HỒI 61
Lưu Ninh nghiêng người nhìn theo Cung Viễn Chủy, cái môi chu chu ra của y, trăm phần là làm nũng, dỗi rồi muốn được dỗ dành. Cung Viễn Chủy ngẩng lên, vừa chạm mắt Lưu Ninh liền quay ngoắt mặt sang hướng khác.
- Hứ.
Lưu Ninh che miệng phì cười, hai má Cung Viễn Chủy đẩy hơi phồng lên, khoanh tay để thể hiện tăng cấp độ giận dỗi. Lưu Ninh mau dỗ dành đi, không là cũng sẽ hết giận!
- Viễn Chủyyyy.
Lưu Ninh kéo ghế ngồi sang hướng mặt của Cung Viễn Chủy, đưa hai ngón tay ngắt nhẹ lên má phính của y.
- Tỷ muội hôn má nhau là chuyện bình thường mà ha, ta cam đoan ta gái thẳng á.
Cung Viễn Chủy vỗ nhẹ lên mu bàn tay Lưu Ninh, hất mặt rồi tiếp tục xoay người sang hướng khác, hoàn thành một vòng xoay trên ghế.
- Vậy nếu nam nhân đến mếc cúp gì gì đó. Cũng là hôn để trả phí à?
Lưu Ninh lập tức phủ nhận.
- Đương nhiên không phải rồi. Mấy bạn boss sợ bánh bèo lắm, ôm nhau thương thương là được á.
- Ôm nhau?!
Cung Viễn Chủy hơn thua điên mất, nếu như y không bày ra bộ dáng giận dỗi hay buồn bã đến khóc thì Lưu Ninh sẽ không chủ động ôm y. Lần này đến 'mếc cúp' thôi cũng được ôm? Cung Viễn Chủy không quan tâm việc nam nhân trang điểm, cái y quan tâm là ôm!!! Ai cho!!
- Ý là ôm kiểu bạn bè, kiểu chị em với nhau thôii. Ây da Viễn Chủy...
Cung Viễn Chủy tặc lưỡi.
- Lưu Ninh, cô đừng có thân thiết với người khác như thế được không?
Lưu Ninh choàng tay Cung Viễn Chủy, lay nhẹ tay y.
- Thân thiết nhưng ta không có ý gì với họ thật mà. Vui vẻ vui vẻ thôi.
Lưu Ninh cũng không hiểu vì sao cô lại chịu giải thích nhiều với Cung Viễn Chủy như thế, còn thấy y đáng yêu đến mức phải dỗ dành thế này. Điên thật rồi, nếu là người khác chắc Lưu Ninh đã phán xét cho.
- Lưu Ninh.
Cung Viễn Chủy thở dài một hơi rồi lại cúi mặt xuống, y muốn nói là y rất khó chịu khi thấy người khác thân thiết, lại còn có những hành động thân mật nhiều hơn cả y. Lưu Ninh xem điều đó là vui vẻ, nếu Cung Viễn Chủy thấy khó chịu không cho phép cô làm như thế nữa, chẳng khác gì lấy mất đi niềm vui của cô. Cung Viễn Chủy càng hiểu, lại càng không muốn nói ra.
Lưu Ninh nghiêng đầu nhìn tiếp Cung Viễn Chủy, khóe mắt của y lại đó lên rồi. Tay Lưu Ninh bắt đầu luống cuống lên, khoác chặt hơn vào tay Cung Viễn Chủy.
- Viễn Chủy khó chịu hả?
Cung Viễn Chủy khe khẽ gật đầu.
Lưu Ninh áp bàn tay lên trước ngực trái của Cung Viễn Chủy, hạ giọng nhẹ nhàng.
- Khó chịu ở đây đúng không?
Cung Viễn Chủy tiếp tục gật đầu, chầm chậm nắm lấy bàn tay đang ở trước ngực y. Cung Viễn Chủy biết cảm giác khó chịu này gọi là ghen, cái ghen này khác với ghen đối với Thượng Quan Thiển. Ghen vì sợ Cung Thượng Giác sẽ không dành nhiều tình thương cho mình nữa, còn ghen đối với Lưu Ninh vì y muốn cô chỉ thuộc về mỗi y, ngoài y ra không ai được phép thân mật với cô.
Lưu Ninh biết đứa nhỏ này đang ghen, nhưng mối quan hệ hiện tại của cả hai không thể đường đường chính chính dùng đến từ này.
- Viễn Chủy, đệ có gì muốn nói với ta không?
Cung Viễn Chủy mười lần trăm lượt đều hỏi Lưu Ninh có muốn thành thân với y không, bảo Lưu Ninh quản việc của y nhưng chưa từng thổ lộ một câu "thích" với Lưu Ninh.
Cho dù Lưu Ninh đã cố gắng để không động lòng với y, đã cố gắng để xem Cung Viễn Chủy như đệ đệ. Nhưng cảm xúc là không thể chối bỏ, tự nói dối với bản thân cũng là một loại không yêu thương chính mình. Vậy nên Lưu Ninh cũng sẽ để cơ hội đến với mối quan hệ này, nếu như Cung Viễn Chủy thổ lộ, cô sẽ đáp lại y.
Cung Viễn Chủy vẫn chưa nghĩ đến sẽ thổ lộ với Lưu Ninh, y chờ cô sẵn sàng mở lòng với y. Lưu Ninh bật đèn xanh rồi, Cung Viễn Chủy lại nhìn cô lắc đầu.
- Ta vẫn còn chưa hết dỗi cô đâu.
Ý là nói vậy thôi đó hả? Hết 60 giây đèn xanh, tín hiệu chuyển sang đèn đỏ. Lưu Ninh bĩu mỗi, tay đánh nhẹ vào ngực Cung Viễn Chủy rồi thu tay về.
Cung Viễn Chủy còn nghĩ Lưu Ninh sẽ tiếp tục dỗ dành y, nhưng dường như cô còn dỗi ngược lại. Cung Viễn Chủy tự ngẫm lại, y vừa nói gì sai sao... Nhưng rất hợp lý mà, chỉ có đúng chứ không sai.
- Lưu Ninh.
- Thấy ghéttt. Ta để đệ dỗi luôn.
Cung Viễn Chủy kéo nắm tay Lưu Ninh, chớp chớp mắt nhìn cô.
- Cô dỗ đi, ta không dỗi cô nữa.
Cọng giá hiu hiu trước gió, gió lớn một tí cũng có thể cuốn cọng giá của Cung Viễn Chủy đi.
- Ta cho phép cô dỗ ta.
- Eo ơi ai dạy đệ câu này thế, tổng đài tổng ơ đồ. Rợn da gà luôn á.
Lưu Ninh từng chê bai cực kỳ những kiểu tổng tài bá đạo các kiểu tiểu kiều thê, Cung Viễn Chủy không biết lại lấy đâu ra những câu văn mẫu vô cùng. Tổng tài nghe đến thôi là nổi cả da gà. Lưu Ninh rùng mình đánh giá Cung Viễn Chủy.
Nhìn thấy rõ vẻ mặt phán xét của Lưu Ninh, Cung Viễn Chủy biết chiêu thức này không dùng được, vậy mà trong quyển tiểu thuyết kia viết phải lạnh lùng, ngang ngược mới tỏ ra được vẻ quyến rũ với nữ nhân. Ra là điêu, Cung Viễn Chủy phải mách Cung Thượng Giác dẹp hẳn mấy tập tiểu thuyết đã được bán ra đó. Lừa người thì phải trả giá.
Vậy thì đành trở về với chiêu thức chuyên dụng của Cung Viễn Chủy, một câu thôi có thể hạ được Lưu Ninh. Đài từ của Cung Viễn Chủy kéo dài hơi ra một chút, thành ra được chiếc giọng nũng nịu bên tai Lưu Ninh.
- Tỷ tỷ, sao bọn họ được. Còn Viễn Chủy lại không được?
Đúng như dự đoán, Lưu Ninh thua trắng.
- Đệ...
Lưu Ninh bĩu môi thở hắc ra một hơi, dời tay xoa đầu vuốt tóc Cung Viễn Chủy. Tóc của Cung Viễn Chủy thơm mùi hoa, tóc thật hàng thật được chăm dưỡng đến mềm mượt vô cùng. Lưu Ninh là thích, có cơ hội sẽ dùng đến vuốt tóc y.
- Vậy Viễn Chủy muốn dỗ như thế nào?
Cung Viễn Chủy đạt được mục đích, khóe môi cong nhếch một đoạn. Không giữ lâu điệu cười lưu manh đó, Cung Viễn Chủy liền trở về dáng vẻ cún con mè nheo Lưu Ninh, hai mắt mở to chớp chớp liên hồi.
- Nữ nhân xinh đẹp, rất biết cách dỗ dành người khác mà không phải sao?
Cung Viễn Chủy nói rồi vươn tay lấy lọ son vẫn còn mở nắp trên bàn, ngón trỏ đưa vào lọ phớt lên bề mặt son, màu son đỏ hồng tô đậm lên ngón tay của y. Cung Viễn Chủy mỉm cười, đặt ngón tay có vết son đến trước môi của Lưu Ninh.
- Ta son môi giúp tỷ tỷ nhé.
Nếu là người khác, Lưu Ninh chắc chắn mang tay người đó lau sạch vô khăn, rồi cả tô son thì nên dùng cọ vẽ viền môi trước đã, rồi dùng cọ tán son tán đều trên môi thì mới xinh. Cung Viễn Chủy lại bỏ bùa Lưu Ninh, những đều y làm dù chẳng mấy đúng ý cô, nhưng đều được thông qua.
- Đệ có biết son không đó?
- Phải thử mới biết được.
Cung Viễn Chủy mỉm cười, ngón tay dần chạm lên cánh môi. Lưu Ninh không chỉ không từ chối, ngược lại còn hơi hé miệng tách môi, sáp son đỏ hồng sau đó cũng thuận lợi lưu vết trên lồng môi.
Ngón tay di di tán đều màu son, toàn bộ sự tập trung của Cung Viễn Chủy đều đặt lên môi mềm. Không giống với tự chạm tay lên môi mình, xúc giác từ tay Cung Viễn Chủy truyền đến tín hiệu như dòng điện liên tục chạy qua não bộ của y, môi nhỏ mỏng lại còn mềm. Cung Viễn Chủy không dám dùng đến lực tay vì sợ sẽ làm đau cô, toàn bộ động tác rất nhẹ nhàng như nâng niu cánh hoa trêm đầu ngón tay, ngoài chỉ đơn thuần là chạm đến, Cung Viễn Chủy còn tham lam muốn hơn như thế nữa.
Cung Viễn Chủy tán đều son ở môi dưới, sau đó dùng tay lấy thêm sáp son dành cho môi trên. Tay y so với môi Lưu Ninh thì chỉ cần trượt qua 1 lần đã bôi đều được son rồi, nhưng Cung Viễn Chủy không muốn làm mọi việc nhanh như thế, động tác cũng dần chậm lại.
Sự tập trung của cả hai đều hướng về nhau. Cung Viễn Chủy không đáng sợ, ngạo mạn hay ương bướng khi ở bên cạnh Lưu Ninh, những điều kia dần được sửa đổi thành sự dịu dàng tất thẩy đều dành cho cô. Lưu Ninh biết điều may mắn của cô khi đến đây là có được sự dịu dàng của Cung Viễn Chủy, dù trước đó cô từng xem là họa, xui xẻo nhưng đến hiện tại bây giờ là hạnh phúc mà Lưu Ninh nên nắm giữ.
Màu đỏ hồng từ sáp son được bôi đều trên môi của Lưu Ninh, Cung Viễn Chủy hài lòng mỉm cười thu tay trở về. Y giữ vai Lưu Ninh, xoat người cô đến đối diện với gương đồng.
- Có vừa ý Lưu Ninh tỷ tỷ không?
Sáp son bôi đều không bị vón, kĩ thuật tán son ở lồng môi cũng khá ổn, có tố chất hành nghề. Lưu Ninh đánh giá 5 sao cho trai trẻ này.
- Tay nghề của Cung Tam tiên sinh đúng là không tồi.
Cung Viễn Chủy nhướn mày.
- Sao chỉ là không tồi thôi? Bình thường Nhân An trang điểm cho tỷ tỷ, lại khen kỹ thuật tốt. Đến ta chỉ bảo không tồi thôi. Ta không chịu.
Cung Viễn Chủy quyết tâm hơn thua đến cùng, không để vụ này chìm được. Y mới được hôn má có hai cái thôi, lại còn khen y chỉ không tồi. So với những người khác, rõ ràng là Lưu Ninh có tiêu chuẩn kép. Cung Viễn Chủy không chấp nhận!
- Không chịu cũng chịu.
Lưu Ninh cố tình trêu lại Cung Viễn Chủy, dù là vẻ mặt hơi bĩu môi sắp mè nheo đến nơi, nhưng vẫn mang trọn chiếc vibe bạn trai nhỏ. Đáng yêu không thể chối bỏ, Lưu Ninh đưa tay bẹo má Cung Viễn Chủy.
- Không chịu.
Người bẹo được má Cung Viễn Chủy đếm trên đầu ngón tay, trừ cố phụ mẫu và Cung Thượng Giác, thì sau chỉ có Lưu Ninh.
- Ây da, Cung Tam tiên sinh không chịu thì phải làm thế nào đây?
Cung Viễn Chủy nắm tay Lưu Ninh, chỉ chỉ ngón trỏ của cô vào má y.
- Thế này.
Hệt như mấy bé cháu của Lưu Ninh vòi được dì thơm má. Lưu Ninh trước giờ rất chiều ý cháu nhỏ, ở đây được thêm bé trai bự này thì thôi cũng chiều nốt.
- Vì Viễn Chủy đã giữ lại chiếc đầm này cho ta, nên là xem như ta đa tạ đệ. Không hề dễ dãi thích thú đâu nhé.
Lưu Ninh bảo thì Cung Viễn Chủy nghe, không hề đánh giá là cô dễ dãi luôn. Lưu Ninh rời khỏi ghế, đi đến đối diện Cung Viễn Chủy, khom người áp hai tay lên má y. Cung Viễn Chủy vui vẻ đón nhận, ngẩng mặt mỉm cười đặt tay lên thắt lưng của Lưu Ninh.
- Gọi tỷ tỷ.
- Tỷ tỷ.
Lưu Ninh trả lại những chiếc hôn loạn ban nãy của Cung Viễn Chủy lên má y, vết son được lưu lại dày đặt trên một bên má. Cái hôn chốt hạ được Lưu Ninh hôn thành tiếng, vết son được ấn mạnh in hằn rõ lên.
- Nghỉ giải lao một chút được không?
Cung Viễn Chủy được hôn đến mụ mị đầu óc, khát khao vào mong muốn đồng thời được đáp ứng. Môi Lưu Ninh rời đi, Cung viễn Chủy lập tức xoay mặt đến bên má còn lại.
- Không được, tỷ tỷ.
Khái niệm mới được Cung Viễn Chủy mặc định, "thứ y mong muốn = tỷ tỷ". Gọi tỷ tỷ sẽ được Lưu Ninh thành toàn. Bên má còn lại sau đó cũng được phủ lên bằng những cái thơm cùng vết sơn, son trên môi Lưu Ninh cũng đã bị trôi sạch. Do tác động lực liên tục, dù lực có nhẹ nhưng môi cô vẫn sưng lên đôi chút.
- Đủ luôn, ta với đệ huề nhé.
Tầm mắt Cung Viễn Chủy lần nữa đặt lên môi Lưu Ninh, môi nhỏ vì hôn má y mà sưng rồi, sổ ghi chép thành tựu của Cung Viễn Chủy lại được đề thêm một dòng.
- Thiếu một cái.
Cung Viễn Chủy nâng dời chân lực chạm lên cơ khoeo sau gối của Lưu Ninh, chiêu đòn này ngay sau đó làm chân cô mất lực, ngã nhào vào người Cung Viễn Chủy. Y giữ eo Lưu Ninh, mang cô ngồi lên đùi mình.
- Viễn Chủy...!
Lưu Ninh bám tay vào cổ Cung Viễn Chủy, cái gạt chân làm hồn vía cô bay hẳn lên mây, được y giữ người lại vẫn chưa hoàn hồn được nữa.
Cung Viễn Chủy mặc kệ lời oán trách của Lưu Ninh, y chu môi.
- Thiếu ở đây.
Giây sau, môi Cung Viễn Chủy bị tay Lưu Ninh nắm lại, như chiếc lồng chụp hẳn được chú chim mỏ dài.
- Ở đây thì khôngggggg.
Lưu Ninh đã tắt đèn xanh rồi, cái này vượt đèn đỏ là công an gông cổ. Khẳng định lại lần nữa với Cung Viễn Chủy.
- Hôn ở đây là tình nhân, ta với đệ không phải.
Vui vẻ của Cung Viễn Chủy bùm một cái biến mất, nắm tay Lưu Ninh dời đi khỏi môi.
- Vậy...ta với Lưu Ninh là gì?
Câu hỏi này dành cho Lưu Ninh, cũng dành cho cả chính bản thân Cung Viễn Chủy. Tức giận, ngại ngùng, vui vẻ, hạnh phúc và cả động tình cũng cùng nhau trải qua, cả hai nên gọi mối quan hệ này là như thế nào mới đúng đây? Lưu Ninh không biết, Cung Viễn Chủy lại càng không biết.
- Đệ xem ta là gì của đệ, thì mối quan hệ của chúng là như vậy.
Cung Viễn Chủy lắc đầu.
- Lưu Ninh xem ta là đệ đệ có đúng không?
Lưu Ninh trả lời đúng thì Cung Viễn Chủy khóc liền ngay tại đây. Y từng bảo xem y như đệ đệ, thật ra thứ y muốn là xem như phu quân.
- Vậy đệ xem ta là tỷ tỷ đúng không?
Cung Viễn Chủy lắc đầu.
- Lưu Ninh trả lời ta trước đi.
- Viễn Chủy trả lời ta trước.
- Lưu Ninh trước.
- Đệ trước.
Đoạn hội thoại cứ tranh luận xem ai sẽ trả lời trước, thị vệ đã đứng ngoài cửa từ nãy đến giờ, muốn đợi chủ tử xong chuyện sẽ tiến vào. Nhưng đợi từ nãy đến giờ, cả hai vẫn tranh xem ai trước ai sau.
Bình thường một mình Cung Viễn Chủy đã khó chiều ý, bây giờ thêm cả Lưu Ninh, Cung Viễn Chủy khó chiều ý nhân đôi. Cung Viễn Chủy dặn dò thị vệ mang 50 vạn lượng bạc đến Vạn Tượng Các, không cần đưa cho ai chỉ cần vòng một vòng rồi quay về Chủy Cung. Đưa lại 50 vạn lượng bạc này cho Cung Viễn Chủy, nhưng phải có Lưu Ninh chứng kiến.
Nhìn mà xem Cung Viễn Chủy và Lưu Ninh ở cùng một chỗ thì như thế nào, thị vệ cũng không dám tiến vào để hoàn thành cho xong nhiệm vụ. Nghĩ đi nghĩ lại mãi một lúc, Cung Viễn Chủy và Lưu Ninh vẫn còn tranh trước sau, thôi thì thị vệ hi sinh tấm thân mình lần này để hoàn thành nhiệm vụ.
Hít một hơi thật sâu, mang hộp gỗ đựng 50 vạn lượng bạc nặng trịt bằng cả hai tay, thị vệ nhắm mắt tiến vào tẩm phòng.
- Chủy công tử, 50 vạn lượng bạc từ Vạn Tượng Các.
Dù đã bị nhiều lần rồi, nhưng Lưu Ninh vẫn chưa quen được đoạn cố người đột nhiên vào phòng. Cô giật bắn cả người lập tức rời khỏi người Cung Viễn Chủy, may có bình phong chắn phía trước, trung y trắng của Lưu Ninh cũng không tiện để chạm mắt nam nhân khác.
Cung Viễn Chủy đã quen rồi, y thở dài một hơi biểu tình sự bất lực cực độ. Có lẽ là ngày mai, y phải bảo Cung Thượng Giác mới pháp sư đến, nghe đâu đó trong Sơn Cốc cũng có vị pháp sư Lê gì đó tiếng tăm không tồi.
- Đệ khoan, phải lau sạch vết son cái đã.
Lưu Ninh lấy khăn tay, nhanh xoay mặt Cung Viễn Chủy lau đi vết son hai bên má y. Cung Viễn Chủy tiếc vì vẫn chưa được ngắm nhìn những vết son này, son bám lên da tuy được lau đi nhưng vẫn còn vệt đỏ. Lưu Ninh cẩn thận nheo mắt nhìn một lượt, nhìn sơ thì vẫn không nhận ra điều khác thường, tạm chấp nhận.
- Được rồi á, đệ đi đi.
Cung Viễn Chủy đứng dậy, thuận tay lấy thêm một ít son trong lọ sứ, tự tay bôi lên môi mình rồi khom người hạ môi xuống bên má của Lưu Ninh. Đã hơn thua rồi, phải hơn thua đến cuối.
- Như thế này mới là được rồi.
Trên má Lưu Ninh, lưu lại vết son đậm nhất có cả vân môi của Cung Viễn Chủy. Lưu Ninh cũng không vội lau nó.
- Cô thay y phục đi, ta đi xem qua số ngân lượng này một lát.
Thị vệ có mắt nhưng giả mù, xóa đi đoạn kí ức nhìn thấy bóng của Cung Viễn Chủy hôn má Lưu Ninh. Nhưng Cung Viễn Chủy vừa bước ra, thị vệ ngẩng mặt lên đã thấy môi chủ tử lem nhòa vết son.
- À thêm cả môi nữa cơ.
Cung Viễn Chủy khoanh tay nhìn thấy thị vệ lẩm nhẩm, xem cái dáng vẻ vô tội đó kìa, y muốn cắt lương.
- Ta lệnh cho ngươi như thế nào?
- Chủy công tử dặn có sự chứng kiến của Lưu Ninh tiểu thư. Đúng như lời người căn dặn.
Nghe cũng hợp lý đó, Cung Viễn Chủy mặc kệ vẫn cắt lương.
- Ra ngoài.
Cung Viễn Chủy lần này lại đưa thị vệ đến thư phòng giáo huấn tâm lý và tác phong làm việc. Từ ngày Lưu Ninh đến đây, hạ nhân ở Chủy Cung cũng gặp riêng Cung Viễn Chủy thường xuyên hơn, nhưng gặp riêng là sẽ bị cắt lương và cắt thưởng.
Cung Viễn Chủy vừa rời khỏi, Lưu Ninh nhanh chóng chạy đến chốt lại cửa tẩm phòng, 'mếc cúp sa lon' vừa khai trương đã chính thức đóng cửa vì bà chủ bận ngại với trai trẻ.
Lưu Ninh soi gương vết môi Cung Viễn Chủy lưu lại trên má, âm thanh tượng hình lần nữa đưa cô trở về hồi ức ban nãy. Môi của Cung Viễn Chủy cũng mềm xèo, khen ngợi trong đầu Lưu Ninh hóa thẹn, hai tay che mặt gục xuống bàn.
- Íiiiiiiii. Chài ai chàii.
.
.
.
Giờ Thân
|| Thư phòng ||
Cung Viễn Chủy đợi Lưu Ninh thay y phục và trang điểm, sau đó sẽ cùng cô mang lồng đèn đến Giác Cung. Cũng đã nửa canh giờ, Lưu Ninh vẫn chưa trang điểm xong. Cung Viễn Chủy vốn là người nóng vội, nhưng đợi Lưu Ninh trang điểm thì y đợi được. Dù sao xinh đẹp thì cũng là hoa của y.
Ban trưa khi Cung Viễn Chủy cùng Lưu Ninh trở về Chủy Cung, Thượng Quan Thiển sau đó lại đến Y Quán bốc thuốc. Đơn thuốc cũng đã được mang đến cho Cung Viễn Chủy xem xét, lần này đơn thuốc khác với những lần trước. Thượng Quan Thiển mưu mô không tầm thường, Cung Viễn Chủy càng phải cẩn thận. Y viết từng loại thảo mộc trong đơn thuốc ra từng mảnh giấy, y muốn xem thứ tự bỏ vào của từng thảo mộc có ảnh hưởng đến dược tính của thuốc hay không.
Giấy vừa viết xong, đã nghe tiếng gọi của Lưu Ninh.
- Viễn Chủy đệ đệ.
Tiếng gõ cửa cũng được kèm theo sau đó, Cung Viễn Chủy cất gọn những mảnh giấy lại vào một góc. Còn bảo đến vừa nghĩ là lâu thì Lưu Ninh đã xong rồi. Y đứng dậy tiến đến mở cửa cho Lưu Ninh.
Lưu Ninh với chiếc đầm hồng, xõa tóc trang điểm xinh đẹp, nghiêm chỉnh đứng trước mặt Cung Viễn Chủy. Đợi cánh cửa được mở ra hết, Lưu Ninh dang tay xoay một vòng.
Chiếc đầm vẫn vừa vặn với Lưu Ninh, từ trên xuống phải nói là hoàn mỹ trong mắt Cung Viễn Chủy. Còn sợ cô xoay vòng không đứng vững, Cung Viễn Chủy đã để sẵn tay đỡ cô.
- Đệ thấy có đẹp không?
- Y phục vẫn vừa với cô mà đúng không?
Vòng xoay của Lưu Ninh dừng lại, một cái đánh vào cánh tay Cung Viễn Chủy.
- Ý đệ là chê ta bự lên đúng không? Thì đúng là bự lên thiệt đó, nhưng vẫn còn eo nha!
Một vừa hai phải thôi, nữ nhân kị nhất là hỏi quần áo còn mặc vừa không. Cung Viễn Chủy cái gì cũng biết, sao đạo lý này vẫn chưa giác ngộ vậy! Không hài lòng, Lưu Ninh lại đánh y thêm một cái.
- Ta chưa nói gì mà.
- Đệ nói rồi!
Cung Viễn Chủy nhìn lại tổng thể một lần nữa, Lưu Ninh đúng là xinh đẹp, không trang điểm đã thuận mắt rồi, trang điểm thì là mỹ nhân. Nhưng y phục này hở cả vai và cổ, vị trí trước ngực cũng quá là thấp rồi. Dù đã nhìn qua thì Cung Viễn Chủy vẫn chưa tập quen được với kiểu y phục phóng khoáng này. Y nắm phần cánh tay áo hai bên vai của Lưu Ninh, muốn kéo sát vào để che đi một phần cổ của cô, đã không có choàng ngoài rồi còn như thế này nữa.
- Sẽ lạnh.
- Không lạnh đâu, kỹ năng á.
- Nói nhăng nói cuội.
Cung Viễn Chủy kéo mãi không lên, còn như muốn xách cả người Lưu Ninh nhấc lên khỏi mặt đất. Vậy xem ra phương án này không được, sẽ hư y phục của cô. Cung Viễn Chủy liền vén tóc phía sau của Lưu Linh lên trên, che đi phần phía trước.
- Để như thế này đi.
Lưu Ninh lắc đầu, vén lại tóc ra phía sau.
- Kiểu tóc này phải vén hết về sau mới xinh.
Aaaa, Cung Viễn Chủy không chịu đâu! Vẻ mặt y hiện rõ sự hậm hực. Còn sợ người khác sẽ nhìn thấy Lưu Ninh, y nắm tay kéo cô vào bên trong thư phòng.
- Viễn Chủy sao thế? Ta thấy xinh mà, đệ không thích hả?
Cung Viễn Chủy cởi áo choàng ngoài, khoác lên người Lưu Ninh. Áo lớn che kín cả người cô, còn dư thêm cả một đoạn tà dài xuống sàn.
Lưu Ninh không hiểu vì sao Cung Viễn Chủy lại như thế, người thời này sẽ xem kiểu dáng chiếc đầm này là kì lạ. Cung Viễn Chủy đã mang tặng lại cho Lưu Ninh thì cũng đồng nghĩa y đã chuẩn bị tinh thần để nhìn thấy cô mặc chiếc đầm này rồi.
Vừa trang điểm chỉnh tóc xong, Lưu Ninh đã chạy đến đây khoe với Cung Viễn Chủy liền, dáng vẻ hậm hức trông như không thích kia, Lưu Ninh cũng buồn đôi chút rồi.
Lưu Ninh mang áo choàng trả lại cho Cung Viễn Chủy.
- Nhưng mà ta thích đầm này, mặc thoải mái hơn cổ trang nhiều lắm.
- Ta thích.
Áo choàng lại lần nữa khoác lên người Lưu Ninh.
- Nhưng ta không thích người khác nhìn lên da thịt nữ nhân của ta.
Lưu Ninh vốn không thích kiểu người có tính chiếm hữu cao, trong cả công việc lẫn tình yêu luôn. Vì Lưu Ninh thích tự do, cũng như có quan điểm riêng của mình, để cô buộc phải theo người khác là điều cô không thích nhất.
Cung Viễn Chủy có cả, nhưng Lưu Ninh như bị bỏ bùa, chỉ cần là y thì từ không thích sẽ thành chấp nhận.
Lưu Ninh đánh nhẹ lên ngực Cung Viễn Chủy.
- Ai thèm làm nữ nhân của đệ?
Cung Viễn Chủy cong khóe môi.
- Ai thì Lưu Ninh tiểu thư đây, về tẩm phòng soi gương sẽ rõ.
!!!!
Ảnh phản chiếu trong gương là Lưu Ninh còn gì, rõ là Lưu Ninh không thèm, cho thì nhận chứ không thèm. Thằng nhóc này đáo để thật, nói đến xịt keo đông cứng Lưu Ninh luôn.
- Ta không khoác choàng đâu, mặc bình thường thế này mới xinh.
Áo choàng lại về tay Cung Viễn Chủy, đưa qua trả lại đến mức áo choàng bị chóng mặt. Lần này thì Cung Viễn Chủy nhận lại, Lưu Ninh bảo thích mặc như thế này, y cũng không thể khăng khăng làm cô khó chịu. Nhưng y chắc chắn phải theo sau Lưu Ninh giám sát, kẻ nào tò mắt quá phận là xử liền.
- Ta muốn đến y quán một lát, sau đó mang đèn lồng đến Giác Cung. Cô đi cùng ta không?
Lưu Ninh lập tức gật đầu, theo mạch trong phim, chắc chắn Cung Thượng Giác sẽ dùng bữa tối cùng Thượng Quan Thiển, Cung Viễn Chủy chỉ mang lồng đèn đến rồi lại về. Lưu Ninh sợ lại có thay đổi, cô phải đi theo để đảm bảo Cung Viễn Chủy sẽ quay về Chủy Cung, sau đó dùng tiệc ở đây giữ chân y.
- Đi chứ, ta đi cùng đệ.
- Vậy ta đi thắp lồng đèn trước.
Cung Viễn Chủy rời đi một bước, Lưu Ninh liền theo sau. Y đột nhiên lại dừng lại.
- Lồng đèn ở bên kia.
- À vậy hả.
Theo hướng Cung Viễn Chủy chỉ tay, lồng đèn chỉ đặt trên bàn gỗ trong phòng cách chỗ hai người có vài bước chân. Lưu Ninh không để ý đến lại tưởng y đi hẳn xa lắm.
Hơi quê nhưng chịu, Lưu Ninh đứng đợi có hơi mỏi chân, nhìn quanh tìm chỗ ngồi. Mấy mảnh giấy trên bàn thu hút sự chú ý của Lưu Ninh, từng mảnh hình chữ nhật viết chữ này trong quen lắm. Lưu Ninh nhìn đến Cung Viễn Chủy, không phải là thảo mộc để xếp lại rồi nhận ra trong cháo có độc chứ...
Nghĩ một lúc, Lưu Ninh muốn thủ tiêu mấy mảnh giấy này, dù sao Cung Thượng Giác ăn cháo xong vẫn khỏe re mà, Thượng Quan Thiển cũng không lớn gan như thế. Lưu Ninh nhích gần đến bàn gỗ, suy nghĩ xem nên ra tay thế nào để thủ tiêu thành công mấy tờ giấy này.
Canh me canh chua Cung Viễn Chủy không nhìn đến Lưu Ninh, cô ngồi hẳn một cái phịch xuống bên cạnh bàn, tay gác lên mấy mảnh giấy, thành công trong kế hoạch được 30%.
Cung Viễn Chủy ngẩng mặt nhìn Lưu Ninh, cô giật cả mình, liền cười ngờ nghệch đáp lời y.
- Hì hì ta mỏi chân. Ta muốn ngồi một chút.
Bình thường Lưu Ninh sẽ kiểu "Đệ nhìn ta làm gì" hoặc là chỉ cười rồi nháy mắt với Cung Viễn Chủy. Hôm nay giải thích nhiều đáng ngờ như thế, Cung Viễn Chủy phải để tâm quan sát thêm mới được.
- Trên bàn có kẹo, cô ăn đi.
Lưu Ninh gật đầu, nhìn xuống bên cạnh đúng là có kẹo thật, còn được bóc vỏ sẵn. Ăn một viên kẹo nạp đường, Lưu Ninh tiếp tục hành sự.
Nhưng bây giờ muốn lấy chúng rời khỏi đây thì phải giấu được Cung Viễn Chủy, đầm của cô lại không có túi, trở về phải hạ đánh giá sao của đầm này xuống mới được. Số giấy cũng nhiều, Lưu Ninh áng chừng cũng không thể cho vừa vào miệng cô. Yếu nghề trộm cắp xỉa đồ quá, Cung Viễn Chủy thắp đèn cũng sắp xong rồi.
Nghĩ đi nghĩ lại, Lưu Ninh nhìn xuống ngực mình, mỗi nơi đó còn thừa chỗ trống...
Cô căng thẳng dòm chừng Cung Viễn Chủy, vừa đợi y cúi mặt xuống, nhanh tay gấp vô lại những mảnh giấy. Làm việc xấu nên run tay, tay cô run còn hơn máy massage điện từ, mang những mảnh giấy đã được gấp lại, chúng dày hẳn hơn một đoạn, cho vào áo ngực.
Trời ơi trời, Lưu Ninh muốn xĩu. Phải chi miệng size 2XL cũng không cần phải làm những cái khó coi thế này. Vừa căng thẳng vừa khó coi, trải nghiệm này đánh giá trừ âm vô cực.
Cung Viễn Chủy đương nhiên nhìn thấy, thấy rõ nữa là đằng khác, y phải vờ như chưa thấy gì cả. Đoạn Lưu Ninh dùng tay đo miệng mình, y cũng nhìn thấy, thật không hiểu cô muốn làm gì, nhưng trông buồn cười không nhịn được. Cung Viễn Chủy tin Lưu Ninh không phải là người của Vô Phong, vì độ lộ liễu của Vô Phong chưa bằng một phần mười của cô nữa.
Cũng chỉ là tên của thảo mộc thôi, Lưu Ninh cất công xỉa làm gì, nếu cô muốn y vẫn có thể viết lại cho cô mà. Đúng là khó hiểu, Cung Viễn Chủy sẽ vờ như không biết vậy.
HẾT HỒI 61
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro