HỒI 63
Đoạn đường từ Y Quán đến Giác Cung lúc trời đã chuyển tối. Dù là Nguyên Tiêu ở các gác điểm được thắp thêm đèn lồng, có cả mèo và rồng soi bước chân phía trước, Lưu Ninh vẫn không nhìn rõ đường đi. Cung Viễn Chủy muốn nắm tay Lưu Ninh, nhưng tay nhỏ của cứ hết huơ lên rồi lại huơ xuống, rồi lại an vị nắm một góc tay áo của Cung Viễn Chủy.
Cứ cái đà này, việc đầu tiên sáng mai Cung Viễn Chủy thưa với Cung Thượng Giác là cắt duyên âm, đến cả việc nắm tay đơn giản như thế, y còn trắc trở không làm được.
- Mùi hoa mai vàng ở Hoa Cung.
- Hả?
Cung Viễn Chủy mãi vẫn không quên được mùi hương của tên nam nhân nào đó trên người của Lưu Ninh. Trên người Lưu Ninh nếu có ám mùi, chỉ có thể là mùi của y. Đáng ghét thật, Cung Viễn Chủy liền dừng lại, vòng tay kéo cả người Lưu Ninh áp sát vào người y, còn thẳng thừng hơn xoay mặt của cô úp mặt vào trước ngực y.
- Thằng nhóc này! Đệ...!
Lưu Ninh không kịp phản ứng lại, ngẩng mặt lên đã bị Cung Viễn Chủy úp mặt cô lại lần thứ hai. Dù hương thơm của Cung Viễn Chủy dễ chịu vô cùng, nhưng bắt úp vô thế này thì không chịu. Lưu Ninh huơ loạng tay đánh Cung Viễn Chủy, không trúng phát nào cũng chẳng làm y sợ hãi. Cung Viễn Chủy còn được nước lấn đến, lấy khoác choàng của mình phủ lên người Lưu Ninh, ma sát vải để hương thơm của y bám chặt lên y phục của cô.
- Viễn Chủy!
Lúc Cung Viễn Chủy buông Lưu Ninh ra, tóc cô đã xù rối lên mất nếp, cắn môi hậm hức lườm Cung Viễn Chủy. Đang yên đang lành, làm thế này khác gì muốn đấu vật với Lưu Ninh đâu.
- Aiss!!! Chít tịt!!
Lưu Ninh cắn môi thụi đầu vào ngực Cung Viễn Chủy một cái thật mạnh, nhưng ngực y cơ cứng không đau, đầu Lưu Ninh mới đau. Một tiếng bong- nghe rõ đến giác ngộ. Lưu Ninh tự xoa đầu mình đứng vững lại tiếp tục lườm Cung Viễn Chủy.
Cung Viễn Chủy nhìn cái đầu tổ quạ phía trước, cái gầm gừ của Hello kitty buồn cười gấp đôi. Y phì cười vươn tay xoa đầu Lưu Ninh.
- Có đau lắm không?
Lưu Ninh mếu môi.
- Đauuuuu. Tiền đình, cần đi chụp CT não liền.
Cung Viễn Chủy vừa cười Lưu Ninh, vừa chỉnh lại tóc cho cô. Gỡ từng lọn tóc rối cho cô, đúng là kiểu ta muốn thấy nàng đầu bù tóc rối vì ta.
- Tóc ta chải lâu lắm luôn á. Sao đệ lại kẹp đầu ta?
Hậm hực thì hậm hực, nhưng Lưu Ninh vẫn để yên tay cho Cung Viễn Chủy chỉnh tóc cho cô.
- Ta không thích mùi nam nhân khác trên người cô.
Cung Viễn Chủy vẫn điềm nhiên chỉnh tóc, chỉ có Lưu Ninh là thu đi cái đuôi xù lông tức giận của mình. Y ngửi được hẳn mùi hoa mai vàng ở Hoa Cung, Lưu Ninh còn đường nào mà chối nữa.
- Sao lại không nói gì nữa?
- Ta...
- Tên nào ở Hoa Cung tìm gặp cô?
Lưu Ninh không thể nào nói là Hoa công tử được, có thể nói là sang hôm sau cửa Hoa Cung đóng lại với Hoa công tử luôn. Lưu Ninh đành bày ra vẻ mặt giả nai tơ, hỏi một không biết ba.
- Ai cơ? Hỏng có biết, hỏng có nhớ.
Cung Viễn Chủy thở dài một hơi, cúi đầu nghiêng mặt hôn lên bên má của Lưu Ninh.
- Đừng diễn nữa.
Một chiêu cạn máu không hồi sinh nổi, Lưu Ninh đần mặt trả lời.
- Hoa công tử.
- Hoa công tử?
Một tên Nguyệt công tử là quá đủ rồi, bây giờ lại thêm Hoa công tử. Cung Viễn Chủy nhăn cả mặt chê bai núi sau.
- Khoan từ từ, đệ đừng hiểu lầm nha. Ta không có gì với Hoa công tử hết, cam kết đảm bảo. Hoa công tử có người trong lòng rồi, y đến để nhờ ta tư vấn cho vài việc thôi.
Cung Viễn Chủy vẫn chê bai Nguyệt Cung và Hoa Cung, mặc dù Hoa Cung đúc ám khí và đao rất đúng ý y. Chê là chê, Cung Viễn Chủy xoay mặt Lưu Ninh, hôn lên bên má còn lại.
- Ghét thật. Làm sao hắn gặp được cô?
Lưu Ninh nhanh chóng chặn môi Cung Viễn Chủy.
- Đệ...đệ đừng hôn nữa, ta bị khờ mất.
- Trả lời ta.
- Hữu duyên gặp gỡ, không phải là cố tình. Vô tình thôi, ta cam đoan không có ý gì với Hoa công tử hết.
Việc với Nguyệt công tử, Lưu Ninh cũng không giải thích nhiều như thế. Lần này Lưu Ninh lại cam đoan tận hai lần, chắc chắn là có gì đó. Cung Viễn Chủy tự nghĩ rồi lại hóa tức giận, giữ tay Lưu Ninh, tiếp tục hôn lên má cô.
- Bình thường cô không giải thích nhiều như thế.
Lưu Ninh chống cự cũng vô ích, bây giờ Cung Viễn Chủy tức giận với Lưu Ninh cũng sẽ không lớn tiếng nữa, vì y không nỡ như thế. Giận cái nào thì hôn cái đó.
- Không phải Viễn Chủy, ta..ta muốn đệ an tâm, nên mới ra sức giải thích với đệ.
Muốn Cung Viễn Chủy an tâm, câu trả lời này tạm thời dỗ dành được y. Y rời môi khỏi má Lưu Ninh.
- Nhưng ta không an tâm được. Biết cô ở bên cạnh ta, nhưng những người khác vẫn tìm đến cô.
Lưu Ninh lần nữa khẳng định.
- Ta không có ý gì với những người khác.
Cung Viễn Chủy tạm thời chấp nhận, nhưng vẫn nên có gì đó bù đắp thì mới an tâm phần sau. Y xoay mặt, đưa một bên má đến trước môi Lưu Ninh, hắng giọng.
- Hừm, ta vẫn chưa an tâm lắm.
Lưu Ninh hiểu nhanh được ý Cung Viễn Chủy, phải chi hồi đó học bài hiểu nhanh được như thế cũng đỡ. Lưu Ninh nhìn quanh, xác nhận rằng không có người nhìn, áp tay lên giữ má Cung Viễn Chủy rồi thơm lên in hằn vết son.
- Vậy đệ...an tâm chưa?
- Tạm chấp nhận.
Cung Viễn Chủy đứng thẳng người lại, vuốt tóc lại cho Lưu Ninh rồi điều chỉnh nếp gấp y phục của mình. Giải quyết được câu hỏi tên dám gặp Lưu Ninh là ai rồi, bước chân của cả hai mới tiếp tục.
- Tên Hoa kia, người trong lòng hắn là ai?
Lưu Ninh rất muốn kể, lại gặp Cung Viễn Chủy luôn hỏi những câu để cô phải kể. Nép người đi bên cạnh Cung Viễn Chủy, Lưu Ninh dùng tay che miệng nhỏ giọng.
- Này ta bảo, đệ không được kể với ai nha.
Cung Viễn Chủy gật đầu, khom người.
- Đệ hứa đi, đệ mà kể là mặt nổi mụn, không còn đẹp trai nữa.
Lời hứa mà Lưu Ninh đặt ra cái nào cũng chí mạng hết. Nhưng vì y cũng muốn biết, Lưu Ninh lại thần thần bí bí, khơi dậy khát khao tò mò của y.
- Ta hứa.
Mắt Lưu Ninh láo liên nhìn xung quanh, tiếp tục nhỏ giọng thì thầm.
- Đại tiểu thư, Thương tỷ.
Cung Viễn Chủy tròn mắt ngạc nhiên, tin này được tính là hung tin hay hỷ tin. Không thể tin được đại tỷ của y có nam nhân xem là người trong lòng. Thế thì thành thân thôi, cần gì phải chạy theo cái tên Kim Phồn nữa.
- Chắc chắn không?
- Tin chuẩn.
Cung Viễn Chủy đứng thẳng người lại, gật đầu tiếp nhận thông tin. Thông tin đã nhận, tiếp tục khom người hỏi thăm thông tin mới.
- Thế đã ngỏ lời chưa?
Lưu Ninh lắc đầu, bĩu môi.
- Chưa, chán lắm. Ta bảo thì y buồn, nhát gái lắm.
- Tên đó trông như thế nào?
- Cao ráo, thơm tho, anh tuấn lắm.
Mặt Cung Viễn Chủy hơi tối lại, Lưu Ninh lập tức chữa cháy.
- Không anh tuấn bằng đệ.
Nói vậy thì chấp nhận. Cung Viễn Chủy đứng thẳng người, tiếp tục suy nghĩ. Gia thế của tên Hoa này ổn, xét ra cũng môn đăng hộ đối, ngoại hình được đánh giá cũng không tệ. Vậy đại tỷ của y phải mau chóng thành thân.
- Ta bảo y đi ngỏ lời rồi. Dù biết là Thương tỷ trong lòng chỉ có Kim Phồn, nhưng ít ra nói được tình cảm của mình sẽ không phải tiếc nuối.
Cung Viễn Chủy gật đầu.
- Nam tử hán đầu đội trời chân đạp đất, thì sợ gì những thứ này. Yêu thích thì phải nói ra.
Lời của Cung Viễn Chủy hệt như lời ban nãy của Lưu Ninh. Cô chớp mắt nhìn y, đã nói được như thế rồi thì sao y vẫn chưa ngỏ lời với cô vậy.
Thì thầm to nhỏ nhiều chút về chuyện của Hoa công tử. Cung Viễn Chủy và Lưu Ninh tập trung trở lại với việc đi đường, trời mỗi lúc một đen đi. Lưu Ninh như gà đến giờ vào ngủ, đi bên này lại xiên qua bên kia.
Tìm kiếm niềm tin, Lưu Ninh sau khi bám vào được tay áo của Cung Viễn Chủy, quỹ đạo đường đi trở về bình thường. Cung Viễn Chủy không đi quá nhanh, vừa đủ bước chân để cô có thể đi theo.
- Viễn Chủy.
- Ơi.
Việc Lưu Ninh cần làm tiếp tục là theo lời quản sự giữ Cung Viễn Chủy ở bên ngoài tầm một canh giờ, việc Cung Viễn Chủy cần làm cũng là ở bên cạnh Lưu Ninh suốt một canh giờ đó. Cả hai đều muốn cho đối phương một chút bất ngờ. Vừa nửa canh giờ thôi, thời gian vẫn còn, thong thả trò chuyện với nhau một lúc.
- Đầm hồng này của ta, ý ta là y phục này. Là đệ hay là ai khác muốn giữ lại giúp ta thế? Vì hôm đó thị nữ bảo với ta sẽ mang đi hủy hết.
Cung Viễn Chủy nhớ đến hôm đó, vì Lưu Ninh được tính là đột nhập Chủy Cung, từ trách nhiệm thẩm vấn, điều tra thân phận đến cả việc sắp xếp cho cô đến Trưởng Lão Viện đều do y quản. Thị nữ nếu không được căn dặn riêng, sẽ làm theo luật của Cung Môn. Cung Viễn Chủy hôm đó đến mang thuốc bôi nghệ cho vết thương của Lưu Ninh, đích thân mang đến vì y muốn nghe ngóng tình hình thôi. Y thấy thị nữ mang y phục của Lưu Ninh đến bên lò lửa, ban đầu ngăn cản vì muốn giữ lại xem xét loại y phục kì lạ này. Nhưng sau y lại cho người tẩy sạch đi những vệt máu, những chỗ rách cũng được mang đi thợ may có tiếng ở Sơn Cốc dệt lại.
Cung Viễn Chủy vốn chẳng tin điều người đời truyền miệng là 'Thiên ý', nhưng gần đây y bắt đầu nhận ra và thay đổi suy nghĩ rồi. Nếu như hôm đó Cung Viễn Chủy không tự tay mang thuốc đến, cũng sẽ không vô tình thấy thị nữ chuẩn bị mang y phục của Lưu Ninh đốt đi, cũng càng sẽ không thấy được cô vui vẻ như thế nào khi nhận lại được bộ y phục này.
- Vậy cô nghĩ là ai giữ lại giúp cô?
Đáp lại câu hỏi bằng một câu hỏi, Cung Viễn Chủy cho Lưu Ninh cảm giác như cô đang tham gia show đố không vui cũng không có thưởng.
- Là...đệ đúng không?
Cung Viễn Chủy hơi nghênh mặt, khóe môi cong hẳn một đường, niềm vui của Lưu Ninh là tự hào của y.
- Nó thuộc quyền sở hữu của cô, thân phận lúc đó đã được tra rõ ràng. Hủy đi y phục của cô là việc không đúng lý.
Lưu Ninh mỉm cười gật đầu.
- Vậy ta nên đáp ơn Viễn Chủy đệ đệ như thế nào mới phải đây?
Cung Viễn Chủy nắm tay Lưu Ninh đang bám vào tay áo y, kéo tay cô khoác vào cánh tay của y.
- Có thể ghi nợ, sau này tính một thể.
- Vậy quỵt luôn. Không trả.
Tuyên bố giựt nợ Cung Viễn Chủy chỉ có Lưu Ninh dám nói thôi, thật ra thì do chủ nợ này cũng không tính toán với con nợ.
- Lưu Ninh.
- Hả?
Đột nhiên Cung Viễn Chủy lại trầm mặt nhìn Lưu Ninh.
- Cô không trở về nơi của cô có được không? Ở đây... ta có thể lo lắng cho cô chu toàn.
Đúng là ở đây Lưu Ninh không thiếu thứ gì, từ vật chất bữa ăn mỗi ngày, quần áo son phấn đến cả người bầu bạn. Mỗi ngày đều không phải quần quật với việc kiếm tiền, so giữa việc kiếm tiền và nghĩ cách giữ mạng mình, việc kiếm tiền mệt mỏi hơn trăm lần. Nói thật thì như thế là cuộc sống trong mơ của Lưu Ninh.
Lưu Ninh im lặng không đáp lời, Cung Viễn Chủy gấp gáp tiếp tục.
- Ta sẽ tìm cách mang nhạc mẫu đến đây, cả gia quyến của cô nữa. Mang cả tiên sinh lão sư của cô đến đây, Sơn Cốc còn nhiều đất trống, ta mang cả viện nghiên cứu đến đây cho cô. À cả tên khốn Lý Mạnh Nguyên nữa, ta mang hắn đến đây cho cô băm xác hắn.
Người ta nói nếu muốn thì tìm cách, không muốn sẽ tìm lý do. Cung Viễn Chủy vẫn chưa nghĩ ra được cách nào, dù cho là phi lý khó tin nhưng y chắc chắn sẽ tìm. Những điều Cung Viễn Chủy muốn mang đến đây, cũng là những điều quan trọng cần thiết với Lưu Ninh.
Lưu Ninh như ôm cả cánh tay lớn của Cung Viễn Chủy vào người, dù chỉ là lời nói thôi, nhưng đủ để thấy an tâm rồi.
Nhưng khoan từ từ.
- Nhạc mẫu là đệ gọi ai?
Cung Viễn Chủy khẳng định chắc nịch.
- Mẫu thân của cô.
Còn chưa nói thích nhau một câu nào, chưa phải là mối quan hệ yêu đương bạn trai bạn gái luôn. Cung Viễn Chủy đã gọi nhạc mẫu không hề ngượng, mượt hơn dầu xả, cái miệng thằng nhóc này cũng quá trời rồi!!
Lưu Ninh đánh vào cánh tay Cung Viễn Chủy một cái.
- Ta chưa trả lời đồng ý thành thân với đệ mà.
Cung Viễn Chủy nhìn xuống bàn tay đang ôm giữ cánh tay của y, mỉm cười nhếch chân mày.
- Ta đã biết được câu trả lời rồi.
Lưu Ninh nhìn theo hướng mắt của Cung Viễn Chủy, mới nhận ra cô cánh tay của y được cô ôm vào người, cả ngực còn áp vào cánh tay của y... Lưu Ninh lập tức buông tay, cách hẳn một đoạn với Cung Viễn Chủy, thoải mái lại thành quen, cô không cố ý như thế này đâu màu.
- Đệ đừng để tâm. Ta không cố ý như thế đâu.
Cung Viễn Chủy dừng bước chân lại.
- Ta không ngại, cô còn ngại cái gì?
- Chúng ta là trai đơn gái chiết, ý ta là ta với đệ là hai cá thể khác nhau. Đệ còn chưa thành niên, ta như thế với đệ thì...ấy á...kiểu nói như nào nhỉ...
Lưu Ninh miệt mài tìm từ để diễn tả, như sắp quên cả tiếng mẹ đẻ. Khựng lại hẳn một lúc, Lưu Ninh ghép từng chữ mình nghĩ ra vào câu nhưng mãi không tìm từ nào thuận miệng.
Cung Viễn Chủy biết được sự rối loạn ngôn ngữ của Lưu Ninh, không khỏi thở hắc ra một hơi. Y nhích sang gần cô một chút.
- Con số may mắn của cô là số bao nhiêu?
- Hả?
Dòng suy nghĩ của Lưu Ninh dừng hẳn lại, câu hỏi của Cung Viễn Chủy không liên quan gì đến chủ đề cô đang nghĩ.
- Viễn Chủy, miếng này ta chưa đớp được á. Đệ hỏi lại đi.
Cung Viễn Chủy kiên nhẫn hỏi lại.
- Con số may mắn của cô là số bao nhiêu?
- À số may mắn, số vía, đệ cũng tin mấy thứ này hả?
Lưu Ninh dù chưa hiểu vì sao Cung Viễn Chủy lại hỏi như thế, cô vẫn ngẫm lại xem số vía của cô là số bao nhiêu.
- Để xem, ta chốt số 9.
Lưu Ninh mang tay xách lồng đèn mèo kẹp nó vào bên cánh tay, giơ 9 ngón tay lên phụ họa cho câu trả lời của mình. Cung Viễn Chủy đợi Lưu Ninh hỏi lại y, nhưng cô dừng lại ở con số 9 rồi chớp mắt nhìn Cung Viễn Chủy.
- Cô hỏi lại ta đi.
Teamwork của Cung Viễn Chủy và Lưu Ninh chưa bao giờ là ổn. Thả miếng còn phải nhắc cộng sự hỏi lại mình, Lưu Ninh tự nhận cô yếu nghề, lần sau phải cố gắng support cho Cung Viễn Chủy mới được.
- Vậy của đệ là số bao nhiêu?
- Số 5.
Cung Viễn Chủy lật ngửa lòng bàn tay chìa ra phía trước.
- Ngũ hả? Ngũ trong ngũ hành Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ đúng không? Số vía của đệ cũng tâm linh quá ha.
Cung Viễn Chủy lắc đầu, y nhìn Lưu Ninh ý chỉ cô đưa tay ra theo y. Lưu Ninh cũng gật gù đưa tay ra ngửa lòng bàn tay lên, để bên cạnh tay Cung Viễn Chủy.
Cung Viễn Chủy cong khóe môi mỉm cười, đặt tay lên bàn tay của cô. Bàn tay lớn che hẳn đi tay của Lưu Ninh, năm ngón tay đan vào tay cô.
- Là như thế này.
Aaaaaaaaaaaa
Một mảng hơi ấm lớn phủ lên tay Lưu Ninh, cô tròn mắt ngạc nhiên nhìn Cung Viễn Chủy, không nghĩ đến cách hợp thức hóa cái nắm tay của Cung Viễn Chủy. Năm ngón tay đan chặt hơn một vòng, đã nắm được rồi Cung Viễn Chủy nhất định sẽ không buông.
Lần đầu tiên nắm tay người khác giới như thế này, còn được người ta chủ động, căng thẳng hóa thẹn cúi mặt không dám nhìn đến Cung Viễn Chủy nữa. Lưu Ninh lần này cũng không muốn phản kháng lại cảm xúc mình, cũng không muốn rời tay đi. Cái nắm tay của Cung Viễn Chủy thành công được Lưu Ninh đáp lại. Cung Viễn Chủy không mang găng tay, chỉ để chờ đến thời khắc này.
Cung Viễn Chủy đưa tay còn lại lấy tay xách chiếc lồng đèn kẹp bên cánh tay của Lưu Ninh.
- Không cần ngại. Ta cầm giúp cô.
Lưu Ninh gật gật đầu, ghét quá có tuổi rồi nhưng vẫn ngại như thiếu nữ mới lớn vậy.
- Vậy Lưu Ninh có đồng ý ở lại nơi này không? Ở lại nơi này cùng với ta.
Lưu Ninh im lặng một lúc, ngẩng mặt nhìn bầu trời sau tán cây lớn, rồi lại đến Cung Viễn Chủy. Ánh sao chưa hiện rõ, nhưng ánh sao sáng nhất trong mắt Lưu Ninh là Cung Viễn Chủy. Nếu như y là sao băng thì tốt quá rồi, Lưu Ninh sẽ ước cô có thể ở lại nơi này. Nhưng việc được ở lại hay không, là thiên mệnh quyết định, Lưu Ninh không có quyền lựa chọn.
.
.
|| Giác Cung ||
Nắm tay sánh vai cả đoạn đường còn lại đến Giác Cung. Đến trước đại môn, Lưu Ninh đưa tay ý muốn nhận lại lồng đèn của mình, Cung Viễn Chủy cũng hiểu ý đưa lại lồng đèn cho cô.
Hạ nhân quét dọn thắp đèn trước đại môn, vừa gặp Cung Viễn Chủy đã thủ lễ.
- Chủy công tử.
Ánh mắt hạ nhân lướt qua Lưu Ninh một loạt, hơi dè chừng sau đó cũng tiếp tục.
- Lưu Ninh tiểu thư.
Lưu Ninh ăn mặc kì lạ, đương nhiên sẽ không tránh khỏi những lời đánh giá từ người trên kẻ dưới, lại còn nắm tay Cung Viễn Chủy ở địa phận Giác Cung. Lưu Ninh liền nới lỏng ngón tay, ý muốn rời khỏi tay y. Cung Viễn Chủy lại kiên quyết giữ chặt tay Lưu Ninh.
Hạ nhân ở Giác Cung thường ngày nhìn Giác công tử của bọn họ với Thượng Quan tiểu thư vờn nhau qua lại đã rất mệt rồi. Bây giờ lại thêm đệ đệ của chủ tử, hạ nhân cũng không dám nhìn nữa.
- Viễn Chủy, tay ta ra mồ hôi rồi.
Cung Viễn Chủy nhướn mày, nới lỏng ngón tay, để lòng bàn tay của cô đặt lên khoác choàng y phục của mình, ma sát lau sạch đi.
- Bị thế này khó chịu lắm đúng không? Ngày mai ta sẽ bốc thuốc cho cô.
Hạ nhân bảo không nhìn là điêu đó, sang một bên khác nhưng vẫn hé mắt nhìn rõ Cung Viễn Chủy lau tay Lưu Ninh lên y phục của y. Y phục dệt bằng tơ lụa chỉ vàng, Cung Viễn Chủy bảo quản y phục vô cùng kĩ, vết bẩn nhỏ thôi cũng sẽ thay sang bộ y phục khác. Hạ nhân ở Giác Cung cũng từng áp lực kinh khủng khi phải tẩy vết bẩn trên y phục của Cung Viễn Chủy, loại chỉ vàng đó tuy đẹp nhưng nếu mạnh tay sẽ rất dễ hỏng. Khéo bây giờ lại lau tay nữ nhân lên đó, Giác công tử nhanh ra xem đệ đệ của người. Bức xúc vô cùng!
Thị nữ từ xa đã thấy Cung Viễn Chủy và Lưu Ninh, liền tiến đến hành lễ.
- Chủy công tử, Lưu Ninh tiểu thư.
Cung Viễn Chủy gật đầu. Thị nữ liền thu lễ, Lưu Ninh trước đây đến Giác cung một lần cũng đã nhớ được sơ qua tên cùng mặt của các thị nữ, vừa gặp nàng như thể xa nhau ba thu. Lưu Ninh mỉm cười tiến lên, tay Cung Viễn Chủy lại nắm giữ kéo cô xuống bên cạnh y.
- Lâu rồi không gặp, Như muội Nguyên Tiêu vui vẻ nhé.
Thị nữ vui vẻ đón nhận lời chào hỏi của Lưu Ninh.
- Tiểu thư vẫn còn nhớ tiểu nữ ạ.
- Nhớ chứ nhớ chứ.
Cung Viễn Chủy nhìn Lưu Ninh, không khỏi ngạc nhiên trước độ giao hảo của cô, cô chỉ ở Giác Cung đúng một đêm nửa ngày đã làm quen được với thị nữ rồi, chưa kể còn nhớ tên, xưng hô thân thiết. Dần dần Cung Viễn Chủy nhận ra, y không chỉ nên đề phòng nam nhân mà còn phải đề phòng thêm cả nữ nhân tiếp xúc với Lưu Ninh nữa.
Thị nữ nhìn cái nắm tay của hai người, rồi đến lồng đèn trên tay. Dạo trước nàng nhìn thấy Cung Viễn Chủy bế Lưu Ninh về Giác Cung, đã bảo chắc chắn hai người có tình ý với nhau. Vậy mà các tỷ muội khác lại gạt đi những lập luận của nàng, giờ thì đã rõ ràng như vậy, phải đi đồn.
- Chủy công tử, đèn lồng đẹp quá. Giác công tử tuổi rồng, chắc là cho Giác công tử phải không?
Thị nữ đoán đúng tâm ý của Cung Viễn Chủy, lồng đèn được khéo lời khen đẹp, y liền tự hào mỉm cười.
- Ca ca ta không thích thứ vô ích như thế này. Nhưng ta nghĩ Nguyên Tiêu trang trí phòng sáng một chút vẫn tốt hơn.
- Công tử tự tay làm ạ?
Thị nữ nhìn lồng đèn của cả hai, đã biết là được làm cùng nhau. Vì nhìn của Lưu Ninh, chắc chắn là hàng tự tay làm.
Cung Viễn Chủy mỉm cười nhìn Lưu Ninh. Ngụ ý này càng khẳng định hơn nữa là tự tay làm cùng nhau. Kèo này Như muội các cược thắng đậm rồi.
Cung Viễn Chủy mang ý cười tiếp tục hỏi.
- Ca ca ta đâu rồi?
- Giác công tử và Thượng Quan tiểu thư đang chuẩn bị dùng bữa. Vừa nãy hạ nhân có nhóm chút than ở mái đình hậu viện, chắc hai người đang ở đấy.
Cung Viễn Chủy im bật đi không tiếp lời, Cung Thượng Giác và Thượng Quan Thiển chuẩn bị dùng bữa với nhau, bình thường ca ca sẽ đợi y đến sau đó mới nhóm than. Cung Viễn Chủy còn muốn mời Cung Thượng Giác đến Chủy Cung cùng dùng tiệc, xem ra không có y, ca ca vẫn có người dùng bữa cùng rồi.
Lưu Ninh cảm nhận được tâm trạng của Cung Viễn Chủy cực không tốt, ánh mắt vừa chứa cả sao trời ban nãy đã tắt đi mười phần, không còn vui vẻ nữa. Lưu Ninh cử động ngón tay vỗ nhẹ lên mu bàn tay Cung Viễn Chủy.
- Viễn Chủy.
Cung Viễn Chủy nhìn Lưu Ninh mỉm cười, y muốn nói là y không sao, nhưng điệu cười thành thật chẳng còn sự vui vẻ.
- Chủy công tử và tiểu thư có muốn dùng bữa cùng Giác công tử không ạ? Bây giờ tiểu nữa sẽ đi bẩm với Giác công tử.
Cung Viễn Chủy không suy nghĩ, lập tức đáp lời.
- Không cần đâu.
Thị nữ nhìn ra Cung Viễn Chủy không vui, cũng không còn dám nán lại lâu, việc khó cứ để Lưu Ninh tiểu thư dỗ dành y là được. Nàng nhìn Lưu Ninh như gửi gắm chủ tử nhỏ của mình cho cô. Lưu Ninh cũng gật đầu đã hiểu.
Đợi thị nữ đi rồi, Lưu Ninh mới tìm nơi có khung treo lồng đèn gần đó, treo lồng đèn mèo của mình lên. Tay trống không còn vướng vật cản, Lưu Ninh liền đặt cánh tay của Cung Viễn Chủy.
- Hay là đệ cứ vào trong ăn cùng một bữa, sau đó về Chủy Cung vẫn chưa muộn.
Cung Viễn Chủy khẳng định lắc đầu.
- Không cần nữa, chúng ta về thôi.
Khóe mắt Cung Viễn Chủy đã đỏ hoe, Lưu Ninh biết ắt hẳn y đã nghĩ Cung Thượng Giác không còn cần y nữa. Nán lại đây lâu một chút, có lẽ lại nghĩ đến xé toạt lòng ra mất.
- Được được đi về đi về, ngày mai lại đến ha. Lồng đèn rồng thì để lại đây, ca ca đệ chắc chắn sẽ thích.
Cung Viễn Chủy lắc đầu.
- Ca ca không thích.
- Sẽ thích. Nếu đệ không muốn vào, ta mang đặt ở trong giúp đệ nhé.
Cung Viễn Chủy suy nghĩ một lúc, như đứa nhỏ bị ba mẹ dụ đi mẫu giáo, đến cửa lớp thì không muốn vào nữa. Lưu Ninh lo lắng vừa dỗ dành xoa lên cánh tay y, lại còn thêm vỗ vỗ ở ngực y.
Nghĩ một lúc, Cung Viễn Chủy cũng đồng ý đưa lồng đèn rồng cho Lưu Ninh.
Lưu Ninh nhanh chóng cầm lấy, rời tay khỏi lòng bàn tay của Cung Viễn Chủy vội chạy vào bên trong. Lúc đi lên bậc thang cô còn cẩn thận nhìn quanh cúi thấp đầu xuống, việc quang minh chính đại nhưng cô sợ bị hiểu lầm là sát thủ của Vô Phong, nhưng làm lấp ló vậy với giống kẻ xấu.
Đặt lồng đèn xuống một nơi khô ráo, Lưu Ninh như vừa cắt dây gỡ bom, sợ bom bổ mà chạy đi. Chạy xuống bậc thang bước chân dài hẳn hai bậc, đến bên cạnh Cung Viễn Chủy cô chưa kịp thở đã kéo tay y, đan tay lại giữ chặt tay y.
- Xong rồi!
Cung Viễn Chủy nhìn Lưu Ninh hít thở liên hồi, đoạn đường đến chỗ đặt lồng đèn có dài đâu mà nhìn cô như vừa đánh xong trận mấy vạn quân. Y đưa tay vén chỉnh lại tóc cho Lưu Ninh.
- Cô sợ à?
- Sương sương.
Cũng sợ, mà cũng không. Lưu Ninh vươn tay lấy lại lồng đèn mèo để soi đường về Chủy Cung. Cung Viễn Chủy liền chủ động cầm lồng đèn cho cô.
- Về thôi.
- Sáng ngày mai đệ nhớ đến Giác Cung, nhớ uống trà dùng điểm tâm sáng cùng Cung Nhị á.
Cung Viễn Chủy mỉm cười.
- Sẽ đến.
Lưu Ninh vì sợ sáng ngày mai sẽ lâu đến, hay tệ hơn là sẽ không còn sáng ngày mai với Cung Viễn Chủy nữa. Nghĩ đến tiếp theo, Lưu Ninh cũng không còn vui vẻ nữa, hai tay liền ôm lấy cánh tay của Cung Viễn Chủy.
Cung Viễn Chủy cũng nhìn thấy cả ngày hôm nay Lưu Ninh rất khác lạ, như thể cô sợ y sẽ đi mất. Thật ra thì cũng là tín hiệu đáng mừng với y, nhưng y cũng vướng mắc nghĩ rằng Lưu Ninh có điều gì đó muốn che giấu y.
Rời khỏi Giác Cung, cả đoạn đường trở về Chủy Cung im lặng đến đáng sợ.
- Lưu Ninh.
Khoảng không im lặng vang lên tiếng gọi của Cung Viễn Chủy, Lưu Ninh lập tức xoay đầu ngẩng mặt nhìn y.
- Ơi. Viễn Chủy sao thế?
Cung Viễn Chủy dừng lại một lúc, trên khóe môi lại xuất hiện điệu cười mang ý khinh thường.
- Thượng Quan Thiển từng nói với ta, ta không hiểu về ái tình nam nữ. Ta làm sao mà không hiểu chứ.
Cung Viễn Chủy tiếp tục.
- Ta ở bên cạnh ca ca từ nhỏ đến lớn, người hiểu huynh nhất là ta. Khi ta nhận ra ca ca ta nhìn Thượng Quan Thiển, hệt như khi ta nhìn thấy cô. Ta đã biết ngoài ta ra, trong lòng ca ca đã có một chỗ dành cho Thượng Quan Thiển. Nhưng đối với ta, Thượng Quan Thiển mãi mãi không xứng với vị trí đó.
Lưu Ninh biết rõ lý do vì sao Cung Viễn Chủy không muốn chấp nhận Thượng Quan Thiển.
- Nếu như Thượng Quan Thiển không phải là người của Vô Phong, vậy thì...
- Trên đời này làm gì có nếu như.
- Không có nếu như, nhưng vẫn có khả năng kia mà.
Cung Viễn Chủy ánh mắt khó hiểu nhìn Lưu Ninh, cách nói của cô như đang muốn đỡ lời cho Thượng Quan Thiển.
- Khả năng à?
- Không có lựa chọn nào là đúng cả, con người chỉ đang bảo vệ lựa chọn của mình thôi. Thượng Quan Thiển đang bảo vệ lựa cho phục vụ cho Vô Phong, người có tình thì vẫn có khả năng thay đổi lựa chọn của chính mình.
Lưu Ninh dừng một lúc, để Cung Viễn Chủy tiếp nhận kịp thông tin sau đó mới tiếp tục.
- Đệ cũng biết Vân Vi Sam đang có ý muốn giúp Cung Tử Vũ, dù ít hay nhiều thì nàng ấy cũng rung động với y. Thượng Quan Thiển cũng thế, trước đây Cung Nhị cũng đã từng gặp qua nàng, cho dù nàng ấy tham gia chọn tân nương vì mục đích của Vô Phong, thì cũng sẽ có rung động với y.
- Sao cô lại biết được trước đây ca ca ta từng gặp qua Thượng Quan Thiển?
Lưu Ninh đánh vào ngực Cung Viễn Chủy một cái.
- Tức ghê luôn trời! Đã bảo đừng hỏi tại sao rồi.
Cung Viễn Chủy hơi bĩu môi, nắm tay Lưu Ninh đặt lại nên ngực mình.
- Ta đau.
Lưu Ninh chỉ đánh nhẹ Cung Viễn Chủy thôi, nhưng cách biểu đạt của y như kiểu cô đã đánh y thòng tim. Lưu Ninh xoa xoa lên nơi cô vừa thụi một cái đánh vào.
- Ui chương chương nhé, ui ui.
Cung Viễn Chủy cầm tay Lưu Ninh, nâng lên một đoạn rồi cúi đầu đặt chiếc hôn lên mu bàn tay cô.
- Cô nói tiếp đi.
Nói gì được nữa cha?!! Cái chụt lên mu bàn tay Lưu Ninh, cô quên mất chữ được soạn để nói trong đầu mình. Trống trơn, sạch bóng, không còn biết nói gì nữa.
- Ta...ta quên rồi...
Lưu Ninh thuận tay khẽ lên mu bàn tay Cung Viễn Chủy.
- Tại đệ á!
Cung Viễn Chủy mỉm cười, đặt lại tay Lưu Ninh lên về vị trí cũ, giọng cũng đã nhẹ nhàng hơn ban nãy.
- Ta không nghĩ bao dung được như Lưu Ninh. Từ đầu mục đích của Thượng Quan Thiển tiếp cận ca ca ta đã không phải là chuyện tốt, mối quan hệ khi phải có mục đích mới tiếp cận đối phương. Sẽ không có kết cục.
- Đứng trên lập trường của đệ, ta hiểu đệ muốn bên cạnh Cung Nhị là nữ nhân xinh đẹp và thông minh, nhưng không phải nguy hiểm đến thao túng cả lòng người.
- Đúng là như thế.
- Nếu như thì không có, vậy đệ đã xem thử khả năng Thượng Quan Thiển vì ái tình mà chống lại Vô Phong chưa? Thay vì diễn cho nàng một vở kịch, cho nàng một vai diễn vẫn tốt hơn mà.
Thượng Quan Thiển là người thông minh, cho nàng thấy được ái tình của Cung Thượng Giác, cũng như nàng sẽ thấy được lợi ích của bản thân với lựa chọn khác. Lưu Ninh không quá cảm mến Thượng Quan Thiển, nhưng vì cô quan tâm Cung Viễn Chủy, Cung Thượng Giác là ca ca của người cô quan tâm, đương nhiên cô cũng nghĩ đến phương án có thể vẹn cả đôi đường. Nam nhân Cung Môn với nữ nhân Vô Phong phải nói là như hai đường thẳng giao nhau, sau đó lại đường ai nấy đi, giao nhau rồi ở lại không phải vui hơn sao...?
Cung Viễn Chủy định đáp lời Lưu Ninh, nhưng chốc lại ngập ngừng nghĩ ngợi, lời muốn nói ra thu trở về.
- Chuyện của Cung Nhị và Thượng Quan Thiển là chiếc đinh trong lòng đệ, ta không dài tay cũng không cứng rắn đến mức có thể gỡ chiếc đinh đó ra. Lựa chọn vẫn là ở đệ.
Bàn tay của Lưu Ninh đan chặt hơn vào tay Cung Viễn Chủy.
- Hiện tại thì ta vẫn ở đây, ở bên cạnh đệ. Dù ta không giúp được gì, nói nhăng nói cuội. Nhưng đệ cần người lắng nghe, cần người hiểu đệ, thì còn có ta.
- Lưu Ninh đã giúp ta rất nhiều rồi.
HẾT HỒI 63
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro