Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

HỒI 91

Cung Viễn Chủy nhìn đến tờ giấy đầy chữ kia, nhìn ngang nhìn dọc, nhìn hướng nào cũng thấy ghê, y nhăn mặt chê bai cực kỳ.

- Tóm lại là thứ thủy tinh này nó trong suốt ấy, có thể nhìn xuyên được thấy dung dịch bên trong. Nên sẽ thuận tiện quan sát dung tích chất lỏng, màu sắc, chịu nhiệt cũng tốt nữa.

Đoạn này thì Cung Viễn Chủy hiểu được, y dời tay lấy giấy mới đặt lên cho Lưu Ninh, trả lại than chì vào tay cô.

- Tỷ tỷ viết lại số nguyên liệu cần thiết để làm những thứ đó đi.

Vì muốn tạo thêm bất ngờ cho Lưu Ninh nữa, y sợ cô nghi ngờ về hành tung của mình. Cung Viễn Chủy nhanh chóng tiếp lời thêm.

- Ta muốn nghiên cứu một chút.

- Vậy có gì không hiểu thì Viễn Chủy cứ hỏi lại ta nhé.

Lưu Ninh miệt mài gạch đầu dòng chấm phẩy ghi lại, cố gắng chuyển đổi thành từ để Cung Viễn Chủy có thể hiểu được. Y nghiêng đầu nhìn theo cô, dáng vẻ nghiêm túc cho thứ gì đó, rất thuận mắt cuốn hút y. Lưu Ninh ít khi bình thường, dù không bình thường hay nghiêm túc thì đều xinh đẹp trong mắt y.

Cung Viễn Chủy đưa tay vén lại tóc cho Lưu Ninh, bất giác cũng mỉm cười. Chuông nhỏ trên tóc Lưu Ninh kêu lên vài tiếng, Cung Viễn Chủy gật gù công nhận khi cô không vấn tóc búi lên trông trẻ hơn rất nhiều. Lưu Ninh chắc là cũng thích kiểu tóc thế này, y sẽ lưu ý chuẩn bị thêm phục sức cài tóc cho cô.

- Xong rồi này. Đệ cần gấp lại không?

- Không cần.

Lưu Ninh ngẩng mặt nhìn Cung Viễn Chủy, ánh mắt của y dán chặt không chớp mắt trên gương mặt cô. Cô liền dùng ống tay áo lau lau lên mặt, kiểm tra lại trên tay có dính vết đen của than chì hay không.

- Mặt ta có dính gì hả?

Cung Viễn Chủy lắc đầu, mỉm cười.

- Không có. Ta nhìn phu nhân của ta có được không?

Quỷ yêu. Cung Viễn Chủy học mấy câu này ở đâu thế?!

Lưu Ninh cho dù thế nào cũng không phòng bị được, lần nào cũng là mật ngọt rót vào tai, ngại ngùng đưa tay che mặt.

- Ai...ai là phu nhân của đệ chứ.

- Lưu Ninh. Ban nãy tỷ tỷ bảo yêu ta.

Quỷ yêu! Lưu Ninh he hé nhìn Cung Viễn Chủy qua khe tay, y còn nhếch mày với cô một cái. Ngại ngùng phát điên, Lưu Ninh phải tìm chuyện khác đánh lãng sang.

- Đệ...đệ nhớ bán mấy món sứ kia đi nha. Không dùng đến sẽ phí.

Cung Viễn Chủy hạ hai bàn tay của cô xuống. Dùng hai tay mình bọc lên đôi tay nhỏ kia, y lắc đầu.

- Không bán, cứ để đấy khi nào tỷ tỷ cần đến thì dùng.

Lưu Ninh lắc đầu.

- Mặc dù ta cũng thích lắm, nhưng tính áp dụng không cao. Bán đi đệ cũng thu lại được vốn.

- Lưu Ninh, ta không thiếu ngân lượng.

Lưu Ninh biết Cung Viễn Chủy giàu, cô lại không muốn y luôn phải tiêu một khoảng phí lớn vì cô. Cô ở đây đã không giúp được gì, để y vì cô mà cứ ra ngân lượng thì đến lúc thành thân cô càng không dám nhận sính lễ.

- Ta biết Viễn Chủy không thiếu, nhưng mà đệ đừng tiêu ngân lượng cho ta nữa. Một ngày ta ăn tận 6 bữa, đã hao tốn thực phẩm rồi á. Ta cũng không cần thứ gì, có y phục có thức ăn, có đệ là được. Nghiêm túc á, đệ giữ ngân lượng về già còn có phòng thân.

Lưu Ninh đã tính đến lúc Cung Viễn Chủy về già luôn rồi? Y không theo kịp suy nghĩ của cô, phì cười vì sự tính toán xa xôi kia, y áp tay đặt lên đỉnh đầu cô.

- Tỷ tỷ kho chứa dược liệu phía sau Chủy Cung không? Bên dưới nơi đó có mật thất, chỉ để chứa ngân lượng thôi.

Là bên dưới đấy có nguyên cái ngân hàng? Lưu Ninh khó tin tròn mắt nhìn Cung Viễn Chủy.

- Hả....?

- Xong việc ở Y Quán ta đưa tỷ tỷ đến xem. Không thiếu.

Lưu Ninh tự ngắt má mình một cái, Cung Viễn Chủy không có thói ba hoa, ngữ điệu khẳng định chắc nịch thì chắc chắn là thật. Nhưng mà sao giàu dữ thế, quân triều đình mà biết thì có đóng thuế không? Giả dụ như trốn thuế là bị gông cổ luôn hả....

- Không phải ngân lượng của ca ca, ngân lượng do ta tự kiếm được.

- Ý ta không phải...

- Ta lo được cho Lưu Ninh cả đời này.

Trước đây Lưu Ninh không dự định kết hôn hay sinh con, những khoản phí cô đều để riêng ra từng phần. Cô còn dự tính khoảng phí dưỡng già của mình đến năm 50 tuổi, không có chồng con, cô sẽ bao nuôi chục trai trẻ 8 múi chạy vòng vòng trong nhà. Bây giờ có trai trẻ bảo sẽ lo được cho Lưu Ninh cả đời này.

- Hay...hay Viễn Chủy cứ ghi nợ đi.

- Vậy tỷ tỷ dùng gì để trả?

- Dùng một đời người.

.
.
.

|| Giác Cung ||

Thượng Quan Thiển ho khan vài tiếng, mở mắt uể oải một lúc nàng chống tay ngồi dậy. Những đốt ngón tay và cả lòng bàn tay của nàng vẫn còn đau quá, nàng biết Cung Thượng Giác đã cho nàng uống thuốc của Cung Viễn Chủy, thuốc tốt nhưng dù sao nàng vẫn là cơ thể nữ nhân.

Vươn tay tự rót cho bản thân chén nước ấm, Thượng Quan Thiển run run tay đưa đến miệng mình. Cung Thượng Giác đến địa lao, đón nàng về Giác Cung, lúc ấy nàng giả vờ thiếp đi, chính y đã bế nàng đặt xuống giường. Lần thứ hai nàng cảm nhận được mãnh sói trước mặt nàng lại dịu dàng quá đỗi.

Chén nước đã uống cạn, Thượng Quan Thiển xoay đầu hướng mắt đến khung cửa chờ đợi bóng người đến. Mãi một lúc vẫn không thấy bóng người muốn thấy, một hơi dài thất vọng thở ra. Nàng biết y nghi ngờ nàng, điều y nghi ngờ cũng hoàn toàn đúng. Nhưng nàng không có đường lui, cũng chẳng thể có tình mà quay đầu.

Tiếng lạch cạch mở chốt cửa, ánh mắt móng đợi đều đặt vào bóng người hiện trên khung cửa. Thượng Quan Thiển lần này mỉm cười, nàng đặt chén xuống bàn, nằm xuống đắp chăn rồi nhắm mắt lại.

Cung Thượng Giác hắng giọng một cái trước khi bước vào, trên tay y là khay gỗ chứa chén thuốc nóng vừa được sắc và lọ sứ thuốc bôi.

Đợi tiếng bước chân càng lúc tiến gần đến giường, Thượng Quan Thiển mới chầm chậm mở mắt, xoay đầu nhỏ giọng.

- Giác công tử.

Thượng Quan Thiển mang ra dáng vẻ gấp gáp ngồi dậy, chống tay nhíu mày vì đau. Cung Thượng Giác đặt khay gỗ lên bàn, ngồi xuống vị trí trống bên cạnh giường, vươn tay đỡ khuỷa tay nàng.

- Nằm đi, ta tiện đường mang thuốc đến cho Thượng Quan tiểu thư.

Thượng Quan Thiển gật đầu thay lời đa tạ, bàn tay của y lần này không dùng lực muốn dày vò nàng như những lúc kia, chỉ đơn giản là đỡ. Nàng dời người hơi tựa vào thành giường, bàn tay của y cũng rời đi.

- Giác cung tĩnh lặng, không nghe tiếng của Viễn Chủy đệ đệ. Đệ ấy đã khỏe lại chưa?

- Đã khỏe rồi.

Vậy xem ra chắc hắn đã trở về Chủy Cung cùng với Lưu Ninh, nên Giác Cung mới yên tĩnh như thế, nếu không thì có lẽ người đến  "thăm" nàng đầu tiên là Cung Viễn Chuỷ.

Cung Thượng Giác xoay người cầm chén thuốc đưa đến cho Thượng Quan Thiển. Nàng hạ đuôi mắt nhìn y một lúc, đôi tay run rẩy giữ không trung đón nhận lấy. Chén thuốc trong tay Thượng Quan Thiển suýt đổ xuống, Cung Thượng Giác đã kịp giữ lại, bàn tay y vô tình chạm lên tay nàng, lồng ngực loạn lên một lúc. Thượng Quan Thiển chủ động thu tay về.

- Tay ta vẫn chưa đủ lực, phiền Giác công tử cứ đặt xuống bàn, một lát ta sẽ tự uống.

Cung Thượng Giác nhìn chén nước trên bàn, vẫn còn đọng lại vài giọt nước ở đáy, chứng tỏ nàng đã tự rót nước bà tự cầm lên uống được rồi. Trong lòng không khỏi cười nàng một cái, vờ vịt thế này đúng là trẻ con.

Chén thuốc trong tay Cung Thượng Giác, y đong một muỗng đợi hơi nóng bay lên một lúc rồi đưa đến trước miệng Thượng Quan Thiển.

Thượng Quan Thiển lưỡng lự một chút, Cung Thượng Giác nhướn mày lần nữa nâng tay đến miệng nàng. Thuốc đắng cuối cùng cũng vào miệng, nhưng lạ là nàng chẳng thấy vị đắng nữa. Từng muỗng nhỏ được y đưa đến, nàng đều ngoan ngoãn uống, một lúc sau chén thuốc đắng cũng đã cạn.

Cung Thượng Giác trả lại chén thuốc lên khay, đong cho nàng nửa chén nước ấm.

- Tráng miệng, vị đắng trong miệng sẽ khó chịu.

Vành chén đặt trước môi, Thượng Quan Thiển chầm chậm cúi đầu uống nước.

- Đa tạ Giác công tử.

Cung Thượng Giác gật đầu.

- Những vết thương kia còn đau không?

Thượng Quan Thiển mỉm cười lắc đầu, nét cười xen lẫn cả cái nhíu mày, nàng biểu hiện như thế vì nàng muốn y biết nàng đau.

- Bôi thuốc sẽ khỏi dần, không để lại sẹo.

Cung Thượng Giác mang đến lọ sứ và que gỗ dùng bôi vết thương. Thượng Quan Thiển chủ động đưa tay nhận lấy.

- Đa tạ Giác công tử, phiền đến người nhiều thế này. Ta có chút thổ thẹn.

- Không cần nói mấy lời khách khí.

Cung Thượng Giác quan sát động tác tay của Thượng Quan Thiển, ngay sau đó lọ thuốc cũng rơi xuống bên cạnh người y. Lại vờ vịt, y đều biết tỏng. Y đã từng nghĩ đến việc nàng có thật sự động tâm với y không, những việc vờ vịt giả mềm yếu này cũng đã tác dụng, y đã nghĩ về nàng khá nhiều. Lưu Ninh bảo Cung Thượng Giác có vận đỏ, hay rằng ván này y cứ cược thử xem...

Nhặt lọ thuốc lên, Cung Thượng Giác lấy lại que gỗ từ tay Thượng Quan Thiển.

- Vết thương ở vai thế nào rồi?

Tay Thượng Quan Thiển run run đặt lên cổ áo của mình.

- Ta...vẫn chưa kiểm tra qua.

Cung Thượng Giác gỡ nút thắt kéo hạ mạn che, khoảng cách tiến gần đến Thượng Quan Thiển một đoạn. Y đưa tay vén tóc nàng sang một bên vai, nàng thuận thế nghiêng đầu.

- Giác công tử.

Cổ áo của Thượng Quan Thiển hạ xuống một đoạn. Ván này, Cung Thượng Giác cược.

.
.

Lưu Ninh khoác tay Cung Viễn Chủy vui vẻ đến Y Quán. Hôm nay trời nắng đẹp, không quá gắt cũng không quá lạnh vì sương mù trong cốc, ấm áp dễ chịu. Hoặc là do máy sưởi ấm áp đang trong tay của Lưu Ninh, cô xấu hổ mắc cỡ dụi mặt vào cánh tay của Cung Viễn Chủy.

Cung Viễn Chủy cúi mặt, nhìn hành động của Lưu Ninh đã biết là cô đang ngại ngùng, đáng yêu vô cùng tận. Y không nhịn được phải áp tay xoa má cô.

- Viễn Chủy.

- Ơi.

- Ta hỏi đệ một câu tế nhị có được không?

Cung Viễn Chủy chậm bước gật đầu.

- Tỷ tỷ hỏi đi.

Lưu Ninh ngẩng mặt, chớp chớp mắt nhìn y.

- Bộ người trong giang hồ như đệ, đều thích đạp cửa ngã đùng đùng hả?

- Hả?

Gì nữa vậy chị hai!!

Cung Viễn Chủy nghệch mặt ra, y ngỡ với bộ dáng ngại ngùng của Lưu Ninh thì chuyện tế nhị là chuyện khác chứ.

- Từ lúc ta đến đây, cửa Chủy Cung thay mấy lần rồi. Đến cả cửa ở Giác Cung cũng vậy, kiểu nét đặc trưng hả?

Lưu Ninh xem phim giang hồ đánh đấm nhau ì xèo, cũng thấy mấy cảnh signature đạp cửa xông vào phong, Cung Viễn Chủy vừa nãy y hệt như thế luôn.

Y xịt keo, một câu hỏi đáng để suy ngẫm.

- Tình huống khẩn cấp thôi.

- Dùng tay đẩy cửa vào cũng được mà, dùng chân lỡ mất đà ngã nữa.

Ừ cũng hợp lý, nhưng từ bé đến lớn Cung Viễn Chủy đã hình thành suy nghĩ và phản xạ phải đạp cửa trong tình huống khẩn cấp rồi.

- Vậy thì sao tỷ tỷ lại trèo lan can, có thể đi đường bình thường mà.

Nhắc đến Lưu Ninh lại quê độ, cô đánh y liền một cái.

- Eyyy, hông có so sánh được. Đi đường vòng xa hơn, ta muốn đi đường tắt nhanh hơn thôi.

- Vậy thì đạp cửa cũng chỉ để nhanh hơn thôi.

Cái miệng này, thấy ghét! Lưu Ninh bĩu môi không thừa nhận câu trả lời, dù nói mãi cũng không nói lại được y.

- À phải rồi.

Cung Viễn Chủy hài lòng sau khi trêu xong Lưu Ninh, y lấy hộp gỗ nhỏ ở thắt lưng. Hộp gỗ đựng trâm bạc mà Cung Tử Vũ đưa cho y, suýt nữa đã quên mất đưa lại cho Lưu Ninh.

- Vân Vi Sam tặng tỷ tỷ.

- Vân Vi Sam á?

Cung Viễn Chủy gật đầu, Lưu Ninh nhận lấy chiếc hộp từ tay y, vì đề phòng cao nên chần chừ một lúc vẫn chưa mở ra.

- Ta đã kiểm tra rồi, trâm bạc không thể tẩm độc, đầu họa tiết khắc cũng không thể gây ra vết thương.

Vì là quà của Lưu Ninh, nên Cung Viễn Chủy muốn để cô tự tay mở, như thế mới có cảm giác thích thú. Y xác nhận, Lưu Ninh cũng yên tâm cầm lên nắp hộp, động tác tay lại khựng chưa mở ra.

- Mà...

- Sao thế?

- Đệ gặp Vân Vi Sam hả?

Cung Viễn Chủy lắc đầu.

- Không, Cung Tử Vũ đưa nó cho ta.

Lưu Ninh gật đầu, nhưng trong ánh mắt của cô Cung Viễn Chủy vẫn nhận ra điều gì đó.

- Lưu Ninh sao thế? Vân Vi Sam ức hiếp tỷ tỷ à?

- Không có. Chỉ là...

Cung Viễn Chủy nhíu mày, gấp gáp hỏi.

- Thế làm sao? Cô ta làm gì tỷ tỷ?

- Chỉ là ta có nghe qua tin đồn, Viễn Chủy có tuyến tình cảm với Vân Vi Sam.

Dè bĩu đến nhăn cả mặt, Cung Viễn Chủy cao giọng.

- Tuyến tình cảm? Là hẹn hò mà tỷ nói ấy à?

Lưu Ninh gật đầu. Cung Viễn Chủy lập tức nắm tay Lưu Ninh, nhanh bước kéo cô đi một đoạn.

- Nhảm nhí. Tỷ tỷ chỉ điểm ai đồn đoán, ta giết hắn.

Trông Cung Viễn Chủy kích động vô cùng, Lưu Ninh phải ghì chân giữ tay y.

- Viễn Chủy tức giận hả?

- Đương nhiên tức giận. Nói nhăng nói cuội.

- Nhưng mà, đệ từng có khen nàng xinh đẹp đúng không?

Cung Viễn Chủy có, y cũng không thể phủ nhận với Lưu Ninh, vì cô đã hỏi đồng nghĩa với việc đã biết rõ rồi.

Nhìn thấy Cung Viễn Chủy im lặng, Lưu Ninh đánh nhẹ lên ngực y một cái.

- Ta cũng thấy nàng xinh đẹp. Nhưng Viễn Chủy...

- Lưu Ninh ghen à?

Đột nhiên lại nhắc đến, nghĩ lại thì làm sao mà Lưu Ninh nhắc đến chuyện này. Thật là, nhắc đến chi bây giờ lộ ra chuyện là cô ghen rồi, còn gì mặt mũi của kẻ sĩ nữa.

- Ai thèm ghen.

Cung Viễn Chủy xoay chuyển thế cờ thành công mĩ mãn, còn được thấy nét mặt Lưu Ninh lúc ghen vì y nữa. Y thích điên, cúi khom người hôn lên má Lưu Ninh, hạ giọng bên tai cô.

- Người này ghen.

- Aaaaaa. Aiss 'chít tịt'. Không có thèmmm.

Lưu Ninh hất mặt "hứ" lên một cái, mèo nhỏ của y lại xù lông rồi.
"Gru" thêm một cái, rồi cô nghênh mặt bước dài đi trước Cung Viễn Chủy. Y chậm bước theo sau Lưu Ninh, mỉm cười nhìn theo chiếc đuôi ngoe nguẩy.

Lưu Ninh vì ngại sĩ mà luống cuống tay chân không biết làm gì, thuận tay unbox món quà của Vân Vi Sam. Bên trong đúng là trâm cài bằng bạc, hoạ tiết khắc hoa nhưng không là kiểu sến súa, kiểu tối giản này Lưu Ninh rất thích, đúng là nữ nhân xinh đẹp biết nắm bắt lòng người.

Cô cầm trâm cài khỏi vải nhung đỏ, đưa lên tầm mắt nhìn ngắm những họa tiết điêu khắc, chắc chắn đều làm thủ công bằng tay chứ không đúc khuôn như những chiếc trâm trên Taobao cô đã mua. Vừa lúc vệt nắng từ ánh sáng mặt trời chiếu ngang qua chiếc trâm, theo vùng ánh sáng có thể nhìn xuyên qua cán trâm.

- Ủa...?

Lưu Ninh đi lùi lại vài bước, giơ cao lại chiếc trâm cài ngay vệt nắng, cán trâm trong suốt một đoạn, ở tâm giữa lại như có gì đó cản ánh sáng xuyên qua.

- Viễn Chủy.

Cô dừng lại, xoay người gọi Cung Viễn Chủy. Y lập tức đi nhanh đến bên cạnh cô.

- Ơi. Sao thế?

- Bên trong này có gì á. Đệ nhìn xem hướng này, ngay giữa.

Lưu Ninh xoay hướng trâm đến thuận mắt Cung Viễn Chủy, y sau đó nhìn ra chắc chắn là mật thư.

- Tỷ tỷ đưa lại ta.

Lưu Ninh ngoan ngoãn đặt trâm vào lòng bàn tay Cung Viễn Chủy.

- Về ta đền cho tỷ tỷ chiếc khác nhé.

Cung Viễn Chủy nói rồi không đợi Lưu Ninh gật đầu, y nắm lòng bàn tay, cánh tay dùng lực một đoạn sau đó vang lên tiếng rắc- của kim loại.

Y mở lòng bàn tay, chiếc trâm gãy đôi cùng với vụn bạc, và cả mảnh giấy được cuộn tròn nhỏ nơi chính giữa thân. Lưu Ninh tròn mắt nâng chiếc trâm lặc lìa hai đoạn.

- Vãi nguyên lò, tay đệ bằng sắt hả Viễn Chủy!

Cung Viễn Chủy phủi tay.

- Dùng lực một chút là được.

Lực tay này kẹp cổ Lưu Ninh là chỉ có tắt thở. Cô mím môi thu nép người, y mà bật nóc là ngủm.

Mảnh giấy cuộn tròn được lấy ra, Lưu Ninh đưa lại Cung Viễn Chủy hai đoạn trâm, y biết cô thích kiểu trâm cài này, nên cẩn thận dùng khăn tay gói lại.
Văn tự vỏn vẹn 3 dòng, Lưu Ninh đọc được mỗi chữ "nhật". Mảnh giấy lại vào tay Cung Viễn Chủy.

- Đệ...đọc đi.

Cung Viễn Chủy biết Lưu Ninh không quen đọc chữ người ở đây, mật thư này Vân Vi Sam viết cho cô, xem ra chuyện thân phận của cô vẫn đang được giữ kín. Chăm chú đọc, vài giây sau Cung Viễn Chủy đã cuộn tròn mảnh giấy lại.

- Vân Vi Sam hẹn tỷ tỷ, sáng ngày kia gặp nhau phía sau Y Quán.

HẾT HỒI 91

_________

Bạn mình sau khi thấy Hồi 90

Biết gì đâu 😔

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro