Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

HỒI 32

|| Giác Cung ||

- Dữ vậy luôn ấy ạ? Tỷ từng gặp Lưu Ninh tiểu thư đấy chưa?

- Vài hôm trước Chủy công tử có đưa tiểu thư đến Giác Cung đó, muội không biết à?

- Nhưng muội chưa gặp qua á.

- Đây đây, ta gặp qua rồi nè. Xinh đẹp thì có, nhưng không phải kiểu mỹ nhân khiến nam nhân mê đắm đâu. Nên ta nghĩ cái tin chúng ta nghe được là điêu đó.

Vừa lau sàn, lau cửa vừa tám chuyện, đám đông thị nữ đã lau sàn được một canh giờ rồi, đến mức cả sàn và cửa đều sáng như gương soi, bọn họ vẫn chưa giải tán.

- Sáng nay Chủy công tử đến, ta thấy trên cổ của Chủy công tử vết..ứ ừ.

-Vết gì cơ ạ?

- Khờ quá, vết hoan ái đó.

Đồng loạt đều quao lên một cái, rồi lại nhỏ tiếng, tiếp tục tám chuyện.

- Vậy không phải điêu đâu. Chủy công tử bình thường cứng rắn như thế, nhưng tuổi vẫn còn nhỏ, tiểu thư cũng tầm tuổi của Giác công tử nhà chúng ta. Người ta nói gừng càng già càng cay mà.

-Cũng hợp lý á. Nhưng Lưu gia hành nghề y, tiểu thư chắc chắn có gia giáo, sao có thể cưỡng bức Chủy công tử được? Tỷ thấy đúng không?

- Gia giáo thì gia giáo, rượu vào rồi thì còn cái nịt.

- Thế chuyện này không được truyền đến Giác công tử đâu. Công tử sẽ giết tiểu thư mất.

Các thị nữ vô cùng tâm đắt với suy luận của mình.

- Ai cưỡng bức ai?

Giọng nói của nam nhân đột nhiên xuất hiện phía sau lưng của thị nữ nọ, nàng giật mình vứt cả khăn trên tay xuống chậu nước. Uy lực của giọng nói này, còn có thể là ai ngoài cung chủ của bọn họ.

Các thị nữ run sợ chụm về với nhau thành một nhóm, lùi xa khỏi Cung Thượng Giác.

- Giác công tử.

Cung Thượng Giác vừa ở Vũ Cung trở về, lại nghe thế bọn họ bàn tán xì xầm, y đến gần bọn họ cũng chẳng hay biết. Dù nghe được một đoạn, y cũng chỉ loáng thoáng hiểu bọn họ bàn tán về Cung Viễn Chủy và Lưu Ninh, vẫn chưa nghe rõ.

- Ai cưỡng bức ai?

Cung Thượng Giác lần nữa lặp lại câu hỏi, các thị nữ sợ hãi nhìn nhau xem có nên trả lời hay không. Vừa bị bắt quả tang nói chuyện riêng trong giờ làm việc, còn bị hỏi nội dung câu chuyện. Bàn tán về đệ đệ của chủ tử, không trả lời cũng không được, mà trả lời cũng không xong.

- Giác công tử...chuyện này...

Cung Thượng Giác khí thế bức người, ánh nhìn cũng dọa đối phương muốn ngất đi.

- Nói.

- Lưu Ninh tiểu thư cưỡng bức Chủy công tử.

!!!!!!!!

Cung Thượng Giác sững người. Đệ đệ nhỏ của y...bị nữ nhân cưỡng bức?

Cung Thượng Giác nhíu mày, biểu tình thay đổi, nộ khí tỏa ra một vùng bức người ngạt thở. Các thị nữ sợ hãi vội vàng hành lễ, mang khăn và chậu nước nhanh chóng rời khỏi đó.

- Kim Phục.

- Giác công tử cho gọi.

- Đưa Lưu Ninh đến đây!

Cung Thượng Giác gằng giọng hạ lệnh. Kim Phục nhìn thấy chủ tử đột nhiên tức giận, cũng không dám mở lời hỏi gì thêm. Thủ lễ tuân mệnh.

Đoạn Kim Phục thu lễ rời đi. Cung Thượng Giác lại căn dặn thêm.

- Đừng để Viễn Chủy hay tin.

- Rõ.
.
.
.

|| Chủy Cung ||

Ồn ào ban sáng trong tẩm phòng, bị truyền quanh Chủy Cung rồi đến tận Giác Cung. Chủy Cung bây giờ chia hai phe, một phe theo Cung Viễn Chủy tin tưởng Lưu Ninh cưỡng bức y, một phe theo Lưu Ninh tin tưởng cô bị ức hiếp. Bọn họ còn mang ngân lượng ra cá độ với nhau, cũng không phải chỉ có Chủy Cung cá cược với nhau, mà còn cược giữa Chủy Cung và Giác Cung.

Lưu Ninh vì trốn tránh Cung Viễn Chủy, mà chạy đến gian sau. Còn mang xung phong làm việc từ rửa bát đến giặt y phục. Cũng khá thú vị, dù sao cũng là y phục của Lưu Ninh. Lần đầu trải nghiệm giặt y phục bằng bàn chà gỗ, đúng là có hơi mỏi nách và cơ tay, nhưng cô phải tập dần quen, vì sau này đến kì mỗi tháng cũng không thể để các thị nữ khác giặt y phục cho mình.

Quản sự và, thị vệ Kim Thiền và cả các thị vệ cấp dưới đều bị Cung Viễn Chủy gọi đến thư phòng trách phạt vì chuyện đêm qua. Lưu Ninh nghe được qua các thị nữ, quản sự bị đình chỉ hẳn một tuần, bổng lộc tháng này bị giảm nửa phần. Thị vệ Kim Thiền bị cho đến chuồng ngựa, tự hối lỗi một tuần, các thị vệ cấp dưới thì trừ hẳn vào nửa phần bổng lộc.

Dù là sếp nhỏ, nhưng cũng rất có uy. Lưu Ninh phận cũng không có bổng lộc để trừ, chỉ sợ ngày tháng sau này bị đắc tội với nhiều người như thế, khó mà sống nổi ở Chủy Cung. Hi vọng có thể lấy công chuộc tội, rửa bát, lau sàn, tưới cây, giặt đồ hay quét dọn. Lưu Ninh đều tranh làm tất.
Đời lên voi xuống chó, mới tuần kia còn ngồi trong phòng lab ở Viện nghiện cứu, tận 5 cái máy điều hòa, công việc trí óc không dùng tay chân nhiều. Bây giờ thành tạp vụ đến nơi rồi.

- Chúng ta, có nên ngăn tiểu thư lại không?

- Tiểu thư trước giờ ắt hẳn chỉ có bóc thuốc hoặc xem bói. Tỷ thấy tay của tiểu thư đều phồng rộp cả rồi.

- Quản sự cũng có nói với muội, bà ấy không trách tiểu thư.

- Tiểu thư giận Chủy công tử, buồn bã thì uống chút rượu. Nếu là ta thì ta cũng thế.

- Nhưng nữ nhân có gia giáo không nên như thế đâu.

- Xùy, tỷ đừng có xét nét quá.

Nhân An bận rộn việc trong bếp. Nên Hương Kiều lên tiếng đỡ lời cho Lưu Ninh. Nàng bĩu môi với thị nữ bên cạnh, rồi nghênh mặt khoanh tay rời đi, đến bên cạnh Lưu Ninh đang hì hục chà y phục.

- Tiểu thư, việc này cứ để tiểu nữ làm giúp người. Mấy việc tay chân này, người không quen việc sẽ vất vả lắm.

Tòa án lương tâm của Lưu Ninh rất xịn, xịn kiểu mà luôn thấy mình có lỗi rồi áy náy trong lòng. Lưu Ninh vội vàng lắc đầu, giơ một cái like cho Hương Kiều.

- Ta quen mấy việc này mà. Làm phiền mọi người nhiều rồi, cứ để ta làm ha.

- Chủy công tử đến y quán rồi. Tiểu thư không cần phải tránh mặt công tử nữa đâu.

Hương Kiều hết cách, đành ngồi xuống nắm cả hai tay Lưu Ninh, đem nhúng vào chậu nước sạch bên cạnh.

- Tay của tiểu thư phồng rộp cả rồi. Một lát nữa có thể chảy máu luôn đó.

Lưu Ninh không để ý tay mình, giờ được Hương Kiều nhắc cô mới thấy bàn tay và cả mu bàn tay đều ngứa rát khó chịu. Xà phòng của Cung Môn dùng hóa chất gì mà ghê dữ vậy?? Này thì đánh giá 1 sao rưỡi thôi nha.

- À, không sao đâu Kiều tỷ. Một chút nữa là xong rồi, tỷ còn bận việc, cứ mặc ta.

Lưu Ninh muốn rút tay ra khỏi thau nước sạch, nhưng Hương Kiều vẫn giữ chặt tay cô, còn giúp cô rửa sạch bọt xà phòng trên tay. Hương Kiều nhìn thấy vết hằn do mạt ngạch để lại trên tay Lưu Ninh, nàng chắc chắn rằng cô bị Cung Viễn Chủy ức hiếp, cá cược cái gì chứ, rõ ràng ra như thế này.

- Tiểu thư nghe tiểu nữ, quản sự chia việc cho từng thị nữ, mấy việc này không phải của người. Người nhanh trở về tẩm phòng nghỉ ngơi.

Hương Kiều như xách cả người Lưu Ninh lên, xả hai ống tay áo được xắn lên xuống, chỉnh lại tóc và phục sức cho cô. Như thể nếu vác được Lưu Ninh đi, thì nàng đã vác đi luôn.

- Tỷ đừng như thế, ta sợ á.

- Chủy công tử tiểu thư còn không sợ, tiểu nữ sao có thể làm người sợ được. Nhanh nhanh, tiểu thư trở về tẩm phòng nghỉ ngơi đi.

Dịu dàng dỗ dành không được, thì Hương Kiều dù không muốn, nhưng buộc phải cưỡng chế Lưu Ninh rời khỏi. Lưu Ninh lay lay cánh tay của Hương Kiều, như lời năn nỉ. Nhưng nàng đã cứng rắn rồi, tiểu thư làm nũng thì hãy làm nũng với Chủy công tử!

Hương Kiều nắm tay Lưu Ninh, kéo tay rồi dẫn cô lên gian chính. Nghiêm mặt dặn dò.

- Tiểu thư về tẩm phòng nghỉ ngơi.

Lưu Ninh hiểu nếu tiếp tục cũng sẽ làm khó Hương Kiều. Thôi đành trở về tẩm phòng, hôm nay là ngày thứ hai không đến y quán rồi, dù đầu còn hơi lâng lâng, nhưng phận ở nhờ sao Lưu Ninh có thể ăn không ngồi rồi mãi được. Cung Viễn Chủy cũng đến y quán rồi, cứ trêu chọc Lưu Ninh xong rồi lại đi mất. Không để tâm, nhưng Lưu Ninh sẽ để bụng, một bụng ê hề luôn.

- Lưu Ninh tiểu thư.

- Hả?

Lưu Ninh đi được vài bước đã có thị vệ đến thủ lễ với cô, nom nhìn quen quá, đac từng gặp qua rồi, nhưng đứng vẫn xa quá cô không nhìn rõ. Lưu Ninh tiến gần thêm vài bước, nheo mắt nhìn kĩ người phía trước.

- À Kim Phục. Cung Tam tiên sinh đến y quán rồi.

Kim Phục thấy Lưu Ninh tiến đến, khựng người rồi cũng lùi ra xa cô vài bước.

- Giác công tử mời tiểu thư đến Giác Cung.

Hả????? Rồi tới công chuyện. Lưu Ninh biết chắc là Cung Thượng Giác đã nghe được tin không hay rồi, chứ bỗng dưng lại mời đến Giác Cung. Giờ đào sẵn cái huyệt ở ngoài Sơn Cốc thì còn kịp không? Báo tin về Lưu Gia khắc liền cái bài vị đi ạ.

Kim Phục nhìn thấy mặt Lưu Ninh đổi sang sắc xanh, biết là cô sợ hãi. Kim Phục cũng sợ hãi, nhưng là lệnh thì không thể không làm.

- Lưu Ninh tiểu thư đừng quá lo lắng, Giác công tử muốn dùng trà hàn thuyên vài chuyện với tiểu thư thôi. Tiểu thư, lối này.

Có chắc là hàn thuyên không? Hay là roẹt một cái, Lưu Ninh sụm nụ luôn?
.
.

|| Giác Cung ||

Lưu Ninh nhớ cái hôm mà từ Giác Cung trở về Chủy Cung, đường đi cũng mỏi chân lắm. Sao nay lại nhanh đến lạ, còn chưa niệm hết bài kinh đã đến nơi rồi. Lưu Ninh trước khi bước vào đại môn, chắp tay vái tứ phía, mong vẹn nguyên trở về.

Kim Phục dẫn đường phía, thấy Lưu Ninh chắp tay vái tứ phía, cũng thấy rợn rợn người, cũng chắp tay vái theo.

Đến thư phòng, Kim Phục gõ cửa thông cáo với Cung Thượng Giác.

- Giác công tử, tiểu thư đã đến rồi.

- Vào đi.

Nghe cái giọng thôi Lưu Ninh đã thấy sợ rồi, huống chi cái kiểu nhìn thôi đã khiến người ta sợ điên của Cung Thượng Giác. Từng bước Lưu Ninh nặng trịt bước vào bên trong thư phòng.

Cung Thượng Giác không ngẩng mặt lên, động tác vẫn lật từng trang văn án công vụ. Là giờ Lưu Ninh nên say hi, hay nên vào thẳng vấn đề với quý tòa luôn...

- Cung Nhị tiên sinh...muốn xem bói không ạ?

Có chào hỏi, nhưng không đáng kể.

Cung Thượng Giác đặt công vụ trên tay xuống, mỉm cười rợn người.

- Sao Lưu Ninh tiểu thư biết ta đây muốn xem bói.

Khách này Lưu Ninh không muốn nhận. Cô biết chắc chắn Cung Thượng Giác còn có ý gì khác. Không muốn thì cũng phải nhận.

Lưu Ninh ngồi đối diện với Cung Thượng Giác, y chủ động ngửa lòng bàn tay đặt lên bàn. Hướng mắt nhìn Lưu Ninh.

- Tiên sinh...nam nhân thì xem tay trái.

- À.

Cung Thượng Giác đổi tay đặt lên bàn, hơi quê một chút. Nhưng không sao.

Lưu Ninh phát run đến đổ mồ hôi lạnh, lấy khăn tay lau sạch tay, rồi mới chạm vào tay của Cung Thượng Giác. Cái khăn tay thêu hoa Trúc Đào kia, Cung Thượng Giác vừa nhìn đã biết nó là của Cung Viễn Chủy, vì chính y đặt thêu nó cho đệ đệ.

- Đường này là đường công danh của Cung Nhị tiên sinh có đường công danh rất rõ nét, dài và hướng lên cao, tiên sinh là người quyết đoán, uy danh giang hồ. Tương lai sẽ còn thăng tiến hơn nữa.

Cung Thượng Giác biết những điều đó về bản thân mình. Biểu tình cũng chẳng ngạc nhiên gì sau lời nói của Lưu Ninh.
Lưu Ninh chỉ có thể tiếp tục nói đông nói tây, nói hết tất cả những gì mình thấy được. Nhưng Cung Thượng Giác quả thật chẳng mẩy may quan tâm.

- Lưu Ninh tiểu thư vẫn chưa nói về đường sinh mệnh của ta nhỉ? Ta muốn xem xem, có thể sống đến năm bao nhiêu tuổi.

Lưu Ninh không nghĩ Cung Thượng Giác lại quan tâm đến những cái thứ này, chắc chắn là y muốn dùng cái này để đánh động Lưu Ninh. Căng thẳng điên mất, Lưu Ninh chỉ có chiếc phao cứu sinh là Cung Viễn Chủy thôi, dù thằng nhóc đó hơi đáng ghét, nhưng cũng đáng yêu.
Ai đó giả bộ gọi Cung Viễn Chủy từ y quán đến đi! Lưu Ninh sắp ngất rồi.

- Đường sinh mệnh rõ nét, dài, đậm. Cung Nhị tiên sinh sống lâu trăm tuổi.

- Nói như tiểu thư đây, ta cũng biết xem bói. Hay để ta xem lại cho tiểu thư nhé.

Cung Thượng Giác thuận tay lật ngửa bàn tay của Lưu Ninh lại. Lực nắm tay có hơi lớn, cô biết chắc chắn là có điềm, muốn thu tay về.

- Đa tạ Cung Nhị tiên sinh đã quan tâm, tiểu nữ chưa muốn biết...

Cung Thượng Giác nắm ngang phần xương khớp bàn tay của Lưu Ninh, chẳng nương tay mà dùng lực giữ chặt. Khớp xương bị siết đau điếng, Lưu Ninh nhíu mày vì đau, nhưng cũng không dám kêu lên.

- Đường sinh mệnh của tiểu thư cũng dài nhỉ. Nhưng ta thấy không đúng lắm.

Nếu người trước mặt là Cung Viễn Chủy, thì Lưu Ninh đã khẽ tay từ lâu rồi. Nhưng người trước mặt là Cung Thượng Giác, Lưu Ninh chỉ có thể lẳng lặng chịu đau, khớp bàn tay sắp nứt đến nơi.

- Tiểu nữ ngu muội, không biết vì sao lại không đúng.

Cung Thượng Giác khinh bỉ cười một cái, siết chặt bàn tay của Lưu Ninh. Da tay của cô vốn ban nãy đã bị rộp, ran rát khó chịu, lực mạnh của Cung Thượng Giác bóp chặt, đến chỗ bị rộp da đều rớm máu.

- Vì hôm nay sẽ kết thúc.

Lưu Ninh sững người, vậy là toi thật luôn? Nhanh vậy...

Cô cố gắng rút tay về, tay còn lại cũng bị Cung Thượng Giác khống chế, cố gắng bao nhiêu thì y lại siết chặt hơn bấy nhiêu. Lòng bàn tay Lưu Ninh rơm rớm máu, ban đầu còn đau rát nhưng về sau thì chẳn còn cảm giác gì nữa.

- Cung Nhị tiên sinh...

Cung Thượng Giác trầm giọng nhíu mày, cái nhíu mày sắc hơn cả đao, nộ khí khiến đối phương sợ hãi.

- Nói! Cô làm gì Viễn Chủy rồi?

Chỉ có chuyện liên quan đến Cung Viễn Chủy mới khiến y tức giận như thế, Cung Viễn Chủy là yếu điểm của Cung Thượng Giác kia mà. Lưu Ninh không có thời gian nhiều để cảm thán huynh đệ nhà này, kịch liệt lắc đầu phủ nhận trước đã.

- Tiểu nữ...không có.

Cung Thượng Giác nghiến răng, kéo tay Lưu Ninh để cả người cô ngã rạp xuống bàn. Đưa tay nâng cằm rồi dời tay xuống cổ Lưu Ninh.

- Cô cưỡng bức đệ ấy!

- Không...có...

Lưu Ninh biết là Cung Viễn Chủy cố tình bày trò trêu cô, rõ chẳng có gì xảy ra cả. Chuyện giựt tóc Cung Viễn Chủy không biết Cung Thượng Giác đã hay tin chưa, mà hay tin đến cả chuyện "cưỡng bức"... Biết là yêu thương đệ đệ, nhưng mà nên tìm tin chuẩn chứ!

Lưu Ninh bị chặn khí khó khăn hô hấp, vùng vẫy hai tay nhưng đều bị Cung Thượng Giác khóa chặt. Xem ra chỉ còn đường đi đến địa phủ.

- Cô cũng chỉ là con cờ cỏn con của Cung Môn. Ta cho phép cô ở lại Chủy Cung, dù đệ đệ ta có chút hứng thú với cô. Nhưng cô tổn hại đến đệ ấy, giết!

Cung Thượng Giác cho dù có hoảng loạn chuyện Cung Viễn Chủy có khuê phòng, nhưng nếu đệ đệ tự nguyện với việc đó, y sẽ đồng thuận. Còn nếu là "cưỡng bức" thì y sẽ giết Lưu Ninh.

Lưu Ninh không hiểu sao Cung Thượng Giác lại có thể tin chuyện vô lý như thế, Cung Viễn Chủy y hiểu rõ nhất, đệ đệ của y có thể dễ dàng để cho nữ nhân cưỡng bức à? Cái giữ tay của Cung Thượng Giác, Lưu Ninh còn chẳng thể đối phái lại, huống chi có thể mang Cung Viễn Chủy gì chặt trên giường.
Lưu Ninh muốn cãi lại, muốn phản biện lấy lại trong sạch cho mình. Nhưng Cung Thượng Giác siết chặt cổ Lưu Ninh, không khí lúc này không thể trao đổi được nữa, mắt mỗi lúc một mờ đi, sức lực cũng không còn để kháng cự.

- Ca ca.

Cung Viễn Chủy đến rồi.

Không có tiếng gõ cửa, Cung Viễn Chủy đạp toang cửa xông vào, lập tức chạy đến chỗ Lưu Ninh. Đến chậm một chút nữa, là ca ca của y đã giết chết người mà y để tâm đến.

Cung Thượng Giác bất ngờ khi Cung Viễn Chủy xuất hiện, sao đệ đệ có thể hay tin mà chạy đến. Cung Thượng Giác buông tay khỏi cổ và tay của Lưu Ninh.

- Viễn Chủy.

- Ca ca, Lưu Ninh không có. Cô ấy không tổn hại gì đến đệ.

Lưu Ninh ngã người xuống mặt bàn, Cung Viễn Chủy liền hạ người đưa tay đỡ lấy Lưu Ninh. Nhiều lần hốt hoảng đến mức phản xạ của Cung Viễn Chủy vừa đỡ lấy, đã kiểm tra mạch đập của cô.

- Lưu Ninh.

Lưu Ninh xác nhận bản thân còn sống, còn có thể ngửi được mùi và nghe được giọng của Cung Viễn Chủy. Thấy ghét! Lưu Ninh còn chút sức lực, đã đẩy tay của Cung Viễn Chủy ra, tự bản thân mình lết ra xa khỏi y.

Cung Viễn Chủy nhìn thấy tay Lưu Ninh có máu, y muốn mang tay của Lưu Ninh ấp vào trong lòng, cô lại lùi ra xa. Cung Viễn Chủy mang sự hụt hẫng nhìn đến Cung Thượng Giác, lần nữa khẳng định.

- Ca ca, Lưu Ninh không tổn hại đến đệ.

Cung Thượng Giác nhìn loạt hành động rồi biểu hiện của Cung Viễn Chủy, đủ để y thấy Cung Viễn Chủy đã thật sự động lòng với Lưu Ninh. Cung Viễn Chủy cũng không muốn che giấu với ca ca, lo lắng hay bênh vực Lưu Ninh, y đều thể hiện rõ.

- Lưu Ninh ức hiếp đệ, đệ còn bênh cô ta?

Cung Viễn Chủy trước khi tiếp tục đáp lời Cung Thượng Giác, y lớn giọng gọi Kim Phục đến. Y muốn Lưu Ninh an toàn rời khỏi Giác Cung trước đã.

- Kim Phục, đưa Lưu Ninh về Chủy Cung.

Kim Phục dù là thị vệ Giác Cung, cũng thể làm sai lệnh của Cung Viễn Chủy. Dù sao cũng là Kim Phục cho người báo tin đến Cung Viễn Chủy, lỡ cùng một phe rồi thì lần này theo nốt vậy. Kim Phục thủ lễ với Cung Thượng Giác, đỡ Lưu Ninh đứng dậy rồi dìu cô rời khỏi thư phòng.

Cung Thượng Giác nhìn thấy bóng người phía sau khung cửa sổ của thư phòng. Đúng là y tức giận thật, Cung Viễn Chủy đỡ lời cho Lưu Ninh y cũng rất khó chịu, vì mặc định đệ đệ bị ức hiếp. Cung Thượng Giác ra hiệu với Cung Viễn Chủy có người đang nghe lén cuộc trò chuyện, dù đang muốn phân rõ trắng đen với Cung Thượng Giác, nhưng ca ca ra hiệu thì đệ đệ nhận.

- Huynh cố ý ra tay với Lưu Ninh?

Cung Viễn Chủy theo dõi bóng người ở khung cửa sổ, cố tình lớn giọng để có thể vang đến người bên ngoài.

- Quân cờ hết dụng đến, nên vứt thôi.

- Nếu huynh dám động đến Lưu Ninh. Đừng trách đệ.

- Đệ làm sao?

Cung Thượng Giác nhướn mày, vẫn quan sát xem người bên ngoài khung cửa sổ đã rời đi chưa. Nếu chưa đi thì vẫn phải tiếp tục diễn, y sợ tiếp tục diễn sẽ lỡ lời khiến Cung Viễn Chủy suy nghĩ nhiều.

Cũng may chiếc người bên ngoài đã rời đi rồi, cả hai đều biết chẳng ai khác ngoài Thượng Quan Thiển. Cung Viễn Chủy nhìn  thấy bóng người đã biến mất, liền nhích người đến vị trí đối diện Cung Thượng Giác.

- Ca ca.

- Ta nghe.

- Những chuyện ca ca nghe được... là đệ bày ra để trêu Lưu Ninh thôi. Huynh đừng nghe bọn họ đồn đoán xằng bậy.

- Trêu? Từ khi nào mà đệ thích trêu chọc nữ nhân vậy?

- Mới gần đây thôi...

?????!

Cung Thượng Giác tự hỏi có phải mình dạy sai Cung Viễn Chủy ở đoạn nào rồi không. Vi phạm gia quy có thể nhắm mắt bỏ qua, cãi nhau không ngán trên dưới có thể giả điếc bảo tuổi nhỏ bồng bột vô tri, nhưng bày trò trêu chọc nữ nhân...thì giải thích thế nào?

- Viễn Chủy, đệ trêu chọc cũng được, đệ có hứng thú cũng được. Nhưng đừng để nó thành ái tình.

- Đệ không biết nên nói như thế nào mới đúng. Nhưng mà, đệ nghĩ đệ đã có ái tình rồi.
.
.
.

Giờ Dậu

|| Chủy Cung ||

Bữa tối hôm nay có tận 30 cái sủi cảo nhân tôm, mỗi cái đều to hơn cả lòng bàn tay của Lưu Ninh. Từ lúc ở Giác Cung trở về, Lưu Ninh đã ở mãi trong tẩm phòng, cũng phát hiện ra một trong các tờ giấy mình ghi bị biến mất.

Điểm tâm tối được mang đến, Lưu Ninh còn ngạc nhiên sao nhà bếp có thể biết mà chuẩn bị món cô đang thèm. Lưu Ninh hỏi Nhân An, nàng chỉ bảo là Cung Viễn Chủy dặn dò nhà bếp như thế. Nhân An thấy tay Lưu Ninh không tiện để dùng đũa muỗng, co tay ra vào cũng sẽ bị đau nên chủ động ngồi muốn đút cho Lưu Ninh ăn. Lưu Ninh đúng là tàn tạ thật, nhưng không phế, chỉ đau một chút thôi chứ vẫn tự ăn được. Vậy nên, Nhân An ngồi ăn cùng Lưu Ninh hai cái đã chạy đi mất.

Đúng là bự chà bá luôn, Lưu Ninh ăn mãi cũng mới hết 5 cái, cứ hết là nhà bếp lại mang lên. Cô nghĩ có phải cái chiêu này của Cung Viễn Chủy là muốn cô ăn nhiều trúng thực đến "té re"?

Lưu Ninh ăn miệt mài, ăn quần quật để quên đi những chuyện buồn bực trong lòng. Cung Viễn Chủy lại từ đâu xuất hiện, tự nhiên đi vào rồi ngồi xuống bên cạnh Lưu Ninh.

- Ủa?

Lưu Ninh giật mình suýt rơi đũa, rồi khó hiểu nhìn Cung Viễn Chủy ở bên cạnh. Giờ này chắc y cũng đã dùng bữa ở Giác Cung rồi mới về.

Cung Viễn Chủy lấy chiếc chén sạch ở hướng đối diện, gắp một cái sủi cảo cho vào chén, dùng muỗng tách thành những phần nhỏ, rồi đưa đến trước miệng Lưu Ninh.

- Tay của cô...

- Đệ khỏi.

Lưu Ninh đưa tay chắn ngang, rồi đẩy chiếc muỗng ra xa. Cô đứng dậy, mang hết mấy cái sủi cảo cho vào chiếc đĩa lớn, nén đau nắm chặt cái đĩa đó nâng lên rồi đặt xuống. Ra vẻ chìa tay với Cung Viễn Chủy, ý là chỉ tàn nhưng không phế. Lưu Ninh mang chén và muỗng đũa của mình đều đặt lên đĩa sủi cảo lớn đó, bưng lên rồi khỏi phòng, trước khi đi còn hất mặt với Cung Viễn Chủy một cái.

Cung Viễn Chủy bị từ chối lần thứ mấy không nhớ nổi, ngậm ngùi ngồi ăn một mình hết cái sủi cảo trong chén.
.
.
.

Giờ Hợi

Ăn hết 27 cái sủi cảo nhân tôm bự chà bá, thêm hai bát canh cải. Lưu Ninh no đến mức không ngủ được. Dù đã vận động đi mấy vòng ở gian trước Chủy Cung, nhưng thức ăn vẫn chưa vào vòng tiêu hóa. Lưu Ninh cảm nhận được má mình phính rõ ra, cũng có bụng, tròn trĩnh luôn. Bình thường Lưu Ninh chỉ ăn một ngày một bữa, vì tính chất công việc nên thành ra Lưu Ninh cũng lười ăn. Ở Chủy Cung một ngày ba bữa, chưa kể còn có ăn dặm là trái cây hay bánh ngọt, mẹ Lưu Ninh mà biết cô tăng cân lên chắc chắn sẽ vui lắm.

Lưu Ninh lại ra bậc thang ngồi, nhìn bầu trời nhìn sao, nhìn cây cối và cả thảo mộc của Cung Viễn Chủy.

Vừa nhắc đã xuất hiện, Cung Viễn Chủy đi đến không một tiếng động, cứ như thế mà ngồi xuống bên cạnh Lưu Ninh.

Lưu Ninh giật mình, theo phản xạ quay sang đánh Cung Viễn Chủy một cái. Nhìn rõ là Cung Viễn Chủy, Lưu Ninh vội thu tay về, đánh người ta cho đã, đau là tay Lưu Ninh đau. Cô chống tay định đứng dậy, nhưng Cung Viễn Chủy đã giữ tay.

- Ngồi với ta một lát đi.

Chắc là ngồi thôi nha. Lưu Ninh cũng chưa muốn trở về phòng, bên ngoài không khí lạnh đỡ bực nhọc trong lòng hơn. Cô nép người tựa vào thanh gỗ.

Cung Viễn Chủy cởi găng tay, lấy lọ thuốc bên trong thắt lưng. Y mang tay Lưu Ninh ngửa lên, đặt vào lòng bàn tay của mình. Một tay mở nắp lọ thuốc, lấy một ít ở đầu ngón tay, bôi vào lòng bàn tay của Lưu Ninh.

Động tác của Cung Viễn Chủy nhanh gọn, đến khi Lưu Ninh nhận thức được thì là cảm giác hơi rát do thuốc bôi.

- Này là thuốc mỡ hả?

Đang giận nhưng mắc hỏi, thì phải hỏi.

- Ở chỗ cô gọi là như thế à? Ở đây gọi là Tịnh Da. Có Uất Kim, Lô Hội, Thanh Trà, Thiên Dư Dầu, Sâm Hắc, Kinh Giới,...

Câu trả lời còn đầy đủ hơn Lưu Ninh mong đợi nữa. Lưu Ninh gật đầu ghi nhận. Cung Viễn Chủy mang cả tay còn lại của Lưu Ninh đặt lên đùi mình, bôi thuốc xong tay này, rồi nâng tay kia lên tiếp tục bôi.

Tay Lưu Ninh bị nhiều hơn Cung Viễn Chủy nghĩ. Vậy mà ở Giác Cung, Lưu Ninh cũng không kêu đau hay xin Cung Thượng Giác tha cho. Còn ra vẻ tự gắp thức ăn, tự cầm đĩa sủi cảo mang đi với Cung Viễn Chủy.

Cung Viễn Chủy ban nãy đến y quán là để điều chế thuốc bôi này, đúng là Cung Môn có sẵn, nhưng do y sư điều chế. Cung Viễn Chủy muốn tự tay điều chế, tự tay bôi cho Lưu Ninh, cũng may là đã thực hiện được cả hai rồi. Cung Viễn Chủy quan sát biết cảm của Lưu Ninh, nếu cô nhíu mày thì sẽ giảm lực tay lại.

- Đệ đưa thuốc cho ta. Ta tự làm được.

Lưu Ninh không muốn phải tỏ ra mạnh mẽ, nhưng lại sợ Cung Viễn Chủy quan tâm mình. Cô muốn thu tay về, nhưng y vẫn giữ tay cô lại.

- Có đau nhiều lắm không?

Đừng hỏi người đang đau là có đau nhiều không. Bao nhiêu cố gắng mạnh mẽ của Lưu Ninh đều sụp đổ một cái rầm. Đau, da người mà, đương nhiên là đau chứ.

Lưu Ninh khe khẽ gật đầu, khóe mắt cứ như thế mà ngấn lệ.

Cung Viễn Chủy dùng lòng bàn tay của mình lau nước mắt cho Lưu Ninh, dịu dàng hạ giọng dỗ dành. Rồi y nâng tay của Lưu Ninh, thổi hơi nhẹ lên đó.

- Đừng khóc, thổi một lát sẽ hết đau.

Lưu Ninh gật đầu, chăm chú nhìn từng động tác của Cung Viễn Chủy. Tay của Cung Viễn Chủy vẫn còn băng vết thương, nhưng lại thuần thục không kiêng dè sợ động vết thương cũ.

- Tay của đệ...đỡ chưa?

- Thân thể ta khỏe mạnh, vết thương nhỏ đó kết vẩy sắp lành rồi.

Ghét quá! Lưu Ninh của trước đây không có mít ướt rồi lại làm nũng như thế này. Chỉ là ở bên cạnh Cung Viễn Chủy, cô lại muốn ỷ lại vào sự quan tâm của y. Lưu Ninh cũng là nữ nhân, cũng muốn yếu đuối để được người khác chăm sóc.

Người khác cụ thể là Cung Viễn Chủy.

- Sau này, mấy việc vặt ở Chủy Cung cô cứ để thị nữ làm, không cần phải áy náy. Bọn họ đều có bổng lộc hằng tháng.

Đoạn, Cung Viễn Chủy dừng thổi tay cho Lưu Ninh, hạ bàn tay của cô xuống.

- Còn cô quản việc của ta.

Lưu Ninh ngẩng ra, cô còn tưởng mình khóc đến ù tai. Nhưng Cung Viễn Chủy lại nghiêm túc đối mắt với cô. Cung Thượng Giác còn chưa quản được y, y bảo Lưu Ninh quản...quản ở đây là ý gì??

QUẢN VIỆC CỦA TA???

Nhìn thấy Lưu Ninh ngây ra, Cung Viễn Chủy mỉm cười một rồi áp tay vào má Lưu Ninh.

Cung Viễn Chủy cười! Lưu Ninh có sỉn đâu mà sao lại nghe với thấy những chuyện này. Tận dụng thế mạnh của mình triệt đệ như thế này, là triệt hạ Lưu Ninh.

- Ta với cô sau này cũng sẽ thành thân. Quản sớm một chút cũng không sao.

HẾT HỒI 32



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro