HỒI 122
Mọi ánh mắt đổ dồn về Nguyệt công tử, y đến Trưởng lão viện nhiều hơn cả trở về Nguyệt Cung, thân thuộc đến thế vậy mà giờ có đôi chút áp lực.
Ban nãy, họ thành công bắt sống được người họ Ôn kia, Cung Viễn Chủy đã phán đoán nếu do Cung Hoán Vũ đứng sau chắc chắn sẽ có trò cắn túi độc trong miệng để tự sát. Nên ngay lúc ông đưa túi độc lên miệng, Cung Viễn Chủy phóng đến ám khí khiến túi độc vỡ vỡ ra trong tay ông, sượt ngang qua mặt rồi đâm vào cột gỗ.
Tội nhân đã áp giải đến địa lao, Lưu Ninh cũng đã được Cung Viễn Chủy đưa về Chủy Cung, sau đó y trở lại Trưởng lão viện. Y khoanh tay nhìn Nguyệt công tử, nhíu đôi mày lại sắt lẹm như dao.
- Nguyệt công tử làm gì Lưu Ninh?
Đã có ai làm gì đâu! Đã làm gì đâu!
Nguyệt công tử thở dài một hơi, giúp người mà giờ người hỏi y làm gì. Y nhìn đến Tuyết trưởng, người hiền lành nhất ở đây mong có thể tìm được sự đồng cảm. Nào ngờ Tuyết trưởng lão nhìn y bằng ảnh mắt hiện đầy dấu hỏi.
- Nguyệt công tử, con đến từ khi nào? Sao lại tìm Lưu Ninh tiểu thư trước?
Nguyệt công tử tròn mắt nhìn Tuyết trưởng lão.
- Đến cả người cũng.... với con ạ?!
Nguyệt công tử nhìn sang Cung Viễn Chủy.
- Chủy công tử, có kẻ muốn bắt Lưu Ninh của công tử đi. Ta chỉ vừa đến kịp lúc ngăn kẻ đó thôi.
- Bắt Lưu Ninh? Kẻ nào có thể...?!
- Hắn không để lộ mặt, động thái không muốn đả thương tiểu thư, chỉ muốn mang người đi.
Nguyệt công tử nhìn đến Tuyết trưởng lão.
- Tình thế hỗn loạn, lúc đến có nghe tiếng mắng của tiểu thư. Đoán chừng lại có thêm kẻ khác nên con mới vội đến ứng cứu.
Cố gắng giải thích, những ánh nhìn đang chăm chăm vào Nguyệt công tử cũng đã không có nữa.
Cung Viễn Chủy cúi mặt, nhìn Viễn Huyết đao trong tay. Y tự trách bản thân lại để Lưu Ninh một mình, cô không biết võ công chút nội lực với kiến thức phòng thân ít ỏi kia thì làm sao có thể đánh lại kẻ xấu. Cung Viễn Chủy tin lời Nguyệt công tử, nếu lúc ấy Nguyệt công tử không đến kịp thì bây giờ có lẽ y chẳng ngồi ở đây, y đã lật tung Cung Môn này lên để tìm Lưu Ninh rồi.
Y chưa từng nghĩ đến Lưu Ninh không biết võ công là yếu đuối, hay vô dụng, chỉ nghĩ đến việc bảo hộ cô. Vậy mà lúc giao chiến ban này, y đã để Lưu Ninh ở lại...
Cung Thượng Giác nhìn sang, nét mặt đột nhiên buồn xoa của đệ đệ, y biết Cung Viễn Chủy đang tự trách bản thân.
- Viễn Chủy, chúng ta sẵn sàng chiến đấu, nhưng chuyện hắn dùng thuốc nổ chúng ta không đoán được. Chuyện xuất hiện thêm kẻ muốn bắt Lưu Ninh tiểu thư đi, cũng là ngoài dự đoán của chúng ta.
Hoa trưởng lão bị thương ở vai, nhưng cũng may chỉ là vết kiếm trượt qua, Cung Viễn Chủy chạy lão đến vung đao đỡ giúp ông thêm một đòn. Thường ngày thằng bé này hành lễ cũng chỉ gật đầu một cái, nhưng nói năng cũng biết tiết chế trên dưới, dù gì thì cũng lại hậu bối Cung gia. Nhìn hậu bối đang rối lòng, ông an ủi đôi câu.
- Viễn Chủy, nếu không có con thì đòn kia đã tổn hại đến ta rồi. Lưu Ninh tiểu thư cũng đã an toàn, lần này con đã làm rất tốt rồi.
Cung Viễn Chủy ngẩng mặt, gật đầu thay cái đa ta với Hoa trưởng lão và Nguyệt công tử, nhưng chuyện Lưu Ninh 'úm' trong lòng Nguyệt công tử thì y không bỏ qua đâu.
- Vậy thì lại có thêm kẻ nào?
Không gian rơi vào sự yên lặng, ai nấy đều cũng có dòng suy nghĩ của riêng mình. Cung Viễn Chủy siết chặt chuôi đao, nghĩ đến một kẻ nhưng kẻ này vốn đã chết rồi.
.
.
.
Giờ Ngọ
|| Chủy Cung ||
Vì khói độc kia, nên Lưu Ninh bị cưỡng chế ngủ thêm một giấc dài nữa. Đến lúc thức dậy thì cả người đều đau ê ẩm như bị cảm, đầu thì ong ong bưng bưng khó chịu vô cùng. Lưu Ninh xoay người, da thịt xoay đến đâu đều đau ran đến đó. Toi rồi, kiểu này bị cảm lạnh chắc luôn rồi.
Lưu Ninh chống tay nhăn mặt ngồi dậy, đầu tóc lù xù cái mặt xanh chành không sức sống. Cô vừa có lại kí ức từ đêm qua sau giấc ngủ dài, kí ức cô vật Cung Viễn Chủy ra rồi nắm tóc y.
-.....
Lưu Ninh tựa người vào thanh chắn ở đầu giường, thất thần mờ mịt nhìn vào một điểm. Nhiều việc phải để não hoạt động, tên đồ đen lúc ở Trưởng lão viện lại là ai nữa?
Rộtttttt-
Chưa bỏ bụng gì từ bữa sáng, sang giờ trưa thì đã bất tỉnh. Bụng Lưu Ninh đánh trống kêu oan.
Có tiếng mở, Lưu Ninh giật bắn mình nhìn ra ngoài cửa. Nhân An vừa nhìn thấy cô đã mỉm cười chạy đến, ngồi xuống giường rồi ôm chầm lấy cô.
- Ninh tỷ tỉnh rồi! Ban nãy Chủy công tử đưa tỷ về mà muội lo quá. Tỷ đói rồi đúng không? Muội biết mà, có giá xào thịt với cơm canh, muội mang lên cho tỷ liền.
Nhân An làm một hơi dài rồi chạy đi, Lưu Ninh còn chưa nghe kịp thì đã không còn thấy bóng dáng của nàng nữa. Nàng sao mà biết cô đang thèm giá xào bò luôn...
____
Cơm canh thơm phức dọn ra, chỉ có điều đĩa giá xào bò này to lắm, to cỡ mâm cỗ mười người ăn, thảo nào chỉ có lên đúng một món mặn này thôi. Lưu Ninh cầm đũa, bụng trống, nên không còn nghĩ ngợi gì mà động đũa gặp liên hồi.
Lưu Ninh chưa nhai hết đũa này, thì một đũa khác đầy ụm đã đưa vào miệng, Nhân An ở bên cạnh bới đong hết chén này rồi lại đến chén khác.
- Ninh tỷ ăn từ từ thôi, kẻo nghẹn ạ. Tỷ còn đói thì dưới bếp vẫn còn nhiều lắm luôn á.
Lưu Ninh gật gật đầu, rồi tự sặc một cái. Hương Kiều ở phía sau vội vàng vỗ lưng cô rồi rót nước mang đến.
- Khụ...khụ...khặc!!
Lớn rồi mà còn sặc cơm với nước bọt cỡ đó, nếu mà có mẹ Lưu Ninh ở đây là bà sẽ đánh giá vô cùng rồi. Nhắc đến mẹ, cô mới nhớ món giá xào bò này. Cô uống hết chén nước rồi hắng giọng quay sang hỏi Nhân An.
- Nhao nhà nhuội...
Giọng còn chưa trở về được, Lưu Ninh hắng mạnh thêm một cái.
- Sao mà muội biết ta đang muốn ăn món này thế? Ta chưa nói muội nghe mà.
Nhân An che miệng cười trộm. Ra là vì thê tử yêu dấu đang thèm, nên vừa sáng ra ai kia kìa đã đến nhà bếp dặn dò đặc biệt.
- Sao thế? Nhìn ta buồn cười lắm hã?
Hương Kiều dừng chải tóc cho Lưu Ninh, nàng nhích người lên trước một xíu rồi thay Nhân An đáp lời.
- Chủy công tử dặn dò nhà bếp làm. Hóa ra là tiểu thư muốn ăn.
- Viễn Chủy hả?....
Lưu Ninh nhìn xuống đĩa lớn giá xào, cảm xúc vừa lẫn lộn cả cảm động và ngại ngùng. Cô nhớ lần đang muốn ăn sủi cảo nhân tôm thì Cung Viễn Chủy cũng căn dặn nhà bếp làm cho cô tận chục cái sủi cảo bự như cái bánh bao. Rồi đến việc y biết cô muốn thích ăn thịt gà, nên hầu như mọi bữa đều có hẳn hai đĩa gà trên bàn ăn. Chắc là hôm qua cô say, đã nói muốn ăn nên y căn dặn làm cho cô. Cung Viễn Chủy cho dù đang theo đuổi, hay khi có được tình yêu của cô, y vẫn luôn đối xử tốt với cô như thế. Tình yêu của y chưa từng thay đổi, cũng chưa từng đặt ở một nơi nào khác, cho dù Lưu Ninh không đồng ý thì tình yêu đó vẫn đặt ở cô. Qua cách đối xử còn thấy tình yêu ngày càng lớn dần đi nữa.
Lưu Ninh khịt khịt mũi, lại sắp khóc nữa rồi. Tính ra vẫn chưa nói câu nào xác nhận làm lành với nhau, chưa ngồi lại nói chuyện nghiêm túc về chuyện đêm qua nữa. Cô đặt chén cơm xuống, ngẩng mặt dụi dụi mắt.
- Tiểu thư, đừng khóc mà huhuhu.
Lưu Ninh còn chưa khóc, Hương Kiều đã lấy tâm lý trước cô, nàng mếu môi hai hàng nước mắt rưng rưng. Cô xoay người nắm tay Hương Kiều, lập tức an ủi.
- Ey ta chưa khóc mà, Kiều tỷ đừng khóc. Đừng khóc màaa, vui lên vui lên.
- Bạn thân ơi, hãy vui lên nào. Hòa nhịp ca vangggggggg.
______
Ăn cơm xong lại uống thuốc, nhưng Lưu Ninh cảm thấy sắp sụm nụ đến nơi nên phải nghe theo chỉ định của bác sĩ. Lưu Ninh bốc vỏ kẹo trước, nhắm mắt uống cạn chén thuốc rồi lụm ngay viên kẹo đường vào miệng.
- Ọe...
Lưu Ninh ọe vì đắng, nhưng người có mặt ở đó là Hương Kiều và Nhân An tưởng nàng đang nghén. Nghén thế này chắc là tiểu công tử rồi.
Nhân An mang dọn dẹp chén thuốc, Hương Kiều ở lại vấn tóc cho Lưu Ninh.
- Tiểu thư.
Lưu Ninh gác chân xếp bằng lên ghế gỗ ưỡn người một chút để đỡ lau lưng. Cô nhìn qua gương đầu mỉm cười với Hương Kiều.
- Dạ?
- Tiểu nữ... nói việc này với tiểu thư. Tiểu thư vẫn làm bạn với tiểu nữ có được không?
Sao mà nghe nghiêm trọng dữ thế, hay là Hương Kiều định thú tội nàng là người Vô Phong. Nhưng mà không đúng, Vô Phong làm gì cho nhiều người vô như vậy, nhiều người như vậy thì mở ra cái Cung Môn thứ hai cho rồi.
Vì tính nhiều chuyện, Lưu Ninh nhanh chóng xoay người, mong chờ nhìn Hương Kiều.
- Kiều tỷ nói đi ạ.
Hương Kiều nửa quỳ để hạ thấp người với Lưu Ninh một đoạn, cô nhướn mày rồi nhanh tay lấy ghế kéo đến bên cạnh ghế mình, vỗ vỗ tay lên mặt ghế.
- Kiều tỷ ngồi đi, ta tò mò lắm.
Hương Kiều chần chừ, nàng vẫn nghe lời Lưu Ninh ngồi lên ghế. Hỏi lại lần nữa.
- Nhưng mà tiểu thư vẫn làm bạn với tiểu nữ đúng không ạ? Tiểu thư...đừng ghê tởm tiểu nữ...
Lưu Ninh nhíu mày, sợ lời nói của cô không đủ tin, cô nâng tay Hương Kiều tự giác móc ngoéo tay của mình.
- Ta hứa. Thất hứa chó tha.
Hương Kiều thu tay về, nàng tin Lưu Ninh nhưng vẫn chần chừ lưỡng lự.
- Tiểu nữ...
Lưu Ninh mở to trò mắt nhìn Hương Kiều, tò mò mong chờ vô cùng.
- Tiểu nữ thích nữ nhân.
Hương Kiều nói xong, tự giác ôm ghế chạy sang ngồi một bên cách xa Lưu Ninh. Nàng cúi mặt, đôi bàn tay đan vào biểu hiện rõ sự căng thẳng.
Lưu Ninh chưa đáp lời ngay, Hương Kiều nghiêng đầu khe khẽ ngẩng mặt rồi lại cúi mặt xuống một lần nữa. Nàng nhìn thấy cô không đáp lời, nhìn chăm chăm nàng có lẽ đã bắt đầu đánh giá con người nàng rồi. Từ lúc Lưu Ninh đến đây, Hương Kiều đã có cảm giác khác lạ rồi, cô tốt bụng lại còn vui vẻ rất giống với hình mẫu trong lòng của Hương Kiều. Nên thành ra thời gian dài đã chuyển từ thích thích sang ái mộ Lưu Ninh, Hương Kiều không muốn chiếm hữu gì cả, nàng chỉ muốn nhìn thấy Lưu Ninh vui vẻ mỗi ngày, người làm cho cô vui vẻ đương nhiên phải là Cung Viễn Chủy.
Hương Kiều chỉ cần được làm bạn với Lưu Ninh thôi.
Ý là Lưu Ninh thấy việc này bình thường, việc thích nam hay nữ chỉ là xu hướng tính dục khác nhau của mỗi người thôi. Hơn nữa, từ lúc gặp Hương Kiều, tổ cũng mách bảo là nhìn nàng là người của tổ. Lưu Ninh không có mấy ngạc nhiên, nhưng chắc để Hương Kiều nói ra lời này nàng đã dùng hết can đảm rồi. Ở thời này việc nữ thích nữ, hay nam thích nam khắc khe đến mức bị xem là trái luân thường đạo lý, nên Hương Kiều đã rất sợ người nàng muốn làm bạn xem nàng là ghê tởm.
Lưu Ninh đứng dậy, đi đến chỗ Hương Kiều đặt tay lên vai nàng.
- Kiều tỷ.
Hương Kiều hít sâu một hơi, ngẩng mặt lên nhìn thấy Lưu Ninh đang mỉm cười với nàng. Ánh sáng soi rọi đến gương mặt cô cô, ra đây mà điều mà ngoài kia gọi là 'Bạch Nguyệt Quang'... Dù là đang ban ngày.
- Tiểu thư...
- Thích nam nhân hay nữ nhân thì cũng có hai con mắt, một mũi, một miệng. Yêu thích hay rung động là cảm xúc của trái tim chứ không phải là nam hay nữ.
Hương Kiều không dám nói chuyện này với ai cả, phụ mẫu của nàng ở quê luôn tìm cho nàng những nam nhân mà họ bảo là tương xứng, nàng luôn tìm cách nói là mình làm thị nữ ở Cung Môn tốt lắm, nếu thành thân bây giờ sẽ không đủ tiền trang trải những chi khác cho phụ mẫu. Kể cả những tỷ muội ở đây, nàng cũng không nói với một ai, như một bí mật sâu thẩm trong lòng Hương Kiều. Hôm qua Lưu Ninh hôn má nàng một cái, nàng ngất xỉu luôn, sau khi tỉnh dậy thì cũng không muốn giấu Lưu Ninh về cảm xúc của mình nữa.
Hương Kiều ngẩng mặt lên, Lưu Ninh dời tay vỗ vỗ lên lưng nàng.
- Kiều tỷ không được lựa chọn giới tính khi sinh ra. Nhưng tỷ được lựa chọn người tỷ thích, tỷ thích ai cũng được miễn là bản thân phải vui vẻ.
- Tiểu thư... vậy người có thấy ghê tởm Hương Kiều không?
Lưu Ninh nhíu mày, rồi đưa tay lên chắn môi nàng.
- Kiều tỷ. Suỵtttt! Tỷ nói như thế nữa ta sẽ bo xì tỷ đó.
Lưu Ninh hạ tay xuống, cô mỉm cười.
- Chúng ta vẫn là bạn ha.
Hương Kiều come out với Lưu Ninh thành công, nàng không nghĩ cô sẽ an ủi nàng nhiều như thế. Hơn nữa vẫn còn chịu làm bạn nữa, xúc động nước mắt hóa thành dòng, Hương Kiều xoay người ôm chầm lấy Lưu Ninh.
- Huhuhu tiểu thư, người tốt quá tiểu thư huhu.
- Huhu Kiều tỷ đừng khóc nữa mà huhu.
HẾT HỒI 122
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro