HỒI 127
Lời Ôn lão bá vừa dứt, Cung Viễn Chủy đã vung tay tặng vào mặt ông ta một cú đấm thành tiếng.
- CÂM MIỆNG!
Quá đủ cho giới hạn của Cung Viễn Chủy rồi, chút lời nhảm nhí này mà móng y có thể nghi ngờ Cung Thượng Giác sao, hết sức nhảm nhí!
Ôn lão bá bị đấm đến ngất đi, Cung Viễn Chủy không có ý định tha cho ông ta, y bóp mở hàm rồi cho hết thẩy lọ độc trong tay vào miệng ông, tiện tay vứt đi lọ sứ xuống mặt sàn.
- Chó chết!
Cung Viễn Chủy tức giận cau mày, y xoay người nhìn Lưu Ninh, cô vẫn im lặng nhìn y, sợ dáng vẻ của mình làm Lưu Ninh sợ, y nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc, cố gắng trở về dịu dàng nhất có thể.
- Tỷ tỷ, về thôi. Đừng nghe lão già thối này nói xằng bậy.
Lưu Ninh luôn cần thời gian để tiếp nhận thông tin, cô tin Cung Thượng Giác cho dù không thích cô cũng không làm như thế với Cung Viễn Chủy. Chưa kịp tiếp lời, Cung Viễn Chủy đã nắm tay cô kéo cô rời khỏi đó. Trước khi đi y cũng không quên để lại thuốc giải độc dược ban nãy.
- Nửa canh giờ nữa cho hắn uống.
.
.
Ôn lão bá không khai gì với Cung Thượng Giác, muốn gặp Cung Viễn Chủy để nói những lời kích động y như thế này. Lưu Ninh nắm chặt tay Cung Viễn Chủy, quan sát biểu tình của y. Cung Viễn Chủy biết rõ thân khi tức giận sẽ không kiểm soát được lời nói, nên y lựa chọn im lặng.
Cung Viễn Chủy tự nhủ bản thân rằng Cung Thượng Giác luôn yêu thương y, xem y là đệ đệ ca ca yêu thương nhất, y nghĩ cho dù có thay thế cho Lãng đệ đệ cũng được, miễn là y cố gắng thật giỏi để xứng làm đệ đệ của Cung Thượng Giác. Cho dù ca ca không bày tỏ cảm xúc bằng lời nói với y, y vẫn tin là ca ca yêu thương. Tự nhủ lòng thật nhiều rằng lão già thối kia chỉ nói năng xằng bậy, rằng chỉ là kế hoạch của Cung Hoán Vũ.
Nhưng mà đôi mắt đỏ hoe của Cung Viễn Chủy đã bán đứng tất cả những lời nhủ lòng của y. Lưu Ninh nghiêng đầu, xoa xoa hai tay vào nhau để tạo ra áp tay lên má y. Hơi ấm từ tay Lưu Ninh phủ lấy gò má Cung Viễn Chủy, đôi mắt đỏ hoe kia lập tức có một tầng hơi nước. Lưu Ninh không nói gì cả, dịu dàng từng chút dỗ dành xoa má y.
Cung Viễn Chủy áp tay lên tay Lưu Ninh, bàn tay lớn bọc trọn lấy tay cô. Y ngẩng cao mặt, tự cắn lồng môi thu về tầng nước mắt, khịt mũi rồi nhìn xuống Lưu Ninh.
Gió thổi qua, tóc mái Lưu Ninh lại bay lên rồi hạ xuống, cô chớp mắt ngẩng mặt nhìn Cung Viễn Chủy.
....
Cung Viễn Chủy xịt cười, Lưu Ninh nhìn cứ khờ khờ y không nhịn cười được.
Ở cạnh Lưu Ninh, y không vào được tâm lý buồn sâu, vì cô cứ trông buồn cười như nào ấy. Cho dù như thế nào cũng sẽ bị chọc cười. Phì cười thành tiếng, rồi Cung Viễn Chủy cố gắng nén lại điệu cười, hắng giọng liên hồi.
- Hừm.
Lưu Ninh hiểu ngay Cung Viễn Chủy cười cái gì, số phận đã định cô là kiếp làm hề. Tiện tay bẹo mạnh má y một cái, giả vờ bày ra nét mặt giận dỗi.
- Cười nữa là bo xì á.
Cung Viễn Chủy nhướn mày.
- Bo xì là gì?
- Là nghỉ chơi, không làm bạn nữa luôn.
Cung Viễn Chủy bày tỏ vẻ mặt thất vọng.
- Tiếc thật, ta vốn xem tỷ tỷ là bạn.
Ủa ê, kịch bản sai ở đâu rồi hả... Lưu Ninh nghe cái tỉnh lại liền. Mặt cô hiện rõ chữ ủa to chảng, Cung Viễn Chủy lại phì cười một tay choàng sang eo, ôm giữ eo cô.
Cung Viễn Chủy chắp hai tay ra phía sau lưng, hạ người một đoạn, nghiêng đầu nhếch môi mỉm cười.
- Bạn chung "chăn gối".
Chăn gối đúng cả nghĩa bóng và nghĩa đen... Lưu Ninh trợn tròn mắt nhìn Cung Viễn Chủy, y không ngại thì người ngại cũng không phải là Lưu Ninh.
Dù sao thì cũng có mắc cỡ, Lưu Ninh nhìn quanh một vòng rồi một cái bép vào vai Cung Viễn Chủy.
- Eo ơi, cái miệng này!!
Cung Viễn Chủy phì cười đứng thẳng người trở lại, tìm niềm vui bằng cách trêu Lưu Ninh hữu hiệu vô cùng. Sau đó y lại im lặng, cô cũng hiểu bây giờ chưa phải là lúc để mở lời khuyên nhủ y. Lưu Ninh cứ như vậy, tựa đầu đi bên cạnh Cung Viễn Chủy đã là sự an ủi đối với y rồi.
Cung Viễn Chủy trở về y quán trước, còn có việc y phải làm xong trước khi đến Giác Cung gặp Cung Thượng Giác. Thật ra cũng là vì y muốn ổn định lại cảm xúc của mình, bản thân y dễ kích động nếu không tự điều chỉnh sẽ dẫn đến những lời đao thép không nên nói.
Chưa đến đại môn của Y Quán, từ xa đã thấy bóng dáng của Kim Thiên, bước chân của y nhanh chóng đi đến trước mặt Cung Viễn Chủy thủ lễ.
- Chủy công tử, Lưu Ninh tiểu thư.
Lưu Ninh đứng thẳng người, hạ tay xuống nắm tay Cung Viễn Chủy, hướng đến Kim Thiên gật đầu. Cung Viễn Chủy như đã đoán trước được Kim Thiền đến tìm y để làm gì, chẳng chút ngạc nhiên hắng giọng.
- Bọn họ đến lấy thuốc rồi à? Hẹn vào giờ Ngọ kia mà.
Kim Thiền thu lễ, đôi mày cũng nhíu lại một đoạn, vẻ mặt trông rất khó chịu chẳng thua gì Cung Viễn Chủy.
- Họ bảo giờ Ngọ thì không kịp mang thuốc về kinh thành. Trong triều đang cần gấp thuốc cho các tướng sĩ ngoài biên.
Cung Viễn Chủy thở hắt ra một hơi.
- Đang chờ bên ngoài à?
- Đúng vậy ạ, các y sư cũng đang kiểm tra dần các đơn thuốc. Chủy công tử về xem qua sẽ kịp.
Lưu Ninh nghe đến kinh thành và trong triều lập tức nghĩ ngay đến triều đình hoàng cung. Cung Môn vốn chỉ giao du giang hồ, vậy mà cũng buôn bán với triều đình nữa sao. Cô kéo tay Cung Viễn Chủy, nhỏ giọng hỏi y.
- Viễn Chủy, là quân triều đình đến hả?
Cung Viễn Chủy gật đầu, y nghe giọng Lưu Ninh nhỏ dần, còn níu tay y. Y nghĩ là cô sợ, vội vàng nắm tay trấn an cô ngay lập tức.
- Đừng sợ, không đến bắt tỷ tỷ đâu.
Trách sao được, cũng vì bình thường Lưu Ninh cứ mang tâm thế chắp tay lên phường uống trà, nên Cung Viễn Chủy mới nhìn ra khi nhắc đến vệ binh, vệ quân thì Lưu Ninh lại sợ, dù cô không làm gì sai cả.
Lưu Ninh gật gật đầu tiếp nhận thông tin, sau đó mới nhớ quay ngoắc nhìn Cung Viễn Chủy. Ý là hỏi thăm chứ không phải sợ bị gông cổ!
Kim Thiền đứng sang một bên, tránh đường để Cung Viễn Chủy và Lưu Ninh tiếp bước trước.
- Viễn Chủy, ta không phải sợ bị bắt đệ hiểu hông? Ý là ta muốn hỏi Cung Môn có chơi với triều đình luôn à?
Cung Viễn Chủy gật đầu.
- Không phải chơi, là thuận mua vừa bán. Cung Môn dẫn đầu các môn phái trong giang hồ, nên sẽ không tham gia vào các cuộc chiến trong triều, các môn phái trong giang hồ cũng sẽ như thế. Không can dự vào phe cánh nội bộ của nhau, chỉ là giao thương.
- Chàaaa chà chàaaa.
Lưu Ninh cảm thán về độ ngoại giao của Cung Môn, trong ngoài đều có thể buôn bán kiếm lợi nhuận. Triều đình chắc chắn cũng sẽ không ki bo, huống chi đồ của Cung Môn là đồ thật giá thật.
- Sao thế? Tỷ tỷ không thích bọn họ à? Thế ta không bán cho họ nữa.
- Hả?
Lưu Ninh vội vàng xua tay.
- Không phải, không phải. Ta không nghĩ Cung Môn ngoại giao rộng như thế. Kiểu ngầu á, cực ngầu.
Cung Viễn Chủy nhún vai, nhướn mày.
- Ta thấy bình thường, bọn họ chỉ có cái mác của triều đình, bên trong rỗng toát ngụy biện việc xấu bằng quyền lợi cho đất nước. Bên giới hỗn loạn mãi chẳng bình, từ trên xuống dưới rỗng toát chẳng biết suy nghĩ.
Cung Viễn Chủy làm hẳn một tràng dài, nói đến chuyện chính trị lần này Lưu Ninh mới sợ bị gông cổ nè. Cô vội vàng vươn tay bịt chắn miệng y, lắc đầu kịch liệt.
- Suỵtttt, đệ nói bé thôi.
Sợ Cung Viễn Chủy sẽ nói tiếp, Lưu Ninh nhất quyết dù bước vấp cũng không buông tay khỏi miệng y. Y lại sợ cô vấp ngã, nên vòng tay ở eo bế cô nhấc lên khỏi mặt đất, hai chân cô vào chân y. Dáng đi của cả hai như gấu Kaola bám cây, Kim Thiền nhìn từ sau nhíu mày đánh giá liên hồi. Làm nhiều cái không hiểu nổi thật sự, Kim Thiền tự nhủ bản thân sẽ không bao giờ như thế đâu.
Trước đại môn y quán tấp nập hạ nhân khuân bê các rương đồng, đủ kích thước từ lớn đến nhỏ. Các y sư đều cau mày vuốt râu, căng thẳng kiểm kê các đơn thuốc.
Nam nhân với chiếc giáp to lớn đứng ở một góc, dáng đứng thẳng tắp một tay giữ chuôi kiếm ở thắt lưng chẳng hề dao động.
Cung Viễn Chủy đặt Lưu Ninh xuống, y đưa tay chỉnh tóc lại cho cô rồi hướng mắt đến y quán, chỗ lối đi mà hạ nhân chừa lại.
- Tỷ tỷ vào trong nghỉ ngơi đi, ta xong việc sẽ dùng điểm tâm trưa với tỷ tỷ.
Lưu Ninh nhìn thấy mọi người bận rộn, cũng muốn giúp đỡ, nếu không kiểm kê được thì cô vẫn có thể mang vác, bê rương ra bên ngoài.
- Viễn Chủy, đệ xem ta có thể giúp gì được cho mọi người không?
- Kiểm kê đau đầu, mang rương sẽ nặng. Tỷ tỷ cứ vào trong nghỉ ngơi đi.
Cung Viễn Chủy ngoắc tay gọi Kim Thiền.
- Kim Thiền, đưa tiểu thư vào trong nghỉ ngơi.
Giao thương quan trọng của Cung Môn, Lưu Ninh cũng không dám làm bừa. Cô ngoan ngoãn gật đầu rồi theo sau Kim Thiền đi vào y quán.
Ngoài hạ nhân còn có người mặc giáp lạ mặt kia, Lưu Ninh nhìn ra đoán chắc là "cốm" triều đình, vào được đây chắc "cốm" cũng đã bị kiểm tra.
Giáp vàng, kim quan cũng là kim hoàng vàng chói. Trông cũng trẻ trung, vẻ mặt nhìn như chỉ lớn hơn tầm 2-3 tuổi, nhưng tóc người này lại có sợi bạc đan xen.
Lưu Ninh tiến đến lối đi, cũng ảnh hưởng đến sự chú ý của người, y xoay đầu nhìn đến cô. Cô giật mình, lại mang tâm lý của tội phạm gặp công an, cô cúi mặt một đoạn.
Người này nhìn chăm chăm Lưu Ninh không dời mắt, lúc đi ngang người y, cô ngẩng mặt đúng lúc đối mắt với y, ánh mắt sắc lẹm khiến cô phải lạnh tay một hồi. Là đối tác của Cung Viễn Chủy, nên nếu cô cứ cúi mặt đi là bất lịch sự, Lưu Ninh đành gượng cười gật đầu với đối phương một cái. Rồi xách váy chạy vội vàng vào trong.
- Tô Lâm Vệ Úy đến sớm hơn giờ đã hẹn nhỉ?
Cung Viễn Chủy lập tức chắn ngay tầm mắt của Tô Lâm, không để y có thể nhìn thêm một chút nào của Lưu Ninh nữa. Tô Lâm bị chắn đi tầm nhìn, nhanh chóng trở về nghi thái thị uy, hắng giọng khoanh tay nhìn Cung Viễn Chủy.
- Phía Chủy công tử báo tin từ ngày kia đã chuẩn bị xong thuốc, đã xong rồi thì ta đến trước cũng sẽ đỡ mất thời gian đôi bên.
Cung Viễn Chủy khoanh tay, nhếch môi nghênh mặt hướng đến Tô Lâm.
- Triều đình của Vệ Úy luôn không lệch một khắc, quy định của ta đúng giờ mới có thể lấy thuốc đi. Đến sớm, vẫn phải đợi.
Tô Lâm nhíu đanh đôi mày, nén sự khó chịu trong lòng xuống, qua loa cười nhẹ với Cung Viễn Chủy.
Cung Viễn Chủy đắc ý mỉm cười, y khoanh tay xoay người hướng đến chỗ các y sư đang căng thẳng vội vã kiểm kê đơn thuốc.
- Vẫn chưa đến giờ, kiểm kê cẩn thận đừng để sai sót.
Ý Cung Viễn Chủy là không cần vội, cứ thư giãn đi.
Lưu Ninh vừa vào trong khuất bóng, cái miệng đã giật giật mắc nói. Cô chạy lên trước vỗ vai Kim Thiền.
- Kim Thiền huynh.
- Sao ạ tiểu thư?
Kim Thiên dừng bước, Lưu Ninh che miệng ngoắc tay bảo y khom người xuống xì xầm to nhỏ.
- Người bên ngoài là ai thế? Người tóc bạc bạc, đeo vàng khắp người ấy.
Kim Thiền mất khá lâu để tìm xem ai đeo vàng khắp người, mãi một lúc y mới có thể trả lời lại Lưu Ninh.
- À, người mặc giáp đúng không?
Lưu Ninh gật đầu. Kim Thiền cũng đưa tay, che miệng to nhỏ với cô.
- Tô Lâm. Quan tam phẩm của triều đình, trước đây là Thống soái từng đánh bại trăm vạn quân nhà Thương ở biên giới. Sau đó trở về, chẳng hiểu sao tự nguyện dâng sớ chuyển cấp phẩm thành Vệ Úy thị nội. Bây giờ lo việc nội triều chính, nên mới đến Cung Môn lấy thuốc cho binh sĩ này.
Lưu Ninh gật đầu tiếp nhận thông tin.
- À à à àaa. Là quan cấp cao đó hả? Có liêm không hay quan tham?
Kim Thiền giật mình xoay đầu đưa mắt nhìn quanh, kiểm tra chắc chắn rằng không có ai nghe được cuộc "l'nấu xói' thì thầm này mới tiếp tục nhỏ giọng.
- Giang hồ đồn đoán trước đây là quan liêm, sau chuyển thành thị nội thì nhận thêm vài khoảng bên ngoài.
- Ô mai gót, dữ vậy luôn đó hả?
Kim Thiên gật đầu với vẻ mặt nguy hiểm khẳng định.
- Đúng.
Lưu Ninh bĩu môi đánh giá.
- Eo ơi thảo nào, ban nãy nhìn cặp mắt dữ kinh. Nhìn cũng đẹp trai mà nết kì ha.
Đi một bước đánh giá một người, Kim Thiền cũng bĩu môi.
- Chủy công tử không thích người này. Bọn ta cũng thế, tiếp đón vậy thôi chứ không thích.
Lưu Ninh gật đầu.
- Thôi kệ đi, dù sao cũng thuận mua vừa bán. Đừng đánh giá khách.
Kim Thiền gật đầu, y và Lưu Ninh hạ tay chắn xuống đứng thẳng người rời khỏi cuộc trò chuyện. Kết thúc một câu chuyện 'nấu nói' bằng các từ "Thôi kệ đi".
Lưu Ninh đi được vài bước nữa, dường như người vừa làm trời giáng xuống ngay. Một chiếc rương đồng nào đó thụi thẳng vào người cô.
Ầm--
- Ôi mẹ ơi!!
Kim Thiền không đỡ kịp Lưu Ninh, cả cô và rương đồng nằm cùng nhau dưới mặt đất, bên cành còn được khuyến mãi thêm hạ nhân mang rương đồng ban nãy.
- Tiểu thư có làm sao không?! Ngươi đi đứng....!
Kim Thiền vội vàng đỡ Lưu Ninh đứng dậy, cô xua tay ý bảo không sao. Mông cô hơi ê nhưng còn lại vẫn ổn, cô nhìn sang hạ nhân ngã cùng mình, đưa tay định đỡ y ngồi dậy nhưng vầng trán của y đột nhiên vã mồ hôi ướt đẫm.
Hạ nhân nhắm nghiền mắt như đã ngất đi, Lưu Ninh nhanh chóng ngồi xuống kiểm tra mạch ở cổ cho đối phương. Mạch cổ đập loạn dễ biết, Lưu Ninh thu tay về gọi Kim Thiền.
- Kim Thiền huynh giúp ta dìu y vào bên trong với, mạch y đập loạn chắc là làm việc quá sức rồi.
Kim Thiền một chân quỳ một chân trụ, đỡ người của hạ nhân rồi bế nhấc y lên. Gấp gáp vội vàng nhưng vẫn dặn dò Lưu Ninh.
- Tiểu thư về phòng nghỉ ngơi đi ạ, việc này cứ để các y sư lo liệu.
Kim Thiền bế nhanh hạ nhân kia vào trong, Lưu Ninh ở lại cùng chiếc rương và những gói thuốc đổ ra mặt đất. Như thế này mà bảo cô nghỉ ngơi thế nào được. Lưu Ninh xắn ống tay áo lên cao, vén gọn váy để tà hạn chế chạm đất, rồi ngồi xuống dựng rương thẳng lên lại, mang những gói thuốc trở lại vào trong rương đồng.
Một lúc đã cất gọn vào, mọi người trong y quan đều tất bật mỗi người một việc. Lưu Ninh đóng nắp rương ngồi chắp tay nhìn mọi người đi qua đi lại, ngồi thì lại không yên, luôn có cảm giác áy náy không giúp được gì. Nghĩ một lúc, rồi chiếc rương đồng này cũng nằm trong tay Lưu Ninh.
Kích thước rương vừa, thành ra cũng không quá nặng với Lưu Ninh, chỉ có tóc xõa hơi vướng tay một lúc. Lưu Ninh bê rương trở ngược ra phía đại môn của y quán, đi được nửa đường đã thấy mỏi mỏi tay.
Đột nhiên trên tay của Lưu Ninh trống không, hai tay nhẹ tênh cũng không còn thấy rương đồng đâu nữa. Cô mở to mắt hết cỡ nhìn quanh.
- Ủa??
Ánh vàng chói mắt xuất hiện ngay bên cạnh Lưu Ninh, cô nheo mắt ngẩng mặt lên là Tô Lâm đã đứng ngay bên cạnh cô, một tay cầm rương đồng.
- Tiểu thư tay chân mềm yếu, không hợp với những việc này đâu.
Cầm giúp thì Lưu Ninh cảm ơn, nhưng mà sao phải nói thêm mềm yếu. Cô không hài lòng con người này một chút nào, vì là khách của Cung Viễn Chủy nên nể tình cười xã giao một cái. Lưu Ninh đưa hai tay lấy lại chiếc rương từ tay Tô Lâm.
- Đa tạ Tô Lâm Vệ Úy, tay ta mềm chứ không yếu.
Tô Lâm ngạc nhiên.
- Tiểu thư biết ta à?
- Tô Lâm Vệ Úy nổi danh hơn gió, sao lại không biết được kia chứ.
Lời ong lời cuội, vậy mà Tô Lâm lại cười ngại gật đầu.
- Tiểu thư quá lời rồi.
Lưu Ninh lập tức nhận ra cái điệu cười này không phải vì nhìn cô buồn cười, mà có cái gì đó rất là này kia. Nhanh chóng nhích chân một bước sang trái, tách xa Tô Lâm một đoạn.
Tô Lâm nhìn Lưu Ninh, cái ánh nhìn chăm chăm như đang phán xét, nhưng y lại mỉm cười, điệu cười y hệt cái cười ngại ban nãy.
- Ta chưa từng nhìn thấy tiểu thư ở y quán này. Tiểu thư vừa đến đây sao?
Hỏi làm quen hả ông? Lưu Ninh cứ ngửi thấy mùi không ổn, nhưng vì khách nên vẫn phải lịch sự đáp lời.
- Không hẳn vừa đến, nhưng là lần đầu gặp Tô Lâm Vệ Úy, có thất lễ mong người bỏ qua.
Tô Lâm gật đầu, y tiếp tục.
- Vậy tiểu thư danh xưng thế nào?
Lưu Ninh nghĩ chẳng lẽ quân triều đình nhận ra thân phận bất ổn của cô, hay có việc gì phải điều tra lai lịch của cô.
- Tiểu nữ thường dân, không dám xưng danh với Vệ Úy.
Tô Lâm lập tức đáp lời.
- Tiểu thư gọi ta là Tô Lâm được rồi. Còn ta có thể gọi tiểu thư như thế nào đây?
Lưu Ninh nhìn ra phía bên ngoài, Cung Viễn Chủy đang tập trung làm việc, thành ra lại không để ý đến Tô Lâm đã vào được bên trong hỏi han cô. Muốn cầu cứu y nhưng không được, Lưu Ninh đột nhiên yếu kĩ năng giao tiếp, cô xoay đầu muốn chạy vào trong. Tô Lâm đã nhanh chân bước sang, chắn trước một đoạn, y mỉm cười.
- Thứ lỗi cho ta. Tiểu thư đừng căng thẳng, ta chỉ muốn trò chuyện với tiểu thư một chút thôi.
Nhưng mà Lưu Ninh không có nhu cầu trò chuyện, cô nhìn Tô Lâm, y lại cười với cô.
- Ta có thể được biết danh xưng của tiểu thư không?
Nhìn một lúc Lưu Ninh cũng thấy được Tô Lâm chắc có thể chỉ muốn làm quen biết họ gọi tên thôi. Nhìn thấy y cứ mong chờ, cô lại thấy thương cảm không nỡ phũ phàng.
- Em tên Hưng. Xăm family trên lưng.
....
Miếng hài lạnh rớt cái bẹp xuống mặt đất. Tô Lâm không buồn cười, y còn cau mày vì không hiểu Lưu Ninh nói gì.
- Tiểu thư xăm gì?
Người gì không có chút vui tính nào, không biết bắt miếng cũng không biết cười mồi. Lưu Ninh thở dài trong lòng một hơi.
- Tiểu nữ tên gọi Mạnh Hùng.
- Mạnh...Hùng?!!!
Tô Lâm ngạc nhiên mở tròn mắt, sau đó thu liễm sự ngạc nhiên gật gật đầu mỉm cười.
- Nữ nhân tên mạnh mẽ thể này lần đầu ta được gặp gỡ. Mạnh Hùng tiểu thư rất thú vị.
HẾT HỒI 127
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro