HỒI 41
Những người đến vì chính nghĩa muốn cứu Lưu Ninh khỏi ức hiếp, bị sếp nhỏ mắng nên phải vội vàng rời đi. Hương Kiều vừa che mắt Nhân An, vừa phải quay lại để đóng cửa giúp sếp nhỏ.
Lưu Ninh làm sao có thể xoay mặt lại nhìn Cung Viễn Chủy sau cái động tình với y. Dù thân nhiệt vẫn chưa hạ xuống, nhưng cái thẹn lại chiếm cả tâm trí.
Cung Viễn Chủy thật đau đầu với người của mình ở Chủy Cung, bọn họ không phân biệt được đâu là chủ tử gọi thật, đâu là chủ tử đang trêu ghẹo nữ nhân à? Lần thứ hai của Cung Viễn Chủy sau cái sủi vảo nhân tôm bự chà bá, là cái suy nghĩ Chủy Cung do y làm chủ.
Y mang chiếc áo khoác choàng của Lưu Ninh trên bàn, đi đến khoác lên người Lưu Ninh. Y biết cô hóa thẹn rồi, dù sao cũng là nữ nhân, loại chuyện này đương nhiên sẽ thẹn.
- Cảm..ơn..
Lưu Ninh run tay cầm hai bên vạt áo choàng kéo kín lại che đi cảnh xuân trước ngực.
Cung Viễn Chủy khom người nhặt thắt lưng của Lưu Ninh, không dám nhìn thẳng đưa đến cho Lưu Ninh.
- Của cô.
- Cảm...ơn..
Aisss, Lưu Ninh muốn chui xuống gầm giường ngay bây giờ luôn á!
Cô dúi lại vào tay Cung Viễn Chủy chiếc mạt ngạch.
- Của đệ.
- Đa tạ...
Bầu không khí gượng gạo kì lạ bao phủ khắp phòng, Cung Viễn Chủy trở thành một con sói hướng nội. Mang lại mạt ngạch lên trán, rồi cầm lấy hủ sứ trắng, Cung Viễn Chủy cũng ấp úng.
- Cái này...này, bôi lòng bàn tay.
- Tay ta đã...ổn rồi, ta tự bôi được.
Lưu Ninh cũng loay hoay thắt lại thắt lưng, kéo chỉnh lại phần áo y phục của mình. Lúng túng đến run tay, những lúc này thì có trời độ cũng không thắt nổi được thắt lưng. Cung Viễn Chủy len lén nhìn sang thấy Lưu Ninh vẫn bối rối thắt lại thắt lưng do y cởi xuống.
- Ta giúp cô thắt lại nhé.
- Đệ..đệ về phòng đi...
Lưu Ninh dừng một đoạn, nhỏ giọng.
- Ta ngại...
Cung Viễn Chủy còn ngỡ Lưu Ninh khước từ y, nhưng là do cô ngại. Lưu Ninh ngại với y, Cung Viễn Chủy không nhịn được vui vẻ mỉm cười.
- Vậy...ta về phòng. An mộng.
- Ngủ ngon.
Đêm nay dễ gì mà ngủ được!
Cung Viễn Chủy đi đến bàn mang lại đao lên thắt lưng. Lưu Ninh lúc này mới xoay người, he hé mắt nhìn y.
- Viễn Chủy.
Cung Viễn Chủy xoay liền cả người lại, là Lưu Ninh gọi y lại để tiếp tục chuyện ban nãy đúng không?
- Mạt ngạch của đệ... mang ngược rồi.
Cung Viễn Chủy đưa tay sờ mạt ngạch, ngược thật!! Cả mặt đá điểm giữa đều quay vào trong. Quê!
Vừa quê, vừa thẹn, vừa ngại điên. Cung Viễn Chủy nắm chặt chuôi đao rồi nhanh chóng rời khỏi phòng. Lưu Ninh nghe được tiếng đóng cửa, liền chạy vội phi lên giường, trùm chăn kín cả đầu.
Cả người Lưu Ninh vẫn nóng bừng, nơi ở cổ và gần ngực mà Cung Viễn Chủy lưu lại vết vẫn còn vươn mật ngọt của y. Lưu Ninh lăn nhiều vòng, đến cả phục sức đều rơi lộn trong chăn. Lưu Ninh không phải kiểu thiếu nữ vừa vào đời, đương nhiên những chuyện này cô hiểu rất rõ. Cung Viễn Chủy vậy mà lại dẫn dắt rất tốt.
Mẹ nó! Lưu Ninh điên mất thôi.
Xuyên vào Vân Chi Vũ đã khiến Lưu Ninh khó tin gần cả tuần mới gần chấp nhận, bây giờ còn cùng Cung Viễn Chủy suýt nữa đã ân ái chuyện khuê phòng. Lưu Ninh hoảng loạn, lại còn chưa kể đến Cung Viễn Chủy mới 18 tuổi, Cung Thượng Giác rốt cuộc có dạy y những chuyện này không thế?!
- Aissssss.
Lưu Ninh nói không thích là điêu, đã động tình rồi còn không thích nữa thì đến khi nào mới thích? Cho dù cố gắng kháng cự đến mấy, cả suy nghĩ lẫn cơ thể của Lưu Ninh đều nói là cô thích đến điên rồi.
Lưu Ninh trùm chăn ngồi dậy, đi đến bên cạnh gương đồng, he hé mở chăn. Cô nghiêng đầu nhìn vết cắn đỏ ở cổ, dùng tay chạm vào lại bất giác mỉm cười. Hai chân ngồi trên ghế không chạm đất, liên tục vùng vẫy.
.
.
Cung Viễn Chủy trở về tẩm phòng. Hai thị vệ gác bên ngoài lấm lét nhìn y, vì bọn họ cũng có mặt trong tẩm phòng của Lưu Ninh khi nãy. Cung Viễn Chủy nhìn qua, ghi trong tâm những gương mặt của từng người một.
Y dừng lại trước mặt hai thị vệ, bọn họ liền nhắm thủ lễ với cung chủ. Cung Viễn Chủy cả mày đều nhíu rít lại, hắng giọng.
- Gọi tất cả những người ban nãy đến đây.
Cung Viễn Chủy nói rồi liền vào phòng. Hai người họ nhìn nhau tái mặt. Toi rồi, kì này toi rồi!!
Cung Viễn Chủy vừa vào đến phòng đã không giữ nổi nét mặt căng thẳng, nghiêm trọng. Y đi đến bên bàn trà, rót trà rồi uống liền tù tì mấy tách. Trà pha sẵn đã nguội lạnh, nhưng không hạ đi được lửa trong người của Cung Viễn Chủy.
Cứ nghĩ đến vừa nãy, da thịt cùng mê hương của Lưu Ninh, đều do y chiếm giữ. Cung Viễn Chủy đem hết những bản năng của mình ở thế chủ động, cởi đi thắt lưng của Lưu Ninh, còn có thể khiến cô động tình. Cung Viễn Chủy làm sao có thể bình tĩnh được.
Chưa từng tự để bản thân trải qua hoan ái, Cung Viễn Chủy chỉ ở mức mộng xuân. Nhưng vừa nãy cảnh xuân khi Lưu Ninh ưỡn người muốn phó thác cho y, Cung Viễn Chủy đã vượt ngưỡng của bản thân, từ xuân tình biến thành dục vọng chiếm hữu.
Nhưng hay quá, chuyện tốt xomg rồi, bị bọn họ mở cửa xông vào!
- Chủy công tử.
Tiếng khai thông kèm theo cả ba tiếng gõ cửa. Cung Viễn Chủy liền chỉnh lại y phục ngồi thẳng lưng, nhíu mày một chút đã thành ra vẻ mặt khó chịu vô cùng. Y hắng giọng.
- Vào đi.
Từng người một bước vào, Cung Viễn Chủy điểm danh từng gương mặt ở đó. Thị vệ và thị nữ đứng nép vào nhau, thị vệ ban nãy đòi mách cả Cung Thượng Giác cũng bắt đầu thấy sợ hãi. Cung Viễn Chủy tính tình kì quái, khéo có khi nào bọn họ bị độc chết rồi đem đi chôn luôn không...
- Nhân An.
Cung Viễn Chủy nhắm đến Nhân An, nàng lùi hẳn vài bước, nép vào người Hương Kiều, run run hành lễ.
- Chủy...công..công tử.
Cung Viễn Chủy nhướn mày.
- Ban nãy nhìn thấy gì rồi?
Đồng loạt những người quay sang nhìn Nhân An ra hiệu bằng mắt, Hương Kiều còn ra hiệu bằng cả hai cái lắc đầu.
- Không thấy, không thấy gì hết ạ. Tiểu nữ có mắt như mù.
Cung Viễn Chủy hài lòng với câu trả lời của Nhân An. Vì y không muốn chuyện này lại đồn đoán đến Giác Cung. Y vốn là chủ động với Lưu Ninh, nhưng nếu đồn đoán ra bên ngoài, chắc chắn là sẽ nói Lưu Ninh dùng thân thể quyến rũ y.
Cung Viễn Chủy châm trà vào tách, nhìn ngắm tách trà vừa được châm vào.
- Các ngươi cũng phải biết, thứ gì nên nói và thứ gì nên nhìn thấy.
Tách trà được đặt xuống, Cung Viễn Chủy mang ra một chiếc lọ nhỏ, bên trong là loại bột màu trắng cho vào tách trà, vừa cho vào loại bột trắng này đã hòa tan. Y cầm tách trà trên tay, đứng dậy rồi đi đến đưa nó cho một thị nữ đứng ở hàng đầu.
Thị nữ tái xanh mặt, run rẩy toát cả mồ hôi lạnh nhận lấy tách trà.
Đồng loạt những người còn lại, nhìn thị nữ như thể nàng vừa trúng số giải độc đắt. Này đúng hơn xuống đất nằm vì độc.
- Chủy công tử...tiểu nữ thật không nhìn thấy gì.
Thị nữ mếu máo nhìn Cung Viễn Chủy xin tha. Cung Viễn Chủy cũng chẳng quan tâm đến, khoanh tay nhướn mày.
- Uống đi.
Thị nữ muốn quẳng tách trà rồi chạy khỏi Cung Môn luôn, nhưng làm sao mà chạy được. Nàng nhìn những huynh đệ tỷ muội tốt của mình một loạt, như thể tạm biệt lần cuối. Nhắm mắt uống cạn tách trà trong tay.
Cung Viễn Chủy nhìn thị nữ tự dọa mình, y đã bảo là độc đâu.
Nhiều giây sau trôi qua, thị nữ tự cho mình phải đau đớn quằn quại, nhưng vẫn không có gì xảy ra cả. Nàng nghi ngờ nhìn Cung Viễn Chủy.
- Chủy công tử, này...không có độc ạ?
Đúng hệ điều hành là người của Chủy Cung rồi, thay vì uống không có độc thì sẽ mừng rỡ vì còn mạng, nhưng thị nữ lại nghi ngờ.
Cung Viễn Chủy trở lại ghế ngồi.
- Nếu ngươi nói nhìn thấy gì. Thì nó sẽ thành độc.
Ngữ điệu của Cung Viễn Chủy không nhanh không chậm, y dừng lại một đoạn rồi tiếp tục.
- Gần đây những chuyện ở Chủy Cung luôn bị đồn đoán ra bên ngoài. Ta đương nhiên biết là ai, muốn giữ mạng, thì liệu xem giữ lời giữ miệng của các ngươi.
Không gian im bật đi, Chủy Cung đã rất lâu rồi mới có gì đó để bọn họ làm đề tài trong những cuộc trò chuyện. Hơn nữa, Chủy Cung và Giác Cung tuy hai mà một, thị vệ và thị nữ giữa hai bên luôn rất thân thiết với nhau. Không trao đổi thông tin với nhau, thì bọn họ sẽ bí bách chết mất.
Cung Viễn Chủy đã thẳng thừng đe dọa. Chuyện đồn đoán ra bên ngoài chẳng có gì hay ho cả, lại còn sai lè với thật. Nửa phần Cung Viễn Chủy không muốn người ngoài đánh giá Lưu Ninh, nửa phần còn lại y không muốn nghe kẻ khác nói y không biết quản người dưới trướng của mình.
- Hiểu rồi thì lui xuống đi. Nguyên Tiêu này không có thưởng.
Rồi bị cắt thưởng, vừa suy sụp tinh thần vừa suy sụp cả tài chính. Bọn họ nhìn nhau dè dặt một chút, rồi cũng hành lễ lui xuống. Bọn họ cũng không cãi được, vì mang chuyện nói ra bên ngoài, là bọn họ sai.
Cung Viễn Chủy còn muốn cắt bổng lộc tháng này của bọn họ, nhưng suy đi nghĩ lại một phần cũng là vì họ yêu mến Lưu Ninh thôi. Nếu Cung Viễn Chủy mạnh tay, chạm đến lợi ích cả nhân, thì chắc chắn sẽ có người sinh đố kỵ với Lưu Ninh. Thời gian cô ở đây chắc vẫn còn dài, y còn sẽ thành thân với cô nữa. Phải để Lưu Ninh hòa hợp với nơi này.
Y cởi choàng bên ngoài, tờ giấy mà nhân cái hôm Lưu Ninh say rượu y đã xỉa của cô, đã được y sao ra một bản y hệt. Vốn ban nãy định nhân cơ hội sẽ tráo trả lại cho Lưu Ninh, nhưng đắm mê quá nên không thực hiện được. Đúng là có ái tình vào hư cả người, y đã mất cái chức danh 'người tỉnh tảo nhất Cung Môn' rồi.
.
.
.
Giờ Dần, sáng hôm sau.
Lưu Ninh cuộn người trong chăn ngồi thần thờ dưới sàn, cô cả đêm hôm qua đều không chợp mắt được một xíu nào. Quầng thăm hiện rõ, còn thêm cả nhức nửa sau đầu.
Người ta bảo mập mờ với mười anh thì đêm ngủ thẳng chân. Sao Lưu Ninh mới mập mờ với một anh cả đêm đã không ngủ được rồi?! Không ngủ được nên Lưu Ninh còn nghĩ xa đến chuyện, nếu cô không trở về được ắt hẳn sẽ có hài tử với Cung Viễn Chủy. Rồi nghĩ vậy hỏi sao lại không ngủ được!
Nhân An đúng lúc mang nước ấm vào đến, lại bị dáng vẻ của Lưu Ninh dọa cho suýt bay cả hồn phách.
- Ninh tỷ, tỷ có làm sao không ạ?
Lưu Ninh chớp mắt nhìn Nhân An, hai mắt vì thiếu ngủ lại cay xè. Cô lắc đầu với Nhân An.
Nhân An mang nước ấm đặt lên bàn, đưa tay đỡ Lưu Ninh ngồi lên giường. Nàng có nghĩ, Cung Viễn Chủy sao không biết lượng sức cho Lưu Ninh, tiểu thư của nàng như bị vắt kiệt sau mười trận mưa vậy.
Lưu Ninh day day thái dương than vãn.
- Đêm qua ta không ngủ được. Bình thường có khi còn ngủ được hai tiếng, đêm qua đến 5 phút ta cũng không ngủ được.
- Chủy công tử có thể khỏe cả đêm luôn ạ.
Lưu Ninh quay ngoắc sang nhìn Nhân An, nàng lại nghĩ gì nữa vậy! Nhân An có những suy nghĩ trong bóng tối, khác hẳn với vẻ đơn thuần ngoài của nàng. Lưu Ninh thò tay ra khỏi chăn, khẽ tay Nhân An.
- Con bé này, muội lại nghĩ cái gì nữa thế?! Viễn Chủy đêm qua đã về phòng rồi.
Nhân An ngại ngùng mỉm cười, mang khăn ấm đã vắt muốn giúp Lưu Ninh lau mặt, tay Lưu Ninh đã đỡ đau nhiều rồi nên có thể tự mình lau được.
- Mà..đêm qua thật là mọi người nhìn thấy cả rồi à?
Lưu Ninh cần phải xác nhận lại trước khi thò mặt ra ngoài, ngại chứ, rất ngại nữa là đằng khác.
- Ninh tỷ, mặc dù Chủy công tử đã gọi bọn muội đến rồi làm một tư tưởng là bọn muội không nhìn thấy gì. Nhưng mà, không thấy gì là nói dối á. Kiều tỷ che mắt muội, muội vẫn thấy Chủy công tử hôn ngực....
Lưu Ninh vội bịt miệng Nhân An lại. Được rồi, đến đó là được rồi!!!
- Ảo giác thôi, ảo giác! Muội không thấy gì hết, rõ chưa. Ảo giác thôi.
Nhân An liên tục gật đầu. Lưu Ninh mới an tâm rời tay khỏi miệng nàng. Đỏ ửng cả mang tai, chuyện này như hố đen của Lưu Ninh, nếu Cung Viễn Chủy còn tình người thì xin y đừng trêu lại chuyện này.
- Ninh tỷ, vì muội mà tỷ chịu thiệt thòi. Nếu Chủy công tử không đối tốt với tỷ, thì muội sẽ...
Nhân An hùng hổ đe dọa, nhưng nàng không biết nàng sẽ làm gì, nàng đâu thể đánh Cung Viễn Chủy được.
- Muội sẽ mách Giác công tử. Nếu Giác công tử bênh y, muội sẽ mách đến các trưởng lão luôn.
Có đe dọa, nhưng không đáng kể. Dù sao Lưu Ninh cũng cảm tạ trước ý tốt của nàng, cô mỉm cười xoa đầu Nhân An.
- Đã thiệt thòi gì đâu.
- À Ninh tỷ, sữa dê ấm và thảo mộc đã được chuẩn bị trong bồn tắm rồi. Ngâm mình xong tinh thần của tỷ sẽ tốt lên á.
____
Cung Viễn Chủy cả đêm đã uống hết 5 bình trà. Ngã lưng xuống giường y liền nghĩ đến Lưu Ninh, y sợ sẽ không giữ được lý trí mà phản ứng với dục vọng. Nên thành ra, cả đêm Cung Viễn Chủy cũng không ngủ, còn uống trà để tỉnh táo hơn.
Y đi đến khung cửa sổ, nhìn sang hướng đối diện, tẩm phòng Lưu Ninh đã sáng đèn rồi. Cung Viễn Chủy biết Lưu Ninh không quen thức dậy sớm, trừ khi bị cưỡng chế đánh thức. Đèn được thắp từ sớm trước khi đánh kẻng, có thể Lưu Ninh cũng không ngủ được như y. Theo sắp xếp lịch tắm của quản sự, chắc bây giờ Lưu Ninh đã đi ngâm bồn rồi.
Nghĩ một lúc, Cung Viễn Chủy khoác thêm một lớp y phục, đi đến phòng Lưu Ninh.
Quả nhiên Lưu Ninh không có bên trong phòng, Cung Viễn Chủy thuận lợi tráo trả lại tờ giấy cho Lưu Ninh. Trong phòng vẫn còn vươn mùi hương của cô, Cung Viễn Chủy tham lam hít thở một hơi.
Y phục của Lưu Ninh đã được chuẩn bị sẵn đặt trên giường. Cung Viễn Chủy lần này thì nhìn y phục thật. Y đi đến bên giường, mang y phục gấp gọn xổ ra, xem xét kiểu dáng của y phục.
Y phục 4 lớp, vạt chéo kín cả cổ. Cung Viễn Chủy nghĩ, nếu thế dấu vết y lưu lại trên cổ của cô đều vô ích rồi. Vì chẳng ai có thể nhìn thấy, cũng chẳng ai biết là do y để lại. Ít nhất cũng phải thấy.
Gấp lại y phục vào nếp, đặt lại trên giường như chưa hề có ai xem qua. Cung Viễn Chủy nhanh chóng rời khỏi tẩm phòng của Lưu Ninh.
Cạch-
- Chủy công tử?
Ra ngoài vừa đóng cửa xong, xoay người lại đã gặp phải Hương Kiều. Cung Viễn Chủy vừa sáng ra đã đến tẩm phòng của nữ nhân, còn gì để biện minh nữa. Cố gắng giữ để mình không ngại, Cung Viễn Chủy nghênh mặt.
- Ta đi lấy sương sớm, thuận đường qua xem xét.
Hương Kiều hoài nghi nhìn Cung Viễn Chủy. Chủ tử của nàng bình thường có cần phải giải thích cả câu thế này đâu, y muốn làm gì thì làm, không lẽ y làm gì xấu trong tẩm phòng của Lưu Ninh nên chột dạ.
- Hôm nay có nắng, y phục của Lưu Ninh nên đổi đi.
Cung Viễn Chủy nói rồi chẳng muốn nán lại lâu, vì y chột dạ thật. Hương Kiều không hiểu ngụ ý của Cung Viễn Chủy trong việc đổi y phục, nhưng là lệnh thì nàng không thể làm trái. Ánh mắt hoài nghi vẫn dán chặt ở lưng Cung Viễn Chủy khi y đã rời đi, đúng là kỳ lạ khó hiểu.
.
.
Giờ Mão
Lưu Ninh căng thẳng ngồi trước gương đồng, nghiêng đầu vén tóc sang một bên. Cô liên tục dặm phấn vào vết đỏ kèm cả dấu răng ở cổ, nhưng phấn dù có bay trắng mịt mù một khoảng cũng không thể che đi nổi. Trừ 4 sao vì Cung Môn không có che khuyết điểm.
- Aissss
Còn cả vết trước ngực nữa, có che mãi vẫn không mờ đi. Lưu Ninh còn tưởng y phục của mình sẽ là vạt chéo kín cả cổ như mọi khi, nhưng này chỉ có 3 lớp, 1 lót trong không phải vạt chéo, áo bên ngoài bản ngang thắt lưng ở eo váy, và quan trọng là nó vẫn hở ở cổ và trước ngực, khoác thêm choàng bên ngoài nhìn vẫn không che được gì thêm.
Dù mang tư tưởng hiện đại hóa, nhưng mấy này thì cũng ngại chứ. Hơn nữa, Lưu Ninh còn chưa từng trong một mối quan hệ tiến xa nào. Lưu Ninh đành nghĩ cách khác, cô lấy một phần tóc để lên phía trước. Tuyệt vời dịu keo, cuối cùng cũng che đi được rồi! Đỡ ngại hơn hẳn.
Giờ Mão mà Chủy Cung đã náo nhiệt rồi, bình thường yên ắng lắm. Lưu Ninh he hé mở cửa nhìn ra bên ngoài. Các thị vệ tay xách nách mang những chiếc khung tre của lồng đèn, thị nữ thì cắt dán.
Lồng đèn, Sắp Nguyên Tiêu rồi.
Nguyên Tiêu, cũng là cái đêm mà Cung Thượng Giác ngộ thương Cung Viễn Chủy.
Lưu Ninh nhìn sang đối diện, tẩm phòng Cung Viễn Chủy đã được dập đèn. Không thấy y, chắc là đã đi lấy sương sớm. Lưu Ninh sợ hiệu ứng cánh bướm sẽ xảy ra, cô đã thay đổi việc của Nguyệt trưởng lão, Cung Môn xem ra đã biết được kế hoạch của Cung Hoán Vũ từ ban đầu...Nên nếu Cung Viễn Chủy bị ngộ thương, Lưu Ninh không dám đoán trước. Chỉ là bây giờ cô muốn, đêm Nguyên Tiêu phải giữ không để Cung Viễn Chủy đến Giác Cung.
Lưu Ninh rời khỏi tẩm phòng, đi đến nơi đám đông náo nhiệt bên ngoài.
- Lưu Ninh tiểu thư, người sáng an lành.
- Tiểu thư, ngày kia là Thượng Nguyên rồi. Người có muốn cùng bọn ta chuẩn bị không?
- Tiểu thư, người xem lồng đèn tên này chọn nhìn thấy gớm chưa? Tiểu thư đánh hắn đi, ta bảo nhưng hắn không nghe.
Lưu Ninh phì cười, rồi cũng nghe theo đánh lên cánh tay cái tên được cho là "chọn lồng đèn thấy gớm", nhìn thấy rồi thì cái độ bẹo hình bẹo dạng này...xấu thật á.
- Tiểu thư, mấy này là thẩm mỹ của Chủy công tử á. Người đừng vội đánh giá.
Lưu Ninh đã đánh giá rồi.
Lồng đèn được cắt dán giấy, không tô màu hay hoa văn, đơn giản nhưng hình thù kì lạ. Nến được cho vào bên trong, Lưu Ninh thuận tay cầm một chiếc đã hoàn thành lên, nhìn dọc nhìn ngang vẫn chưa thấy nó đẹp luôn.
- Cái này treo ở đâu á? Để ta giúp mọi người.
- Ở đây này tiểu thư. Tiểu nữ để sẵn ghế rồi nè.
Thị nữ mang một chiếc ghế ra bên cạnh lan can, nàng chỉ tay lên thanh gỗ gác trần.
Gì cao vậy!
Lưu Ninh đúng có một mẫu, cô còn thấp hơn nàng thị nữ vừa nhấc ghế ra nữa. Biết vậy bảo đi xách giúp khung lồng đèn.
- Hay để tiểu nữ làm cho. Người đứng xem tiểu nữ là được.
- Làm được, ta làm được mà. Vui vẻ, vui vẻ he.
Lưu Ninh cũng muốn thử sức bản thân, cũng ra vẻ một chút. Cô vén váy đứng lên ghế rồi, vẫn không với tới. Nhón chân hẳn một đoạn vẫn không tới luôn. Mà giờ đi xuống là quê. Thị nữ lo lắng giữ ghế cho Lưu Ninh, cô nhìn thị nữ rồi cười khà khà một cái cho đỡ quê độ.
- Ổn mà, được hết á.
Lưu Ninh với tay nhón chân lại lần nữa, móc treo gần móc được vào rồi lại trượt ra, mỏi nách mỏi tay, tức quá trời tức rồi. Lại lần nữa, Lưu Ninh lau mồ hôi tay vào y phục, cũng không với đến!!
Đột nhiên.
Cả người Lưu Ninh được nâng lên, thanh gỗ gác trần vừa tầm tay Lưu Ninh luôn. Hai chân cô được người bên dưới giữ chặt nâng khỏi ghế.
- Vãi chưởng, sao muội khỏe vậy!
Lưu Ninh cảm thán nhìn xuống bên dưới thị nữ. Nhưng không thấy thị nữ đâu, cả cái ghế cũng mất tiêu, người đang giữ chân cô nâng lên là Cung Viễn Chủy.
Cung Viễn Chủy ngẩng đầu, mỉm cười với cô một cái. Nụ cười đẹp hơn cả trời, vừa sáng ra Lưu Ninh đã nhũn cả người rồi.
Lưu Ninh thẫn người ra nhìn Cung Viễn Chủy. Tay của y giữ chân cô, vỗ nhẹ.
- Mau treo đi.
Lưu Ninh giật mình, vội treo lồng đèn lên móc, cột nút thắt lại rồi nhìn xuống gật đầu ra hiệu với Cung Viễn Chủy. Y nâng Lưu Ninh cao thêm một đoạn, để cô ngồi lên vai mình. Lưu Ninh lại giật mình, vòng tay giữ lấy cổ Cung Viễn Chủy.
Để Lưu Ninh bám lấy, rồi Cung Viễn Chủy mới chầm chậm hạ Lưu Ninh xuống. Cô tiếp đất an toàn.
- Cảm ơn.
Lưu Ninh ngại ngùng thu tay từ cổ của Cung Viễn Chủy về. Dáng vẻ ngại ngùng của cô, làm Cung Viễn Chủy lại muốn trêu. Cung Viễn Chủy đưa tay vén tóc Lưu Ninh ra phía sau, chỉnh lại phần tóc mái đã rối cho cô.
Vết đỏ y như cách Cung Viễn Chủy tính toán, cũng dần lộ ra. Lưu Ninh lập tức đánh vào ngực Cung Viễn Chủy một cái, kéo lại tóc lên phía trước.
- Ta thích để như vầy.
Cung Viễn Chủy khóe môi lại cong lên, nhướn mày. Y lại đưa tay, vén lại tóc Lưu Ninh trở về phía sau.
Lưu Ninh vén lại tóc, lại đánh vào ngực Cung Viễn Chủy.
- Đệ nhây nữa ta đấm đệ á.
- Ta muốn cô để tóc ra phía sau cơ.
- Kệ đệ!!
Vòng lặp lại lần nữa xảy ra, thị vệ và thị nữ đứng một bên cũng không dám nhìn. Đang làm việc hăng say, còn bị sếp nhỏ thồn một mớ cơm cún, điểm tâm sáng sao mà dùng nổi nữa.
Lưu Ninh bị trêu đến quạu, đánh vào cánh tay của Cung Viễn Chủy liên tục hai cái.
- Đệ có thôi chưa hả?! Mọi người nhìn đệ kìa.
- Không có, bọn ta không có nhìn đâu tiểu thư.
- Tiểu nữ có mắt như mù.
Lưu Ninh nghe được tiếng đồng loạt trả lời, quay sang thì thấy bọn họ đã quay mặt đến hướng khác. Người cùng một phe! Lưu Ninh lại hóa thẹn, xoay người xách váy rời đi. Trước khi đi cũng không quên phải đánh Cung Viễn Chủy một cái rồi nghênh mặt.
- Hứ.
Cung Viễn Chủy nhìn theo bóng lưng của Lưu Ninh. Chủy Cung từ ngày cô đến đúng là không còn dáng vẻ yên tĩnh nữa.
Cả Cung Viễn Chủy cũng thế, không phải là ồn ào hay náo nhiệt mà là không còn cô độc nữa.
HẾT HỒI 41
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro