than chì đưa cho y. Lưu Ninh không bao giờ hành động như nữ nhân bình thường cả, trần đời ai lại kẻ vệt đen lên đuôi mắt như cô, với cả loại than chì đen này cùng lắm chỉ có thể dùng để bôi đậm chân mày. Chân mày của Lưu Ninh đã đậm sẵn rồi, Cung Viễn Chủy công nhận điều đó. Vốn bình thường trông đã xinh đẹp rồi, kẻ thên cái đường cong lên tận chân mày kia để làm gì thì y vẫn chưa hiểu.
Cung Viễn Chủy áp tay lên má Lưu Ninh xoay mặt cô sang một bên, y cúi đầu chăm chú nhìn xem đường than chì còn nguyên vẹn bên mắt còn lại. Y so sánh nó so với khi Lưu Ninh bình thường, thì rõ ràng bình thường vẫn xinh hơn.
- Tỷ tỷ, cái này tỷ để làm gì thế?
- Đi gặp Thượng Quan Thiển thì ta phải kẻ eyeliner để nhìn bén hơn.
- Nhưng mà...
Cung Viễn Chủy thở dài một hơi, y không thể nào bảo Lưu Ninh không đẹp được.
- Đệ thấy nhìn không được ngon lắm hả?
- Tỷ tỷ lúc nào cũng xinh đẹp.
Cung Viễn Chủy vừa dứt câu, Lưu Ninh đưa tay chắn ngang miệng y, tặc lưỡi nghiêm mặt.
- Không có dẻo miệng, Viễn Chủy trả lời thật lòng. Nhìn không đẹp có đúng không?
Cung Viễn Chủy ngập ngừng, khe khẽ gật nhẹ đầu rồi nhanh chóng sửa lại sang lắc đầu liên hồi.
Lưu Ninh tin vào mắt thẩm mỹ của Cung Viễn Chủy hơn là gu thẩm mỹ hơi kỳ lạ của cô. Nhìn thấy trong mắt cô là sự thất vọng, Cung Viễn Chủy vội nhận lấy khăn tay, lau nhẹ lên phần than chì bị lem ra trên đuôi mắt.
- Nếu Lưu Ninh thích vẽ như thế này, ta giúp tỷ tỷ sửa lại.
- Đệ biết vẽ như này luôn à?
- Ta không biết.
Cung Viễn Chủy trả lời bình thản đến lạ, y cầm than chì giơ cao lên một đoạn.
Nghe rất lành ít dữ nhiều, Lưu Ninh vội vàng thu lại lời bắt đền ban nãy.
- Vậy thôi Viễn Chủy. Để ta đi rửa mặt là được ha, đệ không cần phải mạo hiểm.
Ám khí của Cung Viễn Chủy vẫn còn một mảnh chưa tẩm độc, vừa hay bây giờ có thể dùng đến. Y dời tay rút ám khí mảnh ngoài cùng trong túi, một tay cầm than chì một tay cầm ám khí giơ về phía có ánh sáng.
Cung Viễn Chủy dùng ám khí gọt nhọn đầu than chì.
- Tỷ tỷ đợi ta một lát.
Khó như vậy y cũng làm được, Lưu Ninh phải tròn mắt nhìn động tác của y một lúc. Ra là ám khí của Cung Viễn Chủy nổi danh giang hồ, còn có thể dùng như thế này nữa.
Thổi bụi than phù phù bay đi, Cung Viễn Chủy phủi tay cất trả lại ám khí vào túi. Y giữ mặt Lưu Ninh, lần nữa lau sạch đi vết than chì trên cả hai mắt.
- Trước đây ta từng trang điểm qua cho mẫu thân. Tỷ tỷ đừng lo lắng.
Cung Viễn Chủy nhắc đến mẫu thân, đều là "trước đây" và "đã từng", cho dù là bình thản nhắc đến thì cô hiểu y đã trải qua những gì, lòng Lưu Ninh không khỏi nhói lên một nhịp.
- Vậy Viễn Chủy hồi bé cũng nghịch lắm. Mẫu thân có đánh mông đệ không đó?
Cung Viễn Chủy phì cười.
- Đánh mông á? Ta không có. Nói thế thì tỷ tỷ bị đánh mông rồi có đúng không?
Nghịch ngợm là Lưu Ninh mới đúng, nhìn cô bây giờ y biết chắc chắn hồi bé cô còn dữ hơn bây giờ nữa. Cung Viễn Chủy tự đánh giá bản thân y ngoan như cục bột, càng không có khả năng làm phiền đến người khác.
Lưu Ninh bĩu môi, đánh nhẹ lên ngực Cung Viễn Chủy.
- Xìiii. Có đệ á, ta ngoan lắm.
- Nếu được ta vẫn mong mẫu thân có thể đánh ta, phụ thân cũng răn dạy ta nhiều một chút.
Lưu Ninh mở mắt nhìn Cung Viễn Chuy, vẻ bất lực hằn sâu ở đáy mắt, nhưng thoáng chốc lại không còn nữa.
Cô vươn tay áp vào má Cung Viễn Chủy muốn an ủi y, nào ngờ đến y lại vỗ vỗ lên mu bàn tay cô.
- Tỷ tỷ, nhắm mắt.
Cung Viễn Chủy lo đầu than chì sẽ làm đau mắt Lưu Ninh, nên lực tay nhẹ nhàng hết sức có thể, kẻ kẻ rồi thổi thổi lên.
- Như thế này tỷ tỷ có bị đau không?
- Không có.
Từ ngày Lưu Ninh đến, Cung Viễn Chủy bận rộn hơn nhiều, mỗi ngày đều nhận thêm ba bốn năm việc, Y quán đến Giác Cung rồi trở về Chủy Cung. Hạ nhân của y đôi khi muốn tìm y cũng không phải chuyện dễ dàng gì, điển hình là ban nãy, y cho gọi thị vệ đến căn dặn đôi việc, lúc thị vệ đến thì y đã ra khỏi phòng tìm Lưu Ninh rồi.
Thị vệ biết ý nên cũng đi tìm bóng dáng của Lưu Ninh, quả nhiên là tìm thấy chủ tử của y. Cung Viễn Chủy cũng nhận ra thị vệ đã đến, thị vệ còn lưỡng lự xem có nên lên tiếng gọi hay không.
- Đến rồi à.
Không để cấp dưới khó xử, Cung Viễn Chủy mở lời trước. Lưu Ninh nghe tiếng biết có người đến, vội mở mắt chắn tay Cung Viễn Chủy, y lại vuốt mắt cô nhắm xuống.
- Chủy công tử, Lưu Ninh tiểu thư.
Thị vệ thủ lễ, Cung Viễn Chủy gật đầu rồi quay trở về tiếp tục chăm chú kẻ mắt cho Lưu Ninh.
- Dược thất phía Tây trong vòng ba canh giờ nữa không ai được phép ra vào. Nhiệm vụ canh gác giao cho ngươi.
Cung Viễn Chủy điều chế độc dược, lần này thời gian khi đun độc dược được y tăng lên. Thời gian khá dài nên Cung Viễn Chủy lựa chọn cứ để nó tự đun như thế đến khi cô cạn lại là được.
Mất một lúc, Lưu Ninh mới xác định được phía Tây dược thất mà Cung Viễn Chủy nhắc đến là nơi cô cùng y 'ăn lê'. Nơi làm việc mà lại như thế, Lưu Ninh tự khiển trách bản thân, nhưng phải thừa nhận là cũng có thích thú.
- Đã rõ.
Thị vệ thủ lễ, sau đó lấy ra hai phong thư, hai tay đưa đến cho Cung Viễn Chủy.
- Chủy công tử, đã có thư hồi đáp từ Lưu gia gửi đến người. Phong thư này của người, còn phong thư kia của Lưu Ninh tiểu thư.
Cung Viễn Chủy dừng tay lại, cả hai bức thư đều được thị vệ trao tận tay y. Lưu Ninh cũng mở mắt, nhìn theo phong thư trên tay Cung Viễn Chủy, ba chữ là của y vậy hai chữ kia chắc chắn là của cô.
Không biết Lưu gia như thế nào, nhưng hành nghề y chắc sẽ là người lương thiện. Đột nhiên nhận được thư hồi đáp, Lưu Ninh hiểu Lưu gia hồi đáp vì nghĩ cô thật sự là Lưu Ninh đích nữ của họ. Cô nhớ nhà, nhớ tình thân, nhưng nếu nhận tình thân của người khác thì xem như cô đã chiếm đi thân phận của Lưu Ninh kia.
Cung Viễn Chủy nhìn Lưu Ninh, cô xoay mặt tránh đi ánh mắt dò hỏi của y.
- Lui xuống đi.
Thị vệ xong nhiệm vụ, thủ lễ với Cung Viễn Chủy rồi rời đi. Bóng dáng thị vệ khuất dần, y mới nhích cả người sang hướng mắt của Lưu Ninh.
- Tỷ tỷ muốn đọc luôn bây giờ. Hay một lát nữa.
Lưu Ninh suy nghĩ một lát, chỉ tay lên phong thư đề hai chữ bên ngoài.
- Thư vốn không phải của ta, Viễn Chủy thay người nhận đáp lại bằng lá thư bảo bình an sống tốt là được.
Lúc Cung Viễn Chủy viết thư vài dòng thông báo y sẽ thành thân với Lưu Ninh, y cũng không nghĩ nhanh đến việc cô thừa nhận thân phận đến từ một thời không khác. Bây giờ lao đã phóng rồi, chuyện thân phận của Lưu Ninh y phải thuận theo đến cùng.
- Tỷ tỷ, thật ra lá thư trước ta có viết cho Lưu lão gia...
- Ta không biết nếu Lưu Ninh thật sự của Lưu gia bình an quay về thì ta sẽ như thế nào với Cung Môn. Nhưng ta mong nàng ấy sẽ quay về.
Không, Cung Viễn Chủy không mong như thế. Nếu như nàng ta quay về thì khác gì người y tuyên bố thành thân không phải là Lưu Ninh đáng yêu này của y. Không muốn để Lưu Ninh trì trệ tâm trạng hơn, Cung Viễn Chủy đành gật đầu rồi cất hai phong vào bên trong lớp y phục.
- Tỷ tỷ có ta rồi, đừng lo lắng gì cả.
Hai đường kẻ đuôi mắt cũng đã kê xong cho Lưu Ninh, Cung Viễn Chủy đặt tay lên vai cô xoay cô một vòng rồi cong môi nâng giọng.
- Phu nhân của ai mà xinh đẹp thế này?
Cung Viễn Chủy chờ đợi tiếp theo xem Lưu Ninh sẽ gọi y là gì, vô cùng trông mong. Cô lại mỉm cười, vươn tay bẹo má y.
- Dẻo miệng quá ông tướng.
- Không phải. Lưu Ninh phải đáp lời kiểu khác chứ.
Lưu Ninh biết Cung Viễn Chủy mong chờ điều gì, thứ gì đạt được quá dễ dàng sẽ không có cảm giác kích thích nữa. Vì vậy cô cố tình trêu y.
- Đáp lời như nào cơ?
- Tỷ tỷ gọi ta là gì?
- Viễn Chủy đệ đệ.
Aaaaa. Cung Viễn Chủy tức đến giậm chân, cỡ này rồi mà còn đệ đệ gì nữa. Y không chịu.
- Không phải, thân mật hơn.
- Viễn Chủyyyy.
Tức chết Cung Viễn Chủy!!!
.
.
.
|| Giác Cung ||
Vừa từ mặt Lưu Ninh chưa được bao lâu, Cung Thượng Giác lại phải chạm mặt cô, thật chẳng thấy vui trong lòng.
- Cung Nhị tiên sinh.
Lưu Ninh cười gian tà đến híp cả mắt nhìn Cung Thượng Giác, y không hiểu sao đột nhiên chột dạ hắng giọng một cái.
- Viễn Chủy đến thư phòng, ta có việc cần tham luận với đệ.
- Đệ đến ngay.
Cung Viễn Chủy có lo lắng khi để Lưu Ninh một mình đến phòng thăm hỏi Thượng Quan Thiển, nhưng ở Giác Cung chắc chắn này sẽ không làm bừa.
- Tỷ tỷ, có gì cứ gọi ta. Đoản đao ở thắt lưng nhớ rút đao như ta đã dạy tỷ.
Trán Cung Viễn Chủy hằn đến nhiều nếp, dặn dò như cha đưa bé đi mẫu giáo sợ bị bạn đánh. Lưu Ninh nắm tay Cung Viễn Chủy, lắc tay y một lúc.
- Em biết rồi mà sếp, sếp đừng lo.
Đến lúc này còn giỡn được nữa, nếu không phải vì Lưu Ninh bảo khăng khăng muốn dò thêm thông tin về Điểm Trúc thì Cung Viễn Chủy đã không để cô đi rồi. Y giơ tay, đẩy nhẹ lên trán Lưu Ninh.
- Ta không giỡn với Lưu Ninh.
- Chuyện bé xíu thôi, nữ nhân trò chuyện với nhau đệ không cần lo lắng nhiều đâu.
Là nữ nhân thì càng lo hơn. Cung Thượng Giác không nghe nhìn nổi nữa, y thở hắt ra một hơi rồi chắp tay rời đi trước.
- Cung Nhị đi rồi kìa, đệ mau đi đi. Để y đợi thì không tiện lắm.
Cung Viễn Chủy nán lại một chút đặt cái hôn lên má Lưu Ninh rồi mới rời đi.
_____
Tẩm phòng của Thượng Quan Thiển có mùi hoa Linh Lan, ngửi một hơi khá nhẹ mát và ngọt. Nàng hay tiếng bước có người đến, xoay người hướng mắt về phía lối đi giữ ngực ho lên một tiếng.
- Là Lưu Ninh tiểu thư sao?
Lưu Ninh niệm trong lòng cô phải tỏ ra thần bí, nhìn không thông minh nổi thì chí ít phải nhìn cho ngầu. Mỉm cười nhẹ bước chân đi một chút, tiến gần đến bên giường Thượng Quan Thiển.
- Ta nghe nói Thượng Quan tiểu thư đã trở về, nên đến thăm hỏi sức khỏe một lúc. Hi vọng không phiền đến thời gian nghỉ ngơi của tiểu thư.
Thượng Quan Thiển chống tay ngồi dậy, vươn tay vén mạn che buộc sang một bên. Nàng mỉm cười.
- Được tỷ tỷ ghé sang thăm hỏi, sao có thể dám xem là phiền.
Lưu Ninh tiến đến bên cạnh giường, ngồi xuống vị trí trống bên cạnh. Thượng Quan Thiển không phấn son, vẫn xinh đẹp lại còn mang nét mỏng manh khiến người khác muốn che chở. Dặn lòng không được xiêu lòng trước người đẹp, Lưu Ninh nhìn đến bàn tay Thượng Quan Thiển, nhẹ nàng nâng tay nàng lên.
- Cung Nhị tiên sinh đúng là không biết thương hoa tiếc ngọc, cánh hoa đẹp như thế này lại để sâu bọ hại mất.
- Trồng hoa không tránh khỏi sâu bọ. Người trồng hoa cũng đau lòng khi cánh hoa bị tổn thương.
Ngữ khí của Thượng Quan Thiển khá tốt, giống như đã hồi phục nhiều phần rồi, vết thương ngoài da chỉ đang chờ kết vẩy thôi. Lưu Ninh nghĩ bụng điều này cũng đúng, vì nàng được Cung Thượng Giác cho uống thuốc tốt mà.
- Thượng Quan tiểu thư có muốn dùng nước không?
- Lưu Ninh tỷ đừng xưng hô khách khí, đều là người một nhà mà.
Lưu Ninh mỉm cười một cái, nhích người sang rót một chén nước ấm mang đến cho Thượng Quan Thiển.
Lần này Thượng Quan Thiển dở bỏ phòng thủ, tay nhận lấy chén nước cũng không còn run rẩy, đưa lên miệng uống một ngụm. Lưu Ninh nhận thấy thời cơ vừa đến, cong nhếch khóe môi.
- Nhìn thấy muội hồi phục thế này ta vui mừng thay, lực tay của muội không hề dao động nhỉ.
Thượng Quan Thiển đặt chén nước xuống chỗ trống bên cạnh, ngã bày rồi cũng không cần giả vờ yếu ớt nữa. Nàng mỉm cười, ngồi thẳng người dậy.
- Ninh tỷ có thể nhìn ra sao?
- Vậy thì có người không nhìn ra à?
Thượng Quan Thiển lắc đầu. Lưu Ninh nhanh chóng tiếp lời.
- Vậy thì chắc người đó hẳn muốn chăm sóc cho muội rồi.
Thượng Quan Thiển im lặng, chỉ mỉm cười đáp lại. Lưu Ninh biết ngay nhắc đến tình là vào tròng liền.
- Kẻ đi săn đã yêu con mồi của mình rồi đúng không?
Lưu Ninh quan sát động thái của Thượng Quan Thiển, tròng mắt cả mười phần lay động kia xem ra là đã có tình thật không sai. Nữ nhân dễ động lòng vậy mà Cung Thượng Giác không thâu tóm nàng về phía Cung Môn.
Thượng Quan Thiển hướng mắt nhìn Lưu Ninh, nàng nhướn mày đối mắt với cô.
- Câu hỏi đó dành cho Ninh tỷ mới đúng.
Còn chưa trả lời, Thượng Quan Thiển đã ra tay với Lưu Ninh. Não bộ cô chậm hẳn nhiều nhịp với Thượng Quan Thiển, nàng tiến đến áp người Lưu Ninh vào trong góc giường. Ngón tay thon dài vươn đến muốn nắm giữ cổ tay Lưu Ninh, cũng may đòn này cô có thể tránh kịp.
Thượng Quan Thiển ra chiêu cả hai tay, Lưu Ninh với châu chấu quyền chỉ biết phòng thủ. Nội lực sau bao ngày thiền định cũng điều khiển được đôi chút, khí tụ đan điền mỗi lần Lưu Ninh tránh tay Thượng Quan Thiển đều sử dụng nội lực. Vờn nhau như mèo, Thượng Quan Thiển nhếch môi vì đã biết được cách ra chiêu thức của Lưu Ninh.
Lưu Ninh trên đà bị ép sát, điểm yếu đều để lộ, Thượng Quan Thiển hạ tay choàng eo kéo gọn người Lưu Ninh ngã xuống. Sợ cái nằm xuống này sẽ nằm trong quan tài, Lưu Ninh nhanh chóng vào tư thế tay rút đoản đao kề đến trước cổ Thượng Quan Thiển.
Ai sợ thì đi về. Lưu Ninh sợ rồi, để cô về đi!
Thượng Quan Thiển khựng lại trước đoản đao, cách lưỡi đao chỉ một đoạn nhỏ. Lưỡi đao đen huyền và cả có mùi hăng của độc dược. Lưu Ninh cầm chặt đao trong tay, học Cung Viễn Chủy nét nhướn mày đắc thắng. Thượng Quan Thiển đột nhiên lại phì cười, nàng nắm khuỷa tay Lưu Ninh, một động tác tay thôi đã ấn cổ tay cô xuống ngay vị trí trên đỉnh đầu.
Đoản đao trong tay Lưu Ninh rơi xuống giường, Thượng Quan Thiển áp người lên thân Lưu Ninh.
- Ninh tỷ chắc là cấp yêu nhỉ? Ta còn nghĩ tỷ tỷ phải là cấp ma.
Thượng Quan Thiển làm Lưu Ninh thấy ngộp, ngộp ở cả hai nghĩa bóng và đen. Vào hang cọp thì phải là sư tử, Lưu Ninh chỉ bị giữ một tay, tay còn lại nhanh trí đặt lên eo Thượng Quan Thiển ôm chặt một vòng.
- Càng lên cao thì càng nhuốm máu đồng loại. Yêu ma quỷ quái không xứng với ta.
Tay Thượng Quan Thiển đột nhiên trở lạnh, nàng buông lỏng tay Lưu Ninh muốn rời khỏi người cô. Bỗng dưng thay đổi, không lẽ câu nói vừa rồi của Lưu Ninh có liên quan mật thiết hơn với Vô Phong. Sắc mặt Thượng Quan Thiển cũng khác đi, Lưu Ninh đã trở thành thế kèo trên, cô vươn tay giữ lại cổ tay nàng.
- Muội đoán lại xem ta là cấp nào?
Thượng Quan Thiển không đáp lời, mi tâm đã hằn vết nhăn. Thượng Quan Thiển là gà cưng của Điểm Trúc, trời đất nàng không sợ nhưng câu nói kia lại khiến nàng biến sắc.
- Không xứng...
Lưu Ninh buông cổ tay Thượng Quan Thiển, nàng lập tức chống tay để người ngồi dậy. Điều chỉnh lại trạng thái trước, sau đó quay người sang vươn tay đỡ vai Lưu Ninh ngồi dậy. Y phục của cả hai lệch đi hẳn một đoạn, vết thương trên vai của Thượng Quan Thiển có thuốc bôi trắng cũng lộ ra. Chỉ là giao lưu đánh nhau nhẹ thôi, Lưu Ninh còn nghĩ cô với nàng vừa làm chuyện ô môi xong, nghĩ đến lại ngại đi.
- Lưu Ninh tỷ, ban nãy ta uống thuốc đã thấm. Bây giờ tâm trí không tiện để tiếp chuyện.
Lưu Ninh nhặt đoản đao tra vào vỏ ở thắt lưng, rời bước xuống giường.
- Vậy ta không phiền muội nghỉ ngơi. Hôm khác tiện đường sẽ đến thăm muội.
.
.
Cung Viễn Chủy trầm tư xem kết quả điều tra được.
- Phụ mẫu và huynh trưởng của Tử Y đều là nô gia của phú thương Giang Nam. Sau đó đều bị bắt đến bãi săn người.
- Bãi săn người?
Kim Phục lấy hơi đáp lời.
- Bãi săn người là thú vui của bọn quyền quý, thả người vào rừng xem như động vật săn bắt mua vui.
Cung Viễn Chủy nghe đến đây lại khó chịu cau mày một đoạn.
- Sau này cô ta bị bán đến Vạn Hoa Lâu, lấy danh Tử Y.
Cung Thượng Giác uống một ngụm trà.
- Thân phận này đáng thương, xem ra rất dễ đồng cảm.
- Nếu chỉ là một kỷ nữ đơn thuần, Vân Vi Sam gặp nàng để trao đổi thì lại chẳng mấy hợp lý.
Cung Thượng Giác gật đầu tiếp lời.
- Trừ phi liên quan đến Vô Phong.
Kim Phục xong nhiệm vụ truyền tin báo, nhanh chóng thủ lễ rời đi để chủ tử tham luận chuyện chính sự.
Cung Viễn Chủy nhớ đến Lưu Ninh có nhắc đến Vân Vi Sam đến gặp Tử Y. Đúng khớp với kết quả điều tra, Vân Vi Sam diễn một màn trộm cắp để dụ dẫn Cung Tử Vũ lánh đi.
- Ca ca, Lưu Ninh có nhắc đến Tử Y. Hoàn toàn đúng với việc chúng ta điều tra được.
Cung Thượng Giác trong lòng vẫn không hết đi mối nghi ngờ dành cho Lưu Ninh, người nhắc đến kế hoạch và bước đi của Vô Phong chỉ có cô, hơn nữa đều đúng chứ không sai.
- Thân phận của Tử Y, đệ sẽ dò hỏi Lưu Ninh.
Cung Viễn Chủy đang một mực tin tưởng Lưu Ninh, Cung Thượng Giác đang lo sợ rằng đây là chiếc bẫy lớn của Vô Phong. Bỏ đi vài con tép, để thu về lưới lớn là diệt gọn Cung Môn, càng nghĩ đến Cung Thượng Giác lại không thể nào chấp nhận được để đệ đệ của y vào cái bẫy này.
- Viễn Chủy, mọi chuyện đều đúng như lời Lưu Ninh. Vậy đệ không nghĩ đến những lời của nàng ta cũng nằm trong kế hoạch của Vô Phong à?
Cung Viễn Chủy lập tức khẳng định.
- Ca ca, Lưu Ninh không phải người Vô Phong.
Cái văn y hệt với Cung Tử Vũ, Cung Thượng Giác không khỏi thở dài một hơi. Cung Viễn Chủy biết điều ca ca y lo lắng, thân phận thật của Lưu Ninh để ai khác biết được chỉ e là nguy hiểm hơn cho cô. Cung Viễn Chủy tin Cung Thượng Giác, nhưng ở Giác Cung này còn có Thượng Quan Thiển khiến y không tin tưởng được, nên đành để Cung Thượng Giác tiếp tục mối nghi ngờ dành cho Lưu Ninh. Ít nhất cứ giữ như hiện tại, Lưu Ninh sẽ an toàn.
- Ca ca, huynh là người quan trọng với đệ.
Cung Viễn Chủy dừng một đoạn, chiếc văn này Cung Thượng Giác đoán rằng những câu sau sẽ cực kỳ tệ. Châm trà vào tách cho Cung Viễn Chủy, Cung Thượng Giác xua tay.
- Được rồi. Việc dò hỏi thân phận của Tử Y ta giao cho đệ. Những chuyện khác tạm thời không bàn đến nữa.
Cung Viễn Chủy không có ý định thôi bàn, ánh mắt kiên định hướng về phía Cung Thượng Giác.
- Đệ dám dùng mạng mình đảm bảo. Lưu Ninh không phải là người Vô Phong.
- Cung Viễn Chủy!
.
.
.
Y như rằng Cung Thượng Giác và Cung Viễn Chủy cãi nhau.
Suốt cả dọc đường đưa Lưu Ninh trở về Chủy Cung, vẻ mặt Cung Viễn Chủy xám xịt không nói nửa lời. Lưu Ninh ngẩng mặt nhìn Cung Viễn Chủy, tám chín phần đoán ra là bị Cung Thượng Giác lớn tiếng. Không biết đầu đuôi sự việc, Lưu Ninh không thể như vậy mà chạy đến bem Cung Thượng Giác được.
- Viễn Chủy.
- Ơi.
- Ca ca...Ý ta là Cung Nhị, mắng đệ đúng không?
Vì sợ Lưu Ninh lo lắng, Cung Viễn Chủy gượng cười lắc đầu.
- Không có. Ta và ca ca bình thường.
Lưu Ninh nghĩ đang yên đang lành, chuyện lồng đèn cũng qua rồi không có việc gì để Cung Thượng Giác lớn tiếng với Cung Viễn Chủy nữa. Cô biết y không thích cô, vậy nên...
- Có phải lớn tiếng với đệ là vì ta không?
Cung Viễn Chủy nhanh chóng đáp lời.
- Không phải.
Lưu Ninh dừng lại, nhón chân ngẩng mặt nhìn vào mắt Cung Viễn Chủy. Theo phản xạ của người vừa nói dối, Cung Viễn Chủy muốn xoay mặt tránh né, Lưu Ninh liền giữ mặt y lại. Đồng tử không yên một chỗ, hết xoay trên rồi lại nhìn dưới.
- Đệ xạo ke.
Đinh đã đóng vào lòng Cung Thượng Giác rồi, Lưu Ninh có thế nào cũng không gỡ nổi.
- Sau này Cung Nhị có nói gì đến ta đệ cứ thuận theo là được. Khó khăn lắm mới làm hòa, nếu để vì ta mà đệ bị mắng thì ta không chịu được đâu.
Cung Viễn Chủy lại lắc đầu.
- Ta không thể nghe những lời bảo tỷ tỷ là người xấu.
- Đệ vì ta mà nói những lời không nên, ta mới trở thành người xấu.
Cung Viễn Chủy im bật không thể tiếp lời. Đúng như vậy, sao y không nhận ra được điều này sớm hơn. Tranh cãi về Lưu Ninh, như đang gián tiếp để cô trở thành người không tốt trong mắt Cung Thượng Giác.
Tự nhận thấy mình bồng bột hiếu thắng, Cung Viễn Chủy vòng tay ôm Lưu Ninh vào lòng.
- Tỷ tỷ nói đúng, ta ấu trĩ quá.
Lưu Ninh dỗ dành lên tấm lưng lớn của Cung Viễn Chủy.
- Không có, Viễn Chủy không ấu trĩ.
- Vậy thì là thiếu suy nghĩ.
- Nói cái gì không biết nữa. Đệ nói nữa ta giận á.
Bị mắng nhân hai, bị ca ca và cả chị bồ của mình mắng. Cung Viễn Chủy mím môi áp mặt lên bả vai của Lưu Ninh.
- Thôi màaa.
Cung Viễn Chủy im lặng, Lưu Ninh biết sự im lặng này là y đã tủi thân rồi. Xoa đầu Cung Viễn Chủy, cô xoay mặt hôn lên vành tai.
- Ngoan.
Cung Viễn Chủy dụi mặt vào bả vai của Lưu Ninh, nhỏ giọng.
- Tỷ tỷ.
Gấu lớn làm nũng đòi mèo nhỏ hôn thêm một chiếc nữa mới chịu rời đi. Cung Viễn Chủy thu được hẳn hai chiếc hôn lên vành tai xem như cũng bội thu. Lúc Cung Viễn Chủy ngẩng mặt lên, Lưu Ninh áp tay lên má y, tiếng chụt một cái lên môi.
- Phu quân của Lưu Ninh tiểu thư mít ướt quá cơ.
Lưu Ninh rời tay, xoay người nhanh rời đi trước. Cung Viễn Chủy ong ong trong đầu, sau đó mới tròn mắt hiểu ra chạy theo sau nắm tay Lưu Ninh.
- Tỷ tỷ vừa gọi ta là gì cơ?
Gọi một lần không nghe xong lại hỏi lại. Lưu Ninh ngại đến chuyển màu đỏ cả người, Cung Viễn Chủy giữ tay cô kéo cô trở lại vào lòng. Gốc cây lớn ở trước mắt, Cung Viễn Chủy xoay người đỡ tay sau đầu Lưu Ninh, áp lưng cô vào thân cây.
- Tỷ tỷ vừa nói gì??
- Ta nói đệ mít ướt.
Cung Viễn Chủy bị Lưu Ninh nói mít ướt thì y nhận, lắc đầu khẩn trương hơn.
- Không phải, chữ đầu tiên. Tỷ tỷ gọi gì?
Cung Viễn Chủy khom cả người, hạ đầu chờ đợi để được nghe gọi lại. Lưu Ninh vì dáng vẻ của y lại thấy đáng yêu đến buồn cười.
- Ta gọi.
Cô vòng tay ôm cổ Cung Viễn Chủy, thuận thế đặt chiếc hôn lên môi y rồi xoay mặt sang một bên. Vành tai của y đã đỏ lên hẳn một đoạn, Lưu Ninh còn thêm lên đó vết răng của cô. Truyền đến tai Cung Viễn Chủy là thanh âm ngọt ngào muốn giết người.
- Phu quân.
HẾT HỒI 93
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro