HỒI 89
Gió lạnh thổi qua một cơn, bạch y của Hà Nguyệt bay tà theo cơn gió, dung mạo khuê các mảnh mai, nhưng chút này cũng chẳng làm Cung Viễn Chủy nở một điệu cười chào hỏi. Y nhướn mày, tra đao vào vỏ. Không đợi y tiến bước, Hà Nguyệt đã nhanh chân chạy đến ôm chầm lấy Cung Viễn Chủy.
Vai Hà Nguyệt run lên một hồi, Cung Viễn Chủy thở dài một hơi nhíu mày, y vỗ vỗ lên lưng nàng vài cái rồi kéo tay nàng rời khỏi lưng y.
- Có việc gì?
Hà Nguyệt đưa mắt nhìn một lượt trên người Cung Viễn Chủy.
- Muội hay tin huynh bị thương, nên đến thăm hỏi tình hình. Dạo đây núi sau gác điểm dày đặc, muội không đến tìm huynh được. Biết là có chút muộn, nhưng nhìn thấy Viễn Chủy ca ca không sao là tốt rồi.
Cung Viễn Chủy khoanh tay, gật đầu.
- Chỉ như thế thôi đúng không? Ta không sao, muội về đi.
Hà Nguyệt mang chiếc giỏ đan nhỏ trong tay, dúi vào tay Cung Viễn Chủy.
- Này là bánh Nguyệt đậu đỏ không ngọt, muội làm nó cho huynh.
Cung Viễn Chủy nhìn xuống chiếc giỏ, sau lớp vải đậy phía trên bên trong vẫn còn tỏa hơi ấm. Y nâng tay Hà Nguyệt, trả lại chiếc giỏ vào tay nàng.
- Ta không dùng, muội mang về đi.
Nét mặt vui vẻ của Hà Nguyệt ban nãy đều bị dập tắt, thay vào là sự hụt hẫng đến thất vọng, nàng lắc đầu.
- Món này Viễn Chủy ca ca vẫn thích ăn kia mà. Hay huynh vẫn chưa khỏe, muội kiểm tra vết thương cho huynh nhé.
Hà Nguyệt mang chút gấp gáp vươn tay đến phần cổ áo của Cung Viễn Chủy. Y lại mang thêm phần khó chịu, chắn giữ cổ tay của nàng.
- Ta đã nói là không sao, muội về đi.
Cung Viễn Chủy muốn tránh đi, bây giờ y đã có Lưu Ninh rồi, việc tiếp xúc với nữ nhân khác phải hoàn toàn có khoảng cách. Y bước sang một bước, tránh người rời đi. Hà Nguyệt lại không buông bỏ, nàng níu giữ tay Cung Viễn Chủy.
- Trước đây Viễn Chủy ca ca không có như thế với muội. Có phải là vì nữ nhân họ Lưu kia không?!
Cung Viễn Chủy thở dài lần nữa, y thu tay khỏi tay Hà Nguyệt, nàng lại ra sức giữa lấy. Cảnh tượng giành co xảy ra một lúc, nàng nhắc đến Lưu Ninh y đã cảm thấy không ưng bụng rồi, lại còn nắm tay nắm chân gì nữa, y không thích. Dùng lực mạnh hơn, Cung Viễn Chủy thu tay về, y khoanh tay nhướn mày nhìn Hà Nguyệt.
- Trước giờ vẫn như thế, mau về đi. Trưởng lão biết chuyện muội đến đây sẽ không hay.
- Không biết đâu, muội đảm bảo không ai biết cả.
Cung Viễn Chủy và Hà Nguyệt biết nhau từ thuở bé. Năm đó đại chiến với Vô Phong, trong lúc chạy đến mật đạo, Cung Viễn Chủy đã vô tình gặp được Hà Nguyệt. Sau mới biết nàng là người của tộc nhân núi sau, nàng nói y cứu nàng một mạng, vì vậy muốn kết giao bằng hữu với y.
Cung Viễn Chủy đồng ý, mối quan hệ cũng được giữ đến tận bây giờ.
Hà Nguyệt từng mang rất nhiều thảo mộc, cây giống dược liệu từ núi sau đến cho Cung Viễn Chủy. Cũng vì điều này, y cảm kích nàng, cũng tự nhủ sẽ đáp ơn lại nàng bằng vật khác tương đương. Vật khác tương đương được Cung Viễn Chủy chọn là Xuất Vân Trùng Liên, nhưng Hà Nguyệt thẳng thừng bảo không cần đến, điều nàng cần là làm tân nương của Cung Viễn Chủy.
Cung Viễn Chủy khi ấy cũng đã hiểu, mối quan hệ bằng hữu này không thể duy trì được nữa. Y cũng đã có Lưu Ninh bên cạnh, những người khác y không quan tâm đến. Vì vẫn là cảm giác còn nợ ân tình của Hà Nguyệt, nên Cung Viễn Chủy đã từ chối bằng cách nhẹ nhàng nhất y có thể. Nào ngờ nàng vẫn chạy lên núi trước tìm y.
Y bắt đầu cảm thấy phiền rồi, vẫn là ái tình rắc rối, cứ chạy theo người không thích mình làm gì, ngoài kia vẫn còn biết bao nhiêu người mà.
Cung Viễn Chủy tặc lưỡi, y lách người muốn tiếp tục bước đi. Hà Nguyệt lại chạy lên trước dang tay chắn đường Cung Viễn Chủy.
- Viễn Chủy ca ca, muội nhớ huynh lắm.
Cung Viễn Chủy nhíu mày, gằng giọng.
- Đã nói rõ ràng với nhau rồi. Muội tránh đường, đừng để ta tức giận.
Hà Nguyệt lung lay, nàng hạ tay xuống đứng sang một bên.
- Lưu Ninh là tân nương của ta, muội có nhắc đến thì gọi cho nàng danh xưng tôn trọng. Bên ngoài nguy hiểm, mau trở về đi.
Cung Viễn Chủy không phải không có tình người, y vẫn mong nhìn thấy Hà Nguyệt trở về núi sau an toàn hơn. Y dừng bước một lúc, muốn chờ đợi Hà Nguyệt rời đi trước.
Hà Nguyệt đỏ hoe khóe mặt nhìn Cung Viễn Chủy, mỗi ngày nàng chỉ mong được nhìn thấy y, ở bên cạnh y. Nàng đến tuổi cập kê, y cũng vừa đến tuổi sắp thành niên. Vậy mà người y chọn làm tân nương không phải là nàng.
- Đừng nhìn nữa, mau trở về đi.
Không gian lặng im một lúc, Hà Nguyệt cắn môi đưa tay lau nước mắt. Nàng lần nữa dúi vào tay Cung Viễn Chủy chiếc giỏ đựng bánh Nguyệt, trước khi y kịp phản ứng lại thì nàng đã nhanh chóng chạy đi.
Cung Viễn Chủy nhìn giỏ bánh trong tay, lại thở dài một hơn. Bánh này mà mang về, như tên bánh, đầu y sẽ được Lưu Ninh cạo trọc tròn như mặt trăng luôn mất.
.
.
.
|| Chủy Cung ||
- Tiểu thư, người khai thật đi. Người với Chủy công tử như thế nào rồi?
- Các tỷ xem, mặt của Ninh tỷ đỏ hết rồi kìa...há há há...
Lưu Ninh bị ghẹo, chị em tốt đồ các kiểu nay nhân lúc không có Cung Viễn Chủy ở đây, bọn họ xúm nhau lại ghẹo cô. Nhất là Nhân An, bé con này khỏe lại rồi, cũng may là sự buồn bã cũng đã vơi đi nhiều, thay vào là gan to ghẹo Lưu Ninh xong cười đến vật ra.
Nhân An ghẹo cô từ lúc ở phòng tắm, đến bây giờ Lưu Ninh phải trùm khăn bông lên đầu che đi nửa phần mặt.
- Tiểu thư người nói đi. Có phải là ấy ấy rồi không? Chủy công tử đúng là niềm tự hào của Chủy Cung.
- Tiểu thư thích hông tiểu thư?
Thích không á hả? Lưu Ninh đương nhiên là thích chứ.
Bị ghẹo đến không còn mặt mũi, nhưng Lưu Ninh không thể phủ nhận được. Khăn bông tò ra hai mắt, nhưng đủ để thấy đôi mắt đang mỉm cười, Lưu Ninh chầm chậm gật đầu.
- Há há há há. Tiểu thư ngại kìa.
Lưu Ninh quậy từ Chủy Cung, báo sang Thương Cung và Giác Cung, thị nữ ở đây cũng là hiếm khi nhìn thấy cô biết ngại ngùng mắc cỡ. Bảo sao chủ tử của bọn họ đã nhanh chóng muốn bế hẳn Lưu Ninh về phòng y.
- Mọi người đừng trêu ta nữa mà. Năn nỉ năn nỉ, ta khóc á.
Bị ghẹo đến phải chắp tay xin đừng, không ghẹo nữa nhưng các thị nữ vẫn chờ Lưu Ninh một câu xác nhận.
- Tiểu thư, vậy người với Chủy công tử...
Hương Kiều giơ hai ngón trỏ lên, sau đó áp hai ngón trỏ vào sát bên nhau.
- Đã uyên ương thành đôi chưa?
Lưu Ninh lại không thể phủ nhận, có thì bảo có. Nhưng mà cô ngại quá, kéo khăn bông xụp xuống che kín cả phần đầu, Lưu Ninh gật đầu gập luôn cả người khẳng định.
- Aaaaa!
Các thị nữ đồng thanh hét lên, vỗ tay rồi thành vòng ôm lấy nhau. Vẫn là tiếng cười của Hương Kiều lớn nhất.
- Hahaha. Chuyến này giàu to!!!!!
Giàu gì cơ?
Lưu Ninh chợt nghe được, không phải là mọi người nghĩ cô vì phú quý giàu sang của Cung Môn mà đồng ý ở bên cạnh Cung Viễn Chủy đó chứ? Vội vàng mở khăn bông, Lưu Ninh đứng dậy kéo tay chen vào giữa vòng vậy, giải thích.
- Ey không phải. Ta không phải vì mê tiền mà có ý đào mỏ Viễn Chủy đâu, ta cũng không chơi bùa gì đệ ấy hết. Ta chỉ cần một ngày hai bữa là đủ rồi. Tình cảm của bọn ta là tình cảm trong sáng á.
Vòng xoay ôm nhau ngừng lại, nhìn dáng vẻ đáng thương của Lưu Ninh ra sức giải thích, chị em tốt lại phì cười nhìn cô. Đồng loạt xua tay lắc đầu.
- Không có, tiểu nữ không dám nghĩ tiểu thư như thế.
- Phải phải, giàu...là chỉ chuyện khác á tiểu thư.
Chuyện cá cược, bọn họ cá cược khắp Cung Môn, số ngân lượng từ đồng lên bạc. Nhân An ban đầu cũng không muốn tham gia vì nàng thấy kì lắm, kì này giàu to!
- Chuyện khác á hả?
Nguyên liệu ở ngay trước mắt, không thể nào nói với Lưu Ninh là bọn họ lén lút cá cược trên chuyện tình cảm của y và cô. Hương Kiều vội vàng ra tín hiệu, nàng kéo khăn bông lại lên tóc Lưu Ninh, khoác vai cô.
- Không có gì đâu tiểu thư, tóc tiểu thư vẫn còn ước, ta giúp tiểu thư lau kĩ tóc nhé.
- Tiểu nữ mang y phục mới đến cho tiểu thư ngay.
Hương Kiều hất mặt nháy mắt, đám đông nhanh chóng giải tán đi. Nhân An cũng vội vàng kéo tay Lưu Ninh để phân tán sự quan tâm, để cô quay về vị trí cũ.
Nhìn mặt ai cũng lấm la lấm lét, Lưu Ninh nghi ngờ híp mắt nhìn lần lượt Hương Kiều và Nhân An. Nhân An sợ bị bại lộ, nàng vội vàng đưa tay che mắt cô, còn thuận tay vuốt mắt cô nhắm lại.
Lưu Ninh khẽ tay Nhân An, nàng giật mình thu tay về. Mở mắt ra, cô đưa tay bẹo mạnh má Nhân An.
- Con bé này, nay quá trời rồi.
Hương Kiều giả tàng hình, chăm chú lau khô tóc cho Lưu Ninh.
- Kiều tỷ.
- Dạ tiểu thư.
Chột dạ muốn xĩu, Hương Kiều biết Lưu Ninh giỏi bói toán, sợ cô sẽ nhìn ra được chuyện này, nàng cúi gầm mặt không dám ngẩng lên.
- Mọi người có chuyện gì bí mật đúng không?
- Không có đâu tiểu thư. Ý của mọi người là tiểu thư và Chủy công tử thành đôi, cả Chủy Cung vui mừng. Giàu tình cảm, giàu to.
Câu trả lời lươn lẹo hợp lý, Lưu Ninh gật đầu nhưng trong lòng vẫn nghi ngờ chữ giàu ban nãy. Bình thường tám chuyện, đến cả chuyện ngoài Sơn Cốc còn biết được, vậy sao chuyện này lấp liếm mờ ám thế. Nhân An yếu bóng vía hơn, vì tò mò Lưu Ninh sẽ dò hỏi nàng sau vậy.
- Kiểu tỷ ngồi nghỉ đi, ta tự lau được rồi. Ta có chiêu này khô tóc nhanh hơn á.
- Có ạ tiểu thư?
- Có.
Lưu Ninh vỗ vỗ lên tay Hương Kiều ý bảo nàng dừng tay, Hương Kiều rời tay cùng lúc Nhân An cũng đứng sang một bên chờ Lưu Ninh chỉ giáo.
- E hèm.
Lưu Ninh hắng giọng, cởi giày rồi đứng lên ghế. Cô khom lưng gập người lấy đà vài cái, xương khớp kêu lên một hồi, khi đã quen rồi mới cúi khom người 90 độ. Mang tóc phía sau rũ lên phía trước, để khăn bông vắt ngang cổ, hai tay Lưu Ninh chống ở gối.
- Cái này chỉ làm được một lần thôi á.
____
Cung Viễn Chủy về đến trước đại môn Chủy Cung, giỏ bánh trên tay nặng trì hơn cả đao của y.
Nhìn đến hai thị vệ gác môn, Cung Viễn Chủy lại thở dài một cái nữa, chưa ngày nào y thở dài nhiều như hôm nay. Quẳng chiếc giỏ đến cho thị vệ, không phòng thủ nên đột ngột chiếc giỏ suýt rơi xuống.
- Hai ngươi ăn đi, ăn cho hết.
Hai thị vệ nhìn nhau, rồi lại nhìn đến chiếc giỏ.
- Chủy công tử...lại không ngọt ạ? Mấy loại bánh này không ngọt thì không nuốt xuống.
Cung Viễn Chủy phủi tay, lườm đối phương một cái, thị vệ liền im bật đi, co tay ôm gọn chiếc giỏ vào lòng. Không phải lần đầu chủ tử mang về món bánh thế này, lần nào cũng không ngọt thì biết là cùng một người. Tỉ mỉ đẹp mắt, có những hôm là trái cây đã cắt gọt nữa, nhìn đã biết nữ nhân chuẩn bị. Thị vệ cũng thắc mắc nhưng lại không dám hỏi đến.
- Ăn không hết thì mạng của hai ngươi chấm hết.
Hai thị vệ đồng loạt thủ lễ cam chịu số phận.
- Rõ.
Cung Viễn Chủy nghĩ y cần nên nói chuyện này với Lưu Ninh, người ta nói giữa hai người yêu nhau thì không nên có bí mật. Chuẩn bị trước tinh thần Lưu Ninh sẽ giận y, vì lẽ ra y nên nói sớm hơn. Y không nghĩ Hà Nguyệt sau khi y đã nói rõ ra y chỉ xem nàng là bằng hữu bình thường, nàng lại lần nữa tìm đến y.
Trước đây còn có cả chuyện ả thị nữ kia đêm hôm tìm đến muốn làm chuyện xằng bậy với y, y vẫn chưa kể chuyện đó với Lưu Ninh. Tính ra hai việc đã thấy nhiều, kiểu này cô chắc chắn sẽ giận y, Lưu Ninh giận thì khó dỗ lắm.
Cung Viễn Chủy rẽ hướng đến tẩm phòng Lưu Ninh, vừa đến trước cửa đã nghe thấy tiếng ồn ào.
- Tiểu thư...người cẩn thận. Đầu rơi thì khômg lắp vào được đâu ạ...
- Đỉnh quá Ninh tỷ, nhưng mà tỷ đi xuống đi...
Cung Viễn Chủy mở cửa, đi đến sau bình phong có tiếng ồn ào. Hạt nước li ti vươn đầy khắp mặt y, Cung Viễn Chủy nhíu mày nheo mắt.
Cảnh tượng trước mắt làm Cung Viễn Chủy xám hồn, y sững người không biết nên biểu tình thế nào. Lưu Ninh xoay lắc đầu, để tóc của cô quay thành một vòng phía trước.
- Lưu Ninh!
Đột nhiên có tiếng gọi, Lưu Ninh giật bắn người, đầu dừng xoay tóc dài rũ xuống phía trước mặt. Đứng thẳng người lên một chút, Lưu Ninh vén tóc phía trước sang hai bên để nhìn rõ hơn. Nào ngờ đến nước chảy giọt xuống mặt ghế, trơn trượt khiến cô mất đà ngã về phía sau.
Cung Viễn Chủy nhanh chạy đến, vươn hai tay bế gọn Lưu Ninh. Cánh tay vững chãi và hơi ấm phủ bên người Lưu Ninh, cô liền biết là Cung Viễn Chủy. An toàn tuyệt đối, Lưu Ninh choàng cả hai tay giữ lấy cổ y.
Hương Kiều và Nhân An tròn mắt nhìn xem đôi uyên ương, tự khắc thêm vào hiệu ứng tua chậm, xoay nhiều góc máy. Mãn nhãn ăn cơm cún, hai nàng sau đó vội vã che miệng hành lễ, nhanh chân chạy đi. Lần này có kinh nghiệm, Hương Kiều giúp Cung Viễn Chủy đóng hẳn cả cửa sổ.
Lưu Ninh lắc lắc đầu để tóc trên mặt tách ra, trên tóc còn vươn nước nên càng lắc lại càng rũ rượi. Trung y trắng, tóc tai xì lên rũ rượi chen kín mặt, Lưu Ninh mở mắt còn khiến Cung Viễn Chủy thót tim một cái.
Sau ánh nhìn lờ mờ bị che bởi tóc, Lưu Ninh thấy Cung Viễn Chủy nhíu mày nhăn cả mặt. Cô biết là cô bày trò xà lơ, dạy hư cấp dưới của y. Nhưng lúc khó khăn như thế này, nên nở một nụ cười tự tin.
- Hè hè, Viễn Chủy đệ đệ. Đệ về rồi he.
- Viễn Chủy về rồi.
Cung Viễn Chủy bế Lưu Ninh đi đến bên giường, y ngồi xuống giường trước sau đó để cô ngồi trên đùi y. Cung Viên Chủy cởi bỏ găng tay và đao đặt sang một bên, một tay giữ eo Lưu Ninh, tay còn lại mang tóc của cô vén lại ra sau.
- Lại bày trò nữa, lỡ tỷ tỷ ngã thì làm sao!
Lưu Ninh ngoan ngoãn ôm cổ Cung Viễn Chủy, để y vén chỉnh lại tóc cho cô. Biết y có phần tức giận, Lưu Ninh hạ giọng, ngữ điệu kéo dài mang phần nũng nịu.
- Nếu ngã thì có đệ mà. Anh hùng luôn đến kịp lúc.
Cung Viễn Chủy lo cho Lưu Ninh, cô nói như thế thì giận quá giận. Nhưng y không thể tức giận với cô được, tóc chưa vén xong, vẫn xoay mặt cô hôn một cái lên má.
Dịu con tức giận ngay, Cung Viễn Chuỷ nhanh tay vén tóc, rồi lấy khăn bông trùm lại lên tóc Lưu Ninh.
- Ngồi ngoan, để ta lau tóc cho tỷ tỷ.
Bình thường có tay có chân, yêu đương vô là bị cụt, tự nhiên không làm được gì. Lưu Ninh cũng là trong số không làm được gì, đến lau tóc cũng để lau giúp.
- Như thế này thuận tay đệ không? Hay để ta ngồi thấp xuống.
- Như thế nào cũng thuận.
Lưu Ninh thích muốn chết, ban nãy còn bảo không có máy sấy tóc thì bất tiện quá. Bây giờ thấy cũng tiện, thấy thích mê. Cô hơi xoay người, để mặt vừa sang hõm cổ Cung Viễn Chủy.
- Đệ đến Trưởng lão viện có ổn không?
Cung Viễn Chủy áp khăn bông, nhẹ nhàng dùng ngón tay ma sát phần bông vào da đầu và tóc của Lưu Ninh.
- Không đến nỗi tệ. Ban đầu trưởng lão dùng gia quy khiển trách ta, sau đó ta nói vài câu đã được thông qua rồi.
Thật ra vài câu đó là của Cung Thượng Giác, ca ca của y cũng không dám để y nói. Vì sợ trong lúc kích động, Cung Viễn Chủy sẽ bị phạt cả ngày quỳ gối ở đấy mất.
- Cũng do ta mà Viễn Chủy phải vất vả rồi.
Lưu Ninh xoay mặt, hôn lên má Cung Viễn Chủy một cái, y liền sĩ lên tận nóc.
- Những việc này xoàng thôi.
Hì hục lau tóc, tóc Lưu Ninh cũng khô đi đôi phần. Trên tóc vẫn còn vương mùi hoa Thanh Diệp, cơ thể vươn mùi hoa và sữa. Cung Viễn Chủy choàng hai tay ôm giữ eo Lưu Ninh, hơi nhoài người úp mặt vào hõm cổ cô, hít ngửi một ngụm hương thơm.
- Lưu Ninh thơm quá.
Bị hơi thở của Cung Viễn Chủy trêu chọc, Lưu Ninh mím môi, rụt vai một đoạn sau đó cũng thả lỏng trở lại.
- Là mùi thảo mộc của đệ thơm á.
- Không phải.
Cung Viễn Chủy lắc đầu.
- Mùi của Lưu Ninh.
Trong vô hình mùi của thảo mộc, hương của sửa kia, thì Cung Viễn Chủy vẫn ngửi ra được mùi đặc trưng của Lưu Ninh, nhẹ nhàng dễ chịu còn thơm hơn cả Nguyệt Quế nữa. Lưu Ninh đỏ bừng mặt, tay nhỏ bấu chặt lên vai Cung Viễn Chủy.
- Ta có chuyện này muốn nói với tỷ tỷ.
Cung Viễn Chủy đột nhiên hạ giọng, thẳng người. Lưu Ninh nghe giọng, cũng đoán được chuyện này là chuyện nghiêm túc cô thẳng người, đối mặt y.
- Viễn Chủy nói đi, ta nghe.
Cung Viễn Chủy hít một hơi, những đầu ngón tay có chút căng thẳng rời ra rồi lại chạm vào eo Lưu Ninh.
- Lưu Ninh nghe rồi đừng giận ta có được không?
Sao nghe lại nghiêm trọng dữ thế, Lưu Ninh không đoán được là chuyện liên quan về gì.
- Rồi không giận, ta hứa.
Cung Viễn Chủy hít một hơi, sắp xếp lại đầu đuôi câu chuyện.
- Chuyện là ta có một người bằng hữu, người này là nữ nhân.
Lưu Ninh gật đầu tiếp nhận thông tin, Cung Viễn Chủy ánh mắt mang nhiều phần sợ hãi và dè chừng.
- Năm đó trên đường đến mật đạo, ta vô tình gặp muội ấy. Sau này mới biết là tộc nhân núi sau. Nhưng ta đối với muội ấy chỉ là bằng hữu, chắc chắn là bằng hữu.
- Muội? Là nhỏ tuổi hơn đệ nữa hả?
Cung Viễn Chủy gật đầu, sói lớn bây giờ chỉ như cún con đi quậy sình về sợ bị mắng. Y là sợ bị giận, cả ánh mắt đều toát ra vẻ đáng thương vô cùng.
- Đến mật đạo thì từ lúc đệ có chút xíu thôi.
Cung Viễn Chủy gật đầu.
- Quen biết từ đó đến bây giờ, là thanh mai trúc mã hả? Bạn thân khác giới...
Đoạn này biên kịch Vân Chi Vũ viết thêm từ lúc nào mà Lưu Ninh không biết thế. Bây giờ tòi ra việc Cung Viễn Chủy có thanh mai trúc mã... Đột nhiên người yêu của mình có thanh mai trúc mã, Lưu Ninh nên biểu hiện như thế nào mới đúng đây.
Còn chưa kể, người ta truyện miệng nhau là làm gì chuyện tình bạn đơn thuần nào giữa nam và nữ, Lưu Ninh cũng nghi vấn về điều này. Ánh mắt của cô lập tức lay động, Cung Viễn Chủy biết cô sắp thay đổi cảm xúc từ ngạc nhiên sang khó chịu, vội vàng hạ tay Lưu Ninh xuống, nắm giữ chặt.
- Ta chắc chắn ta không có gì với muội ấy cả. Ta cũng đã nói rõ Lưu Ninh là tân nương của ta, ngoài tỷ tỷ ra thì ta không để ai vào mắt hết.
Cung Viễn Chủy hơn rất nhiều người, vì y chủ động nói ra mối quan hệ cùa y. Lưu Ninh tuy chưa thể tiếp nhận được ngay, nhưng cô tin y.
- Nếu Lưu Ninh tức giận vì chuyện này, ta xin lỗi rất nhiều. Ta biết Lưu Ninh sẽ không thích, nên đã bảo muội ấy không cần đến gặp ta nữa.
Lưu Ninh hít một hơi, mỉm cười với Cung Viễn Chủy.
- Thật ra thì chẳng ai thích người yêu mình thân thiết với người con gái khác, còn chưa kể là thanh mai trúc mã nữa.
- Không phải thanh mai trúc mã, không thân. Chỉ là bằng hữu đơn thuần thôi. Tỷ tỷ đừng giận Viễn Chủy.
Cung Viễn Chủy sốt ruột, y sắp khóc đến nơi vì nghĩ Lưu Ninh sẽ bỏ Chủy Cung mà đi luôn. Đôi mắt rưng rưng của y, sao mà Lưu Ninh nỡ tức giận được.
- Không giận Viễn Chủy đâu mà. Nói thẳng thắn thì ta đúng là có khó chịu, nhưng mà ta tin tình cảm của đệ với ta. Đệ cũng không cần phải lựa chọn chấp nhận bên này hay cắt đứt bên kia.
Áp môi hôn lên má Cung Viễn Chủy một cái trấn an, Lưu Ninh tiếp tục.
- Là mối quan hệ của đệ, là bằng hữu thì ta sẽ tôn trọng điều đó. Bằng hữu của đệ thì cũng là của ta. Ta kiểm soát được cảm xúc của mình, ta cũng tin tưởng đệ.
Cung Viễn Chủy đã lựa chọn cắt bỏ mối quan hệ kia rồi, vì y biết nữ nhân chạy theo ái tình như Hà Nguyệt rất phiền phức cần tránh xa, cũng như để Lưu Ninh có được an toàn.
Lưu Ninh là người trưởng thành, suy nghĩ cũng sẽ khác so với y. Nhưng Cung Viễn Chủy cũng thấy chính là phúc phần của mình vì Lưu Ninh hiểu chuyện, cũng thấy chính y được tôn trọng trong mối quan hệ này, tôn trọng không phải vì y có quyền, y là nam nhân.
Cung Viễn Chủy im lặng một lúc, Lưu Ninh sợ y sẽ khóc, vội vàng trấn an thêm một bên má nữa.
- Ta không giận đệ, thật á. Còn về chuyện này ta đã tiếp nhận thông tin rồi, ta tin đệ mà.
Cung Viễn Chủy hơi chu môi, Lưu Ninh phì cười nghiêng đầu hôn lên môi y.
- Đại ca, nhõng nhẽo quá.
Nắng xuân lại trở về với Cung Viễn Chủy, y vui vẻ mỉm cười.
- Vậy Lưu Ninh có bằng hữu nào...là nam nhân không?
Định ông ăn chả bà ăn nem hay gì đại ca? Hỏi nghe thấy ghét thật chứ. Lưu Ninh nâng tay Cung Viễn Chủy, gru gru lên một cái rồi cắn nhẹ lên mu bàn tay y.
- Hỏi cái gì á trời. Ta có thì sao? Mà không có thì sao?
Cung Viễn Chủy không biết, chỉ là y muốn hỏi thôi. Vì y chưa từng nghe Lưu Ninh nhắc đến bằng hữu, chỉ nghe nhắc đến gia quyến của cô.
- Không có thì...không có. Còn nếu có thì...ta đánh hắn.
Lưu Ninh đánh lên vai Cung Viễn Chủy một cái.
- Tự dưng đánh người ta?!
- Vậy là tỷ tỷ có? Hắn tên gì? Người như thế nào? Tỷ tỷ biết hắn năm bao tuổi thế?
Hỏi dần dập đáng ghét quá, Lưu Ninh lại nghiêng đầu, lần này là cắn lên cánh môi Cung Viễn Chủy.
- Không có, ông tướng ơi!
Bị đánh bị cắn mãi Cung Viễn Chủy đã thành quen, thêm cả Lưu Ninh xác nhận không có y lại vui như trẩy hội. Không giấy được điệu được, cả gò má của Cung Viễn Chủy đều nhô cao, y nhoài người lần nữa mắc cỡ úp mặt vào hõm cổ của Lưu Ninh.
- Ông tướng là gì?
- Là mắng yêu.
Yêu... Cung Viễn Chủy ôm chặt eo Lưu Ninh, cười khúc khích bên tai cô. Lưu Ninh cũng phì cười choàng tay ôm cổ Cung Viễn Chủy.
- À một lát nữa ta có đến y quán cùng đệ không?
- Có, Cao y sư có việc cần nhờ đến tỷ tỷ.
Job đến liền tay, Lưu Ninh muốn thay y phục đến y quán ngay, kiểu yêu đương nhưng vẫn phải làm việc thì mới không bị cụt tay cụt chân.
- Vậy ta đi thay y phục, còn phải vấn tóc nữa, sẽ lâu á. Viễn Chủy đợi ta được không?
Cung Viễn Chủy vẫn còn muốn ôm nữa, còn cả ngày kia mà từ từ làm vẫn được. Lưu Ninh đã chắn tay muốn rời khỏi người Cung Viễn Chủy.
- Không đợi, ta giúp tỷ tỷ.
- Không được, ta thay y phục sao đệ giúp được?!
Giữ eo Lưu Ninh chặt hơn một đoạn, Cung Viễn Chủy xoay mặt hôn lên cổ cô, tiện mũi rít hẳn một hơi hương. Tiếng rít như thể sắp nhai luôn Lưu Ninh, hơi ấm lại làm ngứa phần cổ.
- Nhột quá Viễn Chủy, đệ trêu ta nữa ta đánh đệ á.
Đã lần nào dọa đánh mà Cung Viễn Chủy sợ đâu, được nước y lại tiếp tục hôn khắp cổ Lưu Ninh. Giữ chặt vai Cung Viễn Chủy, cô phải nén cười vào trong.
- Hahahah, Viễn Chủyyyy!
Phần cổ áo Lưu Ninh lại loạn một hồi, trung y vạt cổ chéo hở ra một đoạn. Từ hướng mắt Cung Viễn Chủy nhìn xuống, chạm mắt vào ánh hồng bên trong. Y đưa mắt nhìn lên cổ, phần dây cột thắt nơ kia, ra là hôm nay Lưu Ninh mặc yếm đào hồng phấn. Khóe môi Cung Viễn Chủy không giấu được, lại cong lên.
- Tỷ tỷ rất hợp với màu hồng.
Lưu Ninh nhớ hôm nay y phục của cô được 'spoil' có màu xanh ngọc mà, Nhân An bảo màu này nhìn mát lắm. Vậy màu hồng ở đâu ra? Cung Viễn Chủy đột nhiên nói cái gì vậy.
- Vừa tay.
Lại còn cái gì vừa tay nữa? Ngưng cười ngẩng ra một lúc, Lưu Ninh mới nhận ra màu hồng Cung Viễn Chủy nhắc đến là áo yếm trong của cô.
Cái thằng nhóc lưu manh này! Lưu Ninh vội vàng kéo giữ lại hai vạt cổ áo, đẩy mặt Cung Viễn Chủy ngẩng lên.
- Cung Viễn Chủy!!
Cung Viễn Chủy giả vờ ngây thơ, đuôi mày hạ xuống mắt long lanh nhìn Lưu Ninh.
- Ơi.
HẾT HỒI 89
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro