HỒI 80
|| Chủy Cung ||
Cung Thượng Giác dù tức điên nhưng vẫn hoàn thành lời nói y đã nói với Cung Viễn Chủy, đưa Lưu Ninh đến đại môn Chủy Cung. Tận mắt nhìn thấy cô vào trong rồi mới rời đi.
- Lưu Ninh tiểu thư.
Thị vệ gác đồng loạt thủ lễ với Lưu Ninh, bọn họ lùi xuống vài bước, cũng không tiến gần đến cô như trước đây.
Lưu Ninh gật đầu vẫy tay đáp lại lời chào của bọn họ.
- Chào buổi sáng, các huynh vất vả rồi.
- Tiểu thư!!!!!!!!
Tiếng gầm vang đất trời, đến cả chim trên tán cây ở hoa viên cũng bay đi. Không ai xa lạ ngoài Hương Kiều, nàng cùng các thị nữ chạy đến, xoay quanh Lưu Ninh.
- Tiểu thư, tiểu nữ lo lắng cho người chết mất.
- Tiểu thư xoay một vòng đi. Người ốm đi rồi tiểu thư!!!
Lưu Ninh không ở Chủy Cung hai ngày, đêm đầu tiên bọn họ hay tin cung chủ của bọn họ suýt nữa quy tiên, sáng ngày thứ hai hay tin cung chủ phu nhân bị kẻ khốn làm ô uế. Tin sốc thêm tin dữ, bọn họ đã mất ngủ hai đêm rồi.
Lưu Ninh xoay một vòng theo lời thị nữ, Hương Kiều dừng cô lại, ôm chặt lấy cô.
- Tiểu thư!!!!
Những người khác cũng vòng tay ôm chồng lên nhau phủ quanh Lưu Ninh. Hai ngày không gặp ngỡ như ba thu, nước mắt ngắn dài suýt xoa Lưu Ninh.
- Bình tĩnh cả nhà iu. Bình tĩnh ha.
Lưu Ninh không nghĩ đến đoạn khóc sướt mướt thế này, ý là không nghĩ đến bọn họ quan tâm cô nhiều như thế. Lưu Ninh xoa lưng Hương Kiều dỗ dành, rồi lại vòng tay tiếp tục vỗ về lên lưng các thị nữ bên cạnh.
- Tiểu thư vẫn bình an...aaaa...
Lưu Ninh cũng đỏ khóe mắt, nhưng cô chỉ còn chừa lại được gương mặt ngẩng lên trời, ít không khí đến mức không thể vào cảm xúc được.
- Kiểu tỷ...ta hơi khó thở á. Mình nghỉ giải lao giữa hiệp được không?
Hương Kiều và các thị nữ vội vàng tách nhau ra chừa khoảng trống cho Lưu Ninh. Cô nhìn quanh một lúc không tìm được Nhân An, đều có mặt đủ cả nhưng chỉ thiếu mỗi nàng.
- Tiểu thư tìm Nhân An ạ?
Lưu Ninh gật đầu, giơ ngón like tặng cho Hương Kiều.
- Nhân An hôm qua hay tin, muội ấy khóc cả ngày. Đến đêm thì phát nhiệt, quản sự phê duyệt phép cho muội ấy rồi. Y sư có bảo muội ấy bị Thương Hàn, đã uống thuốc từ đêm qua nhưng vẫn chưa thấy hạ nhiệt.
Lưu Ninh vừa nghe xong lập tức rủa tên khốn Lý Hoán Du kia, một mình hắn làm khổ cùng một lúc hai người con gái. Đáng chết thiệt chứ!
- Vậy để muội vào xem Nhân An thế nào. Để sốt cao quá sẽ không ổn.
Hương Kiều gật đầu mỉm cười. Đám đông vẫn tới tắp hỏi thăm Lưu Ninh. Cả thị vệ đứng gác cũng nhón chân muốn hóng chuyện.
- Ở Giác Cung có đối tối với tiểu thư không ạ? Tiểu nữ nghe nói người chỉ được ăn cháo thôi.
- Tiểu thư có muốn thay y phục để thoải mái hơn không? Tiểu nữ đi chuẩn bị cho người.
- Giác công tử có làm khó tiểu thư không ạ? Tiểu thư đừng buồn, công tử ngoài nóng trong lạnh, cũng giống như Chủy công tử vậy á.
À nhắc đến Cung Viễn Chủy, Lưu Ninh mới nhận ra từ nãy đến giờ bọn họ chưa hỏi thăm đến y. Từ nãy đến giờ mới có một câu nhắc đến y.
- Ở Giác Cung tốt lắm, Giác công tử cũng không khó khăn gì với ta. Còn Viễn Chủy thì sức khỏe đã khá hơn nhiều rồi, nghỉ ngơi tầm vài hôm nữa sẽ khỏi.
- Chủy công tử có tiểu thư là thiên mệnh bên cạnh chắc chắn sẽ không sao.
- Phải phải.
- Mà tiểu thư đã nhìn trước chuyện sẽ xảy ra đúng không ạ? Nên người đêm đó mới vội vã chạy đến Giác Cung.
Độ tò mò về chủ đề của bọn họ với Lưu Ninh nhiều hơn là Cung Viễn Chủy, dường như y đã quá quen thuộc rồi nên chỉ cần biết y bình an là được. Lưu Ninh cũng mắc nói mắc kể, nhưng cô lo lắng cho Nhân An.
- Ta vào xem Nhân An trước nha. Xong rồi sẽ ra trò chuyện cùng mọi người.
Gian nữ quyến, tẩm phòng của thị nữ cũng khá yên ắng. Các thị nữ đã lui đến gian trước, phần cũng muốn để lại yên tĩnh cho Lưu Ninh và Nhân An.
Giường của Nhân An nằm ở góc phòng, vừa nhìn vào đã thấy nàng run lên cuộn người vào chăn. Lưu Ninh hít thở một hơi, kìm nén cảm xúc trước khi bước vào gặp Nhân An.
Bước chân chầm chậm tiến đến bên giường, Lưu Ninh ngồi xuống bên vị trí trống, áp mu bàn tay lên trán Nhân An. Trán nàng nóng ran như lửa thêu, Lưu Ninh nhíu mày thu tay về. Nhắm mắt mê man không hay biết, Lưu Ninh vội vàng nhặt khăn ướt rơi bên gối, vắt nước lau mặt cho nàng.
- Nhân An.
Không thấy Nhân An có biểu hiện đáp lời, Lưu Ninh kéo hạ chăn bông, lay tay lên người nàng.
- Nhân An.
Lúc này Nhân An mới lờ mờ mở mắt, Lưu Ninh thở phào một hơi. Cô lại vắt khăn, đắp lên trán cho Nhân An.
- Ninh tỷ....?
- Muội thấy thế nào rồi? Thân nhiệt cao quá, hay ta đưa muội đến Y quán nhé. Thuốc như thế này không ổn.
Môi Nhân An khô đến bong da, Lưu Ninh rót một chén nước ấm đưa đến, một tay đỡ lưng nàng ngồi dậy.
Nhân An bối rối muốn tránh Lưu Ninh, nhưng cơ thể mệt rã của nàng không cho phép, phải bám trụ vào tay cô.
- Muội phải uống nhiều nước.
Khoang miệng nóng ran khô rát của Nhân An được xoa dịu nhanh chóng. Lưu Ninh liền tay tiếp tục rót nước đưa đến cho nàng.
Nhân An xanh xao, hai mắt đỏ hoe sưng húp, cả người mềm nhũn không còn tí sức sống nào. Đến cả bàn tay nàng cũng nóng hừng hực. Lưu Ninh vắt khăn, lau tiếp đến bàn tay, vén ống tay áo lau đến cánh tay cho nàng.
- Sáng giờ muội đã uống thuốc chưa?
Nhân An khe khẽ gật đầu, Lưu Ninh tắc lưỡi tiếp tục áp mu bàn tay lên trán rồi xuống cổ của nàng. Thân nhiệt uống thuốc từ đêm lại không khỏi, chí ít cũng phải ở độ hườm hườm nóng.
- Muội có đau họng? Ho hay tức lưng không? Vài ngày trước không có dấu hiệu gì của cảm hay đau họng kia mà.
Nhân An nuốt nước bọt.
- Muội...không ho...
Lưu Ninh kéo chân đèn trên bàn đến gần hơn một đoạn.
- Muội há miệng ra, to lên. Đặt lưỡi sát ở hàm dưới.
Xem xét thấy cổ họng của Nhân An không đỏ, không có hạch hay gì bất thường có thể dẫn đến viêm nhiễm hay sốt. Lưu Ninh dời tay xuống dưới xương quai hàm của Nhân An, bên cạnh sụn giáp áp hai ngón tay vào.
- Ninh tỷ...tỷ...
- Suỵt.
Lưu Ninh tập trung chẩn mạch trên động mạch cảnh, mạch căng tốc độ của mạch cũng nhanh nữa. Như thế này cũng tám chín phần là huyết áp của Nhân An đang cao cao lắm.
- Đi, đến Y Quán.
Nhân An không kịp hiểu, Lưu Ninh đã lấy tất mang vào chân cho nàng, còn choàng tay nàng qua cổ muốn bế lên.
- Ninh tỷ, muội không sao...
Nàng còn nghĩ khi gặp Lưu Ninh, cô sẽ trách nàng. Trách nàng không có mắt nhìn người, trách nàng vì nàng thích Lý Hoán Du. Nhưng mà Lưu Ninh từ lúc vào đây, chỉ hỏi nàng như thế nào, không có lời trách móc.
Nước mắt Nhân An lại chảy dọc, nàng níu nay Lưu Ninh không muốn rời giường. Lưu Ninh cũng ngồi xuống trở lại, ôm Nhân An để nàng tựa đầu lên bả vai cô.
- Nhân An đừng khóc nữa. Mưa nào mà mưa không tạnh, không còn thằng này thì sẽ còn thằng khác mà. Tên đó không xứng để muội khóc nhiều như thế.
Nhân An choàng tay ôm cổ Lưu Ninh, nàng lắc đầu.
- Ninh tỷ...không... trách muội ạ?
Lưu Ninh xoa xoa lưng Nhân An, cô cắn môi nén nước mắt, nếu cô còn khóc nữa, thì sợ nàng mãi không dừng khóc mất.
- Lòng tin của muội đã bị xé rách rồi. Ta càng không có lý do để trách muội, không liên quan gì đến muội cả.
- Ninh tỷ thật...không có trách muội...?
- Không có, ta lo lắng cho muội còn không hết. Đừng khóc nữa mà, khóc nữa ta sẽ khóc theo muội đó.
Cô dứt câu, Nhân An òa khóc lớn trên vai của Lưu Ninh.
- Ngoan, đừng khóc nữa. Người tốt với muội đếm không xuể, đừng vấn vương chi kẻ tồi.
Nhân An gật gật đầu, Lưu Ninh mỉm cười vuốt lại tóc cho nàng. Nàng được dỗ dành, hơi ấm từ vòng tay của Lưu Ninh dễ chịu xua đi cái rét run từ trong cơ thể.
Tuổi Nhân An vẫn còn nhỏ, đoạn tình cảm ở tuổi này e rằng sẽ là vết hằn khó phải. Nhưng hi vọng nàng khóc một trận sống dở chết dở như thế này, có thể cất nó vào ngăn sâu nhất trong tim, không mở khóa kí ức này ra nữa. Cũng hi vọng nàng sẽ mở lòng với người chân thành với mình.
.
.
Lưu Ninh muốn đưa Nhân An đến Y Quán, vì cô biết muốn để y sư đến tận Chủy Cung xem bệnh phải qua rất nhiều thủ tục rườm rà, như thế thì sợ Nhân An sẽ không chịu nổi.
Thị vệ gác hoa viên cũng ngỏ lời để y cõng Nhân An, Lưu Ninh chỉ cần theo cùng là được. Đoạn đường đến Y Quán, Nhân An lã người cũng thiếp đi.
- Huynh chắc tin chuẩn là huynh rời vị trí gác sẽ không sao đúng không?
- Tin chuẩn, tiểu thư. Ta hết ca gác rồi.
Thật ra là còn, nhưng thị vệ nghĩ y đi một chút chắc sẽ không sao. Không thể để Lưu Ninh một thân đưa Nhân An đi được.
- Hắt xì chíuu.
- Lưu Ninh.
Rồi có sao rồi. Cung Viễn Chủy ở cách phía trước không xa, đã vang giọng gọi Lưu Ninh.
Lưu Ninh nheo mắt không nhìn rõ, nhưng chắc chắn là giọng của Cung Viễn Chủy.
- Viễn Chủy sao lại ở đây?
Cung Viễn Chủy từ địa lao trên đường quay về muốn đến Chủy Cung đón Lưu Ninh, nhưng ở ngã rẽ đến Y Quán lại nhìn thấy cô cùng với thị vệ cõng thêm một người.
Lưu Ninh chớp mắt một cái, dáng hình đen tuyền đã xuất hiện trước mặt cô, ngẩng mặt xác định đúng là Cung Viễn Chủy.
- Đệ đi đâu đây? Sao không nghỉ ngơi.
- Cô đi đâu?
Thị vệ muốn trả lời thay hai người. Nhưng chủ tử của y biết ca trực của y giờ nào sẽ kết thúc, tự ý rời khỏi vị trí gác chắc chắn sẽ bị khiển trách rất nặng. Thị vệ im lặng, y cầu trời mong cho y được thành cái cây khúc gỗ.
- Viễn Chủy trả lời trước.
Cung Viễn Chủy hắng giọng.
- Chân của ta nói nó nhớ Lưu Ninh.
Làm gì có cái chân nào nói!
Thị vệ biết thân phận xoay mặt sang hướng khác nhìn đông nhìn tây, cõng Nhân An trên lưng nhích sang vài bước.
Lưu Ninh ửng đỏ gò má, từ ngày Cung Viễn Chủy bị thương y như thay máu. Câu nào nói ra cũng sến rện không thôi.
- Eo ơi Viễn Chủy.
- Chân Lưu Ninh có nhớ ta không?
Cung Viễn Chủy không ngại, người ngại đương nhiên là Lưu Ninh. Cô vội vàng nhón chân, đưa tay chắn miệng y.
- Suỵttt. Đệ đừng nói nữa.
Cung Viễn Chủy đắc ý nhếch mày vì trêu được Lưu Ninh. Y đưa mắt nhìn đến Nhân An trên lưng thị vệ, y biết nàng yêu mến Lý Hoán Du, nhưng không thể đến mức buồn rầu đến không còn hình người chứ. Y tiến đến khom người xem xét Nhân An, thị vệ niệm chú mong mình tàn hình trước mặt y.
- Còn sống không thế?
- Trời đất ơi cái miệng!!!
Lưu Ninh đánh bem bép vào cánh tay của Cung Viễn Chủy sau chiếc phát ngôn dữ thần của y.
- Phun nước bọt ra nói lại liền. Trời ơi trời!!
Ra tay không có dấu hiệu dừng lại, Cung Viễn Chủy nghiêng người tránh Lưu Ninh, cô giữ khủy tay y để tiện tay đánh hơn. Cung Viễn Chủy nghiên người hẳn một đoạn, nom trông yếu ớt vô cùng.
Thị vệ híp mắt đánh giá chủ tử, từ khi nào mà Độc Dược Vương lừng lẫy giang hồ, bị nữ nhân đánh không né một đòn nào.
- Đau, Lưu Ninh. Đau!!
Lưu Ninh dừng tay lại, chống hông nhìn Cung Viễn Chủy. Y tức nhưng lại không làm gì được, càng không thể ra tay với cô. Vừa nhăn mặt nhíu mày, Cung Viễn Chủy đã thu liền cái tức giận lại, khẩy ngón tay lên chóp mũi của Lưu Ninh.
Tác dụng tức thì, Lưu Ninh cụp đuôi hạ tay, xuôi lông đứng bên cạnh Cung Viễn Chủy.
- Nhân An phát nhiệt, sốt từ đêm qua đến giờ. Uống hai thang thuốc rồi vẫn không hạ nhiệt. Ta có xem qua cổ họng muội ấy không đỏ hay sưng, động mạch cảnh thì mạch căng, tốc độ mạch đập nhanh cũng nhanh nữa.
Cung Viễn Chủy vươn tay, áp mu bàn tay lên trán Nhân An, y nhướn mày đúng thật là nhiệt độ rất cao.
- Lo quá nên ta mới muốn đưa muội ấy đến y quán. Có thể nhờ y sư kê thêm Kim Ngân Hoa, lá Kinh Giới, Phù Công Anh hay Huyền Sâm... cho muội ấy. Chứ sốt cao không hạ thế này dễ bị biến chứng não và tim lắm.
Tường thuật chi tiết từ Lưu Ninh, Cung Viễn Chủy tiếp tục rời tay xuống động mạch ở cổ, rồi nâng cổ tay Nhân An chẩn mạch ở cổ tay.
- Mạch hoạt, hình mạch tế sác. Thân nhiệt cao.
Đúng như lời Lưu Ninh nói, động mạch ở cổ căng, đập nhanh. Thêm cả mạch ở cổ tay y vừa chẩn cũng là mạch hoạt. Cung Viễn Chủy tặc lưỡi, để thêm một lát nữa, có thể sẽ đi theo đoàn tụ với tên khốn kia luôn mất.
- Mắt mũi sưng đỏ thế này, đêm qua khóc cả đêm à?
Lưu Ninh xác nhận gật đầu, Cung Viễn Chủy thở hắt ra một hơi.
- Đến Y quán, bảo y sư kê theo đơn thuốc cũ. Thêm Kim Ngân Hoa, Kinh Giới, thuốc dẫn Hạn Liên, Cam Thảo. Bách Sâm ở Chủy Cung vẫn còn, cho người mang đến đó thêm.
Cung Viễn Chủy mang lệnh bài bạc của y đưa cho thị vệ, thị vệ một tay giữ Nhân An, một tay nhận lấy.
- Rõ.
Trên mặt Lưu Ninh vẫn chưa hết được nỗi lo lắng, Cung Viễn Chủy hạ tay nắm tay Lưu Ninh.
- Đừng lo, Nhân An nghỉ ngơi hết hôm nay là khỏi, ngày mai lại chạy nhảy tung tăng ở Chủy Cung. Chúng ta về thôi.
- Ban nãy muội ấy khóc nhiều lắm.
- Mưa nào mà mưa không tạnh.
Thị vệ nhân lúc Cung Viễn Chủy không còn dặn dò thêm nữa, liền nhích chân sang một bên, nhanh chóng tẩu thoát.
- Khoan đã.
Đúng xui, tưởng là xong rồi chứ. Thị vệ dừng chân lại, xốc người Nhân An lên.
- Chủy công tử còn điều gì căn dặn ạ?
- Xong việc ngươi về doanh trại, tự giác bảo quản doanh trừ hai ngày bổng lộc.
Thị vệ lập tức hạ đuôi mắt, mím môi đáng thương nhìn Cung Viễn Chủy.
- Nhưng mà Chủy công tử, này là đang cứu người mà...người độ lượng tha tội.
- Tự ý rời khỏi vị trí gác, hai ngày bổng lộc vẫn còn chưa đủ đúng không?
Thị vệ lập tức xua tay.
- Không không, Chủy công tử. Rõ rồi, rõ rồi ạ.
Lưu Ninh muốn nói đỡ giúp thị vệ, nhưng Cung Viễn Chủy đang quản người của y, chen lời vào cũng không hay. Thị vệ nhanh chân rời đi, trong lòng hậm hực không thôi, y giúp người mà. Hai ngày bổng lộc này y sẽ khai cho Kim Thiền, người của ai thì tự chịu.
- Viễn Chủy, hay ta cùng đệ về Giác Cung rồi. Đệ nghỉ ngơi, còn ta đến y quán với Nhân An có được không?
- Không.
Cung Viễn Chủy thẳng thừng không cho phép, Lưu Ninh bị nét mặt của y dọa cho sợ. Y biết y là cún con của Lưu Ninh, nhưng không cứng rắn với cô thì cô sẽ không nghe lời y.
- Lưu Ninh hắt xì đến đỏ cả mũi rồi, tay cũng lạnh. Cô không khỏe thì ta sẽ lo lắm.
- Không sao đâu. Ta khỏe lắm, thiệt. Ta còn đánh...
Lưu Ninh giơ tay muốn chọt vào ngực Cung Viễn Chủy. Y híp mắt nhìn cô, cô liền im bật đi thu tay về, ngoan ngoãn nép bên người y.
Chỉ còn hai người sánh vai đi dọc rừng trúc trở về Giác Cung. Cung Viễn Chủy muốn khoác choàng cho Lưu Ninh, nhưng ban nãy đến địa lao khoác đã dính bẩn. Y chỉ còn cách vòng tay để Lưu Ninh đi sát vào người y lấy hơi ấm.
- Đường đoạn trước hơi mờ nhỉ.
Lưu Ninh ôm cả cánh tay lớn của Cung Viễn Chủy vào người, ban ngày cô thấy được đường đi nhưng vì cô muốn ôm y nên cô bảo như thế thôi. Lý do lý trấu đều bị Cung Viễn Chủy nhìn ra, lần nào cũng mở bài gián tiếp.
- Thủ đoạn lần này của Lưu Ninh tiểu thư hơi non tay nhỉ?
Cung Viễn Chủy cong khóe môi, nhếch mày trêu chọc Lưu Ninh.
Thằng nhóc này thiếu đánh thật sự, đánh cho thì lại bảo bị ức hiếp.
Lưu Ninh bĩu môi.
- Cung Tam tiên sinh cũng còn non xanh lắm.
- Đúng là ta non xanh. Nhưng như thế mới vừa miệng Lưu Ninh tiểu thư.
Cái thằng nhóc này!!!
.
.
.
Giờ Ngọ
|| Giác Cung ||
- Viễn Chủy...chỗ này của đệ.
- Viễn Chủy, có thoải mái không?
- Ưm...thoải mái.
- Tay...tay Lưu Ninh mềm quá...ưm...
Cung Thượng Giác ở trước tẩm phòng của Cung Viễn Chủy, chết trân.
Hộp đựng quân cờ vây trong tay y rơi xuống sàn, quân cờ trắng đen loạn xạ khắp nơi. Tay của Cung Thượng Giác khựng lại run lên giữa không trung.
Giữa ban ngày, đệ đệ của y đang làm cái gì vậy?!
Lại còn... lại còn lớn tiếng như thế!!!
Cung Thượng Giác đã hoảng loạn đến run tay run chân, y đã cố gắng quên đi cái lần mà Cung Viễn Chủy gật đầu với y chuyện khuê phòng với Lưu Ninh.
Vậy mà giờ, ở Giác Cung này. Y nghe được tường tận không sót một chữ! Cung Thượng Giác cúi người muốn nhặt quân cờ lên, bên trong tẩm phòng lại là tiếng thở mạnh của Cung Viễn Chủy.
Cung Thượng Giác không nhặt nỗi nữa, y ước gì y bị điếc. Cả người y nóng ran hoảng loạn, vội vàng đứng dậy đi đến bám vào tay vịn gỗ ở hành lang.
- Giác công tử, người có ổn không?
Thị vệ gác bên ngoài cũng nghe được, tiến thoái lưỡng nan y không có cách rời khỏi vị trí gác nên đành giả điếc. Không ngờ Cung Thượng Giác cũng đến, chủ tử còn sốc hơn y.
- Ngươi...
Thị vệ gật đầu. Cung Thượng Giác bất lực xua tay.
- Lui xuống đi.
Thị vệ lui xuống, Cung Thượng Giác cũng phải đến đi Y Quán. Y loạng choạng bám vào tay vịn rời đi. Cung Thượng Giác hoảng loạn đến khó thở, y nghĩ mình cũng nên lưu lại đó không cần về Giác Cung nữa.
______
Lưu Ninh và Cung Viễn Chủy, đang đấm bóp.
Cung Viễn Chủy vì phải phê chuẩn sổ sách, nên đã ngồi liền một canh giờ từ lúc dùng điểm tâm trưa xong. Lưu Ninh mài mực cho y, mài đến dư mực luôn, song cũng không còn gì làm. Cô mới hỏi đến đấm bấm vai lưng cho Cung Viễn Chủy, khí huyết lưu thông làm việc cũng năng suất hơn.
- Viễn Chủy thấy thế nào?
- Đỡ đau hơn rồi. Cô cũng biết những thứ này à?
Lưu Ninh rời tay khỏi cổ Cung Viễn Chũy, kéo chỉnh cổ áo, vén tóc ra phía sau lại cho y. Cung Viễn Chủy đưa khăn mềm đến để cô lau sạch dầu nóng trên tay.
- Mẫu thân của ta làm việc ở bệnh viện cả ngày. Đêm về hay đau lưng lắm, lúc còn ở với người thì ta thường làm. Cũng biết chút chút.
- Bệnh viện là gì?
Lưu Ninh trở về lại vị trí bên cạnh Cung Viễn Chủy.
- Một chỗ tương tự y quán á. Kiểu có bệnh ò í e là vào trong đó, chữa hết bệnh thì ha ha đi về.
Cung Viễn Chủy gật đầu ghi nhận kiến thức. Ấn triện ngọc trên tay y đặt xuống vải mực, xoay người muốn trò chuyện với Lưu Ninh.
- Nhạc mẫu cũng là y sư à?
Lưu Ninh lắc đầu, ấn triện vừa được đặt xuống chưa nghỉ ngơi, cô đã cầm lên. Đóng một dấu lên mu bàn tay Cung Viễn Chủy.
- Cái miệng gọi nhạc mẫu ngon ơ luôn ta ơi.
Cung Viễn Chủy nghiên đầu nhướn mày, vui vẻ mỉm cười. Y vẫn để yên tay cho Lưu Ninh đóng dấu.
- Mẫu thân làm y tá. Kiểu là ò í e vào bệnh viện, thì ngoài bác sĩ như y sư chẩn bệnh kê thuốc. Thì còn có y tá sẽ chăm sóc cho bệnh nhân đó.
Cung Viễn Chủy gật gù à lên một tiếng.
- Vậy nơi của cô vui hơn nơi này nhiều đúng không? Ta thấy Lưu Ninh nói nhiều thứ thú vị.
Lưu Ninh chống cằm, hơi chu môi suy nghĩ, ngón tay gõ gõ lên đỉnh ấn triễn rồi lại dời xuống mu bàn tay của y.
- Ban đầu ta đến đây thì không vui, không có mạng có điện nên chán ơi chán. Lúc đệ lớn tiếng với ta vì chuyện với Nguyệt công tử. Ta đã muốn liều mình để có thể quay về.
Cung Viễn Chủy cũng hạ người chống cằm, đối mắt với Lưu Ninh vươn tay vén lọn tóc rơi loạn trên môi cô.
- Vậy bây giờ thì thế nào?
Ngón tay gõ gõ lên mu bàn tay của Cung Viễn Chủy, rồi một vòng đan ngón tay vào khe bàn tay y.
- Bây giờ thì có điều vấn vương không thể về.
HẾT HỒI 80
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro