Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

HỒI 44

|| Giác Cung ||

Cung Viễn Chủy vui vẻ đến Giác Cung, vừa đến đã đến Thư phòng tìm Cung Thượng Giác, như đứa trẻ nhỏ muốn khoe với ca ca thành tựu của bản thân.

- Ca ca.

Thư phòng yên tĩnh, không có tiếng động cũng không có Cung Thượng Giác. Bình thường giờ này lẽ ra ca ca phải trở về Giác Cung rồi chứ. Cung Viễn Chủy hơi bĩu môi.

Cũng may Thượng Quan Thiển chịu ở yên trong tẩm phòng. Cung Viễn Chủy qua loa bảo thị nữ mang thuốc đưa cho Thượng Quan Thiển, y cũng chẳng buồn dặn dò gì thêm. Cung Viễn Chủy ban nãy còn định sẽ bỏ Kim Ngân ra thay bằng loại dược liệu khác, để Thượng Quan Thiển cả đêm phải khống khổ ở mao xí. Nhưng quân tử như Cung Viễn Chủy, không thể trở thành con người như thế được, dù sao cũng là thuốc do Lưu Ninh mang đi, có gì cũng sẽ không hay cho cô. Nên Cung Viễn Chủy đành thôi.

Cung Viễn Chủy chưa vội rời khỏi thư phòng. Nhìn quanh thư phòng một lúc muốn xem xem có gì thay đổi trong thư phòng của ca ca không, Cung Viễn Chủy còn muốn mang lồng đèn đến treo ở đây.

Trên bàn gỗ có chiếc đèn lồng cũ, ngay lập tức nó rơi vào tầm mắt của Cung Viễn Chủy, tiến gần đến nhìn tổng thể nó một loạt. Loại lồng đèn cầm tay còn là hình rồng nữa, nhưng màu vẽ trên đó đều bị phai đi. Đuôi dính bẩn, râu rồng còn bị gãy mất một bên. Cung Viễn Chủy từng thấy Cung Thượng Giác nhìn ngắm nó một lúc lâu, ắt hẳn ca ca rất thích nó.

- Đã cũ rồi...

Cung Viễn Chủy nhìn nó một lúc, Giác Cung không trang trí đèn lồng màu sắc như thế này, y cũng không nghĩ đến Cung Thượng Giác lại thích những thứ như này. Nhưng đã cũ rồi, Cung Viễn Chủy muốn sửa lại giúp ca ca.

- Cũ thì giữ nguyên. Nhưng cũ quá, không sửa thì sẽ rách mất lớp giấy bên ngoài.

Cung Viễn Chủy nghĩ ngợi một lúc, không biết vì sao Lưu Ninh lại dặn dò y như vậy. Không biết lý do, Cung Viễn Chủy cũng không chắc là Lưu Ninh ám chỉ việc này. Tay lại xách lồng đèn rồng kia lên, mang đi sửa nó.

Phải tạo cho ca ca bất ngờ.
.
.
.

Giờ Thân

|| Chủy Cung ||

Lưu Ninh được Lý Hoán Du hộ tống từ Y Quán trở về Chủy Cung. Thật ra thì người đến đón cô là Kim Phục mới phải, nhưng Kim Phục đi đoạn đường đến Y Quán đã quá lười để đến Chủy Cung. Lại gặp Lý Hoán Du ở gần đó, vừa hay y còn mở lời giúp Kim Phục. Lý Hoán Du ở Chủy Cung, đương nhiên có thể tin tưởng.

Lưu Ninh cả đoạn đường suy nghĩ không biết Cung Viễn Chủy có xảy ra việc gì hay không, vì ban trưa xa như thế vẫn "tiện" đường đón cô. Nghĩ mãi không xong, lại còn gặp Lý Hoán Du cứ nói mãi những việc linh tinh về ý trung nhân gì đó của hắn. Lưu Ninh muốn đấm Lý Hoán Du.

Về đến Chủy Cung, Nhân An đã nhanh chóng mang nước thảo dược đến để Lưu Ninh ngâm chân, còn cả dầu mè để tẩy trang. Dịch vụ đúng là chẳng có gì để chê luôn, sau đó còn được đắp cả mặt nạ nghệ và mật ong. Lưu Ninh đương nhiên còn kéo cả Nhân An ở lại đắp mặt nạ cùng.

Cả ngày mệt lã, giờ được nằm xuống chăn êm nệm ấm, đắp mặt nạ quá là chill. Giờ mà bật phim lên nữa là tuyệt, nhưng ở Chủy Cung có những cái ở trên thôi đã quá tuyệt rồi.

- À vậy là Viễn Chủy để Kim Thiền đi về quê nhà của muội à. Hmmm

Nhân An kể lại với Lưu Ninh những việc từ lúc cô đến Y Quán. Cung Viễn Chủy chọn Kim Thiền đi chứ không phải Lý Hoán Du, trong khi Nhân An thích tên họ Lý ra mặt luôn. Vậy Cung Viễn Chủy đã biết Kim Thiền mến Nhân An rồi đúng không...Thằng bé này cũng tinh ý quá trời! Lưu Ninh nghĩ đến Cung Viễn Chủy, bất giác mỉm cười.

- Nhân An, muội thấy Kim Thiền thế nào?

- Dạ?

Nhân An nghệch ra hơi xoay đầu nhìn Lưu Ninh.

- Kiểu là muội thấy từ ngoại hình, đến tính cách như thế nào ấy?

- Tốt ạ.

- Chỉ vậy thôi hả? Vậy còn Lý Hoán Du.

Nhắc đến Lý Hoán Du là hai mắt Nhân An đều sáng rõ lên.

- Du ca vừa cao, thân thể lại rắn chắn, kiểu người có thể che chở cho người khác. Tính cách là đấng trượng phu, huynh ấy...

- Được được được, ta hiểu rồi.

Nhân An kèm cả phụ hoa tay, kiểu simp thế này thì làm sao cứu Kim Thiền được. Nàng đánh giá Kim Thiền mỗi từ "tốt", còn Lý Hoán Du nếu Lưu Ninh không ngăn lại chắc cả một bài nghị luận.

- Ta thấy Kim Thiền cũng cao mà, thân thể cũng che chở được cho người khác. Có trách nhiệm, cũng là đấng trượng phu.

Nhân An hơi chu môi, lắc lắc đầu.

- Ninh tỷ không thích Du ca ạ? Có phải huynh ấy ức hiếp tỷ không? Nhân An đòi lại công bằng cho tỷ.

- Nhìn thôi đã không ưa hắn rồi.

Nhân An suy nghĩ một lúc, nàng còn nghĩ nếu Lưu Ninh biết nàng ái mộ Lý Hoán Du chắc chắn sẽ không tác hợp. Nhưng Lưu Ninh đã biết rồi, cũng không muốn tác hợp luôn.

- Vậy Ninh tỷ thấy Chủy công tử thế nào?

Con bé này còn hỏi ngược lại Lưu Ninh nữa, hỏi đến Cung Viễn Chủy, cô tránh né liền một đoạn. Hệt như mấy đoạn Tết về đến nhà, các cô hàng xóm lại đến hỏi "Con thấy abc nhà a như nào?". Lưu Ninh huých huých vào cánh tay của Nhân An, xua tay.

- Câu hỏi liên quan đến sự riêng tư của nghệ sĩ, xin phép không trả lời ạ.

- Ơ...Ninh tỷ, không công bằnggg.

Lưu Ninh đắc ý mỉm cười.

- Ban nãy muội có thể chọn không trả lời ta mà. Bé con, muội còn xanh lắm.

Ngoài trời bắt đầu đổ mưa rồi, trời hôm nay có nắng, y như rằng chiều đến Cung Môn lại có mưa. Cũng may nhưng chiếc lồng đèn treo bên ngoài, là loại giấy dầu không thấm nước.
Tiếng mưa át đi cả tiếng cười của Lưu Ninh, trong tẩm phòng lúc sau lại vơi đi tiếng nói. Cả Lưu Ninh và Nhân An đều nằm im lặng lắng nghe tiếng mưa rơi.

- Nhân An, năm mà Vô Phong sát hại Cung Môn, người ở Chủy Cung trừ Viễn Chủy ra... có ai vẫn sống sót đến giờ không?

Lưu Ninh chợt hỏi, Nhân An lạnh dọc sống lưng nhích lại gần cô một đoạn. Tuy nàng vào Chủy Cung lúc Cung Viễn Chủy đã trở thành Cung chủ, chuyện Vô Phong sát hại chỉ được truyền tai. Nhưng nghĩ đến rất rợn người.

- Ninh tỷ cũng biết chuyện đó ạ?

- Ta chỉ nghe nói qua thôi, vẫn muốn biết thêm vài điều.

- Muội có nghe kể lại, Vô Phong vốn nhắm đến các các vị Cung chủ, để thủ của Cung Môn đều bị phá vỡ. Năm đó cả phụ mẫu của Chủy công tử và Giác công tử đều không còn, hạ nhân sống sót được một vài người, sau cũng bị buộc rời khỏi Cung Môn. Ở Chủy Cung, chỉ có quản sự được giữ lại.

- Vậy quản sự ở Chủy Cung, bà ấy là làm việc từ thời của cố Cung chủ đến bây giờ luôn hả?

- Dạ đúng rồi. Những năm sau khi cố Cung chủ mất, vì Chủy công tử vẫn còn quá nhỏ. Công tử được Giác công tử nhận đến Giác Cung, việc ở Chủy Cung do quản sự thông qua Giác công tử sắp xếp. Chủy công tử được Giác công tử dạy dỗ tốt lắm Ninh tỷ, tiếp quản vị trí Cung chủ không để hạ nhân chịu thiệt thòi một chút nào.

Lưu Ninh trầm ngâm một lúc, đến cả việc chảy máu bị đau là những đứa trẻ khác chắc đã sụt sùi hoặc than đau rồi, nhưng Cung Viễn Chủy đến đau còn không biết được cách biểu hiện điều đó ra bên ngoài. Cũng may năm đó Cung Viễn Chủy còn có Cung Thượng Giác. Đúng là ngoài việc chiếc mỏ quá trời của y, thì không có điểm nào để chê cả. Nếu Lưu Ninh là Cung Thượng Giác, có em trai bé nhỏ mình nhận về như thế, cô cũng sẽ cưng chiều hết mực. Còn nếu cô là Cung Viễn Chủy, có người anh cưng chiều chống lưng như thế, cũng sẽ chảnh như thế thôi.

Lưu Ninh tuy ba mẹ đã ly hôn, nhưng được mẹ yêu thương. Dù xấu hay không tốt, thì cô vẫn là cô con gái nhỏ của mẹ. Cô thấy bản thân mình còn may mắn hơn Cung Viễn Chủy nhiều lắm. Nghĩ đến đoạn thời gian Cung Viễn Chủy cô độc ở Chủy Cung, rồi từng chút một cảm nhận được tình thân, cố gắng từng ngày để trở thành Thiên tài Độc dược, Lưu Ninh lại thương, xót và cả tự hào cho đứa nhỏ này.

- Ninh tỷ, có những việc Chủy công tử chỉ dặn dò riêng với quản sự sắp xếp cho tỷ. Chẳng hạn như thuốc của tỷ sẽ cho thêm ít đường vì tỷ không quen uống đắng, tỷ thích ăn gà với sủi cảo nhân tôm nên mỗi bữa sẽ có món gà cho tỷ, môi của tỷ hợp với son màu đỏ hồng, tỷ hợp với y phục màu sáng. Rồi cả nước ngâm chân có thảo dược và mặt nạ dưỡng da vì da của tỷ dễ bị khô, sau đó thì luôn phải có nước ấm và khăn ấm vì tỷ thể hàn rất dễ bị lạnh.

Lưu Ninh im lặng lắng nghe từng câu chữ của Nhân An, cô còn chưa tự chú ý được bản thân mình nhiều như thế. Vậy mà Cung Viễn Chủy lại dặn dò riêng từng chút một, không phải những việc đao to búa lớn, thề non hẹn biển...những việc nhỏ như thế này đã khiến Lưu Ninh động lòng rồi.

- Chủy công tử năm nay Nguyên Tiêu có Lưu Ninh tiểu thư của Tây An ở lại Chủy Cung, trang trí lồng đèn không được quá sơ sài, lúc nào cũng phải vui vẻ rôm rả. Nhưng mà ai cũng biết, Chủy công tử chuẩn bị nhiều thứ như thế là để Ninh tỷ đón Nguyên Tiêu vui vẻ ở Chủy Cung.

Nguyên Tiêu mang ý nghĩa đoàn tụ, Cung Viễn Chủy biết Lưu Ninh 'không thể trở về' vì vậy Chủy Cung là nhà. Y dày công xem xét, cũng dày công dặn dò hạ nhân hết việc này đến việc khác, ngoài mặt thì bảo lần đầu có người của Tây An đón Nguyên Tiêu của Cung Môn, nên phải chu toàn trước sau cho tốt. Nhưng trên dưới đều đã biết, Cung Viễn Chủy muốn cho Lưu Ninh cảm giác nơi đây là nhà.

- Chủy công tử trước đây không để tâm nhiều việc của người khác, mọi thứ đều xét theo lợi ích của Chủy Cung. Nhưng sau này nếu là Ninh tỷ thì chắc chắn Chủy công tử sẽ để tâm đến. Dù lời của Chủy công tử có đôi lúc như dao độc, nhưng mà Chủy công tử tốt lắm.

Cung Viễn Chủy đương nhiên là tốt, dù mới chập chững bước vào ái tình, nhưng y đã thích thì sẽ cố gắng mang những gì tốt nhất cho Lưu Ninh.
Lưu Ninh cảm nhận được rồi, cảm nhận được tất thảy những việc Cung Viễn Chủy từng chút một làm cho cô. Cái miệng nhỏ đó mắng người thì hay lắm, làm thì lại chẳng nói gì, còn kiểu sỉ sỉ nữa.

Rưng rưng vì xúc động, nhưng Lưu Ninh lại sợ Nhân An thấy, con bé này thế nào cũng trêu cô cho xem. Lưu Ninh hít mũi một hơi, cắn lồng môi.

- Còn ta vẫn chưa làm được gì cho đệ ấy cả. Ta ở Chủy Cung của đệ ấy, ăn mặc đều cũng là của đệ ấy...Nhưng ta chưa đáp lại cho đệ ấy được gì cả.

- Không có không có, Ninh tỷ làm được nhiều thứ cho Chủy công tử rồi ấy chứ.

Lưu Ninh thở ra một hơi, cô vẫn nghĩ bản thân mình chỉ ăn rồi lại báo Cung Viễn Chủy đi đón về vì đi lạc. 

Nghĩ ngợi một lúc, mưa bên ngoài càng lúc càng lớn, khí lạnh ùa vào qua khe cửa. Cô kéo chăn đắp lên cả người của mình và Nhân An. Ánh sáng của tia chớp nhá hàng sáng rực một cái, Lưu Ninh biết với cái ánh sáng này sẽ là trận sấm lớn.

Rầm--

- Vãi chưởng sét đánh Cung Hoán Vũ à?!!!!

Tiếng sấm nổ lớn như cái tiếng bom. Lưu Ninh dù đã chuẩn bị trước nhưng vẫn không ngờ lại lớn điếng người, cả Nhân An và cô đều giật bắn ngoài, tự giác ôm lấy nhau. Sơn Cốc Trụ Trần cao gần trời, Lưu Ninh lại quên mất, trải nghiệm sấm sét khó quên này chắc chắn phải ghi lại.
.
.

Nửa canh giờ sau.

|| Giác Cung ||

Mưa đã tạnh, gió lạnh cuốn theo mây đen trả lại trời quang. Cung Viễn Chủy ở Tẩm phòng của y ở Giác Cung, đã sửa xong lồng đèn rồng cho Cung Thượng Giác. Râu rồng được sửa, vết bẩn ở đuôi và vài chỗ phai màu cũng đã được sơn lại. Cung Viễn Chủy cầm chiếc đèn lồng trên tay, mỉm cười tâm đắc.

Nom nhìn đèn lồng màu sắc như thế này đẹp quá, khung bên trong cũng khá đơn giản hơn những chiếc lồng đèn ở Chủy Cung. Cung Viễn Chủy học được rồi, về Chủy Cung phải làm cho Lưu Ninh một chiếc.

- Hay giả vờ nguy hiểm, nhưng thực chất cũng là mèo con mít ướt thôi.

Cung Viễn Chủy chốt làm con mèo cho Lưu Ninh, nghĩ đến biểu cảm của cô khi nhận được lồng đèn, không biết sẽ như thế nào. Còn cả người ta truyền tai, Nguyên Tiêu tặng lồng đèn cho nữ nhân cũng là cách thể hiện tình ý. Không biết trước đây, Lưu Ninh đã có người tặng lồng đèn cho cô chưa, hay đã nhận tình ý của ai chưa...
Thật ra thì, Cung Viễn Chủy đã chuẩn bị quà khác để tặng Lưu Ninh rồi, lồng đèn chỉ là phụ thôi. Nhưng chung quy, Lưu Ninh buộc phải nhận, không chịu cũng ép phải nhận.

Tâm trạng của Cung Viễn Chủy vô cùng vui vẻ, nghe ngóng bên ngoài vừa hay Cung Thượng Giác đã về đến rồi. Chuẩn bị mang bất ngờ cho ca ca thôi.

Cung Thượng Giác về đến thư phòng, Giác Cung yên ắng, Thượng Quan Thiển vẫn ở tẩm phòng. Còn Cung Viễn Chủy y đoán chắc đã về Chủy Cung với Lưu Ninh.
Mắt nhìn loạt qua bàn trà, không còn thấy chiếc đèn lồng của Lãng đệ đệ nữa. Cung Thượng Giác khó tin trừng mắt, thư phòng của y là kẻ nào dám tự tiện mang đồ đi.

- Lồng đèn đâu rồi!

Kim Phục lập tức tái xanh mặt vì được lệnh ở Giác Cung trông chừng kẻ ra người vào, giờ chiếc lồng đèn đột nhiên biến mất. Còn là di vật của Lãng đệ đệ, Kim Phục lên trời xuống biển moi ra đâu được cái thứ hai đây.

- Chắc là...hạ nhân không biết nên đã mang cất của Giác công tử. Để Kim Phục đi...

Kim Phục toát mồ hôi, chưa kịp dứt câu bên ngoài đã nghe được tiếng Cung Viễn Chủy.

- Ca ca.

Trên tay Cung Viễn Chủy cầm chiếc lồng đèn rồng. Kim Phục hít một hơi dài, dự đoán sẽ phong ba bão táp còn hơn trận mưa ban nãy.

Cung Thượng Giác nhíu mày nhìn Cung Viễn Chủy.

- Ca ca, lồng đèn có cũ với hỏng mất một vài chỗ. Đệ sửa nó lại giúp huynh.

Cung Viễn Chủy vui vẻ mang lồng đèn rồng giơ cao lên phía trước. Cung Thượng Giác nhìn chiếc râu rồng gãy đã được sửa lại, vết tích do Lãng đệ đệ để lại ở đuôi rồng cũng không còn nữa. Y tức giận, lớn tiếng.

- Đệ cho rằng cái mới sẽ tốt hơn cái cũ sao?!

Nụ cười trên khóe môi của Cung Viễn Chủy liền thu về. Ca ca tức giận với y rồi, chiếc lồng đèn trên tay dần hạ xuống.

- Để ở đó đi.

Cung Thượng Giác tức giận cả gương mặt và sát khí tỏa ra đều áp bứt đối phương. Cung Viễn Chủy mang lồng đèn đặt lại lên bàn, cái cũ đúng là nên để yên đó. Sửa lại chiếc lồng đèn, y vô tình làm ca ca tức giận rồi. Khóe mắt Cung Viễn Chủy đỏ lên một đoạn, y cúi đầu tránh mặt Cung Thượng Giác, nhanh chóng rời khỏi đó.

Cung Thượng Giác biết Cung Viễn Chủy sẽ vì lời nói của y mà tổn thương, nhưng di vật mà Lãng đệ đệ để lại không còn dấu vết của đệ ấy nữa, sự tức giận che mờ đi lý trí y.
.
.
.

Giờ Dậu

|| Chủy Cung ||

Lưu Ninh ngửi mùi thơm từ những món thức ăn trên bàn đến không thể kìm lòng nổi. Không được, Lưu Ninh còn muốn đợi Cung Viễn Chủy về dùng bữa chung. Cũng đã trễ rồi, thức ăn được hâm nóng lại đến lần thứ 3, bình thường giờ này Cung Viễn Chủy phải về rồi chứ.

Lưu Ninh khoanh tay đi ra khỏi tẩm phòng, ngó nghiêng ngó dọc rồi lại đi vào trong. Bình thường lúc còn ở viện nghiên cứu, nếu có hôm về nhà thì Lưu Ninh sẽ ăn tối, còn không thì cử tối sẽ dời sang sáng hôm sau. Healthy ở đây một ngày ba bữa, bây giờ đến cử đúng giờ là Lưu Ninh sẽ ọt ọt đói bụng. Cô lại đi ra hành lang, đi tới đi lui một lúc, rồi quyết định sẽ ra hẳn bên ngoài đợi Cung Viễn Chủy luôn.

Ơn trời, vừa đến câu thang đã thấy Cung Viễn Chủy rồi.

- Viễn Chủy đệ đệ.

Lưu Ninh nâng váy chạy đến bên cạnh Cung Viễn Chủy. Đối phương chỉ đáp lại Lưu Ninh bằng một cái gật đầu. Lưu Ninh đánh Cung Viễn Chủy một cái, y vẫn không đáp lời, còn tránh đi ánh mắt của Lưu Ninh.

- Đệ làm sao thế?

Cung Viễn Chủy bước một bước dài, muốn nhanh chóng trở về tẩm phòng. Lưu Ninh nhanh chóng chạy lên trước, dang tay chắn ngang Cung Viễn Chủy. Lưu Ninh đoán chừng chắc đã có chuyện xảy ra rồi, cô nhón chân giơ cao hai tay, áp tay vào má Cung Chủy Viễn xoay mặt y hướng mắt với cô.

- Lưu Ninh.

Khóe mắt Cung Viễn Chủy đỏ hoe, mí mắt còn sương nhẹ, cả chóp mũi cũng đỏ.

- Cung Nhị mắng đệ đúng không?

Cung Viễn Chủy lại im lặng, y lại không nghe theo lời Lưu Ninh đã nói, còn tự tiện sửa lại đồ của ca ca. Bị mắng là đúng, Cung Viễn Chủy không biện minh cho bản thân.

Lưu Ninh thu tay hạ người, xắn hai ống tay áo lên rồi cột gọn ra phía sau, tiện tay lấy chiếc đèn lồng soi đường ở hành lang, túm váy nhanh chóng đi ra hướng rời khỏi Chủy Cung. 

Cung Viễn Chủy không phản ứng kịp với Lưu Ninh, vừa đó cô đã đi được một đoạn đến gần đại môn rồi. Đêm hôm tối mịt còn muốn đi đâu nữa, vội vàng chạy theo giữ tay Lưu Ninh.

- Tối rồi, cô đi đâu?

- Đánh nhau với Cung Nhị!

Thị vệ gần đó vừa nghe xong liền rùng mình một cái, đúng là nữ nhân của Cung Viễn Chủy không ngán một ai. Lưu Ninh thuộc cung lửa, tính nóng hơn kem, giây phút mà thấy hai khóe mắt Cung Viễn Chủy đều đỏ hoe, thì cả Cung Thượng Giác cô chấp luôn.

Cung Viễn Chủy cũng sợ Lưu Ninh, vừa lỏng tay một chút cô đã chạy khỏi đại môn rồi.

- Lưu Ninh!

Đang buồn phát khóc nhưng vẫn phải chạy theo Lưu Ninh, chắn trước đường đi của cô rồi đưa tay ôm lấy vác cô lên vai.

- Quá quạu rồi, ta đi đánh Cung Nhị giúp đệ. Thả ta xuống đi, nhanh lên!

- Cô đánh ca ca, rồi sau này ai tác hợp để ta và cô thành thân?!

Cung Viễn Chủy giữ chặt eo và chân Lưu Ninh, vác cô trở lại vào bên trong. Trên dưới Chủy Cung cũng quá quen rồi, dăm ba bữa lại chí chóe vác lên vác xuống một bữa.

Vác Lưu Ninh trở về tẩm phòng, hạ cả người cô ngồi xuống ghế gỗ, còn dùng chân kẹp giữ hai chân cô lại. Bàn thức ăn vẫn khói và mùi thơm, Cung Viễn Chủy còn tưởng Lưu Ninh đã dùng bữa trước rồi, y đợi tâm trạng ổn hơn một chút mới dám trở về Chủy Cung.

- Sao còn chưa ăn?

- Ta đợi đệ đó!

Lưu Ninh hậm hực đánh vào đùi Cung Viễn Chủy, thằng nhóc này bị lớn tiếng buồn khóc mặt bí xị cả ra, mà mãi vẫn bênh ca ca. Thấy ghét quá!

Cung Viễn Chủy sợ Lưu Ninh sơ hở sẽ chạy đi nữa, nên đã đóng chốt của tẩm phòng, còn phải ngồi sát bên cạnh cô.

Tạm thời Lưu Ninh phải nạp lực chiến đã, đói đến móc bụng luôn rồi. Lật ngửa chén của mình và chén của Cung Viễn Chủy xới cơm  rồi múc hẳn hai chén đầy ắp cơm.

- Ta một miếng gà, đệ một miếng. Ta một miếng thịt, đệ một miếng. Rau ăn sau nhé. Mau ăn đi.

Lưu Ninh lần lượt gắp gà và thịt vào chén mình rồi đến chén của Cung Viễn Chủy, còn dúi vào tay y đôi đũa.

- Chắc chắn đệ vẫn chưa ăn gì, mau ăn đi. Tuổi ăn tuổi lớn, ăn không đều cử sẽ bị đau dạ dày á.

Cung Viễn Chủy nhìn chăm chú Lưu Ninh, đũa trên tay chần chừ một lúc rồi cũng động vào chén cơm. Thời gian đó Lưu Ninh đã ăn xong một cục gà rồi, Cung Viễn Chủy cũng chỉ mới đưa được vào hạt cơm vào miệng.

Lưu Ninh đặt chén của mình xuống, gác đũa, dùng đôi đũa khác gắp gà đến trước miệng Cung Viễn Chủy.

- Há miệng ra.

Cung Viễn Chủy giở trò không mè nheo, không làm nũng, cũng được Lưu Ninh đút cho. Đương nhiên dù có buồn thì cơ hội vẫn không thể bỏ được. Cung Viễn Chủy ngoan ngoãn há miệng, ăn gọn miếng gà trên đũa.

Gà vừa nuốt xuống, Cung Viễn Chủy đã mở lời.

- Lời cô dặn dò ta, ta lại tiếp tục không nghe theo. Lưu Ninh, cô biết mà đúng không? Sao cô lại không mắng ta?

Lưu Ninh tự gắp cho mình một đũa cơm và thịt, không vội trả lời.

- Đệ là người phải hiểu rõ đầu đuôi thì mới nghe theo, ta bỗng dưng lại nói như thế. Đệ chắc chắn sẽ ngờ vừa rồi. Không có lý do nào để ta mắng đệ hết.

Cung Viễn Chủy khe khẽ gật đầu rồi cúi mặt xuống. Lưu Ninh cũng biết Cung Viễn Chủy nghĩ nhiều, chắc sẽ suy nghĩ ra nhiều trường hợp khác. Cô đặt tay lên mu bàn tay y, trấn an.

- Đừng nghĩ nhiều, ca ca của đệ sẽ không giận đệ đâu.

- Lưu Ninh biết vì sao huynh ấy tức giận với ta mà đúng không?

Lưu Ninh nắm lấy những ngón tay đang lạnh của Cung Viễn Chủy.

- Lồng đèn rồng là di vật của Lãng đệ đệ, râu rồng gãy là do đệ ấy ngủ mộng siết chặt, còn vết bẩn dưới đuôi là đệ ấy luyện chữ lỡ tay lại vây mực lên đó.

Cung Viễn Chủy ngửa bàn tay, nắm chặt lấy bàn tay của Lưu Ninh. Lời giọng cũng nghe được sự nghẹ ngào.

- Vậy là thứ mà ca ca trân trọng nhất... ta đã phá hỏng nó rồi.

Cung Viễn Chủy khóc rồi, y không dám ngẩng mặt lên đối mặt với Lưu Ninh. Cô hơi cúi nghiêng đầu, đưa tay gạt đi nước mắt trên gò má của Cung Viễn Chủy, xoa nhẹ lên lưng y.

- Đệ không phá hỏng mà, vì đệ trân trọng ca ca nên mới sửa lại nó. Ca ca cũng không giận đệ đâu.

- Nhưng mà người cũ thì tốt, y phục mới..

- Suỵtttt

Lưu Ninh giơ ngón trỏ chặn lại lời nói của Cung Viễn Chủy.

- Viễn Chủy là đệ đệ mà Cung Thượng Giác thương yêu, tự hào nhất.

Lưu Ninh khẳng định, không phải cô trấn an hay an ủi chỉ là thay lời Cung Thượng Giác mãi vẫn chưa nói với Cung Viễn Chủy. Y cong nhẹ khóe môi, gật gật đầu tiếp nhận.

Lưu Ninh cũng mỉm cười, xoa lưng Cung Viễn Chủy.

- Đệ như con gấu bị ướt nhẹp á.

- Vậy... ta yếu đuối như thế này, cô có ghét bỏ ta không?

Lập tức một cái đánh vào vai của Cung Viễn Chủy.

- Ăn nói xà lơ.

Cung Viễn Chủy dần vơi nước mắt, tâm trạng cũng ổn hơn thêm một chút, ít ra y được an ủi và biết được lý do vì sao Cung Thượng Giác lại tức giận với y.

- Ta ôm cô có được không?

Cung Viễn Chủy trong buổi tối hôm nay đã hỏi quá nhiều câu hỏi với Lưu Ninh, nhưng đều là những câu hỏi không tự tin về bản thân. Muốn ôm bình thường Cung Viễn Chủy đã kéo hẳn Lưu Ninh vào người rồi, giờ lại hỏi...

Lưu Ninh im lặng, dùng hành động thay thế cho câu trả lời. Cô xoay người nhích gần Cung Viễn Chủy một đoạn, dang tay vòng sang ôm lấy tấm lưng lớn của Cung Viễn Chủy.
Được cho phép rồi, Cung Viễn Chủy vui vẻ vòng tay sang ôm giữ eo Lưu Ninh, hơi khom người để mặt vùi ở hõm vai của cô.

- Từ từ Viễn Chủy....

Lưu Ninh vẫn là thóc, dù muốn lên gà nhưng vẫn còn xanh lắm. Cả loạt động tác của Cung Viễn Chủy rất nhanh gọn, thoáng một cái nơi hõm vai của Lưu Ninh đã phủ lấy hơi thở của y rồi.

Cung Viễn Chủy lắc đầu, khịt mũi rồi hít lấy một ngụm hương thơm trên cổ của Lưu Ninh.

HẾT HỒI 44

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro