HỒI 62
Chiếc lồng đèn mèo hồng của Lưu Ninh đúng là thắp đèn lên nó kì thật. Có vài chỗ Lưu Ninh biết Cung Viễn Chủy đã giúp cô chỉnh sửa lại, nhưng đến khi thắp đèn lên nhìn con mèo như bị ai đánh vậy.
Lưu Ninh nhận hàng từ tay Cung Viễn Chủy, con mèo hồng nhìn cô như rất uất hận, uất hận tại sao lại tô màu hồng rồi lại còn chấm bi xanh lá cho nó.
- Viễn Chủy, ta trả hàng được không...?
Cung Viễn Chủy nhìn mèo hồng thấy rõ sự kì lạ, cũng nhìn ra cả Lưu Ninh còn đánh giá nó. Dù gì cũng là công sức cả đêm tối Lưu Ninh hì hục vẽ lên, Cung Viễn Chủy không thể chê được.
- Ta thấy nó đẹp mà.
- Xấu hơn con rồng của đệ nữa.
- Cô chê rồng của ta?
Rồng của Cung Viễn Chủy như biết được mình bị chê, nến bên trong lồng phừng cháy một ánh lớn, ánh sáng át đi ánh sáng từ lồng đèn mèo hồng của Lưu Ninh.
- Ý ta không phải... Bé rồng này mãi đỉnh, mãi đẹp mãi keo.
Rồng của Cung Viễn Chủy là rồng mầm non, từ lúc y sơn màu lên, Lưu Ninh đã thầm cười nó rồi. Nhưng vì là tâm tư của Cung Viễn Chủy dành cho Cung Thượng Giác, nên cô đã cố gắng không nhận xét nó.
Cung Viễn Chủy mang bé rồng đứng dịch sang một bên.
- Cô chê ta.
- Không có, ta không có chê đệ mà. Rồng của đệ là Đệ Nhất Đông Hải Long Cung luôn á. Mãi đỉnh!
Tặng chục chiếc like cho Cung Viễn Chủy, Lưu Ninh biết là cô đã lỡ lời so sánh, bao nhiêu công sức của y vậy mà... Phải đẹp, phải là tuyệt đẹp.
- Vậy mèo hồng của cô là Đệ Nhất Mỹ Meo.
Miếng chơi chữ nhạt đến gió lạnh của Cung Viễn Chủy vậy mà cũng khiến Lưu Ninh phì cười thành tiếng.
- Hahhaha mỹ meo. Meow meow. Trời ơi Viễn Chủy, wordplay của đệ...nhạt....mà buồn cười quá hahahaa.
Bảo nhạt nhưng Lưu Ninh không nhịn cười được, lại còn thêm cả miêu tả tiếng mèo phụ họa cho Cung Viễn Chủy. Cười thì đã đành, Lưu Ninh còn đánh lên cánh tay Cung Viễn Chủy.
- Khụ..
Lưu Ninh cười đến tự sặc nước bọt, đoạn này đến lượt Cung Viễn Chủy buồn cười, mím môi nhịn cười nhưng bất thành. Cung Viễn Chủy vỗ vỗ lưng Lưu Ninh, kết hợp với tiếng ho của cô là điệu cười khằng khặc của y.
Từ lúc gặp Cung Viễn Chủy đến giờ, đây là lần đầu tiên y cười hẳn thành tiếng. Cười giòn hơn cả Lưu Ninh nữa, cô lại cười theo Cung Viễn Chủy dù vẫn còn trong cơn sặc đến đau cổ.
- Viên Chủy...đệ..khặc..đừng cười nữa. Đệ cười ta sẽ cười theo.
Lưu Ninh vừa cười vừa sặc đến đỏ ửng cả mặt, Cung Viễn Chủy sợ tiếp tục cô sẽ cắn phải lưỡi. Y hít một hơi thật sau đỉnh chỉnh lại cảm xúc, mím môi nhịn cười.
- Không cười không cười.
Mãi tận một lúc sau, Lưu Ninh mới dừng lại được cơn cười. Người ta nói một nụ cười bằng mười thang thuốc bổ, còn Lưu Ninh cười đến khó thở suýt sụm nụ. Miếng hài nhạt của Cung Viễn Chủy, vậy mà cô cũng cười được nữa, còn cười như kiểu được trả lương để cười mồi. Cung Viễn Chủy đong nước ấm ra chén lớn, mang đến cho Lưu Ninh.
- Cảm ơn Viễn Chủy.
- Chuyện nhỏ nhặt, không cần đa tạ khách khí.
Lưu Ninh uống cạn chén nước ấm, Cung Viễn Chủy biết cô không uống được trà đắng, nên thư phòng ngoài bình trà ra thì được chuẩn bị sẵn thêm cả nước ấm.
- Đệ đi cười mồi được á, đệ cứ cười là ta cười không nhịn được.
Cung Viễn Chủy mang chén đặt về vị trí cũ giúp Lưu Ninh, sau đó tiện tay chỉnh lại tóc Lưu Ninh vén gọn ra phía sau.
- Đó là lời khen đúng không?
- Đương nhiên là khen rồi.
Lưu Ninh hắng giọng, vươn tay bẹo má Cung Viễn Chủy.
- Đệ cười lên cũng rất đẹp nữa.
Lời khen này của Lưu Ninh khiến Cung Viễn Chủy phải hóa ngại cúi mặt khẽ cười. Không tính Cung Thượng Giác, thì người đầu tiên khen y thơm rồi còn cười đẹp là Lưu Ninh, cũng phải thôi vì bình thường y toàn nhếch môi cười nửa miệng với người khác.
- Thật không?
Lưu Ninh mỉm cười gật đầu, thu tay trở về.
- Thật trăm phần trăm. Vậy nên Viễn Chủy đệ đệ cười nhiều một chút.
Cung Viễn Chủy ngoan ngoãn gật đầu, cười nhiều với Lưu Ninh thì y làm được. Người khác thì y không thèm để cười đâu. Dỗ được Cung Viễn Chủy vui vẻ, Lưu Ninh hài lòng trở về với chính sự, kéo kéo tay áo y.
- Đến y quán thôi. Trời sắp tối rồi á, lát nữa tối mắt ta nhìn đường không rõ.
- Đi thôi.
Cung Viễn Chủy chuyển lồng đèn sang tay trái, tay phải muốn nắm tay Lưu Ninh. Cùng lúc đó, Lưu Ninh cũng chuyển lồng đèn sang tay khác, bàn tay trống mà y nhắm đến bây giờ đã cầm mèo hồng. Y khựng tay giữa không trung nhìn Lưu Ninh.
- Hả? Đệ đi trước á, ta theo sau đệ.
Lưu Ninh không nhận ra được điều gì khiến Cung Viễn Chủy phải khựng lại, teamwork chưa bao giờ là ổn với Cung Viễn Chủy, kể cả việc nắm tay thôi cũng không được như dự định. Cung Viễn Chủy đành dời bước đi trước, tiếc nuối cuộn tròn nắm tay.
Chưa ra được đến đại môn, quản sự và Hương Kiều đã đến chắn trước đường. Quản sự đến tìm Lưu Ninh, Hương Kiều đến tìm Cung Viễn Chủy.
Dường như cả Cung Viễn Chủy đều đón được vì sao bọn họ lại đến tìm hai người, Lưu Ninh lại điệu cười ngờ nghệch với Cung Viễn Chủy, cô nép người tiến lên phía trước khoác tay quản sự, nhỏ giọng.
- Có trục trặc gì hay sao ạ?
- Cũng không lớn lắm tiểu thư. Chỉ cần người giữ Chủy công tử ở bên ngoài Chủy Cung lâu một chút là được.
Lưu Ninh xoay đầu ngoái nhìn Cung Viễn Chủy rồi lập tức xoay đi.
- Khoảng bao lâu là được ạ?
- Khoảng 1 canh giờ là được tiểu thư.
- Vậy tiểu nữ sẽ cố gắng.
Cung Viễn Chủy khoanh tay nhíu mày, thì thầm nhỏ to trước mặt y, có chuyện gì mà y không thể nghe được chứ?! Vừa khó chịu xong, Hương Kiều lại nhỏ chân thì thầm với Cung Viễn Chủy.
- Chủy công tử, xe hàng chuyển đến Chủy Cung gặp trục trặc rồi.
Vẻ mặt của Cung Viễn Chủy lại tối đi một đoạn.
- Gặp chuyện gì?
- Bánh xe bị rơi ra.
- Tìm xe khác đi.
Một nhiệm vụ hay từ sếp, Hương Kiều đưa bàn tay nắm lại mở ra.
- Ngân sách hết rồi Chủy công tử.
Cung Viễn Chủy thở hắc ra một hơi, y trông chừng hành động của Lưu Ninh, nhân lúc cô vẫn chưa về lại vị trí, y đặt túi gấm vào tay Hương Kiều.
- Bao đây nếu không đủ, cứ bảo quản sự viết chi phiếu.
Hương Kiều cẩn thận động tác kiểm tra số bạc có trong túi gấm, nhanh chóng gật đầu.
- Đủ rồi ạ. Nhưng khoảng 1 canh giờ nữa mới có thể hoàn thành. Chủy công tử giữ tiểu thư bên ngoài Chủy Cung 1 canh giờ là được.
Cung Viễn Chủy gật đầu, Hương Kiều cầm ngân lượng trong tay đã an tâm hành lễ với Cung Viễn Chủy.
Lưu Ninh cũng đã thành giao xong với quản sự, trở về vị trí hai ánh mắt lại chạm nhau. Cả hai đều mỉm cười che đi sự chột dạ. Cung Viễn Chủy sợ Lưu Ninh phát giác được, Lưu Ninh lại sợ Cung Viễn Chủy nhìn ra được, hai người sau đó không nói thêm lời khẩn trương rời đi.
Quản sự và Hương Kiều đứng cạnh nhau, nhìn theo bóng lưng hai vị chủ tử.
- Thiên ý cũng khéo sắp xếp thật.
- Trong họa có phúc đúng không quản sự? Chủy công tử và tiểu thư có thời gian riêng ở bên cạnh nhau lâu một chút.
.
.
.
|| Y Quán ||
Cung Viễn Chủy và Lưu Ninh đến y quán lúc trời vừa chập tối, hạ nhân cũng đã bắt đầu thắp đèn. Nguyên Tiêu, nên y quán cũng được điểm thêm vào chiếc lồng đèn nhỏ trên tầng. Hạ nhân ra vào không nhiều như thường ngày, nên thành ra dù có thêm tầng ánh sáng vàng cũng không thấy ấm áp.
Cung Viễn Chủy muốn đến y quán đến chắc chắn rằng Thượng Quan Thiển lúc đến đây không có y có gan giở trò gì với số thảo mộc không.
Đơn thuốc của Thượng Quan Thiển, Cung Viễn Chủy xem qua đã ghi nhớ, kiểm tra lại số thảo mộc ở đây cũng chẳng có gì khó khăn. Cung Viễn Chủy tập trung xem xét, Lưu Ninh im lặng đứng ở một góc quan sát y. Lưu Ninh có hoạt ngôn nhưng tuyệt đối sẽ không làm phiền Cung Viễn Chủy lúc y làm việc, điều này cũng ưng ý Cung Viễn Chủy lắm.
Lưu Ninh cả đêm qua không chợp mắt được, cả ngày nay ban trưa cũng không chịu nằm nghỉ. Gió lạnh thổi qua một cơn, Lưu Ninh che miệng ngáp dài một cái. Cô mở to mắt nhìn quanh từ bên trong phòng ra bên ngoài, lại ngáp thêm một cái thật lớn nữa, đứng nữa thì Lưu Ninh sẽ ngủ luôn mất.
Lưu Ninh đi ra hành lang, đặt lồng đèn mèo hồng sang một góc, vặn người khởi động tay chân để tỉnh khỏi cơn buồn ngủ.
- Ê.
Lưu Ninh giật mình theo tiếng gọi xoay người lại, thân ảnh đen thùi từ trên trần lộn một vòng, hai chân bám trên trần, cả thân người dốc xuống đến trước mặt cô.
- Ôi mẹ ơi!! Hoa..Hoa công tử.
- Suỵt.
Hoa công tử giơ ngón trỏ chắn trước miệng Lưu Ninh. Suýt nữa thì cô cắn luôn cả ngón tay của Hoa công tử, cũng may còn phanh lại kịp. Lưu Ninh nhìn quanh, nhỏ giọng.
- Sao Hoa công tử lại ở đây?
Hoa công tử xoay thêm một vòng đáp người hạ chân nhẹ nhàng xuống sàn.
- Ta tìm cô. Tìm cô đúng là dễ thật, Cung Viễn Chủy ở đâu thì cô ở đấy.
Lưu Ninh ngạc nhiên tự chỉ tay vào bản thân.
- Hoa công tử tìm ta á?
Vì ngạc nhiên mà tần số giọng của Lưu Ninh cao hơn hẳn một bậc, Hoa công tử hoảng loạn nhanh chóng chắn miệng cô.
- Suỵttt, cô nói bé thôi.
Hoa công tử cẩn thận nhìn xung quanh để chắc chắn rằng không có ai nhìn thấy y. Y khoác vai Lưu Ninh, kéo cô đến góc cuối hành lang. Bên ngoài trống trãi không đứng, Hoa công tử mang Lưu Ninh chen chút ở một góc, hệt như kiểu lén lúc sau lưng Cung Viễn Chủy.
- Khoan đã Hoa công tử, công tử gỡ kim quan xõa tóc, người giả làm nữ nhân đi. Với độ kín miệng của Cung Môn, ta chắc chắn sau là có tin đồn ta và công tử có tư tình với nhau đó. Người ta đồn ta "ô môi" vẫn đỡ hơn.
- "Ô môi" là gì thế?
- Là thích nữ nhân á.
Hoa công tử tròn miệng ồ lên một cái, kiến thức kì lạ này đã được y tiếp thu. Lưu Ninh lại mặc y phục kì lạ, nói năng nghe cũng không mấy là bình thường. Hoa công tử ban đầu đúng là theo lời kể Nguyệt công tử, y có đánh giá cô. Nhưng bây giờ nhìn Lưu Ninh trông vui mắt lắm, ý y là không có ác cảm gì, y phục hay lời lẽ là tự do của Lưu Ninh, không nên đánh giá hay phán xét.
Hoa công tử vốn có việc muốn nhờ đến Lưu Ninh, nên đã không kể đến khó khăn nhọc nhằn để đến được đây, gỡ kim quan giả làm nữ nhân y cũng chấp nhận được. Tóc búi cao của Hoa công tử được xõa xuống, y còn làm kiểu tay điệu đà vén tóc ra sau mang tai.
- Thế cô có thích nữ nhân không?
Một câu hỏi hay.
Lưu Ninh tiện tay nhặt lấy bông hoa sứ trắng rơi bên góc tường, cài lên tóc cho Hoa công tử, đã cosplay rồi thì phải chuẩn char.
- Ta vẫn thắc mắc sao người lên núi trước mà không bị ai phát giác thế? Đến đây cũng không ai biết luôn.
Hoa công tử vén tóc nghênh mặt.
- Kỹ năng của ta tốt.
Da của Hoa công tử trắng đúng kiểu công tử thế gia, dù lúc y giả làm hạ nhân để ở bên cạnh Cung Tử Thương đã tự bôi màu lên da cho sạm đi, nhưng vẫn trắng. Bình thường Lưu Ninh đã đánh giá y là nam sắc thuận mắt, xõa tóc ra còn thuận mắt hơn nữa.
- Vậy ta có thể giúp việc gì cho Hoa công tử? Người đến tìm ta, phải nói là...
- Bất ngờ lắm chứ gì. Ta biết cô sẽ không ngờ đến được, ta cũng không nghĩ sẽ phải nhờ đến cô.
Hoa công tử nói rồi đưa tay ra phía sau thắt lưng, ra sức tìm kiếm, sắc mặt vui vẻ có chút thay đổi vì tìn mãi không thấy vật y cần. Ơn giời là sau cái hoảng loạn tự hỏi bản thân là vật đó đã đi đâu rồi, Hoa công tử đã tìm ra. Y đưa đến cho Lưu Ninh một chiếc hộp gỗ nhỏ.
- Cô giúp ta đưa nó cho Tử Thương được không?
Tính đến là Hoa công tử còn thân thiết với Cung Tử Thương hơn cả cô, Lưu Ninh không hiểu tự hỏi sao y lại muốn nhờ đến cô. Nếu là quà ngày Nguyên Tiêu, thì tự y tặng nó không phải ý nghĩa hơn sao?
Chưa vội nhận lấy chiếc hộp gỗ, Lưu Ninh khó hiểu hỏi Hoa công tử.
- Này là quà mà Hoa công tử muốn tặng Thương tỷ á?
Hoa công tử gật đầu.
- Nếu vậy thì sứ mạng này ta không dám đâu. Hoa công tử trao tận tay cho Thương tỷ, chắc chắn tỷ ấy sẽ rất vui.
Lưu Ninh đẩy lại hộp gỗ về phía Hoa công tử, y không có ý sẽ mang cất đi ngược lại còn cầm tay cô ngửa lên đặt hộp gỗ vào lòng bàn tay.
- Nữ nhân với nhau, nàng ấy sẽ thoải mái nhận quà từ cô hơn.
Hoa cômg tử mở nắp hộp gỗ, chỉnh tay Lưu Ninh trở về ngang tầm mắt của cô. Bên trong là vòng bạc, được treo thêm cung linh nhỏ, cung linh này phát sáng, bên trong dường như là ngọc quý. Hoa văn khắc dọc cả thân vòng, cả cung lung cũng được khắc chữ "Thương". Kì công đến từng vết khắc, Lưu Ninh có thể chắc chắn được Hoa công tử đã tự tay làm nó cho Cung Tử Thương. Thứ này là vòng tay, nam nhân tặng nó cho nữ nhân, sẽ có ý nghĩa khác.
- Hoa công tử, quà này của người ta có thể hiểu dụng ý. Nên là Hoa công tử cứ trao tận tay Thương tỷ.
Vết buồn khâu lên ánh mắt của Hoa công tử, khóe môi mỉm cười che đi những cảm xúc khó diễn tả thành lời trong lòng.
- Tử Thương vốn đã có thứ khác sáng hơn chiếc vòng tay này của ta rồi. Ta không đủ can đảm để đưa nàng ấy.
Bầu không khí đột nhiên trùng xuống, Lưu Ninh phải chạy não xem nên làm thế nào để kéo lại không khí vui vẻ đây. Cô đóng nắp hộp lại, đánh vào cánh tay của Hoa công tử.
- Nam nhi chi trí, đầu đội trời chân đạp đất. Đến việc lẻn lên núi trước Hoa công tử còn dám làm, tặng quà là việc cỏn con, người lại sợ thì có đáng không?
Hoa công tử bất ngờ bị đánh một cái rõ đau, không nghĩ đến bản thân bị một cái chát- vào bên cánh tay, bao nhiêu buồn bã đều đóng cửa tan làm. Y xoa xoa cánh tay, giận dỗi nhìn Lưu Ninh.
- Cô dám đánh ta!
Vậy là Hoa công tử chưa biết tin, Lưu Ninh từng xắn tay áo muốn sang Giác Cung combat với Cung Thượng Giác. Y mà biết thì cái đánh này chỉ là phủi bụi.
- Dũng cảm lên! Thích thì phải nói, yêu thì phải giữ. Hoa công tử giữ ở trong lòng, có ngày hóa thạch, xong nó hóa đá người đó!
Lưu Ninh mang hoa sứ trắng cài trên tóc của Hoa công tử quẳng đi, vỗ bôm bốp lên ngực y.
- Nam nhân Cung Môn từ trên xuống dưới toàn nhát gái!!
Gió lạnh thổi qua lưng Cung Viễn Chủy, thân thể khỏe mạnh của y hắt xì một cái.
Hoa công tử đến nhờ vả, nhưng Hoa công tử vừa bị đánh vừa bị bảo nhát gái. Thì cũng đúng không cãi được, nhưng bị nói thẳng là buồn á.
- Ta không có nhát!!
- Thế bây giờ Hoa công tử mang cái này đến tặng Thương tỷ, rồi nói với tỷ ấy là "Ta thích nàng" đi. Chứng minh tức thì luôn, ta không bảo người nhát gái nữa.
- Sao cô biết ta thích nàng ấy?
- Ta có thiên lý nhãn, thuận phong nhĩ nên biết có được không? Hoa công tử, người trả lời ta trước người có dám nói không?
Hoa công tử xịt keo cứng ngắt, chuyện đó thì y không dám.
- Hoa công tử không dám chứ gì. Người theo đuổi, người đuổi theo, người cứ như thế chưa cạnh tranh công bằng với Kim Phồn thì đã thua trắng rồi.
Đúng là người trông trải đời như Lưu Ninh, nói những câu khiến Hoa công tử phải suy ngẫm lại rất nhiều. Hoa công tử biết y đã tìm đến không sai người rồi. Làm huấn luyện viên cho vô số đoạn tình yêu của bạn bè, huấn luyện viên Lưu Ninh chưa từng ra sân tình trường như kinh nghiệm vô cùng dày đặc.
Lưu Ninh mang hộp gỗ trả lại vào tay Hoa công tử.
- Dũng cảm lên, đời người chỉ có một thôi.
Hoa công tử giữ chặt chiếc hộp trong tay, suy nghĩ một lúc rồi mới gật đầu.
- Ta hiểu rồi.
Lưu Ninh mỉm cười, cô sợ nếu như Hoa công tử không chọn nói ra, thì đến khi y không còn nữa tình cảm chân thành của y sẽ mãi mãi chôn chặt trong lòng.
- Vậy Hoa công tử mau đi đi. Nhớ vấn lại tóc nha.
- Đa tạ.
Hoa công tử mỉm cười gật đầu, tiện tay vương lên ngắt một chiếc hoa sứ trắng, cài lên phần tóc bên mang tai Lưu Ninh.
Hành động nhẹ nhàng nhưng đánh thẳng vào tâm lý của nữ nhân, thực hành 10 điểm của Hoa công tử đáng lý ra phải thành đào hoa công tử rồi. Lưu Ninh có chút ngại với y, không thể đáp lời.
- Hôm khác gặp lại, cô cài hoa lên tóc cũng xinh đẹp lắm.
Thân thủ nhanh nhẹ của Hoa công tử bùm một cái đã rời đi. Lưu Ninh lập tức thấy có lỗi với Cung Viễn Chủy vì cảm xúc vừa rồi của cô.
- Lưu Ninh.
Vừa nhắc đã đến, Cung Viễn Chủy đã đứng nơi cách Lưu Ninh chỉ ba bước chân.
- Viễn...Viễn Chủy.
- Sao lại ra đây?
Cung Viễn Chủy tiến đến, Lưu Ninh liền chột dạ lùi hẳn một bước, hoa trên tóc cũng nhanh chóng được gỡ xuống.
- Ta...ta...
Cung Viễn Chủy ban nãy hắt xì một cái, ngỡ Lưu Ninh sẽ lo lắng đi đến đưa khăn tay cho y. Nhưng đợi mãi không thấy động tĩnh, y xoay người tìm thì cô đã chạy đi đâu mất rồi. Đi một vòng y quán cũng không thấy, Cung Viễn Chủy còn bất an sợ Lưu Ninh gặp chuyện không hay, còn tự trách sao lại lơ là không trông chừng cô. Đi một vòng, hóa ra Lưu Ninh lại ở đây.
- Sắc mặt của cô không tốt, vừa có chuyện gì à?
Lưu Ninh lắc đầu, hỗn loạn không biết nên giải thích như thế nào với Cung Viễn Chủy.
- Làm sao thế?
Cung Viễn Chủy tiến đến gần hơn, nhẹ nhàng hỏi chuyện Lưu Ninh
Hít thở lo lắng một lúc, Lưu Ninh nhìn thấy Cung Viễn Chủy ở gần trước mắt, cô dang tay một bước lớn ôm lấy y.
Cả người Cung Viễn Chủy bị khóa lại, y ngạc nhiên trước cái ôm của Lưu Ninh vài khắc. Sau đó cũng vòng tay đáp lại Lưu Ninh, vỗ về vuốt ve tấm lưng nhỏ.
- Ai dám ức hiếp cô à?
Lưu Ninh lắc đầu.
- Không có.
- Thế làm sao?
Lưu Ninh tiếp tục lắc đầu, ở trước ngực Cung Viễn Chủy cô ngửi lấy một ngụm hương thơm quen thuộc của y, cảm xúc hỗn loạn kia cũng đã vơi đi.
Hành động đột ngột của Lưu Ninh, Cung Viễn Chủy đương nhiên lấy làm lạ. Tự hỏi một lúc, Cung Viễn Chủy cúi đầu đặt cái hôn lên đỉnh đầu của cô, tiếp tục vỗ về.
- Không sao, có Viễn Chủy ở đây.
Cung Viễn Chủy nhắm mắt tận hưởng hương thơm trên tóc Lưu Ninh, nhưng có gì đó khác với mọi khi. Mùi hoa mai vàng này không đúng, cái càng không đúng hơn nữa là mùi của nam nhân khác!
- Lưu Ninh.
Ngữ điệu của Cung Viễn Chủy hơi trầm xuống, trăm phần tự nhủ không được tức giận với Lưu Ninh. Dựa vào nhịp tim của Cung Viễn Chủy, dựa vào trầm giọng kia, cô biết y đã nhận ra Hoa công tử vừa đến đây rồi. Nếu là bình thường, Lưu Ninh đã chạy số não nhanh cho việc này, nhưng vì cảm xúc ban nãy cô chỉ quanh quẩn trong suy nghĩ có lỗi với Cung Viễn Chủy.
Lưu Ninh siết chặt cái ôm hơn một vòng, hạ giọng.
- Viễn Chủy.
Cung Viễn Chủy thở hắc ra một hơi, bực nhọc trong lòng không biết mùi nam nhân kia là của kẻ nào dám qua mặt y gặp riêng Lưu Ninh. Cũng may không phải mùi của tên họ Nguyệt kia, nếu không Nguyệt Cung chỉ còn cái liễn.
Cung Viễn Chủy tin Lưu Ninh không lừa y, y chỉ muốn biết tên nào gan to bằng trời thế. Dù được Lưu Ninh chủ động ôm, nhưng y không vui, rất rất không vui.
- Lưu Ninh tiểu thư, nơi này không tiện có những hành động này. Phiền tiểu thư buông tay.
Lời lẽ khách sáo vô cùng, Lưu Ninh sợ Cung Viễn Chủy sẽ tức giận với cô. Vòng tay không buông lại càng giữ chặt hơn.
- Cung Tam tiên sinh nói Chủy Cung mới không tiện mà.
- Thuận miệng nói ra.
Giận rồi, như thế này chắc chắn là giận rồi. Lưu Ninh lắc đầu, tuyệt đối không buông tay, vùi mặt lên trước ngực Cung Viễn Chủy.
Cảm xúc Lưu Ninh dành cho Cung Viễn Chủy không phải nhất thời, cô ôm y là muốn xác nhận điều đó. Cho dù ôm đến cả trăm lần, vẫn là cảm thấy an toàn và rung động.
- Viễn Chủy.
- Lưu Ninh tiểu thư đừng gọi nữa.
- Viễn Chủy đệ đệ.
- Tiểu thư không nên gọi thẳng tên nam nhân như thế.
Lưu Ninh lắc đầu, tiếp tục hạ giọng ngữ điệu nhẹ nhàng đi mười phần.
- Viễn Chủy ơiiii.
- Ơi.
Đáp lại "Ơi", ván này Cung Viễn Chủy thua rồi.
HẾT HỒI 62
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro