HỒI 83
Nhân An nghỉ ngơi uống thuốc nửa buổi, vẻ mặt cũng có thần sắc trở lại.
- Phiền Ninh tỷ phải đến đây vì muội...
- Suỵttt, nói gì không biết nữa. Nói kiểu vậy nữa ta sẽ giận đó.
Nhân An chu môi, dang tay muốn ôm Lưu Ninh. Cô cũng nhích người đến, ôm lấy Nhân An vào trong lòng.
- Ngoan, xem như xui rủi. Sau may mắn lại đến, Nhân An phải luôn vui vẻ nha.
Nhân An gật gật đầu, áp mặt tựa vào trước ngực Lưu Ninh.
- Ninh tỷ cũng phải vui vẻ.
- Khụ.
Cùng lúc Cung Viễn Chủy hắng giọng vào phòng, Nhân An vội vàng buông tay khỏi Lưu Ninh. Cung Viễn Chủy đưa bát thuốc đến cho Nhân An, Lưu Ninh lại vươn tay nhận lấy. Vừa chạm mắt Lưu Ninh, Cung Viễn Chủy đã không nhịn được mà mím môi cười ngại, lại còn cả đỏ ửng gò má.
Lưu Ninh không hiểu, đột nhiên Cung Viễn Chủy lại nhìn cô như thế. Nói chuyện sến rện thì không nói rồi, vì nhiều lúc Cung Viễn Chủy vẫn như thế, nhưng mà cái kiểu cười này giống hệt như có ai dựa vậy.
- Nhân An, ta giúp muội.
Lưu Ninh đong một muỗng thuốc đến cho Nhân An, nàng dè chừng nhìn Cung Viễn Chủy, thấy chủ tử vẫn im lặng. Nhân An mới há miệng để Lưu Ninh bón thuốc cho mình.
Nhân An lại xúc động, chỉ là nàng cảm thấy may mắn vì Lưu Ninh vẫn luôn đối tốt với nàng. Nàng khịt mũi, rưng rưng uống thuốc mà Lưu Ninh đút cho.
- Khóc nữa mắt ngươi sẽ lòi ra đó.
Lưu Ninh không kịp làm lại cái miệng của Cung Viễn Chủy, kiểu "ai" dựa thời vụ hay sao đó, nhìn Lưu Ninh thì cười nhưng nhìn đến Nhân An thì là mỏ hỗn của Cung Viễn Chủy. Y đang đứng, nên Lưu Ninh chỉ đánh được đến đùi y.
- Trời ơi cái miệng!
Cung Viễn Chủy lập tức bĩu môi, xoa đùi, giọng vang lớn hơn một bậc.
- Lưu Ninh đánh ta.
Y tiếp tục nhíu mày, nắm tay cuộn tròn một vòng, y nhường Lưu Ninh quá nhiều lần rồi. Lần này không nhường nữa.
- Còn đánh nữa thì ta..!
Lưu Ninh lại không sợ, đánh thêm một cái vào đùi Cung Viễn Chủy.
- Ta đánh đệ thì làm sao?
- Thì...thôi.
______
Đoạn đường trở về Chủy Cung, Cung Viễn Chủy cứ nhìn Lưu Ninh, rồi lại cười. Từ lúc Cung Viễn Chủy gặp Uông y sư xong đều cười như thế, điệu cười cong khóe môi đến tận mang tai rất là sợ hãi. Lưu Ninh không hiểu, cũng không đoán được.
Cung Viễn Chủy cứ nghĩ đến, cái chạm môi đầu tiên của y là của Lưu Ninh, trong lòng y lại vang tiếng cười "khà khà khà".
Lưu Ninh dừng bước lại, Cung Viễn Chủy cũng dừng lại theo cô. Cô nhón chân áp mu bàn tay vào trán y.
- Bình thường mà, sao đệ nhìn ta cười mãi thế. Ban nãy có đi va trúng vào đâu không đó?
Trán Cung Viễn Chủy không nóng, thân nhiệt bình thường. Chỉ e là va phải đầu vào đâu, Lưu Ninh nhón chân đi một vòng, kiểm tra xem trên người Cung Viễn Chủy có vết thương nào hay không.
- Không bị thương luôn. Eo ơi đệ đừng cười nữa, nhìn sợ lắm.
Cung Viễn Chủy kiềm nén lại nét cười, nhưng gò má nâng cao một đoạn nhìn thấy lộ rõ sự vui vẻ. Y còn có suy nghĩ ấu trĩ xấu xa hơn, là nếu y như thế một lần nữa thì Lưu Ninh có làm vậy không, lần trước y chưa cảm nhận được gì, y có cách để diễn cho cô tin là thật. Nhưng mà nếu Lưu Ninh phát hiện ra y xấu tính, thì chắc chắn là to chuyện. Hơn nữa, Cung Viễn Chủy muốn trêu Lưu Ninh, tình thế lại không thuận tiện. Nên thành ra y chỉ có thể nhìn cô rồi cười. Cười điên cười khùng.
- Ta bình thường.
Lưu Ninh đi sát gần Cung Viễn Chủy một đoạn, nhỏ giọng.
- Hay là đệ có chuyện gì vui à? Kể ta nghe với.
Cung Viễn Chủy hơi cúi đầu, hạ mắt đặt tâm điểm vào cánh môi hồng của Lưu Ninh.
- Đúng là ta có chuyện vui.
Ánh mắt của Lưu Ninh trong chờ mười phần, xem xem nhiều chuyện chưa kìa. Cung Viễn Chủy lại mỉm cười, khẩy ngón tay lên chóp mũi Lưu Ninh.
- Nhưng không nói cô nghe được.
Chuyện gì mà lại không nói cho Lưu Ninh nghe được? Đến cả bí mật của Cung Môn, cô cũng biết rồi thì có chuyện gì không nghe được. Lưu Ninh nhanh chóng tiếp bước theo Cung Viễn Chủy.
- Không được, chuyện gì ta cũng nói đệ nghe rồi mà. Như vậy không công bằng đâu.
Cung Viễn Chủy cố ý đi nhanh hơn Lưu Ninh một bước, để cô phải liên tục với tay níu y.
- Hay là Cung Viễn Chủy! Đệ có nữ nhân khác rồi đúng không?!!
Gì nữa! Cung Viễn Chủy không theo kịp suy nghĩ của Lưu Ninh, gì mà có nữ nhân khác luôn rồi. Y chỉ muốn trêu Lưu Ninh một chút thôi, sao mà cô lại nghĩ đến bước đường này luôn.
Cung Viễn Chủy dừng bước, khó tin đến nói lắp.
- Ta...ta có nữ nhân khác khi nào?
- Vừa nãy.
Thánh thần thiên địa ơi, Cung Viễn Chủy không biết, càng không biết Uông y sư được tính là "nữ nhân".
- Vừa nãy ta ở cùng Uông y sư, nữ nhân khác là ai?
- Bình thường ta đánh đệ, đánh như gãi ngứa. Ban nãy đệ còn có ý muốn đánh lại ta, rõ ràng là đệ chê ta hung dữ, đệ chê ta không giống nữ nhân. Cung Viễn Chủy, ta không nghĩ đệ thay lòng đổi dạ nhanh như thế.
Từ từ trời ơi, Cung Viễn Chủy không kịp theo Lưu Ninh, từ nãy đến giờ y chưa nói gì mà, y chỉ cười thôi. Sao trong mắt Lưu Ninh y lại thành kẻ phụ tình rồi.
- Lưu Ninh, ta chưa nói gì mà.
- Đệ vừa nói rồi, đệ không nói ta nghe được. Chứng tỏ việc có liên quan đến nữ nhân khác chứ gì. Ta hiểu rồi Cung Viễn Chủy, đệ chán ta rồi.
Cung Viễn Chủy hoảng loạn điên mất, ý là y chỉ vừa mới cười thôi.
- Ta... không có. Lưu Ninh, ta làm gì có nữ nhân khác.
Gấp gáp tiếp nước chữa cháy, bộ dáng bối rối của Cung Viễn Chủy làm Lưu Ninh phải nén cười.
- Đúng là ta cười vì chuyện có liên quan đến nữ nhân thật. Nhưng không có ai khác.
- Đấy đấy thấy chưa, Cung Tam tiên sinh vẻ ngoài tuấn tú ưa nhìn, người gặp người yêu. Tiên sinh chán ta rồi thì cứ bảo, ta sẽ tìm bến đỗ khác.
- Không có. Trời cao ơi! Ta chỉ có duy nhất Lưu Ninh thôi.
Cung Viễn Chủy cuốn cuồng cả lên, nắm một tay của Lưu Ninh vẫn không đủ, vội vàng kéo cả hai tay của cô kẹp chặt vào cánh tay mình, sợ cô sẽ chạy mất.
- Lưu Ninh, Lưu Ninh. Chỉ có Lưu Ninh thôi.
Lưu Ninh phì cười, áp mặt vào cánh tay lớn của Cung Viễn Chủy, ngẩng mặt nhìn y.
- Ta trêu đệ đó.
- Hả?
Cung Viễn Chủy nghệch mặt ra, ban nãy là y trêu Lưu Ninh mà, sao tình thế thay đổi nhanh dữ. Lưu Ninh rời tay khỏi cánh tay của Cung Viễn Chủy, vươn tay bẹo má y.
- Là chuyện của Viễn Chủy mà, đệ không muốn kể thì ta sẽ không hỏi nhiều. Đệ vui vẻ là được.
Hông vui nữa, Cung Viễn Chủy quay ngoắc mặt sang một hướng khác.
- Hứ.
- Chòi ơi chòi. Ghéc chưa ghéc chưa.
Lưu Ninh nghiêng người theo hướng mặt của Cung Viễn Chủy, y đưa mắt nhìn cô, khóe môi không nhịn được lại cong lên. Nhưng vẫn kiềm nén lại, tiếp tục quay đi.
- Hứ. Lưu Ninh liệu mà dỗ ta đi.
Lưu Ninh nhìn quanh, tán cây um tùm trời vừa chặp tối. Cô nhón chân rướn người, choàng tay ôm cổ Cung Viễn Chủy, hôn chụt lên má y, để chiếc hôn lâu một chút, vết son thành công lưu lại.
- Viễn Chủy đệ đệ, đã hết dỗi chưa?
Cung Viễn Chuỷ đưa mắt nhìn Lưu Ninh, hai má y đã đỏ ửng nhưng vẫn muốn diễn chiếc nét bất cần, y hắng giọng.
- Chưa.
- Vậy thì đành để Cung Tam tiên sinh dỗi nốt đêm nay vậy.
Lưu Ninh muốn rút tay rời đi, Cung Viễn Chủy nhanh chóng giữ tay cô lại, cúi khom người hôn lên bên má cô.
- Hết dỗi rồi.
- Chủy công tử.
Cung Viễn Chủy còn chưa rời môi, thị vệ từ đâu đã xuất hiện phía trước mặt hai người. Lưu Ninh giật thót tim đẩy hẳn Cung Viễn Chủy ra xa một đoạn.
Chuyện tốt của Cung Viễn Chủy, lúc nào cũng có người chứng kiến. Cung Viễn Chủy khoanh tay, chán ghét nhìn thị vệ trước mắt.
- Chuyện gì?
- Lý Hoán Du đã được mang đi thiêu, tầm hai canh giờ nữa sẽ thu tro cốt. Phiền Chủy công tử sau khi xong việc, đến Trưởng Lão Viện tường thuật lại sự tình.
Cung Viễn Chủy biết ngay mà, bảo là để y xử lý. Nhưng đường nào phía Trưởng lão cũng sẽ bắt tường trình lại, phải sắp xếp lại để lời tường được hợp lý nữa. Vui vẻ bị cắt ngang, Cung Viễn Chủy nghênh mặt đáp lời.
- Ta biết rồi.
- Không còn lời nhắn nữa, xin phép Chủy công tử. Công tử và tiểu thư tối an.
Thị vệ rời đi rồi, Lưu Ninh mới tiến đến gần Cung Viễn Chủy. Ban nãy từng lời cô đều nghe rõ, cũng có nghĩa là Lý Hoán Du đã chết rồi.
Nhìn thấy dáng vẻ thất thần của Lưu Ninh, Cung Viễn Chủy choàng tay vỗ vai cô.
- Lưu Ninh không vui à? Tên khốn đó chết rồi.
Lưu Ninh cắn lồng môi, hít một hơi trấn tĩnh lại tâm trí.
- Ta không biết nữa, ta nghĩ ta cần thời gian tiếp nhận hơn là vui vẻ.
Chủ động nắm lấy tay Cung Viễn Chủy, Lưu Ninh cảm nhận được sự an toàn ấm áp hơn, cô tiếp lời.
- Đúng là ta hận hắn, ta ghét hắn. Nhưng cũng là mạng người, ta không thể nào vui vẻ được khi nghe tin người khác mất mạng.
Cung Viễn Chủy khác Lưu Ninh ở chỗ, y không bao dung cũng không nghĩ được cho người khác nhiều như thế. Y không thích thì y sẽ mặc kệ sống chết của người đó, còn nếu y hận ai thì kẻ đó nhất định phải chết. Dù sao cũng xem như là bù trừ, nếu bây giờ Lưu Ninh không vui vẻ thì y cũng như thế.
- Vậy không nhắc đến nữa. Điểm tâm tối cô muốn ăn gì? Ăn gà không?
- Hả?
Chuyển chủ đề nhanh hơn cả tốc độ ánh sáng. Lưu Ninh không kịp theo, Cung Viễn Chủy lại tiếp tục.
- Hay sủi cảo nhân tôm bự chà bá. Ta bảo nhà bếp Giác Cung làm cho cô. Hay đừng nói cô thèm gà của Thượng Quan Thiển, cô ta nấu dở lắm. Ta thấy ta cũng thơm đó, cô muốn thêm món không?
- Menu nhiều vậy luôn á hả?
Lưu Ninh phì cười, nâng tay Cung Viễn Chủy.
- Vậy chọn món này đi.
.
.
.
Giờ Dậu
|| Giác Cung ||
Từ lúc vào bàn dùng điểm tâm tối, Cung Viễn Chủy lại cười suốt, còn vui vẻ gắp rau cho Cung Thượng Giác. Y muốn kể với ca ca là Lưu Ninh đã hôn môi y rồi, y còn muốn dõng dạc tuyên bố thêm, y đã vắt vai mấy chục nụ hôn của Lưu Ninh. Nhưng mà có Lưu Ninh trong bàn ăn nên không thể được.
Cung Thượng Giác không hiểu, Cung Viễn Chủy từ y quán trở về lại cứ nhìn một chỗ rồi cười, trông khác gì bị chơi bùa chú đâu. Cung Thượng Giác nhìn đến Lưu Ninh, cô lập tức lắc đầu phủ nhận, cô còn không biết vì sao Cung Viễn Chủy như thế mà.
Dùng bữa xong, Cung Viễn Chủy còn phải chuẩn bị văn tự trình lên cho Trưởng Lão Viện. Lưu Ninh muốn vận động một chút nên ra hành lang hít thở vặn vẹo một vài bài tập dưỡng sinh.
Lan can được thay mới lại, nhưng trông nó vẫn y hệt màu cái cũ. Lưu Ninh tiến gần đến, cúi khom người nheo mắt tìm xem có vết hàn gắn nào trên đó không. Kết quả là không có luôn, vậy đúng là thay cái mới nhưng cái mới thì như cái cũ.
- Khụ.
Cung Thượng Giác bất thình lình xuất hiện phía sau lưng Lưu Ninh, cô giật mình suýt ngã người khỏi lan can, cũng may bấu vía lại được vách cột.
- Cung Nhị tiên sinh, ta thề ta chỉ xem thôi. Lan can như mới he, đẹp he.
Vừa làm hư đồ của chủ nhà, Lưu Ninh đâu dám mắng gì chủ nhà nữa. Cung Thượng Giác nửa mắt nhìn Lưu Ninh, chắp tay ở phía sau lưng rồi tiến lên đứng bên cạnh cô.
- Nhờ phúc của Lưu Ninh tiểu thư, như mới.
Lưu Ninh bước một bước cách xa Cung Thượng Giác, giữ an toàn tính mạng.
- Tiểu nữ thành tâm hối lỗi, xin Cung Nhị tiên sinh thương tình bỏ qua.
- Ban chiều Lưu Ninh tiểu thư cùng Viễn Chủy đệ đệ đến Y Quán. Không biết đã có chuyện gì?
À, ra là đến để hỏi chuyện của Cung Viễn Chủy. Thật hay, Lưu Ninh cũng không biết.
- Tiểu nữ chỉ biết Cung Tam tiên sinh có chuyện vui.
- Chuyện vui à?
Lưu Ninh gật đầu. Cung Viễn Chủy lúc về có hậm hực một lúc, nhưng sau đó lại cười nữa, tình trạng này cô cũng không biết nên làm như thế nào. Trông như bị dựa lắm, bị đoạt xác đồ đó.
- Là chuyện vui gì thì tiểu nữ không tiện hỏi Cung Tam tiên sinh.
Cung Thượng Giác chưa từng thấy Cung Viễn Chủy cười đến khờ người như thế. Y vừa bảo sẽ về thả lỏng đầu óc để còn chuẩn bị đón Thượng Quan Thiển trở về, vừa bảo xong thì Cung Viễn Chủy cứ ngồi nghệch ra cười, bảo y không lo lắng thì làm sao được.
- Cung Nhị tiên sinh đừng quá lo lắng, tiểu nữ biết tiên sinh có nhiều việc. Từ chuyện công vụ bên ngoài đến Cung Môn, cả Thượng Quan Thiển tiểu thư nữa. Về phần Cung Tam tiên sinh người đừng quá lo lắng, tiểu nữ sẽ thay người chăm sóc y.
Thật lòng Cung Thượng Giác mà nói, cho dù đúng là y có lo lắng, nhưng Lưu Ninh chăm sóc cho Cung Viễn Chủy vẫn là an tâm phần nào. Bỏ qua chuyện cái lan can hay mặt sàn thủng, thì Lưu Ninh vẫn luôn chịu dỗ dành đệ đệ của y. Hiện tại về phía Lưu Ninh vẫn chưa có điều gì bất thường, cứ để cô ở bên cạnh Cung Viễn Chủy vậy.
- Vậy phải phiền đến Lưu Ninh tiểu thư rồi. Viễn Chủy đệ đệ tuổi vẫn còn nhỏ, bồng bột vô tri, nếu có lỡ lời tiểu thư đừng để tâm.
- À phải rồi, Cung Nhị tiên sinh.
Cung Thượng Giác xoay người, chờ lắng nghe Lưu Ninh.
- Người chuyển lời với Vụ Cơ phu nhân giúp ta. Đến từ đường nhớ mang theo đao.
Cung Thượng Giác nhướn mày vì chưa hiểu được lời Lưu Ninh, nhưng y chắc chắn sẽ chuyển lời, cũng sẽ suy xét để tâm.
.
.
.
Giờ Hợi
Đèn lồng trong phòng cũng được dập, chỉ còn ánh sáng lập lòe từ bấc đèn dầu bên cạnh giường. Không gian yên tĩnh đến mức Lưu Ninh có thể nghe được nhịp thở của Cung Viễn Chủy.
Yên tĩnh quá lại không ngủ được, Lưu Ninh xoay người áp tay lên chiếc gối dài chắn giữa hai người, nhỏ giọng.
- Viễn Chủy đệ đệ đã ngủ chưa?
Cung Viễn Chủy nhắm mắt, tư thế ngủ hai tay gác bụng nghiêm chỉnh, đáp lời ngay lập tức.
- Ngủ rồi.
- Thế thôi nhé.
Là sao nữa? Cung Viễn Chủy mở mắt xoay đầu nhìn sang Lưu Ninh, cô đã xoay người theo hướng úp mặt vào tường, còn kéo chăn trùm kính lên đến nửa đầu. Đáng ra bảo ngủ rồi thì Lưu Ninh vẫn sẽ nói chứ, đằng này lại không. Kích thích sự tò mò của Cung Viễn Chủy không nguôi, y chống tay hơi nghiêng người xoay về hướng Lưu Ninh.
- Sao lại không nói nữa?
Giọng Lưu Ninh phát ra trong lớp chăn bông, nhỏ hẳn đi mười phần.
- Ngủ rồi nhó.
Cung Viễn Chủy phì cười, vươn tay vượt ra chiếc gối ranh giới, kéo hạ chăn Lưu Ninh đến cổ, áp tay lên vai xoay người cô lại.
Lưu Ninh nhắm mở một mắt nhìn Cung Viễn Chủy.
- E hèm, Viễn Chủy đệ đệ ngủ rồi.
Cung Viễn Chủy nhếch môi, xoay người trở lại dùng một tay gối đầu cao hơn một đoạn.
- Viễn Chủy đệ đệ ngủ rồi, nhưng phu quân của Lưu Ninh vẫn còn thức.
Lưu Ninh mở to mắt ngồi dậy nhìn Cung Viễn Chủy, y đắc y nhếch chân mày một hồi. Sau cái nhếch chân mày, Lưu Ninh liền nóng ran gò má nằm phịch xuông kéo chăn trùm kín cả đầu.
- Đệ...đệ ăn nói xà lơ!
Cung Viễn Chủy phải cất công xoay người Lưu Ninh lại lần nữa.
- Lưu Ninh muốn nói gì với ta?
Cô hạ chăn ngang tầm mắt, he hé lú mặt ra tựa áp phần mặt vào gối.
- Quên mất luôn. Tại đệ á.
Cung Viễn Chủy chống tay xoay người, cổ áo lại hở ra một đoạn da thịt phần ngực không có băng vải. Lưu Ninh nhanh chóng vươn tay kéo chỉnh lại cổ áo cho y. Y nhìn theo động tác của Lưu Ninh, khóe môi lại cong lên, vô tình nhưng lại hữu ý, y thích được cô chăm sóc như thế này.
- Oan quá, ta đã làm gì đâu.
Cung Viễn Chủy vươn tay muốn ôm Lưu Ninh, cô khẽ tay y một cái, còn thêm cả tiếng grừ grừ để cảnh cáo việc xâm phạm lãnh thổ.
- Nằm im, để ta nhớ lại xem định nói gì đã.
Cung Viễn Chủy thuận tay gác lên gối bên cạnh, nghiêng đầu chờ Lưu Ninh tiếp tục.
- À nhớ rồi, nhớ rồi nhớ rồi.
Kí ức khôi phục lại, theo sau là những cái đánh chan chát vào tay của Cung Viễn Chủy.
- Ta bảo.
Lưu Ninh hạ chăn đến ngang người. Gác tay ôm gối chuẩn bị nhiều chuyện với Cung Viễn Chủy.
- Thương tỷ ấy, ban trưa tỷ ấy đến. Đệ nhớ cái hôm mà ta gặp Hoa công tử không?
Cung Viễn Chủy làm sao quên được cái tên Hoa công tử thơm sặc mùi mai vàng đó, ám mùi lên người Lưu Ninh hẳn một lúc lâu, y không thích. Cung Viễn Chủy bĩu môi đánh giá, nhưng vẫn gật đầu để Lưu Ninh tiếp tục.
- Ừ, ta nhớ.
Lưu Ninh vô mạch kể chuyện, càng phấn khích hơn nhích người gác chân lên gối.
- Hoa công tử muốn tặng Thương tỷ một chiếc vòng siêu xinh luôn.
Cung Viễn Chủy xoay hẳn người, nhìn Lưu Ninh cả hai mắt sáng rỡ, y bất giác mỉm cười.
- Xong hôm nay, ban trưa Thương tỷ đến tìm đệ. Trên tay he...
Lưu Ninh dừng lại, đưa cổ tay của mình lên lắc lắc trước mặt Cung Viễn Chủy.
- Thương tỷ đeo chiếc vòng đó lên tay rồi.
Lưu Ninh đập tay kịch liệt lên cổ tay mình, miêu tả hết lòng với câu chuyện. Tóc theo đó quật về phía trước che gần nửa cả mặt, tầm nhìn của Cung Viễn Chủy bị che khuất, y đưa tay nhanh chóng vén chỉnh lại tóc cho Lưu Ninh.
Môi của Lưu Ninh bôi son dưỡng, hồng hào cũng bóng lên một tầng, Cung Viễn Chủy lại tập trung sự chú ý trên nơi đó. Nghĩ đến việc đã chạm được môi Lưu Ninh rồi, chắc chắn cảm giác mềm mại, phấn khích không tả nổi. Đợi mọi việc đều ổn thỏa, y nhất định phải lấy lại cảm giác đó cho bằng được. Môi ngọt kia phải do y chiếm giữ. Cung Viễn Chủy lại nhìn Lưu Ninh, tiếp tục mỉm cười.
Lưu Ninh chờ Cung Viễn Chủy phản ứng, nhưng y chỉ im lặng nhìn cô mỉm cười. Nhìn chăm chú đến mức Lưu Ninh phải nhìn ra sau cô xem có ai đứng trong góc tường hay không?
Cũng may là không có ai, Lưu Ninh phải biểu cảm quao một cái, kéo tay nhắc nhở Cung Viễn Chủy.
- Thấy ghê chưaaa?
- Ghê.
Lẽ ra phải bất ngờ đỉnh nóc chứ, Lưu Ninh tuột cảm xúc hẳn một đoạn, nằm phịch xuống đánh tay Cung Viễn Chủy.
- Đệ phải hứng thú lên chứ, phải hưởng ứng lên.
Cung Viễn Chủy hạ tay áp lên gò má Lưu Ninh.
- Ta hưởng ứng rồi kia mà.
Lưu Ninh lắc đầu.
- Bị buồn á.
Lưu Ninh vừa bảo buồn, Cung Viễn Chủy lập tức chồm người sang hôn lên má Lưu Ninh.
Hết buồn liền! Lưu Ninh ôm má, trùm chăn xoay người. Cung Viễn Chủy ra tay nhanh quá, cô không phản ứng kịp.
- Sao đệ không hỏi ta?
- Buồn thì phải chữa tức thì chứ.
Lưu Ninh cắn chăn, kiếm nén niềm vui thích trong lòng. Cung Viễn Chủy đáng yêu phát điên! Định bụng cũng giận dỗi sương sương vì y không hứng thú với câu chuyện của cô kể. Nhưng không giận nổi, nhìn là muốn tha thứ.
Cung Viễn Chủy lại cất công xoay người Lưu Ninh trở về.
- Lưu Ninh thích vòng tay như thế nào?
Lưu Ninh vén chăn, chưa kịp hiểu hỏi lại Cung Viễn Chủy.
- Hả?
Cung Viễn Chủy giơ cổ tay cao lên đến trước mặt Lưu Ninh, làm lại động tác vỗ vỗ lên cổ tay hệt như cô ban nãy.
- Như thế này, ý là cổ tay cô đang trống.
Cung Viễn Chủy xem động tác đó là ám thị, cũng như Lưu Ninh mượn gián tiếp câu chuyện cái vòng tay của Hoa công tử để bảo là cô muốn vòng. Y còn tự tán thưởng mình vì quá tinh ý để tâm đến Lưu Ninh.
- Hả? Không có phải.
Từ lúc vào ngành phải thường xuyên đến phòng thí nghiệm, đặc thù công việc nên Lưu Ninh không đeo trang sức, thành ra cũng đã quen. Cô càng không để ý đến những trống trãi trên tay. Cung Viễn Chủy để tâm đến những thứ Lưu Ninh không ngờ đến được.
- Ta không có. Ý là ta không bảo tay ta đang trống. Ta minh họa cho câu chuyện sinh động thôi.
Cung Viễn Chủy không để Lưu Ninh thua người khác được, những món trang sức tầm thường đó y sẽ chuẩn bị thêm cho Lưu Ninh, đương nhiên là đắc hơn, đá thạch hay ngọc hiếm đều sẽ có đủ. Y gật đầu xem như đã ghi nhận Lưu Ninh, y không nói thêm vì chắc chắn cô sẽ từ chối không nhận.
- Thương tỷ đeo vòng rồi thế thì làm sao?
Lưu Ninh hứng thú quay trở lại với câu chuyện.
- Vòng tay đó là Hoa công tử tự tay làm, ta còn thấy có ấn riêng cơ. Nam nhân đã tự tay làm vòng cho nữ nhân, thì tâm tư tình cảm phải nói là không bàn cãi. Hoa công tử để lại vòng chẳng lẽ lại không kèm lời nhắn, nếu không biết người tặng thì Thương tỷ cũng sẽ không đeo như thế.
Cung Viễn Chủy gật đầu, cọng tóc nhỏ rơi xuống má Lưu Ninh, y cũng đưa tay vén lại sau vành tai cho cô. Rồi cũng tiện tay, áp tay để thủ chỉ dịu dàng xoa tai cô.
- Ngoài vòng tay ra còn thêm thứ gì khác không?
- Để ta nhớ xem...Hmmm....có thêm diều vàng nữa. Đều tự tay y làm.
- Thương bá trọng lễ nghĩa, vì đại tỷ là trưởng nữ của y, nên lại càng trọng môn đăng. Hoa công tử trong bốn tộc Phong Hoa Tuyết Nguyệt, ta nghĩ chừng Thương bá sẽ thuận y hơn Kim Phồn.
Lưu Ninh gật đầu.
- Ta cũng đoán thế. Nhưng mà Thương tỷ theo đuổi Kim Phồn nhiều năm, đột nhiên quay xe...ta cảm thấy vẫn hơi ấy á.
Cung Viễn Chủy tuy vẫn chưa hiểu, động tác tay luôn âu yếm xoa tai Lưu Ninh.
- Quay xe là gì?
- Là kiểu đột nhiên thay đổi, thay đổi đến không ngờ được á. Dù sao thì Kim Phồn cũng là thị vệ...
Lưu Ninh khựng lại, chuyện Kim Phồn là thị về Hồng Ngọc mấy được ai biết, thân phận đã cố giấu, cô nói ra lại sợ có chuyện thay đổi.
- Ý ta là thị vệ được cố Chấp Nhận chọn cho Cung Tử Vũ.
Cung Viễn Chủy gật đầu.
- Này, đệ thấy Kim Phồn như thế nào? Kiểu là nếu chọn Kim Phồn hay Hoa công tử làm tỷ phu, thì đệ chọn ai?
Cung Viễn Chủy nhún vai bĩu môi.
- Phải chọn à? Cả hai ta đều không thích. Kim Phồn cái tên đó lúc nào cũng huyênh hoang. Còn Hoa công tử, ta không biết, nhưng ta không thích y.
Đúng là lý lẽ của Cung Viễn Chủy, Lưu Ninh suy nghĩ một lúc. Cung Viễn Chủy tiếp tục dịu dàng xoa lên gò má Lưu Ninh.
- Đại tỷ bình thường tùy tiện, nhưng chuyện tình cảm cả đời sẽ không tùy tiện đâu.
- Hoa công tử hiện giờ sẽ không lên núi trước nữa. Ta muốn gặp y để hỏi chuyện quá, không biết y đã thổ lộ gì chưa nữa.
Thật sự rất tò mò, Lưu Ninh còn muốn dò hỏi Cung Tử Thương, nhưng lại thấy kỳ. Rất nhiều chuyện nhưng không vào cuộc được.
- Cô quan tâm Hoa công tử lắm à?
- Quan tâm chứ.
Lưu Ninh thuận miệng trả lời, mặt Cung Viễn Chủy lập tức thu y cười, tối sầm lại.
- Không...không phải...ý ta là quan tâm muốn biết.
Cung Viễn Chủy tiến gần, áp mặt chạm đến trán Lưu Ninh. Cô vội chữa cháy cái mặt đen xì thơm mùi dấm của y, liền miệng giải thích.
- Không phải quan tâm kiểu nam nữ...
- Ta thật muốn gặp tên Hoa công tử.
Cổ Cung Viễn Chủy phủ tầng hơi ấm từ tay Lưu Ninh, ngón tay nhỏ nhịp dần ở cổ, di chuyển đến mang hơi ấm đến phần nơi gò má.
- Ta chỉ quan tâm...mỗi đệ thôi.
Nữ nhân xinh đẹp luôn biết cách dỗ dành, Cung Viễn Chủy nguôi nỗi hậm hực trong lòng.
- Trễ giấc rồi. Ngủ thôi.
Cả hai đều không muốn rời tay khỏi đối phương. Nhìn nhau một lúc, Cung Viễn Chủy nhắm mắt, nhưng bàn tay vẫn dịu dàng đặt lên gò má cô.
- Tỷ tỷ an mộng.
Lưu Ninh mỉm cười nhắm mắt, nhịp thở từng hồi liền mạch hòa thành một.
Cùng nhau trò chuyện, rồi lại cùng nhau vào giấc an yên. Chỉ mong sau này vĩnh viễn cùng nhau.
HẾT HỒI 83
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro