HỒI 52
Chụt-
Âm thanh và hình ảnh vô cùng siêu thực. Môi mềm còn vươn hơi ấm trên má Lưu Ninh, ba hồn bảy vía của cô đều bùm một cái bay mất rồi. Cung Viễn Chủy đạt được dự tính, vui vẻ mỉm cười đứng thẳng người lên. Đắc ý, tay chắp ra phía sau.
- Ta giúp cô lau vết bẩn trên khóe môi thôi.
Lần thứ ba Cung Viễn Chủy thơm má Lưu Ninh. Ba lần đều nghe tiếng rõ ràng, như thể phát lên loa cho tất cả mọi người đều biết y thơm má cô.
Lưu Ninh vẫn chưa hoàn hồn trở về, Cung Viễn Chủy cũng nhân cơ hội đó mà rời đi. Một công đôi chuyện, có thể đánh dấu chủ quyền trước mặt Lý Hoán Du, còn có thể điệu hổ ly sơn Lưu Ninh. Ai mà bì nổi Cung Tam tiên sinh nữa.
Cung Viễn Chủy nghênh mặt lướt qua Lý Hoán Du.
-.....
Lý Hoán Du nắm chặt chuôi đao, lòng đã vụn ra từng mảnh từ nhiều ngày trước rồi, bây giờ như kiểu vừa đắp lại đã vụn tiếp. Không xứng thì mãi mãi sẽ chẳng có cơ hội với đến.
Lưu Ninh hai má đều ửng hồng, đến khi cả đầu như muốn xì khói cô mới phản ứng lại đưa tay sờ lên má mình. Cung Viễn Chủy cũng đã rời đi mất rồi, xoay đầu nhìn sang chỉ thấy Lý Hoán Du khóe mắt đều đỏ lên nhìn cô.
Gió se lạnh thổi qua một luồng, tóc Lưu Ninh rối loạn phía trước. Lý Hoán Du tiến đến một bước, chỉ chỉ tay lên tóc cô.
- Tóc của tiểu thư rối rồi.
Lưu Ninh gật gù đưa tay vuốt lại phần tóc ở phía trước, bưng lại bát mỳ đang ăn dở vội đi về tẩm phòng.
- Đa tạ.
Lưu Ninh chẳng ngoáy đầu nhìn Lý Hoán Du một cái, nhưng ở phía sau ánh mắt của y đều đặt lên người cô.
Nếu như ta thích nàng, vừa đúng lúc nàng cũng thích ta. Tóc nàng rối rồi, ta sẽ đưa tay vén tóc cho nàng, bàn tay cũng sẽ lưu luyến trên tóc nàng một lúc lâu.
Nhưng nếu ta thích nàng, không may nàng chằng thích ta. Khi tóc nàng rối rồi, ta chỉ có thể nhẹ nhàng nói với nàng, tóc nàng đã rối rồi.
______
- Thằng nhóc đó!!
Lưu Ninh gắp hẳn một đũa mỳ lớn cho vào miệng, chống cả tay lên bàn, nét nhai hậm hực vô cùng.
- Hôn xong rồi còn bỏ đi nữa chứ. Aisss!
Không phản kháng, hay nhất quyết cự tuyệt Cung Viễn Chủy. Thì Lưu Ninh lại tự vấn bản thân rằng tại sao lại thích như vậy. Não bộ của Lưu Ninh trả lời thích là thích, không có lý do xin người đừng hỏi nữa.
Cung Viễn Chủy đọc Xuân Cung Đồ, Lưu Ninh phải mất rất nhiều thời gian để reset lại kí ức của mình. Nhưng vừa reset lại ký ức đó, thì Lưu Ninh lại nghĩ đến Cung Viễn Chủy rốt cuộc đã học được những gì rồi. Y cũng đã 18, chưa thành niên nhưng vẫn đủ tuổi và nhận thức về chuyện đó, vậy y đã từng chưa... Tò mò về khoảng riêng tư tối mật, Lưu Ninh lại lần nữa phải reset não bộ của mình.
Dù đã thực hành ngồi thiền, nhưng vòng lặp luẩn quẩn vẫn xảy ra, nên thay vì đi ngủ sớm để dậy được đúng giờ, thì Lưu Ninh chọn thức đến giờ đó luôn.
Cung Viễn Chủy vẫn chưa dùng điểm tâm sáng. Lưu Ninh ban nãy còn định bụng nhất định phải dặn dò y trở về dùng bữa sáng, nhưng mà thơm má một cái. Cô khờ cả ra luôn, theo cũng không theo được, mà định dặn dò y cái gì cũng quên sạch.
Lưu Ninh đã nhờ thị nữ mang phần mỳ của Cung Viễn Chủy cất đi, đợi y trở về rồi làm nóng lại.
Lưu Ninh vừa nhai một miệng mỳ lớn, vừa đưa tay áp đi áp lại vào vị trí Cung Viễn Chủy để lại chiếc hôn. Khóe môi và một phần môi cũng bị chạm vào rồi, nụ hôn đầu của cô bị Cung Viễn Chủy lụm hết 1/3 rồi!!! Nghĩ đến tay chân Lưu Ninh luống cuống hết cả lên, cũng gần có tuổi rồi còn bị trai trai làm cho thành hạt thóc nữa.
.
.
.
Giờ Thìn
|| Y Quán ||
Cung Viễn Chủy không mang theo thị vệ, một thân tiến vào mật thất phía sau Y Quán. Mật thất ở phía sau cây đại thụ, vén đi bức rèm do tầm gửi kết thành sẽ xuất hiện cơ quan chốt khóa. Đoạn đường vào đến bên trong tối đen như kịt, đi một đoạn dài mới thấy ánh đèn từ đuốc, gian phòng lớn, chính giữa gian phòng là thi thể người được đắp vải trắng.
- Ca ca.
Cung Thượng Giác theo tiếng gọi, hướng mắt mỉm cười nhìn Cung Viễn Chủy.
- Viễn Chủy đệ đệ.
Bên cạnh Cung Thượng Giác còn có người khác, bạch y không hề vết bẩn. Là Nguyệt công tử.
Từ lần gặp ở Vạn Tượng Các, thì đây là làn thứ 2 gặp lại giữa hai người. Cung Viễn Chủy qua loa thủ lễ với Nguyệt công tử.
Nguyệt công tử biết Cung Viễn Chủy mười phần không thuận mắt với y, dù sao y cũng không quan tâm đến.
Cung Thượng Giác kéo vải trắng trùm kín mặt của thi thể xuống. Phần cổ thi thể lộ ra vết cắt lớn.
- Nữ nhân này là thị nữ của Chủy Cung.
Cung Viễn Chủy tiến đến, nhìn tổng thể một vòng thi thể. Vết cắt lớn, kích thước lưỡi đao khác với lưỡi đao của Vô Danh. Y dừng lại ở một bên, cầm lên cánh tay của thi thể, kiểm tra độ co cứng của ngón tay, phần gân tay bị đứt đúng là do y làm. Trên cánh tay, cả bụng hay ngực cũng không có bất kỳ vết thương nào khác. Đoán chừng một đao kề cổ đã lấy mạng của ả.
- Cơ co cứng gần như cực đại. Có thể bị sát hại...
- Giờ Tuất đêm qua.
Lời của Cung Viễn Chủy bị Nguyệt công tử cắt ngang. Cánh tay trong tay Cung Viễn Chủy bị vứt xuống chẳng nương nhường. Danh thiên tài đã muốn tranh với y, bây giờ đến cả khám nghiệm thi thể cũng muốn tranh. Xoay người nhìn Nguyệt công tử, y ghét điên người này.
- Nguyệt công tử đúng là điều gì cũng biết nhỉ? Cắt ngang lời người khác, công tử cũng biết. Giỏi thật đó.
- Viễn Chủy.
Cung Thượng Giác hắng giọng nhắc nhở Cung Viễn Chủy. Ca ca đã nhắc nhở, chẳng mấy tâm phục nhưng không thể không nghe theo. Cung Viễn Chủy xoay người lại, mang cánh tay của thi thể cho lại vào sau lớp vải trắng, kéo vải trắng trùm lại kín cả mặt.
- Chủy công tử, thi thể đã xem qua rồi. Ta sợ công tử không biết, sẽ mất thời gian xem xét lại thôi.
Tưởng lên chức trưởng lão là ngon lắm ha gì? Cung Viễn Chủy không phục!
Khóe môi của Cung Viễn Chủy không thể nhịn được, nhưng ngẩng lên đã thấy Cung Thượng Giác dùng ánh mắt nhắc nhở y. Đành thu lời lại vào trong.
- Ca ca, ả ta là người của Cung Hoán Vũ.
Theo lý, hạ nhân bị cho rời khỏi Sơn Cốc phải thông qua Trưởng lão viện, xem xét có phải lý do chính đáng để bị đuổi khỏi Sơn Cốc hay không. Cung Thượng Giác nghe Kim Phục thuật lại, lời lẽ của thị nữ này xằng bậy, chọc giận Cung Viễn Chủy. Đệ đệ của y không phải là người ngông cuồng dụng quyền, Cung Thượng Giác biết lời lẽ xằng bậy kia chỉ là một phần thôi. Việc ở Trưởng lão viện cũng đã thay đệ đệ xử lý.
- Vài ngày trước, đệ đã thấy ả ta lén lúc đến từ đường. Nhiều lần lợi dụng Lưu Ninh để khích hạ nhân ở Chủy Cung. Ca ca, ả ta còn muốn...
Nói đến đây Cung Viễn Chủy nhỏ giọng lại.
- Ân ái với đệ.
Cung Thượng Giác đoạn này mới ngạc nhiên nhìn Cung Viễn Chủy. Chưa từng nghe đệ đệ nhắc đến, từ khi nào mà nữ nhân khác dám nghĩ đến chuyện này với Cung Viễn Chủy!
- Ta chưa từng nghe đệ nhắc đến.
- Đệ còn muốn xem biểu hiện của ả, sau đó sẽ bẩm báo ca ca một thể. Chỉ có điều đệ không nghĩ được, việc đó giúp Cung Hoán Vũ có được lợi gì trong kế hoạch của hắn.
Đệ đệ lớn trong nhà như quả bom nổ chậm, Cung Viễn Chủy được bảo bọc còn chưa có kinh nghiệm gì để giải quyết chuyện ái tình nam nữ. Cung Thượng Giác lại đau đầu lo lắng nữa rồi, Cung Viễn Chủy chính trực liêm khiết, chắc chắn sẽ không có gì xảy ra. Nhưng Cung Viễn Chủy liên tục có dính đến nữ nhân, còn là những chuyện của nam nhân trưởng thành. Sát thủ của Vô Phong, rồi cả Cung Hoán Vũ muốn làm loạn Cung Môn còn chưa giải quyết xong triệt để, lại đến chuyện thành niên của Cung Viễn Chủy. Cung Thượng Giác rơi vào trầm cảm mất.
- Vết cắt của lưỡi đao rất lớn, không mỏng như lưỡi đao của Vô Phong.
- Phần da ở cổ bị rách, vết rách không trơn tru. Một đao lấy mạng nhưng tốc độ ra tay không mấy nhanh nhẹ.
Nguyệt công tử và Cung Viễn Chủy cùng nhau tiếp lời suy luận. Đột nhiên hòa hợp, Cung Viễn Chủy vẫn bĩu môi chê bai đối phương.
Cung Thượng Giác hướng đến Cung Viễn Chủy nghi hoặc hỏi.
- Giờ Tuất đêm qua, Lưu Ninh tiểu thư có ở cùng đệ không?
Cung Viễn Chủy biết ca ca vẫn không đủ lòng tin với Lưu Ninh, việc ả thị nữ này bị đuổi đi, lý ra y vẫn muốn giữ ả lại để tránh đánh rắn động cỏ, nhưng ả nói người trong lòng của y hệt như kỹ nữ. Thì ả đã tự chôn mình rồi. Cung Thượng Giác có thể cũng do điều đó, tình nghi Lưu Ninh đầu tiên.
Cung Viễn Chủy gật đầu khẳng định.
- Cả đêm đều ở cùng đệ.
Trần cảm, Cung Thượng Giác trầm cảm!
Cung Thượng Giác thở hắt ra một hơn, nhìn đến Nguyệt công tử. Cung Viễn Chủy thế này, nếu Lưu Ninh được gả cho Nguyệt tộc, đệ đệ chắc chắn sẽ từ mặt y.
Nguyệt công tử không hiểu vì sao Cung Thượng Giác lại nhìn mình, chuyện của Cung Viễn Chủy thì liên quan gì đến y.
- Cung Hoán Vũ không có khả năng, người của chúng ta canh gác nghiêm ngặt. Hắn không thể ra khỏi từ đường nửa bước.
- Từ lưỡi đao đến tốc độ đao pháp, không phải của Vô Danh.
- Ca ca, sao huynh không hỏi đến Thượng Quan Thiển.
Cung Viễn Chủy thấy rất không công bằng rồi, cũng đều là nữ nhân. Nhưng tại sao ca ca cứ mãi nghi ngờ nữ nhân của y.
Cung Thượng Giác lúc này mới chợt nhớ ra, y đã đánh tiếng rời đi với Thượng Quan Thiển. Chắc chắn nàng sẽ không dám làm loạn, hơn nữa còn có Kim Phục trông chừng.
- Kim Phục trông chừng nàng ấy, không có khả năng làm loạn.
- Lừa người.
Cung Viễn Chủy hậm hực trong lòng, biểu hiện ngoài mặt không dám để lộ rõ. Vừa làm lành với Cung Thượng Giác, Cung Viễn Chủy đương nhiên không muốn cùng ca ca tiếp tục tranh luận. Nhưng việc Cung Thượng Giác không đủ lòng tin với Lưu Ninh, vẫn luôn là tơ rối không gỡ được của Cung Viễn Chủy.
- Giác công tử, Chủy công tử đã xác nhận thân phận của thi thể này. Vậy chuyện này có bàn bạc với Vụ Cơ phu nhân không?
- Ta vừa trở về, nếu lập tức đến Vũ Cung sẽ có kẻ sinh nghi. Tạm thời để đến qua ngày, xem xem Cung Hoán Vũ sẽ hay người của hắn bị sát hại từ ai.
- Ca ca, gia quyến của ả ta không tìm thấy xác. Không lý nào có thể trốn thoát được.
Vấn đề này Cung Thượng Giác cũng đang suy đoán, vì lúc y vừa về đến chân Sơn Cốc, đã thấy thi thể giấu sau tảng đá lớn. Không có vết tích của xô xát, ẩu đã hay nhiều người. Khả năng thi thể từ nơi khác chuyển xuống.
- Ta sẽ cho người điều tra lại nơi ở gia quyến của ả đã ở. Nguyệt công tử, còn thi thể này người giúp ta sắp xếp mai táng được không?
Nguyệt công tử gật đầu.
- Giác công tử yên tâm, việc nên làm.
- Viễn Chủy, thảo mộc để bảo quản thi thể trong kho có còn không?
Cung Viễn Chủy điểm qua một chút trí nhớ của mình.
- La hán tùng, Bách thụ, Tuyết tùng, Lệ thanh, Chi Phương, Phong Lạp. Ca ca, vẫn còn.
- Vậy cho người của đệ mang sang chỗ Nguyệt công tử.
Cung Thượng Giác dự tính một công đôi chuyện, cho 'người của đệ' ở đây ý ám chỉ Lưu Ninh. Cung Viễn Chủy lập tức hiểu ý, lại tự hỏi tại sao phải là Lưu Ninh, y còn muốn giấu dẹm chuyện này với cô mà.
- Đã rõ, ca ca.
.
.
|| Chủy Cung ||
- Tiểu thư, cái này chỉ lấy lòng đỏ trứng thôi ạ.
- Dạ đúng rồi ạ, lấy lòng đỏ thôi á. Lòng trắng mình dùng làm cho món sau. Món Kim Long Hý Châu ấy ạ.
- À à. Lão hiểu rồi. Già cả rồi, mau quên quá đi mất. Tiểu thư đừng trách tội lão nhé.
Lưu Ninh vội vàng xua tay.
- Không dám ạ, không dám đâu ạ. Tiểu nữ cũng hay quên lắm. Ban sáng ăn gì tiểu nữ còn không nhớ mà.
Lưu Ninh nói rồi tự cười khà khà để không khí trong gian bếp đỡ căng thẳng hơn. Quản sự cũng không nhịn được phì cười với cô.
Nhà bếp đã lên lửa hừng hực từ ban sáng, theo sự sắp xếp của quản sự để chuẩn bị cho tiệc "bú phẹt" tối nay.
Lưu Ninh đương nhiên hết lòng giúp sức, nhưng không biết thế nào cô cứ động đến vậy gì sẽ bị những thị nữ khác lấy đi. Bọn họ bảo cô cứ đứng giám sát là được. Nhưng nhà nếu có cỗ, đứng không làm gì mới kì á.
Nhân An sợ Lưu Ninh giám sát buồn miệng, nên đã rửa sạch một bát lớn đựng đầy nho và táo gọt sẵn cho cô. Cơ hội đi lại đã đến, Lưu Ninh đi một vòng bếp, đút nho và táo cho từng người. Ai cũng có phần, luôn miệng nạp đường để có sức làm việc.
- Thấy gái đẹp bao giờ chưa? Nò. Đẹp gái lắm đó nha. Gái đẹp vô cùng tận luôn đó. Thấy gái đẹp ăn nho bao giờ chưa? Nò. Mấy người là sướng lắm đó nha, được thấy gái đẹp quài luôn.
Lưu Ninh cầm bát xoay đi xoay lại nhiều vòng, còn vuốt tóc nháy mắt hết lòng với tiểu phẩm này. Vừa có lộc ăn đến miệng, vừa có tiểu phẩm dù hơi kỳ nhưng cũng mắc cười. Cả gian bếp đều rộn ràng tiếng cười, sự dè dặt của thị nữ với Lưu Ninh cũng phần nào được cởi bỏ.
____
Cung Viễn Chủy vừa về đến Chủy Cung, đã thấy ở gian trước vắng không một bóng người, chỉ còn thị vệ gác trước tẩm phòng của y. Không bóng người nhưng vẫn còn vang tiếng cười lớn từ gian sau lên đến tận gian trước.
Đúng là để Lưu Ninh ở lại Chủy Cung một mình y chẳng mấy yên tâm. Mấy hôm trước nhà bếp ở Thương Cung có Lưu Ninh đến đó thì liền bị cháy. Bây giờ không biết ở gian sau có ổn không, hay là cười bên ngoài nhưng lại khóc trong tim.
Cung Viễn Chủy chưa đi đến gian bếp nữa đã nghe được tiếng Lưu Ninh.
- Ù ôi ghê thế luôn cơ á! Dữ vậy, thời này mà sinh một lần 10 đứa luôn hả?
- Đúng rồi á tiểu thư. 10 hài tử, nhưng có chút xíu như vầy nè.
Thị nữ miệt mài miêu tả với Lưu Ninh.
- Tin chuẩn không vậyyy? Chút xíu vậy sao vẫn sống được.
- Tin chuẩn luôn.
Các thị nữ vừa làm việc, vừa chụm lại nói chuyện hăng say với Lưu Ninh. Bọn họ còn học được từ ngữ của cô, còn cả mấy cái kí hiệu like hay ok đồ luôn.
- Tiểu nữ từng gặp qua rồi. Không những vậy mà lớn kên vô cùng anh tuấn, siêu soái luôn á.
- Tin chuẩn tin chuẩn, tiểu thư.
- Đuuu.
Thị nữ kia thuận tay mang nho đút cho Lưu Ninh. Mấy cái tin bát quái của Sơn Cốc Trụ Trần còn hút hơn mấy tin đánh ghen trên Douyin nữa, Lưu Ninh nghe mãi vẫn không dứt ra được.
- Ai anh tuấn?
Sự rộn ràng hài hước liền tắt đi, đám đông cũng giải tán mỗi người trở về một góc, sau một câu hỏi của nam nhân.
- Aiss, Viễn Chủy!
Đang hóng chuyện nhưng lại bị cắt ngang, Lưu Ninh xoay người ôm bát nho, giậm chân với Cung Viễn Chủy một cái.
Cung Viễn Chủy vừa trở về đã bị Lưu Ninh giậm chân như giận dỗi với y. Y còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra nữa.
- Lưu Ninh, có chuyện gì thế?
Lưu Ninh bĩu môi, lựa một miếng táo được cắt lớn, nhón chân đưa tay đút miếng táo vào hẳn miệng Cung Viễn Chủy.
- Hoa tỷ ơi, hâm nóng điểm sáng của Cung Tam tiên sinh lại giúp ta nha.
Lưu Ninh đi đến gọi một thị nữ, thị nữ liên tục mỉm cười gật đầu với cô. Xong xuôi lại quay sang Cung Viễn Chủy, ôm bát nhỏ kéo tay y rời khỏi nhà bếp.
- Đệ đi đâu thế? Có chuyện gì nghiêm trọng lắm đúng không?
Cung Viễn Chủy cố gắng nhai miếng táo lớn trong miệng, hai má đều phồng ra, lắc đầu với Lưu Ninh.
- Đệ đi gấp như thế chắc chắn có, còn không cho ta theo cùng.
Lưu Ninh rẽ hướng lên gian trước, một mạch đi đến tẩm phòng của mình. Mở cửa kéo tay Cung Viễn Chủy vào trong.
Cung Viễn Chủy vội nhai thật nhanh miếng táo, vẫn tiếp tục lắc đầu phủ định với Lưu Ninh. Cô để Cung Viễn Chủy ngồi xuống, bản thân kéo ghế ngồi xuống bên cạnh y. Tiếp tục dò hỏi.
- Cung Nhị đã về rồi đúng không?
Cung Viễn Chủy khó khăn nuốt miếng táo xuống, còn sặc một cái đáp lời Lưu Ninh.
- Ca ca đã về rồi.
Biết ngay, về rồi là có công chuyện liền. Lưu Ninh không đoán được là chuyện gì, vì trong mạch kịch bản không có đoạn này. Lỡ như có chuyện gì thay đổi quá lớn, thì Cung Viễn Chủy hôm nay không biết sẽ ra sao... Thở dài một hơi, Lưu Ninh lại đút nho đến cho Cung Viễn Chủy.
- Ngọt quá, ta không dùng ngọt nhiều được.
- Ủa có ngọt mấy đâu, ta vẫn thấy chua mà.
Lưu Ninh hoài nghi, bát nho ăn gần hết rồi không lẽ vị giác của cô có vấn đề. Bóc liền một quả nho vào miệng.
- Chua mà, ngọt mấy đâuuu.
Cung Viễn Chủy lúc này mới nhếch một bên chân mày, cong khóe môi.
- Tay của cô, có mật.
HẾT HỒI 52
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro