HỒI 79
Cung Viễn Chủy thiền định vào giờ Mão, Lưu Ninh cũng theo y học tập. Mặc dù cô không biết nội lực chuyển hóa trong có thể như thế nào, nhưng cơ thể của cô cảm thấy tốt lên nhiều, cũng như lúc này cô đã biết được nội lực cảm nhận như thế nào. Nó như một luồn khí, hoặc gió, nhưng lực tác động lên da thịt thì như những cái đấm từ nắm tay. Tùy theo tâm pháp sẽ là khí nóng hoặc lạnh, hay tùy theo chiêu thức mà đối phương sử dụng.
Thiền định xong sẽ dùng bữa sáng, rất đúng giờ giấc lành mạnh vô cùng. Cung Viễn Chủy đã khỏe hơn rồi nên hôm nay cả cô và y được ăn mì, mì ở Giác Cung hơi nhiều rau nhưng bát của cô và Cung Viễn Chủy vẫn có thịt. Cung Thượng Giác vẫn dùng bữa chay như thường lệ.
Bàn ăn 3 người, buổi ăn sáng diễn ra yên tĩnh đến đáng sợ. Lưu Ninh muốn xem phim hoạt hình thiếu nhi, như vậy thì bữa ăn mới cuốn hút được. Không có hoạt hình thiếu nhi, càng không có cái gì để xem trong lúc ăn, ngồi đối diện cô là Cung Thượng Giác, cô chỉ cần ngẩng mặt lên là đã thấy y nửa mắt nhìn cô.
Lưu Ninh ban nãy quên mất dùng dây buộc phần tóc dưới đuôi lại. Lúc ăn lại để tóc rũ xuống một đoạn, Cung Thượng Giác nhìn đến cô lại nhíu mày khó chịu, nhìn trông chẳng gọn gàng gì cả.
Cung Viễn Chủy gắp thêm thịt mang cho vào bát Lưu Ninh, Cung Thượng Giác lại nhíu mày một hồi. Y biết là y dùng chay, nhưng Cung Viễn Chủy cũng có thể gắp rau cho y mà?
Cung Thượng Giác đôi khi trêu Cung Viễn Chủy vì y cứ ghen tị hơn thua với Thượng Quan Thiển, giờ thì y hiểu được cảm giác của Cung Viễn Chủy rồi. Đúng là chẳng dễ chịu chút nào.
Lưu Ninh cũng không thể cứ nhận của Cung Viễn Chủy, cô cũng mang thịt đến cho vào bát của y. Giữa lưng chừng đến bát, lại thấy lạnh sóng lưng đến phải ngẩng mặt lên, đúng y bong là Cung Thượng Giác đang lườm cô. Lưu Ninh lập tức thu đũa về, ăn miếng thịt mình đã gắp.
Cung Viễn Chủy còn đang há miệng chờ Lưu Ninh sẽ đút cho y, nhưng chỉ có gió lạnh vào khoang miệng. Đưa mắt nhìn sang Cung Thượng Giác, y mới à lên trong lòng ra là Lưu Ninh dè chừng ca ca.
Lưu Ninh cúi mặt, phần tóc lại rơi xuống. Cung Viễn Chủy sau đó liền gác đũa xuống, lấy một đoạn phục sức bằng kim loại trên tóc mình. Y vươn tay vén tóc cho Lưu Ninh, xoay người hơi ngửa ra sau buộc lại tóc cho cô.
Lưu Ninh khựng lại tay, xoay đầu nhìn Cung Viễn Chủy.
- Viễn Chủy...
- Ăn đi.
Cung Viễn Chủy hất mặt, ý bảo Lưu Ninh cứ tiếp tục ăn, mặc kệ động tác của y.
Cghumjhh! Tinh tế phát điên!!
Hai má Lưu Ninh ửng đỏ, sự chăm sóc này trước giờ cô chưa từng có được. Cung Viễn Chủy để tâm từng chút một đến cô, tim cô rung rinh liên hồi.
Nam nhân ấy mà, muốn có được trái tim người trong lòng thì phải từng bước tiến đến, từ những việc nhỏ nhặt nhất. Đạo lý này từ lúc gặp Lưu Ninh thì Cung Viễn Chủy mới tìm hiểu đến nó.
Nhìn cô mỉm cười, y biết y đã thành công một phần rồi, chín phần còn lại vẫn còn phải cố gắng để cho Lưu Ninh hạnh phúc.
Cung Thượng Giác ước gì y đã sớm lựa chọn dùng bữa một mình, Thượng Quan Thiển ở địa lao, còn nhìn cả hai đứa nhỏ này tình cảm chăm sóc nhau. Nói không chạnh lòng là giả, Cung Thượng Giác chạnh lòng đến đau đầu.
- Ca ca, một lát nữa đệ cùng Lưu Ninh về Chủy Cung.
Cung Thượng Giác nghe xong liền gác đũa.
- Đệ vẫn chưa khỏe hẳn, cứ ở lại Giác Cung tịnh dưỡng thêm vài hôm.
Nhìn thấy sự do dự trong mắt Cung Viễn Chủy, Cung Thượng Giác tiếp tục.
- Chuyện của Thượng Quan Thiển cần phải trình lại xác nhận thân phận lên Trưởng lão viện. Người của ta độ chừng vài hôm nữa mới từ Thượng Quan gia trở về.
Cung Viễn Chủy đúng là có đắn đo thật, y vẫn chưa muốn trở về Chủy Cung vì hai ngày rồi chắc chắn còn một mớ công việc đang chờ y. Nhưng càng không thể để Lưu Ninh đi trở về một mình.
- Ây không sao đâu, đệ cứ ở lại nghỉ ngơi đi. Ta tự trở về Chủy Cung được.
Lưu Ninh thả like với Cung Viễn Chủy, dù sao cũng là cô muốn về để gặp Nhân An.
Cung Viễn Chủy vẫn suy tính, chung quy là y không an tâm để Lưu Ninh đi một mình, hơn cả có khi về lại có kí ức gợi nhớ đến tên khốn Lý Hoán Du kia.
- Một lát ta sẽ đến địa lao, đường đến địa lao tiện sang Chủy Cung. Ta sẽ đi cùng Lưu Ninh tiểu thư, đệ đừng lo lắng.
Cung Viễn Chủy an tâm năm phần, y nhìn Lưu Ninh. Lúc đầu Lưu Ninh có ngạc nhiên một chút, cô biết chắc chắn Cung Thượng Giác không thích cô, nhưng vì để Cung Viễn Chủy an tâm mà chấp nhận đi cùng cô một đoạn.
- Tiểu nữ không dám phiền đến Cung Nhị tiên sinh, đường cũng không lạ. Tiểu nữ có thể tự đi được.
Quay sang nhìn Cung Viễn Chủy, Lưu Ninh khẳng định với y.
- Viễn Chủy yên tâm, ta tự đi được mà. Vừa xảy ra vài vụ chấn động, Cung Hoán Vũ hay Vô Phong sẽ không làm loạn ở Cung Môn nữa đâu. An toàn, an toàn ha.
Một công đôi việc, cũng có thể spoil với Cung Viễn Chủy sắp tới biển động nhẹ thôi. Cung Viễn Chủy nghiêm mặt nhìn Lưu Ninh một lúc, rồi quay sang Cung Thượng Giác.
- Ca ca, vậy phiền đến huynh đưa Lưu Ninh tiểu thư một đoạn.
- Hả?
Lưu Ninh ngỡ đã thuyết phục được Cung Viễn Chủy rồi chứ.
- Viễn Chủy, không...
Lời Lưu Ninh định nói ra im bật đi, ánh mắt kiên định của Cung Viễn Chủy, rồi cả nét mặt nghiêm nghị đến đáng sợ của y. Lưu Ninh cụp tai, thu lại lời vào trong, lẳng lặng cúi mặt.
- Đa tạ Cung Nhị tiên sinh đồng ý đi cùng tiểu nữ.
.
.
.
Cung Môn hôm nay có nắng nhẹ, tán cây thi thoảng vẫn có những cơn gió nhỏ thổi qua khẽ rung lên.
- Ắt xì chíuuu.
Lưu Ninh khịt mũi hạ ống tay áo, lau tay vào khăn. Đây là lần thứ ba cô hắt xì rồi, là có ai đó nói xấu cô đúng không? Lưu Ninh nhìn bóng lưng của Cung Thượng Giác đi phía trước, kẻ tình nghi nói xấu cô đầu tiên là y.
Mặc dù là xấu thật đi, nhưng ai nói xấu thì Lưu Ninh buồn!
Cung Thượng Giác day day mi tâm, thở dài một hơi. Đến cả hắt xì còn lớn tiếng vang vọng rừng sâu, thì sao Cung Viễn Chủy vẫn có thể để Lưu Ninh vào mắt được?! Nửa đêm giật mình tỉnh giấc, y vẫn không hiểu được.
Chẳng lẽ vì Lưu Ninh 'phục vụ' Cung Viễn Chủy tốt, nhưng càng không đúng vì y tin đệ đệ không ham ái dục.
Cung Thượng Giác quan sát Lưu Ninh hai ngày nay, không có gì khác lạ hay động thái được cho là người của Vô Phong như Vân Vi Sam và Thượng Quan Thiển. Ngược lại, người khác lạ là đệ đệ của y!
Lưu Ninh rùng mình, hai bàn tay cũng vì gió mà lạnh. Cô ma sát hai lòng bàn tay vào nhau, rồi khoanh tay kẹp hai bàn tay vào vùng dưới cánh tay.
Cung Thượng Giác dừng lại xoay người nhìn Lưu Ninh.
- Khó coi.
Cực kỳ đánh giá, Cung Thượng Giác cởi khoác choàng bên ngoài của y, tiến đến vòng tay choàng lên vai Lưu Ninh. Cô hoảng hồn nắm vạt áo muốn cởi ra trả lại cho Cung Thượng Giác, y lại dùng tay giữ chặt, lực tay như muốn kéo nhấc cô lên.
- Lúc đi khỏe mạnh, thì lúc về cũng phải khỏe mạnh. Lưu Ninh tiểu thư bị cảm mạo, sẽ phiền đến Viễn Chủy đệ đệ.
Có thể nói thành "Viễn Chủy đệ đệ sẽ không an tâm lo lắng" kia mà. Cung Thượng Giác lại nói nghe khó chịu vô cùng.
Lưu Ninh im lặng, đợi Cung Thượng Giác thu tay về, cô mới nhanh tay cởi khoác choàng, kéo tay y vắt ngang cánh tay.
- Đa tạ Cung Nhị tiên sinh quan tâm. Tiểu nữ có tay có chân, nếu có cảm mạo cũng có thể tự kê đơn bốc thuốc, tiểu nữ có thể dùng sức lao động của mình để trả cho số thảo dược sẽ uống.
Câu sau tiếp lời, Lưu Ninh trầm giọng nhấn mạnh.
- Sẽ không phiền đến Cung Tam tiên sinh.
Lưu Ninh biết Cung Thượng Giác lo lắng cho Cung Viễn Chủy, nhưng cũng đừng nói như cô chỉ biết phiền đến đệ đệ của y. Dù cho Lưu Ninh có muốn ở bên cạnh Cung Viễn Chủy, nhận được sự chăm sóc của y, có những việc cô tự làm được, cô không muốn bị người khác xem là lệ thuộc vào y. Chiều cao của Lưu Ninh không cao bằng Cung Thượng Giác, nhưng cái tôi chắc chắn cao hơn.
Lưu Ninh còn có ý định thăm hỏi nhiều chuyện một chút về Thượng Quan Thiển, biết đâu được Thượng Quan Thiển quay đầu còn Cung Thượng Giác thì mở lòng. Nhưng cái này thì mở cánh tay tung nắm đấm!
- Đa tạ Cung Nhị tiên sinh đưa tiểu nữ đến đoạn này, tiểu nữ cũng không dám phiền đến người. Chủy Cung cách phía trước không xa, tiểu nữ xin phép đi trước.
Cung Thượng Giác nói 2 câu, Lưu Ninh nói lại 5 câu. Nắm tay của y cuộn nắm khoác choàng, gân tay hằn lên theo lực nắm. Y đã nói với Cung Viễn Chủy, không thể bỏ Lưu Ninh dọc đường. Cung Thượng Giác tức điên, y vì Cung Viễn Chủy mà nhịn, còn nếu không Lưu Ninh đã mất xác từ lâu rồi!
_____
|| Giác Cung ||
Người của y quán mang đến cho Cung Viễn Chủy một mớ sổ sách về đơn thuốc được kê sắp tới cho Cung Môn, cần y phê chuẩn để tiến hành bốc thuốc. Cung Viễn Chủy cầm ấn triển ngọc trên tay, chán chường mệt mỏi lật từng trang giấy.
Kẻ khác xin nghỉ thì phép tận mấy ngày, Cung Viễn Chủy tính đến cũng chỉ mới được hơn một ngày nghỉ đã phải làm việc. Ấn triển ngọc bị y chán ghét đặt mạnh xuống mặt bàn, quyển số trên tay cũng quẳng sang một bên. Cung Viễn Chủy đứng dậy, khoác áo rời khỏi tẩm phòng.
- Chủy công tử.
Thị vệ gác bên ngoài vừa nhìn thấy Cung Viễn Chủy liền thủ lễ. Cung Viễn Chủy hắng giọng.
- Kim Phục đâu rồi? Hắn đi cùng ca ca ta à?
- Bẩm Chủy công tử, Kim huynh đã đến chuồng ngựa. Giác công tử giữ Lục ngọc, trách phạt huynh ấy xuống chuồng ngựa một tuần.
Chuyện của Lý Hoán Du chấn động cả doanh trại thị vệ, người của chính nghĩa Kim Phục cũng được các huynh đệ biết đến đem lòng ngưỡng mộ.
Nếu không có Như Yên và Kim Phục, Cung Viễn Chủy sau này sẽ là người biết chuyện muộn nhất, có lẽ y sẽ càng tự trách bản thân hơn bây giờ nữa. Có ơn thì nên đáp, Cung Viễn Chủy dặn thầm đợi Cung Thượng Giác trở về sẽ nói đỡ cho Kim Phục, giảm từ một tuần xuống hai ngày.
- Chủy công tử người có việc gì cứ sai bảo.
- Ta đến địa lao, không cần đi theo. Ngươi xem như không biết, nếu ca ca có về đến trước ta, cứ bảo ta uống thuốc đã ngủ rồi.
Thị vệ thủ lễ nhận lệnh.
- Rõ.
.
.
|| Địa lao ||
Hơi ẩm mốc xộc lên khứu giác, ánh đuốc lập lòe không soi nổi đường đi đầy rêu. Cung Viễn Chủy mang theo cả đao và ám khí, nhíu mày vì sự dơ bẩn của nơi này.
Lưu Ninh từng ở đây nhiều ngày, lúc ấy Cung Viễn Chủy còn chẳng thương tiếc gì cô. Nghĩ đến lại thấy y có bù đắp bao nhiêu cũng không đủ cho cô, nếu Lưu Ninh phải ở những nơi xấu xí như thế này nữa, y phải cho nổ tung nơi đó lên.
Cung Viễn Chủy dừng chân trước buồng giam cuối đường, thị vệ đi bên cạnh cầm đuốc cho y đột nhiên nhăn mặt lùi hẳn một đoạn. Y chắp tay phía sau, nhìn vào phía sau song sắt.
Một mớ hỗn loạn bên trong, rơm rạ bị xới tung lên, vết máu và cả thứ dịch trắng đục vươn dài trên đó. Lọ sứ có hoa văn hôm qua Kim Phục mang đi, đã sạch nước nằm ngổn ngang ở góc tường. Mảnh y bị mang vết xé toạt ra vắt vẻo trên song sắt, tội nhân bên trong không có y phục, vết thương nhuốm máu trên người, nhìn thôi đã biết còn chút hơi tàn.
Cung Viễn Chủy cong khóe môi, nụ cười đáng sợ còn cả đắc thắng. Mọi thứ đều như ý của y, lấy phong thư đưa cho thị vệ bên cạnh
- Mang xác hắn đi thêu, tro cốt trả về Lý gia.
Trên phong thư đề người nhận là Lý Hoàng, tức nghĩa phụ đã ban tên cho Lý Hoán Du. Thị vệ bên cạnh nhận lấy, vẫn xoay người không dám hướng mắt nhìn vào bên trong.
- Rõ.
Cung Viễn Chủy cũng không nán lại, nhìn thấy tên khốn đó như vậy đã hài lòng với y rồi.
Sự nhục nhã đó, đêm qua hắn sống không bằng chết. Chút hơi tàn còn lại, hắn chỉ trách bản thân sao lại thua Cung Viễn Chủy.
Cung Viễn Chủy rời đi không lâu, địa lao lại xuất hiện thêm người, nhưng người này theo sau không có thị vệ. Cửa địa lao ken két mở ra, hắn rướn mắt nhìn thân ảnh đen kịt ở phía trước.
Người đó ngồi xổm xuống, mang tấm vải đen lớn phủ lên người cho hắn.
- Thiếu chủ?!
HẾT HỒI 79
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro